
Trốn Thoát Khỏi Thực Tại
Tổng số chương: 5
Giun dẹp (Planaria): Giới Animalia, phân giới Eumetazoa, liên ngành Platyzoa, ngành Platyhelminthes.
Thân dẹp, dài từ 20-30 mm, phần miệng nằm giữa bụng. Sống dưới khe suối, thường được sử dụng trong các thí nghiệm tái sinh.
Kiếp sau mình phải làm giun dẹp!
Tôi buột miệng khi đang tán gẫu bên bàn rượu. Mọi người cũng tò mò nhìn sang. Ngồi cùng mâm rượu là ba người bạn: hai gái một trai quen từ hồi làm thêm, tuổi đều nhỏ hơn tôi, ngoài ra còn bạn trai tôi ngồi bên cạnh.
“Giun dẹp là cái giống gì vậy?”
“À, tớ biết rồi. Nó dạt theo những dòng chảy dưới núi băng, đáng yêu như một thiên thần nhỏ, đúng không?”
“Đích thị là thiên thần biển khơi rồi.”
Mọi người thi nhau nói.
Tôi lắc nhẹ ly rượu whisky Four Roses của mình, chậm rãi ngắt lời bọn họ.
“Không, không đúng. Giun dẹp cũng có kích thước tương đương nhưng nó không sống dưới biển, mà sống trong khe suối trong vắt nơi rừng sâu.”
“Hả?” Cả ba người bạn đồng thanh kêu lên. Những câu chuyện đại loại như vậy bạn trai tôi đã nghe quen, nên chỉ ngồi lặng thinh nhấm nháp chút đồ nhắm còn sót lại.
“Trước đây tớ đã thấy ở trên tivi. Nó bám vào những tảng đá dưới khe suối, hoặc những mương nước trên cánh đồng không bị phun thuốc trừ sâu, dài khoảng một phân, màu nâu, nhìn rất giống con đỉa. Đầu của nó có hình tam giác, nếu quan sát kỹ sẽ thấy, có chút dáng dấp của đồ cặn bã.”
Sao lại giống đồ cặn bã cơ chứ? Mọi người vừa cười vừa hỏi. Tôi uống cạn ly của mình và gọi thêm ly nữa. Sau gần ba tiếng đồng hồ, hai cô gái và bạn trai tôi không uống được nữa, mà chuyển sang gọi trà ô long.
“Sao cậu lại muốn biến thành thứ đó hả Hakura?”
Cậu bạn nồng nặc mùi rượu lên tiếng. Tôi chuẩn bị trả lời, thì một cô gái trong nhóm nhanh nhảu đáp: “Hình như tớ biết đấy. Loài sinh vật này chỉ cần được bơi lội tung tăng dưới làn nước trong xanh mà chẳng cần bận tâm bất cứ điều gì.”
“Gì chứ? Tớ ghét mấy thứ kiểu như đỉa hoặc bao quy đầu, kiếp sau được đầu thai làm siêu mẫu thì tốt biết mấy.”
“Toàn là gái nhà lành với nhau, đừng bao giờ nhắc tới mấy-thứ-ấy chứ!”
Câu chuyện bắt đầu lan man, tôi cụt hứng và cố tình hắng giọng:
“Giun dẹp dù có bị băm thành trăm mảnh cũng sẽ không chết.”
Mọi người nhìn tôi đầy kinh ngạc.
“Nghe nói, nếu chặt thành ba khúc, tự khắc nó sẽ tái sinh thành ba con, mà đừng nói ba con, dù chặt thành mười khúc, nó cũng sẽ giống đuôi thằn lằn tiếp tục sinh sôi, biến thành mười con.”
Cách giải thích ngang ngược và ấu trĩ của tôi khiến mọi người đứng hình trong giây lát. Đúng lúc đó, đồ ăn vừa gọi khi nãy được đem ra. “Ăn chút đồ tráng miệng nhé!” Hai cô gái mở thực đơn ra và bắt đầu bàn bạc.
“Những điều cậu vừa nói là thật hả?”
Chỉ còn cậu bạn cảm thấy hứng thú với chủ đề này, tôi mượn men rượu tiếp tục say sưa diễn giảng: “Nghe nói là vậy, cho dù chỉ còn một mẩu nhỏ xíu xiu, nó cũng có thể tái sinh giống như bao quy đầu.”
“Thôi nào, Hakura.”
Bạn trai tôi khẽ lên tiếng. Trong quán rượu ồn ào, ba người ngồi đối diện bên kia bàn dường như không nghe thấy.
“Giun dẹp là loài động vật chi đốt sao?”
“Sao? Động vật chi đốt là gì nhỉ?”
“À, mấy con giống như bươm bướm hoặc giun đất hả?”
“Không, nó giống con đỉa chứ!”
“Là loài động vật đơn bào?”
“Tớ không hiểu lắm. Nhưng nghe nói không cần chăm sóc, tự nó sẽ lớn lên rồi tách làm đôi tiếp tục sinh sôi, cho nên chắc là đúng.”
Tôi nhoài người ra, cố nói to hơn:
“Tớ cũng không rõ lắm, chỉ biết dù băm chặt thế nào nó cũng sẽ hồi sinh, chẳng phải tốt lắm sao. Cậu nhìn tớ đây này, bị ung thư vú đúng không? Nếu đầu thai làm giun dẹp, bầu ngực bị cắt đi cũng sẽ tự sinh ra, chẳng cần mất thời gian và tiền bạc để phẫu thuật tái tạo vú.”
Vốn dĩ muốn đùa cho vui, nhưng nụ cười nhút nhát của cậu bạn đó dường như rất miễn cưỡng, hai cô gái đang tranh cãi nên gọi trà sữa trân châu hay kem dâu cũng ngượng ngùng cúi gằm mặt.
“Chúng ta phải đi rồi.”
Bạn trai tôi nói xong, không chờ ai trả lời liền đứng dậy. Mọi người rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng gây chuyện nữa,” Hyosuke nổ máy xe, giọng đầy khó chịu, “làm mọi người cảm thấy khó xử, tất cả đều do tính xấu của em đấy, Kokura.”
“Em không cố ý, mà chẳng phải mọi người đều biết rồi sao.”
“Không phải vấn đề đó. Mọi người đang vui vẻ, sao lại nhắc đến chuyện vớ vẩn như thế?! Em thật chẳng ra sao cả.”
Vậy sao? Ung thư vú hóa ra là chuyện vớ vẩn? Tôi thầm nghĩ, nhưng không dám nói trước mặt Hyosuke.
“Đừng bao giờ đem bệnh tật của mình ra để mua câu chuyện làm quà. Cứ thế này rồi em sẽ mất hết bạn bè cho xem. Lần sau uống rượu với bạn anh, em đừng cư xử như hôm nay nữa nhé!”
Không cần nói, Kokura chính là tôi. Hakura - Koharu - Haruko - Kokura, mọi thứ diễn biến như vậy. Khi có mặt người thứ ba, chúng tôi tạm thời xưng hô bằng tên thật của đối phương, nhưng những lúc chỉ có hai đứa, chúng tôi sẽ gọi nhau là Kokura và Suke. Tôi biết trong tình yêu, khi hai người bên nhau mọi thứ sẽ trở nên hết sức ngớ ngẩn, nhưng mỗi lần được gọi là Kokura, tôi vẫn cảm thấy vui sướng lạ thường.
“Ồ, hình như em lại cảm thấy khó chịu rồi.”
Tôi khẽ nói. Giữa lúc Hyosuke phanh xe chờ đèn đỏ, cảm giác buồn nôn bỗng trào lên.
“Lại phê pha rồi hả? Người ngợm chẳng ra sao mà một tuần uống dăm ba bữa, em cai rượu và chịu khó tập thể dục đi, nó còn có thể giảm béo nữa đấy.”
Khi nãy ở quán rượu, Hyosuke dường như không nói nửa lời, nhưng đến lúc chỉ còn hai với nhau thì lại lắm lời kinh khủng. Trước mặt mọi người, Hyosuke trầm ngâm ít nói vì thuộc tuýp giỏi bọc lót, cậu ấy mới học năm thứ ba đại học, dù còn trẻ nhưng kinh nghiệm sống phong phú hơn tôi rất nhiều, rất biết giữ thể diện cho người bạn gái hơn cậu ấy tới bốn tuổi là tôi trước mặt người khác.
“Kokura, về nhà anh nhé?”
Hyosuke đột nhiên dịu giọng. Chẳng phải tôi vừa nói cảm thấy khó chịu sao? Chở tôi về nhà ngay lập tức, ngay lập tức!
