Ngày mai yêu thương
Mở một quán rượu không phải là mơ ước của tôi. Trước khi nghỉ việc, thậm chí nằm mơ tôi cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhập hàng xong, rửa tay, thay áo và tạp dề xanh sạch sẽ, tôi châm điếu thuốc và tận hưởng. Những lúc như thế này, tôi luôn có cảm giác khó lý giải. Quầy bar cũ kỹ, bốn bức tường và trần nhà được bài trí giản đơn, những hộp đựng gia vị và gạt tàn nhựa được bày ngay ngắn. Một tiếng đồng hồ nữa, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai mươi chỗ ngồi trước quầy sẽ chật cứng khách quen và cả khách vãng lai, sẽ còn có cả khói thuốc họ nhả ra, tiếng cười nói và mùi thơm phức của những xiên thịt nướng quạt than hoa.
Những chuyện chỉ nghĩ vỏn vẹn một đêm trước khi khai trương quán luôn khiến tôi có cảm giác lạ lẫm và yên ổn một cách diệu kỳ. Cuộc đời tôi không nên như vậy, trong sâu thẳm suy nghĩ của mình, tôi có cảm giác đắng cay giằng xé, nhưng những cảm giác ấy lại được phủ đầy bởi sự thỏa mãn ngọt ngào, cũng giống việc thi thoảng ăn một chiếc bánh pudding. Đó là sự liên tưởng ưa thích của tôi.
Chiếc đồng hồ giản dị treo trên tường sắp chỉ đúng năm giờ, tôi dụi thuốc, đứng dậy và kéo cánh cửa để cậu nhân viên trẻ tuổi bước vào. Hôm qua, cậu ta vẫn để tóc màu vàng, nhưng hôm nay đã chuyển sang màu hồng sặc sỡ.
“Cái gì đây, theo mốt à? Nhìn cái đầu cậu này.”
“Chào buổi sáng.”
“Giống gái nhảy trong hộp đêm hôm trước đấy.”
“Tôi sắp chết đói đến nơi rồi, hôm nay ăn gì đấy?”
“Không nghe tôi nói gì sao? Đậu phụ Tứ Xuyên, món hầm tối qua vẫn còn thừa một ít, cậu quét dọn rồi chứ?”
Nói chuyện nhưng không ăn ý, tôi bước ra kéo rèm và mở cửa quán. Cậu nhân viên Fukuoda đặt chiếc đàn ghi-ta khoác trên lưng xuống ghế, sau đó mở nắp nồi cơm. Tôi bước ra ngoài, ngước lên trời, mây đen xám xịt như sắp mưa đến nơi. Mưa nhỏ thì khách hàng sẽ còn kéo đến đông hơn. Tuy vậy, chương trình dự báo thời tiết buổi trưa thông báo nhiều khả năng sẽ có tuyết rơi. Tôi thắp chiếc đèn lồng rách tả tơi, đi vào trong quán. Tại một góc quầy bar, Fukuoda đang và vội bát cơm với đậu phụ Tứ Xuyên. Tôi không dám tin một người gầy hom hem như vậy lại ăn khỏe đến thế. Không hiểu do sức vóc thanh niên hay vì nghèo túng, hoặc có lẽ là do cả hai.
Năm giờ năm phút, vị khách đầu tiên đã đến. Một ông lão kiệm lời hình như sống ở quanh đây, từ khi mở quán đến nay, hầu như ngày nào ông cũng xuất hiện đúng giờ này. Dù là mùa hè, ông cụ cũng không dùng bia, ông luôn gọi hai bình rượu đã hầm nóng kèm một chút đồ nhắm, ngồi bần thần trong hai tiếng đồng hồ rồi đi về. Đối với tôi, đó là vị khách rất lý tưởng.
“Xin chào, hôm nay rét quá nhỉ?”
“Nghe nói buổi tối còn có tuyết nữa đấy.”
Fukuoda đang ngồi cuối quầy bar lặng lẽ ăn cơm, còn ông lão vừa ở nhà tắm về ngồi góc bên kia. Chúng tôi không nói gì thêm. Fukuoda cất đàn ghi-ta vào kho, rửa bát đũa, mặc chiếc áo khoác xanh ra ngoài áo phông. Đúng lúc đó, lác đác vài khách hàng quen bước vào quán, về cơ bản đều là mấy ông chú hoặc các cụ già nghỉ hưu ở phố buôn bán gần đó. Đám nhân viên văn phòng phải sau bảy giờ mới tới.
Tiếng đẩy cửa vọng lại, giọng của một cô gái than thở thời tiết lạnh. Ai đó chào cô gái mới đến “Hey, Toshimi!” Tôi không ngẩng đầu lên mà tiếp tục thái hành. Không bắt chuyện cũng rất kỳ cục, vì vậy tôi cố gắng không nhìn mặt cô ta, chỉ nói một câu “Chào quý khách.”
“Tuyết rơi đầy trời rồi. Ông Mashima, cho tôi rượu trắng hãm nước ấm nhé!”
Đã bảo cô ta bao nhiêu lần đừng gọi tên thật rồi! Tôi thầm làu bàu. Quả thực, việc bị người khác gọi là “ông” sẽ khiến bụng tôi sôi lên òng ọc, nhưng chí ít cũng nên gọi là “ông anh” hoặc “bác” xưng “em” chứ, gọi “chú” cũng được, tuy hơi miễn cưỡng. Tôi lẳng lặng hãm rượu trắng với nước ấm trong bình, đặt trước mặt Toshimi.
“Toshimi, mặc phong phanh thế này không rét sao?”
Ông chủ cửa hàng rau quả lập tức lân la đến trước mặt cô ta.
“Không, tôi còn trẻ mà.”
“Anh mua tặng em một chiếc áo len được không?”
“Thật chứ?”
“Siêu thị trước nhà ga dạo này thường mở cửa đến mười giờ, lát nữa chúng ta đi nhé.”
Toshimi Sumie nhìn sang bằng vẻ đắc ý. Tôi quắc mắt lườm, nhưng Toshimi chẳng hề để ý, lấy đũa khều Umeboshi trong cốc rượu hâm.
Cô gái này vừa có thể gọi là khách hàng, lại vừa có thể không, vì hiện tại cô ta đang ở nhà tôi. Cho dù các khách hàng cảm thấy “hai người này rất kỳ quặc”, đoán chừng cũng chẳng ai biết chúng tôi đang ở cùng nhau. Tôi và Fukuoda tất nhiên sẽ không nói, còn Toshimi thì tôi cũng không rõ nữa. Nhưng chưa thấy khách hàng nào trong quán mở miệng, chứng tỏ rằng Toshimi vẫn chưa tiết lộ bí mật. Nếu để người khác biết cô ta là nhân tình của ông chủ quán, tôi sẽ khó thoải mái nói cười với các khách hàng.
Vào giờ này, vài vị khách lạ cũng gạt rèm bước vào, tôi và Fukuoda bắt đầu luôn chân luôn tay. Ngoài cửa xuất hiện hai vị khách nữ lạ, nhìn thái độ lo sợ bất an kia, tôi đoán họ không phải đến để uống rượu. Tôi cố làm ra vẻ không thấy gì, bọn họ hỏi Fukuoda đang nướng thịt xiên ngoài cửa: “Chào anh, nghe nói chỗ này có xem chỉ tay... ”
Fukuoda cũng chẳng nói gì, hất hàm về phía quầy bar hình chữ U, chỗ Toshimi đang ngồi nói cười với ông chủ cửa hàng rau quả. Tôi biết mình thừa hơi rỗi việc, nhưng vẫn rỉ tai Toshimi: “Có khách kìa.” Cô ta ngẩng đầu lên, vẫy tay gọi hai nhân viên công sở: “Bên này, bên này.” Sau đó, cô cầm cốc rượu dẫn hai người bọn họ tới chiếc bàn duy nhất trong quán. Tuy gọi là bàn, nhưng trên đó bày đủ thứ linh tinh như đũa ăn và lọ đựng gia vị, thông thường không dành cho khách hàng.
Trong không gian nhỏ hẹp đó, Toshimi và hai người phụ nữ ngồi đối diện với nhau, cô ta hỏi vị khách vừa đến muốn hỏi gì. Một người phụ nữ mặt mày căng thẳng rụt rè quên cả cởi áo khoác, chìa hai bàn tay về phía Toshimi, cốc bia Fukuoda bưng tới cũng chẳng buồn uống, chăm chú lắng nghe Toshimi chỉ vào lòng bàn tay mình và phán. Người phụ nữ còn lại hình như đi cùng, lo lắng nhấp từng ngụm bia.
