Chương 6
Cooper
Thứ Bảy ngày 29 tháng Chín, 4:15 chiều
Tôi nheo mắt nhìn batter đội đối phương. Chúng tôi đang ở thế full count(6) và hắn đã đập lỗi hai trái rồi. Hắn đang ép tôi phải ném nhiều, mà thế thì không tốt. Trong một trận đấu giao hữu như này, đối đầu với một chốt gôn hai thuận tay phải với thành tích ở mức tầm tầm như vậy, tôi đáng ra đã phải loại hắn rồi.
Vấn đề là, tôi bị phân tâm. Tuần qua thật kinh khủng.
Ba đang ở khán đài, và tôi có thể hình dung chính xác ba đang làm gì. Ba hẳn đã tháo nón, vò nó trong tay trong lúc nhìn trừng trừng xuống chỗ mô đất tôi đang đứng. Như thể lấy mắt xuyên thủng người tôi sẽ cải thiện được gì vậy.
Tôi ốp bóng vào găng tay và liếc sang Luis, nó chụp bóng cho tôi vào mùa thi đấu chính. Nó cũng trong đội bóng bầu dục của trường Bayview nhưng được phép nghỉ trận hôm nay để tới đây. Nó ra hiệu cho tôi ném cú bóng nhanh, nhưng tôi lắc đầu. Tôi đã ném năm cú và tay này đoán được hết năm. Tôi cứ lắc đầu tới khi Luis ra hiệu đúng cú bóng tôi muốn. Luis hơi chỉnh lại thế ngồi xổm, và tụi tôi đã phối hợp cùng nhau đủ lâu để tôi có thể đọc ý nghĩ qua cử động của nó. Là ông đòi đấy nhé.
Tôi chỉnh lại vị trí các ngón ôm lấy bóng, người căng lên chuẩn bị cho cú ném. Các cú ném trong lượt này của tôi không được đều tay. Nếu tôi trượt, đây sẽ thành một cú ném đơn giản và tay kia sẽ đập bay nó dễ ẹc.
Tôi ngả người ra sau lấy đà và vận hết sức ném tới. Cú ném của tôi nhắm thẳng vào giữa gôn nhà, và thằng batter háo hức vung một cú gậy đắc thắng. Thế rồi trái bóng bay chệch xuống, ra khỏi vùng đập và vào găng của Luis. Khán đài nổ tung mừng rỡ, còn thằng batter lắc đầu như thể hắn không biết chuyện gì mới xảy ra.
Tôi chỉnh lại nón và cố dằn lại vẻ khoái chí. Tôi tập cú bóng chếch đó cả năm nay rồi.
Tôi loại batter tiếp theo bằng ba cú bóng nhanh và thẳng. Cú cuối đạt vận tốc gần một trăm năm mươi ki lô mét một giờ, cú bóng nhanh nhất tôi từng ném. Với một kẻ thuận tay trái thì vậy là quá ngon. Thành tích sau hai hiệp đấu của tôi là ba lần loại trực tiếp, hai lần bóng đập chạm đất, và một cú bắn chim đáng lẽ đã khiến bên tôi mất cả hai gôn nếu vị trí cánh phải không lao người ra chụp. Tôi ước gì được ném lại cú đó - cú bóng cong của tôi không cong - nhưng ngoài cái đó ra thì tôi cảm thấy khá ổn với trận đấu.
Tôi đang ở Petco - sân nhà của đội Padres - trong một trận đấu giao hữu chỉ dành cho khách mời mà ba bắt tôi đi bằng được dù một tiếng nữa là diễn ra lễ tưởng niệm Simon. Ban tổ chức đồng ý cho tôi ném trước và về sớm, nên tôi bỏ qua quy trình chăm sóc sau trận đấu mọi khi, tắm một cái rồi cùng Luis ra khỏi phòng thay đồ để kiếm ba.
Tôi vừa thấy ba thì có người gọi tên tôi. “Cooper Clay?” Người đàn ông bước tới chỗ tôi có vẻ thành đạt. Tôi không nghĩ ra từ gì khác để tả ông ta. Quần áo chải chuốt, tóc tai chải chuốt, làn da rám nắng vừa phải, và nụ cười tự tin lúc chìa tay ra cho tôi bắt. “Josh Langley ở đội Padres. Tôi có trò chuyện với huấn luyện viên của cậu vài lần.”