Nhưng tôi không thể nói ra những lời như vậy được. Nhờ tình yêu thương của Hyosuke, tôi mới có thể giữ được bình tĩnh. Tất cả đều nhờ cậu ấy. Thiếu đi sự che chở của Hyosuke, chắc chắn tôi sẽ mất kiểm soát, gây phiền phức cho gia đình và mọi người xung quanh, sau đó tự suy sụp. Đây là những điều rõ như ban ngày.
Năm ngoái, khi còn gần một tháng là đến ngày sinh nhật lần thứ 24, tôi phải cắt bỏ ngực bên phải vì bệnh ung thư. Cảm giác khi đó như sét đánh giữa trời quang, nhưng giờ nghĩ lại, câu ví von đó chẳng chính xác chút nào. Vì trong cuộc đời 23 năm trước đó, tôi dường như chưa từng có lấy một ngày tươi sáng. Đối với một đứa con gái kém may mắn như tôi, phải nói rằng số phận sắp đặt như vậy thì mới phù hợp. Những kẻ xấu số thì lúc nào chẳng đen đủi?
Khi đó, dĩ nhiên tôi không thể phóng túng như thế này. Gặp phải cú sốc lớn nhất cuộc đời, tôi chỉ biết khóc lóc thảm thiết. Tế bào ung thư đã phát triển đến giai đoạn thứ tư, bác sỹ nói phải nhanh chóng cắt bỏ bầu vú, sớm ngày nào tốt ngày ấy.
Lần mổ đầu tiên cắt bỏ tế bào ung thư và mô mỡ xung quanh núm vú, lần thứ hai lấy lớp da sau lưng để phẫu thuật tái tạo vú. Nói thì dễ, nhưng tôi đã phải chịu đựng sự giày vò về cả thể xác lẫn tinh thần. Tuy đã làm phẫu thuật tái tạo vú, nhưng tôi không thể lấy lại được hoàn toàn diện mạo như trước. Nửa năm sau, xung quanh gò bồng đảo vẫn chi chít những vết sẹo, sau lưng hằn hẳn một vệt dài 15 cm, giống như vừa bị chém bằng kiếm Nhật vậy. Hơn nữa, do quá trình phẫu thuật tái tạo vú vẫn chưa hoàn thiện, nên bây giờ bầu vú của tôi không thể có núm. Trước đây, tôi muốn nhanh nhanh chóng chóng tạo núm vú, nhưng vừa nghĩ đến việc lại phải vào viện, gây mê, lên bàn mổ, liền cảm thấy cứ như vậy cũng được rồi.
Quen Hyosuke trước khi phát hiện bệnh ung thư ít lâu, khi đó tôi vẫn có một người bạn trai lâu năm. Một đứa con gái chưa từng được theo đuổi như tôi lần đầu tiên trong đời chơi trò bắt cá hai tay. Dĩ nhiên không liên quan gì tới chuyện ung thư vú, nhưng đôi lúc tôi cũng nghĩ rằng, một đứa ngáo ngơ như mình mà vẫn bất chấp chơi trò bắt cá hai tay, nên mới ra nông nỗi này.
Khi đó, Hyosuke làm công việc bán thời gian ở công ty tôi. Chúng tôi từng đi uống với nhau vài lần, cảm thấy tâm đầu ý hợp, sau dần trở nên thân thiết, say quắc cần câu rồi lên giường với nhau.
Nếu phát hiện ung thư trước khi ngủ với Hyosuke... Nghĩ tới đây, tôi chợt cảm thấy rưng rưng, xem ra mình vẫn còn một chút may mắn. Tất cả đều nhờ sự trẻ trung của cậu ấy. Ngoài ra, Hyosuke còn là con nhà gia giáo.
Bạn trai chính thức vừa hay tin về bệnh tình của tôi liền vội cao chạy xa bay. Tôi gọi điện khóc lóc kể lể, hắn ta nói “không sao, vẫn có anh ở đây”, nhưng ngay ngày hôm sau, cả điện thoại cố định lẫn di động đều không liên lạc được. Tôi gọi điện đến công ty nơi hắn ta làm việc thì nhận được thông tin hắn “đột ngột xin nghỉ phép một tuần không có lý do”. Bỗng dưng, một đứa chẳng liên can như tôi vô duyên vô cớ bị sếp của hắn trút giận lên đầu. Hyosuke thì hoàn toàn khác, cậu ấy và người nhà tôi ngày nào cũng vào thăm, an ủi vỗ về tôi, một đứa ngang ngạnh, xấu tính, hết thuốc chữa. Sau khi kết thúc ca mổ, tôi tỉnh dậy, thấy Hyosuke và bố mẹ tôi đang ở bên giường, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo âu.
Từ đó trở đi, Hyosuke luôn ở bên tôi. Do tâm lý không ổn định, nên mỗi lần mất kiểm soát, tôi hay làm mình làm mẩy, đôi khi quá sức chịu đựng, cậu ấy lại hét vào mặt tôi: “Đằng nào thì cũng đã bệnh rồi, biết làm thế nào bây giờ! Em đừng gây chuyện nữa!” Tuy nói vậy, nhưng Hyosuke chưa từng rời xa tôi.
Dừng xe tại bãi đỗ gần nhà, chúng tôi nắm tay nhau bước về căn hộ của Hyosuke. Bố mẹ cậu ấy là chủ một doanh nghiệp vận tải lớn ở tỉnh, vì vậy căn hộ của Hyosuke là quá đỗi xa xỉ đối với một sinh viên. Cậu ấy sẽ vẫn có một cuộc sống dư dả mà chẳng cần đi làm thêm.
Theo một thói quen, vừa vào phòng Hyosuke liền bật bình nóng lạnh. Cậu ấy thuộc tuýp người quá ư sạch sẽ, việc đầu tiên khi về nhà là tắm rửa. Lâu dần cậu ấy cũng gò tôi theo thói quen đó. Là một đứa lười nhác, tôi ghét sự phiền hà, vì thế mà chúng tôi đã chọn giải pháp vẹn cả đôi đường - tắm chung.
Việc này đã trở thành thói quen với cả hai chúng tôi. Tuy vậy, nó lại không hề gợi một chút nhục dục nào. Cậu ấy tỉ mẩn kì cọ, gội đầu cho cả hai đứa. Ban đầu, tôi phần vì xấu hổ, phần vì cảm động bởi với cơ thể không còn bình thường như thế này mà vẫn còn được yêu thương chăm chút như vậy, dần dà tôi chẳng buồn nghĩ ngợi gì nữa, cứ để mặc cho Hyosuke chăm sóc. Trước đó, tôi cảm thấy đó là do cậu ấy yêu tôi, nhưng gần đây, trong đầu tôi lại dấy lên một nỗi nghi hoặc, tại sao người đàn ông này lại có thể không ngại ngần chăm sóc cơ thể người khác như thế.
Không chỉ tắm gội, cậu ấy còn dùng khăn tắm mềm mại lau khô từng ngóc ngách trên cơ thể tôi, thậm chí còn giúp tôi sấy tóc. Trước đây, gội đầu xong tôi dùng lược chải rồi tự hong khô, Hyosuke thấy thế liền chủ động giúp tôi sấy tóc. Cậu ấy như một chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp vậy. Thậm chí cậu ấy còn dùng kéo chuyên dụng giúp tôi chỉnh sửa lông mi, còn tôi ngay đến bút chải lông mày cũng không có. Tôi từng nói với Hyosuke rằng, nếu mở hiệu làm tóc chắc chắn cậu ấy sẽ thành công rực rỡ, nhưng rồi nhận được câu trả lời rất đỗi thản nhiên, “anh chưa từng nghĩ tới chuyện đó, anh phải kế nghiệp công ty vận tải của bố nữa.”
Tắm xong là đến công đoạn làm tình. Sau phẫu thuật, tôi luôn phải tiêm hormone nên bị mất kinh nguyệt, vì thế tôi không thể vin vào cớ đó để từ chối Hyosuke được. Tôi từng lấy lý do bị mệt hoặc đau đầu, nhưng chúng thường khiến Hyosuke vô cùng chán nản, rồi tôi lại phải mất công dỗ dành. Vì thế, chẳng thà tôi cứ làm cho xong còn hơn.
