← Quay lại trang sách

Chương 9

Addy

Chủ nhật ngày 30 tháng Chín, 5:30 chiều

Ashton mở cửa căn hộ ở trung tâm San Diego của chị. Căn hộ một phòng ngủ, bởi chị và Charlie không đủ tiền thuê căn nào to hơn. Đặc biệt là với khoản nợ cả năm học phí trường luật mà giờ sẽ càng thêm khó trả khi công việc thiết kế đồ họa của Ashton vẫn chưa có tiến triển còn Charlie thì quyết định làm phim tài liệu về thiên nhiên thay vì làm luật sư.

Nhưng đó không phải cái chị em tôi muốn nói tới ở đây.

Ashton pha cà phê trong căn bếp nhỏ mà xinh: tủ bếp trắng, bàn bếp bằng cẩm thạch đen bóng, dụng cụ thép không gỉ, đèn thiết kế hoài cổ. “Charlie đâu?” tôi hỏi trong lúc chị thêm kem và đường cho tôi, loãng và ngọt đúng kiểu tôi thích.

“Đi leo vách đá,” Ashton nói, miệng mím lại thành một đường mỏng khi chị đưa tôi cái cốc. Charlie có nhiều sở thích mà Ashton không chia sẻ, và cái nào cũng đắt đỏ. “Chị sẽ gọi hỏi anh ta chuyện thuê cho em một luật sư. Có thể các giáo sư cũ của anh ta quen biết ai đó.”

Ashton khăng khăng đưa tôi đi kiếm đồ ăn sau khi chúng tôi rời đồn cảnh sát, và ở quán tôi kể lại cho chị mọi thứ - à, gần như mọi thứ. Dù gì cũng thú thật về tin đồn của Simon. Chị cố gọi cho mẹ trên đường tới đây, nhưng bị chuyển sang hộp thư thoại và chị để lại một lời nhắn mập mờ gọi-con-ngay-khi-mẹ-nhận-tin.

Và mẹ lờ đi. Hoặc chưa nhận được. Có lẽ tôi nên cho mẹ cơ hội.

Chúng tôi mang cà phê ra sân thượng và ngồi đối diện nhau trên hai cái ghế đỏ rực bên cái bàn nhỏ xíu. Tôi nhắm mắt và hớp một ngụm lớn thứ chất lỏng nóng ngọt lịm kia, ép bản thân phải thư giãn. Không có tác dụng, nhưng tôi cứ nhấp từng ngụm từ từ cho tới hết cốc. Ashton lấy điện thoại ra và nhắn cho Charlie một tin cộc lốc, rồi gọi mẹ lần nữa. “Vẫn cứ thư thoại,” chị thở dài, uống nốt chỗ cà phê.

“Không ai ở nhà trừ chúng ta,” tôi nói, và không hiểu sao điều đó khiến tôi cười. Có phần hơi ngặt nghẽo. Có khi tôi điên tới nơi rồi.

Ashton chống khuỷu tay lên bàn rồi khum tay lại dưới cằm. “Addy, em phải kể với Jake chuyện xảy ra.”

“Mấy bài đăng của Simon chưa lên,” tôi yếu ớt nói, nhưng Ashton lắc đầu.

“Sẽ truyền ra sớm thôi. Có thể là tin đồn, có thể là cảnh sát nói chuyện với nó để gây áp lực cho em. Nhưng em cần đối mặt với mối quan hệ của mình dù có thế nào đi nữa.” Chị ngập ngừng, vén tóc ra sau tai. “Addy, có phần nào trong em muốn Jake phát hiện không?”

Nỗi giận dữ trào lên trong tôi. Ashton không thể ngừng cái việc ghét Jake dù đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, “Sao em lại muốn thế chứ?”

“Nó lúc nào cũng ra quyết định, đúng không? Có khi em thấy chán điều đó. Là chị thì sẽ thế.”

“Phải rồi, vì chị là chuyên gia về các mối quan hệ mà,” tôi buột miệng. “Hơn tháng nay em chẳng hề thấy chị với Charlie cùng nhau nữa là.”

Ashton mím môi. “Đây không phải chuyện về chị. Em cần kể cho Jake, kể sớm. Em không muốn nó nghe được điều này từ người khác đâu.”

