Không phải nơi khác mà ở ngay đây
Con bé đã bốn ngày chưa về nhà. Chẳng biết nó muốn khẳng định bản thân, hay đã thấy chán ghét cái gia đình này mà mỗi tối chỉ gửi vào điện thoại mẹ một dòng tin cụt lủn: “Hôm nay con ngủ lại nhà bạn.” Nhưng tối nay, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Mấy tối nay con ngủ ở đâu?”
“Con đã bảo ở nhà bạn rồi còn gì.”
Đằng sau câu nói hững hờ ấy, vọng lại tiếng cười đùa của đám con gái và tiếng loa phát thanh của bến xe. Chúng đang ở một bến xe nào đấy.
“Nói vậy mẹ tin sao được, dù thế nào tối nay con cũng phải về nhà.”
“Mẹ nhiều chuyện quá! Xe đến rồi, con cúp máy đây, có lẽ mai con sẽ về.”
“Có lẽ là thế nào? Hina, con có đến trường không đấy?”
Con bé không đếm xỉa tới tôi mà vội vàng cúp máy. Thực ra, ban ngày tôi đã gọi điện tới trường xác nhận xem nó có đi học hay không. Thầy giáo chủ nhiệm nói giọng ngán ngẩm: “Em ấy thường đến muộn, nhưng chưa từng nghỉ học.” Tôi xin lỗi và hứa sẽ đốc thúc con bé đi học đúng giờ. Hiện tại, con bé đang học kỳ cuối của lớp 12, nó đã tuyên bố với nhà trường rằng nó sẽ không học lên, và cũng chẳng đi làm. Vì vậy đối với nhà trường, chỉ cần học sinh cá biệt này không gây chuyện là tốt lắm rồi, còn muốn kiểu gì cũng được.
“Mẹ nổi nóng cũng có dọa được ai?”
Cậu con trai hiếm khi về nhà sớm ngả người ghế sô pha, cười nhạt.
“Ngày trước cũng như thế. Miệng nói làm vậy sao được, nhưng trong lòng mẹ nào có giận dữ. Vì vậy Hina mới bỏ ngoài tai những lời mẹ nói đấy.”
Cậu con trai vừa bước qua tuổi đôi mươi, đưa tay vào trong vạt áo sơ mi gãi bụng sồn sột. Nó là đứa lắm mồm từ bé, khi không muốn tham gia hội thao, bị bạn bè cùng lớp bắt nạt không dám tới trường, nó đều mạnh mồm như thế. Tuy nhiên, điều này cũng chứng tỏ rằng nó là đứa có đầu óc nhanh nhạy, và khiến vợ chồng tôi mát mặt khi luôn đứng trong nhóm dẫn đầu của lớp. Nó đang chuẩn bị thi vào một trường đại học tư thục danh tiếng. Không biết thằng bé có địa điểm tụ tập bí mật hay không mà thi thoảng cũng nửa đêm mới mò về nhà.
Lúc đó, có tiếng mở cửa phòng tắm, hình như ông xã vừa tắm xong.
“Shuhitoashi cũng ăn cơm ở nhà chứ?”
“Đã nói bao nhiêu lần đừng gọi con là Shuhitoashi rồi. Con đến cửa hàng tiện lợi đây, chán ăn cơm với bố rồi.”
Nói rồi nhân cơ hội đó, nó đứng phắt dậy bước thẳng ra cửa. Dạo này họa hoằn lắm nó mới về sớm, tôi làm thêm chút thức ăn, nhưng nó lại mua cơm hộp của cửa hàng tiện lợi mang vào phòng riêng. Tôi có thể hiểu thằng bé không muốn chạm mặt bố, nhưng nó không muốn thi thoảng ăn cơm canh nóng sốt ư? Hoặc giả ở trong căn phòng nhỏ nào đó, đã có đứa con gái nấu cơm cho nó?
“Shuhitoashi đi rồi sao?”
Con trai vừa đi khỏi, ông xã liền vào phòng khách, dù mới sớm đã mặc áo ngủ lùm xùm. Dù vừa tắm xong muốn ăn mặc thoải mái một chút, nhưng vẫn khiến tôi ngứa mắt.
Không đợi tôi trả lời, anh ấy liền hỏi: “Hina thì sao?”
“Cả hai đứa đều nói ăn cơm ở ngoài.”
“Không có vấn đề gì đấy chứ?”
Một câu hỏi đơn giản, nhưng đầy vẻ lo lắng. Tôi ngừng tay, nhìn chồng đang mở tủ lạnh lấy lon bia, quả thật muốn thu lại câu nói khi nãy, nhưng thôi.
Không lạnh nhạt cũng chẳng gượng gạo, trong căn hộ chung cư, hai vợ chồng ngồi dưới chùm đèn vàng mà từ lúc mua đã biết là hàng nhái, lặng lẽ dùng bữa tối. Chiếc bàn ăn, chương trình dự báo thời tiết và thời sự hồi 19 giờ của đài NHK từ lâu đã quen với việc vắng bóng bọn trẻ, những chiếc cốc lấy từ quán rượu sủi đầy bọt bia và mùi gừng tươi thơm phức.
“Em cũng nên lấy đồ ngủ mùa đông ra cho anh rồi nhỉ?” Tôi hỏi chồng. Trông anh ấy mặc đồ ngủ bằng bông có vẻ hơi lạnh.
Ông xã đang xem tivi khẽ gật đầu, khuôn mặt nhìn nghiêng giống hệt cậu con trai.
Giặt quần áo xong, tôi cũng đi tắm. Rất muốn thay quần áo ngủ, nhưng rồi chỉ thay đồ lót và mặc lại chiếc áo sơ mi và áo khoác vừa cởi ra. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn chín giờ, phải mau lên thôi.
“Em đi nhé!”
Tôi nói với chồng. Tivi vẫn bật, anh ấy vẫn ngồi tại vị trí hằng ngày trên ghế sô pha và tâm trí vẫn để trên mây như thường lệ. Đi thang máy xuống tầng một, tới chỗ để xe đạp, thấy chiếc xe đạp địa hình của con trai đỗ bên chiếc xe đạp tôi dùng đi chợ. Nó nói tới cửa hàng tiện lợi nhưng mãi chưa thấy về, cứ tưởng lại đạp xe về hướng ga tàu điện, hoặc đổi ý đi chỗ khác. Nó đi mà chẳng buồn mặc áo khoác, trời lạnh thế này, chẳng biết đi đâu?
Tôi mặc chiếc áo khoác con trai bỏ lại, kéo khóa lên tận cằm, đeo chiếc ba lô màu mè của con gái không dùng nữa rồi đạp xe dò dẫm dưới màn đêm tháng 10.
Ra khỏi khu dân cư, tôi đi sang làn đường dành cho người đi bộ ở hai bên đường quốc lộ. Vừa tắm xong tôi không muốn ra khỏi nhà chút nào, nhưng giờ đạp xe một lúc, trong lòng dần cảm thấy khoan khoái. Có lẽ do ngày trước tôi ít khi ra ngoài vào buổi tối, nên giờ cảm thấy vô cùng mới mẻ. Bọn trẻ đi học thêm ngồi trước máy bán hàng tự động, ánh đèn huỳnh quang sáng loáng của mấy cửa hàng game, những phụ nữ trung niên mặc nguyên bộ đồ thể thao trong màn đêm, tất cả đều mới mẻ. Chẳng bao lâu sau, nó cũng sẽ trở thành cảnh vật quen thuộc. Tuần trước còn chưa có cảm giác, hôm nay tôi đã thấy lạnh buốt tay và tai nên đành mượn găng tay và mũ trùm đầu của lũ trẻ. Vừa nghĩ tôi vừa rẽ qua một ngã tư, thấy một siêu thị giá rẻ lớn được bài trí như phim trường, chỉ nơi đó mới có ánh đèn rực rỡ. Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, chưa đầy năm phút nữa sẽ là 22 giờ. Tôi vội dừng xe, chạy về phía lối đi dành cho công nhân viên, sau đó nhanh tay quẹt thẻ, kém một phút là tròn mười giờ. Nếu đến muộn, vạch thời gian trên thẻ chuyên cần sẽ báo màu đỏ, ba lần như vậy sẽ bị trừ lương.
“Kato, áo của chị đẹp quá.”
Vừa mở cửa phòng thay đồ, một cô gái đã nói.
“Chào mọi người, tôi đến hơi trễ.”
“Ồ, áo len in hình hoa anh đào.”
“Mặt trên còn có dòng chữ Atsuki Onishi, ba lô màu sắc sặc sỡ nữa chứ.”