Hệt như việc tắm rửa, tôi để mặc cho Hyosuke tự do làm gì tùy thích. Không biết có phải do tiêm hormone hay không, mà sự ham muốn hừng hực một thời giờ bỗng nguội lạnh. Nhưng tôi tự nhủ “vì cậu ấy yêu mình”, chỉ cần cố gắng rên thành tiếng, cơ thể ắt sẽ có đôi chút phản ứng. Để cảm ơn tình yêu của Hyosuke, phàm những gì cậu ấy yêu cầu, tôi đều thực hiện. Tuổi thanh xuân ngắn chẳng tày gang, đó là chiếc phao cứu sinh duy nhất của tôi.
Làm tình xong chúng tôi uống trà. Dù là trà ô long, cà phê, hồng trà hay trà xanh, tất cả đều được pha chế hết sức cẩn thận. Ban đầu tôi thấy cảm kích vô cùng, vì cậu tỉ mẩn như vậy chỉ để chăm sóc cho một người như tôi, nhưng gần đây tôi mới vỡ lẽ rằng đó chỉ bởi cậu thích uống trà.
“Suke, ngày mai có phải lên lớp không?”
“Ừm, bắt đầu từ tiết thứ hai. Kokura, em tỉnh rượu rồi hả?”
Hyosuke ngồi trên giường, vừa nói vừa dán mắt vào màn hình ti vi. Có lẽ bản thân cậu ấy không ý thức được thái độ của mình khi nói từ “tỉnh rượu” đồng nghĩa với việc “em về được rồi đấy”. Hyosuke không muốn tôi ngủ lại, cũng chẳng phải vì cậu có người đàn bà khác, tôi nghĩ chỉ là cậu không thích hai người quấn quýt trên một chiếc giường đơn chật hẹp.
“Em về đây, ngày mai phải đi tiêm, xong việc em sẽ gọi cho anh. Tối mai chúng mình cùng ăn tối được không?”
Tôi vừa nói vừa mặc quần áo. Hyosuke không lên tiếng, đưa tay bóp trán.
“Sao thế?”
“Không có gì, anh thấy hơi nặng đầu, chắc bị cảm rồi.”
“Mệt lắm không? Đi khám nhé?”
“Không sao.”
“Đã bảo anh phải đi khám bác sỹ rồi, phải nghe lời người lớn kiêm bệnh nhân này chứ.”
Hyosuke đột nhiên đấm mạnh vào chiếc gối khiến một bên sườn gối rách toạc, đám lông vũ bên trong bắn ra tứ tung.
“Im đi.” Hyosuke nói khẽ, sau đó thở dài một cách mệt mỏi: “Chẳng phải mọi chuyện kết thúc rồi sao? Em không còn là bệnh nhân ung thư nữa! Còn muốn lấy đó làm bình phong đến bao giờ? Có phải em cảm thấy cứ mãi thế này, chẳng cần phải đi làm, rồi cưới anh là xong không? Anh xin em đừng như vậy nữa!”
Khi cậu nói mọi việc đã kết thúc, tôi định lên tiếng phản bác, nhưng nghĩ một đằng lại làm một nẻo, bèn chuyển giọng ngọt nhạt: “Em sai rồi, sau này không nhắc tới nữa... Em về nhé!”
Nói xong, tôi bèn đứng dậy. Có lẽ Hyosuke cảm thấy hơi quá lời với tôi, nên đã tiễn tôi ra cửa và trao cho tôi một nụ hôn nhẹ lên má. Xem chừng cậu ấy cũng không có ý định tiễn xa, tôi bèn mỉm cười và đóng cửa lại.
Tôi loạng quạng bước tới bãi đỗ xe, trả tiền vé rồi nổ máy. Đó là xe của bố mẹ, nhưng họ không hay dùng nên tôi trưng dụng luôn.
Trước khi quen tôi, Hyosuke cũng được bố mẹ mua cho một chiếc xe hơi, nhưng sau một vụ tai nạn, nó đã thành đống sắt vụn. Từ đó về sau, Hyosuke không dám lái xe, trừ khi tôi say bí tỉ, bằng không cậu ấy nhất quyết không chịu cầm lái. Tôi hay đùa Hyosuke rằng người thừa kế của công ty vận tải mà lại nhát vậy sao? Lúc đó gần như cậu ấy đã nổi đóa: “Kokura, em thì biết gì hả!”
Tôi uể oải nổ máy. Ngày mai, sau khi tiêm thuốc theo định kỳ, hẳn là sẽ vô cùng mệt mỏi, bước đi cũng khó khăn. Thật nẫu ruột!
Một mình lái xe trên đường quốc lộ giữa đêm khuya, tuy biết là uổng công vô ích, nhưng tôi vẫn hướng lên những vì sao và cầu nguyện: “Kiếp sau, xin hãy để tôi được làm giun dẹp.”
Tôi là một đứa thất nghiệp, cứ cách bốn tuần lại phải đến bệnh viện lớn nhất tỉnh một lần. Quyết định lựa chọn bệnh viện lớn và hiện đại nhất tỉnh này có lẽ là một sự sai lầm. Bởi dù có đến đúng 9 giờ sáng, tôi vẫn phải ngồi đợi tận bốn tiếng đồng hồ mới đến lượt, sau đó để bác sỹ điều trị xem bệnh cũng mất hơn bốn tiếng.
Bệnh viện này lúc nào cũng trong tình trạng quá tải, mọi người nối đuôi nhau đi lấy máu giống như việc xếp hàng rồng rắn trước cửa hàng mỳ Ramen. Tôi rất khó lấy ven, phải chọc mấy mũi mới xong. Tôi luôn tự nhắc bản thân chớ nên phiền não vì mấy chuyện vụn vặt này, nhưng rồi lại phát hiện ra mình đã chán nản đến tột cùng.
Nếu không bị ung thư thì tốt biết mấy. Dù biết nghĩ cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ, tại sao lại bắt tôi hứng chịu sự đau khổ này? Tôi không thể giải thích mọi chuyện theo vận số xui xẻo một cách đơn giản như vậy. Tiêm tiêm chọc chọc không biết bao nhiêu lần, vậy mà tại sao không phải mụ y tá kia, mà chỉ có mình tôi mắc căn bệnh ung thư quái ác đó? Không, chỉ mình tôi có lẽ không chính xác cho lắm. Giờ phút này, đám người già trẻ lớn bé ngồi chầu chực tại đây chỉ để chờ đến lượt bác sỹ khám qua loa vài phút, có lẽ đều là bệnh nhân ung thư. Do có rất nhiều người bị ung thư, nên việc lấy máu xét nghiệm dĩ nhiên phải tiến hành tuần tự.
Nhưng do phải chờ đợi quá lâu, tôi luôn cảm thấy không cam tâm. Tại sao không hẹn lịch khám một cách bài bản khoa học? Tôi thất nghiệp đã đành, nhưng những người ngày ngày vẫn phải đi làm, cuối tuần mới được nghỉ ngơi thì vất vả biết mấy! Hơn nữa, bắt người ta chờ lâu như vậy mà thời gian khám bệnh của bác sỹ chỉ vỏn vẹn trong vòng năm phút. Bác sỹ chỉ bảo rằng tôi sẽ không có kinh nguyệt, nhưng tiêm hormone xong, tôi liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cách hai giờ đồng hồ mồ hôi lại vã ra, sau khi tỉnh dậy không tài nào ngủ tiếp được, và cảm giác nóng nực kỳ quái cứ tiếp diễn, tình trạng mệt mỏi, uể oải khiến tôi cảm thấy lợm giọng.
Tôi kể những triệu chứng đó cho bác sỹ điều trị, nhưng những gì nhận được chỉ là một câu trả lời bâng quơ “cũng có thể”. Không chỉ có vậy, hôm đó bác sỹ còn buột miệng “loại thuốc này có thể ức chế tế bào ung thư vú, nhưng dễ khởi phát ung thư tử cung”. Thế rồi tôi đành lọ mọ đi khám phụ khoa. Vị nữ bác sỹ nói: “Thông thường loại thuốc này chỉ tiêm trong vòng nửa năm, cô lại tiêm tận một năm rưỡi.” Sau đó, bà ta giúp tôi nói chuyện với bác sỹ điều trị, kết quả là nếu ngừng thuốc e rằng tôi sẽ bị biến chứng, chẳng may tế bào ung thư tái phát thì có hối cũng không kịp.
