← Quay lại trang sách

Chương 11

Nate

Thứ Hai ngày 1 tháng Mười, 11:50 đêm

Sáng nay tôi gọi một lượt cho các bên cung cấp của mình để báo rằng tôi sẽ không làm ăn gì một thời gian. Rồi tôi vứt cái điện thoại đó đi. Tôi vẫn còn vài cái khác. Tôi thường lấy tiền mặt mua một đống ở Walmart rồi xoay vòng sử dụng dần trong chừng mấy tháng trước khi thay mới toàn bộ.

Vậy là sau khi xem một đống phim kinh dị Nhật tới mức hết chịu nổi và cũng đã gần nửa đêm, tôi lấy một cái điện thoại mới và gọi tới cái tôi đưa cho Bronwyn. Chuông đổ sáu lần trước khi cậu bắt máy, và giọng cậu nghe hồi hộp kinh khủng. “A lô?”

Tôi định giả giọng và hỏi mua một túi heroin chỉ để trêu cậu, nhưng như thế chắc cậu sẽ quẳng cái điện thoại luôn và không bao giờ nói chuyện với tôi nữa. “Chào.”

“Muộn rồi đấy,” cậu nói với giọng trách móc.

“Cậu đang ngủ à?”

“Không,” cậu thú nhận. “Không ngủ được.”

“Tôi cũng thế.” Hai chúng tôi không ai nói gì một phút. Tôi nằm duỗi người trên giường, gối đầu lên hai cái gối mỏng, nhìn chằm chằm vào danh sách tên đoàn phim bằng tiếng Nhật mà tôi đã cho ngưng lại trên màn hình. Tôi tắt phim đi và lướt qua danh sách kênh.

“Nate, cậu có nhớ tiệc sinh nhật của Olivia Kendrick hồi lớp năm không?”

Thật ra tôi có nhớ. Tiệc sinh nhật cuối cùng tôi từng dự ở St. Pius, trước khi bố cho tôi nghỉ ở đó vì nhà tôi không đủ sức đóng học phí nữa. Olivia mời cả lớp tới và tổ chức một cuộc săn tìm đồ vật trong vườn nhà và khoảnh rừng phía sau đó. Bronwyn và tôi ở cùng một đội, và cậu giải quyết mớ manh mối đó như thể đó là công việc và cậu nóng lòng muốn được thăng chức. Đội tôi thắng và cả năm đứa chúng tôi được phiếu quà tặng hai mươi đô trên iTunes, “Ừ.”

“Hình như đó là lần cuối cùng tôi với cậu nói chuyện trước khi có vụ này.”

“Hình như vậy.” Tôi nhớ rõ hơn cậu tưởng. Hồi lớp năm bạn bè tôi bắt đầu để ý tới bọn con gái và rồi thằng nào cũng có cho mình một đứa bạn gái, trong chừng một tuần. Trò trẻ con vớ vẩn thôi, rủ một đứa con gái đi chơi, nó đồng ý, rồi sau đó hai đứa lờ nhau đi, vậy thôi. Trong lúc đi xuyên qua khu rừng nhà Olivia tôi nhìn túm tóc đuôi ngựa của Bronwyn đung đưa trước mặt và tự hỏi nếu mình nói muốn cậu ta làm bạn gái thì cậu sẽ trả lời sao. Nhưng rốt cuộc tôi không hỏi.

“Sau St. Pius thì cậu học ở đâu?” cậu hỏi.

“Granger.” Trường St. Pius có tới lớp tám, nên tôi không học chung trường với Bronwyn nữa tới tận lên cấp ba. Đến khi đó thì cậu đã chuyển hoàn toàn sang chế độ vượt-quá-kỳ-vọng rồi.

Cậu ngừng nói, như thể chờ tôi tiếp tục, rồi bật cười khe khẽ. “Nate, cậu gọi tôi làm gì nếu cậu chỉ định trả lời câu nào câu nấy cộc lốc như thế?”

“Có thể do cậu không hỏi đúng câu hỏi.”

“OK.” Lại ngừng. “Có phải cậu làm không?”

Tôi không phải hỏi ý cậu là gì. “Có và không.”

“Cậu phải trả lời cụ thể đi chứ.”