“À dạ. Rất hân hạnh,” tôi đáp. Ba tôi cười như thể có ai vừa dúi cho ổng chìa khóa một chiếc Lamborghini. Ba tự giới thiệu bản thân với Josh mà vẫn kìm được không để nước miếng chảy ròng ròng, nhưng cũng suýt soát.
“Cậu ném cú chếch ấy chuẩn phết,” Josh nói với tôi. “Trượt xuống ngay trên đĩa gôn.”
“Cảm ơn chú.”
“Cú bóng nhanh của cậu tốc độ cũng khá. Cậu thật sự lên tay từ mùa xuân đấy nhỉ?”
“Thời gian qua con có tập nhiều,” tôi đáp. “Tăng sức mạnh cho cánh tay.”
“Tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn,” Josh nhận xét, và trong một thoáng câu nói đó lơ lửng trên đầu chúng tôi như một câu hỏi. Rồi ông ta đặt một tay lên vai tôi. “Rồi, cứ phát huy nhé con trai. Thật hay khi có một chàng trai địa phương trong tầm ngắm. Vậy công việc của tôi dễ dàng hơn nhiều. Đỡ phải đi xa.” Ông ta nở nhá một nụ cười, gật đầu chào ba tôi và Luis, rồi quay đi.
Tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn. Đó là sự thật. Một trăm bốn mốt ki lô mét một giờ lên một trăm bốn chín trong có mấy tháng không phải chuyện thường gặp.
Ba nói không ngừng suốt đường về nhà, từ càm ràm những lỗi của tôi sang ca tụng Josh Langley. Tuy vậy, ba đang vui vẻ, niềm vui vì chuyện chiêu mộ của đội Padres át hẳn nỗi buồn vì có kẻ xém nữa chiếm được gôn của tôi. “Gia đình Simon cũng có mặt chớ?” ba hỏi trong lúc tấp xe vào trước trường Bayview. “Có thì nhớ thay mặt nhà mình gửi lời chia buồn.”
“Con chả biết,” tôi đáp. “Có thể chỉ là lễ của trường thôi.”
“Hai đứa, cởi nón ra,” ba nói. Luis nhét nón vô túi áo khoác đội tuyển của nó, còn ba sốt ruột gõ tay lên vô lăng khi tôi do dự. “Thôi nào, Cooper, con có chưa vào thì đây cũng là lễ tưởng niệm mà. Bỏ nón trong xe đi.”
Tôi nghe lời ba và bước ra, nhưng khi đang vuốt lại mái tóc bị nón ép xuống và sập cửa xe, tôi ước gì mình lấy lại được cái nón. Tôi thấy trần trụi, và nguyên tuần qua người ta nhìn tôi đủ lắm rồi. Nếu được quyết định thì tôi đã về nhà và dành cả tối bình yên coi bóng chày với thằng em và nội, nhưng làm sao không dự lễ tưởng niệm Simon được khi tôi là một trong những người cuối cùng thấy nó còn sống.
Hai đứa tôi đi về phía đám đông trên sân bóng, tôi nhắn Keely hỏi coi đám bạn tụi tôi ở đâu. Em nói cả bọn đang ở gần phía trước, vậy là hai đứa tôi luồn qua khu khán đài và cố kiếm bọn họ từ ngoài biên. Tôi dán mắt vào đám đông, nên không thấy cô gái ngay phía trước cho tới khi xém đụng vô nhỏ. Nhỏ đang tựa vào một cột gôn, quan sát sân bóng, hai tay đút vào túi cái áo khoác quá khổ.
“Xin lỗi,” tôi nói, rồi nhận ra đó là ai. “Ô, chào, Leah. Cậu có ra sân không?” Lời vừa thốt ra tôi ước mình nuốt lại được, vì chẳng đời nào Leah Jackson tới đây để tưởng nhớ Simon. Tại thằng đó mà năm ngoái nhỏ đã cố tự tử. Sau khi nó đăng tin nhỏ ngủ với cả đám đứa lớp chín, mấy tháng trời nhỏ bị quấy rối trên mạng xã hội. Nhỏ cắt cổ tay trong bồn tắm và phải nghỉ học cho tới hết năm.
Leah cười nhạt. “Ờ, phải rồi. Thương tiếc quá mà.” Nhỏ nhìn cảnh tượng trước mắt, dúi mũi giày xuống đất. “Không ai ưa nổi nó, vậy mà giờ đứa nào cũng cầm nến như thể nó là một kẻ chết vì đạo chứ không phải một thằng chó chuyên đi nói xấu người khác.”