Loại thuốc thông thường chỉ tiêm nửa năm lại tiêm hơn một năm rưỡi, liệu nó có để lại di chứng? Liệu tôi còn khả năng sinh nở không? Dù thấp thỏm không yên, nhưng tôi chưa thể tìm ra câu trả lời. Tôi đến cả thư viện để tìm đọc một số tài liệu liên quan, nhưng không thấy nhắc một chữ nào đến vấn đề này. Bác sỹ điều trị hay bác sỹ phụ khoa xem ra cũng chẳng có đâu thời gian, tôi cũng không thích suốt ngày bám riết bọn họ để truy vấn. Hơn nữa, bác sỹ không có ý gây khó dễ cho tôi, chắc là cũng không biết thật.
Ngoài ra, tế bào ung thư đã phát triển có đường kính 5 cm, bệnh lý sau phẫu thuật vẫn đang ở giai đoạn một, không cần xạ trị cũng không cần hóa trị, các bác sỹ cho rằng như vậy đã quá may mắn rồi. Nhưng dẫu sao tôi cũng không hề cảm thấy biết ơn các bác sỹ vì đã cứu mạng. Tôi đã mất nhiều tiền đến thế kia mà.
Hôm nay, sau khi chờ đến tận bốn tiếng mười lăm phút, y tá liền gọi tôi tới và nói: “Bây giờ bác sỹ điều trị phải đi mổ gấp, bác sỹ thay ca khám cho chị có được không? Hay vài hôm nữa chị quay lại đây?”
Vốn dĩ tôi mắc bệnh thiếu máu, khi nãy lại vừa bị chích mất vài chục cc, muốn nổi cáu cũng chẳng còn hơi sức, đành ngậm ngùi gật đầu. Nhưng tôi biết nói gì với bác sỹ thay ca bây giờ?
Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn bước vào phòng khám. Tôi nói về những triệu chứng buồn nôn, chóng mặt và một số lo lắng khi phải tiêm hormone với bác sỹ thay ca. Tay bác sỹ xem ra chưa đầy 35 tuổi trả lời hết sức ngắn gọn: “Tôi là bác sỹ thay ca, nên không rõ lắm, nếu đau đầu thì đi khám phụ khoa xem sao.” Tôi rủa thầm trong bụng, ông mà là bác sỹ sao? Nhưng vẫn gật đầu cảm ơn và rời khỏi phòng khám.
Hôm nay tôi vẫn bị chích một mũi đau điếng, hơn nữa không hiểu sao lại chẳng thể thanh toán bằng bảo hiểm, nên đành phải trả tiền khám cắt cổ. Tôi đã tự nhắc nhở bản thân không để mấy chuyện vớ vẩn này làm nản chí, nhưng trên đường đi ra bãi đỗ xe, nước mắt tôi vẫn giàn giụa. Tôi rút điện thoại, gọi cho Hyosuke.
“Kokura à? Em khám xong chưa vậy?”
Giọng nói vô tư lự của Hyosuke khiến cho tôi buồn vui lẫn lộn.
“Anh vẫn ở trường sao? Em qua đón nhé?”
“Vậy hả? Tốt quá! Anh đợi em trước cửa hàng Mc.Donald’s nhé!”
Tôi cúp máy, tâm trạng đã có chút phấn chấn hơn. Một cô gái vóc người nhỏ nhắn đang băng qua bãi đỗ xe gật đầu chào tôi. Hai người cách nhau một quãng, nhưng ngay lập tức tôi biết đó là ai và cũng gật đầu đáp lễ. Trong thời gian nằm viện, chúng tôi từng gặp nhau mấy lần tại phòng hút thuốc, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại cô ấy sau khi ra viện.
Bệnh viện đồ sộ với ba dãy nhà cao tầng nơi tôi điều trị chỉ có duy nhất một phòng hút thuốc, hơn nữa chỉ có điều hòa mà không có cửa sổ, diện tích vỏn vẹn khoảng mười mét vuông. Nhưng chỉ cần có cơ hội ra khỏi buồng bệnh, tôi sẽ cầm ngay bao thuốc được một người bạn tặng và đi loăng quăng. Ở đó, đôi khi tôi trông thấy cô ấy trong bộ đồ bệnh đang lặng lẽ hút thuốc một mình. Tuy có vẻ đẹp trời phú thu hút mọi ánh nhìn, nhưng cô ấy dường như rất khó gần. Mấy gã ríu rít như chim chích, cố gắng bắt chuyện với cô nàng bệnh nhân xinh đẹp dù chỉ là vài câu. Ban đầu, cô ấy còn trả lời một cách khiên cưỡng, nhưng không lâu sau chẳng biết có phải vì chán ngán với cái kiểu trò chuyện vô bổ này hay không, mà cô ấy không còn xuất hiện ở phòng hút thuốc nữa. Có người nói trông thấy cô ấy hút thuốc trên tầng thượng, tôi nghĩ bụng chẳng phải các người rảnh việc quá hay sao. Dù không thể trò chuyện, nhưng nhìn khuôn mặt trắng hồng và đôi tay mảnh dẻ của cô ấy, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Mỗi khi được chiêm ngưỡng ai đó có nhan sắc, tôi đều thẳng thắn bày tỏ lòng ngưỡng mộ, như đối với cô ấy chẳng hạn: “Nếu sinh ra đã có được vẻ đẹp như cô, tôi chắc sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.” Ít lâu sau, cô ấy ra viện, từ đó chúng tôi không gặp lại nhau lần nào nữa.
Dù chỉ mặc quần bò và áo phông, nhưng dáng điệu của cô ấy vẫn thướt tha yêu kiều. Cô ngồi trên chiếc xế hộp nội địa siêu sang, lái xe khỏi bãi đỗ một cách điêu luyện. Tôi đưa mắt dõi theo, nghĩ đến việc mình đang giống như một kẻ theo dõi khi cố gắng ghi nhớ biển số xe của cô ấy mà không nhịn được cười.
Tôi và Hyosuke dùng bữa tối trong một quán ăn gia đình. Khuôn mặt trắng bệch vì tiêm hormone của tôi rốt cuộc cũng khiến Hyosuke rủ lòng thương, hôm nay, cậu ấy để tôi về từ rất sớm. Cảm giác buồn nôn lại xộc lên, tôi cố nhịn không cho ra hết đống hải sản hấp bia đang nằm yên trong bụng nãy giờ, lê thân xác bải hoải rã rời lái xe về nhà. Mẹ tôi hôm nay cũng về sớm hơn mọi ngày.
“Hôm nay về sớm quá nhỉ?”
Mẹ cất giọng mỉa mai. Tôi quạu lại “Mẹ cũng thế còn gì”, rồi nằm vật ra sô pha.
“Hôm nay đến bệnh viện rồi chứ?”
“Đến rồi.”
“Thế nào?”
“Không sao.”
Tôi trả lời nhát gừng, mẹ mím chặt môi, vẻ mặt khổ não xen lẫn tức giận.
“Hôm nay gặp thằng Hyosuke rồi phải không?”
Cảm giác nóng bức và buồn nôn lại xộc lên, mồ hôi trán và nách của tôi vã ra như tắm, tôi mệt đến mức chẳng buồn trả lời.
“Đã ốm đau như thế thì đừng chạy lông nhông cả ngày nữa, chịu khó ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi.”
“... Hôm nay đi tiêm, bình thường con không đi như thế.”
“Vậy kiếm việc gì làm đi,” tôi những tưởng mẹ sẽ nói thế, không ngờ bà quay lưng bước khỏi ra phòng khách. Từ xưa, mẹ đã làm việc cho cơ quan nhà nước, thu nhập hàng năm cao hơn nhiều với đồng lương nhân viên cửa hàng giày dép của bố tôi. Ngày nào mẹ cũng làm việc quần quật tới khuya, còn bố thì suốt ngày say khướt, mò về đến nhà cũng đã nửa đêm gà gáy.
Tuy nói vậy, nhưng có lẽ do tôi là con một nên cũng được lớn lên dưới sự nuông chiều bao bọc của bố mẹ. Tôi được yêu thương, cưng nựng, muốn ăn thứ gì bố mẹ đều đáp ứng, nên từ khi biết nhận thức, tôi đã béo ục ịch.
Béo phì thì hay bị bắt nạt, từ hồi mẫu giáo tôi đã ý thức được điều này. Nhưng không hiểu sao chỉ mỗi mình tôi bị các bạn nam ném đá và bị các bạn gái tẩy chay. Mặc dù vậy, thói quen ăn uống theo ý thích bắt đầu ngay từ khi lọt lòng mẹ, chỉ dựa vào ý chí của một đứa trẻ thôi thì rất khó để thay đổi.
