← Quay lại trang sách

Chương 15

Hoa Trâm đã được trị liệu tại văn phòng của Duy Khải khoảng hai tháng nay và đã có dấu hiệu ổn định. Hôm nay sau khi hoàn tất một giờ trị liệu như thông thường, Duy Khải đưa nàng ra về và ân cần dặn:

-Xem ra tình trạng tâm lý của cô đã tiến bộ rõ rệt. Cô chịu khó thường xuyên tập thêm liệu pháp thư giãn tại nhà để bổ sung thêm. Tôi nghĩ không bao lâu nữa cô có thể hồi phục. À, và nhớ cứ tiếp tục đi tập thể dục dụng cụ ở câu lạc bộ nhé! Thể dục thể thao cũng có tác dụng rất tốt cho sức khỏe tinh thần đó.

Hoa Trâm cười nhẹ gật đầu cám ơn, trong lòng thoáng lên một cảm xúc khó tả, vừa cảm phục vừa biết ơn. Quả thật, sau một tai ương quá lớn đầu đời, nàng tưởng chừng như đã sụp đổ hoàn toàn không còn một niềm tin nào vào cuộc sống. Những cơn ác mộng hãi hùng trong đêm đã làm nàng nhiều hôm khó ngủ. Chứng trầm cảm và hội chứng căng thẳng hậu chấn thương hành hạ và ảnh hưởng tồi tệ cuộc sống của Hoa Trâm. Có một thời gian nàng hầu như sống không phải chính mình nữa, hết còn thiết học hành, tránh qua lại với bạn bè và tất nhiên chẳng bao giờ còn nghĩ đến tình yêu.

Vậy mà sau vài tháng tư vấn và trị liệu với Duy Khải, nàng dần dần học cách để quên đi quá khứ và có cái nhìn lạc quan hơn với tương lai. Hoa Trâm nhận ra còn những người tốt xung quanh có lòng quan tâm chăm sóc đến mình, mà điển hình là cô bạn thân Hạnh Dung và người bạn mới là Hoàng mà họ đã nảy sinh tình cảm gắn bó với nhau.

Còn đối với Duy Khải, Hoa Trâm xem chàng không chỉ đơn thuần là một nhà tư vấn làm việc ăn tiền công, mà là một ân nhân kéo nàng ra khỏi vũng lầy cuộc đời trong lúc đen tối nhất. Cách trị liệu tận tâm, những khuyên nhủ ân cần và phong cách mạnh mẽ đầy tự tin của Duy Khải đã vô tình nhen nhúm lên một cảm xúc êm dịu không tên trong trái tim tưởng chừng đã vùi chôn vào băng giá của Hoa Trâm, mà nàng cũng không rõ đó là cảm xúc gì. Chỉ biết cái tâm bệnh trầm kha của nàng dường như được xoa dịu đi hẳn mỗi lần gặp Duy Khải để điều trị.

Nhưng có một thực tế cay đắng là khi các triệu chứng tâm lý của Hoa Trâm bắt đầu ổn định và hồi phục, thì cũng có nghĩa là nàng sắp sửa phải chấm dứt khóa trị liệu và chẳng còn lý do gì để tiếp tục gặp Duy Khải với tư cách là một thân chủ tới nhờ một chuyên viên tư vấn. Cuộc đời sao cứ có những cái nghịch lý tàn nhẫn như một định mệnh oan khiên cứ tiếp tục bám theo Hoa Trâm khi nàng chẳng có tội gì. Hoa Trâm cảm nhận tình yêu với Hoàng là có thật, vậy thì cái tình cảm với Duy Khải là cái gì đây? Sự mang ơn, nể phục, hay còn là gì nữa? Hoa Trâm vô cùng hoang mang với chính tình cảm của mình. Phải chăng cái kiếp hồng nhan bạc phận là có thật muôn đời, hay phải trách cho trái tim đa sầu đa cảm của nàng rung động dại dột ngoài sự kiểm soát của chính mình? Nghĩ đến đây Hoa Trâm thấy một sự dày xéo ghê gớm trong tâm khảm, không kềm chế nổi đau khổ nấc lên khóc rưng rức.

Duy Khải tuy là một nhà tư vấn trị liệu tài năng, vẫn vô cùng bất ngờ và bối rối khi ở trong tình cảnh này. Chàng thật xúc động khi nhìn Hoa Trâm khóc đau đớn như vậy. Với thói quen xã giao gần như đã trở thành phản xạ sau nhiều năm sống và học ở nước ngoài, chàng bước tới ôm nhẹ vai Hoa Trâm vỗ về như là một cử chỉ thông cảm và chia sẻ khi gặp ai đó đang trong cơn xúc động.

