← Quay lại trang sách

Chương 7

Addy

Chủ nhật ngày 30 tháng Chín, 2:05 chiều

Tôi lấy tay che mắt khỏi ánh nắng ngoài nhà thờ, nhìn khắp lượt đám đông cho tới khi thấy Jake. Anh với mấy người cùng khuân còn lại hạ quan tài Simon xuống thứ gì nhìn giống cáng kim loại, rồi đứng sang bên trong khi nhóm hộ tang đưa nó lên xe. Tôi vừa cụp mắt xuống, không muốn thấy cảnh thi thể Simon được đưa vào sau một cái xe như một cái va li quá khổ, thì có ai đó gõ nhẹ lên vai tôi.

“Addy Prentiss phải không?” Một phụ nữ trung niên mặc bộ đồ vét xanh vuông vắn trao cho tôi nụ cười lịch thiệp, chuyên nghiệp. “Tôi là điều tra viên Laura Wheeler bên cảnh sát Bayview. Sau buổi nói chuyện tuần rồi của cháu với sĩ quan Budapest về cái chết của Simon Kelleher thì nay tôi có mấy điều muốn trao đổi thêm. Cháu tới đồn với tôi vài phút được chứ?”

Tôi nhìn bà ta chằm chằm và liếm môi. Tôi muốn hỏi vì sao, nhưng bà ta trông quá bình thản và quả quyết, như thể kéo tôi vào một góc để nói chuyện ngay sau lễ tang là một điều hết sức bình thường vậy, và sẽ rất bất lịch sự nếu tôi thắc mắc. Ngay lúc đó Jake xuất hiện cạnh tôi, đẹp trai ngời ngời trong bộ vét, rồi nở nụ cười thân thiện, tò mò với điều tra viên Wheeler. Mắt tôi đảo qua đảo lại giữa hai người và tôi lúng búng, “Không phải... ý cháu là... chúng ta không nói ở đây được sao?”

Điều tra viên Wheeler nhăn mặt. “Ở đây đông quá, phải không nào? Và chỗ tôi thì ngay gần đây thôi.” Bà ta cười nhạt với Jake. “Tôi là điều tra viên Laura Wheeler, cảnh sát Bayview. Tôi mong được mượn bạn Addy đây vài phút để xác nhận lại một số điều liên quan đến cái chết của Simon Kelleher.”

“Dĩ nhiên ạ,” anh nói, như thể thế là mọi chuyện đã đâu vào đấy. “Nhắn anh nếu em cần chở về nhé Ads. Luis với anh sẽ vào trung tâm. Bọn anh đói ngấu rồi với lại phải bàn về chiến thuật tấn công cho trận thứ Bảy tới nữa. Chắc sẽ đến quán Glenn đấy.”

Vậy đấy, thế là xong. Tôi đi theo điều tra viên Wheeler xuôi con đường lát đá cuội sau nhà thờ rồi ra vỉa hè, dù tôi không muốn. Có lẽ đây là ý Ashton khi chị nói tôi không biết nghĩ cho mình. Đồn cảnh sát cách ba khối nhà, và hai chúng tôi im lặng đi qua một cửa hàng dụng cụ, bưu điện, và một tiệm kem mà bên ngoài có một con nhóc đang gào khóc vì kem của nó rắc sô cô la chứ không phải cốm. Tôi thầm nghĩ mình nên nói với điều tra viên Wheeler là mẹ sẽ lo nếu tôi không về thẳng nhà, nhưng lại sợ bản thân sẽ phá ra cười trước khi nói hết câu.

Chúng tôi đi qua máy dò kim loại ở phòng ngoài của đồn cảnh sát và điều tra viên Wheeler đưa tôi thẳng ra sau vào một căn phòng nhỏ, nóng hầm hập. Tôi chưa từng vào trong một đồn cảnh sát bao giờ, và tôi cứ nghĩ nó sẽ phải... tôi chẳng biết nữa. Có vẻ trịnh trọng hơn, chẳng hạn. Nó nhắc tôi nhớ đến phòng họp trong văn phòng hiệu trưởng, có điều đèn đóm không bằng. Cái ống huỳnh quang chớp tắt liên hồi trên đầu làm hằn sâu hơn từng nếp nhăn trên mặt điều tra viên Wheeler và biến da của bà ta thành một thứ màu vàng vọt xấu xí. Tôi không biết với tôi thì sao.

