Chương 16
Trân Châu về đến nhà thì trời đã tối hẳn. Bà Năm ra mở cửa thấy đôi mắt nàng đỏ hoe sưng mọng thì đoán biết chuyện gì hệ trọng xảy ra rồi, trợn mắt hốt hoảng:
-Trời ơi, cô Hai, chuyện gì xảy ra vậy?
Nghe hỏi Trân Châu òa lên khóc lớn, nói qua tiếng nấc:
-Dì Năm… cháu muốn được yên một mình một lúc!…
Rồi nàng chẳng thiết cả buổi cơm chiều chạy lên phòng riêng, nghe lồng ngực nặng nề không thở nổi. Nàng đóng vội cửa lại, chẳng buồn thay quần áo nằm vật ra giường, úp mặt lên gối khóc ngất.
Bà Năm chạy vội theo lên cầu thang đứng trước phòng gõ cửa lo lắng:
-Cô Hai, cô có sao không? Có chuyện gì rồi vậy cô?
Trân Châu nói vọng ra:
-Cháu không sao đâu, dì Năm đừng lo cho cháu!
Không biết làm gì hơn, bà Năm lò dò trở xuống nhà dưới, lòng ái ngại bất an vô kể.
Trân Châu nằm khóc rũ rượi như vậy rất lâu, nghe hồn vụn vỡ quá xót xa cho mối tình đầu. Mãi sau, nàng mới uể oải ngồi dậy mà đầu óc dật dờ chẳng còn thiết gì. Ánh mắt vô cảm của nàng chợt chạm phải chiếc gối đỏ hình trái tim đặt trên chiếc ghế cạnh đó, nàng bèn với tay cầm lấy ôm vào lòng. Kỷ niệm dịu ngọt xa xưa lại ùa về. Chiếc gối này ngày ấy hai người đi chơi Tết bên nhau, Duy Khải thắng được ở hội chợ Tết đã tặng nàng. Trên chiếc áo gối nàng còn thêu dòng chữ để giữ gìn một kỷ niệm đẹp của một lần hai đứa hẹn hò.
Rồi Trân Châu lại bồi hồi mở tủ kính nhón lấy đóa hoa hồng bằng lụa đỏ thắm mà Duy Khải đã tặng nàng ngày ấy, khẽ khàng áp vào ngực. Đóa hoa này nàng vẫn hằng nâng niu quý giá vô cùng, vì đó là kỷ vật tình yêu rất thiêng liêng đối với nàng. Mỗi lần nhớ chàng nàng lại nhìn đóa hoa này. Vậy mà bây giờ!…
Duy Khải ơi, sao anh nỡ quên hết những kỷ niệm tình yêu của chúng mình vậy hở anh? Anh chẳng đã từng nói hoa hồng lụa sẽ mãi bền như tình anh sao? Anh chẳng từng nói chỉ một đóa hoa anh tặng như một tình yêu duy nhất anh dành cho mình em thôi sao?
Trân Châu gục đầu nấc lên, đôi mắt từ từ khép lại mà nghe trong tim đau như dao cứa. Hai hàng nước mắt lại tuôn rơi lặng lẽ trên đôi má mịn màng. Nàng thật dạ yêu Duy Khải tha thiết, nên sự mất mát này nó quá sức chịu đựng, cảm tưởng tim muốn vỡ ra mà chết được.
Bỗng lúc đó nghe tiếng gõ lốp cốp và giọng Duy Khải gọi trước cửa, nàng giật thót mình, vừa vui mừng khấp khởi vừa buồn bã đớn đau với một cảm xúc lẫn lộn. Mừng là được gặp và nghe tiếng nói của chàng, còn buồn vì chàng bây giờ đã thuộc về người khác. Trân Châu ngồi đắn đo không biết phải làm gì.
Sao anh lại còn tìm gặp em? Để giải thích, xin lỗi, hay để nói lời chia tay?
Sau cùng Trân Châu quyết định để Duy Khải vào để nói chuyện cho rõ ràng, mặc dù trong thâm tâm không biết sẽ nói gì.
Nàng bèn lên tiếng, giọng sũng nước mắt:
-Cửa không khóa, anh cứ vào!
Duy Khải đẩy nhẹ cửa, thấy Trân Châu đang ngồi thẳng trên mép ghế đặt cạnh giường. Nàng mặc chiếc quần tây dài màu xanh đậm với chiếc áo kiểu xanh dương cùng những sọc đỏ trước ngực. Đôi mắt nàng quả thật sưng đỏ nhìn đáng thương vô cùng. Đôi mắt ấy ngước lên nhìn chàng một thoáng rất nhanh rồi lập tức cúi xuống. Trân Châu ngồi lặng thinh, nét vẻ cam chịu, khổ đau, buồn tủi, không một câu trách móc.
Duy Khải đau xót quá bước lại gần, ngồi trên một chân trên nền thảm dưới sàn nhà bên cạnh nàng. Chàng cúi mình xuống ráng ngước mắt lên để nhìn vào mắt nàng, hỏi bằng giọng đầy đau khổ âu lo:
-Trân Châu, em giận và buồn anh lắm hả?
Một vài giây trôi qua, im lặng đến rợn người. Trân Châu vẫn ngồi im không lên tiếng. Chàng thấy đôi môi nàng run run mấp máy, rồi từ khóe mắt hai giọt lệ trong như pha lê lăn dài trên má, rơi xuống trên bàn tay chàng nóng hổi thay cho câu trả lời. Duy Khải chưa bao giờ thấy người yêu phải đau buồn đến như vậy, tim chàng như nát ra thành từng mảnh. Kỳ lạ thay, trong đau khổ cùng cực mà Trân Châu lại đẹp đến não nùng. Rèm mi hoen ướt phủ trên đôi mắt lóng lánh đen tròn, buồn sâu thẳm mà thừa sức nhận chìm bao linh hồn nam tử trong đó. Hai bờ má ửng hồng cùng đôi môi đỏ mọng đầy hơi cong lên như nửa hờn dỗi nửa phụng phịu, trông đáng yêu và quyến rũ đến rụng rời.
Chàng nắm lấy bàn tay Trân Châu khẩn khoản tha thiết:
-Chuyện không phải xảy ra như em nghĩ đâu Trân Châu. Anh hoàn toàn không có chút tư tình với cô gái ấy…
Nàng không rụt tay lại nhưng vẫn lặng thinh. Chàng khổ sở phân trần:
-Cô ta là một thân chủ của anh đã sắp xong khóa trị liệu. Hôm nay không hiểu sao cô ấy xúc động quá nên anh chỉ muốn thông cảm và an ủi cổ thôi… Em hãy tin anh đi Trân Châu!
Rồi chàng thành thật kể cho Trân Châu hết mọi chuyện, rằng hồi du học ở nước ngoài chàng đã học và quen với phong tục người ngoại quốc khi thấy một người thân, người bạn, hoặc thậm chí chỉ người quen đang xúc động vì một lý do gì, người ta thường tới ôm người đó một cái với ý nghĩa chia sẻ chứ không mang hàm ý chung đụng tư tình gì.