“... Đều là đồ thừa của con gái ấy mà.”
Mấy cô gái trẻ làm cùng tóc nhuộm xanh tóc đỏ nhìn đều hao hao giống nhau, đã được hơn một tháng, nhưng tôi chưa phân biệt nổi ai với ai. Nhét ba lô vào tủ, tôi đeo tạp dề màu vàng huỳnh quang.
Dường như mấy cô gái đột nhiên cụt hứng với tôi, ngồi tụ quanh chiếc gạt tàn duy nhất hình ống khói, quay lại với câu chuyện của mình. Tôi đến đúng lúc họ nghỉ tay.
Đi bộ ra cửa hàng, quả nhiên sáu chiếc máy thu ngân chỉ có hai nhân viên, khách hàng đã xếp hàng dài.
“Kato, đến muộn thế, vào quầy thu ngân mau lên!”
Bị quản lý trách móc, tôi cúi đầu xin lỗi, vội mở máy thu ngân. Nhập số hiệu ghi trên biển tên đeo trước ngực vào máy, trong nháy mắt khách hàng đã xếp hàng dài trước mặt tôi. Tôi luôn thắc mắc rằng tại sao đã hơn mười giờ đêm mà vẫn còn nhiều người tới mua sắm như vậy. Cửa hiệu này ngoài thực phẩm tươi sống, thì hàng tiêu dùng cũng gần như đầy đủ. Trong giỏ vị khách đầu tiên chất đầy hàng hóa đủ loại: dầu gội, bỉm, thức ăn cho mèo, bao cao su... Tôi cố gắng không nhìn mặt khách (thực ra tôi cũng chẳng có thời gian), lướt qua mã vạch sản phẩm. Công việc này khi mới bắt đầu cũng thấy hơi bỡ ngỡ, nhưng dần dà cũng trở nên đơn giản.
Ba ngày một tuần, tôi đứng quầy thu ngân từ 10 giờ đêm đến 2 giờ sáng khi siêu thị đóng cửa, mỗi giờ 10 nghìn yên. Những phụ nữ đã có chồng có con như tôi ban ngày bận việc nọ việc kia, vì vậy, tôi quyết định làm việc vào khung giờ này. Lương tính theo giờ cao hơn ban ngày gấp nhiều lần, hơn nữa nếu hoàn thành tất cả các ca làm việc trong tháng, còn được nhận 100 nghìn yên tiền thưởng chuyên cần.
Sau 12 giờ đêm, cửa hiệu cũng dần yên ắng, ngoài mấy vị khách lẻ tẻ tới thanh toán, tôi chẳng còn việc gì, chỉ biết thẫn thờ nhìn cửa hiệu rộng lớn. Nhân viên phụ trách xuất kho và sắp xếp hàng hóa đứng nói cười vui vẻ. Mấy cô bé bằng tuổi Hina và nam nhân viên thời vụ trạc tuổi ông xã đang trò chuyện thân mật, tôi nhìn họ một cách đầy ngạc nhiên. Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện.
“Kato, áo len của chị dễ thương quá.”
Con gái tôi đã chán mặc, hơn nữa cũng khá vừa vặn và thoải mái nên tôi mới mặc, sao cứ bị người ta nói ra nói vào nhỉ? Theo thói quen, tôi chỉ cười trừ.
“Là do con gái tôi không mặc nữa, trông lạ lắm sao?”
“Không, tôi nói là dễ thương mà, chị không nghe thấy sao?”
Cậu nhóc mặt búng ra sữa đang cười nhăn nhở, tuy gọi là “cậu nhóc” nhưng cũng đã xấp xỉ 40. Tôi nhớ cậu ta từng nói đã lấy vợ, con vừa vào mẫu giáo. So với Hina, có lẽ cậu ta nên xếp vào bậc cha chú, nhưng đối với tôi, cậu ta không phải chú em, cũng chẳng phải đàn ông, mà chỉ là một cậu nhóc không hơn không kém.
“Hôm nay hết giờ làm mọi người cùng nhau đi nhậu, Kato cũng tham gia cho vui.”
Tôi gượng cười đáp:
“Mấy thanh niên các cậu đi với nhau là được rồi.”
“Nói vậy sao được, cụ Matsu và chị Atsumi còn đi nữa là.”
Cụ Matsu mà cậu ta nhắc tới là bác Matsuda hơn 70 tuổi, đã nghỉ hưu nhưng giờ đi làm lại, còn chị Atsuki là nữ quản lý ngồi trên tầng - Inoue Atsumi. Mọi người thường gọi là Hamasaki, còn cậu nhóc ấy, là Hama. Tôi và Atsumi bằng tuổi nhau, tuy vậy Atsumi sống độc thân nên nhìn trẻ hơn tôi cả chục tuổi, không chồng con, dĩ nhiên cũng chẳng có gánh nặng cơm áo gạo tiền.
“Chị đi một tiếng thôi cũng được.”
Chẳng hiểu tại sao Hamasaki nhất quyết không chịu buông tha.
“... Sáng mai tôi phải dậy sớm.”
“Vậy ư? Cũng phải, chị làm mẹ rồi mà, chị phải dậy lúc mấy giờ?”
“Năm rưỡi.”
“Vậy là chỉ ngủ có ba tiếng?”
Hamasaki tỏ vẻ kinh ngạc. Sao cậu nhóc này cứ làm phiền mình thế nhỉ? Tôi chẳng còn hơi sức đâu để cười, không nói không rằng đưa mắt nhìn lơ đễnh.
“Tôi cũng muốn để vợ tôi nghe thấy những điều vừa rồi. Cô ấy ham ăn ham ngủ, ngay cả việc đưa con đến trường mẫu giáo cũng lười.”
“Vợ cậu ở nhà nội trợ sao?”
“Không, cô ấy đi làm. Cô ấy kiếm tiền giỏi hơn tôi, vì vậy trong nhà tiếng nói của tôi không có trọng lượng.”
Đúng lúc đó, Atsumi bước ngang qua, quát to: “Hamasaki, nói chuyện ít thôi, mau làm việc đi!” Câu nói của cô ấy đã giải nguy cho tôi. Cách nói lập lờ nước đôi của cậu ta, là khiêm tốn hay theo nghĩa ngược lại? Đó cũng là một trong những lý do khiến tôi không có thiện cảm với Hamasaki.
Còn chưa đầy mười lăm phút nữa cửa hiệu sẽ đóng cửa, tôi khóa máy thu ngân. Hồi mới đi làm, tôi hay làm sai sổ sách, thường xuyên bị trách mắng, dần dà tôi cũng đã quen, giờ đã không sai dù chỉ một ly, tôi thở phào nhẹ nhõm. Là người làm theo ca, nếu sổ sách chính xác thì có thể nghỉ sau hai giờ làm việc. Còn nhân viên chính thức thì phải đợi những vị khách hàng cuối cùng rời đi, sau đó dọn dẹp, hội ý rút kinh nghiệm.
“Tôi về trước nhé!”
Tôi chào Atsumi. Chị ta không trả lời, chỉ ngoái đầu nhìn tôi không chớp mắt như có điều muốn nói. Tôi hơi do dự, đúng lúc đó, Atsumi nở nụ cười hiếm hoi và nói: “Phải cẩn thận với Hamasaki đấy.”
“Vâng.” Tôi trả lời theo phản xạ, nhưng về phòng thay đồ, tôi vừa tháo tạp dề vừa nghĩ mãi vẫn không hiểu ngụ ý của Atsumi.
Tuy đã đóng cửa, nhưng vẫn còn một đám thanh niên tầm 20 tuổi tụ tập trước cửa hiệu, hoặc ngồi chồm hỗm, hoặc uống cà phê lon. Tôi hướng về phía những đôi tình nhân đang ôm ấp tình tứ, sau khi chắc chắn không có con trai con gái của mình trong đó, tôi mới mở khóa xe đạp để về nhà.
Ngoài thứ bảy và chủ nhật, ngày nào chồng tôi cũng dậy từ năm rưỡi sáng. Đi từ căn chung cư ở ngoại thành đến công ty tại Tokyo mất chưa đầy hai tiếng, do không thích đi tàu điện trong giờ cao điểm và để tránh khung giờ đó, nên sáu giờ sáng anh ấy đã xuất phát từ nhà.
Cho dù sau giờ làm về nhà lập tức trèo lên giường, nhưng đối với tôi việc chỉ được ngủ ba tiếng đồng hồ cũng không phải quá đau khổ.