Bà ta mời tôi nước, và khi tôi từ chối thì bà ta rời phòng hết mấy phút, để rồi trở lại với một chiếc túi đeo chéo vắt trên vai và một phụ nữ nhỏ thó tóc đen theo sau. Cả hai người ngồi đối diện tôi qua chiếc bàn thấp rộng bằng kim loại, rồi điều tra viên Wheeler thả túi xuống sàn. “Addy, đây là Lorna Shaloub, sĩ quan hỗ trợ gia đình(7) của Học khu Bayview. Cô ấy ở đây với tư cách một người có liên quan để đại diện cho cháu. Nào, đây không phải một buổi tạm giữ thẩm tra. Cháu không phải trả lời câu hỏi của tôi và có quyền rời đi bất cứ lúc nào. Cháu hiểu chứ?”

Không hẳn. Tôi đã chẳng còn hiểu gì từ chỗ “người có liên quan”. Nhưng tôi vẫn đáp “Vâng”, dù rằng hơn bao giờ hết tôi ước mình đã về nhà luôn. Hay có Jake đi cùng tôi.

“Tốt. Tôi mong cháu sẽ ở lại đây với tôi. Tôi cảm thấy, trong tất cả bốn người liên quan, cháu có khả năng là người duy nhất bị dính vào vụ này mà không có ý đồ xấu.”

Tôi chớp chớp mắt. “Người duy nhất gì cơ?”

“Không có ý đồ xấu. Tôi muốn cho cháu xem cái này.” Bà ta cho tay vào chiếc túi bên cạnh và lôi ra một cái laptop. Cô Shaloub và tôi chờ trong lúc bà ta mở máy và gõ vài nút trên bàn phím. Tôi bặm má, tự hỏi có phải bà ta định cho tôi xem mấy bài đăng trên Tumblr không. Có thể bên cảnh sát nghĩ có kẻ trong số chúng tôi đã viết chúng như một thứ trò đùa kinh khủng nào đó. Nếu họ hỏi tôi kẻ đó là ai, tôi nghĩ mình sẽ nói là Bronwyn. Vì đống bài đăng đó cảm giác như được viết bởi một đứa nghĩ mình thông minh vượt trội hơn tất thảy mọi người.

Điều tra viên Wheeler xoay màn hình laptop lại đối diện với tôi. Tôi không biết mình đang nhìn cái gì, nhưng có vẻ như là một trang blog, với logo Nghe Đồn chình ình ngay chính giữa. Tôi ngơ ngác nhìn bà ta, và bà ta đáp, “Đây là bảng điều khiển Simon dùng để quản lý nội dung trên Nghe Đồn. Bên dưới phần ngày tháng đề thứ Hai tuần trước là những bài mới nhất của cậu ta.”

Tôi cúi người tới và bắt đầu đọc.

Lần đầu tiên ứng dụng này gọi tên gái ngoan BR, người sở hữu sổ điểm hoàn hảo nhất trường. Mỗi tội cô nàng đạt điểm A môn Hóa không phải chỉ nhờ lao động cật lực đâu, trừ phi cậu gọi việc ăn trộm đề bài từ ổ Google Drive của thầy C là thế. Ai đó hãy báo lại với Yale đi...

Ở cực bên kia, NM, tên tội phạm rất được yêu mến của chúng ta đã trở lại tiếp tục công việc chuyên môn của chàng: bảo đảm toàn trường được thỏa thuê phê thuốc. Tôi khá chắc việc đó vi phạm lệnh quản chế của cậu đấy, N.