“Ông chủ, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Một nhân viên văn phòng gần đây thi thoảng lui tới quán hỏi tôi.
“Xem chỉ tay. Phục vụ đồ ăn kiêm tướng số.”
“Hả? Ông thuê à?”
“Không, cô ta thích thì xem cho người ta thôi.”
“Có mất tiền không?”
“Cô ta chưa bao giờ lấy tiền của ai cả.”
Cảnh tượng này đã quá đỗi quen thuộc với tôi và đám khách ruột, nhưng trong mắt người khác, nó có vẻ vẫn rất kỳ quặc.
“Cái trò bói toán, nói đi nói lại đại loại vẫn là: bạn nhìn có vẻ rất cứng rắn, nhưng thực ra vô cùng mềm yếu.” Nhân viên văn phòng nói với giọng phản cảm.
“Ừm, cũng giống trước kia có nghệ sỹ đường phố ôm đàn ghi-ta đến hát tại các quán ăn, chẳng qua là góp vui mà thôi.”
Mỗi khi nhắc đến tướng số hoặc bói toán, người ta thường có những phản ứng trái ngược, hoặc hào hứng hoặc ghét ra mặt. Tôi thuộc tuýp số hai. “Đừng tưởng thích gì thì làm ở quán của tôi.” Tôi vốn muốn nói câu này ngay từ đầu, nhưng rốt cuộc vẫn không dám nói, kết quả mọi việc dần dà thành ra như thế.
Ba mươi phút sau, cô gái đến xem chỉ tay ôm mặt khóc thút thít. Đây cũng là chuyện thường gặp, nhưng những vị khách chưa quen cảnh này sẽ thấy ngạc nhiên hết sức. Không phải Toshimi nói gì khó nghe. Cô gái nghe thiên hạ đồn đại, cất công đến tận đây xem chỉ tay, chắc chắn cũng đầy phiền muộn. Cho dù Toshimi không phải là thầy bói cao tay, nhưng sau khi phán trúng nỗi phiền muộn, cô ấy cũng lập tức trút được gánh nặng. Huống hồ hình như Toshimi xem rất đúng, lời khuyên đưa ra cũng trúng trọng tâm. Một giáo viên tiểu học thi thoảng đến quán có nói: “Con bé này rất biết lắng nghe.” Thật ư? Tôi thì cảm thấy ngược lại.
Hai cô gái có vẻ như dân trí thức nọ thanh toán tiền rượu cho Toshimi rồi rời quán. Cô ấy xem bói không lấy tiền, nhưng sẽ để khách hàng thanh toán hóa đơn đồ uống cho mình. Toshimi cầm theo đĩa đồ nhắm bọn họ chưa đụng đũa trở về quầy bar, ăn một cách ngon lành.
“Khách hàng hôm nay buồn phiền chuyện gì vậy?”
Ông chủ cửa hàng rau quả mặt đỏ phừng phừng hỏi Toshimi.
“Mấy cô gái trẻ có gì ngoài phiền muộn vì chuyện tình cảm. Nhưng quan trọng hơn là cửa hàng thời trang sắp đóng cửa rồi, đi thôi.”
“Sao, em vẫn nhớ cơ à?”
Toshimi vội vàng ăn hết đĩa thức ăn, uống nốt rượu, tí tởn đi cùng ông chủ cửa hàng rau quả. Một khách quen trêu chọc: “Ông chủ, đứng ngồi không yên rồi phải không.” Tôi cười nhếch mép và trừng mắt một cái, anh ta luống cuống quay sang nói chuyện với người bên cạnh.
Mười một giờ, vừa đến giờ đóng cửa, Fukuoda chẳng buồn dọn dẹp đã hăm hở ra về. Từ năm giờ đến mười một giờ, không đến sớm và cũng không tăng ca, trước khi vào làm, cậu ta đã thỏa thuận như vậy, nhưng ít nhiều tôi vẫn thấy bực bội. Đang lúi húi một mình thu dọn bát đũa, Toshimi trở về trong trạng thái say mèm, nói gọn lỏn một câu: “Em về rồi đây” rồi cởi bỏ áo khoác thể thao, bên trong là chiếc áo len màu hồng rẻ tiền trông rất kệch cỡm.
“Người ta mua cho em đấy.”
“Ờ, còn rượu chè be bét nữa kìa.”
“Đó là chuyện của em.”
“Trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì cả.”
“Anh nói lảm nhảm gì thế.”
Cô ấy nói giọng bâng quơ, cởi tiếp áo len, giờ chỉ còn mặc mỗi chiếc áo phông, bước tới cầm miếng bọt biển từ tay tôi và bắt đầu rửa bát. Tôi không khiến Toshimi giúp, nhưng khi nào thích cô ấy sẽ phụ một tay. Thi thoảng còn giúp tôi nhập hàng, những lúc tôi và Fukuoda bận tối tăm mặt mũi, Toshimi cũng giúp thu dọn mâm bát và phụ bưng bê. Mỗi tội tính khí của cô ấy thay đổi thất thường, đôi lúc quán quá nhiều việc hoặc Fukuoda nghỉ phép, cô ta cũng vẫn bình thản lê la quán khác với một vị khách nào đó.
Tôi châm điếu thuốc, ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó để ngắm Toshimi. Cô ấy hơi say, đang vừa nghêu ngao hát vừa lau chén đĩa và ly uống rượu. Giữa tháng ba lạnh buốt mà cô ấy cũng chỉ mặc một chiếc áo phong phanh. Toshimi trông gân guốc, ngực và mông phẳng lì, tay chân đã bé lại còn khẳng khiu. Mái tóc của cô ấy đã nhuộm từ lâu, dài bù rù và chẻ ngọn, nhưng vẫn thu hút được cảm tình từ những người xung quanh bởi phong cách phóng khoáng. Nếu xinh đẹp hơn một chút, nhất định cuộc đời cô ấy sẽ rất khác. Tôi không nói ra nhưng tấm tắc nghĩ như vậy. Không phải Toshimi không đáng yêu, nhưng khuôn mặt trắng nõn đầy tàng nhang, đôi mắt khi cười híp tịt lại, hơn nữa còn cách nhau hơi xa, khiến tôi không biết nên gọi cô ấy là ngây thơ hồn nhiên hay tầm thường vô vị. Tóm lại, khuôn mặt đó vẫn rất cuốn hút đấng mày râu. So với những mỹ nhân xinh đẹp khác, Toshimi sở hữu một ngoại hình đầy khiếm khuyết, nhưng do tính cách cởi mở, lại rất biết cách trò chuyện với mấy gã say, nếu mở một quán rượu đàng hoàng, chắc chắn cô ấy sẽ làm ăn phát đạt.
“Em đói không? Vẫn còn cơm đấy.”
“Không, ông Yaomasa mời em ăn thịt nướng rồi.”
“Hình như anh đã nói rất nhiều lần thì phải.”
“Chẳng ai cho không ai cái gì, đúng không? Nhưng ông Yaomasa cũng không làm trò bậy bạ, cũng chẳng bán em đi đâu cả.”
Tôi đang định nói đó là hai chuyện khác nhau, nhưng cố nín lại. Dù nghi ngờ về quan niệm trinh tiết của Toshimi, nhưng tôi không có quyền để nói này nói nọ.
Tôi lặng lẽ quét dọn sàn nhà và phòng vệ sinh, Toshimi cũng thu dọn hết quầy bar, sau đó, chúng tôi cùng rời khỏi quán. Mặt đường nhựa phủ một lớp tuyết mỏng, nhưng bầu trời không còn hoa tuyết bay, mà là tuyết xen lẫn mưa băng. Vừa kêu lên “rét quá, rét chết mất”, hai tay Toshimi vừa ôm chặt lấy cánh tay đang cầm ô của tôi. Tuy không nói ra, nhưng cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì khách hàng cũng biết chúng tôi ở cùng nhau. Dù chẳng can hệ gì, nhưng lẫn trong đám khách là bạn gái mình, tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. Nếu cô ấy là nhân viên chính thức của quán thì có lẽ sẽ tốt hơn. Mấy hôm trước tôi có đề cập đến chuyện này, nhưng Toshimi đã từ chối thẳng thừng. Cô ấy xin lỗi vì không thể tuân theo lệnh được, nếu bị ra lệnh cô ấy sẽ dọn đi ngay. Trong câu nói dịu dàng của Toshimi không phải giọng điệu đe dọa, mà gợn chút thương cảm.