Hồi tiểu học và trung học, tôi bị bạn bè đặt biệt danh “lợn con”. Điều này chẳng có gì là ngạc nhiên. Năm mười lăm tuổi, tôi nhận thấy nếu không quyết tâm giảm cân một cách nghiêm túc, tôi sẽ bị ức hiếp tới chết mất. Mới vào cấp ba, chỉ vì trông “béo” và “ngứa mắt”, tôi đã bị các bạn học hành hạ đủ đường. Tôi quyết tâm giảm cân bằng mọi giá, kết quả một năm giảm được hơn 40 cân, tuy vẫn hơi tròn trịa, nhưng đã có thể hòa nhập với “cộng đồng”. Từ đó về sau, tôi không dám tin rằng sẽ có một ngày cuộc đời tôi sẽ hết bị hành hạ, bắt nạt.
Trước đây, khi đề cập đến chuyện béo phì với bác sỹ điều trị, ông ấy nói: “Đó có lẽ là một trong những nguyên nhân gây bệnh.” Sau đó, có một lần tôi mượn rượu để chì chiết mẹ: “Tất cả đều là lỗi của mẹ, bắt con ăn nhiều, làm con béo phì nên mới mắc ung thư!” Mẹ vừa khóc vừa xin lỗi, nhưng điều đó cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Tôi biết chẳng qua mình cũng chỉ muốn giận cá chém thớt, không có ai làm vật tế thần khiến tôi cảm thấy ấm ức.
Như Hyosuke từng nói, mọi việc đã kết thúc. Đúng vậy, tôi cũng biết phải đặt dấu chấm hết cho câu chuyện ung thư này.
Suy cho cùng, mọi việc thành ra như vậy tất cả đều do bản tính lười nhác của tôi. Thực ra, hai năm trước khi phát hiện ra ung thư, tôi đã nhận thấy đôi lúc đầu vú của mình rỉ ra một chút dịch màu nâu sẫm. Nó không ngứa cũng chẳng đau. Khi đó, tôi vừa đi làm vừa mải mê yêu đương nên cũng không để ý. Sau đó, tần suất làm tình dày đặc, tôi luôn cảm thấy vùng bụng dưới hơi ngưa ngứa, bạn bè nói có thể bị viêm nhiễm do cọ sát với nội y, tôi bèn đi khám phụ khoa. Khi đó, tiện thể nói luôn triệu chứng vùng đầu vú, kết quả bác sỹ ngay lập tức yêu cầu tôi đi kiểm tra. Ngày hôm sau, bệnh viện gọi điện đến công ty, nói tôi phải qua đó ngay. Đầu dây bên kia nói giọng chắc nịch: “Qua ngay lập tức, tốt nhất nên đi với người nhà.”
Tại bệnh viện, bác sỹ không hề lựa lời hay giấu nhẹm, mà nói thẳng với tôi: “Cô bị ung thư vú, tốt nhất nên nhanh chóng tiến hành phẫu thuật.”
Cả tôi lẫn bố mẹ đều choáng váng. Bác sỹ nói nếu phát hiện sớm mọi chuyện sẽ khác, nhưng bây giờ khối u đã phát triển đến mức này. Tôi không còn thời gian tìm kiếm phương pháp điều trị khác hoặc hoài nghi về kết luận của bác sỹ, dù sao đây cũng là bệnh viện lớn và hiện đại nhất vùng này, nhiều bệnh nhân ngoại tỉnh cũng đến đây chạy chữa, hơn nữa bác sỹ chủ nhiệm khoa ngoại lại là người có uy tín. Tôi và gia đình không còn sự lựa chọn nào khác.
Mẹ tôi khóc nức nở, bảo rằng nếu có thể chịu kiếp nạn thay cho tôi thì tốt biết mấy. Từ bé đến giờ, dường như chưa bao giờ chứng kiến cảnh bố tôi vừa nắm chặt tay tôi vừa rơi nước mắt. Tôi nghĩ mọi người đều yêu thương mình, bạn bè và người thân cũng chia sẻ nhiều điều. Thế nhưng, yêu thương và chia sẻ cũng chẳng thể chữa khỏi căn bệnh quái ác này. Một người bạn cũ hiểu rõ tính cách gàn dở của tôi nói rằng, nếu phẫu thuật thành công, có lẽ tôi sẽ thay đổi phần nào.
Nhưng nếu nhìn vào kết quả, tôi vẫn chẳng thay đổi chút nào. Đọc vài cuốn sách và những bản chép tay về hành trình đấu tranh chống lại bệnh ung thư của những người đồng cảnh ngộ, một số dấu hiệu tích cực như: sau khi mắc bệnh ung thư mới hiểu rõ giá trị của sức khỏe, ý nghĩa của cuộc sống và sự yêu thương của gia đình... tất cả đều không hiện hữu trong tôi.
Trong khoảng thời gian mổ lần đầu và phẫu thuật tái tạo vú vào năm thứ hai, người nhà, người yêu và bạn bè đều rất mực ân cần, nhỏ nhẹ đối với tôi. Khi gây mê, do vấn đề cơ địa, tôi nôn thốc nôn tháo, khóc thút thít vì đau đớn bởi cơ thể bị cắm chi chít kim tiêm và ống truyền. Trước một bệnh nhân như tôi, mọi người đều dốc hết toàn lực.
Nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại, tôi lại thắc mắc. Sự ân cần đó là gì vậy? Phải chăng nó chỉ mang tính hình thức? Người yêu và bố mẹ đều nói tôi đã khỏe lại, đừng tự nhận mình là bệnh nhân nữa. Nhưng nếu như mọi việc đã kết thúc, tại sao ngày nào tôi cũng cảm thấy chóng mặt, buồn nôn và mất ngủ triền miên. Rõ ràng bệnh tình trong cơ thể vẫn chưa có dấu hiệu chấm hết.
Dù rằng như vậy, tôi cũng từng có thời gian cố gắng tái hòa nhập xã hội. Sau ca mổ đầu tiên, tay phải của tôi chỉ cần động nhẹ cũng đau, tôi nỗ lực điều trị phục hồi chức năng, đồng thời quay lại làm việc. Giám đốc nói: “Bị bệnh nặng như vậy, em vẫn lạc quan, sống nghị lực, thật là phi thường!” Tôi không đón nhận câu nói đó bằng thái độ chân thành, và cũng biết đó là do cái tính gàn dở của bản thân.
Tôi xin nghỉ việc cũng chỉ vì cảm thấy mệt mỏi với tất cả, mọi thứ đều quá phiền phức. Bản thân cuộc sống đã phiền phức, nhưng muốn chết đi cũng phiền phức không kém. Tôi cũng từng nghĩ nếu cương quyết không đi bệnh viện, ung thư tái phát thì thà tôi chết quách cho xong, nhưng thật lòng mà nói, đó lại là điều tôi lo sợ nhất. Mâu thuẫn, tự mâu thuẫn với chính mình khiến tôi cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Sau khi nghỉ làm, ngoài việc đều đặn bốn tuần một lần đến bệnh viện kiểm tra, về cơ bản, tôi vô công rồi nghề. Ngày nào cũng gặp Hyosuke - cậu ấy vẫn là sinh viên nên thời gian rông dài, thi thoảng đi làm thêm vài bữa kiếm chút tiền tiêu vặt.
Bố mẹ nghe tôi nói “Hai người bắt con ăn nhiều đến mức béo phì, nên mới thành ra ung thư” hình như bị sốc nặng, không còn cất nổi câu “kiếm công việc tử tế mà làm đi”. Về phần tôi, vốn tàn ác nên cứ vờ như không, vẫn ăn chơi nhảy múa ngày này qua ngày khác. Có lúc tôi nghĩ, đây có lẽ là một cách trả thù bố mẹ, trả thù việc họ nuông chiều tôi quá mức dưới danh nghĩa yêu thương. Tôi thật đúng là đồ ngốc. Tuy vậy, tôi không muốn đi làm, không muốn tái hòa nhập với xã hội, không muốn bất chợt ở một nơi nào đó, có người khen ngợi mình bằng vẻ mặt như thể đã quen biết từ lâu: “Mắc bệnh hiểm nghèo mà vẫn kiên cường như vậy, thật phi thường!”
Cuối tuần đó, Hyosuke nói phải tổ chức sinh nhật mẹ nên trở về quê, tôi bèn hẹn đứa bạn đã lâu không gặp đi lượn lờ phố xá. Nó là bạn tốt của tôi từ hồi còn để chỏm, chính là con bé đã thốt ra câu “nếu phẫu thuật thành công, có lẽ Hakura sẽ thay đổi phần nào.” Nó vừa chia tay bạn trai, đang buồn bã nên hẹn tôi đi mua sắm để giải khuây. Tôi đồng ý ngay vì đằng nào ngồi chết dí ở nhà cũng chán ngấy.
