Chương 8
Bronwyn
Chủ nhật ngày 30 tháng Chín, 3:07 chiều
Tôi mừng không sao tả xiết khi bố mẹ đều có mặt ở nhà thờ lúc điều tra viên Mendoza kéo tôi sang bên và yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát. Tôi tưởng họ sẽ chỉ hỏi tôi thêm vài câu tiếp nối sĩ quan Budapest. Tôi đâu có ngờ chuyện xảy ra tiếp theo đó và hẳn sẽ chẳng biết phải làm gì. Bố mẹ tôi xen vào và không cho tôi trả lời câu hỏi nào. Họ moi được một đống thông tin từ chỗ ông điều tra viên mà không cho lại bất cứ điều gì. Quả là bậc thầy.
Nhưng. Giờ bố mẹ đã biết việc tôi làm.
À. Thực ra thì chưa. Họ chỉ biết tin đồn. Lúc này, trên đường lái xe về nhà từ đồn cảnh sát, họ vẫn thao thao lên án cái sự bất công của vụ việc vừa qua. À thì, có mẹ tôi nói. Bố chỉ tập trung vào con đường trước mặt, nhưng ngay cả cách bố bật đèn xi nhan cũng hung hăng bất thường.
“Ý tôi là,” mẹ nói, với một giọng gấp gáp cho thấy rằng mẹ chỉ mới đang khởi động, “chuyện xảy ra với Simon kinh khủng thật. Dĩ nhiên bố mẹ thằng bé muốn câu trả lời. Nhưng đi lấy một cái tin đồn đăng trên mạng của học sinh cấp ba rồi biến nó thành lời buộc tội như thế thì lố bịch thật sự. Tôi không hiểu làm sao người ta lại nghĩ Bronwyn có thể giết một thằng bé vì cái bài viết dối trá của nó được.”
“Không phải dối trá đâu ạ,” tôi nói, nhưng khẽ đến mức mẹ không thể nghe thấy.
“Bên cảnh sát không có gì hết.” Giọng bố như thể đang đánh giá một công ty mà mình định mua lại rồi nhận ra nó không đủ tiềm năng. “Toàn những chứng cứ gián tiếp mơ hồ. Hiển nhiên là không có chứng cứ pháp lý nào bằng không bọn họ đâu có thử cách này. Một phương pháp thảm hại.” Chiếc xe chạy trước dừng bất ngờ vì đèn vàng, và bố khẽ chửi thề một câu tiếng Tây Ban Nha lúc thắng lại. “Bronwyn, bố không muốn con lo lắng vụ này. Nhà mình sẽ thuê một luật sư xuất sắc, nhưng thuần túy chỉ là hình thức thôi. Khi vụ này qua đi có lẽ bố sẽ kiện sở cảnh sát. Đặc biệt nếu có bất cứ gì lọt ra ngoài làm tổn hại danh tiếng của con.”
Cổ họng tôi cho cảm giác như tôi chuẩn bị đẩy từ ngữ qua một lớp bùn đặc quánh. “Là thật ạ.” Tôi nói gần như không ra tiếng. Tôi áp lòng bàn tay lên cái má nóng rực và lên giọng. “Con có gian lận. Con xin lỗi.”
Mẹ cựa mình trên ghế. “Mẹ nghe không rõ, con yêu. Con nói gì thế?”
“Con có gian lận.” Từ ngữ luống cuống tuôn ra: chuyện tôi đã sử dụng máy tính trong phòng thí nghiệm ngay sau thầy Camino, rồi nhận ra thầy chưa đăng xuất Google Drive. Trong đó có một tập tin với toàn bộ đề kiểm tra môn Hóa cho tới cuối năm. Tôi tải nó xuống usb mà gần như không suy nghĩ gì. Rồi tôi dùng nó để đạt điểm tối đa suốt cả năm đó.
Tôi không biết sao Simon phát hiện ra. Nhưng như mọi khi, nó đã đúng.
Những phút sau đó trong xe thật kinh khủng. Mẹ cục cựa trên ghế và nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt của kẻ bị phản bội. Bố thì không thể làm vậy, nhưng bố cứ liếc mắt vào kính chiếu hậu như thể mong sẽ thấy điều gì đó khác. Tôi đọc được nỗi đau trong vẻ mặt hai người: Con không phải người bố mẹ vẫn tưởng.