MLB cộng với CC bằng cả một tháng Sáu tới xanh mướt, nhỉ? Có vẻ như pitcher thuận tay trái của Bayview chắc chắn sẽ thu hút nhiều chú ý trong các giải lớn... nhưng chẳng phải họ có mấy quy định khá ngặt không cho sử dụng chất kích thích ư? Vì phần thi đấu của CC trong mùa rõ mười mươi là đã xài thuốc.

AP và JR là cặp đôi hoàn hảo. Công chúa ngày hội trường và trung vệ ngôi sao, suốt ba năm tình nồng ý đậm. Trừ mỗi một dịp hè năm ngoái khi A có cuộc phiêu lưu tình ái với TF ở căn nhà bên bờ biển của chàng. Chuyện càng khó xử hơn khi hai chàng là bạn nhau. Họ có học hỏi kinh nghiệm từ nhau không nhỉ?

Tôi không thở nổi. Bí mật của tôi đã ở trước mắt tất cả mọi người. Làm thế nào? Simon chết rồi; nó đâu thể đăng cái này được nữa. Có phải ai đó đã tiếp quản lại không? Kẻ đăng bài trên Tumblr? Nhưng có quan trọng gì: làm sao, vì sao, khi nào - tất cả những gì quan trọng chính là nó đã ở ngoài kia. Jake sẽ đọc được, nếu không phải anh đã đọc rồi. Tất cả mọi điều tôi đọc trước khi tới chỗ tên viết tắt của mình, những chuyện khiến tôi chấn động khi nhận ra chúng đang nói về ai và chúng nghĩa là sao, đều rơi tọt khỏi đầu tôi cả. Không còn gì tồn tại ngoài cái sai lầm ngu xuẩn, kinh khủng của tôi, hiện lên rõ mồn một trên màn hình, cho toàn thế giới đọc được.

Jake sẽ biết. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.

Đầu gục xuống bàn còn người gần như gập đôi lại, mới đầu tôi không nghe được điều tra viên Wheeler nói gì. Rồi một vài từ bắt đầu lọt vào đầu tôi. “... hiểu cháu cảm thấy bị mắc kẹt ra sao... ngăn không cho điều này được công bố... Nếu cháu nói chúng tôi hay chuyện gì đã xảy ra, chúng tôi có thể giúp cháu, Addy...”

Tôi chỉ thu được một câu. “Cái này chưa được đăng sao?”

“Bài này được lưu sẵn vào cái ngày Simon chết, nhưng cậu ta không có cơ hội đăng lên,” điều tra viên Wheeler ôn tồn đáp. Được cứu rồi. Jake chưa thấy cái này. Chưa ai thấy. Ngoại trừ... viên cảnh sát này, và có lẽ những cảnh sát khác nữa. Điều tôi quan tâm khác với điều bà ta quan tâm.

Điều tra viên Wheeler cúi tới trước, môi mím thành một nụ cười không lên nổi đến mắt. “Chắc cháu đã nhận ra những cái tên viết tắt rồi, nhưng mấy chuyện kia là về Bronwyn Rojas, Nate Macauley và Cooper Clay đó. Bốn người bọn cháu đã có mặt trong phòng với Simon khi cậu ta chết.”

“Đó... là một sự tình cờ kỳ lạ,” tôi ấp úng.

“Chẳng phải vậy sao?” điều tra viên Wheeler đồng tình. “Addy, cháu đã biết Simon chết thế nào rồi. Chúng tôi đã kiểm tra phòng thầy Avery rất kỹ và không thấy có cách nào dầu lạc có thể xuất hiện trong cốc của Simon trừ phi ai đó đã bỏ vào sau khi cậu ta lấy nước từ vòi. Trong phòng khi đó chỉ có sáu người, một người giờ chết rồi. Thầy của bọn cháu rời phòng một thời gian khá lâu. Bốn người bọn cháu ở lại với Simon ai cũng có lý do muốn bắt cậu ta im lặng.” Giọng bà ta không lớn hơn trước, nhưng lại lùng bùng trong tai tôi như tiếng ong vo vo quanh tổ. “Cháu có nhận ra tôi muốn nói gì chưa? Có thể một nhóm người đã thực hiện vụ này, nhưng vậy không có nghĩa các cháu chịu trách nhiệm ngang nhau. Giữa nảy ra ý tưởng và thực hiện ý tưởng đó là một trời một vực đấy.”