Nhỏ nói không sai, nhưng có vẻ đây không phải lúc nói thẳng ra như vậy. Nhưng tôi cũng không định tìm cách bênh vực Simon trước mặt Leah. “Chắc mọi người chỉ muốn chia buồn thôi,” tôi mớm lời.
“Một bọn giả tạo,” nhỏ lẩm nhẩm, thọc tay sâu hơn vào trong túi. Biểu cảm của nhỏ chợt thay đổi, nhỏ rút điện thoại ra, vẻ ranh mãnh. “Hai người thấy cái mới nhất chưa?”
“Cái gì mới nhất?” tôi hỏi, bụng chùng xuống. Đôi khi điều tuyệt nhất của bóng chày chính là bạn không thể kiểm tra điện thoại khi đang chơi.
“Có một cái email nữa báo bài mới trên Tumblr.” Leah vuốt màn hình điện thoại mấy cái rồi chìa cho tôi. Tôi miễn cưỡng cầm nó và nhìn xuống màn hình, còn Luis thì ngó qua vai tôi.
Tới lúc làm rõ một số thứ rồi.
Simon bị dị ứng lạc nghiêm trọng - vậy sao không rải cả nắm lạc vào bánh kẹp của nó cho xong chuyện?
Tôi đã theo dõi Simon Kelleher hàng tháng trời. Mọi thứ nó ăn đều được bọc màng co dày cả thước. Nó ôm khư khư cái bình nước khốn kiếp của nó đi mọi nơi và chỉ uống ở trong đó.
Nhưng nó không chiu nổi quá mười phút mà không nốc nước một lần. Tôi đoán nếu không có cái bình, nó tự nhiên sẽ phải uống thứ nước phàm tục từ vòi. Vậy nên, tôi lấy cái bình.
Tôi suy tính rất lâu xem mình có thể cho dầu lạc vào nước của Simon ở đâu. Một nơi nào đó kín, không có vòi nước công cộng. Phòng phạt của thầy Avery có vẻ là một nơi lý tưởng.
Nhìn Simon chết tôi cũng thấy tội. Tôi nào phải kẻ tâm thần. Trong khoảnh khắc đó, khi mặt nó chuyển thành cái màu kinh khủng kia và nó ngáp lấy ngáp để tìm không khí - nếu ngăn lại được, tôi hẳn sẽ làm ngay.
Tuy vậy, tôi không thể. Bởi vì, bạn thấy đấy, tôi đã lây cây bút Epi của nó. Cũng như toàn bộ bút Epi có trong phòng y tế.
Tim tôi đập thình thịch còn bụng dạ quặn lại. Bài đăng đầu đã đủ tệ rồi, nhưng bài này - bài này được viết như thể tên đó thực sự có mặt trong phòng khi Simon phát bệnh. Như thể hắn là một trong số chúng tôi.
Luis khịt mũi. “Bệnh vãi.”
Leah quan sát tôi chăm chú, và tôi cau mày đưa trả lại điện thoại cho nhỏ. “Mong là họ sớm biết đứa nào viết cái này. Thật bệnh quá.”
Nhỏ nhún một bên vai. “Ừ hử.” Rồi nhỏ bắt đầu bước lùi. “Hai người thương tiếc vui nhé. Tôi biến đây.”
“Tạm biệt, Leah.” Tôi ghìm lại thôi thúc đi theo nhỏ, rồi hai đứa tôi rảo bước về phía trước cho tới khi đụng vạch mười thước. Tôi bắt đầu luồn lách qua đám đông và rốt cuộc cũng thấy Keely cùng đám bạn của chúng tôi. Khi thấy tôi, em đưa cho tôi một cây đèn cầy em tự thắp lấy, rồi khoác tay tôi.
Hiệu trưởng Gupta bước tới chỗ micrô và gõ nhẹ lên đó. “Vừa qua là một tuần kinh khủng đối với trường chúng ta,” cô nói. “Nhưng hôm nay thật cảm động làm sao khi thấy tất cả các em tập hợp tại đây.”
Tôi nên nghĩ về Simon, nhưng đầu tôi ngổn ngang trăm thứ khác rồi. Keely, đang siết tay tôi hơi chặt quá. Leah, nói ra những điều phần lớn mọi người chỉ dám nghĩ tới. Bài viết mới trên Tumblr - đăng ngay trước lễ tưởng niệm Simon. Và Josh Langley với nụ cười hào nhoáng của ông ta: Tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn.