Sau cùng Duy Khải rầu rầu kết luận:
-Chuyện thật ra chỉ có vậy. Nếu anh có gian ý với cô ta thì thiếu gì chỗ hẹn hò mà phải tư tình giữa thanh thiên bạch nhật ngay tại văn phòng ai cũng có thể vào để bắt gặp. Anh tìm cả buổi chiều để giải thích với em mà không biết em đi đâu, làm anh lo gần chết. Em đừng buồn nữa nhé, anh là của một mình em thôi mà!…
Trân Châu nãy giờ ngồi lặng yên chú ý lắng nghe không nói tiếng nào, nhưng đã nín khóc và nét mặt tươi tỉnh hơn. Sau khi Duy Khải kết thúc, nàng ngước mắt lên nhìn chàng hỏi khẽ:
-Vậy là… em chỉ hiểu lầm thôi, đúng hông anh?
Duy Khải siết chặt bàn tay Trân Châu, gật đầu thành khẩn:
-Chỉ sự hiểu lầm thôi!… nhưng, thật tình ở vào vị trí của em lúc đó, anh cũng có thể hiểu được phản ứng của em như vậy.
Nàng gật đầu, ngồi lặng im ra chiều tư lự ít giây rồi lên tiếng:
-Anh Khải, bây giờ anh về lại đây rồi, có những phong tục anh đã quen ở nước ngoài lại không được phù hợp lắm với người mình. Anh nên chú ý kẻo không chỉ em mà nhiều người khác cũng có thể hiểu lầm, làm mất uy tín của anh.
“Trân Châu lúc nào cũng thật tinh tế và hiểu biết, thật là cái phước lớn nếu cưới được một người vợ như vậy!”
Duy Khải nghĩ thầm và càng thấy yêu quý nàng hơn, gật đầu đồng tình:
-Em nói rất phải! Anh hiểu rồi, cám ơn em đã nhắc nhở! Chẳng hiểu sao có điều đơn giản vậy mà anh cũng không nghĩ ra.
Trân Châu đã nguôi giận nhưng vẫn không nói gì thêm, hình như còn đang muốn làm nũng đòi bắt đền với chàng. Những lúc như vậy, Duy Khải thấy dáng điệu nàng vô cùng dễ thương. Chàng choàng tay ôm người yêu vào lòng âu yếm:
-Thấy em buồn anh thương quá! Hồi chiều em đi đâu cả mấy tiếng đồng hồ làm anh lo cho em quá trời luôn?
Trân Châu nhìn chàng nũng nịu:
-Hồi chiều lúc buồn, anh biết em đã đi đâu không?… Em trở lại trường trung học cũ nơi hai đứa mình gặp nhau. Tự nhiên nghĩ bây giờ anh không yêu em nữa, em…
Duy Khải nghe giọng Trân Châu nói tới đó đã có vẻ nghẹn ngào như sắp khóc nữa. Chàng thương quá ôm chặt nàng vào lòng, bàn tay xoa nhẹ vào má nàng vỗ về:
-Em đừng buồn giận nữa nhé! Nhìn em như vậy anh khổ sở không chịu nổi. Làm sao anh có thể hết yêu em được!…
Trân Châu trong lòng sung sướng nét mặt trở nên rạng rỡ sáng ngời, rúc đầu vào ngực chàng thủ thỉ:
-Đúng ra em cũng có lỗi một phần là đã không bình tĩnh ngồi lại để hỏi cho ra lẽ. Nếu lúc đó tỉnh táo thì em đã nghĩ ra phải có lý do gì khác, chứ anh đâu phải là loại người đùa giỡn trong tình cảm như vậy. Không biết tại sao lúc đó sốc quá đầu óc không nghĩ được gì nữa!
Duy Khải nâng cằm Trân Châu lên, véo nhẹ chiếc mũi xinh xinh của nàng trêu đùa:
-Cái đó người ta gọi là ghen quá hóa rồ phải không nè?… làm hai đứa có một buổi chiều lo sợ gần vỡ mật.
Nguýt chàng một cái, Trân Châu mỉm cười thật duyên dáng nói lẫy:
-Có ai thấy người mình yêu đang ôm ấp một kẻ khác mà hông ghen nè? Người ta cũng là người chứ có phải gỗ đá đâu mà hổng biết ghen!
Nói rồi nàng lại dụi mặt vào khung ngực rộng vững chãi của chàng, như để nghe nhịp đập của trái tim chân tình của người yêu vẫn luôn mang hình bóng mình trong đó. “Duy Khải là người nhân hậu có lương tâm, đâu khi nào anh ấy lại có thể lừa dối phụ bạc mình như vậy!” Trân Châu khép đôi mắt thở ra, lòng nhẹ nhàng lâng lâng trong niềm hạnh phúc ngỡ đã bay xa.
Cả hai im lặng một lúc trong vòng tay nhau. Duy Khải hôn nhẹ lên mái tóc óng ả của Trân Châu bằng cử chỉ đầy yêu thương, đôi mắt buồn buồn nhìn thẫn thờ:
-Trân Châu, anh hy vọng sẽ không có lần sau, nhưng… nếu có gì không bằng lòng, em hãy nói cho anh biết, đừng buồn khổ lái xe đi một mình như vậy trong lúc đầu óc đang vật vờ chông chênh rất nguy hiểm, em nhé? Lỡ như em… có bề gì, anh làm sao sống nổi hả Trân Châu!
Giọng chàng tới đây nghe nghèn nghẹn như đang vô cùng thương cảm muốn rơi nước mắt, khiến nàng lặng người cảm động trước tấm chân tình của người yêu. Nàng ngước đôi mắt trong veo lên nhìn chàng ngoan ngoãn đáp:
-Dạ, em biết lỗi rồi! Em hổng làm như vậy nữa đâu.
Duy Khải nắm lấy bàn tay mềm mại của Trân Châu, đưa lên môi hôn rồi cắn khẽ vào ngón tay út của nàng. Chàng nhỏ nhẹ:
-Dù cho không cố ý đi nữa thì anh cũng đã lỡ làm em buồn khổ. Anh ân hận lắm. Em đừng buồn nữa nhé?
-Dạ.
Tay trong tay, mọi hiểu lầm vấn vương đã tan biến, chỉ còn tình yêu trong đôi tim đang dâng lên tràn ngập. Trân Châu ngước mặt lên, nhắm khẽ mắt hé môi chờ đợi. Thật nhẹ nhàng, đôi môi Duy Khải cúi xuống áp nhẹ vào mơn man một nụ hôn ngọt ngào, giọng chàng thì thầm bên tai nàng thật âu yếm:
-Anh chỉ mãi yêu mình em thôi, em yên lòng nhé? Mai anh sẽ đóng cửa văn phòng nghỉ một ngày để đưa em đi chơi. Em chịu không?
Trân Châu trong lòng bồi hồi hạnh phúc, nhưng cũng ái ngại băn khoăn hỏi:
-Nhưng anh có khách phải làm việc thì sao? Đi chơi như vậy bỏ họ cho ai?
Duy Khải cười xòa:
-Thì mình hẹn họ lại ngày khác. Đôi khi mình phải nhìn lại mọi việc một cách tỉnh táo để xem cái gì ưu tiên đáng làm nhất. Đối với anh lúc này là được dành thời gian cho em.
