Phần Hai - TRỐN TÌM Chương 10
Bronwyn
Thứ Hai ngày 1 tháng Mười, 7:30 sáng
Tôi chuẩn bị đến trường ngày thứ Hai theo cách quen thuộc. Thức dậy lúc sáu giờ sáng để chạy bộ nửa giờ. Ngũ cốc cùng dâu và nước cam lúc sáu rưỡi, mười phút sau đi tắm. Sấy khô tóc, chọn quần áo, thoa kem chống nắng. Lướt tờ New York Times mười phút. Kiểm tra email, bỏ sách vào ba lô, bảo đảm điện thoại đã sạc đầy.
Điểm duy nhất khác biệt là buổi gặp luật sư của tôi lúc bảy rưỡi.
Tên cô là Robin Stafford, và theo lời bố thì cô là một luật sư bào chữa giỏi chuyên những vụ hình sự, với mức thành công cao. Nhưng thành tích không nổi bật quá mức. Không phải kiểu luật sư gắn liền với những người giàu phạm tội vung tiền cố tìm cách thoát nạn. Cô đến đúng giờ và nở nụ cười tươi ấm áp với tôi khi Maeve đưa cô vào bếp.
Tôi không tài nào đoán nổi tuổi cô qua bề ngoài, nhưng lý lịch bố cho tôi xem tối qua cho biết cô bốn mươi mốt tuổi. Cô mặc bộ vét màu kem, nổi bật trên làn da sẫm, đeo trang sức tinh xảo và mang đôi giày có vẻ đắt tiền nhưng không đến đẳng cấp Jimmy Choo.
Cô ngồi xuống một chỗ trong bếp đối diện bố mẹ và tôi. “Bronwyn, rất hân hạnh. Ta hãy bàn qua về những gì cháu có thể sẽ gặp hôm nay và cháu nên xử lý chuyện trường học thế nào.”
Hẳn rồi. Bởi vì giờ đó đã là cuộc đời tôi rồi. Trường học là chuyện cần phải xử lý.
Cô khoanh tay lại trước mặt. “Tôi không nghĩ cảnh sát thật sự tin rằng bốn đứa cháu lên kế hoạch cùng nhau, nhưng tôi nghĩ họ mong sẽ làm các cháu sốc và khiến một trong số bọn cháu bị áp lực mà xì ra thông tin nào đấy hữu ích. Điều đó cho thấy bằng chứng của họ nói thẳng ra là rất yếu. Nếu không có đứa nào trong bọn cháu chỉ điểm và lời khai của tất cả các cháu đều khớp, thì họ sẽ không còn hướng khai thác nào trong cuộc điều tra này nữa, và tôi tin về sau vụ này sẽ được khép lại như là một cái chết do tai nạn.”
Áp lực nơi lồng ngực tôi từ sáng đến giờ vơi đi một chút. “Dù cho Simon đã định đăng những chuyện kinh khủng này về bọn cháu ư? Và còn cả trang Tumblr kia nữa?”
Robin khẽ nhún vai duyên dáng. “Đến cuối cùng, đó chẳng là gì ngoài tin đồn và trò quậy phá. Tôi biết các cháu coi nó rất nghiêm túc, nhưng xét theo luật thì nó vô nghĩa trừ phi có bằng chứng chắc chắn xuất hiện xác nhận nó. Điều tốt nhất cháu có thể làm là không nói về vụ án. Với cảnh sát thì chắc chắn là không rồi, mà với ban lãnh đạo nhà trường cũng không nốt.”
“Nếu họ hỏi thì sao?”
“Bảo họ cháu đã có luật sư và không thể trả lời câu hỏi nào khi không có mặt luật sư của mình.”
Tôi cố hình dung ra cuộc nói chuyện đó với hiệu trưởng Gupta. Tôi không biết nhà trường đã nghe gì về vụ này, nhưng việc tôi từ chối không trả lời khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
“Cháu có thân thiết với những bạn khác trong buổi phạt hôm đó không?” Robin hỏi.
“Không hẳn ạ. Cooper và cháu có học vài lớp cùng nhau, nhưng...”
“Bronwyn.” Mẹ tôi cắt ngang bằng một giọng lạnh lùng. “Con đủ thân thiết với Nate Macauley đến độ nó ghé qua đây tối qua. Lần thứ ba.”