Đi bộ về đến nhà, cô ấy châm bếp dầu, bật bếp ga, đặt ấm nước, rồi lại bật bình nóng lạnh. Tất cả nhiệt lượng trong nhà đều được mở ra, khi đó, Toshimi cởi áo khoác thể thao hệt như lúc ở quán, cởi cả chiếc áo len ông chủ cửa hàng rau quả vừa mua cho, cởi cả tất, tiện thể cởi nốt chiếc quần bò.
Toshimi mặc độc chiếc áo phông đang định pha trà, bất giác tôi vòng hai tay ôm chầm lấy cô ấy từ sau lưng, hít hà mùi hương mát lạnh toát ra từ cơ thể của cô. Toshimi mỉm cười và quay người lại, hai bờ môi chúng tôi quyện chặt vào nhau. Trong giây lát, tôi luồn tay vào áo phông, cởi khuy áo ngực tôi mua cho cô ấy, bàn tay ôm trọn bầu vú nhỏ xíu. Đã khổ quá nhiều vì người đàn bà này, nhưng sao tôi vẫn làm chuyện quái quỷ này nhỉ. Trong hơi thở gấp gáp của Toshimi xen lẫn cả tiếng cười khúc khích. Người phụ nữ này là ai đây? Mình đang làm gì vậy? Tự sâu trong đáy lòng, một lần nữa tôi cảm nhận được hương vị hệt như caramel, nhưng tôi vẫn ôm chặt Toshimi.
Toshimi xuất hiện ở quán từ khoảng nửa năm trước. Hồi đó, tôi vừa mở quán được hai năm, lúc mới khai trương chật vật mãi mới đủ trả lương cho Fukuoda. Cô ấy đến cùng một người đàn ông. Hai người đều nhuộm tóc màu hạt dẻ, mặc áo may ô với quần bò ngố, đi dép xăng đan, tôi đoán đó là cặp tình nhân kiểu choai choai có thể gặp ở bất cứ đâu. Hai người từng đến uống rượu với nhau vài lần, sau đó bẵng đi một thời gian, tôi không thấy bọn họ lui tới nữa. Bỗng một hôm, Toshimi tới một mình với má bên trái hơi sưng, viền mắt đã sắp khỏi, nhưng vẫn hằn rõ vết thâm quầng do bị đánh. Một khách quen bắt chuyện với Toshimi, cô ấy nói giọng vui vẻ: “Nó bảo sẽ chuyển nhà, muốn tôi đi theo, tôi không đồng ý nên bị đánh.”
Nói thật, lúc đó tôi thật sự thấy rất phiền hà. Cho dù không phải một phụ nữ độc thân cũng đủ khiến tôi đau đầu, hơn nữa phục vụ khách hàng nhiều chuyện không hề dễ dàng. Tuy tôi nghĩ vậy, nhưng mấy ông khách lớn tuổi thường lui tới quán lại bày tỏ sự cảm thông sâu sắc với Toshimi, và luôn có người thanh toán giúp cô ấy. Toshimi nói sẽ xem chỉ tay cho người ta coi như thay lời cảm ơn. Tôi không biết cô ấy đã học qua việc bói toán này hay chưa, nhưng lấy vợ năm nào, có mấy đứa con, bắt đầu ngoại tình từ bao giờ, hai vợ chồng rạn nứt tình cảm... tất tần tật đều phán trúng phóc, khiến mấy ông chú chỉ biết trầm trồ thán phục.
Chú xem, đường tình cảm rõ nét thế này, chắc chắn thói đào hoa đã ăn sâu vào máu nhưng đường hôn nhân lại chắc chắn, đáng tin cậy, vì vậy em thấy chú sẽ không bỏ vợ, nhưng không biết trân trọng bà xã thì hỏng, nếu làm chuyện xấu đường chỉ tay sẽ không ngừng biến đổi...
Cứ như thế, Toshimi rất được khách hàng yêu thích, chẳng mấy chốc liền trở thành “Nữ hoàng vạn người mến, triệu người yêu” của quán rượu, cô ấy chẳng ăn không ngồi rồi, do đó, tôi không thể cấm cô ấy được. Hầu như tối nào Toshimi cũng xuất hiện ở quán, xem chỉ tay cho một ai đó, sau đó để người ta thanh toán hộ, thường thì sẽ tiếp tục cùng vị khách đó đi lê la quán khác. Ban đầu, ấn tượng của tôi về Toshimi chỉ là “người đàn bà buông thả quái gở”, khác rất xa mẫu phụ nữ lý tưởng của tôi. Tôi định bụng nếu hôm nào cô ta gây phiền phức, sẽ nhân cớ đó để nói “đừng bao giờ tới đây nữa”.
Vào một ngày gần cuối tháng 8, Fukuoda nói: “Hình như người đàn bà đó ngủ trong công viên.” Tuy cậu ta “không hứng thú với phụ nữ”, nhưng vẫn có ý thức về luân thường đạo lý con người. Fukuoda nói giọng đầy phẫn nộ: “Cô ấy cứ vật vờ ở nơi như thế, sớm muộn gì cũng sẽ sinh chuyện.”
Tuy nói vậy, nhưng vừa đóng cửa quán, cậu ta đã chạy như bay tới chỗ ban nhạc đang luyện tập. Tôi cũng thế, suy cho cùng cô ta thế nào cũng chẳng liên quan đến mình. Khách hàng đi quán khác, lên giường với nhau, ngủ ngoài trời... tôi cũng chẳng buồn bận tâm, nhưng chẳng hiểu sao vẫn thấy thấp thỏm không yên. Một hôm vừa dọn hàng xong, tôi liền nhân tiện tới công viên mà Toshimi thường ngủ qua đêm. Ở đó còn có thư viện và nhà trẻ, là công viên có quy mô tương đối lớn trong khu vực này, cây cối um tùm. Tuy nhiên, đêm đến nơi đây vô cùng hỗn loạn, ngả ngốn trên ghế đá là mấy gã say và những người đàn ông trung niên vô gia cư, trong chỗ tối vọng ra tiếng thở dốc của các đôi tình nhân.
Cảnh sát hoặc bảo an chí ít cũng phải tuần tra chứ nhỉ, tôi vừa làu bàu vừa tìm kiếm xung quanh. Cho đến lúc bị muỗi đốt sưng tấy cả người, rốt cuộc cũng tìm thấy Toshimi. Cạnh đụn cát trong công viên, cô ta đang ngủ ngon lành dưới chân cầu trượt hình con voi. Không ngờ cô ta lại ở nơi dễ kiếm như vậy, báo hại tôi mò mẫm cả tối. Toshimi nằm cuộn tròn trong chiếc bụng rỗng của cái cầu trượt, gối đầu lên cái ba lô lúc nào cũng kè kè bên mình. Gọi bao nhiêu lần cô ta cũng không thức, tôi đành phải lay dậy. Quả nhiên, Toshimi giật mình thảng thốt, nhìn tôi trừng trừng. Nhận ra tôi là ông chủ quán rượu mà cô ta vẫn thường lui tới, Toshimi mỉm cười và nói giọng ráo hoảnh: “Là anh à.”
“Nếu không có nơi nào tá túc, đến nhà tôi đi.” Vốn dĩ đó không phải là những lời tôi định nói, nhưng sau khi chứng kiến vẻ mặt hoảng hốt của Toshimi, tôi lại cảm thấy không thể bỏ cô gái này ở lại.
Trái với dự đoán của tôi rằng cô ta sẽ từ chối mà nói “phiền anh quá”, cô ta lại thản nhiên thốt lên “Ồ, may quá.” Cô ấy theo sau tôi mà chẳng tỏ vẻ gì là hoảng sợ, tôi bỗng thấy hối hận vô cùng vì sự ngu muội của bản thân, nhưng tất cả đã quá muộn. Về đến nơi, nhìn tấm biển do chủ nhà trọ viết, Toshimi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nét chữ đẹp và phóng khoáng, không ăn nhập gì với căn hộ.
“Ở đây có viết Mashima Makabe này!”
“Sao hả, có gì đáng cười đâu cơ chứ?”
“Tôi gọi anh là Chân Thành được chứ?”
Tuy bị tôi quát nhưng Toshimi vẫn giữ thái độ cợt nhả, ngó nghiêng căn hộ chỉ rộng vỏn vẹn sáu tấm thảm tatami của tôi, sau đó thốt ra một câu không ai có thể ngờ tới: “Nhà to quá.”
