Chương 13
Cooper
Thứ Sáu ngày 5 tháng Mười, 3:30 chiều
Học xong tôi qua đón Lucas rồi ghé phòng bệnh viện của nội trước khi ba mẹ tới. Nguyên tuần gần như toàn bộ thời gian chúng tôi tới thăm đều thấy nội ngủ, nhưng bữa nay nội ngồi trên giường tay cầm điều khiển ti vi. “Cái ti vi này có ba kênh hà,” nội càm ràm khi tôi với Lucas đứng lảng vảng ở cửa. “Khác gì năm 1985 đâu. Đồ ăn cũng dở ẹt. Lucas, bây có cục kẹo nào không?”
“Không nội ơi,” Lucas nói, vén mái tóc dài quá mức của nó để khỏi bị che mắt. Nội quay sang nhìn tôi đầy hy vọng, và tôi sững sờ nhận ra nội trông già thế nào. Ý tôi là, dĩ nhiên, nội đã hơn tám chục tuổi rồi, nhưng lúc nào nội cũng đầy năng lượng tới mức tôi chưa từng thực sự để ý. Giờ tôi chợt nhận ra dù bác sĩ có bảo là nội đang hồi phục tốt, chúng tôi may mắn lắm thì chắc cũng chỉ qua được vài năm nữa trước khi một vụ như vừa rồi tái diễn.
Và rồi đến một lúc nào đó, nội sẽ không còn nữa.
“Con không có. Xin lỗi nội,” tôi nói, gục đầu xuống để che đi đôi mắt cay cay.
Nội thở hắt ra một hơi rất kịch. “Thiệt tình. Mấy thằng bây đẹp mã chứ về mặt hữu dụng thì không có được lắm he.” Nội lần mò trên cái bàn cạnh giường rồi lấy ra một tờ hai mươi đô nhăn nhúm. “Lucas, xuống cửa hàng ở dưới mua giùm nội ba cây Snicker đi. Mỗi người một cây. Đi từ từ thôi, tiền dư bây cứ giữ.”
“Dạ nghe.” Mắt Lucas sáng lên khi nó tính toán lợi nhuận. Nó phóng ào ra cửa, và nội ngả người lên đống gối bệnh viện kê sau lưng.
“Coi nó đi nhanh chưa, cứ thấy tiền là mắt sáng quắc,” nội vui vẻ nói.
“Bộ nội được ăn kẹo hả?” tôi hỏi.
“Đương nhiên không. Nhưng nội muốn hỏi thăm thằng cháu cưng coi nó làm sao. Không ai chịu nói gì cho tao hết mà tao có nghe đồn này kia.”
Tôi ngồi xuống cái ghế xếp kế giường nội, mắt dán xuống đất. Tôi vẫn chưa tự tin ngẩng lên nhìn nội. “Nội nên nghỉ ngơi mới đúng.”
“Cooper, trong lịch sử bệnh tim mạch cái vụ đột quỵ của tao là nhẹ nhất rồi đó. Chỉ một cái nháy trên máy. Ăn nhiều thịt xông khói quá thôi hà. Cập nhật nội nghe vụ Simon Kelleher đi. Nội hứa với bây là nội sẽ không lên cơn đâu.”
Tôi chớp chớp mắt rồi tưởng tượng bản thân sắp sửa ném một cú bóng chếch: thẳng cổ tay, ôm các ngón lại quanh lớp vỏ ngoài của trái bóng chày, để trái bóng vuột ra khỏi ngón cái và ngón trỏ. Có tác dụng rồi; mắt tôi đã khô và nhịp thở cân bằng trở lại, và tôi có thể nhìn vào mắt nội. “Tình hình tệ lắm nội.”
Nội thở dài và vỗ tay tôi. “Hẳn là thế rồi. Tội nghiệp cháu của nội.”
Tôi kể hết cho nội nghe: chuyện mớ tin đồn của Simon giờ đã lan khắp trường thế nào, và chuyện cảnh sát bắt đầu mời những người chúng tôi quen biết lên văn phòng và phỏng vấn họ ra sao. Cả những người chúng tôi không biết luôn. Chuyện huấn luyện viên Ruffalo vẫn chưa kéo tôi qua một bên mà hỏi là tôi có dùng thuốc kích thích không nhưng tôi chắc là trước sau gì thầy cũng sẽ hỏi. Chuyện chúng tôi có giáo viên dạy thay tiết Thiên văn vì thầy Avery bị giữ lại trong một phòng khác với hai sĩ quan cảnh sát. Liệu thầy cũng bị phỏng vấn như chúng tôi hay đi cung cấp bằng chứng chống lại chúng tôi, điều đó tôi không biết.