Vấn đề của ưu thế cạnh tranh là vậy. Đôi lúc chúng tốt đẹp đến khó tin.
Nate
Chủ nhật ngày 30 tháng Chín, 12:30 trưa
Sĩ quan quản chế của tôi thực ra không kinh khủng lắm. Cổ hơn ba mươi, nhìn cũng không xấu, và còn có óc hài hước nữa. Nhưng với chuyện trường lớp thì cổ đúng là ác mộng.
“Bài kiểm tra sử của em thế nào?” Cả hai đang ngồi trong bếp, nơi diễn ra buổi gặp mặt thường lệ vào mỗi Chủ nhật của chúng tôi. Stan nằm chơi trên bàn, và cổ thích nó nên cũng không lấy làm phiền với chuyện đó. Bố tôi trên lầu, tôi luôn thu xếp cho ổng lên trển mỗi lần sĩ quan Lopez ghé qua. Một phần nhiệm vụ của cổ là bảo đảm tôi được hưởng sự giám hộ phù hợp. Lần đầu nhìn thấy ổng là cổ đã biết tình trạng ổng ra sao, nhưng cổ cũng biết là tôi không còn nơi nào để đi và giao cho chính quyền chăm sóc đôi khi còn có thể tệ hơn nhiều so với bị một ông bố bợm rượu bỏ mặc. Không nhìn thấy ổng xỉn lăn quay ngoài phòng khách thì giả vờ coi ổng như là người giám hộ phù hợp sẽ dễ dàng hơn.
“Cũng được,” tôi đáp.
Cổ kiên nhẫn chờ tôi nói thêm. Sau một hồi không thấy gì, cổ hỏi, “Em có học hành gì không?”
“Mấy hôm qua em hơi bị phân tâm,” tôi nhắc, cổ đã nghe chuyện Simon từ đồng nghiệp, và lúc cổ mới tới chúng tôi đã dành nửa tiếng đầu để nói về vụ việc.
“Tôi hiểu. Nhưng việc học cũng quan trọng nữa, Nate. Là một phần của giao kèo mà.”
Tuần nào cổ cũng nhắc tới Giao Kèo. Hạt San Diego đang cứng rắn hơn với những trường hợp phạm tội liên quan tới ma túy ở người vị thành niên, và cổ nghĩ là tôi may mắn lắm nên mới chỉ bị quản chế. Chỉ cần một báo cáo không tốt từ cổ cũng đủ bắt tôi trở lại tòa trình diện trước một thẩm phán giận dữ nào đó. Một vụ bắt quả tang nữa thôi cũng đủ đưa tôi vào trại cải tạo. Vậy nên mỗi sáng Chủ nhật trước khi cổ tới, tôi gom hết đám thuốc chưa bán và đống điện thoại dùng một lần rồi nhét chúng vào lán của nhà ông bà già hàng xóm. Cẩn tắc vô áy náy.
Sĩ quan Lopez ngửa lòng bàn tay ra cho Stan, cu cậu bò mới nửa đường về phía đó thì hết hứng đi tiếp, cổ nhấc nó lên và để nó nằm trên cánh tay. “Ngoài chuyện đó ra thì tuần này em thế nào? Kể tôi nghe có chuyện gì tích cực nào.” Cổ lúc nào cũng nói vậy, như thể cuộc đời đầy những chuyện tuyệt vời tôi có thể tích trữ rồi báo cáo lại mỗi Chủ nhật.
“Em kiếm được tới ba ngàn điểm trong Grand Theft Auto.”
Cổ đảo mắt. Cổ thường xuyên đảo mắt khi tới nhà tôi. “Chuyện khác. Em đã có tiến triển gì với những mục tiêu của mình chưa?”
Chúa ơi. Mục tiêu của tôi. Vào buổi gặp đầu tiên cổ bắt tôi viết ra một danh sách. Toàn những thứ tôi chẳng quan tâm, chỉ những thứ tôi biết cổ muốn nghe, liên quan tới trường lớp và nghề ngỗng. Và bạn bè, mà giờ thì cổ đã biết là tôi không có. Tôi có người để cùng đi tiệc tùng, để bán hàng, và chịch, nhưng không ai trong số đó tôi gọi là bạn cả.