Trung tâm thương mại mà chúng tôi ghé qua mới được khánh thành cách đây ít lâu, nghe nói ở đó có siêu thị lớn nhất thành phố. Đánh xe vào bãi đỗ mới phát hiện chiếc xe bên cạnh nhìn rất quen mắt. Xác nhận lại biển số xe, quả nhiên là của “mỹ nhân bệnh viện” mà tôi quen ngày trước. Ở cái thành phố bé bằng lòng bàn tay này, dù có đụng mặt trong một trung tâm mua sắm cũng chẳng có gì là lạ. Tuy vậy, tim tôi vẫn đập thình thịch, thầm hy vọng rằng có thể gặp lại cô ấy một lần nữa.
“Của người quen à?”
Thấy tôi dán mắt vào chiếc xe bên cạnh, đứa bạn hỏi giọng châm chọc.
“Ừm, quen sơ sơ.”
“Đàn ông à? Có cần dán mẩu giấy bắn tin cho người ta không?”
“Không, là một cô gái quen biết trong thời gian nằm viện.”
Đứa bạn ậm ừ với vẻ hoài nghi, đúng lúc đó điện thoại của tôi đổ chuông liên hồi, tôi vội vàng bấm nút nghe, quả nhiên là Hyosuke.
“Kokuro, em đang làm gì vậy?” Cậu ấy ngân dài giọng, giả vờ ẻo lả.
“Đang đi mua đồ với người đẹp, Suke thì sao nhỉ?”
“Anh cũng đang đi chợ, định làm bữa tối cho mẹ, đã mua thịt bò thái lát loại xịn và bánh ga-tô rồi.”
“Tuyệt quá, em cũng muốn ăn thử.”
“Lần sau, anh làm cho em nhé! Đừng đi chơi khuya quá đấy, về nhà sớm một chút!”
“Vâng.” Nói xong tôi cúp máy, ngay lập tức bị đứa bạn cốc đầu.
“Người đẹp cái nỗi gì hả? Kokuro à, nghe chối tai thế. Ghê cả người, không thấy xấu hổ sao?”
“Tớ tự biết mà.”
Tôi ưỡn ngực nói giọng bâng quơ, cô bạn nhún vai tỏ vẻ ngạc nhiên. Trước kia khi còn yêu nhau, chẳng phải mỗi lần gọi điện thoại cô ấy cũng gọi anh chàng kia là “cục cưng” sao, chẳng biết ai mới là người phải xấu hổ hơn chứ.
Rời bãi đỗ xe bước vào siêu thị, tôi và cô bạn hẹn gặp lại nhau sau hai tiếng nữa rồi đường ai nấy đi. Mấy bộ quần áo nó muốn mua tôi không ưng chút nào, mà ưng cũng chẳng có tiền mua, vì vậy tôi định đến hiệu sách để giết thời gian.
Nhưng chẳng mấy khi có dịp đến trung tâm thương mại mới, trước tiên phải xuống khu bán đồ thực phẩm dưới tầng hầm lượn vài vòng cái đã. Tôi đi cầu thang cuốn. Có lẽ do thời tiết đẹp hoặc đúng vào ngày nghỉ, nên lượng khách đến mua sắm rất đông, rất nhiều đôi tình nhân và những cặp cha mẹ trẻ dắt theo con nhỏ. Xuống đến tầng hầm, tôi thấy một dãy cửa hiệu bán bánh ngọt kiểu Pháp, dáo dác nhìn đám hàng mẫu bày trong tủ kính, tôi chợt nhớ lại lời Hyosuke nói khi nãy. Liệu có nên mua gì đó cho mẹ không nhỉ, bánh ngọt hay đồ ăn đây?
Tuy nói những lời khó nghe với mẹ, nhưng tôi vẫn thường xuyên mua đồ ăn cho bà, hôm nào mát trời còn giúp mẹ làm cơm, dọn dẹp nhà cửa. Hai mẹ con thường cùng nhau đi mua sắm, thi thoảng còn đến suối nước nóng gần nhà. Trong mắt người ngoài, có lẽ hai mẹ con sống rất tình cảm, nhưng tôi biết đó chỉ là một bà mẹ không thể rời xa con và một đứa con không thể rời xa mẹ mình.
Còn lâu mới đến giờ cơm tối, nhưng các bà nội trợ đã xếp hàng dài trước cửa hiệu bán thực phẩm. Có lẽ do bị chen lấn xô đẩy khi đi ngang qua đám đông, tôi lại cảm thấy chóng mặt. Bên cửa tiệm bánh ngọt Nhật Bản có vẻ thưa người, đang định bước sang, bỗng có người túm chặt tay áo tôi.
“Cháu à, lối ra ở đằng nào nhỉ?”
Tôi kinh hãi ngoảnh lại nhìn, đó là một bà cụ nhỏ thó, thấp hơn mình một cái đầu.
“Dạ, cái này...”
“Lối ra ở đâu vậy? Bà tìm từ nãy đến giờ mà không thấy.”
Bà lão giữ khư khư lấy vạt áo của tôi. Bà mặc chiếc áo mở vạt và quần thụng có màu nước tương, một tay chống gậy, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm. Lòng trắng mờ đục khiến tôi có cảm giác hình như đã gặp bà ở đâu đó, đống mỳ xào ăn lúc trưa lại chực trào lên cổ họng.
Tôi vội lấy tay che miệng, không thể nôn ở đây được. Cánh tay phải bị bà cụ níu chặt, không tài nào nhúc nhích. Hai con ngươi của tôi long sòng sọc, đầu gối mềm nhũn.
“Cháu biết lối ra ở đằng nào không?”
Tôi không thể đứng vững, ngồi phịch xuống dưới đất, nhưng bà lão vẫn không chịu buông tha. Đám người ở những cửa hiệu xung quanh đó rốt cuộc cũng để mắt tới, liền bu lại, một người hỏi tôi có sao không.
“Là cô sao?”
Tôi cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn và ngẩng đầu lên. Một người phụ nữ mặc áo khoác màu trắng, chính là cô ấy.
“Ừm, chào chị......”
“Thiếu máu à, đừng nói gì nữa. Cô có tự đứng lên được không? Tôi dìu cô đến phòng y tế nhé. À bà ơi, cháu xin phép, buông tay ra được không?”
Cô ấy lại giúp mình một lần nữa, tôi vừa nghĩ vừa choàng tay vào vai cô ấy rồi cố gắng đứng dậy.
Hai lần nhập viện khiến tôi hiểu rõ, mình chưa từng có khả năng sống trong môi trường tập thể. Thời gian hậu phẫu khi chưa thể cựa mình, tôi khiến đám y tá ghét bỏ. Không tươi cười, không một lời cảm ơn và luôn mồm kêu than “đau quá, khó chịu quá, sao lại đày đọa tôi thế này”. Và thế là bọn họ dần trở nên lạnh nhạt với tôi. Tuy gọi là thiên thần áo trắng, nhưng sau khi trút bỏ bộ đồng phục, bọn họ chẳng qua chỉ là mấy con bé sàn sàn tuổi tôi. Tôi ghen tị với họ vì không có một cơ thể khỏe mạnh và tinh thần sung mãn. Gắng lên nào, cố chịu thêm chút nữa. Mỗi lần nghe đám y tá nói thế, dù biết đang hiểu sai ý người ta, nhưng tôi vẫn nổi giận với vẻ mặt câng câng và đôi lúc họ hỏi cũng không thèm trả lời.
Rốt cuộc, các y tá cũng vì công việc mà không chấp một bệnh nhân như tôi, hơn nữa không được họ để mắt tới nữa cũng rất tốt. Vấn đề là mấy người lớn tuổi và các bà thím nằm cùng buồng bệnh.
Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy nổi da gà. Hai lần vào viện đều bầu bạn với toàn ông bà già tuổi đời trên dưới 70. Tại sao con người ta về già đều giống nhau? Hơn nữa bệnh nhân trong bệnh viện này đều mặc đồng phục áo kẻ sọc theo quy định, rất khó phân biệt. Tôi không thể nhớ nổi khuôn mặt và tên họ từng người, một phần là bởi tôi không muốn ghi nhớ.
