← Quay lại trang sách

Chương 12

Bronwyn

Thứ Năm ngày 4 tháng Mười, 12:20 trưa

Tôi bị dụ vào một thứ cảm giác yên tâm giả hiệu.

Tôi nghĩ nó xảy ra ngay cả vào tuần lễ tồi tệ nhất cuộc đời bạn. Những chuyện kinh thiên động địa, khủng khiếp cứ chất chồng lên nhau cho tới khi bạn không thở nổi và rồi... tất cả ngừng lại. Và chẳng còn gì nữa xảy ra, nên bạn bắt đầu bớt căng thẳng và nghĩ rằng mình đã thoát.

Sai lầm non nớt ấy đập thẳng vào mặt tôi vào bữa trưa thứ Năm khi những tiếng rì rầm thường thấy trong nhà ăn bỗng nhốn nháo hẳn lên. Mới đầu tôi còn nhìn quanh, tò mò, như bao người khác, rồi tự hỏi vì sao mọi người tự nhiên lại lấy điện thoại ra. Nhưng tôi còn chưa kịp lấy điện thoại mình ra thì đã thấy những cái đầu xoay về hướng mình.

“Ôi.” Maeve nhanh hơn tôi, và tiếng kêu khi em lướt mắt trên điện thoại của mình chất chứa bao nhiêu xót xa đến mức tim tôi chùng xuống. Em cắn môi dưới và nhăn trán. “Bronwyn. Là, ừm, một bài Tumblr nữa. Về... ừm. Đây.”

Tôi lôi điện thoại ra, tim đập mạnh, rồi đọc chính những dòng mà điều tra viên Mendoza đã cho tôi xem hôm Chủ nhật sau đám tang Simon. Lần đầu tiên ứng dụng này gọi tên gái ngoan BR, người sở hữu sổ điểm hoàn hảo nhất trường...

Tất cả đều ở đó. Những bài viết chưa được đăng của Simon về mỗi người chúng tôi, cộng thêm một ghi chú ở cuối:

Các người nghĩ tôi đùa về việc giết Simon ư? Xin thưa rằng rất tiếc. Tất cả những kẻ cùng chịu phạt với Simon tuần trước đều có lý do đặc biệt muốn nó biến mất. Bằng chứng A: bài viết trên kia, mà nó dự định sẽ đăng trên Nghe Đồn.

Giò thì nhiệm vụ của các cô cậu đây: nối các điểm lại với nhau. Có phải tất cả đều hợp tác với nhau không, hay có người giật dây? Ai là kẻ điều khiển rối còn ai là con rối?

Tôi sẽ cho các người một gợi ý để bắt đầu: tất cả đều nói dối.

XUẤT PHÁT!

Tôi ngước mắt nhìn Maeve. Em biết sự thật, toàn bộ sự thật, nhưng tôi vẫn chưa kể với Yumiko hay Kate. Vì tôi tưởng chuyện này sẽ được giữ kín, chìm xuống, trong lúc cảnh sát âm thầm điều tra rồi sẽ quyết định khép lại vụ việc vì thiếu bằng chứng.

Tôi ngây thơ đến tội. Hiển nhiên.

“Bronwyn?” Tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy Yumiko giữa những tiếng ong ong trong đầu. “Đây là sự thật à?”

“Mặc mẹ cái Tumblr rác rưởi đấy.” Tôi hẳn sẽ giật mình trước kiểu ăn nói của Maeve nếu không phải mới hai phút trước tôi đã nhào qua khỏi giới hạn ngạc nhiên của mình rồi. “Em tin là mình có thể hack cái trang đần độn đó và tìm ra kẻ nào đứng sau.”

“Maeve, đừng!” Tôi nói quá lớn. Tôi hạ giọng xuống và chuyển sang nói tiếng Tây Ban Nha. “No lo hagas... No queremos...”

Tôi ép bản thân ngừng nói khi Kate và Yumiko cứ nhìn tôi chằm chằm. Em không được. Chúng ta không muốn. Trước mắt, nói chừng đó chắc là đủ.

Nhưng Maeve không chịu im. “Em không quan tâm,” nó giận dữ nói. “Chị có thể, nhưng em thì...”

Tiếng loa phát thanh cứu nguy. Gần như vậy. Tôi lại dội lên cảm giác déjà vu khi giọng nói kia vang khắp phòng: “Chú ý. Mời các em Cooper Clay, Nate Macauley, Adelaide Prentiss và Bronwyn Rojas lên văn phòng. Mời Cooper Clay, Nate Macauley, Adelaide Prentiss và Bronwyn Rojas lên văn phòng.”