Pha cà phê, nướng bánh mỳ, ốp lếp trứng, thái rau xà lách. Cưới nhau 21 năm, để chuẩn bị bữa sáng cho chồng, ngày nào tôi cũng dậy từ năm rưỡi. Mỗi lần kể chuyện này với ai đó, bọn họ đều há hốc miệng kinh ngạc, có điều tôi vốn dĩ đã thích dậy sớm nên cũng không thấy vất vả mấy. Dù sau những ngày đi làm thêm, quả thật tôi cũng thấy hơi mệt mỏi.
“Tình hình công ty thế nào?”
Chồng tôi ít nói, nếu tôi không hỏi, anh ấy chẳng bao giờ hé răng nửa lời.
“Ừm, anh cũng quen rồi. Bên em thế nào?”
“Em cũng vậy, giờ đã bớt bị ăn mắng rồi.”
“Anh cũng thế.”
Hai vợ chồng cười khanh khách, tôi đứng dậy vào bếp cho cơm vào hộp. Chưa bao giờ nghĩ đến ngần này tuổi vẫn phải làm cơm hộp hằng ngày. Tôi bỏ thịt hầm từ tối qua và sườn rán lúc sáng vào ba chiếc hộp. Một của chồng, một của tôi, hộp còn lại của bà ngoại Hina.
Dùng chiếc khăn kẻ ca rô hồi cấp ba của con trai bọc hộp cơm, giờ là sáu giờ kém năm phút, xem xong chương trình dự báo thời tiết của đài NHK, ông xã liền đứng dậy, tôi đưa ô và cơm hộp cho chồng.
“Hình như lại quay về thuở vợ chồng son em nhỉ?” Chồng tôi nói, giọng đầy phấn khởi.
Tôi cũng cố nở một nụ cười.
“Phải đấy anh.”
Chồng tôi đi khỏi được năm phút, tôi đang gật gù trên ghế sô pha, đột nhiên có tiếng gõ cửa rón rén. Dụi mắt ngồi dậy, cửa phòng khách khẽ mở, con gái ghé mắt vào ngó nghiêng tình hình bên trong. Tôi nhớ lại câu nói hôm qua của con trai “mẹ nổi nóng cũng chẳng dọa được ai”, bây giờ nên nổi trận lôi đình hay dỗ dành ngon ngọt nhỉ?
“Con vừa nhìn thấy bố.”
Hina thì thầm một câu, kết quả tôi đã bỏ lỡ cơ hội để nổi nóng. Nhưng việc không cần gầm gào cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Đúng như con trai nói, tôi không quen lớn tiếng quát nạt con cái.
“Được rồi, vào nhà đi! Vừa bị mắng hả?”
“Không ạ, bố chỉ nói đừng làm mẹ lo lắng.”
Hina bước vào nhà. Con bé mặc đồng phục, đeo ba lô lệch nhãn hiệu mèo Kitty to tổ chảng. Tôi muốn nói bao nhiêu điều, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, bất luận hỏi điều gì chắc chắn nó đều xị mặt ra. Từ hè năm nay Hina bắt đầu ra ngoài ở riêng, tôi không ngừng ca cẩm, mặc dù đó cũng không phải sở trường của tôi. Nhưng hơi sức cũng dần cạn kiệt, mặc kệ thôi, tôi quá mệt mỏi khi nhắc tới những chuyện đó, một người mẹ mà nghĩ phó mặc như thế có lẽ thật mất tư cách.
“Hôm nay con có đi học không đấy?”
“Con có thể bật bình nóng lạnh và tắm không?”
“Được chứ.”
“Tiện thể ăn gì đó có được không ạ?”
“Đây là nhà con mà, dĩ nhiên là được.”
Không hiểu vì lý do gì, con bé nghe xong bĩu môi, ngúng nguẩy bước khỏi phòng khách, dỗ ngon dỗ ngọt nó không vui, nhiếc mắng nó càng không thích. Tóm lại, cho dù tôi có nói gì nó cũng không bằng lòng. Tôi thấy bản thân thật vô vị nhạt nhẽo, lại nằm phịch xuống ghế sô pha.
Nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ, liệu Hina có phải đứa con gái hư hỏng? Không nhuộm tóc, cũng chẳng dùng mấy thứ mỹ phẩm kỳ quặc đang thịnh hành, váy đồng phục không cắt ngắn. Nhưng tôi lờ mờ cảm nhận con bé chắc chắn không còn trinh tiết. Phần gáy thon dài, còn động tác rẽ tóc ấy nữa chứ, đều không phải của một đứa trẻ. Nghĩ vậy tôi vẫn thấy lo lắng, rốt cuộc Hina qua đêm ở đâu nhỉ? Mấy đứa con gái bỏ học từ cấp ba làm cùng tôi nói giọng tỉnh bơ rằng họ đã từng vào khách sạn với mấy gã đàn ông vô tình gặp tại quán bar hoặc quán karaoke. Con cái nhà khác tôi có thể nói “vui đấy nhỉ”, nhưng nếu là con gái mình, tôi sẽ lo ngay ngáy. Kẻ xấu trên thế gian này muôn hình muôn vẻ khó mà tưởng tượng được, vừa nghĩ tới cảnh Hina một mình lang thang giữa đêm tối với biết bao nguy hiểm rình rập, tôi chỉ muốn giữ chặt nó trong phòng, khóa trái cửa. Nó còn quá non nớt và thiếu kinh nghiệm để dấn thân vào cái xã hội rối ren kia.
Tắm xong Hina trở lại phòng khách, mở tủ lạnh, cầm hộp sữa uống ngon lành.
“Con ở đâu, cho mẹ biết đi.” Tôi đứng dậy nói với theo con bé.
“Con đã bảo ở nhà bạn rồi cơ mà.”
“Đừng coi bố mẹ là đồ ngốc, bố mẹ lo cho con lắm đấy.”
“Con không cần bố mẹ lo đâu.”
Nghe con gái nói thế, tôi cứng họng.
“Con vẫn là học sinh cấp ba, bố mẹ lo lắng là lẽ tất nhiên.”
“Mẹ nhiều chuyện quá, vì thế con mới không muốn về nhà. Vậy con nghỉ học đi làm thì mẹ không quản con nữa phải không?”
“Con nói vớ vẩn gì thế!”
Hina không trả lời, mở tủ lạnh tiếp tục tìm đồ ăn.
“Mẹ làm cơm hộp đấy, con ăn nhé?”
“Đó chẳng phải là đồ mẹ mang cho bà ngoại sao.”
Con bé lấy bánh mỳ gối trong tủ lạnh ra, cho vào lò nướng.
“Ăn trứng hay salad không?”
“Không, được rồi, mẹ không phải lo cho con.”
Hina nói chắc nịch. Tôi thở dài. Đây là đứa con mà tôi dứt ruột đẻ ra sao? Nhưng mọi việc cứ xa xăm, lờ mờ như ảo ảnh. Hina và mấy đứa nhóc làm cùng giống nhau y chang, đều khiến tôi không thể hiểu nổi. Tôi nằm vật ra ghế sô pha, nhắm nghiền mắt rồi chợt nhớ ra một chuyện, tôi lại bật dậy hỏi:
“À, đúng rồi, Hina này. Con có găng tay và mũ không dùng đến chứ?”
Con bé cứ tưởng sẽ bị mắng nên gắt lên: “Lại sao thế hả mẹ?”
“Khi đạp xe mẹ bị cóng tay và tai...”
“Mấy thứ đó mẹ không biết tự mua mà dùng sao?”
“Thì con có nhiều mà.”
Con bé nghĩ một hồi, sau đó nhìn tôi qua chiếc bàn ăn: “Thứ mẹ đang mặc, không phải đồ thể thao hồi trung học của con đấy chứ?”
Hina cười khúc khích, đã lâu rồi tôi không thấy nó cười. Tôi nhìn vào chú gấu Winnie trước ngực áo, hỏi nhỏ: “Trông buồn cười lắm à?”
Nó không nói gì, chỉ uống nốt hộp sữa.
Buổi sáng tôi giặt giũ, phơi quần áo của cả gia đình ra ban công, lau kính và hút bụi sàn nhà. Xong xuôi đã đến 11 rưỡi, tôi xách theo hai hộp cơm đạp xe ra khỏi nhà. Chiếc mũ len và đôi găng tay mượn của con gái ấm vô cùng, khiến tôi có cảm giác hạnh phúc khó tả. Cả hai thứ đều là hàng hiệu Ralph Lauren, con bé lấy đâu ra tiền mà mua và mua từ bao giờ nhỉ? Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, tôi lại cảm thấy lo lắng. Thôi bỏ đi, mình không nên cả nghĩ, hình như Shuhitoashi và Hina đều đã đi làm thêm, gần đây chúng toàn tự mua quần áo. Như thế cũng tốt, tôi không cần cấp tiền tiêu vặt nữa, nhưng vậy khác nào tạo lý do để con bé đi làm thêm. Con trai tôi đã 20 tuổi, tạm ngưng khoản tiền tiêu vặt cũng không thành vấn đề.