Tôi nhìn sang cô Shaloub. Mặt cô ta đúng là rất quan tâm, phải nói như vậy, nhưng không có vẻ gì là theo phe tôi cả. “Cháu không hiểu ý cô.”

“Cháu đã nói dối chuyện vào phòng y tế, Addy. Có phải có người bảo cháu làm thế không? Lấy hết bút Epi để sau đó không cứu được Simon?”

Tim tôi đập bình bình trong lúc tôi nhặt một lọn tóc trên vai và vân vê nó giữa mấy ngón tay. “Cháu không nói dối. Cháu quên thôi.” Chúa ơi, nếu bà ta bắt tôi làm kiểm tra với máy phát hiện nói dối thì sao? Tôi sẽ không bao giờ qua được.

“Thời nay lớp trẻ các cháu chịu nhiều áp lực,” điều tra viên Wheeler nói. Giọng bà ta gần như thân thiện, nhưng đôi mắt thì vẫn lạnh nhạt như vậy. “Chỉ riêng mạng xã hội thôi - như thể giờ các cháu chẳng thể phạm lỗi được nữa, nhỉ? Nó sẽ bám theo các cháu khắp nơi. Tòa án rất bao dung với những người trẻ nhạy cảm, những người hành động vội vàng khi có quá nhiều thứ để mất, đặc biệt khi họ giúp chúng tôi tìm ra sự thật. Gia đình Simon xứng đáng có được sự thật, cháu có nghĩ thế không?”

Tôi cúi gằm và giật giật tóc. Tôi không biết phải làm gì. Jake sẽ biết - nhưng anh không ở đây. Tôi nhìn cô Shaloub vén mái tóc ngắn ra sau tai, và đột nhiên giọng Ashton vang lên trong đầu tôi. Em không phải trả lời câu hỏi nào cả.

Phải rồi. Điều tra viên Wheeler ngay từ đầu có nói vậy, và lời đó xua tan mọi thứ khác khỏi đầu tôi với cảm giác nhẹ nhõm và sáng suốt đến bất ngờ.

“Cháu về đây.”

Tôi nói điều đó một cách dứt khoát, nhưng vẫn không chắc lắm là mình có thể làm vậy. Tôi đứng dậy và chờ xem liệu bà ta có ngăn cản, nhưng không. Bà ta chỉ nheo mắt và đáp, “Dĩ nhiên. Như tôi đã nói, đây không phải buổi tạm giữ thẩm tra. Nhưng xin cháu hiểu cho, khi cháu rời khỏi đây rồi thì sự giúp đỡ tôi dành cho cháu lúc này sẽ không còn nữa đâu.”

“Cháu không cần cô giúp,” tôi đáp, và bước ra khỏi cửa, rồi ra khỏi đồn cảnh sát. Không ai cản tôi lại. Dù vậy, khi ra tới ngoài rồi, tôi không biết mình nên đi đâu hay làm gì nữa.

Tôi ngồi lên ghế băng và lấy điện thoại ra, tay run rẩy. Tôi không thể gọi Jake, chuyện này thì không. Nhưng ngoài ra thì còn ai? Đầu óc tôi trống rỗng như thể điều tra viên Wheeler đã lấy tẩy xóa sạch mọi thứ vậy. Cả cuộc đời tôi dựng nên hoàn toàn chỉ xoay quanh Jake và giờ khi mọi thứ sụp đổ tôi nhận ra, quá muộn màng, rằng tôi lẽ ra nên vun đắp quan hệ với những người sẽ quan tâm khi một viên cảnh sát có quả đầu bà thím và một bộ vét xấu òm vừa buộc tội tôi giết người. Và khi tôi nói “quan tâm”, tôi không có ý là quan tâm cái kiểu ôi-Chúa-ơi-cậu-nghe-chuyện-gì-vừa-xảy-ra-với-Addy-chưa.