Chợt sực nhớ ra điều gì, chàng bàn bạc với Trân Châu:
-Trân Châu em, cái cô hồi trưa em thấy đó tên là Hoa Trâm, là một thân chủ của anh. Cổ bị hãm hiếp trong một trường hợp rất thương tâm nên bị tổn thương tâm thần rất nặng. Ngày mai trước khi đi chơi, mình ghé văn phòng một chút để anh thu xếp kế hoạch trị liệu cho cổ. Em nghĩ có được không?
Trân Châu thấy Duy Khải bàn tính công khai đưa nàng ra văn phòng gặp Hoa Trâm thì hoàn toàn tin tưởng rõ ràng chàng chẳng có gì mờ ám phải giấu giếm nên rất bằng lòng.
Nàng vui vẻ gật đầu đáp:
-Dạ, tùy công việc của anh thôi. Em đi đâu mà có anh thì cũng vui mà.
Hồi trưa Duy Khải trong lúc quá lo cho Trân Châu phải đóng cửa văn phòng gấp để đi tìm nàng. Bây giờ nhớ lại thấy có vẻ như đã gián tiếp đuổi Hoa Trâm về, trong lòng cảm thấy hơi bất nhẫn. Chàng cũng đã lờ mờ nhận ra sự hoang mang trong nội tâm của Hoa Trâm về vấn đề tình cảm, nên đã quyết định sẽ nhắn tin hẹn gặp Hoa Trâm ngày hôm sau. Thứ nhất là để giới thiệu cho cô biết Trân Châu là người yêu của chàng, qua đó Hoa Trâm sẽ tự hiểu và không phiêu lưu tình cảm, nếu như có ở chàng. Thứ hai Duy Khải thấy đã đến lúc không thể tiếp tục trị liệu cho Hoa Trâm, vì nó rất có thể làm nàng thêm hoang mang và khổ lụy về tình cảm riêng tư, từ đó làm tái phát chứng bệnh trầm cảm của nàng. Duy Khải quyết định sẽ giới thiệu Hoa Trâm qua trị liệu với một đồng nghiệp nữ khác của chàng. Đó là cách vẹn toàn nhất.
Nghĩ là làm ngay, Duy Khải hỏi Trân Châu:
-Anh mượn điện thoại của em gọi nhắn cho cô ta một chút nhé?
Trân Châu nguýt yêu chàng:
-Đồ đạc của em anh cần xài gì mà không được còn làm bộ khách sáo. Thấy ghét gì đâu!
Duy Khải cười dễ dãi rồi ngồi xuống chiếc ghế bành, kéo Trân Châu lại ngồi sát bên mình, một tay ôm nàng vào lòng thật âu yếm, tay kia móc túi quần lấy cuốn sổ tay ghi những số điện thoại cho công việc xem xét thật nhanh, rồi với lấy điện thoại trên bàn gần đó bấm số gọi Hoa Trâm:
-Alô, cô Trâm đó hả? Tôi là nhà trị liệu Duy Khải đây. Ngày mai cô ghé văn phòng tôi một chút được không?
-…
-Tôi muốn thu xếp tiến trình trị liệu còn lại cho cô…
-…
-Vâng, cám ơn cô! Chúc cô ngủ ngon!
Duy Khải gác máy, thở phào nhẹ nhỏm đã giải quyết xong những chuyện cần thiết. Dù cơ thể mệt rã rời sau một ngày dài, chàng thấy lòng vô cùng thoải mái.
Trân Châu nhìn chàng cười tủm tỉm:
-Anh gan thật đó! Dám vừa ôm người yêu vừa nói chuyện với thân chủ, hổng sợ em nghe sao?
Duy Khải nhún vai cười:
-Em nghe thì có sao! Anh đâu bao giờ có gì giấu em mà sợ.
Tối hôm đó, Duy Khải biết mình sẽ có một giấc ngủ thật an lành, vì chàng đã làm cho Trân Châu hiểu lòng mình và đã tìm ra giải pháp hợp lý để trị liệu cho Hoa Trâm một cách có trách nhiệm nhất. Việc công việc tư đều được giải quyết êm đẹp, thấy nhẹ cả người!
Trân Châu thì lại càng vui hơn. Một ngày tưởng như mây mù giông tố kết cục lại là ánh nắng rạng ngời. Lúc Duy Khải ra về rồi, nàng nhìn cái gối vẫn còn ướt đẫm nước mắt của mình lúc nãy mà nghe lòng nao nao bồi hồi, bất giác nhoẻn miệng cười một mình mãn nguyện. Người bạn lòng yêu dấu mà nàng tưởng đã vĩnh viễn rời xa khỏi tầm tay thì ra vẫn luôn là của riêng nàng. Lúc chiều đau buồn héo hắt bao nhiêu thì bây giờ hạnh phúc dịu ngọt bấy nhiêu. Đúng là sức mạnh của tình yêu!
Bà Năm đã lên lầu từ hồi nào, giờ đứng thập thò trước cửa phòng nàng lên tiếng hỏi:
-Chiều giờ chưa thấy cô Hai ăn tối, chắc cô đói bụng rồi. Để tôi dọn cho cô dùng nghen!
Nghe tiếng gọi Trân Châu quay đầu nhìn ra cửa, miệng cười tươi như hoa gật đầu:
-Dạ cám ơn dì nhiều!
Bà Năm cười hóm hỉnh:
-Cậu Khải nói gì hay ghê mà cô Hai nhìn tươi tắn quá hen! Thấy cô vui lại tôi mừng lắm.
Trân Châu mắc cỡ phụng phịu:
-Dì Năm cứ thích chọc cháu không hà!
Bà Năm tủm tỉm đi xuống bếp. Đúng là lớp trẻ đang yêu, khóc đó rồi cười đó y như trẻ con. Nhìn chúng thật là dễ thương!
Thế là ngày hôm sau Trân Châu xin nghỉ phép thêm một ngày. Duy Khải đến đón và đưa nàng ghé văn phòng như đã định. Vừa mở cửa bước vào thấy hộp thức ăn hôm qua đổ vương vãi trên nền nhà, Trân Châu tươi cười hai tay ôm miệng kêu lên:
-Ôi trời, không ngờ em hư thật, làm đổ thức ăn rồi chạy mất tiêu!
Duy Khải cười cười trêu:
-Có người thích xả rác trong văn phòng anh cho vui đó mà.
Nàng cười e ấp, ngúng nguẩy:
-Lúc đó người ta buồn muốn chết chứ ở đó mà vui!
Nhìn nàng bằng ánh mắt đắm đuối, chàng đáp lời thật êm ái:
-Em muốn xả bao nhiêu cũng được, miễn đừng bỏ chạy như vậy nữa để lại anh một mình, tội nghiệp anh!
Nói đoạn chàng đi vào trong lấy cái chổi và xẻng hốt rác ra. Trân Châu đang xúc động vì câu nói của chàng thấy vậy đưa tay ra nhanh nhẩu:
-Anh đưa đây em dọn cho! Nhanh không thôi khách của anh đến thấy kỳ chết!