Giờ ăn cơm là khoảng thời gian tôi ghét cay ghét đắng. Đồ ăn thức uống chỉ chú trọng đến hàm lượng ca-lo đặt trong khay nhựa, mùi thuốc sát trùng và mùi do ai đó phóng uế quyện chặt lại thật kinh khủng! Tôi luôn ăn bánh ngọt do những người thăm nom mang đến, nên dĩ nhiên không có cảm giác thèm ăn. Nhìn mấy ông bà già móm mém trệu trạo nhai từng hạt cơm, khiến tôi muốn hét thật to: “Các người muốn sống như vậy sao?” Nhưng chợt nghĩ đến rồi một ngày chính tôi cũng sẽ trở thành một người trong số họ, cảm giác bất lực lại bao trùm trong tim, tôi liền cắm đầu cắm cổ khoắng hết khay thức ăn của mình.
Mấy ông bà già không thể tự rời khỏi giường bệnh kia vẫn chưa khiến tôi cảm thấy phiền hà, chính mấy bà thím vẫn còn đôi chút minh mẫn mới là vấn đề.
Ngoài cô bệnh nhân xinh đẹp kia ra, tôi không hứng thú với bất cứ ai, nhưng người khác lại không như tôi. Từ lúc tôi có thể đứng dậy, có thể tự mình chống cọc truyền đi vệ sinh, mấy bà thím liền xúm tới bắt chuyện.
Cháu ở đâu? Cháu làm nghề gì? Bố còn đi làm không? Bệnh gì mà vào viện thế? Nếu tôi không trả lời, mấy bà thím sẽ thao thao bất tuyệt tự trình bày nhân thân lai lịch, rồi kể lể bệnh tình. Tôi cảm thấy mình giống hệt phạm nhân mới nhập trại, càng không muốn trả lời. Tôi cố gắng tránh dây dưa với bọn họ, vì vậy mặc kệ ai nói gì tôi đều lặng thinh. Kết quả một hôm y tá nói: “Mọi người đều nói cô Uehara không được thân thiện cho lắm, mong cô hãy quan tâm tới cảm nhận của người khác nhiều hơn.” Tôi thấy quá mệt mỏi.
“Trong người thế nào rồi?”
Tôi nằm một mình trong phòng y tế chật chội của trung tâm thương mại, nghĩ lại từng cảnh tượng trước đây, nước mắt lại trào ra. Một lúc sau, cô gái khi nãy bỗng bước tới. Tôi vội vàng lau nước mắt, ngồi dậy.
“À, không sao rồi. Khi nãy em đứng lâu quá nên hơi chóng mặt.”
“Em không sao thật chứ?”
“Vâng, em không sao thật mà.”
Chị ấy mỉm cười, kéo chiếc ghế ngồi sát bên cạnh giường.
“Chị làm ở đây ư?”
“Đúng vậy, cửa hàng bánh Amanatto, ngay phía trước chỗ em bị ngã. Lúc đó chị đang nghĩ, một thanh niên như em mà lại bị bà già túm áo ngã quỵ xuống, tuy biết không nên cười, nhưng vẫn cảm thấy thật khôi hài.”
Tôi cười ngượng ngùng. Khi nằm viện, tôi cũng được cô ấy giúp đỡ trong một tình huống tương tự. Nằm mãi trong buồng bệnh cũng chán, tôi liền thơ thẩn ra sảnh, không ngờ bị một bà cụ lẩm cẩm bám riết không buông. Bà cụ ngồi cạnh tôi, kể lể một thôi một hồi về bệnh tình, gia cảnh, do cũng đang rảnh nên tôi ngồi nghe chơi, nhưng sau một lúc nhìn cái miệng móm mém đảo qua đảo lại, tôi cảm thấy khó chịu và muốn trở về buồng. Ai ngờ lại bị bà cụ trách móc: “Sao cháu lại đòi đi thế, ngồi đây nghe xem nào!” Do cũng nổi nóng nên tôi hơi to tiếng rồi thành ra cãi nhau với bà cụ. Bao nhiêu người hiếu kỳ xúm lại. Đang khó chịu, tôi còn bị đám nhân viên hành chính phê bình là bắt nạt người cao tuổi. Tôi đang bần thần ngồi trên sô pha và không biết phải làm sao thì chị ấy bỗng đứng ra giải nguy: “Cô gái này không có lỗi.” Tôi quay trở lại buồng bệnh như vừa thoát khỏi kiếp nạn, còn không chắc khi đó đã nói lời xin lỗi hay chưa.
“Lần đó cũng cảm ơn chị rất nhiều!”
“Chuyện xưa rồi, thôi bỏ đi. Lần trước trông thấy em ở bãi đỗ xe trong bệnh viện, em vẫn đến khám à?”
“Mỗi tháng một lần.”
“Chị thì ba tháng một lần. Nhưng lần nào cũng đợi dài cổ. Sao bệnh viện không có chế độ hẹn trước nhỉ? Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, lại phải phí hoài như vậy.”
“Đúng.”
Tôi bất giác trả lời một cách dứt khoát, và cảm thấy nói chuyện với chị ấy rất hợp cạ. Giọng chị ấy dịu dàng trầm ấm, thân hình thon gọn trong bộ đồng phục của tiệm bánh ngọt, trên đầu đội chiếc khăn tam giác, tuy chừng 30 tuổi nhưng nhìn bề ngoài không hề có dáng vẻ của một phụ nữ trung niên. Nhờ cái biển tên trước ngực ghi dòng chữ “Nagase”, tôi mới biết tên của chị ấy. Tôi chợt nhớ ra khi nãy chị ấy gọi mình là “Uehara”.
“Chị biết tên em ư?”
“Ừ, hồi mới vào viện, cho dù chị không hỏi, mấy bà thím cũng chạy lại ton hót ngay.”
Vậy thì bệnh tình của tôi chắc chắn cô ấy cũng đã biết. Tuy tôi và người nhà không nhớ đã từng nói cho ai, nhưng trong thời gian nằm viện rất nhiều người đều hỏi: “Nghe nói cháu bị ung thư vú?” Bệnh nhân nằm viện hình như chẳng có chút quyền riêng tư nào thì phải.
“Hôm nay em được nghỉ à?”
“Dạ, không phải... À, hiện là giờ nghỉ của chị à?”
“Đúng, sao em lại hỏi như thế?”
“Thật xin lỗi chị, thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi lại bị em quấy rầy.”
Câu nói của tôi khiến chị ấy nở một nụ cười dịu dàng.
“Chị lo cho em, với lại cũng muốn bắt chuyện với em nữa. Cảm ơn em đã nghĩ cho chị, em tinh tế quá!”
Đã lười nhác và quậy phá đến nước này mà vẫn được người khác khen là “tinh tế”, tôi xấu hổ đến đỏ cả mặt. Thấy không thể lừa dối chị ấy, tôi bèn nói thật:
“Em đang thất nghiệp mà.”
“Ồ, thật vậy sao?”
“Em đã khỏe lại rồi, nhưng không muốn đi làm, cứ lười nhác mãi thôi.”
Nagase nghe xong trầm ngâm một lát. Tôi cúi gằm mặt, căng thẳng tột độ, không biết liệu chị ấy có khinh thường mình hay không. Cánh tay áo khi nãy bị bà lão lạ mặt túm lấy giờ nhàu nhĩ, nhăn nhúm.
“Nếu em bằng lòng”, chị ấy nói một cách cẩn trọng, “em có muốn làm việc ở tiệm bánh Amanatto của chị không? Một nhân viên vừa đột ngột xin thôi việc, chị đang đau đầu vì chuyện tuyển người đây.”
“Có điều là...”
“Không cần trả lời ngay, em cứ suy nghĩ đi.”
Bỗng nhiên tôi hơi hoảng loạn khi nghe được thông tin này.
“Có điều là, việc này...”
Tôi liên tục nhắc đi nhắc lại câu nói đó khiến chị ấy phì cười.
“Em thuộc tuýp người không thích ứng với xã hội.”
Nagase trợn tròn mắt rồi cười ngặt nghẽo, nói một cách dứt khoát: “Không phải đâu.”
Một tuần bốn ngày, tôi tạm thời đến làm việc tại tiệm bánh Amanatto. Cha mẹ và bạn trai của tôi đều vui mừng khôn xiết, “Cuối cùng con cũng lấy lại được tinh thần rồi hả.” Một đứa quái gở như tôi lại thấy không vui chút nào. Tuy vậy, thực ra tôi cũng muốn cố gắng một chút, tuy tiền lương mỗi giờ làm việc chỉ bằng hai phần ba mức trung bình.
Sau này tôi mới biết, chị ấy chính là chủ tiệm bánh, hơn nữa hai chúng tôi chỉ chênh nhau đúng một tuổi. Là tôi quá non nớt, hay chị ấy quá già dặn?