Bố mẹ tôi chỉ quan tâm đến thành tích dựa vào thực lực. Bố đã là một trong những giám đốc tài chính trẻ nhất California trước cả khi chị em tôi ra đời, còn phòng khám da liễu của mẹ thành công tới mức mấy năm qua mẹ không có thời gian nhận thêm bệnh nhân mới. Từ mẫu giáo họ đã bơm cho tôi một thông điệp duy nhất: Chăm chỉ, cố hết mình, và mọi thứ sẽ như ý. Và quả đúng như thế, cho tới môn Hóa.
Có lẽ tôi đã không biết phải làm sao với chuyện đó.
“Bronwyn.” Mẹ vẫn nhìn tôi chằm chằm, giọng khẽ và căng thẳng. “Chúa ơi. Mẹ không tưởng tượng nổi là con lại đi làm một chuyện như vậy. Chuyện này tồi tệ hết sức, nhưng trên hết, nó gán cho con một động cơ.”
“Con không làm gì Simon hết!” tôi buột miệng.
Hai đường thẳng là môi mẹ khẽ giãn ra khi mẹ lắc đầu với tôi. “Mẹ thất vọng về con, Bronwyn, nhưng mẹ không có ý đó. Mẹ chỉ nói những gì đã xảy ra. Nếu con không thể khẳng định Simon nói dối, thì chuyện này có thể sẽ rầy rà lắm.” Mẹ day day mắt. “Sao nó biết con gian lận? Nó có bằng chứng không?”
“Con không biết. Simon không...” Tôi ngừng lời, nghĩ tới mọi bài đăng trên Nghe Đồn mà mình đã đọc những năm qua. “Simon chưa bao giờ thật sự chứng minh gì cả. Chỉ có... mọi người tin nó vì nó không bao giờ nói sai. Rốt cục mọi thứ đều bị phơi ra thôi.”
Vậy mà tôi cứ nghĩ mình thoát, vì tôi đã trộm tập tin của thầy Camino từ tháng Ba rồi. Cái tôi không hiểu được là, nếu Simon biết, vì sao nó không đăng ngay lập tức?
Đương nhiên tôi biết việc mình làm là sai. Tôi còn nghĩ có thể hành vi là phạm pháp nữa kia, mặc dù nói chính xác tôi không đột nhập vào tài khoản thầy Camino vì nó vốn mở sẵn. Nhưng chuyện đó nghe thật khó tin. Maeve vẫn dùng khả năng máy tính siêu đẳng của mình hack chỗ này chỗ kia cho vui suốt, và nếu đã có ý định, tôi có thể nhờ nó lấy trộm đề của thầy Camino lắm chứ. Hoặc thậm chí sửa điểm của mình. Nhưng nào có phải tôi mưu tính trước đâu. Lúc ấy cái tập tin ở ngay trước mắt tôi, và tôi cứ thế lấy thôi.
Rồi tôi quyết định dựa vào nó suốt mấy tháng sau đó, tự nhủ rằng như thế không sao hết, vì một môn học khó nhằn không nên làm hỏng tương lai của tôi. Ý nghĩ đó trở nên mỉa mai làm sao, sau chuyện vừa xảy ra ở đồn cảnh sát.
Tôi tự hỏi chuyện Simon viết về Cooper và Addy có thật nốt không. Điều tra viên Mendoza cho nhà tôi coi hết các bài, ám chỉ rằng có thể một người khác đã đồng ý hợp tác và đang tự thú rồi. Tôi luôn nghĩ tài năng của Cooper là Chúa ban còn Addy thì ám ảnh với Jake đến mức còn không thèm ngó trai nào khác nữa là, nhưng bọn họ chắc cũng chưa từng nghĩ tôi lại gian lận.
Còn Nate thì tôi không thắc mắc gì. Cậu ta chưa bao giờ giả vờ là gì khác.
Bố cho xe lên lối vào nhà rồi tắt máy, rút chìa ra và quay sang nhìn tôi. “Còn gì con chưa nói với bố mẹ không?”
Tôi nghĩ tới căn phòng nhỏ ngột ngạt ở đồn cảnh sát, bố mẹ tôi hai bên còn điều tra viên Mendoza ném mớ câu hỏi vào tôi như ném lựu đạn. Cháu có tranh đua gì với Simon không? Cháu có tới nhà cậu ta chưa? Cháu có biết cậu ta viết bài về mình không?
Cháu có bất cứ lý do gì, ngoài cái này ra, để ghét hay thù hằn Simon không?
Bố mẹ bảo tôi không phải trả lời câu hỏi nào cả, nhưng tôi có trả lời câu đó. Không, tôi đáp.
“Không,” giờ tôi lặp lại, nhìn thẳng vào mắt bố.