Robin ngồi thẳng lên trên ghế, và tôi đỏ mặt. Tối qua sau khi bố bắt Nate về cả nhà đã tranh cãi rất nhiều. Bố nghĩ Nate đã dò ra địa chỉ nhà chúng tôi bằng cách mờ ám nào đó, nên tôi phải giải thích.
“Vì sao Nate đến đây ba lần hả Bronwyn?” Robin hỏi với vẻ lịch sự, quan tâm.
“Không có gì to tát cả. Cậu ta chở cháu về nhà cái hôm Simon chết. Rồi thứ Sáu vừa qua cậu ta ghé qua chơi một chút. Và cháu không biết tối qua cậu ta tới đây làm gì, vì không ai để cháu nói chuyện với cậu ta cả.”
“Chính cái ‘chơi một chút’ khi bố mẹ vắng nhà mới là thứ khiến mẹ lo...” mẹ tôi nói, nhưng Robin ngắt ngang lời mẹ.
“Bronwyn, mối quan hệ giữa cháu và Nate là như thế nào?”
Cháu không biết. Cô có thể giúp cháu phân tích chăng? Có phải đó là một phần trong hợp đồng với cô không? “Cháu chẳng biết mấy về cậu ta. Trước tuần rồi thì đã mấy năm trời cháu chẳng nói chuyện gì với cậu ta. Cả hai bọn cháu bị vướng vào tình cảnh lạ lùng hiện tại và... ở cạnh những người cùng đang trải qua chuyện giống mình cháu thấy dễ chịu hơn.”
“Tôi đề nghị là cháu tránh xa những người còn lại,” Robin nói, lờ đi ánh mắt tóe lửa mẹ dành cho tôi. “Không cần bơm thêm dầu vào đống lửa giả thuyết của cảnh sát làm gì nữa. Nếu điện thoại và email của cháu bị kiểm tra, liệu có tìm được bất cứ liên lạc gần đây nào với mấy người kia trong đó không?”
“Không,” tôi thật thà đáp.
“Tin tốt đấy.” Cô nhìn đồng hồ, một chiếc Rolex mảnh vàng chóe. “Giờ chúng ta chỉ thảo luận được chừng này thôi nếu cháu muốn đến trường đúng giờ, mà cháu nên như thế. Cứ sinh hoạt như bình thường thôi.” Cô nở nụ cười ấm áp đó lần nữa. “Sắp tới chúng ta sẽ bàn sâu hơn.”
Tôi chào tạm biệt bố mẹ, không dám nhìn thẳng vào mặt họ, rồi gọi Maeve trong lúc lấy chìa khóa chiếc Volvo. Suốt quãng đường tới trường tôi cứ nghĩ về những gì tồi tệ sẽ xảy ra khi chúng tôi đến nơi, nhưng mọi thứ bình thường đến lạ. Không có cảnh sát nào chờ tôi. Không ai nhìn tôi khác đi so với cái lúc bài đăng Tumblr kia xuất hiện.
Dù vậy, tôi chỉ nghe Kate và Yumiko tán gẫu sau giờ chủ nhiệm với vẻ hờ hững, mắt tôi vơ vẩn nhìn khắp hành lang. Chỉ có một người tôi muốn nói chuyện cùng, dù đó chính là người tôi lẽ ra phải tránh xa. “Lát gặp hai cậu nhé?” tôi thì thầm, rồi chặn đường Nate khi cậu ta lách vào cầu thang phía sau.
Nếu ngạc nhiên khi thấy tôi thì cậu ta cũng không để lộ. “Bronwyn. Gia đình sao rồi?”
Tôi dựa vào tường bên cạnh và hạ giọng. “Tôi muốn xin lỗi việc bố tôi đuổi cậu đi tối qua. Bố tôi cũng đang khá hoảng vì toàn bộ vụ này.”
“Ai chẳng thế.” Nate cũng hạ giọng. “Cậu có bị lục soát chưa?” Tôi trố mắt và cậu bật ra tiếng cười u ám. “Thế là không rồi. Tôi bị đấy. Chắc cậu không được nói chuyện với tôi đâu nhỉ?”
Tôi không thể ngăn mình ngó khắp khu cầu thang trống trơn. Tôi vốn đã hoang mang rồi, và Nate chẳng giúp tôi an tâm thêm tí nào. Tôi phải nhắc bản thân liên tục rằng chúng tôi, thực tế, không hề âm mưu giết người. “Sao cậu lại ghé qua?”