Cô ta đầu tóc bù rù, tay chân lấm lem nhếch nhác, nhìn cô người ta có thể nhận ra ngay là kẻ lang thang đầu đường xó chợ. Tôi bật bình nóng lạnh rồi bảo cô ta đi tắm. Toshimi tắm rất lâu, sau đó mặc áo phông của tôi, trên người tỏa ra toàn mùi dầu gội đầu. Tôi định hỏi cô ta tên gì, quê ở đâu, sao không về nhà mà lang thang cầu bơ cầu bất thì Toshimi bỗng ôm chầm lấy tôi và nói: “Cảm ơn anh, anh thật tốt với em.” Tôi đẩy cô ta ra, nhưng Toshimi vẫn cười khúc khích và áp bờ môi lại gần hơn. Sau một hồi chống cự, chưa đầy mười phút sau, Toshimi đã ngồi lên bụng tôi. Tuy có đôi chút băn khoăn, thầm nghĩ liệu nếu cứ tiếp tục thế này liệu tôi có bị quy vào tội hiếp dâm không, nhưng bản thân lại không thể kìm hãm sự ham muốn. Đã lâu rồi tôi không được ôm ấp một người đàn bà không phải gái làng chơi. Khuôn mặt không phấn son của Toshimi nhìn giống hệt một đứa trẻ, phối hợp nhịp nhàng với từng cái nheo mày của tôi. Tiếng kêu rên hoan lạc càng lúc càng hưng phấn. Một khi đã dấn thân thì khó mà kiềm chế được, cứ như thế tôi tham lam chiếm đoạt lấy Toshimi, cho đến khi cạn kiệt sức lực. Tận sáng tinh mơ tôi mới bình tĩnh trở lại, nhìn cô gái vô tư lự đang ngủ ngon lành bên cạnh mình, bỗng cảm thấy hoang mang. Có lẽ cô ta đã dùng chiêu này để mồi chài vô số đàn ông. Mặc dù vậy, người phụ nữ này lại mang đến cho tôi một giấc ngủ ngon mà đã lâu rồi tôi không có được.
Chẳng biết có phải vì lễ Tình nhân hay không mà năm giờ năm phút sáng hôm đó, ông lão thường đi nhà tắm công cộng vẫn chưa tới. Trước kia thi thoảng ông cũng không tới, nhưng có khi nào ông bị cảm lạnh không? Tôi hơi lo lắng nhưng đến cả tên tuổi và số nhà của ông lão tôi cũng không biết.
Cũng có vài người khách quen, nhưng tôi chưa từng chủ động trò chuyện hoặc hỏi han họ. Tôi không ưa mấy kiểu quán rượu chỉ có đám khách quen trò chuyện rôm rả. Với hy vọng dù khách tới lần đầu cũng có thể bước vào một cách thoải mái, do đó, tôi chưa từng có ý phân biệt khách lạ, khách quen. Thực đơn cũng không quá cầu kỳ, món cá hồi thái lát ngày hôm nay chỉ nướng đơn giản, đồ uống cũng cố ý không bày ra loại Daiginjo đang thịnh hành, bất luận là Sake, Soju hay bia đều chung một nhãn hiệu. Đó là những tiêu chí về một quán rượu của tôi. Trên đường về nhà sau khi kết thúc công việc, nếu đi ngang qua con ngõ nhỏ rét buốt, ánh sáng lờ mờ hắt ra từ một chiếc đèn lồng đỏ sẽ khiến người ta có cảm giác ấm áp hơn cửa hàng tiện lợi. Tại đó, họ có thể trò chuyện với những người chưa quen biết, cũng có thể yên lặng hòa mình vào bầu không khí để uống đến say. Đó chính là quán rượu lý tưởng của tôi.
Gần sáu giờ, quán của tôi vẫn vắng không một bóng khách. Toshimi hiếm khi phụ giúp khâu giao hàng, mà đang đứng trong góc trò chuyện say sưa với Fukuoda phía đối diện quầy bar. Tôi vô tình nghe thấy hai người đang nói về ban nhạc rock nước Anh nổi tiếng thời học sinh. Bọn họ hình như đều đã đi xem buổi lưu diễn duy nhất của ban nhạc đó ở Nhật Bản. Tôi không hứng thú với âm nhạc, nếu không muốn nói là có xu hướng tẩy chay, lặng lẽ phủi bụi cho mấy bình rượu đặt trên giá. Tôi không biết Toshimi bao nhiêu tuổi, nhưng nghe cách bọn họ nói chuyện, chắc hai người cũng sàn sàn tuổi nhau.
Fukuoda và Toshimi dường như tâm đầu ý hợp một cách không ngờ. Sau khi ở nhờ trong quán, cô ta bắt đầu chủ động giúp chạy vài việc vặt, từ khi ấy, tôi cảm thấy Fukuoda bắt đầu xa lánh mình. Chắc cậu ta đã phát hiện ra tôi và Toshimi ở cùng nhau, chỉ là chưa nói ra mà thôi. Tuy thống nhất không can thiệp vào chuyện đời tư của nhau, nhưng Fukuoda cũng có quyền góp ý vào việc làm ăn của quán. Có thời gian, Fukuoda coi Toshimi như không tồn tại (có điều ngoài việc gọi món và tính tiền cho khách, cậu ta gần như không bận tâm tới bất cứ chuyện gì), nhưng Toshimi vẫn trò chuyện rất tự nhiên với Fukuoda. Ít lâu sau, thi thoảng Fukuoda cũng phụ họa vài câu, dần dà, mỗi khi hết khách, bọn họ bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Dù biết Fukuoda chẳng mảy may có ý định gì với Toshimi, nhưng nhìn bọn họ trò chuyện vui vẻ vẫn khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Nếu chỉ nhìn vào ngoại hình, cậu ta trông có vẻ đẹp đôi với Toshimi hơn tôi.
Tôi và Fukuoda quen nhau tại quán nướng Kamei, khi đó tôi còn chưa mở nhà hàng. Tôi làm việc tại đó để kiếm tiến tiêu và trang trải cho khóa học đầu bếp. Fukuoda là nhân viên thời vụ, tóc cắt ngắn, nhuộm vàng, tai, bọng mắt thậm chí cả môi đều xỏ khuyên. Trái ngược với ngoại hình, cậu ta rất chăm chỉ, ít nói, lại được việc. Tôi luôn nghĩ đợi đến khi mình tự mở quán rượu, nhất định sẽ mời chàng trai đó về làm. Do lo ngại bị người ta đề phòng, trong thời gian làm tại đó, tôi chưa từng trò chuyện thân mật với Fukuoda. Khi đã có kế hoạch cụ thể, tôi mới bắt đầu thăm dò ý định của cậu ta, Fukuoda cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên. Tôi học hỏi kiến thức kinh doanh mở hàng ăn chuyên nghiệp từ quán nướng đó, tuy ý đồ thực sự chưa từng bộc lộ rõ ràng, nhưng thái độ chắc chắn sẽ có chút khác lạ.
Fukuoda nói muốn theo con đường ca hát chuyên nghiệp, do đó không thể làm toàn thời gian cho tôi. Cậu ta chỉ có thể làm từ chiều tối đến khi đóng cửa, hơn nữa những ngày có lịch diễn có thể sẽ nghỉ phép. Thực lòng tôi vẫn hy vọng Fukuoda trở thành nhân viên chính thức của quán, nhưng vì không cần đào tạo nghiệp vụ, hơn nữa lại trả lương theo thời giá, nên tôi quyết định tuyển cậu ta. Tôi còn đùa rằng nhìn cậu ta trẻ khỏe đẹp trai như vậy, chắc lọt được vào mắt xanh của không ít chị em. Fukuoda mỉm cười trả lời: “Tôi là người đồng tính”. Tôi buột miệng: “Là gay á?”. “Người đồng tính”, cậu ta đính chính. Dường như hiểu được sự khó hiểu của tôi, cậu nói thêm: “Đối với anh, không phải cứ là đàn bà đều được, còn riêng tôi, cũng không phải cứ thấy đàn ông là yêu.”
Toshimi và Fukuoda cùng phá lên cười. Đúng lúc đó cửa quán mở ra, một ông lão ló mặt vào chào một tiếng với tôi rồi cười toe toét.
“Ông Yodobashi, đã lâu không gặp!”
Tôi vui mừng khôn xiết.
“Lâu thật rồi nhỉ, anh vẫn khỏe chứ?”