“Có, tôi buôn thuốc trong khi đang bị quản chế vì tội buôn thuốc. Không, tôi không bỏ dầu lạc vào cốc của Simon Kelleher. Còn cậu?”

“Cũng vậy,” cậu khẽ đáp. “Có và không.”

“Vậy là cậu có gian lận?”

“Ừ.” Giọng cậu run run, nếu bây giờ cậu khóc tôi không biết phải làm gì nữa. Giả vờ cuộc gọi bị ngắt chăng. Nhưng cậu bình tĩnh lại. “Tôi rất xấu hổ. Và sợ kinh khủng mọi người sẽ phát hiện ra.”

Giọng cậu nghe lo lắm, tôi không nên cười mới phải, nhưng không kiềm được. “Vậy tức là cậu không hoàn hảo. Thì đã sao? Chào mừng đến với thế giới thực.”

“Tôi biết thế giới thực là thế nào.” Giọng Bronwyn thản nhiên. “Tôi không sống trong lớp vỏ bọc huyễn hoặc. Tôi chỉ hối hận về việc mình đã làm, thế thôi.”

Có thể cậu hối hận thật, nhưng đó không phải toàn bộ sự thật. Thực tế bầy hầy hơn thế. Cậu có mấy tháng trời để thú tội nếu việc đó thật sự gặm nhấm lương tâm cậu, vậy mà cậu đâu có làm gì. Tôi không biết vì sao nhiều người thấy khó mà thừa nhận là đôi khi mình cũng không ra gì và phạm lỗi vì không nghĩ là sẽ bị phát hiện. “Cậu có vẻ lo lắng tới chuyện người khác sẽ nghĩ thế nào hơn,” tôi nói.

“Chẳng có gì sai khi lo lắng về việc người khác sẽ nghĩ thế nào hết. Như thế giúp ta không trở thành đối tượng quản chế.”

Điện thoại chính của tôi nhá một tiếng. Nó nằm cạnh giường tôi trên cái bàn sứt mẻ mà mỗi lần tôi chạm vào đều lắc lư vì nó bị kênh một chân và tôi thì quá lười không chịu sửa. Tôi lăn người qua và thấy tin nhắn của Amber: A thức? Tôi định bảo Bronwyn mình phải cúp máy thì cậu trút một tiếng thở dài.

“Xin lỗi nhé. Nói thế quá đáng thật. Chỉ là... chuyện phức tạp hơn thế, đối với tôi. Tôi đã làm cả bố và mẹ thất vọng, nhưng với bố tôi thì tệ hơn. Bố tôi lúc nào cũng cố đập tan mọi định kiến vì bố không phải người bản địa. Bố gầy dựng danh tiếng, và tôi có thể phá hủy tất cả chỉ vì một hành động ngu ngốc.”

Tôi định nói với cậu là không ai nghĩ vậy hết. Từ chỗ tôi thấy thì cả gia đình cậu đều có vẻ khá là bất khả xâm phạm. Nhưng tôi nghĩ chắc ai cũng có cục nợ đời phải lo, và tôi thì đâu biết gì về gánh nặng của cậu. “Bố cậu người ở đâu?” rốt cuộc tôi lại hỏi.

“Bô tôi sinh ở Colombia, nhưng chuyển tới đây lúc lên mười.

“Còn mẹ cậu?”

“Ồ, nhà mẹ tôi thì ở đây mấy đời rồi. Gốc Ireland thế hệ thứ tư thì phải.”

“Nhà tôi cũng thế,” tôi nói. “Nhưng cứ coi như tôi mà thân bại danh liệt thì cũng chẳng ai bất ngờ đâu.”

Cậu thở dài. “Toàn bộ chuyện này thật khó tin, phải không? Rằng ai đó có thể nghĩ hoặc tôi hoặc cậu thực sự đã giết Simon.”

“Cậu tin lời tôi à?” tôi hỏi. “Tôi đang bị quản chế mà, nhớ không?”

“Ừ, nhưng tôi có mặt lúc cậu tìm cách cứu Simon. Cậu phải diễn tài lắm mới giả vờ được chuyện đó.”