Cử chỉ này rất thông thường mà chàng đã quen khi giao thiệp với người khác ở ngoại quốc. Bạn bè trai gái già trẻ gì khi tiệc tùng xong ra về vẫn có thể ôm nhau chào tạm biệt, rất bình thường, rất trong sáng. Nó không hề chứa đựng một hàm ý tình cảm yêu đương hoặc tư tình gì.

Hoa Trâm cũng bất ngờ đối với hành động của Duy Khải, và sau phút ngỡ ngàng nàng gục đầu trên vai chàng khóc như mưa.

Ngay lúc đó cửa văn phòng hé mở, dáng Trân Châu tha thướt bước vào. Nàng hôm nay đi chợ mua ít thức ăn và đồ tiêu dùng, sẵn dịp mua luôn một hộp đồ ăn đem tới văn phòng cho Duy Khải để chàng dùng trưa. Vừa bước vào, mặt nàng lập tức tái nhợt như vừa gặp ác quỷ khi chứng kiến tận mắt người mình yêu đang ôm trong tay một cô gái.

Lúc đó Hoa Trâm đang quay mặt vào trong nên Trân Châu không thấy được mặt, nhưng từ hình dáng đàng sau nàng cũng thấy đó rõ ràng là một cô gái yêu kiều. Trân Châu đôi mắt mở to kinh ngạc đến cực độ không thốt lên được câu nào. Hộp thức ăn trong tay nàng rơi bộp xuống đất. Nàng cảm giác như một mủi dao đang xuyên thủng trái tim mình, đôi môi hồng run run, cổ họng khô rát và đôi chân như muốn khuỵu xuống. Không thể chịu nổi, nàng tông cửa chạy ra ngoài xe lái đi khuất dạng.

Về phần Duy Khải, khi thấy bóng Trân Châu bước vào cảm giác phản xạ đầu tiên của chàng là vui mừng. Trân Châu đã trở thành một hình bóng yêu dấu sâu nặng mà cứ khi nào được gặp đều lập tức gây tác động lên não bộ của chàng một cảm giác vui mừng khôn xiết. Giả dụ như có Trân Châu ngay tại đây, chàng vẫn thấy không có gì sai trái khi ôm một thân chủ trong bối cảnh hợp lý để an ủi và cảm thông. Đối với chàng việc đó bình thường cũng như một cái bắt tay. Hơn nữa trong lòng Duy Khải hoàn toàn chẳng có chút tà ý nào, nên mặc nhiên phản ứng của chàng là một sự bình thản tự nhiên, chứ không phải dáo dác lo sợ như những kẻ vụng trộm có tật dễ giật mình.

Nhưng khi thấy nét đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt Trân Châu thì Duy Khải đã nhận biết một sự hiểu lầm kinh khủng vừa xảy ra, và dù không cố ý cũng đã gây cho người yêu một vết đau nhỏ máu. Từ ngày hai người yêu nhau, chàng rất hiếm khi làm điều gì để Trân Châu buồn, vì chàng không bao giờ muốn thấy gương mặt kiều diễm đó phải đượm nét buồn và đôi mắt đen láy kia phải long lanh nước mắt. Phản ứng của Trân Châu ngày hôm nay chàng chưa từng gặp, chứng tỏ nàng đã bị tổn thương đến cùng cực.

Nghĩ đến đó Duy Khải nghe nhói đau trong hồn, đầu óc dật dờ không còn tập trung được nữa. Chàng chạy ra gọi theo thì Trân Chân đã đi mất dạng.

Duy Khải trở lại văn phòng mà lòng rối bời. Chàng xếp chồng hồ sơ của thân chủ bỏ vào ngăn tủ khóa lại cẩn thận, rồi quay sang nhỏ nhẹ nói với Hoa Trâm:

-Thật xin lỗi cô tôi phải đóng cửa văn phòng vì việc khẩn cấp. Chúng ta sẽ gặp lại tuần tới tiếp tục trị liệu theo chương trình. Có gì thay đổi tôi sẽ liên lạc với cô nhé!