Nội lắc đầu khi tôi nói xong. Nội không buộc tóc ở đây như và tóc nội bồng bềnh như vải bông mềm vậy. “Bị lôi vô vụ này như vậy, nội thấy thương mày quá Cooper. Bao nhiêu người mà bây lại bị. Trời không có mắt.”
Tôi chờ nội hỏi, nhưng nội không hỏi. Nên cuối cùng tôi nói - hơi ngập ngừng, vì sau nhiều ngày nói chuyện với luật sư, cảm giác thật sai trái khi nói ra điều gì đó như thể khẳng định - “Con không làm cái việc người ta nói nội ơi. Con không xài steroid và con không hại Simon.”
“Trời đất ơi, Cooper.” Nội sốt ruột phủi phủi cái mền bệnh viện. “Mày đâu cần nói với nội điều đó.”
Tôi nuốt khan. Chẳng hiểu sao, việc nội tin lời tôi mà không thắc mắc gì khiến tôi thấy tội lỗi. “Mình tốn cả gia tài cho luật sư mà cổ chả làm được gì. Không có tiến triển gì hết.”
“Sau cơn mưa trời lại sáng mà,” nội bình tĩnh nói. “Đời là thế đó. Và mày không cần lo vụ tiền bạc. Nội trả.”
Một mặc cảm tội lỗi khác ập xuống tôi. “Nội đủ tiền trả không?”
“Đương nhiên. Ông bây với nội mua cả đống cổ phiếu Apple hồi thập niên chín mươi. Nội không nộp hết cho ba mày để thằng đó mua căn biệt thự chà bá trong cái thị trấn đắt đỏ này không có nghĩa là nội không có đủ tiền. Nào. Nói cho nội nghe cái gì nội chưa biết đi.”
Tôi không biết ý nội là sao. Tôi có thể kể chuyện Jake đang cô lập Addy và đám bạn của hai chúng tôi đều hùa theo nó, nhưng chuyện đó nặng nề quá. “Còn gì để kể nữa đâu nội.”
“Keely phản ứng với chuyện này ra sao?”
“Như dây leo vậy. Cứ bám riết,” tôi buột miệng trước khi kịp ngăn mình lại. Rồi tôi thấy tồi tệ. Keely vô cùng thông cảm và quan tâm tôi, và tôi thấy ngột ngạt không phải lỗi của em.
“Cooper.” Hai tay nội giữ lấy tay tôi. Đôi bàn tay nội nhỏ và nhẹ bẫng, chằng chịt gân xanh. “Keely là một cô bé xinh đẹp, tử tế. Nhưng nó không phải người bây yêu, chỉ thế thôi. Và thế không sao cả.”
Cổ họng tôi khô khốc và tôi ngước nhìn chương trình trên ti vi. Có người sắp thắng một bộ máy giặt sấy và trông có vẻ vui sướng lắm. Nội không nói gì nữa, chỉ giữ tay tôi. “Nội nói con chả hiểu,” tôi nói.
Nếu có để ý thấy cái giọng điệu xấc xược của tôi thoáng qua thì nội cũng không đả động tới. “Cooper Clay, ý nội là, nội từng có mặt khi con bé ấy nhắn tin hay gọi điện, và nhìn bây lúc nào cũng như muốn chạy trốn vậy. Rồi có người khác gọi tới thì mặt bây sáng lên như bắt được vàng. Nội không biết cái gì kéo bây lại, nhưng nội mong là bây sẽ không để vậy nữa. Như thế không công bằng với bây hay với Keely.” Nội siết tay tôi rồi thả ra. “Mình không nhất thiết nói tới chuyện đó bây giờ đâu. Thực ra là, bây đi kiếm thằng em bây được không? Chắc là để thằng nhóc mười hai tuổi đi lòng vòng trong bệnh viện cùng một mớ tiền mà nó chỉ muốn xài liền không phải là ý hay.”
“Dạ được.” Nội thả tôi thoát và cả hai chúng tôi đều biết điều đó. Tôi đứng dậy nhẹ nhàng ra khỏi phòng, bước vào một hành lang có các y tá đi lại trong bộ quần áo vô trùng sáng màu. Ai gặp tôi cũng ngừng tay và mỉm cười. “Em có cần giúp gì không?” người gần tôi nhất hỏi.