Mọi sự chống đối đều rời khỏi tôi, vì tôi biết chị nói đúng. Chờ đợi chỉ tổ khiến mọi sự tệ hơn. Và bởi mẹ không gọi lại cho chúng tôi, thôi thì tôi cứ làm liều cho xong. “Chị chở em tới nhà anh ấy được không?”

Dù sao tôi cũng có cả đống tin nhắn từ Jake hỏi xem mọi chuyện ở đồn thế nào. Tôi biết lẽ ra mình nên tập trung vào khía cạnh hình sự trong vụ này, nhưng như mọi khi, đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến Jake. Tôi lôi điện thoại ra, mở tin nhắn, Em nói chuyện trực tiếp với anh được không?

Jake nhắn lại ngay, “Only Girl” vang lên, có vẻ không phù hợp lắm với cuộc nói chuyện sắp sửa diễn ra đây.

Dĩ nhiên rồi.

Tôi tráng hai cái cốc trong khi Ashton lấy chìa khóa và ví. Chúng tôi bước ra hành lang và Ashton đóng cửa lại, giật giật nắm cửa cho chắc là đã khóa. Tôi theo chị tới thang máy, thần kinh căng lên. Tôi không nên uống cốc cà phê đó. Dù trong đó chủ yếu là sữa.

Chúng tôi đi được nửa đường tới Bayview thì Charlie gọi. Tôi cố không để ý tới cuộc nói chuyện nhát gừng, căng thẳng của Ashton, nhưng ở gần nhau như vậy không nghe cũng khó. “Tôi không yêu cầu cho tôi,” một lúc chị nói. “Anh không cố gắng một lần được à?”

Tôi rúm người trên ghế và lấy điện thoại ra, lướt qua tin nhắn. Keely nhắn một chục tin về trang phục Halloween, còn Olivia lại rên rỉ chuyện có nên quay lại với Luis không. Một lần nữa. Ashton cuối cùng cũng cúp máy và cố làm vẻ tươi tỉnh, “Charlie sẽ gọi vài cuộc để tìm luật sư cho em.”

“Tuyệt. Nhắn em cảm ơn nhé.” Tôi cảm thấy mình nên nói thêm, nhưng không biết nói gì, và chúng tôi chìm vào im lặng. Dù vậy, tôi thà dành hàng giờ liền im lặng trong xe của chị hơn là năm phút trong nhà Jake, mà giờ đây đã nhanh chóng hiện ra trước mắt chúng tôi. “Em không rõ sẽ mất bao lâu,” tôi nói với Ashton khi chị cho xe lên lối vào. “Và có thể em sẽ cần người chở về nhà.” Bụng tôi quặn lên. Nếu tôi không làm việc đó với TJ, hẳn Jake sẽ muốn là một phần của những gì sắp tới. Toàn bộ chuyện này vẫn sẽ tồi tệ, nhưng tôi sẽ không phải đối mặt một mình.

“Chị sẽ vào quán Starbucks trên đường Clarendon,” Ashton nói khi tôi ra khỏi xe. “Nhắn cho chị khi em xong nhé.”

Lúc đó tôi thấy hối hận vì đã nạt lại chị và khích chị vụ Charlie. Nếu chị không đón tôi ở đồn, tôi không biết mình sẽ làm gì nữa. Nhưng chị cho xe ra đường trước khi tôi kịp nói gì, và tôi lê bước tới trước cửa nhà Jake.

Mẹ anh mở cửa khi tôi nhấn chuông, mỉm cười bình thường tới nỗi tôi gần như tin rằng mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy. Tôi luôn mến cô Riordan. Cô ấy từng là một chuyên gia quảng cáo thành công trước khi Jake vào trung học, khi đó cô quyết định giảm bớt công việc và tập trung cho gia đình. Tôi nghĩ mẹ mình thầm ước được là cô Riordan, có một sự nghiệp lẫy lừng mà cô không phải theo đuổi nữa, cùng một người chồng đẹp trai và thành công.

Ngược lại, chú Riordan có đôi khi cũng hơi đáng sợ. Chú ấy là người độc đoán, kiểu “nhất là bét”. Mỗi khi tôi nhắc đến chuyện đó, Ashton thường lẩm bẩm về chuyện con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.