Sau đó chàng lập tức tới nhà Trân Châu, vừa lái xe vừa tìm cách nào để giải thích cho người yêu hiểu một cách đơn giản nhất, hiệu quả nhất. Loay hoay với hàng loạt lời mở đầu khác nhau mà vẫn không chọn được một cách nào ưng ý nhất. Nhớ lại gương mặt đau đớn gần như chết lặng của nàng, lòng chàng tan nát. Lạ thật! Duy Khải là một nhà tư vấn chuyên nghiệp cho bao nhiêu thân chủ, vậy mà bây giờ khi chính chàng có vấn đề lại không thể tự tư vấn cho mình.

Khi đến nơi người ra mở cửa tiếp chàng là bà Năm. Đang nóng lòng nên Duy Khải hỏi ngay:

-Chào cô Năm! Trân Châu về nhà chưa cho cháu gặp chút?

Bà Năm nhìn chàng có vẻ ngỡ ngàng trả lời:

-Cô Hai chưa về cậu à! Ủa, vậy không phải cô Hai ghé văn phòng đưa cơm cho cậu sao?

Chưa về tới, vậy thì Trân Châu đi đâu? Bụng dạ nàng đang đau khổ như vậy chắc chắn chẳng còn hứng thú gì mà đi chợ búa đâu nữa. Hay là nàng bị kẹt xe? Nãy giờ trên đoạn đường đi tới đây không thấy có cái kẹt xe nào. Hay là nàng đi đường khác?

Duy Khải tặc lưỡi bồn chồn nói:

-Nếu vậy cháu sẽ đợi một chút xem cô ấy có về không.

Bà Năm mở cửa rộng ra thêm, niềm nở mời:

-Vậy cậu vô nhà ngồi nhen! Để tui đi lấy nước cho.

Duy Khải xua tay khước từ:

-Dạ thôi khỏi mất công đi cô! Cháu ngồi trong xe chờ cũng được. Chắc Trân Châu cũng gần về tới nơi rồi.

Duy Khải ra xe ngồi đợi mà ruột gan nóng như lửa đốt. Trân Châu đang ở đâu? Chàng không nghĩ nàng trong lúc quá xúc động và giận dữ mà làm chuyện dại dột vì nàng là người điềm tĩnh không có cá tính nông nổi. Tuy nhiên, nàng cũng chưa từng phải chịu đựng một cú sốc lớn như vậy, ít ra là cũng từ ngày Duy Khải biết và yêu nàng, nên thật sự chàng không thể đoán được cách ứng xử của nàng lúc này.

Nghĩ tới nghĩ lui, mà càng nghĩ lại càng rối, trong bụng chàng cứ phấp phỏng chẳng cách gì ngồi yên được. Hơn một tiếng sau mà Trân Châu vẫn chưa về. Duy Khải càng lúc càng sốt ruột. Không chịu nổi nữa, chàng trở lại bấm chuông cửa.

Vẫn là bà Năm ra mở cửa.

-Dạ, cô cho cháu hỏi, trước khi đi Trân Châu có nói đi đâu nữa không? - chàng bứt rứt hỏi.

Bà Năm nhíu mày lắc đầu đáp:

-Đâu nghe cô Hai nói đi đâu nữa đâu! Tui cũng không hiểu sao cổ về trễ vậy nữa…

Duy Khải đành lủi thủi ra xe ngồi đợi tiếp. Thêm ba tiếng đồng hồ nữa trôi qua mà bóng Trân Châu vẫn bặt tăm. Chàng bắt đầu lo sợ và hoang mang cùng cực. Nếu không về nhà, vậy thì nàng còn có thể tới những nơi nào?

Chỗ làm ư? Nhưng hôm nay ngày nghỉ của nàng thì vào đó để làm gì, mà giả dụ có gì cần vào cũng đâu thể lâu như vậy.

Tới nhà bạn bè ư? Tới chơi thì không thể rồi vì chẳng ai lại đi chơi trong lúc lòng đang buồn giận như vậy được. Tới để tâm sự kể lể ư? Đó không phù hợp với cá tính của Trân Châu, vì nàng là người chịu đựng ít than van khóc lóc với ai.

Duy Khải nghĩ tới nghĩ lui đến nát óc mà chưa tìm được một đáp án nào, lòng chàng như có lửa đang thiêu đốt, ruột gan héo úa đầy muộn phiền.

Trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Duy Khải bấy giờ bỗng thấy cơn đói từ đâu kéo tới cồn cào. Hộp cơm Trân Châu đem đến cho chàng vẫn còn rớt lăn lóc, thức ăn đổ tung tóe trên nền đất ở văn phòng mà lúc nãy chàng vẫn chưa kịp quét dọn. Khi đó quá nóng vội và lo lắng chàng cũng chẳng buồn ăn trưa. Nghĩ mãi không biết làm gì hơn, chàng bèn lái xe đi kiếm gì đó ăn cho đỡ đói rồi tính tiếp.