Chỉ một chút sau thì Hoa Trâm cũng tới. Nàng thoáng ngạc nhiên khi thấy một cô gái thật xinh đẹp duyên dáng lại thùy mị đã ngồi đợi sẵn ở văn phòng Duy Khải. Hoa Trâm là hoa khôi ở trường nàng nhiều năm nên tất nhiên biết mình đẹp, nhưng nàng cũng phải thừa nhận cô gái lạ kia còn xinh hơn cả mình nữa. Hoa Trâm đang phân vân trong bụng không biết cô gái kia là ai và tới đây để làm gì, thì đã nghe tiếng Duy Khải:
-Kìa chào cô Trâm! Cám ơn cô đã tới!
Rồi chàng đứng lên quay sang chỉ vào Trân Châu đang ngồi kế đó, thân mật giới thiệu:
-Đây là Trân Châu, vợ chưa cưới của tôi.
Xong chàng lại chỉ Hoa Trâm giới thiệu với Trân Châu:
-Còn đây là cô Hoa Trâm, thân chủ của anh.
Hai cô gái gật đầu khẽ cười chào nhau. Duy Khải nhìn Hoa Trâm giải thích:
-Cô Trâm biết không, hôm nay tôi có một số công việc cần làm nên phải đóng cửa văn phòng một ngày, nhưng tôi chợt nhớ cần phải thu xếp việc trị liệu cho cô nên ghé văn phòng một chút. Nào, mời cô vào phòng trị liệu chúng ta bàn thêm!
Rồi chàng quay sang Trân Châu, giọng thật nhẹ nhàng:
-Em ngồi đợi anh chút nhé, anh thu xếp cho cô Trâm xong rồi mình đi!
Trân Châu mỉm cười dịu dàng:
-Dạ, anh cứ làm công việc với cô Trâm đi, em đợi được mà!
Hoa Trâm đứng gần đó tỏ ra lơ đễnh nhưng nghe hết hai người nói chuyện. Nàng thấy Trân Châu giọng nói nghe sao lễ phép êm dịu đến lịm người, mà là cái ngọt ngào thật sự chứ không phải loại giả tạo thoa son trát phấn bên ngoài để mê hoặc đàn ông. Là con gái với nhau, Hoa Trâm nhận ra được điều đó.
“Một cô gái vừa quá dễ thương, lại ăn nói dịu dàng êm ái như vậy, làm sao nhà tư vấn Duy Khải không yêu cho được!” - Hoa Trâm nghĩ bụng.
Khi vào phòng trị liệu, Duy Khải kéo ghế ngồi xuống đối diện Hoa Trâm ân cần giảng giải:
-Về tình trạng sức khỏe tâm lý của cô tôi thấy đã tương đối ổn định, nên theo ý kiến của tôi thì bước kế tiếp cô có thể dự vài lớp trị liệu theo nhóm. Tức là cô sẽ được trị liệu cùng vài cô gái khác có hoàn cảnh và tâm bệnh tương tự, mọi người chia sẻ và hỗ trợ nhau.
Ngừng một chút để Hoa Trâm tiếp thu những gì chàng vừa trình bày, Duy Khải tiếp:
-Tôi có một đồng nghiệp là nữ tiến sĩ tâm lý trị liệu Kim Hòa. Bà ấy tốt nghiệp trước tôi ba khóa, lại là một phụ nữ nên có những trực giác điều trị cho nữ giới còn nhạy bén hơn tôi nữa. Văn phòng của tư vấn gia Kim Hòa rộng lớn, nên có phục vụ phương pháp trị liệu theo nhóm. Văn phòng của tôi hiện giờ, như cô thấy đó khá chật hẹp nên chưa thể mở hình thức trị liệu như vậy ở đây. Trong tương lai khi tôi thuê được một văn phòng rộng hơn, tôi cũng sẽ mở lớp điều trị theo nhóm. Cô có muốn thử trị liệu theo nhóm như vậy không?
Hoa Trâm lơ đãng gật đầu:
-Dạ, anh thấy cách nào tốt nhất thì tôi sẽ nghe lời anh để điều trị.
Duy Khải đứng lên đưa tay ra vẻ mời:
-Vậy bây giờ tôi sẽ đưa cô tới văn phòng của tiến sĩ Kim Hòa để giới thiệu và giao hồ sơ trị liệu của cô cho bà ấy. Mình cùng đi!
Duy Khải đưa Hoa Trâm ra lại phòng tiếp khách bên ngoài rồi bước tới nói khẽ với Trân Châu:
-Anh đưa cô Trâm sang giới thiệu với tiến sĩ trị liệu Kim Hòa. Em đi theo luôn rồi sau đó mình đi nhé?
-Dạ.
Ra tới bãi đậu xe, Duy Khải đang phân vân không biết nên đi thế nào cho hợp tình hợp lý thì đã nghe Trân Châu lên tiếng:
-Anh cứ đi cùng xe với cô Trâm để làm công việc! Em sẽ lái xe theo sau.
Duy Khải nhìn người yêu thầm cảm phục và biết ơn cái thấu đáo tế nhị của nàng. Trân Châu hiểu hiện giờ chàng đang làm việc công nên đương nhiên đúng lẽ cần phải đi với thân chủ của mình. Còn nàng là người yêu nhưng ngay lúc này đang với tư cách người đi theo, nên nàng chủ động nói vậy để tránh cho Duy Khải khỏi khó xử. Chính những cái tế nhị sâu sắc và thấu hiểu chàng như vậy càng làm Duy Khải yêu quý nàng hơn.
Sau khi đưa Hoa Trâm tới văn phòng tư vấn trị liệu của Kim Hòa xong xuôi, Duy Khải ra bãi đậu xe ngồi vào ghế lái, thấy Trân Châu đang ngồi ở ghế khách kế bên đợi.
Chàng phấn khởi:
-Trời hôm nay đẹp quá! Được dành một ngày cho nhau thật đáng. Em muốn mình đi đâu trước?
Trân Châu nghe hỏi chợt nhớ lại ngày ấy Duy Khải sang đón nàng đi chơi Tết chàng cũng đã hỏi một câu giống giống như vậy, nàng cười duyên dáng đáp:
-Tùy ý anh nha, em đi đâu có anh cũng vui hết.
Thế là hôm đó Duy Khải đưa Trân Châu đi chơi suốt một ngày cho thỏa lòng. Họ xem phim, vào quán karaoke ca hát, mua sắm, ăn uống. Khi chiều hơi xuống, chàng đưa nàng ra vùng ngoại ô rồi ghé vào một vùng cỏ xanh non dưới bóng cây ven đường cách xa đường lộ chính. Nơi đây có rất nhiều bóng mát, tiếng chim hót véo von vui tai. Nhìn xa xa có những thửa ruộng trông thật đẹp, gió mát lồng lộng thổi những tán lá cây nghe xào xạc. Không khí trong lành khác hẳn cái xô bồ bận rộn trong thành phố. Quang cảnh thật vắng vẻ hiền hòa. Ngồi xuống đây ngắm cảnh với người mình yêu thì bao nhiêu ưu tư của cuộc sống dường như được trút đi hết.