“Về mục tiêu ấy thì, tuần qua khá chậm.”
“Em có xem qua tờ rơi của tổ chức Alateen mà tôi đưa không?”
Không. Không hề. Tôi không cần một tờ quảng cáo bảo tôi rằng bản thân thảm hại ra sao khi phụ huynh duy nhất tôi có lại là bợm rượu, và đương nhiên tôi cũng chả cần chia sẻ chuyện đó với một đám những đứa khóc lóc ỉ ôi khác trong một tầng hầm nhà thờ ở đâu đâu. “Rồi,” tôi nói dối. “Em đang cân nhắc.”
Tôi chắc cổ nhìn thấu tôi, cổ đâu có ngu. Nhưng cổ cũng chả thúc ép gì. “Nghe em nói vậy tôi cũng mừng. Chia sẻ trải nghiệm của mình với những bạn đồng trang lứa khác cũng có bố mẹ đang gặp khó khăn sẽ giúp ích cho em lắm.”
Sĩ quan Lopez không biết bỏ cuộc là gì. Phải công nhận điều đó. Chúng tôi mà bị vây giữa cả đám xác sống thì chắc cổ cũng sẽ tìm thấy mặt tốt của sự việc. Não vẫn còn nằm trong đầu em, đúng không? Thế là được rồi! Cổ hẳn sẽ rất vui khi nghe được điều gì tích cực thốt ra từ miệng tôi, dù chỉ một lần. Như chuyện buổi tối thứ Sáu tôi ở cùng cô nàng Ivy League Bronwyn Rojas và không làm xấu mặt mình ấy. Nhưng đó không phải chuyện tôi cần tâm sự với sĩ quan Lopez.
Tôi không biết sao mình lại đến đó. Tôi không ngủ được, cứ nhìn chòng chọc vào đống Vicodin còn thừa sau vụ giao dịch và tự hỏi mình có nên làm thử vài viên để xem tại sao dân tình lại phát cuồng về thứ này không. Tôi chưa từng bước chân lên con đường đó, vì tôi khá chắc nó sẽ dẫn tới cảnh tôi nằm hôn mê trong phòng khách kế bên ông già cho tới khi người ta tới đuổi cả hai cha con đi vì không trả tiền nhà.
Vậy nên tôi mới đến nhà Bronwyn. Tôi không nghĩ cậu sẽ ra. Cả mời tôi vào. Nghe cậu chơi piano đem lại cho tôi một cảm giác kỳ lạ. Tôi thấy gần như... bình yên.
“Mọi người đối mặt với cái chết của Simon thế nào? Tang lễ diễn ra chưa?”
“Hôm nay. Trường có gửi email.” Tôi liếc sang đồng hồ trên lò vi sóng. “Khoảng nửa tiếng nữa.”
Hai hàng chân mày cổ nhướng lên. “Nate. Em nên đi. Đó là việc nên làm. Tới chia buồn, để khép lại sự việc kinh hoàng này.”
“Thôi ạ.”
Cổ hắng giọng và đanh mặt. “Để tôi nói cách khác nhé. Đi dự cái lễ tang chết tiệt đó đi, Nate Macauley, bằng không lần tới làm báo cáo tôi sẽ không bỏ qua cái chuyện em đi học bữa đực bữa cái nữa đâu. Tôi sẽ đi với em.”
Và thế là tôi có mặt ở đám tang Simon Kelleher cùng với sĩ quan quản chế của tôi.
Chúng tôi đến muộn còn nhà thờ Thánh Anthony thì đã chật cứng người, nên cả hai chỉ vừa hay tìm được chỗ ở hàng ghế cuối. Buổi lễ vẫn chưa bắt đầu nhưng chẳng ai nói năng gì, vậy nên khi ông già ngồi trước chúng tôi ho thì âm thanh ấy vang khắp nhà thờ. Mùi trầm hương kéo tôi trở về thời tiểu học, khi mẹ vẫn đưa tôi đi lễ mỗi Chủ nhật. Từ dạo ấy tôi chẳng còn đi nhà thờ nữa, nhưng nơi này trông gần như vẫn y vậy: thảm đỏ, gỗ đen bóng, những ô cửa sổ cao ốp kính màu.
Khác biệt duy nhất là nơi này đầy cảnh sát.