Gần nửa giờ đồng hồ sau, với một chiếc bánh ngọt ở hàng quán lề đường qua loa chẳng còn khẩu vị gì để thưởng thức, Duy Khải quay trở lại nhà Trân Châu, hy vọng lần thứ ba này có thể nàng đã về vì trời đã tối hẳn.

Cũng như hai lần trước, bà Năm lại mở cửa. Bà chưa kịp nói gì thì Duy Khải đã nóng lòng hỏi:

-Cô ơi Trân Châu đã về chưa vậy?

Bà Năm nhìn chàng với ánh mắt nghi kỵ trách móc:

-Cô Hai về rồi… Mà cậu đã làm gì để cho cổ khóc tới sưng mắt vậy?

Duy Khải nghe nói vừa mừng vừa đau xót. Mừng là vì Trân Châu đã về nhà bình an, mà xót xa là bởi vì mình mà người yêu đau khổ, dù hoàn cảnh đã xảy ra trong một tình huống thật dễ hiểu lầm mà chàng thật tâm chẳng có chút ý nào làm thương tổn nàng.

Nghe Trân Châu khóc nhiều như vậy tim chàng đớn đau như ai xé ai cào. Chàng thảng thốt, giọng run run:

-Cô nói sao? Trân Châu khóc sưng cả mắt à?… Cô ơi cho cháu vào gặp cô ấy nhanh đi, cháu cần phải nói chuyện với cổ ngay bây giờ!

Bà Năm nhìn chàng ái ngại:

-Nhưng cô Hai nói không muốn tiếp cậu. Tôi nghĩ cậu về đi, chờ cổ bớt giận rồi hãy nói chuyện sau.

Duy Khải cúi đầu suy nghĩ. Ý kiến của bà Năm tuy không phải là không có lý, nhưng có vài điều chàng còn đắn đo. Một là chàng đâu thể nào yên ổn trong lòng để về nhà khi chưa được giải thích cùng Trân Châu. Chắc chắn đêm nay chàng sẽ không thể nào ngủ được mà sẽ bị dằn vặt ghê gớm. Thứ hai nữa là ngày nào chàng chưa giải bày lý do, Trân Châu của chàng sẽ mãi uất hận đau buồn da diết, mà làm sao chàng có thể chịu nổi khi biết nàng khổ đau như vậy.

Duy Khải bèn trả lời, giọng vô cùng tha thiết:

-Cô Năm à, cô thương giùm cháu! Để Trân Châu khóc như vậy cháu ruột gan nào mà về được. Cô làm ơn cho cháu vào nói chuyện với cổ đi. Thật tình chỉ là hiểu lầm thôi cô à.

-Nhưng cô Hai đã nói không muốn gặp cậu, tui cho cậu vào cổ la rầy tui thì sao?

Duy Khải đau khổ nắm cánh tay bà Năm, nói như van lơn:

-Cô Năm thương tình cháu, nếu cổ trách cô cứ nói cháu xông cửa vô đại. Giúp giùm cháu nghe cô!

Bà Năm nhìn Duy Khải thấy nét mặt đớn đau khổ ải và ánh mắt chàng đầy vẻ chân tình nên lòng mềm đi, gật đầu nhượng bộ:

-Thôi cậu vào đi! Cô Hai ở trên lầu đó. Ráng nói sao để cổ hết buồn nghe chưa!

Vừa mừng rỡ vừa lo âu chàng đi nhanh vào, nghe tim trong lồng ngực đánh dồn dập.

Không có ai trong phòng khách.

Chàng phóng mỗi hai bậc thang lên lầu, chỉ thấy cửa phòng Trân Châu đang đóng chặt.

Duy Khải bước tới đưa tay run run gõ:

-Trân Châu em, cho anh vào nói chuyện một chút được không em?

Trân Châu hôm nay chủ ý lấy một ngày phép vì nàng có quá nhiều phép rồi, nếu không nghỉ bớt cũng sẽ mất đi theo luật của công ty. Nàng tính đi chợ rồi đem cơm trưa đến văn phòng cho Duy Khải, tạo cho người yêu một niềm vui bất ngờ.