“Nếu tôi đủ điên để giết Simon thì tôi có thể giả vờ bất cứ điều gì, đúng không?”

“Cậu không điên.”

“Làm sao cậu biết?” tôi nói như thể đang đùa, nhưng thật lòng muốn biết câu trả lời. Tôi là đứa bị lục soát. Em là đứa ngoài lề và con tốt thí hiển nhiên, như lời sĩ quan Lopez. Một kẻ nói dối bất cứ khi nào thấy tiện và luôn sẵn sàng bịa chuyện để thoát tội. Tôi không chắc làm sao mà tất cả những cái đấy lại có thể hóa thành lòng tin với một người sáu năm rồi tôi không nói chuyện.

Bronwyn không đáp ngay, và tôi dừng lại ở kênh Cartoon Network để xem trích đoạn giới thiệu bộ phim mới về một thằng nhóc với một con rắn. Thấy không triển vọng lắm. “Tôi nhớ cái cách ngày trước cậu lo cho mẹ cậu,” cuối cùng cậu cũng lên tiếng. “Mỗi khi cổ đến trường và hành động... cậu biết đấy. Như thể cổ bị bệnh hay gì đó.”

Như thể cổ bị bệnh hay gì đó. Tôi đồ rằng Bronwyn đang nhắc đến cái lần mẹ tôi gào vào mặt xơ Flynn trong buổi họp phụ huynh và cuối cùng là giật hết toàn bộ tranh của chúng tôi xuống khỏi tường. Hay cái cách mẹ khóc trên vỉa hè trong lúc chờ đón tôi đi tập bóng về. Có nhiều dịp để chọn lắm.

“Tôi rất thích mẹ cậu,” Bronwyn ngập ngừng nói thêm khi tôi không đáp gì. “Cổ nói chuyện với tôi như với một người trưởng thành vậy.”

“Ý cậu là chửi thề vào mặt cậu,” tôi nói, và Bronwyn cười.

“Tôi thì hay nghĩ giống như cổ chửi thề cùng tôi hơn.”

Có gì đó trong cách cậu nói khiến tôi bồi hồi. Như thể cậu thấy được con người thật bên dưới bao nhiêu lớp vỏ tồi tệ khác. “Mẹ tôi cũng thích cậu.” Tôi nghĩ tới Bronwyn nơi cầu thang hôm nay, tóc vẫn buộc đuôi ngựa còn mặt thì rạng rỡ. Như thể mọi thứ đều thú vị và đáng để bỏ thời gian. Nếu bây giờ mẹ tôi còn ở đây, mẹ tôi vẫn sẽ thích cậu.

“Cổ từng bảo với tôi...” Bronwyn ngập ngừng. “Cổ bảo cậu trêu tôi nhiều như thế chỉ vì cậu cảm nắng tôi.”

Tôi liếc sang tin nhắn của Amber, vẫn chưa trả lời. “Có thể. Tôi không nhớ nữa.”

Như đã bảo đấy. Tôi nói dối bất cứ khi nào thấy tiện.

Bronwyn lặng đi một lúc. “Tôi nên cúp thôi. ít ra cũng phải cố mà ngủ.”

“Ừ. Tôi cũng thế.”

“Thôi thì ngày mai cái gì đến sẽ đến, nhỉ?”

“Chắc thế.”

“Ừm, tạm biệt. Và, ừm, Nate này?” Cậu nói nhanh, gấp gáp. “Tôi cũng cảm nắng cậu hồi trước. Là thế đấy. Thôi đừng để ý. Sao cũng được. Vậy thôi, ừm, ngủ ngon.”

Sau khi cậu cúp máy tôi để điện thoại qua bàn cạnh giường và cầm cái điện thoại kia lên. Tôi đọc tin của Amber lần nữa, rồi nhắn, E qua đi.

Bronwyn thật ngây thơ nếu nghĩ tôi có gì sâu xa hơn thế.

Addy

Thứ Tư ngày 3 tháng Mười, 7:50 sáng

Ashton cứ bắt tôi đến trường. Mẹ tôi thì chẳng quan tâm. Chỉ biết mỗi điều là tôi đã hủy hoại cuộc sống của cả nhà, nên tôi có làm gì nữa thì cũng chẳng quan trọng. Mẹ không nói chính xác những chữ đó, nhưng mỗi khi nhìn tôi vẻ mặt mẹ lại hiện rõ ý tứ đó.