Mẹ tôi sẽ quan tâm đấy, nhưng lúc này tôi không thể đối diện với cái vẻ phán xét và khinh miệt đó.

Tôi kéo tới vần A trong danh bạ và nhấn vào một cái tên. Lựa chọn duy nhất của tôi, và tôi thầm cảm tạ ơn trên khi chị bắt máy.

“Ash?” Bằng cách nào đó tôi đã kìm lại không bật khóc khi nghe giọng chị. “Em cần chị giúp.”

Cooper

Chủ nhật ngày 30 tháng Chín, 2:30 chiều

Khi điều tra viên Chang cho tôi coi cái trang Nghe Đồn chưa xuất bản kia, tôi đọc hết phần về mấy người kia trước. Phần về Bronwyn làm tôi sốc, Nate thì không, tôi không biết thằng “TF” viết ở đây là đã ngủ với Addy là thằng nào - và tôi gần như chắc chắn phần của mình sẽ là về cái gì. Tim tôi đập thình thình khi tôi dõi mắt theo tên viết tắt của mình: Vì phần thi đấu của CC trong mùa rõ mười mươi là đã xài thuốc.

Hừ. Mạch tôi chậm lại khi tôi ngả người trên ghế. Không phải cái tôi đang trông đợi.

Dù có lẽ tôi cũng không nên ngạc nhiên. Tôi đã tiến bộ rất nhiều, rất nhanh - ngay cả cái ông chiêu mộ cho Padres cũng phải nói vậy.

Điều tra viên Chang vòng vo tam quốc một hồi, bóng gió này kia tới khi tôi hiểu ra rằng ổng nghĩ bốn đứa tụi tôi ở trong căn phòng đó đã lên toàn bộ kế hoạch này nhằm ngăn không cho Simon đăng bài. Tôi cố hình dung ra cảnh đó - tôi, Nate và hai cô gái âm mưu giết người bằng dầu lạc trong phòng phạt của thầy Avery. Tào lao tới độ còn chẳng làm được một bộ phim ra hồn.

Tôi biết mình im hơi lặng tiếng hơi lâu. “Trước tuần rồi, Nate và con chưa từng nói chuyện với nhau,” cuối cùng tôi cất lời. “Và con chắc chắn mình chưa từng nói chuyện với hai bạn gái về vụ này.

Điều tra viên Chang chồm qua gần tới giữa bàn. “Cậu là học trò ngoan, Cooper. Tới giờ thì hồ sơ của cậu sạch không tì vết, cậu có một tương lai xán lạn trước mắt. Cậu phạm lỗi một lần và bị phát hiện. Điều đó rất đáng sợ. Tôi hiểu mà. Nhưng lúc này vẫn chưa quá muộn để làm điều đúng đắn đâu.”

Tôi không chắc ổng đang nói tới lỗi lầm nào: nói tôi xài thuốc kích thích, nói tôi giết người, hay cái gì đó tụi tôi chưa bàn tới nữa. Nhưng theo tôi biết, tôi vẫn chưa bị phát hiện cái gì hết. Chỉ toàn bị gán cho thôi. Bronwyn với Addy chắc cũng đang được nghe một bài thuyết trình tương tự đâu đây. Còn Nate chắc nội dung sẽ khác một chút.

“Con không gian lận,” tôi nói với điều tra viên Chang. “Và con không hại Simon.” Hổng hại. Tôi có thể nghe khẩu âm của mình đang quay trở lại.

Ổng thử một hướng khác. “Ai nảy ra ý gài điện thoại để cho mấy cô cậu cùng bị phạt?”