“Chào cháu, Addy, cô chuẩn bị ra ngoài, nhưng Jake thì đang đợi cháu ở tầng dưới ấy.”

“Cảm ơn cô,” tôi đáp và bước qua cô vào hành lang.

Tôi nghe tiếng cô khóa cửa lại và tiếng cửa xe đóng sập khi tôi xuống chỗ Jake. Nhà Riordan có một tầng hầm hoàn thiện là lãnh địa riêng của Jake. Chỗ đó rất to, họ còn có một bàn bi a cùng cái ti vi khổng lồ và rất nhiều ghế lẫn đi văng dưới đó, nên đám bạn chúng tôi tụ tập ở đây nhiều nhất. Như mọi khi, Jake nằm trên cái đi văng lớn nhất với chiếc điều khiển Xbox trên tay.

“A, em.” Anh tạm ngừng game rồi ngồi lên khi thấy tôi. “Tình hình sao rồi?”

“Không ổn lắm,” tôi đáp, và bắt đầu run rẩy. Gương mặt Jake đầy vẻ quan tâm mà tôi không đáng được nhận. Anh đứng lên, cố kéo tôi xuống ngồi bên anh, nhưng lần này tôi cưỡng lại. Tôi ngồi xuống cái ghế bành bên cạnh. “Em nghĩ mình nên ngồi đây khi nói với anh điều này.”

Trán Jake cau lại. Anh ngồi xuống, lần ngay lên mép đi văng, khuỷu tay anh chống lên đầu gối trong lúc anh chăm chú quan sát tôi. “Em làm anh sợ đấy, Ads.”

“Một ngày đáng sợ mà,” tôi nói, quấn một lọn tóc quanh ngón tay. Cổ họng tôi khô khốc. “Bà điều tra viên muốn nói chuyện với em vì bả nghĩ là em... bả nghĩ tất cả bọn em có mặt trong phòng cùng Simon hôm đó đã... giết nó. Họ nghĩ bọn em cố ý bỏ dầu lạc vào nước của Simon cho nó chết.” Khi những lời lẽ ấy thoát ra khỏi môi tôi chợt nhận ra có lẽ tôi không được nói tới phần này. Nhưng tôi vốn quen kể với Jake mọi chuyện rồi.

Jake nhìn tôi chằm chằm, chớp mắt, rồi bật ra một tiếng cười khan. “Chúa ơi. Không vui tí nào đâu, Addy.” Anh hầu như chưa bao giờ gọi tôi bằng tên thật.

“Em không đùa. Bả nghĩ bọn em làm thế vì nó chuẩn bị đăng một bài mới trên Nghe Đồn nói về cả bốn đứa em. Nói về những chuyện kinh khủng bọn em không muốn lộ ra.” Tôi muốn nói với anh về những tin kia trước - Anh thấy chưa, đâu phải chỉ có mình em không ra gì! - nhưng tôi không làm thế. “Có một chuyện về em trên đó, nó có thật, và em phải nói với anh. Em lẽ ra phải nói với anh khi chuyện xảy ra nhưng em sợ quá.” Tôi nhìn xuống sàn nhà, mắt tôi chú mục vào một sợi chỉ nhô ra trên tấm thảm nhung lông màu xanh. Nếu kéo nó tôi tin cả chỗ đó sẽ xổ ra.

“Nói đi,” Jake nói. Tôi không đọc được giọng anh.

Chúa ơi. Làm sao tim tôi đập nhanh thế này mà tôi vẫn còn sống chứ? Nó phải xổ tung khỏi ngực tôi rồi. “Cuối năm ngoái, khi anh đi Cozumel với bố mẹ, em vô tình gặp TJ ngoài bãi biển. Bọn em có một chai rum và kết cục là cả hai say khướt. Và em đến nhà TJ và, ưm, em đã qua đêm với cậu ta.” Nước mắt lăn dài trên hai má tôi và nhỏ xuống xương đòn.

“Qua đêm kiểu gì?” Jake hỏi, giọng thẳng thừng. Tôi chần chừ, tự hỏi liệu còn cách nào để khiến chuyện này nghe đỡ kinh khủng hơn không. nhưng rồi Jake lặp lại - “Qua đêm kiểu gì?” - gằn mạnh từng tiếng khiến cho từ ngữ buột khỏi miệng tôi.