“Năm ngàn đô la chỉ để nói chuyện với luật sư, Adelaide,” mẹ rít lên với tôi vào bữa sáng thứ Tư. “Con nên biết là tiền đó trích ra từ quỹ đại học của con đấy.”

Tôi còn chút năng lượng nào thì đã trợn mắt. Cả hai chúng tôi đều biết tôi làm gì có quỹ đại học nào. Mấy ngày qua mẹ cứ gọi điện cho bố tôi suốt để đòi bố trả khoản tiền đó. Bố không dư dả gì, cũng nhờ cái gia đình thứ hai, trẻ trung hơn của bố, nhưng chắc bố sẽ gửi một khoản ít nhất là phân nửa chi phí để khiến bà mẹ tôi im miệng và để bản thân thấy an lòng vì mình đã hoàn thành chu đáo bổn phận phụ huynh.

Jake vẫn không nói chuyện với tôi, tôi nhớ anh nhiều lắm, cảm giác như thể tôi vừa bị một quả bom hạt nhân quét sạch, chẳng chừa lại gì ngoài nhúm tro run rẩy bên trong bộ xương tàn. Tôi đã gửi anh mấy chục tin nhắn mà không được một lời đáp; cả đọc cũng không. Anh đã hủy kết bạn với tôi trên Facebook và bỏ theo dõi tôi trên Instagram lẫn Snapchat. Anh đang xem như tôi không tồn tại và tôi dần nghĩ anh đã đúng. Nếu không phải bạn gái Jake, vậy tôi là ai?

Anh lẽ ra bị đình chỉ cả tuần vì đánh TJ, nhưng bố mẹ anh đã làm um lên về việc cái chết của Simon khiến mọi người căng thẳng ra sao, vậy nên tôi nghĩ anh sẽ đi học lại hôm nay. Nghĩ đến việc sẽ gặp anh, tôi lại thấy phát ốm đến mức tôi quyết định ở nhà. Ashton kéo tôi ra khỏi giường. Trong thời điểm hiện tại, chị sẽ ở nhà chúng tôi vô thời hạn.

“Addy, em không thể héo hon và chết vì chuyện này được,” Ashton lên lớp tôi lúc chị đẩy tôi vào nhà tắm. “Nó không có quyền xóa em khỏi thế giới. Chúa ơi, em phạm một sai lầm ngu ngốc. Đấy đâu phải tội giết người.”

“Chà,” chị nói thêm, bật ra một tiếng cười ngắn đầy mỉa mai, “vế sau thì chắc phải đợi kết luận chính thức.”

Ô, nhà tôi giờ cũng có khiếu hài hước đấy. Ai mà ngờ các cô gái nhà Prentiss cũng có dù là một tí xíu hài hước nhỉ?

Ashton đưa tôi đến Bayview và thả tôi xuống trước cổng. “Ngẩng cao đầu lên,” chị khuyên. “Đừng để cái thằng điên thích kiểm soát hay ra vẻ cao đạo đó dìm em xuống.”

“Chúa ơi, Ash. Em phản bội anh ấy, chị biết mà. Không phải vô duyên vô cớ anh ấy như vậy.”

Chị mím môi. “Gì thì gì chứ.”

Tôi ra khỏi xe và cố thu hết can đảm cho những gì sắp đến. Trường học đã từng dễ dàng biết mấy. Tôi thuộc về mọi thứ mà không cần phải cố gắng. Giờ tôi gần như lơ lửng ngoài rìa của con người ngày xưa, và khi thấy hình ảnh của mình trong cửa kính tôi gần như không nhận ra cô gái đang nhìn lại mình kia. Cô ta mặc quần áo của tôi - kiểu áo ôm và quần jean bó mà Jake thích - nhưng hai má hóp vào và đôi mắt vô hồn kia không hề phù hợp với trang phục.

Dù vậy, tóc tôi trông vẫn hết sức xuất thần. Ít ra tôi vẫn còn giữ được điều đó.