Đạp xe đến nhà bà ngoại Hina mất khoảng 30 phút. Điều kiện giao thông không mấy thuận lợi, ngồi xe buýt rồi bắt tiếp tàu điện cũng mất cả tiếng đồng hồ, tiền vé khứ hồi cũng không hề rẻ, trong khi đạp xe đi đường tắt chỉ cần nửa tiếng.
Cứ ba ngày một lần, tôi đạp xe xuyên qua khu dân cư, qua xưởng dệt, rồi qua cầu vượt trên cao vắt ngang tuyến đường sắt tư nhân.
“Sao con thở hổn hển vậy?”
Mẹ tôi đang ngồi cắt móng chân trên bậc thềm, trông thấy tôi liền cất tiếng.
“Dạ, mẹ lấy cho con cốc nước được không?”
“Con không cần lặn lội xa xôi thế đâu.”
Mẹ tôi cằn nhằn, run rẩy ngồi dậy rồi mất hút vào nhà trong. Tôi nhìn theo bóng mẹ, sau đó khóa xe rồi đóng cửa lại. Căn nhà nơi tôi sinh ra và lớn lên vẫn mang dáng dấp cũ, có điều phòng khách bày thêm vài vật dụng mới, đến giờ tôi vẫn thấy không quen mắt. Đó là khám thờ của bố, bộ ghế sô pha trên thảm tatami, khi ông cụ còn sống, chỗ đó bày chiếc bếp sưởi kiêm bàn uống trà và vài tấm đệm.
“Cơm của mẹ này.”
Tôi lấy ra hai hộp cơm từ chiếc khăn, bày trước mặt mẹ tôi khi bà vừa đi lấy nước lại.
“Ngại quá, suốt ngày làm phiền con.”
“Mẹ đừng khách sáo thế!”
Hai mẹ con chào hỏi một cách xa lạ, tôi uống một hơi cạn sạch cốc nước.
Hai năm trước, bố tôi đột ngột ra đi trong một vụ tai nạn giao thông trên đường đi du lịch nhân dịp lễ thượng thọ 70 tuổi của mẹ. Hai người tới suối nước nóng, bố tôi cầm lái và chẳng may đâm phải ba-ri-e ở khúc cua trên đường núi. Bố tôi qua đời ngay tại chỗ, còn mẹ tôi bị gãy một chân và xây xước đôi chỗ.
Bố tôi đam mê lái xe và lái rất chắc tay, cả đời chưa từng bị tai nạn. Dù ông đã 75 tuổi, nhưng cơ thể rắn rỏi, hôm đó không phải lái xe trong tình trạng mệt mỏi, thiếu ngủ hay say rượu, cũng chẳng phải do bệnh đãng trí của người già. Cảnh sát nói có vết tích của việc phanh gấp, có lẽ một con khỉ hoặc con cáo bất ngờ chạy ngang qua đã gây ra tai nạn.
Người chồng đầu ấp tay gối bao năm đột ngột ra đi trong vụ tai nạn, khiến mẹ tôi có thời gian khóc thầm cả ngày. Rồi dần dà, bà cũng lấy lại được bình tĩnh. Tôi là con gái độc nhất, ông xã cũng nói để mẹ một thân một mình như thế quả thật không yên tâm, muốn đón bà về ở cùng. Nhưng mẹ nói không muốn rời xa căn nhà đã gắn bó bao năm nay, nên nhất quyết từ chối. Bốn người nhà tôi cũng không thể dọn về căn nhà cũ kỹ đã trên 40 năm tuổi đời, do đó tôi đành thường xuyên tới thăm nom mẹ.
Húp bát canh đậu phụ do mẹ tôi chuẩn bị từ trước, hai mẹ con cùng ngồi trên ghế sô pha ăn cơm hộp. Chân phải của mẹ tôi không còn nhanh nhẹn như trước, nên khi nghe nói dùng ghế sô pha đứng lên ngồi xuống sẽ thoải mái hơn, chồng tôi đã mua tặng cho bà một bộ.
Chân của mẹ giờ đã đỡ hơn nhiều, tuy đi lại còn hơi khó khăn và chậm chạp hơn, nhưng đã có thể đến siêu thị gần nhà và tự nấu nướng. Từ khi bắt đầu đi làm thêm vào buổi tối, tôi quả thật thấy vô cùng mệt mỏi, hơn nữa mẹ tôi có thể tự chăm sóc bản thân nên có thể sau này bốn năm ngày tôi mới đến một lần vậy.
“Chuyện gì nữa đây, lại bỏ nhau à, hai cái đứa này.”
Mẹ tôi vừa xem bản tin trưa vừa nói. Dĩ nhiên đó chỉ là tin của mấy ngôi sao.
“Không biết nhường nhịn nhau chứ sao, bọn trẻ bây giờ thật là. Nghe nói Rumiko Koyanagi bỏ chồng rồi phải không?”
“Ai biết được cô ấy bỏ chồng hay chưa ạ?”
“Nghe nói cô này được gọi là bà Dewi, giờ là bà nào rồi không biết?”
“Cái này thì...” nói lí nhí xong câu vừa rồi, cơn buồn ngủ chợt ập đến khiến tôi đánh rơi cả đũa. Tôi vội vàng nhặt đũa lên.
“Con mệt đến thế sao?”
Tôi giấu mẹ chuyện làm thêm buổi tối, chẳng phải sợ bà lo lắng, mà vì không chịu nổi những lời cằn nhằn.
“Vâng, dạo này con hơi thiếu ngủ.”
“Vậy lần sau con không cần đến đây nữa.”
Đó là câu cửa miệng của mẹ tôi trong thời gian vừa qua. Cái gì mà không nhất thiết phải đến đây, quan tâm một cách miễn cưỡng như vậy mẹ cũng chẳng vui vẻ gì. Trước đó, Shuhitoashi cũng từng nói một câu tương tự với ông xã chỉ yêu chiều con gái: “Bố không nhất thiết phải chơi với con như thế.”
“Kato vẫn khỏe chứ? Công việc mới thế nào?”
Có lẽ nhận thấy tôi không vui, mẹ liền nói giọng dỗ dành.
“Anh ấy vẫn khỏe ạ, công việc mới cũng dần quen rồi.”
“Người cần mẫn như vậy ai ngờ bị sa thải cơ chứ.”
Bà khẽ thở dài. Mùa xuân năm nay, chồng tôi bị điều từ công ty dược phẩm đã làm việc được mười mấy năm về công ty con. Vốn dĩ tôi không muốn cho mẹ tôi biết, nhưng khi nói chuyện chồng tôi đã buột miệng: “Con bị giảm biên chế rồi.” Bà không biết giảm biên chế là cách nói giảm nói tránh và có nghĩa gì, nhưng hình như cũng ý thức được việc con rể đã bị sa thải, nên vô cùng lo lắng. Mẹ tôi bắt đầu hỏi từ chuyện này sang chuyện khác:
“Lương bổng thế nào? Tết nhất có ổn không?”
Lương cơ bản của chồng thấp, hơn nữa cũng không tăng ca, nên chỉ nhận được bằng phân nửa năm ngoái, khoản thưởng Tết xem chừng cũng không có. Ngay các khoản thu chi hằng tháng cũng phải giật gấu vá vai, chứ chưa nói đến cuối năm phải đóng tiền mua nhà trả góp cao hơn thường lệ, hiện tại chúng tôi vẫn đang gắng gượng cầm cự nhờ tiền tiết kiệm, học phí đại học sang năm của con trai vẫn chưa biết xoay xở ra sao. Do đó tôi mới đi làm thêm, chí ít vẫn có thể kiếm chút tiền để có đồng ra đồng vào.
Đang chực than nghèo kể khổ, nhưng bắt gặp ánh mắt đầy hiếu kỳ của mẹ, tôi đành kìm nén. Biết rõ sự tình, có thể mẹ sẽ lấy một khoản từ tiền bảo hiểm sinh mạng của bố đưa cho, nhưng không hiểu sao, tôi thấy làm vậy sẽ khiến người khác khó xử.
“Dạ, biết chắt bóp một chút thì vẫn có thể sống được mẹ ạ.”