Nhìn đôi bạn quấn quít bên nhau thật hạnh phúc, ít ai ngờ rằng chỉ mới một ngày trước, cả hai đều điêu đứng với nỗi đau xé lòng chỉ vì một chuyện hiểu lầm đáng tiếc. Thế mới hay sức mạnh của tình yêu thật ít có gì so sánh nổi!
Duy Khải và Trân Châu ngồi bên nhau trên cỏ dưới bóng cây mát rười rượi. Chàng kéo Trân Châu nằm ngả vào lòng, nắm bàn tay mềm mại trắng muốt của nàng để lên ngực mình, nhìn ra phía xa xăm âu yếm bảo:
-Trân Châu, trải qua bao nhiêu sóng gió mình đã được ở bên nhau. Em còn nhớ ngày đó mình quen nhau không, lúc đó anh dại khờ ngây ngô quá em hả?
Trân Châu mỉm cười bâng khuâng:
-Mới đó mà cũng gần mười năm rồi phải không anh?… Thời gian trôi nhanh quá!
Duy Khải cười vui nói đùa:
-Vậy là anh gần đủ tiêu chuẩn để có thể hát bài “Mười Năm Yêu Em” cho em nghe được rồi đó Trân Châu!
Nàng cười rúc rích:
-Bài đó chỉ hợp cho anh hát. Còn em chi, không cho em hát sao? Phải chi nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng thay vì viết bài đó mà viết bài “Mười Năm Yêu Nhau”, thì hai đứa mình song ca được rồi.
Câu hài hước của Trân Châu khiến Duy Khải phì cười, chàng cũng đùa:
-Nếu vậy cũng chưa hoàn toàn đúng nữa, vì chẳng lẽ chỉ yêu có mười năm rồi hết sao? Anh nghĩ cần phải là bài “Trọn Đời Yêu Nhau” thì mới chính xác với hai đứa mình.
Cả hai phá lên cười thật vui vẻ. Những lúc rảnh rỗi bên nhau như thế này, Duy Khải biết Trân Châu yêu văn thơ và nhạc nên hay đem những đề tài đó đàm luận cùng nàng, có khi nghiêm túc, có khi khôi hài. Nhiều khi chàng nghĩ với tính cách văn thơ lãng mạn như vậy, Trân Châu phải vào văn khoa mới đúng và sẽ là một cô giáo về văn chương, chứ không phải là một cô thạc sĩ về ngành khoa học khô khan như vậy, mặc dù lúc đi học nàng học rất giỏi. Nhưng đó chính là một cá tính đặc biệt của nàng, giải trí cho vui là một chuyện, còn việc sinh sống nghiêm túc là một chuyện khác.
Trân Châu ngước lên nhìn Duy Khải ánh mắt long lanh, nhõng nhẽo:
-Hồi đó em bắt đầu yêu anh lúc chỉ mới mười bảy tuổi, như vậy có nhỏ quá hông anh?
Duy Khải bật cười đáp:
-So với người ta hồi xưa “Lấy chồng từ thuở mười ba”, thì bắt đầu yêu lúc mười bảy tuổi anh nghĩ chắc không sớm lắm đâu.
Vào cái thời xa xưa mà anh nói đó hẳn thân phận người phụ nữ rất buồn, và chắc họ không được cái cơ hội để phát triển những khả năng đúng mực của mình. Trân Châu ngẫm nghĩ một chút rồi bộc bạch:
-Đúng là mỗi thời mỗi khác! Anh biết không, hồi đó em hổng có ý định sẽ có một tình yêu cho đến khi học xong đại học kìa.
Rồi nàng bỗng lườm chàng một cái thật ngọt, thỏ thẻ:
-Nhưng ai ngờ đâu mới cuối phổ thông thì đã yêu anh mất rồi! May là anh cũng yêu thương em thật nhiều và cho em hạnh phúc, chứ nếu không là em bắt đền anh rồi đó!
Duy Khải nghe vậy trong lòng dạt dào xúc động vừa thấy vui vui ngộ nghĩnh. Chàng cười ôn tồn đáp:
-Anh cũng giống em vậy thôi. Anh cũng đã từng có ý định chỉ có người yêu sau khi học ra trường có sự nghiệp, nhưng bây giờ nhìn lại đoạn đường mình đã đi qua cùng nhau, anh thật hạnh phúc và vui mừng là mình đã có nhau. Anh nghĩ yêu sớm mà vẫn giữ trong sáng và đừng để ảnh hưởng việc học hành cho tương lai thì cũng không hẳn là xấu.
Rồi chàng cúi xuống nhìn vào đôi mắt Trân Châu nói vẻ triết lý:
-Yêu sớm hay muộn không quan trọng lắm. Điều quan trọng hơn là yêu cho đến bao giờ… - chàng ngừng một chút rồi hỏi - Vậy với em thì sao hả Trân Châu?
Giọng nàng thật dịu dàng:
-Dạ, mãi mãi!
-Anh cũng vậy!…
Cả hai nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt chan chứa yêu thương thay cho muôn lời. Duy Khải nghe rộn rã trong tim, từ từ cúi xuống đặt trên đôi môi hồng xinh xinh của Trân Châu một nụ hôn say đắm. Thật vô cùng kỳ lạ! Đôi môi thơ ngây chưa từng đánh son này mà sao lại thơm ngọt và hấp dẫn với chàng một cách diệu kỳ. Nàng nghe tim chàng đập mạnh như cùng hòa với chính nhịp tim mình. Hai người đắm đuối trong nụ hôn ngây ngất kéo dài tưởng chừng như bất tận.
Giây phút sau khi cơn bão yêu đương dịu lại, Duy Khải âu yếm thầm thì vào tai nàng:
-Trân Châu ơi, em ngoan hiền và đáng yêu quá! Anh thương em nhiều biết bao nhiêu. Có biết anh đã buồn và đau khổ gần chết được khi tưởng em đi lấy chồng không?
Trân Châu liếc chàng một cái thật tình tứ, miệng cười xinh lúng liếng hỏi:
-Em đi lấy chồng thì tại sao anh lại buồn khổ chứ?
Duy Khải ngỡ ngàng nhướng to đôi mắt, hoang mang mất vài giây rồi ôm siết Trân Châu vào lòng làm bộ gầm gừ:
-Em nói gì đó Trân Châu, biết anh yêu em tới mức nào rồi mà còn hỏi câu đó nữa hả? Có muốn bị anh phạt không nè?
Trân Châu mỉm cười lấp lửng rồi ngửa mặt lên cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần với làn da mịn màng như nhung thật gợi tình. Mái tóc dài đen nhánh bóng mượt của nàng đổ ra sau thật xinh và ngộ nghĩnh. Trông nàng yểu điệu mềm mại y như một con mèo ngoan.
Trân Châu dài giọng nũng nịu:
-Em nói vậy mà anh nỡ phạt em sao?