Khi bước vào, Trân Châu bắt gặp một cảnh tượng quá đau lòng mà nếu không chính mắt thấy nàng sẽ chẳng bao giờ tin là sự thật. Duy Khải đang ôm một cô gái mà nhìn đàng sau rất thướt tha duyên dáng, còn nàng đang ngả đầu trên vai chàng. Trời ơi, còn gì có thể đau đớn và phũ phàng hơn thế này chăng! Người yêu mà nàng tuyệt đối tin tưởng lại nỡ lòng phản bội trong khi nàng đang trong thâm tâm muốn đem niềm vui đến cho chàng.

Quá đau đớn và tuyệt vọng, Trân Châu chạy ra xe lái đi như người mất hồn hàng giờ một cách vô định. Đầu óc như muốn vỡ tung với trăm ngàn câu hỏi, vạn vật lờ mờ qua làn nước mắt. Sự đau khổ tột cùng làm cho nàng như muốn ngất đi được. Chẳng lẽ đàn ông nào trên đời cũng chỉ đùa giỡn trong tình yêu một cách tàn nhẫn vậy sao! Trân Châu khóc nấc lên từng đợt, đôi vai thon run run theo từng tiếng nấc trông thật đáng thương. Hôm nay có lẽ là ngày buồn nhất trong cuộc đời nàng.

Trân Châu cứ cho xe chạy vòng vòng như vậy rất lâu trong một trạng thái tâm thần bấn loạn và nỗi buồn chất ngất đến rũ người, không biết đã qua bao con đường góc chợ, và tình cờ nàng chạy ngang qua ngôi trường trung học cũ ngày xưa. Giờ này lại một mùa hè nữa đang về, tiếng ve kêu rã rích như một điệu nhạc buồn tiễn biệt. Sân trường ngập đầy hoa phượng mà nàng cảm thấy đỏ thắm như chính máu tim mình đang tuôn đổ. Nơi đây thật vắng lặng trong buổi chiều tà. Mặt trời đã ngả về Tây chỉ còn những ánh nắng yếu ớt cuối ngày vàng vọt. Gió thổi lay hàng cây nghe tiếng rào rạt từng cơn. Những dãy lầu học vắng ngắt đứng im lìm lặng lẽ. Trân Châu bồi hồi dừng xe rồi bước xuống đi thơ thẩn, hình dáng nhỏ bé của nàng in bóng trên sân trường rộng lớn cô tịch.

Một trời kỷ niệm tràn về trong ký ức khiến nàng cứ nghe nước mắt mặn đắng trên môi không sao cầm được. Chính nơi đây nàng đã gặp, quen rồi đem lòng yêu Duy Khải. Mối tình đầu thơ dại nàng đã trao cho chàng quá sâu nặng mà nàng đã nguyện mang theo suốt cả cuộc đời. Dĩ vãng xa xưa êm đềm lãng mạn quá mà tương lai sao đau khổ đọa đày. Nàng ngồi xuống nhặt một cánh hoa phượng, nghe lòng buồn rười rượi và tim mình như đang bị ai dày xéo. Dòng nhật ký trong tâm tưởng dật dờ hiện ra:

“Duy Khải ơi, bây giờ em đã về lại đây, về lại ngôi trường xưa mà định mệnh đã xếp đặt để mình được gặp, kết bạn, rồi yêu nhau. Anh có biết sân trường lúc này vắng vẻ đến lạnh người, nhưng nhìn đâu em cũng thấy toàn kỷ niệm với anh ngày ấy…

… Làm sao em có thể quên lần đầu anh đã ấp úng ngượng ngùng như thế nào khi mở lời làm quen với em. Lúc ấy nhìn nét mặt anh hơ hãi run rẩy đến khờ dại, làm em không khỏi bật cười. Nhưng em không cười chế nhạo anh đâu, mà chỉ cười vì thấy anh quá nhút nhát khi nói chuyện với con gái thôi!…

… Rồi từ đó mình trở thành bạn bè. Khi chơi thân rồi, em phát giác ra được đàng sau cái vẻ chai cứng bất cần kia, anh là một con người có tâm rất tốt, thật chân tình, rất dễ xúc động và cũng khao khát yêu thương như mọi người. Anh còn là một chàng trai ngây ngô trong tình cảm đến lạ thường mà rất dễ thương. Anh yêu em mà vẫn không biết mình đã yêu, cứ ngỡ đó là tình bạn thân thiết. Ngay cả Chánh bạn trai thân của anh cũng nhận ra tình cảm của anh, chỉ có anh là không biết …