Nếu bố có biết tôi đang nói dối đi nữa, thì cũng không để lộ ra.
Nate
Chủ nhật ngày 30 tháng Chín, 5:15 chiều
Gọi chuyến xe về nhà cùng sĩ quan Lopez sau lễ tang Simon là “căng thẳng” thì đã là nói giảm nói tránh rồi.
Nhẽ đầu tiên là phải đến vài giờ sau tôi mới được ra. Sau khi thằng cha sĩ quan Húi Cua đưa tôi đến đồn và hỏi hàng chục câu cùng một ý là tôi có giết Simon không. Sĩ quan Lopez xin được có mặt lúc thẩm vấn và ổng đồng ý, tôi thì không có vấn đề gì. Có điều tình hình hơi căng một chút khi ổng lôi ra cái tố cáo của Simon về vụ buôn thuốc.
Cái đó, tuy đúng, nhưng ổng đâu có chứng minh được. Ngay cả tôi cũng biết vậy. Tôi giữ vẻ bình thản khi ổng nói tình huống liên quan tới cái chết của Simon cho cảnh sát một lý do hợp lý để lục soát nhà tôi tìm thuốc, và rằng họ đã có trát. Sáng nay tôi dọn sạch sẽ rồi, nên tôi biết họ sẽ chẳng thấy gì đâu.
Ơn Chúa sĩ quan Lopez và tôi gặp nhau Chủ nhật. Bằng không tôi đã vào tù rồi. Tôi nợ cổ không để đâu cho hết, tuy cổ không biết điều đó. Và cũng vì cổ đã bảo vệ tôi trong lúc thẩm tra nữa, cái đó thì tôi đồ cổ biết. Lần nào gặp nhau tôi cũng nói dối cổ và tôi khá chắc là cổ biết. Nhưng khi sĩ quan Húi Cua bắt đầu sôi máu, cổ lại kiềm ông ta xuống. Cuối cùng, tôi có cảm giác là họ chẳng có gì ngoài vài cái bằng chứng mơ hồ phỏng đoán và một giả thuyết mà họ định gây áp lực cho một đứa nào đó nhận tội.
Tôi trả lời vài câu hỏi. Những câu tôi biết sẽ không đẩy tôi vào rắc rối. Những câu khác thì tôi chỉ Em không biết và Em không nhớ tới lui theo nhiều cách diễn đạt khác nhau. Đôi lúc đó còn là câu trả lời thật lòng nữa.
Sĩ quan Lopez không nói tiếng nào từ lúc chúng tôi rời đồn cho tới lúc cổ cho xe ngừng trước nhà tôi. Giờ cổ nhìn tôi với ánh mắt rõ ràng hàm ý ngay cả cổ cũng không thấy mặt tốt đẹp của chuyện vừa xảy ra.
“Nate, tôi sẽ không hỏi em điều tôi thấy trên trang đó có là sự thật hay không. Đó là chuyện của em với luật sư, nếu tình hình đến nước đó. Nhưng em cần hiểu điều này. Nếu, từ hôm nay trở đi, em buôn thuốc dưới bất kỳ hình thức nào - thì tôi không thể giúp em được nữa. Không ai có thể cả. Đây không phải chuyện đùa. Cái em đang đối mặt có khả năng là tội hình sự nghiêm trọng đó. Có bốn đứa bị dính vào vụ điều tra này và trừ em ra, tất cả đều được bảo vệ bởi những ông bố bà mẹ có điều kiện và quan tâm tới con cái. Nếu không nói thẳng là giàu có và thế lực. Em là đứa ngoài lề và con tốt thí hiển nhiên. Tôi nói vậy rõ không?”
Chúa ơi. Cổ không nương tay tí nào. “Vâng.” Tôi hiểu. Suốt đường về tôi đã nghĩ đến chuyện đó.
“Được rồi. Chủ nhật sau gặp em. Gọi tôi nếu có gì cần tới tôi trước đó.”
Tôi ra khỏi xe mà không cảm ơn. Một hành động ngu xuẩn, nhưng tính tôi cũng chẳng bao giờ mang ơn ai. Tôi bước vào căn bếp lụp xụp và cái mùi đập ngay vào mũi: mùi nôn chua loét xộc vào mũi và họng khiến tôi muốn ọe. Tôi nhìn quanh tìm xem nó phát ra từ đâu, và chắc nay là ngày may mắn của tôi vì bố đã chịu khó mửa trong bồn rửa. Chỉ có điều không buồn xả nước sau đó. Tôi lấy một tay che mặt và tay kia chĩa vòi xịt vào đó, nhưng vô tác dụng. Đống nôn giờ đã đông lại và sẽ không trôi đi trừ phi tôi cọ.