Duy Khải vùi mặt hôn say đắm vào chiếc cổ nõn nà thật quyến rũ của nàng, mùi da thịt con gái làm chàng đê mê ngây ngất. Chàng lờ mờ đoán Trân Châu đang nhõng nhẽo đùa gì đó với mình, nhưng chưa thể đoán ra ý nàng. Duy Khải biết nàng có những cách đùa rất đáng yêu mà chàng đã bị bất ngờ nhiều lần. Không đời nào nàng lại nói những câu nghe tưởng chừng như bất thường mà lại chẳng có dụng ý dễ thương đàng sau.
Nghĩ vậy, Duy Khải không hề thấy bực giận tí nào, chàng quyết định sẽ cùng đùa để xem nàng đưa mình tới đâu, bèn cười bảo:
-Anh đâu bao giờ muốn làm gì em buồn. Nhưng nếu em không ngoan, anh sẽ phạt. Em có sợ không?
Trân Châu cười hinh hích, đưa tay xoa mái tóc chàng vẫn đang đắm đuối hôn dưới cổ mình, giọng đùa cợt ngọt đến lịm người:
-Ý anh hồi nãy em hỏi như vậy là hổng ngoan, hả anh?
Duy Khải vẫn không rời đôi môi tham lam đang mơn trớn nơi chiếc cổ nàng, vừa thì thầm:
-Chứ gì nữa!
Nàng lại rúc rích cười, nhõng nhẽo thật duyên dáng:
-Vậy nếu em hỏi anh sẽ cưới em không, câu đó là ngoan hay không ngoan hở anh?
-Dĩ nhiên là ngoan rồi, và câu trả lời của anh tất nhiên là “có”.
Trân Châu kéo nhẹ đầu Duy Khải ra, nhìn vào mắt chàng hỏi một cách tinh nghịch với một nụ cười đẹp mê hồn:
-Vậy thì anh bảo em phải làm sao cho đúng, nếu anh hỏi cưới em nè?
Chàng nheo mắt cười ranh mãnh hỏi lại:
-Theo em thì sao mới đúng?
Trân Châu xoay đầu ngúng nguẩy:
-Hổng nói đâu! Nhưng em sẽ làm theo cách mà anh muốn.
-Vậy thì anh sẽ muốn em nhận lời lấy anh - Duy Khải thầm thì nhưng đã bắt đầu thấy rất phân vân.
Trân Châu tròn mắt ra vẻ kinh ngạc, giọng trêu đùa:
-Nhưng như vậy sẽ làm anh buồn khổ, làm sao em nỡ chứ?
Duy Khải bây giờ thực sự bị lạc trong trò chơi lắt léo của Trân Châu, đưa tay gãi đầu hoang mang, nhưng vẫn không đoán ra ý nàng.
Thế là chàng đành chịu thua:
-Em bằng lòng làm vợ anh là hạnh phúc nhất của anh rồi, sao lại nói làm cho anh buồn khổ? Anh… không hiểu?
Nhìn nét mặt ngơ ngác của chàng, Trân Châu bật cười khanh khách, đưa ngón tay điểm nhẹ vào mũi chàng âu yếm giải thích:
-Anh yêu của em ơi, khờ quá đi! Hồi nãy anh mới nói anh rất buồn khổ khi em đi lấy chồng. Mà lấy anh thì cũng là đi lấy chồng. Vậy không phải là nếu em chịu lấy anh thì sẽ làm cho anh buồn khổ sao?
Bây giờ Duy Khải mới bật ngửa ra. Thì ra nàng đã tận dụng chỉ một chút xíu “lỗi” trong câu nói của chàng thôi để trêu đùa với chàng ra phết. Nàng đi lấy chồng không phải là một vấn đề gây cho chàng đau khổ, nếu người đó chính là chàng. Trân Châu đùa cái kiểu dễ thương thế này thì Duy Khải chỉ có nước bó tay và càng yêu nàng thôi.
Tự biết mình thua cái lanh lợi bén nhạy của Trân Châu nên Duy Khải chỉ biết cười, rồi cụng nhẹ trán mình vào trán nàng trách yêu:
-Em nghịch thật đó Trân Châu, nhưng mà là sự nghịch ngợm thật đáng yêu!
Trân Châu mỉm cười hiền lành, trở lại nghiêm túc không đùa nữa, dịu dàng nhìn chàng thủ thỉ:
-Em chỉ đùa với mình anh để trêu anh một chút cho vui đó mà. Thôi giờ em chịu phạt nè!
Nàng ngoan như vậy thì Duy Khải có lòng nào mà phạt. Chàng háy mắt nói bằng giọng tinh quái:
-Vậy thì em sẽ bị phạt bằng một nụ hôn. Em còn nhớ anh đã tự thú với em anh ghiền cái gì rồi mà…
Duy Khải muốn ám chỉ sau lần đầu hai người hôn nhau trong công viên cái đêm lễ Tình Yêu năm đó thì chàng lúc nào cũng kiếm cơ hội để thơm người yêu. Nàng cũng tinh nghịch đùa:
-Anh ghiền gì em cũng không thích, nhưng cái đó thì… em không phiền đâu!
Duy Khải phá lên cười:
-Vậy thì cho em biết tay nè!
Vừa nói xong chàng lại cúi xuống hôn như bão táp khiến nàng muốn ngạt thở. Hai đứa cười đùa như trẻ con.
Duy Khải ngồi lặng yên ngắm nhìn gương mặt đẹp mê hồn của Trân Châu, nhớ lại cử chỉ yểu điệu đầy nữ tính của nàng lúc nãy mà chưa hết bàng hoàng trước sức quyến rũ khủng khiếp của nàng. Chàng trộm nghĩ và thầm tạ ơn Thượng Đế đã ban cho Trân Châu một tâm hồn trong sáng và cái đức hạnh quý giá, chứ nếu không với vẻ đẹp kiều diễm này cộng với bộ óc quá thông minh của nàng, nếu Trân Châu cố ý dùng nó để mê hoặc đàn ông, thì không biết bao nhiêu người sẽ dễ dàng gục ngã dưới chân nàng.
Rất đoan trang đứng đắn, chưa cần một sự lả lơi đưa đẩy nào mà nàng cũng đã khiến biết bao đàn ông từ trường học tới trường đời say mê rồi, huống gì…
Nằm trong vòng tay chàng, Trân Châu ngước mắt lên thấy nét mặt vừa say đắm vừa suy tư của người yêu, hiểu ngay chàng đang vấn vương điều gì đó. Nàng bèn đưa bàn tay lên xoa nhẹ vào má chàng âu yếm hỏi:
-Anh có gì băn khoăn lo nghĩ sao anh?
Nắm nhẹ bàn tay mềm mại của nàng đang đặt trên má mình, Duy Khải thoáng do dự tự hỏi liệu có nên nói thật những cảm tưởng trong lòng vừa rồi với nàng không, liệu như vậy có làm cho nàng tự ái hay giận không. Nhưng mặt khác chàng cũng chẳng muốn giấu nàng bất cứ chuyện gì, vì chàng luôn nghĩ khi yêu phải thành thật với nhau.
Chưa kịp đáp thì đã nghe Trân Châu lên tiếng:
-Anh Khải, anh đang băn khoăn để trả lời câu hỏi của em về một sự băn khoăn khác. Điều đó chứng tỏ có gì khó nói với em lắm, phải không anh?