Mắt cậu nhìn xoáy vào tôi như thể cậu chuẩn bị nói ra điều gì đó rất quan trọng về sống và chết và giả định vô tội. “Tôi định xin lỗi vì đã đánh cắp Jesus của cậu.”
Tôi hơi ngả ra sau. Tôi không hiểu cậu ta đang nói về cái gì. Cậu ta đang mượn tôn giáo để ám chỉ gì sao? “Hả?”
“Vở kịch ‘Chúa giáng sinh’ hồi lớp bốn ở St. Pius. Tôi trộm tượng Jesus và cậu phải vác một cái túi quấn trong khăn. Xin lỗi cậu vì chuyện đó.”
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm cả giây trong lúc bao nhiêu căng thẳng thoát ra khỏi người, khiến tôi mềm rũ ra và hơi choáng váng. Tôi đấm vào vai cậu ta, làm cậu ta bất ngờ tới mức bật cười thành tiếng. “Tôi biết là cậu mà. Sao cậu lại làm vậy?”
“Để cậu hoảng.” Cậu ta nhăn nhở với tôi, và trong một khắc tôi quên hết mọi sự chỉ trừ việc Nate Macauley vẫn có một nụ cười rất đáng yêu. “Với lại, tôi muốn nói với cậu về việc... việc này. nhưng chắc muộn rồi. Giờ cậu hẳn đã có luật sư bảo vệ rồi nhỉ?” Nụ cười của cậu biến mất.
“Phải, nhưng... tôi cũng muốn nói chuyện với cậu.” Chuông reo, và tôi lôi điện thoại ra. Rồi tôi nhớ Robin đã hỏi về lịch sử liên lạc của bốn chúng tôi nên cất lại điện thoại vào túi. Nate thấy hành động đó bèn bật ra một tiếng cười nhạt.
“Ừ, trao đổi số là ý tưởng tồi. Trừ phi cậu muốn dùng cái này.” Cậu ta thò tay vào ba lô và lấy ra một cái điện thoại nắp gập.
Tôi ngập ngừng cầm lấy nó. “Cái gì đây?”
“Một cái điện thoại dự phòng. Tôi có mấy cái.” Tôi rà ngón cái trên lớp vỏ ngoài, trong đầu lờ mờ hình dung cái điện thoại này có thể dùng vào việc gì, và cậu vội vã thêm, “Đồ mới đấy. Sẽ không có ai gọi hay gì đâu. Nhưng tôi có số rồi. Tôi sẽ gọi cậu. Cậu có thể trả lời hoặc không. Tùy cậu.” Cậu ta ngừng lời, rồi nói thêm, “Mà, cậu biết đó, đừng có để nó lung tung. Cảnh sát có thể kiếm được trát kiểm tra điện thoại và máy tính của cậu, nhưng chỉ thế thôi. Họ không thể soát hết cả nhà cậu đâu.”
Tôi khá chắc cô luật sư tốn kém của mình sẽ bảo tôi không nên nhận lời tư vấn pháp lý từ Nate Macauley. Và cô hẳn sẽ đưa ra nhận xét gì đó về chuyện cậu ta dường như có nguồn cung cấp vô tận loại điện thoại dùng tạm rẻ tiền giống những cái đã khiến chúng tôi bị phạt tuần trước. Tôi dõi theo cậu lên cầu thang, biết bản thân nên ném cái điện thoại vào thùng rác gần nhất. Nhưng tôi lại bỏ nó vào ba lô.
Cooper
Thứ Hai ngày 1 tháng Mười, 11:00 sáng
Thật nhẹ nhõm khi được ở trường. Tốt hơn là ở nhà, nghe ba liên tục nói về chuyện Simon là một thằng dối trá và cảnh sát thì bất lực và nhà trường lẽ ra nên gánh trách nhiệm trong chuyện này và thuê luật sư sẽ tốn cả gia tài mà gia đình tôi làm gì có.
Ba không thắc mắc chuyện đó có thật không.
Chúng tôi hiện kẹt trong một xứ sở kỳ lạ. Mọi chuyện đều khác nhưng bề ngoài vẫn như cũ. Trừ Jake và Addy, người thì đằng đằng sát khí, người thì không chút sinh khí. Bronwyn mỉm cười gượng gạo chưa từng thấy với tôi ngoài hành lang, môi nhỏ này mím chặt tới nỗi gần như biến mất. Nate thì không thấy tăm hơi đâu.