“Yodobashi, ông xuất viện khi nào vậy?”
“Tuần trước. Bác sỹ nói không được uống rượu, nhưng cứ cho tôi bình rượu nóng đi.”
Trong giây lát, tôi thấy hơi do dự, không biết có thể bán rượu cho khách hàng như vậy được không. Nên hưởng thụ mà rút ngắn tuổi thọ, hay không uống để tiếp tục sống trong sự nhàm chán? Đó lẽ ra là vấn đề của ông ta.
Dù sao Toshimi vẫn là khách, trước mặt cô ấy bày đầy rượu và đồ nhắm. Yodobashi và Toshimi ngồi cách nhau một hàng ghế.
“Người đẹp, em là bạn gái của Fukuoda sao?”
Yodobashi nhìn Toshimi bằng ánh mắt dâm đãng, giơ ngón trỏ lên và hỏi.
“Không, cậu ta là người đồng tính.”
“Thật vậy sao? Vậy em là bạn gái của Mashima ư?”
“Tôi yêu ai, chú biết làm gì?”
“Vì em là người đẹp mà. Hay là hãy tục huyền với anh đi.”
“Chú à, cô mất rồi sao?”
“À, mấy hôm trước vừa là ngày giỗ tròn hai năm của bà ấy. Đi bước nữa, chắc bà ấy cũng không trách anh đâu.”
“Vợ chú rất giống em sao?”
“Không đời nào. Mụ nhà anh làm việc như trâu ngựa, đâu có sống giống người.”
Trong nháy mắt, hai người đã dính lấy nhau như sam, cười đùa ngả ngớn. Tôi chẳng lạ gì cảnh khách uống rượu và Toshimi kè kè với nhau, nhưng đối phương là Yodobashi, tôi vẫn thấy thấp thỏm không yên.
Trước kia, ông ta là chủ quán rượu này, thi thoảng nhớ lại ghé qua. Ba năm trước, khi đang đau đầu vì chuyện tìm địa điểm, Yodobashi xuất hiện như đấng cứu thế của tôi. Ai muốn mở cửa hàng ăn cũng mong kiếm được một vị thế đẹp, tiền thuê thấp. Tôi muốn tìm một quán rộng khoảng năm mươi mét vuông, ở nơi không quá sầm uất nhưng cũng không quá vắng vẻ, gần bến xe trong vành đai thủ đô, tốt nhất là gần phố và tiền thuê không quá 250 nghìn yên, nhưng tìm một quán như vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể. Đúng lúc đang chán nản thì công ty môi giới bất động sản gọi điện thông báo đã tìm được quán đúng theo tiêu chí của tôi. Trên tuyến phố cách trung tâm khoảng một giờ chạy xe, có một quán rượu lâu năm, vợ ông chủ vừa mới mất, ông chồng muốn nhân cơ hội đó nhượng lại quán.
Vị trí của quán thuộc khu vực mới xây dựng, do vừa khánh thành một trung tâm thương mại trước nhà ga, nên phố buôn bán vô cùng vắng vẻ. Quán rượu đó nằm trong một con ngõ nhỏ trên tuyến phố buôn bán, vị trí không dễ tìm, nhưng thuộc khu mới quy hoạch, xung quanh bắt đầu xây dựng cao ốc văn phòng và chung cư, hứa hẹn có thể đem tới một lượng khách hàng mới. Yodobashi có mong muốn rằng tuy ông không có tư cách tham gia vào công việc kinh doanh sau này của tôi, nhưng nếu có thể, ông vẫn hy vọng tôi giữ nguyên diện mạo của quán.
Quán này rất phù hợp với ý nguyện của tôi. Mặt tiền rộng, vài chiếc đèn lồng cũ, những vết bẩn không thể chùi sạch trên quầy bar do khách hàng để lại trong mười mấy năm qua. Để sửa sang một quán rượu sạch sẽ và mới tinh chỉ cần có tiền là xong, nhưng vết tích của thời gian lại là một thứ vô giá. Tôi lập tức quyết định và cam kết sẽ giữ nguyên tên cũ, gian bếp và cố gắng bảo lưu nguyên trạng mọi thứ. Yodobashi rơm rớm nước mắt cầm tay tôi và nói: “Gặp được người như anh thật có phúc.”
Chính thức ký xong hợp đồng, tôi và Yodobashi cùng nhau đi nhậu. Đến lúc đó tôi mới nhận ra con người này đích thực là một con ma men cứng đầu chính hiệu. Yodobashi uống liên tục, đã vậy còn sàm sỡ phụ nữ. Sau đó, ông dẫn tôi đến một hộp đêm có thể tha hồ động chạm, tôi ngỏ ý muốn về liền bị ông cốc đầu. Kết thúc tăng đó, Yodobashi dẫn tôi tới tiếp một quán bar Philippines, Yodobashi ép tôi khui bia liên tục, rồi lên xe đi đâu mất với một ả đàn bà.
Cả cuộc chơi đó đều do tôi chi trả, dù được Yodobashi nhượng lại một quán rượu tốt, tôi vẫn có cảm giác bị ông ta lừa. Tuy vậy, cuối cùng không biết có phải do nhiều năm uống rượu quá độ mà năm ngoái ông ta phải nhập viện vì bệnh gan.
Tiếng đẩy cửa khiến tôi nhìn sang, lại là hai cô gái trẻ đi cùng nhau đang ngó nghiêng bên trong quán qua tấm rèm che. Cô gái tóc ngắn xem ra rất cởi mở, nhìn tôi và hỏi: “Thầy xem chỉ tay...” Toshimi vội giơ tay lên í ới: “Bên này, bên này”. Quán vắng khách nên ba người chuyển vào phía trong quầy bar. Cô gái có mái tóc dài bồng bềnh ngượng ngùng chìa tay ra. Gần đây, khách hàng dạng này ngày càng nhiều, do đó quán bắt đầu tung ra “dịch vụ xem chỉ tay”, kèm theo bia và hai món nhắm đơn giản.
Một lát sau, cô gái tóc dài bỗng gục mặt vào quầy bar khóc nức nở, tôi đã quá quen với cảnh này, nhưng sau đó cô ta đứng dậy và hét to: “Mày đùa tao sao!” Rồi hắt cả cốc bia vào mặt Toshimi. Tôi chưa kịp phản ứng gì, cô gái đó chạy ra ngoài. Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến cả quán im phăng phắc, tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô gái tóc ngắn đang sững người.
“Không có gì, không có gì, chuyện thường thôi.”
Toshimi nói giọng sảng khoái. Fukuoda lặng lẽ đưa khăn mặt và chiếc áo dài tay đang mặc ra, rồi bảo Toshimi vào phòng vệ sinh thay đồ. Cô gái tóc ngắn nói với tôi: “Thành thật xin lỗi.”
“Việc này thì, cô xin lỗi tôi cũng...”
Tôi ậm ừ trong miệng, Fukuoda thấy thế liền quay ngoắt lại, giọng lạnh tanh: “Cô xin lỗi nhầm người rồi đấy.” Cô gái tóc ngắn gật đầu đầy bối rối, rồi gọi thanh toán. Tôi nói với cô ta phải trả hai khoản phí dịch vụ xem chỉ tay và tiền bia của Toshimi.
“Xin lỗi, anh có thể xuất hóa đơn cho tôi chứ?”
Cô ta nói ra tên nhà xuất bản lớn mà đến cả tôi cũng biết. So với lúc Toshimi bị hắt bia vào mặt, bầu không khí trong quán còn căng thẳng hơn nhiều, nhưng cô ta có vẻ không thấy thế, cầm hóa đơn, mỉm cười rồi bước đi. Cô ta cũng không tìm Toshimi để xin lỗi.
“Đáng ghét.”
Đợi cô ta đi xong, Fukuoda lật xiên thịt nướng và lẩm bẩm.
“Mashima, phải cẩn thận với loại đàn bà ấy.”
Yodobashi vẫn im lặng từ nãy đến giờ, bỗng chậm rãi nói với về phía phòng vệ sinh. Cũng đúng, tôi không muốn tiếp tục tái diễn những chuyện như vừa rồi.
“Loại người như anh, chắc chắn sẽ bị cô ta dần cho nhừ xương.”
Cứ tưởng Yodobashi muốn nhắc tới chuyện tôi dung túng cho thầy bói rởm ở trong quán, nhưng hình như không phải. Ông ta đón cánh gà vừa nướng chín từ tay Fukuoda, nhìn chằm chằm vào mặt tôi với vẻ khoái chí.