Tôi không nhớ mình đứng lên, nhưng hẳn là tôi đã đứng lên, vì tôi thấy mình đang di chuyển. Lờ đờ như một thây ma xuyên qua những ánh mắt và lời thì thầm, luồn lách qua từng bàn cho tới khi ra đến cửa nhà ăn. Đi xuôi hành lang, qua các tấm áp phích ngày hội trường đã dán được ba tuần, ủy ban kế hoạch của chúng tôi đang trì trệ, và sẽ còn bị ghét hơn nếu tôi không tìm cách giải quyết.

Khi tôi tới văn phòng, cô thư ký chỉ tôi vào phòng họp bằng động tác khoát tay uể oải của một người nghĩ rằng đến giờ này lẽ ra tôi phải biết rồi. Tôi là người cuối cùng có mặt - ít nhất là tôi nghĩ thế, trừ phi cảnh sát Bayview hay hội đồng trường cũng đến. “Đóng cửa lại nhé Bronwyn,” cô Gupta nói. Tôi làm theo và lách qua ghế cô để đến ngồi giữa Nate với Addy, đối diện Cooper.

Cô Gupta vuốt cằm. “Cô nghĩ mình không cần nói lý do vì sao lại gọi các em lên đây. Nhà trường đã theo dõi trang Tumblr kinh tởm đó và cũng đọc được bài đăng kia ngay lập tức như các em. Đồng thời, nhà trường cũng được Sở cảnh sát Bayview yêu cầu được phỏng vấn học sinh trường bắt đầu ngày mai. Theo cô hiểu, dựa trên những trao đổi với cảnh sát, thì bài đăng Tumblr hôm nay là bản sao y hệt những gì Simon viết trước khi chết. Cô nhận ra phần lớn các em đều đã có người đại diện pháp luật, dĩ nhiên nhà trường tôn trọng điều đó. Nhưng đây là một không gian an toàn. Nếu có gì các em muốn nói với cô mà có thể giúp nhà trường hiểu hơn về áp lực mà các em đang phải đối mặt, thì đây là lúc để nói ra đấy.”

Tôi nhìn cô và hai đầu gối bắt đầu run rẩy. Cô nghiêm túc đấy hả? Giờ chắc chắn không phải lúc đó. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy một thôi thúc khó cưỡng là trả lời cô, thanh minh cho mình, cho tới khi có một bàn tay nắm lấy tay tôi dưới bàn. Nate không nhìn tôi, nhưng những ngón tay của cậu lồng vào tay tôi, ấm áp và mạnh mẽ, gác lên chân đang run của tôi. Cậu lại mặc cái áo thun Guiness ấy, và lớp vải giãn ra mỏng và mềm giữa hai vai cậu, như thể cái áo đã kinh qua hàng trăm lần giặt. Tôi liếc sang cậu và cậu trao tôi một cái lắc đầu thật khẽ, gần như không thể nhận ra.

“Tuần rồi em nói hết trơn rồi còn gì đâu,” Cooper lè nhè.

“Em cũng vậy,” Addy nói nhanh. Cậu ta trông kiệt sức, mắt đỏ quạch, cái vẻ lanh lẹ giờ thành uể oải. Cậu ta nhợt nhạt quá, lần đầu tiên tôi nhận ra một lớp tàn nhang mỏng li ti trên mũi cậu ta. Hoặc có lẽ chỉ là cậu ta không trang điểm. Tôi thấy thương cảm khi nghĩ rằng cậu ta là người chịu tác động nặng nề nhất trong tất cả.

“Cô không nghĩ...” cô Gupta vừa lên tiếng thì cửa mở ra và cô thư ký thò đầu vào.

“Cảnh sát Bayview đợi ở đường dây số một ạ,” cô nói, và cô Gupta đứng dậy.

“Đợi cô một lát.”

Cô đóng cửa lại sau lưng và bốn chúng tôi ngồi trong im lặng căng thẳng, lắng nghe tiếng điều hòa kêu ro ro. Đây là lần đầu tiên bốn chúng tôi ngồi chung một phòng với nhau kể từ sau lần thẩm vấn với sĩ quan Budapest tuần trước. Tôi xém nữa bật cười khi nhớ lại lúc đó chúng tôi ngơ ngác như thế nào, tranh cãi nhau về chuyện bị phạt bất công ra sao và danh sách ảnh hưởng hồi vũ hội năm ngoái.