Cả đám chúng tôi đang chờ chuyện gì đó xảy ra, tôi cảm thấy vậy.
Sau giờ thể dục thì có chuyện thật, nhưng không liên quan gì tới tôi. Tôi và đám bạn đang đi tới chỗ phòng thay đồ sau buổi đá banh, theo sau tất cả những người khác, và Luis thì đang lải nhải về một con nhỏ lớp mười mà nó để ý. Thầy thể dục của tụi tôi mở cửa cho một đám học sinh lớp dưới vô thì Jake tự nhiên vòng lại, chụp vai TJ và đục vô mặt nó.
Dĩ nhiên rồi. “TF” trong cái bài Nghe Đồn kia là TJ Forrester. Thiếu chữ J làm tôi không nhận ra.
Tôi chụp tay Jake, kéo nó lại trước khi nó kịp vung thêm cú nào nữa, nhưng nó điên tiết tới độ xém nữa vuột khỏi tay tôi nếu không nhờ Luis xúm vào can phụ. Dù vậy, cả hai đứa tôi vẫn khổ sở lắm mới giữ được nó. “Thằng chó đẻ,” Jake gào vào mặt TJ đang lảo đảo nhưng không té. TJ lấy tay áp lên cái mũi đầy máu và có lẽ đã gãy. Nó không có vẻ gì là định đánh trả Jake.
“Jake, thôi mà,” tôi nói khi thầy thể dục bước lại. “Ông bị đình chỉ học bây giờ.”
“Cũng đáng,” Jake cay đắng nói.
Vậy là thay vì hôm nay Simon làm trung tâm, mọi chuyện lại xoay quanh việc Jake Riordan bị cho về nhà vì đã đấm TJ Forrester sau giờ thể dục. Và vì Jake không chịu nói chuyện với Addy trước khi về và nhỏ thì đẫm nước mắt, nên mọi người khá rõ lý do vì sao.
“Làm sao nhỏ có thể làm thế chứ?” Keely thì thầm lúc xếp hàng ăn trưa trong khi Addy vật vờ như người mộng du.
“Mình có biết mọi chuyện đâu,” tôi nhắc em.
Có lẽ cũng hay khi Jake không có ở đây bởi Addy vẫn ngồi ăn trưa với chúng tôi như mọi khi. Tôi không biết nếu nó có mặt thì nhỏ dám ngồi không. Nhưng nhỏ không nói năng với ai, và không ai nói năng với nhỏ. Bọn họ thể hiện ra mặt điều đó. Vanessa, trước giờ vẫn đanh đá nhất trong đám chúng tôi, thẳng thừng quay đi khi Addy ngồi xuống kế bên. Ngay cả Keely cũng không thèm bắt chuyện với Addy.
Một đám đạo đức giả. Luis bị lên cái ứng dụng của Simon cũng vì chính một vụ tương tự, còn Vanessa thì cố mò hàng tôi trong một buổi tiệc ở hồ bơi tháng trước, nên bọn họ không có quyền gì đi phán xét người khác.
“Addy, tình hình sao rồi?” tôi hỏi, lờ đi ánh mắt của đám người còn lại ở bàn.
“Đừng tỏ ra tử tế, Cooper.” Nhỏ gục đầu xuống, giọng khẽ tới mức tôi gần như không nghe thấy. “Cậu tử tế với mình thì càng tệ hơn thôi.”
“Addy.” Mọi cảm giác chán nản và sợ hãi lâu nay len vào giọng nói của tôi, và khi Addy ngẩng lên, một cảm giác thấu hiểu bất chợt nảy nở giữa hai đứa. Chúng tôi có cả triệu điều nên nói với nhau, nhưng không thể nói ra lời nào. “Sẽ ổn thôi mà.”
Keely chạm cánh tay tôi, hỏi, “Anh nghĩ sao?” và tôi nhận ra nãy giờ mình không nghe thấy gì hết.
“Về vụ gì?”
Em khẽ lắc đầu. “Về vụ Halloween! Tụi mình hóa trang thành gì ở buổi tiệc của Vanessa đây?”
Tôi mất phương hướng, như thể tôi vừa bị lôi tuột vào phiên bản trò chơi điện tử bóng bẩy nào đó của thế giới này, nơi mà mọi thứ đều quá chói sáng còn tôi thì không hiểu luật chơi. “Chúa ơi, Keely, anh không biết. Sao cũng được. Còn gần tháng lận mà.”