Duy Khải suýt phải kêu lên vì kinh ngạc trước sự quan sát nhạy bén và thông minh của Trân Châu. Với người bạn lòng tri kỷ này, có gì phải ngại nữa mà không nói! Thế là chàng bèn mỉm cười bày tỏ thành thật những suy nghĩ lúc nãy với nàng, xong vui vẻ kết luận:
-Trân Châu, em quá thông minh đi thôi! Chả có gì mà anh có thể giấu được em hết.
Trân Châu nghe xong phì cười chẳng chút gì tỏ ra phật ý, tự thấy sự nhận xét của chàng rất chính xác. Quả nhiên đối với những mối quan hệ ngoài xã hội đặc biệt là người khác phái, Trân Châu hết sức ý tứ giữ gìn, ấy vậy mà bao nhiêu quý ông vẫn đắm say vồ vập nàng mới khổ. Tất nhiên nàng hiểu cũng có nhiều đàn ông có cái thú muốn chinh phục cho được những cô gái khép nép đoan trang, vì họ thật sự yêu hay chỉ để thỏa mãn cái bản tính hiếu thắng thích chinh phục của mình thì chỉ có chính họ mới biết. Ôi mà thôi, chín người mười ý là lẽ thường của cuộc đời mà. Chỉ cần mình cư xử đúng đắn đàng hoàng không hổ thẹn với lương tâm là được rồi.
Chỉ riêng với Duy Khải là người mà Trân Châu yêu nàng mới có những cử chỉ và lời nói thân mật nũng nịu như khi nãy để đùa với chàng thôi. Nghe chàng giải bày nàng nhí nhảnh đáp:
-Anh nghĩ vậy cũng có lý, mà bởi vậy em mới phải khổ sở đối phó với mấy ông đó hoài đó anh! Nhưng bao nhiêu người theo đuổi em cũng chẳng quan tâm, em chỉ cần anh thôi.
Câu nói làm cho Duy Khải dạt dào trong vui sướng và hãnh diện. Chàng mân mê mái tóc đen mượt của nàng, mái tóc mà chàng rất yêu, rồi cúi xuống nhìn vào đôi mắt đẹp như tranh ấy. Giọng chàng trầm ấm đầy chân tình:
-Anh ước gì được nhiều thời gian hơn để ở bên em như bây giờ! Anh đã bỏ quá nhiều thời gian để mưu cầu công danh sự nghiệp, để cho em phải chờ đợi bao nhiêu năm rồi. Thật tội nghiệp cho em,… anh xin lỗi!
Trân Châu lắc nhẹ đầu, mỉm cười thông cảm:
-Anh là nam nhi mà, sự nghiệp rất quan trọng. Và hơn nữa em biết anh làm vậy chỉ để cho tương lai lâu dài của hai đứa mình.
Nắm một bàn tay xinh xinh của Trân Châu đưa lên hôn nhè nhẹ, Duy Khải tâm tình:
-Nói đến chuyện tương lai, anh nghĩ mình cần phải làm rồi. Trân Châu ơi, mình làm đám cưới em nhé!… Thật ra anh đã thầm xem em là vợ chưa cưới từ lâu rồi. Không ai có thể thay thế được em trong lòng anh nữa. Nhưng bây giờ mình sẽ tính chuyện cưới xin đàng hoàng để hợp thức hóa cho hai đứa sống chung trong một gia đình. Em bằng lòng không Trân Châu?
Thật ra gần một năm trước lúc Duy Khải vừa về nước, chàng đã có bàn với Trân Châu về việc cưới xin vì thương nàng đã chờ đợi quá lâu, sợ nàng buồn và tủi thân với bạn bè. Nhưng Trân Châu rất thông cảm cho chàng lúc đó công ăn việc làm chưa ổn định, nên hai người đã bàn bạc và đồng ý đợi thêm một năm để điều kiện cuộc sống vững chắc hơn trước khi thành hôn. Ngày hôm nay, Duy Khải đã có ít nhiều uy tín, có văn phòng riêng với thu nhập rất khá. Thật là lúc chín muồi để bàn chuyện trăm năm.
Trân Châu sung sướng trong lòng vô hạn, cười tươi như hoa, tỉ tê:
-Em cũng vậy đó! Từ lúc mình yêu nhau thì em đã tự xem mình như gái đã có chồng, và thật sự không làm gì trái đạo để tổn thương danh dự của anh hoặc thẹn với lòng mình. Em sẽ rất hạnh phúc khi mình chính thức thành vợ chồng để cha mẹ hai bên mừng vui.
Duy Khải gật đầu:
-Trân Châu, vậy em về nói trước với ba mẹ, anh sẽ thưa ba má anh sang nhà gặp hai bác để mình bàn tính hôn lễ, em nhé?
-Dạ - nàng nhu mì.
Cả hai rơi vào lặng im trong khoảnh khắc. Lòng đã xem là của nhau từ lâu rồi, nhưng khi chính thức bày tỏ cùng nhau chuyện trăm năm phu phụ ai cũng ngập hồn trong xúc cảm. Một chút lặng im cho lòng mình lắng đọng cũng là điều dễ hiểu.
Đôi mắt Trân Châu ngước nhìn bầu trời như đang ngẫm nghĩ điều gì. Giây lát sau, nàng điềm đạm nói:
-Anh Khải, em có một điều muốn hỏi ý anh!
Duy Khải dịu dàng:
-Gì hả em?
-Ngày mình thành hôn, mình sẽ mời anh Ân đến chung vui với vợ chồng mình nha anh?
Chàng gật đầu cười dễ dãi:
-Dĩ nhiên rồi! Ân cũng là bạn học cũ của anh, lại là bạn thời niên thiếu rất thân của em, mời Ân là điều đúng mà. Chỉ sợ… sẽ gợi lại vết thương lòng của Ân thôi. Nếu em không thấy ngại chuyện đó, anh hoàn toàn ủng hộ.
Nàng từ tốn phân tích:
-Dạ, cám ơn anh. Em biết anh Ân đã từng yêu em, nhưng nhiều năm trôi qua chắc anh ấy đã nguôi ngoai. Lúc nhỏ ảnh rất tốt với em chẳng khác gì một người anh trai. Bây giờ ngày em xuất giá mà không mời ảnh thì quá tệ. Đúng hông anh?
Nắm lấy bàn tay nàng, Duy Khải cảm động:
-Em thật là một cô gái nhân hậu có trước có sau.
Trân Châu cười hóm hỉnh:
-Cứ khen hoài hổng sợ mũi người ta nở toét sao anh? Lúc đó vợ mình bị xấu xí thì anh đừng có buồn à nghen!
-Không phải anh khen, mà là “Có sao nói vậy người ơi!”
Duy Khải bệu bạo hát vui một câu trong bài “Nhịp Cầu Tri Âm” của Hoài Linh. Trân Châu nghe cách hát tếu tếu của chàng bật cười khanh khách.