“Đúng. Shuhitoashi hay Hina, trước khi kết hôn trưởng thành đều tiêu tốn nhiều tiền của bố mẹ. À, còn nữa, nghe nói con gái nhà Yoshikawa sắp lấy chồng.”
Yoshikawa là ai? Tôi vừa suy nghĩ vừa ngồi dậy, tay cầm hộp cơm ăn hết nhẵn, đứng trước bồn rửa bát chật hẹp. Sau lưng tôi, bà cụ đang mải nói xấu Yoshikawa. Bà cằn nhằn việc cô ta ngoài mặt nói cười, nhưng thái độ khinh khỉnh; không chú tâm khi dọn nhà cửa; cơm hộp của chính quyền thành phố cũng khó ăn. Nghe tới đó tôi mới nhớ ra, Yoshikawa là bảo mẫu do chính quyền thành phố cử tới. Họ đều là tình nguyện viên, giúp người già làm việc nhà vài lần một tuần.
“Mẹ đừng nghĩ người ta xấu như vậy chứ.”
Tôi pha trà xong, bước về phía mẹ.
“Thi thoảng con mới gặp cô ta, nên không biết đấy thôi.”
Về nhà chồng đã 21 năm nay, tuy cũng không xa xôi nhưng hai mẹ con chỉ gặp nhau vào lễ Vu Lan và dịp Tết. Mẹ là người thân thiết nhất của tôi trên cõi đời này, những tưởng mình hiểu rõ tính khí của bà cụ, nhưng hình như tôi đã sai hoàn toàn. Người mẹ mà tôi biết chẳng những không nhiều lời, mà còn hiền từ, sống nhẫn nhịn. Ban đầu, tôi cứ tưởng cái chết đột ngột của bố sẽ khiến mẹ bị sốc, nhưng trên thực tế, dường như tính khí của bà vốn dĩ đã có vấn đề. Tôi thở dài não nề, sao bố có thể chung sống với mẹ ngần ấy năm chứ? Do ông vị tha rộng lượng, hay giả câm giả điếc?
“Con à, nhắc mới nhớ, vẫn đến chỗ Kato chứ?”
Bà gằn từng tiếng. Chỗ Kato, là bệnh viện nơi bố chồng tôi đang nằm điều trị. Tôi vừa chống chọi với cơn buồn ngủ lại ập đến, vừa khẽ gật đầu.
“Con cũng vất vả thật đấy!” Bà vừa bóc quýt, vừa lên tiếng.
Tối qua không phải đi làm, tôi được ngủ một giấc ngon lành. Tuy tối muộn, nhưng con trai và con gái hiếm hoi lắm mới về nhà, sáng sớm lại đến trường như thường lệ. Buổi sáng, tôi gấp đồ mùa hè, thay quần áo mùa đông trong tủ. Tôi chuẩn bị áo sơ mi cho chồng, phơi quần áo đã giặt sạch lên và ra khỏi nhà. Lấy xe đạp đúng lúc xe đưa thư của bưu điện tới, tôi nhận bưu kiện bỏ vào ba lô.
Trên đường tới ga tàu điện, tôi tranh thủ nghĩ sẽ ăn món gì trưa nay. Buổi sáng, con gái họa hoằn lắm mới ăn ở nhà, vì vậy tôi không kịp nấu nướng. Tôi ăn vội cốc mỳ Soba tại ga tàu điện bởi không muốn muộn giờ. Ở khu vực này vào buổi trưa, bạn sẽ phải đợi gần 30 phút nếu lỡ một chuyến tàu điện.
Hôm nay là ngày phải đến “chỗ Kato”. Bố chồng tôi nằm viện đã gần bốn năm. Ông bị nhồi máu cơ tim, nhưng vừa nhập viện chẳng bao lâu đã bị lẫn. Sau đó, do nhiều căn bệnh kinh niên tái phát cùng lúc mà mọi người nghĩ rằng ông chỉ còn tính theo từng ngày, nhưng tình hình vượt ngoài dự liệu của bác sỹ, bố chồng tôi vẫn sống đến tận giờ. Ông không còn khả năng nhận ra người thân, hơn nữa do được bệnh viện chăm sóc tận tình, người nhà cũng không nhất thiết phải đến thăm nom. Tuy nói vậy, nhưng đâu thể chỉ đóng viện phí là xong.
Mẹ chồng mất sớm, chúng tôi luân phiên chăm bố. Khi đó vì tôi “nhàn rỗi chưa có con nhỏ”, nên phải trực ở bệnh viện nhiều hơn người khác. Bây giờ tôi vẫn đều đặn năm ngày tới chỗ ông cụ một lần. Để đến được đó tôi phải ngồi một tiếng tàu điện, rồi thêm 10 phút xe buýt.
Đến nơi, tàu điện đã sắp vào ga, tôi vội vàng mua bánh mỳ kẹp tại một cửa hàng gần đó, mua vé chặng gần nhất, chạy tới nhà ga rồi yên vị trên chuyến tàu điện sắp khởi hành. Trên tàu lác đác vài hành khách, tôi tìm được ghế ngồi cạnh cửa sổ để có thể tắm nắng, rất ấm áp. Ngắm nhìn cảnh vật lướt qua cửa kính, ăn bánh mỳ, nhấm nháp vài ngụm trà, phát hiện trên giá để đồ có tờ báo của ai đó bỏ lại, tôi liền với lấy lật qua lật lại. Cơn buồn ngủ chợt ập đến. Trước đó, một lần do ngủ quên mà tôi đi quá bến sang tận tỉnh lân cận, vì vậy, tôi vỗ vỗ mặt để tỉnh ngủ.
Chợt nhớ đến gói bưu kiện, tôi liền lấy nó ra trong ba lô. Đa phần là quảng cáo, ngoài ra còn có thông tin khuyến mại từ các siêu thị, một người không quen biết gửi thông báo được thăng chức cho chồng tôi, catalog giới thiệu phim mới của cửa hàng băng đĩa gửi Shuhiotashi. Tiếp đó, tôi mở phong bì thư thông báo tiền cước điện thoại của NTT, những hơn 40 nghìn yên.
“Chuyện gì đây, sao lại...”
Tôi nhẩm tính cẩn thận, rà soát lại mấy lần. Trước kia, chưa bao giờ tiền cước điện thoại hằng tháng vượt quá năm nghìn yên, liệu có nhầm lẫn gì chăng. Phải rồi, cách đó vài ngày, con trai mua máy tính, thi thoảng còn kết nối với đường dây điện thoại, tôi phải về hỏi lại con cho chắc. Ngần này tiền cước điện thoại không thể trả hộ nó, tôi phải rút tiền trong tài khoản để đóng phí sinh hoạt.
Những thửa ruộng và đồi núi nhấp nhô dần hiện ra trước mắt. Nhìn cảnh vật ngoài khung cửa, tôi lại đau đầu vì những khoản chi tiêu trong gia đình. Tiền tiết kiệm gần như đã dồn cả vào việc mua căn hộ chung cư, phần còn lại chỉ đủ sống qua ngày. Bây giờ nghĩ lại, khi ông xã vẫn làm việc cho công ty cũ, cuộc sống của gia đình tôi khá sung túc. Tuy bản thân không thể tiêu xài hoang phí, nhưng vẫn có thể mua quần áo và đồ để con cái mình bằng bạn bằng bè, cũng có thể cho hai đứa tham gia các lớp năng khiếu hoặc nâng cao.
Bây giờ, lương của ông xã bị giảm một nửa, cộng thêm tiền làm ca đêm của tôi, chắt bóp lắm mới có thể đảm bảo thu chi. Mỗi tháng phải đóng 150 nghìn yên tiền mua nhà trả góp, 20 nghìn yên tiền tiêu vặt của chồng, con trai 10 nghìn yên, cho Hina 5 nghìn; tiền điện nước khoảng 30 nghìn, ăn uống 35 nghìn, 20 nghìn yên tiền bảo hiểm sinh mạng của ông xã; tiền viện phí của bố chồng cũng phải cáng đáng một phần, rồi tiền mua sắm nhu yếu phẩm hằng ngày cũng ngốn một phần không nhỏ. Những khoản có thể cắt giảm đều đã cắt giảm cả rồi, nhưng riêng khoản tiền mua nhà trả góp tháng 12 đã xấp xỉ 400 nghìn yên, đủ để chúng tôi cháy túi.