Olivia tặc lưỡi vẻ không bằng lòng. “Đúng là con trai. Các ông không biết tìm trang phục sexy mà không đĩ khó thế nào đâu.”
Luis nhướng nhướng mày về phía nhỏ. “Vậy cứ đĩ đi,” nó gợi ý, và Olivia đánh vô tay nó. Nhà ăn ấm quá, ấm đến độ nực nội, và tôi quệt cái trán mướt mồ hôi trong lúc trao đổi với Addy một ánh nhìn nữa.
Keely khều tôi. “Cho em mượn điện thoại.”
“Sao vậy?”
“Em muốn xem tấm ảnh mình chụp tuần rồi ở Seaport Village? Cái bà mặc váy flapper ấy. Nhìn thật tuyệt vời. Có thể em cũng làm một bộ như thế.” Tôi nhún vai và lấy điện thoại, mở khóa rồi đưa cho em. Em siết cánh tay tôi trong lúc mở tệp ảnh. “Anh mặc mấy bộ găng tơ ấy sẽ hot lắm đó.”
Em đưa điện thoại cho Vanessa, nhỏ thốt lên “ồ!” vẻ rất kịch. Addy di di đồ ăn trên đĩa mà không hề cho lên miệng, và tôi định hỏi nhỏ có muốn tôi lấy gì khác cho không thì điện thoại tôi reo lên.
Vanessa giữ điện thoại và khịt mũi, “Ai lại đi gọi giờ ăn trưa chứ? Tất cả mọi người cậu biết đều ở đây hết rồi!” Nhỏ nhìn màn hình, rồi nhìn tôi. “Ồồồ, Cooper. Kris nào đây? Keely có nên ghen không?”
Tôi khựng lại một lúc hơi lâu, và khi lên tiếng thì lại nói quá nhanh. “Chỉ là, ừm, một thằng anh quen. Ở chỗ chơi bóng chày.” Mặt tôi có cảm giác như đang nóng lên và râm ran trong lúc tôi lấy lại điện thoại từ tay Vanessa và chuyển cuộc gọi sang hộp thư thoại. Tôi mong có thể nghe máy biết chừng nào, nhưng giờ không phải lúc.
Vanessa nhướng mày. “Một thằng tên Chris mà vần K ấy hả?”
“Ừ. Nó... người Đức.” Chúa ơi. Im đi. Tôi cho điện thoại vào túi và quay sang Keely, môi em hơi hé ra như thể định hỏi gì đó. “Lát anh gọi lại cho nó sau. Rồi... em nói váy flapper hả?”
Tôi định về nhà sau khi chuông cuối giờ vang lên nhưng huấn luyện viên Ruffalo chặn tôi lại ngoài hành lang. “Em không quên cuộc gặp của chúng ta đó chứ?”
Tôi thở hắt ra chán nản vì tôi quên thiệt. Ba đi làm về sớm để chúng tôi có thời gian gặp luật sư, còn huấn luyện viên Ruffalo thì muốn nói về vụ chiêu mộ đại học. Tôi phân vân, vì tôi khá chắc ba sẽ muốn tôi làm cả hai việc cùng lúc. Và vì như vậy là bất khả thi, tôi đành theo huấn luyện viên Ruffalo và nghĩ là mình sẽ ráng xong sớm. Văn phòng thầy nằm ngay kế phòng thể chất và có mùi của hai mươi năm các thế hệ vận động viên học sinh đi qua. Hay nói cách khác, không thơm tho gì.
“Điện thoại thầy reo liên tục vì em đó, Cooper,” thầy nói khi tôi ngồi xuống đối diện thầy trên cái ghế kim loại chân thấp chân cao kêu ken két dưới sức nặng của tôi. “UCLA, Louisville và Illinois đang ngỏ ý sẽ cấp học bổng toàn phần. Bọn họ đang rất mong sẽ có lời chấp nhận vào tháng Mười một, mặc dù thầy có nói là em không thể nào ra quyết định trước mùa xuân được.” Thầy thấy vẻ mặt tôi và nói thêm, “Để ngỏ lựa chọn là tốt. Tuyển quân thì hoàn toàn có khả năng đấy, nhưng em càng hứng thú với việc lên đại học bao nhiêu thì hình ảnh của em với liên đoàn sẽ tốt hơn bấy nhiêu.”