Cảnh sát mặc thường phục. Nhưng tôi vẫn nhận ra, và sĩ quan Lopez cũng thế. Một hồi sau vài người nhìn sang hướng tôi, và tôi bỗng hoang tưởng rằng cổ vừa dụ tôi vào bẫy. Nhưng tôi đâu có mang gì trên người. Vậy sao họ cứ nhìn chòng chọc vào tôi thế?
Không chỉ mình tôi. Tôi dõi theo hướng mắt của họ sang Bronwyn, ngồi ở gần hàng đầu cùng bố mẹ cậu, và Cooper cùng con nhỏ tóc vàng kia, ngồi ở giữa chung với nhóm bạn của tụi nó. Gáy tôi râm ran, không phải kiểu râm ran tốt lành. Người tôi cứng lại, sẵn sàng tháo chạy cho đến khi sĩ quan Lopez đặt một tay lên cánh tay tôi. Cổ không nói gì, nhưng tôi ở yên vị trí.
Một đám người lên phát biểu - tôi không biết ai trừ con nhỏ theo phong cách Goth ngày trước từng lẽo đẽo theo Simon khắp nơi. Con nhỏ đó đọc một bài thơ lan man, kỳ quặc, giọng run rẩy từ đầu đến cuối.
Quá khứ và hiện tại úa tàn - tôi đã rót đầy, tôi đã tháo cạn,
Và tôi sẽ rót đầy phần tương lai mở ra tiếp theo của mình.
Thính giả trên kia! Người có gì phó thác cho tôi?
Nhìn mặt tôi đây khi tôi thổi tắt chút ánh chiều le lói,
(Hãy nói thật lòng, chẳng ai khác nghe đâu, tôi chỉ ở lại thêm một phút thôi.)
Phải tôi mâu thuẫn với chính tôi?
Được thôi, thế tồi mâu thuẫn với chính tôi,
(Tôi lớn lao, tôi chứa đựng cơ man.)...
Người sẽ lên tiếng trước khi tôi đi mất? Người sẽ cho thấy đã là quá muộn?...
Tôi đi tựa khí trời, giũ những lọn tóc bạc trước vầng dương chạy trốn,
Tôi để thịt da tan thành cuộn khói, rồi cuốn đi theo những dòng nhấp nhô vấn vít.
Tôi trao lại thân mình cho đất để mọc lên từ cỏ tôi yêu,
Muốn gặp lại tôi hãy tìm tôi dưới đế giày người.
Người sẽ khó mà biết tôi là ai hay tôi có ý gì,
Nhưng dù vậy tôi sẽ là phúc lành cho người,
Và thanh lọc và bồi bổ máu người.
Mới đầu không gặp tôi xin hãy bền lòng,
Lỡ tôi nơi này hãy tìm nơi khác,
Ở nơi nào đó tôi dừng chân đợi người.
“Bài thơ về bản thân,” sĩ quan Lopez lẩm bẩm khi nhỏ đó kết thúc. “Lựa chọn thú vị đấy.”
Nhạc cất lên, rồi lại thêm người lên đọc, rồi cuối cùng buổi lễ cũng xong. Cha xứ thông báo việc chôn cất sẽ chỉ dành riêng cho thành viên gia đình. Tốt thôi. Trước giờ tôi chưa từng muốn ra khỏi chỗ nào nhanh như vậy và đã định bỏ về trước khi người ta đưa quan tài ra tới lối đi, nhưng sĩ quan Lopez đã kịp giữ tay tôi lần nữa.
Một nhóm mấy học sinh cuối cấp khuân quan tài của Simon ra cửa. Chừng hai mấy người mặc áo đen đi theo sau, cuối hàng người là hai ông bà nắm tay nhau. Người phụ nữ có gương mặt gầy gò, góc cạnh như Simon. Bà ta cắm mặt xuống đất, nhưng ngẩng lên khi đi ngang hàng ghế của chúng tôi, đón ánh mắt của tôi, rồi bật ra một tiếng nấc phẫn uất.
Người ta bắt đầu dồn ra lối đi, có người lách vào hàng ghế cùng tôi và sĩ quan Lopez. Là một ông cảnh sát mặc thường phục với mái tóc húi cua. Tôi nhận ra ngay ông ta không phải hạng hai như sĩ quan Budapest. Ông ta cười như thể chúng tôi từng gặp nhau rồi vậy.
“Nate Macauley phải không?” ông ta hỏi. “Ta nói chuyện một chút được chứ con trai?”