“Bọn em ngủ với nhau.” Tôi khóc đến nỗi không nói thêm được tiếng nào. “Em xin lỗi, Jake. Em đã phạm một sai lầm ngu xuẩn, kinh khủng và em rất rất hối hận.”

Jake không nói gì hồi lâu, rồi khi anh lên tiếng, giọng anh lạnh như băng. “Cô xin lỗi sao? Hay thật. Vậy là coi như ổn thỏa hết nhỉ. Miễn là cô xin lỗi.”

“Em thật sự biết lỗi mà,” tôi lên tiếng, nhưng trước khi tôi kịp nói thêm điều gì thì anh đã đứng phắt dậy và đấm mạnh vào bức tường sau lưng anh. Tôi giật mình kêu lên một tiếng. Lớp thạch cao vỡ ra, bụi trắng rơi lả tả xuống tấm thảm xanh. Jake lắc nắm tay và đấm vào tường mạnh hơn.

“Khốn kiếp, Addy. Mấy tháng trước cô chịch bạn tôi, rồi nói dối tôi từ bấy đến giờ, và cô xin lỗi sao? Cô mắc chứng gì vậy? Tôi đối xử với cô như nữ hoàng.”

“Em biết,” tôi nức nở, nhìn chằm chằm vào vết máu khớp tay của anh để lại trên tường.

“Cô để tôi chơi với cái thằng tha hồ cười sau lưng tôi trong khi cô thì nhảy từ giường hắn sang giường tôi như thể không có gì xảy ra. Giả vờ là cô quan tâm con mẹ nó tới tôi.” Jake gần như chưa từng chửi thề khi có mặt tôi, hoặc nếu có thì anh luôn xin lỗi sau đó.

“Em có mà! Jake, em yêu anh. Em luôn yêu anh, từ ngày đầu gặp anh.”

“Vậy sao cô làm vậy? Hả?”

Mấy tháng qua tôi đã hỏi đi hỏi lại bản thân câu hỏi đó và không thể nghĩ ra câu trả lời nào ngoài những cái cớ yếu ớt. Mình say, mình ngu ngốc, mình tự ti. Có lẽ cái cuối là gần sự thật nhất; hàng mấy năm cảm thấy mình thua kém cuối cùng cũng bắt kịp tôi. “Em đã phạm sai lầm. Em sẽ làm mọi thứ để sửa chữa nó. Nếu có thể quay lại mà thay đổi mọi chuyện em sẽ làm.”

“Nhưng làm gì được thế, đúng chứ?” Jake hỏi. Anh im lặng hồi lâu, thở mạnh. Tôi không dám nói thêm lời nào. “Nhìn tôi đây.” Tôi lấy tay che mặt lâu hết mức có thể. “Nhìn tôi này, Addy. Cô nợ tôi đấy.”

Vậy là tôi ngẩng lên, nhưng tôi ước mình đã không làm thế. Gương mặt anh - gương mặt đẹp đẽ tôi đã yêu trước cả khi nó được hoàn hảo như hiện tại - méo mó đi vì giận dữ. “Cô đã hủy hoại tất cả. Cô biết điều đó, phải không?”

“Em biết.” Lời buột ra thành tiếng rên, như thể tôi là một con thú bị mắc bẫy. Nếu có thể gặm đứt chân mình để thoát khỏi tình cảnh này, thì tôi sẽ làm.

“Cút. Cút khỏi nhà tôi. Tôi không muốn thấy cô nữa.”

Tôi không chắc làm cách nào mình đi lên được cầu thang, nói gì đến chuyện ra khỏi cửa. Khi đã ra tới ngoài tôi lục lọi trong túi cố tìm điện thoại. Tôi không thể đứng ngay trước nhà Jake nức nở chờ Ashton được. Tôi phải ra đường Clarendon tìm chị. Rồi một chiếc xe bên kia đường khẽ nhấn còi, và qua làn nước mắt tôi thấy chị gái mình hạ cửa kính xuống.

Miệng chị méo xệch khi tôi tiến lại. “Chị đã nghĩ là sự tình sẽ ra thế này. Em vào đi. Mẹ đang chờ mình đấy.”