Đâu đó trong nhà chúng tôi có miếng xốp. Có thể là tủ dưới bồn rửa. Tuy nhiên tôi không ngó xuống tìm, mà đá chân vào đó. Cảm giác khá đã, nên tôi đá thêm năm mười lần nữa, càng lúc càng mạnh cho tới khi miếng gỗ rẻ tiền nứt ra. Tôi thở dốc, hít đầy phổi thứ không khí ngập mùi nôn, và tôi phát ngấy với mọi chuyện, tới mức có thể giết người.
Có những kẻ tệ hại đến không đáng sống nữa. Chúng là như thế đấy.
Tiếng lách tách quen thuộc vang lên từ ngoài phòng khách - Stan, đang cào vào bể kính, tìm thức ăn. Tôi nặn hết nửa chai nước rửa chén vào bồn và xịt thêm một đợt nước nữa vào đó. Phần còn lại để sau.
Tôi lôi hộp đựng dế sống ra khỏi tủ lạnh và thả chúng vào chuồng Stan, nhìn chúng nhảy loăng quăng không hay biết mình sắp gặp chuyện gì. Tôi thở chậm lại và đầu óc rõ ràng hơn, nhưng đó chẳng phải tin tốt gì. Không nghĩ về đống cứt này thì cũng sẽ phải lo đống cứt khác.
Giết người theo nhóm. Giả thuyết thú vị đấy. Có lẽ tôi nên mừng vì đám cớm không tìm cách gán toàn bộ vụ này cho tôi. Bảo ba đứa kia gật đầu và thoát án tù. Tôi khá chắc Cooper và nhỏ tóc vàng sẽ rất sẵn lòng hợp tác.
Nhưng Bronwyn có lẽ là không.
Tôi nhắm mắt và đặt tay lên nóc chuồng Stan, nghĩ tới nhà Bronwyn. Sạch sẽ và sáng sủa làm sao, và cái cách cậu với con em gái trò chuyện như thể những gì hay ho nhất của cuộc hội thoại là những điều họ không nói ra. Sau khi bị gán cho tội giết người, thì trở về một ngôi nhà như thế chắc là thích lắm.
Khi tôi lên xe rời nhà, tôi tự nhủ là mình không biết đi đâu, rồi lái vòng vòng gần một tiếng đồng hồ. Khi tôi đến được lối vào nhà Bronwyn thì đã là giờ người ta ăn tối, và tôi nghĩ chắc sẽ không ai bước ra.
Dù vậy, tôi đã sai. Có người ra. Là một ông cao lớn đeo kính, tóc đen ngắn, mặc áo vét lông cừu và sơ mi ca rô. Ổng nhìn giống người quen ra lệnh, và ổng tiến lại tôi với vẻ bình thản, thận trọng.
“Nate phải không?” Ổng chống tay lên hông, cái đồng hồ to cộ lấp loáng trên cổ tay. “Tôi là Javier Rojas, bố của Bronwyn. Tôi e là cậu không thể ở đây.”
Ổng nghe không có vẻ giận dữ, chỉ đều đều. Nhưng đồng thời cũng nghe như ổng chưa bao giờ nói ra điều gì với vẻ nghiêm túc đến thế trong đời.
Tôi gỡ mũ bảo hiểm ra để nhìn lại ổng. “Bronwyn có nhà không?” Câu hỏi thừa thãi nhất trên đời. Đương nhiên là cậu có ở nhà và đương nhiên ổng sẽ không cho tôi gặp cậu. Tôi không biết sao mình muốn thế, trừ việc tôi không thể. Và vì tôi muốn hỏi cậu: Sự thật là gì? Cậu đã làm gì? Cậu đã không làm gì?
“Cậu không thể ở đây,” Javier Rojas lặp lại. “Tôi tin cậu cũng không muốn dính dáng thêm gì tới cảnh sát hơn tôi.” Ổng khá thuyết phục trong việc giả vờ là tôi sẽ chẳng bao giờ là cơn ác mộng tồi tệ nhất của ổng, ngay cả khi tôi không bị dính vào một vụ điều tra án mạng cùng con gái ổng.
Thế đấy. Ranh giới đã được vạch ra. Tôi là đứa ngoài lề và con tốt thí hiển nhiên. Chẳng còn gì để nói, vậy là tôi lùi xe ra khỏi lối vào nhà ổng và về nhà.