“Anh không kham nổi thì nhường cho tôi được không?”
“Cô ta chưa bao giờ thuộc sở hữu của tôi.”
“Thật chứ?”
Yodobashi cười nhăn nhở, cái miệng móm mém trệu trạo gặm miếng cánh gà ngập mỡ. Đúng lúc đó, Toshimi bước ra từ nhà vệ sinh.
“Được một phen hú hồn, khiến mọi người cụt hứng rồi phải không?”
Mái tóc ướt sũng được búi gọn gàng, nhưng có lẽ cô ta cũng bị sốc, nụ cười khiến người ta cảm thấy xót xa.
“Đúng là đen đủi nhỉ!”
“Không có gì, không có gì, chuyện thường thôi.”
“Em phán đúng quá, mới khiến cô ta không vui, thôi bỏ đi. Em chỉ nói nếu không buông tha người đàn ông đã có gia đình, cô ta sẽ chẳng tìm được hạnh phúc sau này.”
“Nói vậy dĩ nhiên cô ta sẽ không vui rồi, vì không làm được mới tìm em bàn bạc đấy chứ. Thế nào, xem chỉ tay cho chú nhé.”
Dứt lời, Yodobashi xòe lòng bàn tay mũm mĩm không tương xứng với tuổi tác ra.
“Ồ, đường chỉ tay rất đặc biệt, chú hẳn là vất vả nhiều lắm phải không.”
“Ồ, có người nói mình đặc biệt kìa, thật vui quá!”
Yodobashi trơ tráo vuốt ve cánh tay và lưng Toshimi. Một lát sau, lão ta nói: “Tóc của em toàn mùi bia thôi, chúng ta đi mua nước hoa cho em nhé.” Vừa dứt lời Yodobashi đã lôi Toshimi đi.
Tôi chưa từng lấy tiền Yodobashi. Không phải vì hợp đồng quy định như vậy, cũng không phải vì ông ta chuyển nhượng cho tôi một quán rượu tốt, mà vì lần đầu tiên tới uống rượu ông ta đã nói “phiền anh ghi sổ giúp”, khiến tôi không thể từ chối. Tuy tôi chưa hỏi cụ thể, nhưng nghe nói có một số lý do khiến ông ta không thể quay về quê nhà ở Kansai, hình như ông ta nợ dân anh chị một khoản lớn. Tiền nhượng lại quán tuy không đủ, nhưng đã trả hết sạch, hiện giờ ông ta dựa vào vào đồng lương hưu tằn tiện sống qua ngày. Khi Yodobashi nằm viện, tôi có đến thăm một lần, ông ta nói lần đầu tiên có người thăm nom, sung sướng đến mức nhảy dựng lên. Ông ta còn lừa tôi mua hộ từ bánh ngọt, tạp chí Playboy, thậm chí đến bàn chải đánh răng mới. Nói có vẻ hơi khó nghe, nhưng chẳng biết ông ta có sống được thêm mười năm nữa hay không, tôi không muốn căn ke chuyện tiền nong với một ông già sắp gần đất xa trời.
Đưa mắt dõi theo hai người tung tẩy nắm tay nhau bước đi, tôi thực sự không biết nói gì trước sự khoan dung của bản thân. Quán đã hết khách, Fukuoda ngáp ngắn ngáp dài.
Tôi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình. Hôm nay dậy sớm bất thường, tôi mệt mỏi nằm vật trên chiếc giường bừa bộn. Nắng mai xuyên qua tấm rèm bám đầy bụi, chiếu thẳng vào phòng, tôi giơ hai tay lên cao. Sao người ta chỉ dựa vào đường chỉ tay để biết trước tương lai nhỉ? Nếu quả thực việc xem bói thực sự đúng, tôi sẽ không ở lại đây, Toshimi cũng có thể sống sung túc hơn. Hoặc một thằng đàn ông 36 tuổi như mình nằm trên chiếc ga trải giường mỏng dính trong căn hộ đơn sơ, nóng lòng đợi chờ một người đàn bà trở về, cũng là số trời đã định hay sao?
Không, không thể có số phận? Giả sử cuộc đời đã được sắp đặt sẵn, vậy người ta cố gắng để làm gì? Giả sử không có tiền tiết kiệm và nghị lực, vậy giờ này tôi chỉ có thể là người làm công cho ông chủ quán nướng Kamei. Còn Fukuoda chỉ có thể nương nhờ vào việc tiêu thụ đĩa CD, chẳng mấy rồi sẽ phải bán tạm chiếc ghi-ta sống qua ngày. Nhưng Toshimi cũng nói đường chỉ tay sẽ không ngừng thay đổi.
Tôi chưa bao giờ để Toshimi xem chỉ tay cho mình và cũng không hề ưa mấy vị khách đến xem chỉ tay. Dạo này, không chỉ mấy cô gái trẻ, mà ngay cả những ông trung tuổi cũng tìm đến Toshimi. Tại sao người ta phải nhờ một người xa lạ dự báo tương lai của mình cơ chứ? Có nên chuyển việc mới, có nên chia tay với người yêu, tại sao tự bản thân chúng ta không quyết định? Rõ ràng là nhờ người ta xem chỉ tay, nhưng một số kẻ nghe lời phán không chuẩn lại mừng như vớ được vàng, cũng có một số phụ nữ giống cô gái hôm qua trút giận lên đầu người khác. Thấy xem chỉ tay có vấn đề, những người tới xem chỉ tay cũng có vấn đề. Tại sao không thể cười xòa cho xong chuyện?
Không biết trước tương lai, lo lắng bất an, hy vọng có người chỉ ra giúp mình đã làm sai điều gì, tâm lý đó tôi hiểu lắm chứ. Đứng giữa làn sương mù dày đặc, chông chênh không biết nên đi về đâu, hy vọng sẽ có người, dù là bất cứ ai chỉ cho mình “đằng này cơ mà”, tôi cũng từng trải qua những thời điểm như thế. Tự do tự tại, chẳng bằng có người chỉ giúp mình sống sao cho thoải mái hơn.
Tôi tự tin quán rượu và chắc mẩm nhất định sẽ ăn nên làm ra, nhưng từ lập thu đến giờ doanh số ngày càng giảm sút. Nhìn lòng bàn tay, tôi khẽ nói, “Càng làm càng không có tiền.” Hôm qua lúc sắp đóng cửa, có vài khách quen tới, lâu lắm tôi mới đi uống với bọn họ vài ly. Tuy làm hàng ăn, nhưng đã rất lâu tôi chưa được uống một trận ra trò.
Tôi uể oải nhấc người dậy, đi đánh răng rửa mặt. Khi bật bếp đun nước, có người cầm chìa khóa mở cửa. Cạnh bồn rửa mặt là cửa chính, vì vậy tôi và Toshimi vừa bước vào là có thể nhìn được nhau từ cự ly rất gần, cả người cô ấy nồng nặc mùi rượu.
“Em về rồi đây, đi được nửa đường Yodobashi kêu mệt, em đưa ông ta về nhà, nhưng đưa đến bệnh viện có lẽ tốt hơn phải không nhỉ?”
“Đừng lảm nhảm tự bao biện cho mình nữa.”
“Bao biện? Anh nói kiểu gì vậy?”
Toshimi trợn mắt nhìn tôi, không biết có phải đang giả ngây giả ngô không.
“À, nếu pha cà phê thì cho em một ly nhé.”
“Xin lỗi anh đi.”
“Xin lỗi gì cơ?”
Toshimi trút bỏ hết quần áo ra, mặc bộ đồ thể thao tôi đã giặt sạch treo trong phòng. Sao mình lại pha cà phê cho người đàn bà sáng sớm mới mò về nhà mà còn không hề có một chút cảm giác tội lỗi nào nhỉ? Tôi rõ là đang rất tức giận, nhưng vẫn thêm đường và sữa cho cô ấy. Đón lấy ly cà phê, Toshimi mỉm cười nói cảm ơn. Vốn định tra khảo xem cô ta đã lên giường với Yodobashi chưa, nhưng rốt cuộc lòng tự trọng không cho phép tôi làm vậy.
“Tối qua vẫn là Yodobashi trả chứ?”
“Trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì.”
“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, kiếm một công việc tử tế đi.”
“Em không thích. Em đói bụng rồi.”
Toshimi không buồn nhìn tôi, đi thẳng về phía tủ lạnh lấy rau cải và trứng. Cô ta nấu nướng rất giỏi, dù chưa bao giờ trổ tài ở quán, nhưng thi thoảng ở nhà cô ta cũng hay vào bếp.