Mặc dù nói cho chính xác, thì chủ yếu chỉ có tôi.

Nate thả tay tôi ra và ngửa ghế ra sau, quan sát căn phòng. “Chẹp. Gượng gạo nhỉ.”

“Các cậu có sao không?” Lời lẽ đua nhau tuôn ra từ miệng tôi, khiến tôi ngạc nhiên. Tôi không rõ mình định nói gì, nhưng chuyện này không đúng. “Chuyện này thật khó tin. Họ... nghi ngờ chúng ta.”

“Là tai nạn thôi,” Addy nói ngay lập tức. Dù vậy, nghe giọng cậu ta không có vẻ gì là chắc chắn. Giống như cậu ta đang nêu ra một giả thuyết hơn.

Cooper đánh mắt sang Nate. “Một tai nạn lạ lùng đó. Làm sao mà dầu lạc lại tự động xuất hiện trong một cái cốc chứ?”

“Có thể một lúc nào đó có kẻ đã vào phòng mà chúng ta không nhận ra,” tôi nói, và Nate đảo mắt với tôi. “Tôi biết là nghe ngớ ngẩn lắm, nhưng - chúng ta phải cân nhắc mọi khả năng, đúng không? Cũng không phải bất khả thi.”

“Rất nhiều người ghét Simon,” Addy nói. Cái cách cậu ta nghiến hàm cho thấy cậu ta cũng là một trong số đó. “Nó đã phá hoại cuộc đời của vô số người. Các cậu nhớ Aiden Wu chứ? Lớp chúng ta, chuyển đi hồi lớp mười?” Tôi là đứa duy nhất gật đầu, nên Addy quay sang tôi. “Chị tôi biết chị cậu ta ở đại học. Aiden không phải tự dưng chuyển đi. Cậu ta bị khủng hoảng từ sau khi Simon đăng về việc cậu ta mặc đồ nữ.

“Thật ư?” Nate hỏi. Cooper đưa tay vuốt tóc.

“Các cậu nhớ những bài tiêu điểm Simon vẫn đăng khi mới ra mắt cái ứng dụng đó không?” Addy hỏi. “Những chuyện chi tiết hơn, gần như một cái blog ấy?”

Cổ họng tôi nghẹn lại. “Tôi nhớ.”

“Ừ, nó làm vậy với Aiden đấy,” Addy nói. “Khốn nạn chưa từng thấy.” Giọng cậu ta có gì đó khiến tôi không thoải mái. Tôi chưa từng nghĩ sẽ nghe Addy Prentiss bé bỏng nông cạn nói năng với giọng độc địa như vậy. Hoặc thậm chí là có chính kiến.

Cooper vội vàng nhảy vào, như thể lo Addy sắp sửa làm một tràng chửi rủa. “Leah Jackson đã nói vậy ở lễ tưởng niệm. Tôi vô tình gặp cậu ta dưới khán đài. Cậu ta nói tất cả chúng ta đều đạo đức giả khi đối xử với Simon như một kẻ tử vì đạo.”

“Thế đấy,” Nate nói. “Cậu nói đúng, Bronwyn. Cả cái trường này có lẽ ai cũng đều thủ sẵn một chai dầu lạc trong ba lô, chờ cơ hội ra tay.”

“Không phải dầu lạc nào cũng được,” Addy nói, và cả ba cái đầu quay sang cậu ta. “Phải là dầu lạc ép lạnh thì mới có thể khiến người bị dị ứng phản ứng. Cơ bản là, phải loại cao cấp cơ.”

Nate nhìn cậu ta, trán cau lại. “Sao cậu biết?”

Addy nhún vai. “Tôi từng xem trên kênh Food Network rồi.”

“Có lẽ cậu nên giữ riêng điều đó cho mình khi bà Gupta trở lại,” Nate đề nghị, và Addy thoáng mỉm cười.

Cooper trừng mắt nhìn Nate. “Đây không phải chuyện chơi đâu.”

Nate ngáp, vẫn vẻ thờ ơ. “Đôi khi tôi lại có cảm giác như thế.”