Trước giờ mọi chuyện đều như thế với tôi. Người ta nhìn thấy tôi và ngay lập tức nghĩ tới điều tốt đẹp nhất về tôi. Một khi họ biết tôi rồi thì còn thích tôi hơn nữa.
Nếu có ngày vỡ lở chuyện đúng là tôi có làm gì đó với Simon, chắc sẽ có nhiều người ghét tôi lắm. Nhưng cũng sẽ có những người biện hộ cho tôi, và nói rằng tôi hẳn còn lý do nào khác chứ không chỉ vì bị tố sử dụng steroid.
Vấn đề là, họ nói đúng.
Nate
Thứ Sáu ngày 5 tháng Mười, 11:30 tối
Chuyện lạ là bố tôi còn tỉnh khi tôi về nhà hôm thứ Sáu sau buổi tiệc ở nhà Amber. Lúc tôi về tiệc tùng vẫn đang hăng lắm, nhưng tôi uống thế là đủ rồi. Tôi hâm lại mì ramen trong lò và rải ít rau vào chuồng Stan. Như mọi khi nó chỉ chớp mắt nhìn mớ rau như một kẻ vô ơn.
“Mày về sớm nhỉ,” bố tôi nói. Ổng nhìn chẳng khác gì mọi khi - như quỷ. Múp míp và nhăn nhúm với nước da nhợt nhạt, phớt vàng. Tay ổng run run lúc nâng cái ly. Một tối vài tháng trước tôi về nhà và ổng gần như không còn thở nữa, nên tôi gọi cấp cứu. Ổng ở trong bệnh viện hết mấy ngày, bác sĩ bảo gan bị tổn thương nặng lắm rồi và ổng có thể chết bất cứ lúc nào. Ổng gật đầu và ra vẻ như mình quan tâm lắm, rồi về nhà và khui thêm một chai Seagram.
Mấy tuần qua tôi đã lờ cái hóa đơn viện phí kia đi. Gần cả ngàn đô la, nhờ ơn cái chế độ bảo hiểm tồi tệ của chính phủ, và giờ khi tôi chả còn nguồn thu nhập nào nữa thì khả năng chi trả lại càng thấp hơn.
“Con có việc.” Tôi trút mì vô bát rồi cầm lên phòng.
“Thấy điện thoại tao đâu không?” bố tôi gọi với theo. “Nó cứ réo chuông nguyên ngày mà tao chả thấy đâu.”
“Tại nó không có trên ghế đó,” tôi lầm bầm, rồi đóng sập cửa lại. Ổng chắc ảo tưởng thôi. Điện thoại ổng hàng tháng nay có ai gọi tới đâu mà rung.
Tôi xử hết chỗ mì trong năm phút, rồi ngả người trên ghế và đeo tai nghe vào để gọi cho Bronwyn. Tới lượt tôi chọn phim, ơn Chúa, nhưng chúng tôi chưa coi được nửa phim Ringu thì Bronwyn không chịu nổi nữa.
“Tôi không xem một mình được đâu. Phim này sợ quá,” cậu nói.
“Cậu có một mình đâu. Tôi đang xem cùng đây.”
“Đâu có cùng. Tôi cần có người ở cùng trong phòng khi coi mấy thứ như vậy. Thôi xem cái gì khác đi. Tới lượt tôi chọn.”
“Tôi không xem một phần pergent chết bầm nào nữa đâu nhé, Bronwyn.” Tôi chờ một nhịp rồi nói tiếp, “Cậu nên qua đây xem Ringu với tôi. Leo ra ngoài cửa sổ và lái xe đến đây.” Tôi nói kiểu bông đùa, và đó chủ yếu là đùa thật. Trừ phi cậu đồng ý.
Bronwyn ngập ngừng, và tôi nhận ra cậu đang cân nhắc điều đó như một đề nghị nghiêm túc. “Cửa sổ phòng tôi cách mặt đất bốn mét rưỡi,” cậu nói. Đùa thôi.
“Vậy thì đi bằng cửa. Cậu có, đâu, mười cái cửa trong căn nhà đó mà.” Đùa thôi.