Tôi để mặc người lắc lư theo tàu điện, ngậm ngùi về sự tầm thường của bản thân. Sau khi lấy nhau, thu nhập của chồng vẫn tăng đều, vì vậy chưa từng nghĩ sẽ tới cơ sự này, đến khi ông xã bị giảm biên chế mới cuống cuồng kiếm việc làm thêm. Không đọc sách, cũng không biết tình hình thời sự của thế giới, thi thoảng tôi duy trì liên hệ với thế giới thông qua chương trình ti vi và tạp chí, nhưng bây giờ tôi cũng chẳng còn thời gian xem ti vi. Nếu nói vấn đề đau đầu nhất, thì đó là hai đứa con, ông xã và bố mẹ hai bên, thứ tôi mong muốn hiện giờ là tiền và một giấc ngủ ngon lành, một mong muốn tầm thường nhưng rất đỗi tuyệt vời.
Nghĩ ngợi vẩn vơ, tàu điện đã đến điểm dừng, sau khi xuống tàu, tôi không bước ngay về phía lối ra, mà ngồi lại trên hàng ghế dài trước sân ga. Dù gì cũng là ga địa phương nên chẳng mấy chốc đã sạch bóng người. Nhân viên cũng không dồn sự chú ý vào nhà ga. Tôi nhìn chiếc đồng hồ lớn và đứng dậy, thản nhiên bước về phía cuối sân ga, tiện tay ghì chặt lan can cao hơn người mình một cái đầu, tôi chẳng buồn bận tâm đang mặc váy có thể sẽ hớ hênh, nhảy phắt ra phía nhà ga. Một ông cụ đang ngồi ở sân ga đối diện trợn tròn mắt, tôi giả bộ không nhìn thấy, rảo bước tới trạm chờ xe buýt, vừa may kịp chuyến xe khứ hồi tới bệnh viện. Như vậy, tôi có thể tiết kiệm vé tàu điện một chiều.
Tới bệnh viện, tôi trông thấy ông cụ vẫn ngồi thẫn thờ trên giường bệnh.
Tôi cất tiếng chào, ông cụ cũng chào đáp lại. Khi tôi nói “tình hình thế nào rồi ạ”, ông cụ cũng nói “tình hình thế nào rồi ạ;” tôi nói “trời lạnh rồi”, ông cụ cũng trả lời “trời lạnh rồi.” Bố chồng nhắc lại lời tôi nói như một con vẹt. Vừa may, một y tá trẻ đi ngang qua, nói giọng đầy phấn khởi: “Dạo này ông cụ ăn tốt lắm.” Tôi khẽ nắn bóp đầu gối ông cụ qua lớp chăn, mỉm cười.
Trên đường từ bệnh viện về bến xe cạnh nhà, tôi tạt vào siêu thị mua vài thứ đồ lặt vặt, lúc trở ra trời đã lất phất mưa. Tối nay còn phải đi làm nữa chứ, thật xui xẻo. Đã gần bảy giờ, có lẽ ông xã đã về nhà. Tôi vào bốt điện thoại công cộng gọi một cuộc về nhà, lâu lắm mới thấy con trai nghe máy.
“Alo, Shuhiotashi à!”
Tôi bất giác nói hơi to.
“Việc gì vậy mẹ ơi?”
Nó nói giọng đùa cợt.
“Tháng này tiền cước điện thoại mất hơn 40 nghìn yên, do chiếc máy tính của con phải không? Khoản tiền này con tự trả đi!”
“Chắc Hina buôn điện thoại rồi!”
“Chắc chắn là con, Hina tự trả tiền cước thuê bao di động mà. Bố con đã về chưa?”
Buổi chiều tối, siêu thị đông vô cùng, tôi nói một thôi một hồi qua điện thoại, đầu dây bên kia không thèm trả lời.
“Còn nghe không đấy? Con hay bố vo gạo đi nhé!”
Dốc nốt hơi tàn cằn nhằn một hồi, tôi đặt ống nghe xuống. Giọng mình khi nãy nghe có vẻ nổi giận thật nhỉ? Tôi vừa nghĩ vừa bỏ cà rốt và thịt bò hạng thường vào giỏ, bắt đầu đạp về nhà.
Về đến nhà, trong căn hộ ấm áp, ông xã mặc pijama đang ngả lưng trên ghế sô pha, vừa nhâm nhi lon bia vừa đọc báo buổi tối, xem chừng đã tắm rửa sạch sẽ. Tôi cố kìm nén cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt.
“Em về rồi à?” chồng tôi nói giọng bâng quơ như thường lệ.
“Shuhiotashi đâu?”
“Hình như vừa ra ngoài, nó đặt nồi cơm rồi đấy.”
Ngước lên chiếc đồng hồ treo tường, đã gần tám giờ, ông xã bật ti vi nhưng dán mắt vào tờ báo. Ngó qua bếp, nồi cơm điện đang nghi ngút khói. Chỉ vỏn vẹn như vậy, ngoài ra không chuẩn bị gì thêm. Nhưng nhấn nút nồi cơm điện có lẽ đã là biểu hiện tuyệt hảo của nó rồi, tôi tự nhủ.
Ông xã của tôi cũng khá chu đáo, có điều bản tính nhút nhát, thuộc tuýp người bảo gì làm nấy, chứ không bao giờ chủ động linh hoạt. Đôi lúc tôi nghĩ vì vậy mà chồng tôi mất việc, tất nhiên tôi không dám nói ra, vì nhược điểm đó cũng chính là ưu điểm của anh ấy. Khi chắc chắn bị điều động tới công ty hiện tại, ông xã vô cùng hụt hẫng, mặt mày ủ rũ. Mặc dù vậy, hằng ngày đúng sáu giờ sáng, anh ấy vẫn tự đốc thúc bản thân ra khỏi nhà.
Một ngày nọ, chồng tôi bất chợt kêu ca: “Bây giờ, đồ ăn trong căng tin công ty không được phong phú như trước, ăn ở ngoài thì đắt cắt cổ.” Vì thế, tôi quyết định làm cơm hộp cho anh ấy. So với hồi mới bị thuyên chuyển công tác, tinh thần của ông xã đã khá lên nhiều.
Tôi cố ý làm thật mạnh tay, bày thức ăn mới mua ra đĩa, thái dưa muối, nhưng hình như ông xã không ý thức được việc nên ra phụ giúp vợ một tay thay vì ngồi như thế. “Cơm xong rồi.” Tôi gọi với sang, anh ấy ngồi vào bàn ăn. Chẳng muốn lên tiếng trước, tôi lặng lẽ ăn.
“Hôm nay em đến chỗ bố rồi chứ?”
Chuyện này hình như anh ấy vẫn còn nhớ, không muốn tiếp tục làm mình làm mẩy với chồng, tôi mỉm cười:
“Bố rất phấn khởi, dạo này hình như tình hình tiến triển tốt.”
“Vậy sao? Từ trước đến giờ vẫn để em một mình vất vả, tuần sau được nghỉ anh sẽ vào đó xem thế nào.”
Hai vợ chồng nhìn nhau cười, bầu không khí đã ấm cúng hơn nhiều. Tôi rất muốn than phiền, hy vọng anh ấy có thể để tâm đến vấn đề chi tiêu trong gia đình và con cái, nhưng hình như hễ nói chuyện với chồng là tôi không thể nổi giận. “Em no rồi.” Tôi vừa nói vừa đứng dậy. Sắp chín giờ, xem ra trước khi đi làm tôi sẽ không kịp tắm.
“Để đấy anh rửa bát cho.”
Ông xã hướng mắt về phía vợ đang đeo găng cao su, tay cầm miếng rửa bát và lên tiếng. Từ trước đến giờ, anh ấy chưa từng chủ động giúp tôi chuyện gì, lạ thật đấy.
“Cảm ơn, vậy phiền anh rồi!”
“Đang mưa đấy, hôm nay đừng cố, đi xe buýt đi em nhé!”
Ông xã mỉm cười nói chêm vào một câu, tôi cũng cười nói “cảm ơn.” Chồng tôi là vậy, không nghĩ tới chuyện giờ đã muộn, bói đâu ra xe buýt kia chứ.
Tôi mặc áo mưa giấy, một tay cầm ô, tay kia giữ ghi-đông, nhưng đến cửa hàng vẫn ướt sũng từ đầu tới chân. Vì trời mưa nên đi lại rất mất thời gian, hôm nay quẹt thẻ tôi đi muộn mất 30 giây, máy chấm công đã hiện vạch đỏ. Mười nghìn yên tiền thưởng chuyên cần bỗng chốc tan thành mây khói khiến tôi nản lòng.
“Chuyện gì đây, Catherine, ướt như chuột lột thế này.”
Đúng lúc mở cửa phòng thay đồ, đám con gái bỗng ré lên. Catherine là ai nhỉ?