… Em còn nhớ khi nghe tin em bị người ta mai mối xin cưới, anh đã buồn đến rũ rượi cả người. Lẽ nào anh không biết, chẳng có chàng trai nào chỉ thấy một người bạn gái bình thường sắp lấy chồng mà lại đau khổ như anh sao? Chỉ có cái cảm giác thấy người mình đang yêu sắp lấy chồng mới buồn khổ kiểu như anh thôi. Vậy mà anh cũng không biết! Anh khờ thật đó anh yêu ạ!…

… Còn nữa nè! Anh có nhớ lần anh bị bệnh cảm nặng không? Anh thà nhất định mất bài chứ không muốn lên lớp vì sợ lây bệnh cho em. Rồi còn cái hôm anh bắt gặp em đang bị mắc mưa không về nhà được khi đi học nhạc về, nét mặt anh đầy lo lắng xót xa khi thấy em đứng lạnh dưới mưa. Anh đã ân cần dặn em phải mang thêm áo ấm. Rồi khi đưa em về anh không dám chạy nhanh vì lo em sẽ sợ…

… Và cái lần anh vào bệnh viện thăm lúc em trai của em bệnh. Anh đã không ngại khó nhọc ở lại thâu đêm trong ấy để cho em được về nhà ngủ. Anh đã xót xa ray rứt khi thấy em mệt mỏi rã rời sau một đêm thức trắng. Anh có biết tối đó về em đã nghĩ về anh rất nhiều không, đã khóc lặng lẽ vì trái tim em đã thực sự xúc động trước cái ân tình và hy sinh của anh. Khi một người con trai chăm lo cho cô bạn gái của mình đến từng giấc ngủ như vậy, nếu không phải là tình yêu thì còn là gì? Em là con gái, làm sao không nhận ra những biểu hiện của tình yêu anh đang dành cho em?…

… Khi mình đã vào đại học, anh vẫn luôn ở bên cạnh thương yêu em, nhất là lần em phải đi học thực tế với khoa mấy ngày, anh đã lẳng lặng đi theo vì không yên tâm để em đi xa một mình. Anh đã xuất hiện để cứu giúp lúc em rất yếu mệt vì bị say xe, để rồi sau đó em bị cả khoa trêu ghẹo quá trời. Em mắc cỡ nhưng cũng vô cùng hãnh diện vì được anh yêu và nâng niu trân quý…

… Duy Khải ơi, em sẽ nhớ và trân trọng những kỷ niệm đó đến suốt đời, vì đó là bằng chứng tình yêu chân thành của anh. Nhưng, nếu đã yêu em đến vậy, sao bây giờ anh lại nỡ dối gạt em? Anh có biết là em đang đau đớn đến mức nào không? Anh đã hứa không bao giờ làm em buồn kia mà!…

… Sao anh có thể đối xử với em như vậy hở Duy Khải? Nó chẳng đúng với cái tâm lương thiện của anh chút nào! Em đã yêu thương anh bằng tình yêu đầu đời trong trắng tha thiết nhất không một chút tính toán so đo. Anh đã cũng từng ước thề yêu em trọn đời, vậy mà!…

… Sân trường mình giờ đây hoa phượng đã nở đầy rồi Duy Khải ạ. Màu đỏ vương vãi khắp sân cũng như màu máu của trái tim em đang vì anh mà loang đỏ. Em không còn đủ nước mắt để khóc nữa rồi anh ơi, người em yêu mà giờ đành phải gọi là cố nhân! Em đang đau khổ đến ngất đi được, anh biết chăng?

… Anh hãy xem cánh phượng tàn em nhặt này đáng thương không! Hoa đã rụng, như tình ta tan vỡ. Duy Khải ơi, vĩnh biệt anh. Chúc anh hạnh phúc bên người yêu mới! Em không muốn khóc nhưng sao nước mắt lại ướt đẫm nữa rồi, anh ơi!”

Trường xưa trở lại

Vắng lặng chiều hè

Tình đầu ngây dại

Kỷ niệm tràn về.

Phượng hồng đây đó

Thẫm rực sân trường

Tựa màu máu đỏ

Chảy loang tim buồn.

Nước mắt tuôn rơi

Môi hờn mặn đắng

Hồn lạnh đơn côi

Chỉ còn trống vắng.

Anh ơi sao nỡ

Phụ bỏ tình em!

Mộng xưa tan vỡ

Nhớ lại buồn thêm

Người thương nhung nhớ

Giờ gọi cố nhân

Tình yêu đành lỡ

Như cánh phượng tàn!

(thơ Hồi Kha)