Ở trường chỉ có một người duy nhất nhìn thê thảm hơn tôi, và đó là Janae. Cậu ta chắc đã sụt mất năm ký từ lúc Simon chết, còn da dẻ trông tệ hết chỗ nói. Lớp mascara lúc nào cũng lem nhem, nên tôi đồ rằng cậu ta cũng nhiều lần khóc trong nhà vệ sinh giữa các tiết như tôi vậy. Ngạc nhiên thay là chúng tôi vẫn chưa đụng mặt nhau.

Tôi vừa bước vào hành lang thì thấy Jake đứng ở tủ đồ của anh. Máu rút sạch khỏi đầu tôi, khiến tôi choáng váng đến độ khi tôi tiến lại chỗ anh cả người tôi nghiêng ngả. Khuôn mặt anh toát lên vẻ bình thản và tập trung khi anh xoay mật mã trên ổ khóa. Trong một thoáng tôi mong mọi chuyện đều ổn, rằng thời gian nghỉ ở nhà đã giúp anh bình tĩnh lại và tha thứ cho tôi. “Chào anh, Jake,” tôi nói.

Mặt anh ngay lập tức từ bình thản chuyển sang tím bầm. Anh giận dữ giật tung cửa tủ và lôi ra một chồng sách, nhét vào ba lô. Anh sập mạnh cửa tủ, ba lô khoác lên vai, rồi quay đầu đi.

“Anh không muốn nói chuyện với em nữa sao?” tôi hỏi. Giọng lí nhí, nghẹn ngào. Thảm hại.

Anh quay lại và ném cho tôi một cái nhìn đầy căm ghét đến độ tôi phải lùi lại. “Không bao giờ.”

Đừng khóc. Đừng khóc. Tất cả mọi người đều nhìn tôi khi Jake quay người bước đi. Tôi thoáng thấy Vanessa nhếch mép cách đó vài tủ. Cô ta thích mê chuyện này. Làm sao mà tôi từng coi cô ta là bạn được chứ? Hẳn là chẳng mấy chốc cô ta sẽ nhào vào Jake thôi, nếu không phải đã làm thế sẵn rồi. Tôi lúng túng trước tủ của mình, tay nắm ổ khóa. Phải vài giây tôi mới nhận ra cái chữ to tướng viết bằng bút dạ đen.

ĐIẾM.

Tiếng cười lục khục vang lên rì rầm quanh tôi khi tôi dõi theo hai chữ V ngược ghép lại thành chữ M. Hai chữ đó móc lại với nhau bằng một vòng cung đặc trưng ở giữa. Tôi đã làm hàng chục cái băng rôn cổ động cho đội Mèo Hoang Bayview với Vanessa, và ghẹo cô ta vì cái kiểu viết chữ M ngộ ngộ ấy. Cô ta thậm chí còn chẳng buồn che giấu. Có lẽ là muốn tôi biết.

Tôi ép bản thân bước đi, chứ không chạy, về phía nhà vệ sinh gần nhất. Hai cô gái đứng trước gương, chỉnh lại lớp trang điểm, và tôi cắm mặt lao qua về phía buồng vệ sinh trong cùng. Tôi sụp người xuống bồn cầu và lẳng lặng khóc, hai tay ôm lấy mặt.

Hồi chuông tiết đầu vang lên nhưng tôi vẫn ngồi ở đó, nước mắt giàn giụa hai má cho đến khi cạn khô. Tôi vòng tay ôm lấy đầu gối và gục đầu xuống, không nhúc nhích khi chuông tiết hai vang lên, và tiếng mấy đứa con gái chạy ra chạy vào nhà vệ sinh lần nữa. Tiếng trò chuyện câu được câu mất trôi trong không trung và, phải, một số là về tôi. Tôi bịt tai lại và cố không nghe.

Phải đến giữa tiết thứ ba tôi mới thôi rúm người và đứng dậy. Tôi mở cửa buồng và bước tới trước gương, vén tóc ra khỏi mặt. Mascara của tôi đã trôi hết, nhưng tôi đã ở đây đủ lâu để hai mắt không còn sưng nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương và cố gắng thu nhặt lại từng mẩu suy nghĩ rời rạc của mình. Tôi không thể học hành gì nữa hôm nay. Tôi định vào phòng y tế và bảo mình bị đau đầu, nhưng giờ khi đang là kẻ tình nghi trộm bút Epi tôi lại không an tâm ở đó nữa. Vậy là chỉ còn một lựa chọn: ra khỏi đây và về nhà.