“Chào mọi người...”
“Còn chào hỏi gì nữa, chị có quần áo thay không?”
Một thiếu nữ nhuộm tóc màu bạch kim lên tiếng. Tôi lắc đầu, cô gái mở ngăn tủ của mình ra, đưa cho tôi một bộ đồ thể thao, không biết ai đó cũng ném tới một chiếc khăn lau, đập vào mặt tôi, rồi rơi phịch xuống sàn nhà. Tôi đứng trong góc phòng lặng lẽ cởi quần áo, mặc bộ đồ thể thao in hình hoa phù tang vừa được cho mượn.
Ra cửa hàng, quản lý Atsumi trừng mắt nhìn tôi.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
“Không có ô sao?”
“Có, nhưng tôi đi xe đạp.”
Tôi choàng khăn lau trên đầu, mở máy thu ngân. Khách hàng quẳng giỏ đựng đồ lên quầy thanh toán như thể đã chờ quá lâu. Có thể cảm nhận được ánh mắt Atsumi nhìn chòng chọc vào mình từ sau lưng, tôi hờn dỗi nói giọng to hơn thường ngày “Cảm ơn quý khách.”
Cửa hàng vừa thưa khách, Hamasaki lại tới chòng ghẹo tôi như thường lệ.
“Hôm nay lại mặc đồ thể thao của con gái à, Catherine?”
Tôi dở khóc dở cười với cái biệt hiệu không biết bị gán cho mình từ khi nào.
“Của Ando Mariko cho mượn đấy, tôi bị dính mưa ướt hết.”
Tôi chợt nhớ ra hình như cô gái cho mình mượn bộ đồ thể thao tên là Ando Mariko.
“Rất hợp với chị đấy, đáng yêu lắm. Kato có khuôn mặt dễ thương, mặc bộ đồ này vào nhìn còn trẻ hơn vợ tôi.”
Tôi không buồn đếm xỉa tới Hamasaki. Từ khi nãy, tôi đã chỉ nghĩ tới bộ đồ ngủ mùa đông có giá đặc biệt trong xe hoa, từ quầy thu ngân có thể trông thấy. Đồ nam làm từ nhung Flannel, trước kia giá hơn ba nghìn yên, những màu đẹp đều đã bán hết, còn sót lại vài bộ được bày cả trong xe hoa với giá chưa đến hai nghìn yên. Quần áo ngủ mùa đông của ông xã đều cũ cả rồi, kiểu gì tôi cũng phải mua một bộ.
“Anh Hamasaki này, hàng khuyến mại bày trong xe hoa cũng giảm giá cho nhân viên phải không?”
“Bất kể mua thứ gì cũng được giảm 20%.”
“Tôi muốn mua một bộ đồ ngủ cho ông xã, có thể phiền anh được không?”
Nhân viên thời vụ mua đồ không được giảm giá, mà đều phải nhờ nhân viên chính thức mua hộ.
“Dĩ nhiên là được rồi. Kato, chị thật biết nghĩ cho người thân. Xem chừng vợ chồng chị rất hạnh phúc, thật đáng ghen tị đấy.”
Câu nói của Hamasaki chắc chắn lại là kiểu nói bóng nói gió, biết thế nhờ Atsumi cho xong, tự nhiên tôi cảm thấy hơi hối hận.
Vừa nghĩ đến việc phải đội mưa đạp xe về nhà, lòng tôi nặng trĩu, may thay, ở đó vẫn có nước tắm và chăn ấm nệm êm chờ đợi mình, cảm giác buồn bực vơi bớt đi ít nhiều. Lại mặc chiếc áo mưa giấy ướt sũng ra lối đi dành cho nhân viên, chạy đến bãi đỗ xe nhưng chẳng thấy xe đạp đâu. Nhìn đi nhìn lại số xe của khách hàng và những nhân viên khác, mà không thấy xe đạp màu đỏ gạch của mình.
Vừa nãy vội quá không kịp khóa xe, chiếc ô cũng treo trên đó. Tôi thở dài thườn thượt. Từ hồi biết đi xe đạp đến giờ, tôi bị mất xe cũng đã vài lần rồi. Nhưng không phải là trong đêm mưa gió bão bùng thế này chứ.
Tôi biết không thể tìm thấy, nhưng vẫn đi quanh cửa hàng một lượt, hết một lượt chưa cam tâm, tôi lại đi thêm lượt nữa. Bảo vệ của bãi đỗ xe cũng tan ca đúng hai giờ nên chẳng còn một ai. Chuẩn bị tìm lượt thứ ba, tôi thấy một người chạy từ cửa giao nhận hàng tới, đó là Hamasaki.
“Chuyện gì vậy, Kato?”
Cậu ta vội chạy tới, ghì chặt vai tôi.
“Sao lại khóc?”
“... Xe đạp và ô của tôi bị trộm lấy đi rồi.”
“Không phải chứ, chị tìm kỹ chưa?”
Không đợi trả lời, Hamasaki đã đội mưa chạy tới chỗ đỗ xe đạp, tôi cuống quýt bám theo sau.
“Kiểu dáng thế nào? Xe nữ hả? Đã viết tên lên chưa?”
“Tên họ và địa chỉ chủ xe đều được viết bằng bút dạ. Xe màu đỏ gạch, phía trước có gắn giỏ... Tôi tìm cả tiếng đồng hồ bên này rồi.”
Hamasaki vội vàng xem xét một lượt mấy chiếc xe còn sót lại. Tiếp đó chỉ nói với tôi vỏn vẹn một câu “chờ ở đây nhé” rồi biến mất. Một mình tôi đứng trơ trọi dưới mái hiên nhà kho. Xe đạp mất cũng đã mất rồi, tôi bỏ cuộc và đi bộ về nhà. Tôi muốn về sớm một chút, không muốn đứng ngẩn ngơ ở nơi như thế này, mười đầu ngón chân tôi tê cứng.
“Vẫn không thấy, cửa hàng tiện lợi và hàng băng đĩa bên đấy tôi đều tìm cả rồi.”
Đợi khoảng 15 phút, tôi lạnh đến mức lục phủ ngũ tạng đều run lên cầm cập. Tôi còn định vào trong cửa hàng ngồi chờ, nhưng lại thấy có lỗi với Hamasaki, người ta đang đội mưa tìm xe cho mình, vậy mà...
“Cảm ơn anh, tôi đi bộ về vậy.”
“Chẳng phải không có ô sao? Đợi một lát, tôi lái xe chở chị về.”
Hamasaki nói vậy khiến tôi nhất thời không biết phải đáp ra sao. Nếu trẻ thêm mười tuổi, có lẽ tôi sẽ từ chối ngay lập tức, nhưng tôi đã là một bà cô có con trai học đại học, chắc người ta cũng chẳng thèm giở trò. Hơn nữa, người tôi bải hoải rã rời, không buồn bận tâm tới điều gì, miễn sao có chỗ ngồi là được. Tuy vậy, tôi vẫn cố thử đưa ra một phương án dung hòa:
“Cho tôi mượn ô được không?”
“Dĩ nhiên là được. Nhưng mười phút nữa tôi được về rồi, nếu được, chị hãy chờ trong xe nhé. Tôi đưa chị về, như vậy sẽ tốt hơn.”
Cố chấp quá cũng phiền, tôi bèn gật đầu. Hamasaki rút chùm chìa khóa giắt ở thắt lưng ra, dùng một chìa mở cửa bên ghế phụ, tôi ngoan ngoãn ngồi vào trong. Tôi không rành về xe cộ, chỉ biết chiếc màu trắng này hình như là dòng xe nội địa cao cấp, cảm giác không phù hợp chút nào với một người tính cách trẻ trung như Hamasaki. Trong xe có bày băng đĩa và đồ chơi bằng len của trẻ con.
Đúng mười phút sau, cậu ta quay lại. Sau khi biết số nhà của tôi, Hamasaki cười và nói “Gần quá.” Nhìn bộ dạng ngây thơ khờ khạo đó, tôi nghĩ có lẽ người ta tốt bụng thật sự, bỗng cảm thấy hơi áy náy.
Dưới làn mưa trên con đường quốc lộ, chiếc xe phóng như bay. Quầng sáng phát ra từ những quán điện tử và máy bán hàng tự động hòa chung cùng làn mưa, nhanh chóng khuất xa tầm mắt. Lúc đi làm, tôi phải cắm đầu cắm cổ đạp xe, vậy mà đi ô tô chỉ một loáng đã về tới nhà. Ngã tư đang có đèn đỏ, xe chầm chậm dừng lại, đường vắng tanh không một bóng người hay xe cộ. Qua mấy ngã tư nữa có một quán cơm gia đình, từ đó rẽ trái đi thêm một đoạn nữa là tới nhà tôi.