Tôi nuốt khan, đầu vẫn quay cuồng suốt cuộc trò chuyện. Leah và tôi cũng có thời quen biết - chúng tôi chung cặp trong một kỳ thi giả lập Liên Hiệp Quốc mà chúng tôi đi được tới chung kết bang vào đầu năm lớp mười một. Simon cũng muốn tham gia, nhưng chúng tôi báo sai thời hạn đăng ký nên nó bị lỡ hạn. Không phải là chúng tôi cố ý, nhưng nó không tin và nổi giận với cả hai chúng tôi. Vài tuần sau đó nó bắt đầu viết về đời sống tình dục của Leah trên Nghe Đồn. Thường Simon sẽ đăng tin một lần rồi để nó trôi qua luôn, nhưng với Leah, nó cứ liên tục cập nhật. Trả thù cá nhân. Tôi chắc nó cũng sẽ làm thế với tôi nếu dạo đó tôi có mắc phốt.

Khi Leah bắt đầu khủng hoảng, cậu ta hỏi tôi có phải tôi cố tình làm thế với Simon không. Tôi không cố tình, nhưng vẫn cảm thấy tội lỗi, đặc biệt là khi Leah tự cắt cổ tay. Từ khi Simon bắt đầu chiến dịch trả thù, cuộc đời Leah không còn như trước.

Tôi không biết việc trải qua một chuyện như thế ảnh hưởng như thế nào đến một con người.

Cô Gupta trở vào phòng, đóng cửa lại sau lưng và ngồi xuống ghế. “Xin lỗi các em, nhưng cuộc gọi đó không hoãn được. Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”

Im lặng bao trùm suốt vài giây, cho tới khi Cooper đằng hắng. “Mong cô đừng giận, em nghĩ tụi em đều nhất trí là không thể nói chuyện gì lúc này.” Giọng cậu ta có cái vẻ đanh thép trước đó chưa hề có, và trong thoáng chốc tôi cảm thấy năng lượng trong phòng kết lại và biến đổi. Chúng tôi không tin tưởng lẫn nhau, điều đó khá rõ rồi - nhưng chúng tôi còn không tin cô Gupta lẫn cảnh sát Bayview hơn. Cô cũng thấy thế, rồi cô đẩy ghế ra sau.

“Quan trọng là các em biết cánh cửa luôn mở cho các em,” cô nói, nhưng chúng tôi đã lục tục đứng dậy và tự mở cửa ra.

Tôi thấy khó chịu và lo lắng suốt cả ngày còn lại, hoàn thành mọi việc cần làm ở trường và ở nhà như một cái máy. Nhưng tôi không thể thư giãn, thư giãn thực sự, cho tới khi đồng hồ gõ qua nửa đêm và điện thoại Nate đưa tôi reo chuông.

Từ thứ Hai cậu đêm nào cũng gọi, lúc nào cũng vào tầm này. Cậu kể tôi nghe những điều tôi không thể tưởng tượng nổi về bệnh của mẹ cậu và tật say xỉn của bố cậu. Tôi kể với cậu về bệnh ung thư của Maeve và thứ áp lực không tên là tôi phải giỏi gấp hai lần trong mọi việc mà tôi luôn cảm thấy. Đôi khi chúng tôi không nói gì với nhau. Tối qua cậu đề nghị chúng tôi xem phim, và cả hai đăng nhập vào Netflix rồi xem một bộ phim kinh dị dở tệ mà cậu chọn cho tới hai giờ sáng. Tôi ngủ gục trong khi vẫn còn đeo tai nghe, và chắc đã có lúc ngáy vào tai cậu.

“Hôm nay tới lượt cậu chọn phim đấy,” cậu nói thay lời chào. Tôi dần nhận ra điểm đó nơi Nate; cậu không rào trước đón sau. Cứ thế nói ra những gì có trong đầu.

Dù vậy, tâm trí tôi đang ở tận đâu. “Tôi đang chọn,” tôi đáp, và cả hai chúng tôi im lặng trong một phút trong khi tôi dò qua một loạt các tựa trên Netflix mà không thật sự để tâm. Vô ích; tôi không thể cứ thế chuyển sang tâm trạng xem phim được. “Nate, cậu có gặp rắc rối khi mọi chuyện vỡ lở ở trường hôm nay không?” Sau khi tôi rời phòng hiệu trưởng Gupta, cả quãng thời gian buổi chiều còn lại chỉ toàn một hỗn hợp những ánh mắt, lời thì thào, cùng những cuộc trò chuyện gượng gạo với Kate và Yumiko, khi tôi cuối cùng cũng giải thích cho họ chuyện gì đang xảy ra mấy ngày qua.