Tôi đang ở khu cầu thang phía sau, tay đặt trên cửa thì nghe tiếng bước chân chạy xuống cầu thang. Tôi xoay lại và thấy TJ Forrester đang đi xuống; mũi sưng còn một mắt thì tím đen. Cậu ta ngừng lại khi thấy tôi, một tay nắm lấy lan can. “Chào, Addy.”

“Chẳng phải cậu phải ở trong lớp sao?”

“Mình có hẹn với bác sĩ.” Cậu ta lấy tay sờ mũi và nhăn mặt. “Có thể mình bị lệch vách ngăn mũi.”

“Đáng lắm.” Lời lẽ cay độc buột khỏi miệng trước khi tôi kịp ngăn lại.

Miệng TJ há ra, rồi ngậm lại, và hầu kết của cậu ta trồi lên sụt xuống. “Mình không nói gì với Jake hết, Addy. Chúa chứng giám. Mình không muốn vụ này lộ ra cũng như cậu thôi. Mình cũng đã chịu đủ thứ chuyện mà.” Cậu ta ren rén sờ mũi lần nữa.

Tôi thực ra không nghĩ về Jake; tôi đang nghĩ về Simon. Nhưng dĩ nhiên TJ đâu có biết gì về những bài viết chưa được đăng ấy. Nhưng vậy làm sao Simon biết? “Ở đó chỉ có hai chúng ta,” tôi rào lại. “Cậu phải nói với ai đó.”

TJ lắc đầu, nhăn mặt như thể hành động đó làm cậu ta đau. “Chúng ta đã hôn nhau trên bãi biển công cộng trước khi về nhà mình, nhớ chứ? Ai cũng có thể thấy.”

“Nhưng họ sẽ không biết...” tôi ngừng lời, nhận ra bài viết của Simon chưa hề nói gì tới việc tôi và TJ ngủ với nhau. Simon chỉ ám chỉ, khá cụ thể, nhưng chỉ thế thôi. Có lẽ chính tôi đã giật mình mà thú nhận sạch trơn. Ý nghĩ đó làm tôi buồn nôn, mặc dù tôi cũng không chắc làm sao mà mình có thể thú nhận một nửa sự thật với Jake được. Cuối cùng thì anh cũng sẽ lôi được sự thật ra thôi.

TJ nhìn tôi với cặp mắt hối hận. “Mình xin lỗi vì chuyện này lại kinh khủng như thế với cậu. Dù gì thì, mình thấy Jake đang cư xử hơi khốn. Nhưng mình không nói với ai hết.” Cậu ta đặt tay lên tim. “Thề trên mộ ông mình. Mình biết với cậu thì chẳng có nghĩa lý gì đâu, nhưng mình thì có.” Tôi cuối cùng cũng gật đầu, và cậu ta thở ra một hơi nhẹ nhõm. “Cậu định đi đâu?”

“Về nhà. Tôi không ở đây được. Bạn bè ai cũng ghét tôi.” Tôi không rõ vì sao mình lại kể với cậu ta điều đó, ngoài việc tôi chẳng còn ai để kể. “Tôi nghĩ họ chẳng đời nào cho tôi ngồi cùng nữa đâu, khi mà giờ Jake đã trở lại.” Đó là sự thật. Cooper hôm nay nghỉ, đi thăm bà nội bị ốm và có lẽ, tuy cậu không nói ra, đi gặp luật sư nữa. Không có cậu chẳng ai dám chống lại cơn giận của Jake cả. Hoặc muốn.

“Kệ họ.” TJ nở nụ cười méo xẹo. “Nếu mai mà họ vẫn cư xử như một lũ khốn thì cứ đến ngồi với mình. Nếu họ muốn bàn tán, vậy hãy cho họ cái gì để bàn tán đi.”

Câu đó không khiến tôi mỉm cười, nhưng cũng suýt soát.