“Em đến làm cho quán anh đi, vài tuần một lần cũng được. Tuy không thể trả lương cho em bằng được như Fukuoda.”
Toshimi nghe rồi chỉ mỉm cười.
“Nếu không em hãy theo nghề thầy bói một cách đàng hoàng. Chẳng phải em xem chỉ tay rất chuẩn sao? Ít nhất em cũng có đồng ra đồng vào tự trả được tiền rượu.”
“Tiền rượu của em chẳng phải đang được trả bằng công xem chỉ tay sao?”
Toshimi đổ cơm nguội vào nồi, liếc tôi một cái.
“Nhưng em không có tiền mặt để phòng thân cũng không tiện, về lâu dài em định tính thế nào?”
Không trả lời, Toshimi khéo léo đổ trứng đã đánh tơi vào nồi. Toshimi để người khác trả tiền rượu, thi thoảng cũng nhờ tôi và khách quen mua thứ này thứ kia, nhưng từ trước đến giờ, cô ấy không có tiền mặt, nhưng mỹ phẩm hoặc đồ dùng phụ nữ đều tự mua lấy. Chẳng lẽ cô ấy có tiền tiết kiệm? Dù vậy, con người không thể sống như vậy được.
“Anh nói trước, luật pháp Nhật Bản quy định, công dân phải có nghĩa vụ lao động. Khỏe mạnh mà không làm việc là phạm pháp đấy.”
Đúng lúc đó, Toshimi bê nồi cháo trứng sang bàn sưởi. Lót đệm phía dưới rồi đặt nồi lên, lấy hai cái bát, múc cháo vào rồi đưa cho tôi.
“... Nhìn có vẻ ngon đấy.”
“Đúng, say rượu nên ăn cháo trứng.”
“Này, em có nghe anh nói gì không đấy?”
“Em vẫn đang nghe còn gì. Chẳng lẽ chỉ sống mà không làm việc cũng phải nộp thuế sao?”
Không ngờ Toshimi lại hỏi như vậy, tôi đặt cánh tay đang cầm thìa xuống.
“Chí ít cũng phải đóng bảo hiểm nhân thọ và bảo hiểm y tế chứ?”
“Ồ.”
“Em không đóng sao?”
“Em làm gì có tiền mà đóng.”
Câu trả lời khiến tôi khựng lại một chút, nhưng ngẫm rồi thấy cũng đúng.
“Em không có bảo hiểm y tế?”
“Không.”
“Nếu chẳng may có chuyện gì hoặc bị bệnh nặng thì tính sao? Em có biết nếu không có bảo hiểm, phí khám chữa bệnh sẽ đắt đỏ thế nào không?”
Toshimi cười nhạt, cầm điều khiển bật ti vi. Chương trình Wide Show buổi sáng phát lại vụ trẻ vị thành viên giết người. Tôi lẳng lặng đưa tay rút phích cắm. Nụ cười trên khuôn mặt Toshimi tắt ngấm, quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch.
“Nếu anh thấy phiền, em sẽ dọn đi.”
“Tùy em.”
Không ai nói thêm lời nào, hai chúng tôi lặng lẽ ăn cháo. Xong xuôi, Toshimi bỏ nồi và bát đũa vào bồn rửa. Nhìn đuôi tóc chẻ ngọn của cô ấy, trong tôi lại dấy lên cảm giác bất an và khó xử mơ hồ. Tôi sợ mình sẽ mất Toshimi ư? Tôi cần người đàn bà này, hay hy vọng cô ấy sẽ cần mình?
“Này, xem chỉ tay cho anh được không?”
Toshimi quay người lại nhìn tôi với vẻ đầy kinh ngạc.
“Chẳng phải anh không thích sao?”
Ban đầu không ai trả tiền rượu cho Toshimi, cô ấy nói với tôi rằng mình không có tiền nhưng có thể xem chỉ tay cho tôi để trừ nợ. Khi đó, tôi từng mắng cô ấy rằng, “Không bói toán gì hết, cô vào rửa bát đi!”
“Em xem đi. Anh bắt đầu thấy hơi hứng thú rồi.”
“Được, vậy anh đừng nổi khùng đấy.”
“Không đời nào.”
Ngồi đối diện nhau qua bàn sưởi, Toshimi chăm chú quan sát hai bàn tay của tôi. Tuy hiện tại như vậy, nhưng cuộc đời tôi ít nhiều cũng từng có sóng gió. Tôi cảm thấy hơi căng thẳng vì không rõ cô ấy sẽ nói gì.
“Cuộc sống của anh cũng bình thường thôi.”
“Cái gì?”
“Đấy, anh giận rồi nhé.”
Bị Toshimi nói như thế, tôi đành lặng im. Toshimi cắm chiếc tăm trên bàn, vạch vào đường chỉ tay giao cắt với ba đường khác trên lòng bàn tay phải của tôi.
“Đây là đường vận mệnh. Ba đường chính vừa sâu vừa rõ nét, do vậy tính tình của anh rất ngay thẳng. Nhưng đường vận mệnh đứt đoạn nhiều lần và rất mờ nhạt, hình như trước năm ba mươi tuổi anh luôn mơ hồ, không biết mình nên làm gì. Khoảng hai mươi tư tuổi, anh đã lấy vợ hoặc chung sống với phụ nữ thì phải? Khoảng bốn năm sau đó, hai người chia tay.”
Cô ấy nói đúng đến mức tôi không biết trả lời ra sao.
“Vậy công việc làm ăn của anh ra sao?”
Tôi cố tình hỏi giọng sống sượng.
“Cái này thì, bắt đầu từ đây đường vận mệnh trở nên rõ nét, do đó, anh sẽ làm ăn thuận lợi, nói chung xem bàn tay này không thấy vấn đề gì.”
“Em nói qua loa quá.”
Tôi rụt tay lại. Những chuyện tôi thật sự muốn hỏi còn rất nhiều, nhưng lại không thể nói ra. Tôi cuộn tròn trong chiếc chăn cạnh bàn sưởi, Toshimi đứng dậy đi rửa bát.
“Ngày mai, quán nghỉ bán.” Cho dù khó mở lời cũng buộc lòng phải nói ra, tôi quay đầu về phía Toshimi: “Xin lỗi, chiều mai em có thể đi ra ngoài được không?”
Toshimi đóng vòi nước nói với nói giọng mỉa mai: “Có con đàn bà nào tới đây hả?”
Tôi nhắm nghiền hai mắt, khẽ trả lời: “Ừ.”
Tôi đã nói là chiều mai nhưng thu dọn xong, Toshimi ngủ một lát, trang điểm rồi đi luôn. Từ lúc đó cho đến sáng sớm hôm sau cũng không tới quán. Ba lô cô ấy vẫn để đây, quần áo lót giặt xong vẫn phơi ngoài ban công, có lẽ không phải cô ấy định rời đi. Nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng. Phiền muộn cũng vô ích, quan trọng hơn tất cả, hôm nay là ngày “người phụ nữ của tôi” sẽ đến đây sau nửa năm.
Bắt đầu từ buổi sáng, tôi giặt cả rèm cửa, dùng máy hút bụi dọn qua căn hộ một lượt; giấu kỹ sữa rửa mặt, bàn chải và áo ngực của Toshimi; cất cắt móng tay và bông ngoáy tai trên bàn sưởi vào ngăn kéo, buộc gọn đống báo thể thao và tạp chí Manga vương vãi khắp nơi rồi tống hết vào tủ âm; bật nước nóng tắm rửa sạch sẽ, rồi tiện tay cọ từng góc nhỏ trong phòng tắm bóng loáng, sau đó mặc chiếc áo len kiểu dáng trang nhã và quần nhung, toàn đồ mới mua hôm nay nhân dịp giảm giá, thay luôn tất mới; sau khi dọn dẹp xong nhà bếp còn trải thảm mềm, bày thêm một chiếc ghế. Ngước lên nhìn đồng hồ, còn chưa đến giờ đưa đón ở ga, nhưng tôi vẫn xuất phát. Tôi soi gương thêm lần nữa, kiểm tra xem râu ria đã cạo sạch sẽ chưa rồi mới rời khỏi nhà.
Thời tiết đẹp tuyệt, chỉ có điều gió mùa táp vào vẫn thấy hơi lạnh. Nhưng hai bàn tay bỏ trong túi áo jacket vã đầy mồ hôi. Đáng nhẽ định kỳ ba tháng gặp nhau một lần, nhưng ba tháng trước “người phụ nữ của tôi” có việc nên lần này tôi vô cùng hồi hộp.