Cậu bật ra một tiếng cười nhạt. “Trước đây tôi từng gặp rắc rối rồi. Có gì khác đâu.”

“Bạn của tôi giận vì tôi không kể cho họ.”

“Về vụ gian lận hả? Hay vụ bị cảnh sát điều tra?”

“Cả hai. Tôi đã không kể gì cả. Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ cứ thế qua đi và bọn họ sẽ không bao giờ phải biết.” Robin đã nói là không được trả lời bất cứ câu hỏi nào về vụ án, nhưng tôi không thấy lý do để áp dụng điều đó lên hai người bạn thân nhất của mình. Khi cả trường bắt đầu quay lưng với bạn, bạn cần ai đó bên cạnh mình. “Ước gì tôi có thể nhớ nhiều hơn về ngày hôm đó. Cậu đang học môn gì khi thầy Avery tìm thấy điện thoại trong ba lô cậu?”

“Vật lý,” Nate nói. “Hay còn gọi là Khoa học cho bọn ngốc. Còn cậu?”

“Tự học,” tôi nói, nhai nhai bên má trong. Mỉa mai thay, bảng điểm môn Hóa xuất sắc của tôi cho phép tôi tự xây dựng chương trình môn Khoa học vào năm mười hai. “Tôi đồ rằng Simon chắc đang học Vật lý nâng cao. Tôi không biết Addy với Cooper học gì mà có thầy Avery, nhưng trong giờ phạt họ có vẻ ngạc nhiên khi thấy nhau.”

“Vậy thì sao?” Nate hỏi.

“Thì, họ chơi với nhau, đúng không? Hai người đó chắc phải nói với nhau về việc bị phạt chứ. Hay thậm chí là học chung lớp khi bị bắt.”

“Ai biết được. Có thể là một người bị bắt trong phòng chủ nhiệm hay giờ học nào đó. Ông Avery nhạc nào chẳng nhảy,” Nate nói. Khi tôi không đáp, cậu nói thêm, “Sao, cậu nghĩ hai người đó sắp đặt mọi chuyện hả?”

“Chỉ là đang theo mạch suy nghĩ thôi,” tôi nói. “Tôi cảm thấy cảnh sát hầu như không chú ý đến tình huống với mấy cái điện thoại đó kỳ lạ như thế nào, vì họ chắc như đinh đóng cột là cả đám chúng ta cùng dự phần trong vụ này. Ý tôi là, cậu nghĩ thử xem, thầy Avery biết rõ hơn ai hết là chúng ta ai học lớp gì của thầy ấy. Có khi chính thầy ấy ra tay. Bỏ điện thoại vào ba lô của chúng ta và phết dầu lạc lên mấy cái cốc trước khi chúng ta đến nơi. Thầy là giáo viên Khoa học; thầy biết phải làm thế nào.”

Dù vậy, khi nói ra điều đó, hình ảnh trong đầu tôi về ông thầy bẽn lẽn, yếu ớt điên cuồng bôi dầu lên mấy cái cốc trước giờ phạt không có vẻ thực tế chút nào. Ngay cả hình ảnh về Cooper giấu mớ bút Epi hay Addy nảy ra kế hoạch giết người khi xem Food Network cũng vậy.

Nhưng tôi không thật sự hiểu bất cứ ai trong số họ. Cả Nate nữa. Dù tôi cảm tưởng như mình hiểu cậu.

“Chuyện gì cũng có thể xảy ra,” Nate nói. “Cậu chọn được phim chưa?”

Tôi muốn chọn phim gì thật ngầu và nghệ thuật để gây ấn tượng với cậu, nhưng có thể cậu sẽ nhận ra điều đó. Vả lại cậu đã chọn một phim kinh dị dở tệ, nên tôi cũng chẳng chịu áp lực gì lắm. “Cậu xem pergent chưa?”

“Chưa.” Giọng cậu có vẻ nghi hoặc. “Và tôi cũng không tính xem.”

“Khó nhỉ. Tôi cũng không muốn xem một đống người bị giết bởi sương mù tạo ra từ một sinh vật xâm nhập đến từ không gian bốn chiều, nhưng tôi đã xem đấy thôi.”

“Chết tiệt.” Nate nghe như đã đầu hàng. Cậu ngập ngừng, rồi hỏi, “Cậu bật phim chưa?”

“Rồi. Cho chạy đi.” Và chúng tôi cùng nhấn nút.