Tôi nghiêng tới trước, hai lòng bàn tay áp chặt lên lớp len đen của cái quần xịn. Tôi hiếm khi mặc cái quần này, và giờ thì nó làm tôi thấy nóng và ngứa. Tim tôi lại đập thình thịch trong ngực. “Nghe nè. Con không biết là ai làm, nhưng... chả phải đây là cái các chú nên điều tra sao? Kiểu như trên mấy cái điện thoại có vân tay không? Vì con thấy có khả năng là bọn con bị gài.” Người còn lại trong phòng, một ông đại diện nào đó từ Học khu Bayview, nãy giờ chẳng nói câu gì, gật gù như thể tôi vừa nói ra chân lý. Nhưng vẻ mặt của điều tra viên Chang không hề thay đổi.

“Cooper, chúng tôi đã kiểm tra mấy cái điện thoại đó ngay từ khi bắt đầu nghi ngờ có trò mờ ám. Không có bằng chứng pháp lý nào cho thấy có người nào khác dính líu vào. Chúng tôi đang khoanh vùng bốn cô cậu, và tôi nghĩ giới hạn đó sẽ không thay đổi đâu.”

Điều đó rốt cuộc cũng khiến tôi phải nói, “Con muốn gọi ba mẹ.”

Phần “muốn” không đúng lắm, nhưng giờ tôi dính vô sâu quá rồi. Điều tra viên Chang thở dài như thể tôi vừa làm ổng thất vọng nhưng vẫn đáp, “Được thôi. Cậu có mang theo điện thoại bên mình chứ?” Khi tôi gật đầu, ổng nói, “Cậu có thể gọi điện ngay đây.” Ông ở lại trong lúc tôi gọi cho ba, ba nắm bắt tình hình nhanh hơn tôi nhiều.

“Cho ba nói chuyện với thằng cha điều tra viên đó,” ba gầm lên. “Liền. Và Cooperstown - à, Cooper! Đợi chút. Con không được nói thêm lời nào với bất cứ ai nữa.”

Tôi đưa điều tra viên Chang điện thoại của tôi và ổng áp tai nghe. Tôi không nghe được hết những gì ba nói, nhưng ba lớn tiếng đủ cho tôi nắm được đại khái. Điều tra viên Chang cố xen vào mấy câu - đại loại như là ở California thì thẩm vấn người vị thành niên mà không có mặt phụ huynh là hoàn toàn hợp pháp - nhưng chủ yếu ổng vẫn để mặc ba nói. Đến một lúc ổng đáp, “Không. Cậu ấy có quyền ra về,” thì tai tôi dỏng lên. Tôi đã không hề nhận ra mình có thể về.

Điều tra viên Chang trả điện thoại lại cho tôi, và giọng ba rổn rang trong tai tôi. “Cooper, con nghe không? Đi về nhà liền. Bọn họ không buộc tội con cái gì hết, và con không được trả lời thêm câu nào mà không có mặt ba với luật sư hết.”

Luật sư. Tôi có thật sự cần luật sư không? Tôi cúp máy và nhìn điều tra viên Chang. “Ba con biểu con về.”

Cậu có quyền về, điều tra viên Chang nói, và tôi ước gì mình biết điều đó từ đầu. Có thể ổng có nói. Thật sự là tôi không nhớ. “Nhưng, Cooper này, những cuộc trò chuyện tương tự đang diễn ra với các bạn của cậu trong đồn. Một trong số họ sẽ chấp nhận hợp tác cùng chúng tôi, và người đó sẽ nhận được đãi ngộ rất khác với những người còn lại đấy. Tôi mong người đó sẽ là cậu. Tôi muốn cậu có được cơ hội đó.”

Tôi muốn nói là ổng sai hết ráo rồi, nhưng ba đã dặn không được nói nữa. Dù vậy, tôi đâu thể nào đi mà không nói gì. Nên cuối cùng tôi bắt tay điều tra viên Chang và nói, “Cảm ơn chú vì đã dành thời gian.”

Tôi nói nghe như một thằng liếm đít hạng nhất vậy. Bao nhiêu năm rèn luyện đó mà.