“Dạ thầy.” Không phải tôi lo về chiến thuật cho vụ tuyển quân. Mà là mấy trường đại học này sẽ phản ứng ra sao nếu những thứ trên ứng dụng của Simon lọt ra. Hay toàn bộ vụ này cứ quay tới quay lui và tôi cứ bị cảnh sát điều tra hoài. Tất cả những đề nghị này sẽ chấm dứt, hay tôi vẫn vô tội cho tới khi bị chứng minh là có tội? Tôi không biết có nên nói gì về chuyện này với thầy Ruffalo không. “Chỉ là... em thấy khó mà nghĩ thẳng quá.”
Thầy cầm lên một xấp giấy mỏng, vẫy vẫy trước mặt tôi. “Thầy làm cho em rồi đây. Danh sách của tất cả các trường thầy đã liên hệ và đề nghị hiện tại của họ. Thầy đã tô vàng những tên mà thầy thấy thích hợp nhất hay sẽ gây ấn tượng nhất với các ông lớn ở liên đoàn. Thầy thấy không cần cho Cal State hay UC Santa Barbara vào danh sách chung cuộc đâu, nhưng hai trường đó thì gần và cho phép mình tham quan cơ sở vật chất. Nếu em muốn tới đó cuối tuần nào đấy thì nói thầy biết.”
“Dạ. Em... em sắp tới có chút chuyện gia đình, nên có thể em sẽ bận rộn một thời gian.”
“Hẳn rồi. Không sao, không gấp gáp gì. Hoàn toàn tùy em quyết định đấy Cooper.”
Ai cũng nói vậy nhưng cảm giác không hề như vậy. Về mọi thứ.
Tôi cảm ơn huấn luyện viên Ruffalo và bước ra hành lang giờ đã gần như vắng hoe. Tôi một tay cầm điện thoại một tay cầm bản danh sách, và mải mê suy nghĩ trong lúc mắt cắm vào giữa hai thứ tới mức xém nữa đụng trúng người ta trên đường đi.
“Xin lỗi,” tôi nói, nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh tay ôm một cái hộp. “À... ồ, thầy Avery. Thầy cần em phụ không?”
“Thôi, cảm ơn em, Cooper.” Tôi cao hơn thầy nhiều, và khi nhìn xuống thì tôi chả thấy gì ngoài bao nhiêu là tập hồ sơ trong cái hộp đó. Tôi nghĩ chắc là thầy bê nổi thôi. Thầy Avery nheo đôi mắt loang loáng của thầy lại khi thấy điện thoại của tôi. “Em cũng đang nhắn tin dở mà.”
“Cái này em...” tôi ngưng ngang, vì giải thích việc tôi sắp trễ buổi hẹn gặp luật sư cũng chẳng giúp tôi ghi được thêm điểm nào.
Thầy Avery khịt mũi và chỉnh lại tư thế ôm hộp. “Tôi không hiểu nổi mấy em. Sao mà cứ ám ảnh với cái màn hình và mấy trò đồn thổi như vậy.” Thầy nhăn mặt như thể cái từ đó có vị tệ hại, và tôi không biết phải đáp sao. Có phải thầy đang có ý nói đến Simon? Tôi tự hỏi cảnh sát có bỏ công thẩm vấn thầy Avery hồi cuối tuần không, hay thầy bị loại ra vì không có động cơ. Ít nhất cũng là không có động cơ nào họ biết.
Thầy lắc đầu, như thể cũng không biết mình đang nói về cái gì. “Sao cũng được. Em cho tôi qua với, Cooper.”
Thầy chỉ cần vòng qua tôi là được, nhưng coi bộ đây là nhiệm vụ của tôi rồi. “Dạ,” tôi nói, dịch ra khỏi đường đi của thầy. Tôi nhìn theo thầy lê bước trên hành lang và quyết định cứ để đồ đạc lại trong tủ mà ra thẳng xe. Tôi đã trễ lắm rồi.
Tôi đang dừng chỗ đèn đỏ cuối cùng trước khi về tới nhà thì điện thoại reo. Ngó xuống tôi tưởng sẽ thấy tin nhắn của Keely, vì chả hiểu sao mà tôi lại lỡ hứa với em hai đứa sẽ gặp nhau tối nay để chuẩn bị cho trang phục Halloween. Nhưng hóa ra là tin nhắn của mẹ.
Gặp ba mẹ ở bệnh viện. Bà nội lên cơn đau tim.