“Bố mẹ sẽ giết tôi mất nếu phát hiện ra.” Không phải đùa. Thế tức là cậu đang cân nhắc chuyện đó. Tôi hình dung cậu ngồi cạnh tôi trong khi đang bận cái quần cộc lúc tôi tới nhà cậu, chân cậu áp sát chân tôi, và tôi thở nhanh hơn.
“Sao lại thế?” tôi hỏi. “Cậu chẳng bảo họ có thể ngủ không biết trời trăng gì sao.” Không phải đùa. “Nào, chỉ một tiếng để xem hết phim thôi mà. Cậu có thể làm quen với con thằn lằn của tôi.” Phải mất mấy giây lặng thinh tôi mới nhận ra câu đó có thể hiểu theo nghĩa nào khác. “Không phải ý đó đâu. Tôi thật sự có nuôi một con thằn lằn. Một con rồng Úc tên Stan.”
Bronwyn cười dữ đến nỗi suýt sặc. “Ôi Chúa ơi. Thế không giống cậu chút nào, vậy mà... một giây trước tôi thật sự còn nghĩ cậu có ý khác cơ.”
Tôi cũng bật cười. “Ái chà. Cô em thích kiểu ve vãn đó chứ gì. Thừa nhận đi.”
“Ít ra cũng không phải trăn Nam Mỹ,” Bronwyn buột miệng. Tôi cười dữ hơn, nhưng vẫn cảm thấy hơi kích thích. Một sự kết hợp lạ lùng.
“Qua đi,” tôi nói. Không phải đùa.
Tôi lắng nghe tiếng thở của cậu thêm một lát, rồi cậu nói, “Không được.”
“OK.” Tôi không thất vọng. Tôi thực sự không nghĩ cậu sẽ sang, “Nhung cậu cần chọn một phim khác đi.”
Chúng tôi nhất trí với phần cuối cùng của loạt phim Bourne và tôi mắt nhắm mắt mở xem phim, tai nghe tiếng báo tin nhắn từ Amber mỗi lúc một nhiều ở phía sau. Cô nàng có khi đã bắt đầu nghĩ hai đứa tôi là gì của nhau trong khi đâu phải vậy. Tôi với tay lấy điện thoại định tắt máy thì nghe Bronwyn nói. “Nate. Điện thoại của cậu kìa.”
“Sao?”
“Có người cứ nhắn tin liên tục.”
“Thì?”
“Thì lúc này muộn lắm rồi.”
“Và?” tôi hỏi, hơi khó chịu. Tôi không nghĩ Bronwyn là kiểu người sở hữu đâu, đặc biệt là khi hai chúng tôi chẳng làm gì ngoài nói chuyện qua điện thoại và cậu ta vừa từ chối lời đề nghị nửa đùa nửa thật của tôi.
“Không phải là... khách hàng đấy chứ?”
Tôi thở hắt ra và tắt điện thoại. “Không. Tôi nói rồi, tôi không làm việc đó nữa. Tôi không ngu mà.”
“Được rồi.” Cậu nghe có vẻ nhẹ nhõm, nhưng mệt mỏi.
Giọng bắt đầu chuội đi. “Chắc tôi đi ngủ đây.”
“OK. Cậu muốn cúp à?”
“Không.” Cậu cười khùng khục, đã bắt đầu mơ màng. “Nhưng tôi sắp hết số phút gọi cho phép rồi. Mới có tin báo. Tôi còn nửa tiếng nữa thôi.”
Mấy cái điện thoại trả trước đó cho gọi những mấy trăm phút, và cậu sử dụng hết sạch trong chưa đầy một tuần. Tôi không nhận ra hai chúng tôi nói chuyện nhiều thế. “Ngày mai tôi mang cho cậu cái mới,” tôi nói, trước khi nhận ra mai là thứ Bảy và chúng tôi không đi học. “Bronwyn, chờ đã. Cậu phải cúp máy đi.”
Tôi nghĩ cậu đã ngủ luôn rồi cho tới khi nghe tiếng lèm bèm, “Sao?”
“Cúp máy đi nhé. Để không bị hết phút gọi, rồi ngày mai tôi có thể gọi cậu và nói về chuyện cho cậu một cái điện thoại mới.”
“Ồ. Được rồi. OK. Ngủ ngon nhé Nate.”
“Ngủ ngon.” Tôi cúp máy và để hai cái điện thoại cạnh nhau, cầm điều khiển lên và tắt ti vi. Thôi thì đi ngủ luôn vậy.