Hai người nhìn nhau tràn đầy yêu thương. Trong khung cảnh đồng quê thanh bình trong buổi chiều tà ánh nắng hồng hồng dìu dịu, hình ảnh đôi lứa bên nhau trông thật lãng mạn đến tuyệt vời.
Theo đúng lời dặn dò của Duy Khải, tối hôm sau ở nhà có đông đủ cha mẹ, Trân Châu sang phòng hai người rụt rè thưa:
-Ba mẹ ơi, có chuyện con muốn thưa một chút!
Ông bà Hữu Đức đang ngồi nói chuyện trong phòng riêng, nghe vậy ông lên tiếng:
-Vào đây con gái! Có gì cứ nói cho ba mẹ nghe nào!
Trân Châu ngồi xuống chiếc ghế gần đó, dáng điệu e lệ thẹn thùng. Thật lạ! Cha mẹ đều đã biết nàng và Duy Khải yêu thương nhau từ rất lâu rồi, và nàng cũng đã trưởng thành ra đời đi làm, không còn là một cô bé mới lớn bồng bột. Vậy mà khi mở lời nói chuyện lấy chồng vẫn ngượng ngập bối rối làm sao!
Trân Châu e ấp thổ lộ:
-Dạ, anh Khải nói sẽ thưa hai bác bên nhà sang gặp ba mẹ để xin cưới con. Mong ba mẹ đồng ý và thu xếp cho con!
Ông bà Hữu Đức đưa mắt nhìn nhau, không tỏ gì ngạc nhiên hay khó chịu mà chỉ cùng cười xòa. Ông Đức lên tiếng trước:
-Ba mẹ chờ nghe câu nói này của con cả năm nay rồi đó.
Mẹ nàng bước lại ngồi cạnh con gái, xoa tóc nàng âu yếm:
-Ba mẹ cứ tưởng lúc cậu Khải đi du học về là các con đã tính chuyện thành hôn rồi, đâu ngờ hai đứa bàn tính thế nào mà tới giờ mới cưới. Mẹ không nói ra vì nghĩ đó là chuyện riêng của các con, nhưng thấy con cũng đã lớn nên cũng có chút lo lo. Bây giờ như vậy là tốt quá rồi!
Ông Đức ôn tồn:
-Con cứ nói với anh Duy Khải là anh chị bên nhà muốn ngày nào sang cũng được. Nếu cần thì ba mẹ sẽ nghỉ làm một ngày không sao hết. Chuyện hôn sự của con quan trọng hơn.
Trân Châu vui mừng trong lòng, cười tươi hớn hở:
-Dạ cám ơn ba mẹ! Con về gọi báo cho anh Khải đây.
Xong nàng nhảy chân sáo về phòng gọi điện ngay cho người yêu, giọng tíu tít:
-Anh Khải, em nè!
Chàng hồ hởi:
-Ôi Trân Châu, nghe giọng em chắc có gì vui rồi phải không?
Nàng che miệng cười hinh hích:
-Anh thiệt là! Sao biết hết trơn vậy?
-Em là một nửa của anh mà sao không biết được. Sao nè, em nói chưa?
Nàng vồn vã:
-Dạ rồi, ba mẹ đồng ý rồi đó! Anh nè, anh thưa với hai bác ngày nào sang cũng được nha?
Duy Khải mừng rơn đáp:
-Vậy tốt quá! Chút nữa để anh tìm cách thưa với ba má.
Trân Châu ôm bụng cười:
-Đi hỏi cưới vợ mà gì phải “tìm cách” nghe khổ cực quá vậy anh?
Chàng đỏ mặt ấp úng:
-Tại… tại anh cũng…
Nàng tủm tỉm cười cắt ngang trêu:
-Cũng mắc cỡ chứ gì?
Chàng ngượng nghịu:
-À… ờ… chắc cũng có chút chút!
Trâu Châu cắc cớ trêu tiếp mà vừa ráng nhịn cười:
-Vậy thôi để em thưa ba mẹ sang cưới anh cho em vậy, được không anh?
Duy Khải đỏ kè mặt lắc đầu quầy quậy:
-Đừng chọc anh vậy mà Trân Châu! Thôi để anh nói liền!
Lúc này trong nhà đang đông đủ mọi người, Duy Khải rụt rè muốn thưa với cha mẹ chàng về việc xin cưới Trân Châu. Dù đã trưởng thành học hành thành tài có công ăn việc làm, chàng cũng luống cuống ngượng nghịu khi nói về chuyện tình cảm của mình. Ai nói làm con trai thì dễ?
Phải cố gắng lắm chàng mới thốt ra được:
-Con cần thưa với ba má…
-Chuyện gì đó Khải? - ông Duy Tâm nhẹ giọng.
Chàng ngập ngừng ít giây rồi lấy hết can đảm thưa:
-Dạ, con… con muốn thưa với ba má là con bây giờ cũng lớn rồi, đã xong xuôi học hành, công việc ổn định. Con nghĩ đã đến lúc lập gia đình. Phiền ba má qua gặp hai bác bên nhà để xin cưới Trân Châu cho con!
Nói nghe thì rất long trọng dõng dạc mà mặt chàng thì cứ đỏ gay vì ngượng. Thôi cũng phải ráng một lần thì mới được vợ chứ!
Uyên em gái chàng nghe vậy thích chí reo lên:
-Hay quá anh Khải sẽ lấy chị Trân Châu!… em khoái có chị dâu đẹp và hiền như chỉ vậy.
Duy Khải quay qua cười cười trêu chọc Uyên:
-Vậy rồi mai mốt em có ăn hiếp chị Trân Châu không đó?
Uyên dậm chân phụng phịu:
-Anh làm như em dữ lắm vậy! Chị Trân Châu hiền lành dễ thương như vậy, em thích chỉ lắm chứ làm sao dám ăn hiếp.
Mẹ chàng bà Duy Tâm hài lòng lên tiếng:
-Phải rồi Khải à! Con đi học bao nhiêu năm con nhỏ vẫn chờ đợi như vậy. Đẹp như nó thiếu gì người dòm ngó mà nó vẫn một lòng với con. Má thấy còn tội nghiệp mà thương. Đã vậy lúc con đi xa nó còn thường xuyên tới thăm ba má nữa, ngoan hết sức. Phải cưới con gái người ta đàng hoàng đi!
Ông Duy Tâm cũng trầm ngâm lên tiếng như độc thoại:
-Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng! Đó là lẽ thường tình và nên làm. Khải như vậy là vừa rồi. Hồi xưa ba bằng tuổi đó thì đã cưới má tụi con và sanh chị Quyên rồi.
Thế là đúng ngày đã định, Duy Khải đưa cha mẹ mình mang lễ vật trầu cau trà bánh sang nhà Trân Châu để hai bên cha mẹ gặp nhau nói chuyện chính thức trong một nghi lễ đơn giản và hiểu biết, bàn tính chuyện hôn lễ cho hai người. Người ta nói hôn nhân là mồ chôn của ái tình đâu không biết, chứ đối với đôi bạn ái tình mà không có hôn nhân thì chẳng bao giờ trọn vẹn, cũng như một khúc nhạc dù hay đến đâu mà vẫn còn dang dở thì vẫn đâu thể gọi là một tuyệt tác được.