Đến ga tàu điện sớm hơn mười phút so với giờ hẹn, con gái đã tới, đứng trước cửa soát vé vẫy tay chào tôi. Con bé cười rất tươi, mặc chiếc áo phao màu đen tôi chưa từng nhìn thấy, một bên tay giống như mọi khi, đang cầm hộp bánh trứng. Tôi muốn chạy tới ôm chầm lấy nó nhưng kìm lại được, cố tình đi thật chậm về hướng đó.
“Con gái đến sớm thế!”
“Vì bố luôn tới sớm mà.”
Con gái tôi mới mười một tuổi, nhưng đã cao gần bằng bố, tôi thấy hơi hoang mang.
“Con lớn nhanh quá!”
“Vâng. Bây giờ con cao nhất trong số các bạn nữ cùng lớp đấy bố ạ.”
Có lẽ bố mẹ nào cũng có ý thiên vị con cái, nhưng dăm năm nữa, chắc chắn con bé sẽ đẹp như siêu mẫu vậy.
Trên quãng đường 15 phút về chỗ ở, con bé vừa đi vừa tíu tít kể hết chuyện ở trường, lớp học thêm đến đĩa game mới, có lẽ vì e ngại bố không biết nói chuyện gì. Từ ngày bé, con gái tôi đã là đứa rất biết để ý tới tâm trạng người khác. Nếu con cái học hành không tốt, bố mẹ sẽ rất đau đầu, nhưng có lẽ nếu con cái biết làm nũng, tôi sẽ thấy thoải mái hơn. Mới là học sinh tiểu học mà con bé đã khôn khéo như vậy khiến tôi thấy xót xa.
Con bé vừa bước chân vào nhà đã nói hệt người lớn “Xin lỗi đã làm phiền”, rồi xỏ dép lê tôi mới mua. Sau đó, nó khịt mũi tại huyền quan. Phải chăng nó đã ngửi thấy mùi phụ nữ? Tôi căng thẳng giúp con gái treo áo khoác và bật nước nóng. Trông thấy tấm thảm và chiếc ghế vẫn bày biện hệt như xưa, nó nhoẻn miệng cười.
“Trà lát nữa uống cũng được, con phải làm tóc cái đã.”
Cởi áo cardigan ra, mặc mỗi chiếc áo phông, con bé ngồi tót lên ghế. Tôi quàng khăn lau và khăn che dùng khi cắt tóc vào cổ con, lấy kéo ra, trong nháy mắt tôi đã biến thành thợ cắt tóc. Dùng bình xịt làm ướt tóc trước, phát hiện tóc con bé đã dài đến xương bả vai, khá dày dặn, có lẽ trong nửa năm vừa rồi con bé đã đi tiệm làm tóc.
“Bố à, xin lỗi, con đã làm tóc ở tiệm một lần.”
“Sao phải xin lỗi? Tóc của con, muốn để kiểu gì đều tùy con chứ.”
Con bé khẽ gật đầu. Nếu nói không hụt hẫng là giả dối, nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước, sớm muộn gì rồi con bé cũng sẽ tự làm mọi việc này mà không cần tới tôi.
Ngày xưa, mẹ mở tiệm cắt tóc ở quê, còn bố suốt ngày chỉ biết chơi game. Từ nhỏ, tôi đã phụ mẹ cắt tóc hoặc tết bím giúp các chị, thi thoảng cũng cắt tóc giúp mẹ những lúc bà bận rộn đến nỗi không có thời gian chăm sóc bản thân. Không ngờ chăm sóc tóc cho người khác lại là công việc rất thú vị, cho dù bị bạn bè cười chê, tôi cũng chẳng thấy vấn đề gì. Mẹ khen tôi rất có năng khiếu, hồi đó, tôi cũng từng nghĩ sau này lớn lên sẽ mở tiệm làm tóc, nhưng cuối cùng lại không theo nghề đó. Những kiểu tóc đơn giản tôi đều biết cắt, vì vậy sau khi lấy vợ có con, việc cắt tóc cho Kokuten đã trở thành độc quyền của tôi. Nói cách khác, tôi quá nhiều việc, không có thời gian làm gì khác, nhưng chí ít tôi vẫn muốn tự tay cắt tóc cho con. Từ khi quen bà xã đến lúc lấy nhau, rồi đến trước khi hai vợ chồng lục đục, tôi cũng thường gội đầu cho cô ấy, rồi buộc hoặc búi lên. Bà xã tôi từng rất thích như vậy, nhưng rồi, đừng nói là mái tóc, mà ngay cả vai cũng không cho tôi đụng vào.
Năm con gái lên bốn, chúng tôi ly thân, năm nó sáu tuổi thì chính thức ly hôn. Nguyên nhân do vợ ngoại tình (nhưng đến giờ phút cuối cùng cô ấy vẫn khẳng định mình trong sạch), thêm nữa, tôi lại quá mải mê công việc nên chẳng mấy khi ở nhà. Tôi không muốn giống bố, muốn vợ con được sống đàng hoàng nên tôi mới làm việc cật lực như vậy. Nhưng chính điều đó lại hủy hoại hạnh phúc của bản thân. Một hôm, bà xã đùng đùng đưa con về nhà mẹ đẻ, để lại một bức thư dài nói rằng đã có người đàn ông mới và muốn bỏ tôi.
Khi ly thân, tôi cũng lấy cớ đến cắt tóc, ba tháng gặp con gái một lần, hơn nữa luôn tìm đủ mọi cách để hàn gắn tình cảm, nhưng lần nào gặp nhau cô ấy cũng lặng thinh như phiến đá. Cuối cùng, bố vợ ra mặt, ông rơm rớm nước mắt cúi đầu xin lỗi tôi, nói hãy tha thứ cho đứa con gái phóng đãng đó, nhà vợ sẽ bồi thường phí ly hôn. Rốt cuộc, tôi hiểu rõ tất cả đã không thể cứu vãn.
Nếu là con trai, dù phải ra tòa tôi cũng sẽ giành quyền nuôi, nhưng cô con gái bé bỏng của tôi vẫn cần một người mẹ hơn. Tuy không cam tâm, nhưng tôi buộc phải thừa nhận điều đó. Hơn nữa nhà vợ khá sung túc, bố mẹ vợ lại hiền lành, cho dù nhất quyết giành bằng được quyền nuôi con, tôi cũng chỉ chu cấp cho nó được phần nào.
Khi con gái còn bé, tôi tới nhà vợ cũ cắt tóc cho nó, nhưng bắt đầu từ năm ngoái con bé tới nhà tôi. “Có mẹ ở đấy phiền lắm, hơn nữa con có thể tự bắt tàu điện.” Với trình độ nghiệp dư, tôi chỉ biết cắt tóc dài thành ngắn, nên không thể giúp con gái trở nên lộng lẫy hơn. Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy hụt hẫng.
Thế nhưng, con bé chưa từng nhuộm hay uốn tóc, nên mái tóc trông bóng loáng, khỏe khoắn và dày dặn. Tôi nghĩ bụng có lẽ đây là lần cuối cùng được cắt tóc cho con, đôi tay tôi dạt dào tình thương, nhưng trái tim lại đau nhói. Lúc con bé mới được sinh ra, mái tóc như lông gà con vừa mềm vừa thưa. Rồi đây, con bé sẽ có kiểu tóc hợp mốt, qua một thời gian nữa sẽ có một chàng trai lạ vuốt ve mái tóc nó. Tôi dùng lược chải rồi cắt tóc mái, con bé thấy vậy nên nhắm tịt mắt lại. Ánh nắng ban trưa làm khuôn mặt trái xoan của con bé ửng hồng, đôi môi chúm chím đã tô son kia, đến ngày nào đó cũng sẽ thuộc về một người đàn ông xa lạ.
Bỗng nhiên, cánh cửa mở toang, trong lúc hoảng hốt tôi đánh rơi cả chiếc kéo. Cúi xuống nhặt và nhìn lên, Toshimi đang đứng trước cửa. Cả con gái và Toshimi đều nhìn nhau ngạc nhiên, sau đó mọi ánh mắt dồn hết về phía tôi.
“Hai người đang bận ư?”
Toshimi nói giọng ngờ nghệch.
“Chúng tôi đang cắt tóc, cô nhìn là biết ngay còn gì.”
Biết rõ làm vậy rất trẻ con, nhưng giọng nói của