Tôi không biết thương hiệu Amanatto có quy mô lớn đến vậy, có một chuỗi cửa hàng trên phạm vi toàn quốc và chi nhánh tại hầu hết trung tâm mua sắm và siêu thị lớn trong tỉnh. Tiệm bánh tôi làm việc thuộc loại nhỏ, chỉ có ba người là chủ tiệm, một bà thím làm thuê và tôi. Nagase còn quản lý luôn tiệm bánh ở tòa cao ốc cạnh bến xe gần đó, thường xuyên đi lại như con thoi, thi thoảng còn phải bàn bạc với nhân viên kinh doanh của công ty con, hiếm khi có mặt ở tiệm. Bà thím làm thuê chỉ chào hỏi qua loa khi tôi mới bắt tay vào công việc, tôi đến thay ca cũng là lúc bà ấy ra về, chúng tôi cũng rất ít có cơ hội chạm mặt nhau.
Do đó, thường chỉ có mình tôi trong tiệm, nhưng sự thực không phải như thế. Quầy hàng của chúng tôi thông với tiệm bánh ngọt Nhật Bản, thế nên lúc nào cũng giáp mặt với mấy bà thím làm công cho những cửa hàng khác. Đối với tôi, việc này chẳng hề dễ chịu chút nào.
Cách sống của mấy bà thím dù là ở đâu cũng đều giống nhau. Đặc biệt là trong những tiệm bánh ngọt Nhật Bản thưa khách. Mỗi khi không có khách, ngay lập tức tôi sẽ bị vây hãm và bị hỏi tới tấp.
Ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Chưa chồng à? Học trường nào thế cháu? Trước đây làm nghề gì? Vì không muốn Nagase mất mặt, nên tôi đều trả lời mọi câu hỏi đó, hơn nữa tôi cũng không tỏ vẻ khó chịu mà trái lại còn niềm nở, tươi cười. Nghe xong chuyện của tôi, mấy bà thím đã thỏa mãn sự tò mò rồi quay sang tâm sự về chuyện nhà cửa, con gái. Tôi đành ậm ừ làm ra vẻ lắng nghe.
Bản thân công việc không có gì khó khăn. Cách sử dụng máy thu ngân đời mới và gói quà tặng hơi phức tạp, nhưng sau hai tuần tôi đã làm thành thạo mà không cần tới sự giúp đỡ của các bà thím cửa hàng bên. Việc khiến tôi đau khổ nhất vẫn là buộc phải tỏ vẻ đáng yêu trước mặt họ, và khách hàng ở đây đa phần cũng là người cao tuổi.
Mấy ông cụ mua thứ gì cũng chần chừ do dự rất lâu, đôi khi đến cả mười lăm phút, mấy bà cụ thì muốn kiếm người để hàn huyên, cũng cứ loanh quanh không chịu rời, nhiều lần tôi muốn phát điên lên được. Bà lão lần trước níu tay tôi và hỏi lối ra hầu như ngày nào cũng loanh quanh ở khu vực bán đồ thực phẩm, quấy rầy nhân viên hoặc khách mua hàng.
Chết tiệt, mình có lẽ đã làm nhầm nghề rồi. Tuy nghĩ vậy, nhưng do Nagase tha thiết mời nên tôi đành gắng chịu. Hơn nữa, chị ấy là một bà chủ rất biết quan tâm đến tình hình sức khỏe của nhân viên, luôn sẵn sàng thu xếp để tôi nghỉ bất cứ lúc nào mà tôi cảm thấy không được khỏe.
“Uehara, sao cô và Nagase lại quen biết nhau?”
Bà thím ở tiệm bánh Yokan quay sang hỏi:
“Chúng cháu quen nhau khi nằm viện.”
Tôi chẳng buồn suy nghĩ mà buột miệng nói, bà thím lập tức hớn hở như bắt được vàng: “Nằm viện ư? Cô khó chịu chỗ nào?”
“Vì ung thư vú.”
“Cái gì? Là cô Nagase ư?”
Bà thím bỗng rít lên.
Dù trong bụng cười khẩy, nhưng tôi vẫn đon đả trả lời: “Không, là cháu. Cháu phải cắt bỏ ngực phải, dùng lớp da phía sau lưng làm phẫu thuật tái tạo, và đã ăn không ngồi rồi từ bao lâu nay.”
“Xấu tính”, câu nói của Hyosuke chợt thoáng qua. Bà thím lộ vẻ khó xử, nhưng khuôn mặt hiện rõ dòng chữ “ta đã có được tin sốt dẻo.” Ngày mai, chuyện của tôi nhất định sẽ được truyền tai khắp khu bán bánh ngọt Nhật Bản.
“Chà, cháu còn trẻ mà đã chịu biết bao đau khổ, nhưng vẫn sống đầy nghị lực, thật phi thường!”
“Không, cháu chẳng cố gắng chút nào.”
“Còn Nagase bị làm sao mà phải vào viện vậy?”
Không hổ danh là mấy “bà tám”, đánh hơi được thông tin là phải làm rõ đầu cua tai nheo. Thật ghê gớm!
“Cháu không biết, hỏi chuyện đó trước mặt người ta không phải hơi bất lịch sự hay sao?”
Tôi nói giọng mỉa mai, nhưng bà thím chỉ gật đầu cười trừ. “Đúng thế.”
Nhưng, đúng là Nagase vào viện vì bệnh gì nhỉ? Không phải tôi không tò mò, mà chỉ cảm thấy người ta không nói tức là không muốn nói. Thú thật tôi chẳng biết gì về gia cảnh cũng như nhân thân của chị ấy cả.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi đổ chuông. Tiệm bánh này nằm dưới tầng hầm, điện thoại di động thông thường hay bị mất sóng, mà nếu tôi không ở trong tình trạng có thể liên lạc được bất cứ lúc nào, Hyosuke chắc chắn sẽ cằn nhằn, vì thế cậu ấy đã mua cho tôi chiếc điện thoại loại đặc biệt mà dù ở dưới tầng hầm vẫn có thể hoạt động tốt.
“Kokuro, giờ em nói chuyện có tiện không?”
“Ừm, giờ không có khách, anh nói đi.”
“Hôm nay tới nhà anh nhé, anh sẽ làm bò bít tết cho em.”
“Ồ, hết giờ làm việc em sẽ đến luôn.”
Bà thím ở tiệm bánh Yokan khi nãy còn trò chuyện rôm rả, giờ đã quay lưng bước đi một cách lạnh lùng.
Ngày hôm sau, Nagase hẹn tôi đi ăn sau khi tan làm. Có lẽ chị ấy đã có gia đình, vì thường vừa hết giờ làm, chị ấy sẽ mau chóng khóa máy thu ngân, đóng cửa tiệm và ra về. Cho đến tận bây giờ, chúng tôi vẫn chưa từng uống trà cùng nhau. Tôi vui mừng khôn xiết, liền hủy hẹn với Hyosuke để đi cùng Nagase.
Chị ấy bảo gần như chẳng bao giờ ăn cơm bên ngoài nên để tôi chọn quán. Đoán chắc nhiều khả năng Nagase sẽ mời, nên tôi không dám chọn quán sang, mà chỉ lựa một quán rượu tầm trung, mang chút phong vị phương Tây, ngày trước thi thoảng cùng Hyosuke lui tới. Khi bước vào quán, Nagase rất ngạc nhiên trước sự náo nhiệt của nơi đây. Tôi chợt chột dạ, Nagase ghét những nơi ồn ào sao. Chúng tôi uống bia và hàn huyên một cách vui vẻ.
“Hakura, em đã quen việc rồi chứ?” Nagase hỏi tôi.
“Vâng, cũng tàm tạm chị ạ.”
“Sức khỏe em sao rồi?”
“Cũng tàm tạm.”
Tôi nói vậy vốn dĩ muốn chọc cho Nagase cười, nhưng chị ấy lại bình thản châm điếu thuốc, dường như muốn nói điều gì đó. Sau đó, chị ấy quyết định mở lời:
“Nghe nói em bị ung thư vú, thấy mấy người ở tiệm bên cạnh nói vậy.”
Trong giờ làm việc, tôi thường buôn điện thoại với bạn trai, đôi lúc còn ăn vụng vài miếng bánh Amanatto nhân hạt dẻ, cứ tưởng chị ấy sẽ nhắc nhở tôi chú ý thái độ làm việc, không ngờ lại là chuyện này. Tôi thở ph