“Ngày mai chị vẫn dậy lúc năm rưỡi sáng à?”
Giọng Hamasaki hòa lẫn với giai điệu bài hát trên radio.
“Ừm. Nhưng ngày mai hiếm hoi lắm mới rảnh rang, tôi định chờ chồng đi làm rồi ngủ một giấc cho thoải mái.”
Nhờ người ta chở về nhà, cũng không thể im như thóc được, tôi cố gắng nói thật mạch lạc.
“Ừm, tốt quá. Vậy có muốn đi uống ly trà không?”
Tôi từng nghĩ có thể cậu ta sẽ nói như thế, vì vậy không hề dao động.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, có điều quả thật tôi cảm thấy hơi mệt rồi.”
Đúng lúc đó, đèn đã chuyển sang xanh, Hamasaki đạp mạnh chân ga, cảm giác giật mạnh bất thình lình và ánh mắt dâm đãng của hắn khiến tôi run lên cầm cập, chỉ biết ôm chặt bộ đồ ngủ của chồng vào lòng.
“Đi hóng mát nhé.”
Hamasaki lên tiếng, không buồn quay sang nhìn tôi. Những việc đang xảy ra trùng khớp hoàn toàn với dự đoán, tôi vừa sợ hãi vừa cảm thấy chán nản. Vớ vẩn thật! Hắn xem nhiều phim cấp ba quá rồi. Tôi câm lặng, vừa lên xe đã bảo đến ngã tư phải rẽ trái, nhưng hắn vẫn giả câm giả điếc đi thẳng. Biển báo rẽ vào đường cao tốc ngay trước mặt, xung quanh toàn là khách sạn. Trong tình cảnh này, tôi chợt nghĩ phải chăng Hina cũng từng lâm vào cảnh ngộ tương tự, biết rõ giờ không phải lúc suy nghĩ, nhưng vẫn thấy lo lắng cho con gái.
“Yên tâm, trước năm rưỡi sáng tôi sẽ đưa chị về.” Tôi không phản kháng, vì vậy có lẽ hắn ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều, giọng nói dương dương tự đắc. Tôi cười mếu máo. Đời không ai biết được chữ ngờ, ngần này tuổi vẫn gặp cảnh trớ trêu này. Lúc đó tôi mới ý thức được, tuy tự nghĩ mình đã là bà cô, nhưng nói một cách khách quan, có lẽ chính vì vậy mà hắn mới dễ ra tay.
Hamasaki không hề do dự đánh xe vào một trong số các khách sạn tình nhân nằm la liệt ven đường.
“Anh thường lui tới những nơi thế này à?”
Tôi tháo dây an toàn, hỏi Hamasaki.
“Cũng thi thoảng.”
Tôi mở cửa bước ra, cảm thấy căng thẳng vô cùng. Hamasaki bước về phía lối vào trước mặt, tạ ơn trời đất, hắn ta không cầm tay hoặc cưỡng hôn tôi. Dường như cũng không phải một kẻ nguy hiểm, chẳng qua chỉ là thằng nhóc háo sắc.
Tôi rút máy báo động trong túi áo ra, khẽ kéo dây cót, tiếng kêu đinh tai nhức óc náo động cả bãi đỗ xe. Hamasaki hình như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hốt hoảng đánh mắt dáo dác một hồi.
Nhân viên khách sạn nhanh chóng mở cửa chạy tới, tôi chỉ tay về phía Hamasaki, nói dõng dạc: “Hắn ta là thằng khốn nạn!”
Tôi không chợp mắt một giây nào, quay ra chuẩn bị cơm hộp và bữa sáng như chưa xảy ra chuyện gì. Sau khi tiễn ông xã đi làm, tôi thay bộ đồ ngủ rồi vội vàng chui trong chăn. Tôi muốn ngủ cả buổi sáng, nhưng đến mười giờ lại bị cuộc điện thoại của mẹ tôi đánh thức.
“Giờ này vẫn còn ngủ á? Con nhàn hạ quá nhỉ?” Nghe giọng ngái ngủ mơ màng của tôi, mẹ nói, “Hôm nay con không tới phải không?”
“Dạ, xin lỗi mẹ. Con hơi mệt, để mai mẹ nhé.”
Nói xong đang định cúp máy, đầu dây bên kia vọng lại tiếng khóc thút thít của mẹ tôi.
“Ngoài con ra còn ai có thể trò chuyện với mẹ đây, ngay cả con cũng muốn bỏ mặc mẹ sao?”
Bà kể lể mếu máo. Tôi bóp trán: lại bắt đầu rồi đấy. Nếu là hồi đầu, tôi còn hốt hoảng phóng như bay sang bên đó, ra sức vỗ về an ủi “con chưa từng nghĩ như thế”. Nhưng đây không biết là lần thứ bao nhiêu, tuy nói như vậy là vô lễ, nhưng bà cụ càng làm mình làm mẩy, càng khiến người khác chẳng buồn bận tâm.
Bố con luôn là người nghĩ gì làm nấy, lần này bỏ mẹ lại một mình. Vì phải chăm sóc ông ấy, ngần này tuổi mẹ chưa từng đi làm, không có bạn bè, cũng chẳng biết sau này phải sống thế nào. Bà lúc nào cũng nước mắt ngắn nước mắt dài than thở với tôi như thế.
“Vậy tới ở cùng con đi.”
“Căn hộ nhà con bé tí ti, từng này tuổi rồi, mẹ không muốn sống chui rúc như thế, chẳng phải nói với con bao lần rồi sao?”
Những câu hỏi đáp tương tự lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi? Tóm lại, nếu tôi nói giờ con qua ngay, mọi việc sẽ yên ổn trở lại. Bà sẽ lại đon đả rót trà như chưa có chuyện gì xảy ra, miệng nói “không nhất thiết phải tới đâu con ạ.”
Có lẽ đến một lúc nào đó tôi cũng sẽ trở nên như vậy, dồn tất cả tình cảm và sự yêu thương lệch lạc lên đầu con gái mình. Xác suất đó cũng không hề nhỏ. Tôi ghé ống nghe vào sát tai, tay phải còn lại nhặt những sợi tóc vương vãi trên sàn và mường tượng về tương lai của mình. Cảm giác chán ghét, sợ hãi và thương cảm đan xen, nhưng tôi vẫn thấy mình còn một cảm giác khác đối với mẹ, thứ cảm giác gần như đối xử với người xa lạ. Tôi hiểu sự việc, hiểu tâm trạng của bà, nhưng nó liên quan gì tới mình nhỉ? Nó gần giống thái độ đối với Hamasaki. Tôi biết hắn thích trêu ghẹo, cũng biết có thể hắn cho rằng một nhân viên làm thời vụ, không hiểu sự đời như tôi càng dễ ra tay, cũng biết sự nhiệt tình của hắn không hề giả tạo. Nhưng thái độ áp đặt người khác như vậy khiến tôi cụt hứng.
“Hình như có bưu kiện chuyển phát nhanh, con cúp máy đây.”
Tôi bịa ra một lý do để cúp máy. Không biết chừng bà còn gọi lại, tôi rút luôn giắc cắm, ngủ thêm chút nữa.
Ngả lưng trên ghế sô pha, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ lại ập đến. Ngoài ô cửa là tiết trời tháng 10 đầu đông, dây quần áo treo lủng lẳng trên ban công tòa chung cư đối diện khiến người ta hoa mắt. Phải đem quần áo đã giặt sạch ra phơi, bắt đầu từ ngày mai lại bận rộn, dọn dẹp nhà cửa một chút. Trong đầu nghĩ vậy, nhưng toàn thân uể oải không buồn nhúc nhích.
Tuy vậy, tôi vẫn có cảm giác vô cùng hạnh phúc. Có thể tự do tắm nắng và ngủ đẫy giấc cả buổi sáng trong một ngày làm việc, đó là thú vui của những bà nội trợ. Tiếng khóc của mẹ vẫn văng vẳng bên tai, khuôn mặt Hamasaki lại dần hiện ra rõ nét.
Âm thanh đinh tai nhức óc của máy báo động vang khắp bãi gửi xe, Hamasaki há hốc mồm. Một nhân viên khách sạn khoảng trên 60 tuổi chạy từ quầy lễ tân ra khóa trái khuỷu tay gã đốn mạt, chỉ có vậy Hamasaki đã kêu gào thảm thiết. Ông lão đó v