← Quay lại trang sách

Chương 14

Addy

Thứ Bảy ngày 6 tháng Mười, 9:30 sáng

Tôi ở nhà với Ashton và hai chị em tôi đang tìm việc gì để làm. Nhưng chúng tôi cứ kẹt mãi ở chỗ tôi chẳng hứng thú với thứ gì sất.

“Thôi mà, Addy.” Tôi nằm xoài trên ghế, còn Ashton trên đi văng thò chân sang huých tôi. “Cuối tuần em thường làm gì? Và đừng nói chị là đi chơi với Jake đó,” chị mau mắn thêm vào.

“Thì đúng là vậy mà,” tôi rên rỉ. Thảm hại thật, nhưng tôi biết làm sao. Cả tuần nay bụng dạ tôi cứ nôn nao, như thể cây cầu vững chắc tôi vẫn đang bước bên trên đột ngột biến mất.

“Chẳng lẽ em không tài nào nghĩ ra được một việc có thể làm một mình, không dính gì đến Jake mà em thích à?”

Tôi cục cựa trên ghế và cân nhắc câu hỏi ấy. Trước khi có Jake tôi làm gì? Hai đứa bắt đầu quen nhau khi tôi mười bốn tuổi, vẫn còn khá trẻ con. Bạn thân nhất của tôi khi ấy là Rowan Flaherty, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ cho tới lúc cậu chuyển sang Texas cuối năm đó. Chúng tôi dần xa cách vào năm lớp chín khi cậu chẳng có hứng thú gì với bọn con trai, nhưng mùa hè trước khi lên trung học chúng tôi vẫn đạp xe khắp thị trấn cùng nhau. “Em thích đạp xe,” tôi ngập ngừng đáp, dù đã bao nhiêu năm rồi chưa hề ngồi lên chiếc nào.

Ashton vỗ tay như thể tôi là đứa con nít mà chị đang tìm cách dụ tham gia vào một hoạt động mới. “Vậy làm thế đi! Đạp xe đi đâu đó.”

Ôi không. Tôi không muốn đi đâu. Tôi chẳng còn tí hơi sức nào. “Xe em đem cho từ mấy năm trước rồi. Nó nằm ngoài hiên và gỉ sét nhiều lắm. Với lại chị cũng có xe đạp đâu.”

“Thì mình đi thuê xe - cái đó gọi là gì nhỉ? Hub Bikes hay gì đó? Thị trấn này chỗ nào chẳng có. Đi tìm thôi.”

Tôi thở dài. “Ash, chị không thể chăm em như em bé thế mãi. Em biết ơn chị cả tuần qua đã cố giúp em không suy sụp, nhưng chị còn cuộc đời chị. Chị nên trở về với Charlie.”

Ashton không đáp ngay. Chị vào nhà bếp, và tôi nghe tiếng cửa tủ lạnh mở ra cùng tiếng lách cách nhẹ của chai lọ. Chị quay lại mang theo một chai Corona và một chai San Pellegrino, chị đưa tôi chai thứ hai. Chị lờ tịt hàng chân mày nhướng lên của tôi - lúc này còn chưa tới mười giờ sáng - và tu một hơi bia dài rồi ngồi xuống, xếp bằng trên hai chân. “Charlie lúc này hạnh phúc lắm rồi. Chắc đưa bồ mới về rồi.”

“Gì?” Tôi quên mất mình đang mệt mỏi thế nào mà ngồi bật dậy.

“Chị phát hiện ra hai người đó cuối tuần trước khi quay về lấy thêm quần áo. Như phim vậy. Chị thậm chí còn lẳng một cái bình vào đầu thằng đó.”

“Có trúng không?” tôi khấp khởi hỏi. Và có lẽ cũng hơi đạo đức giả nữa. Rốt cuộc thì trong mối quan hệ của tôi và Jake, tôi chính là Charlie. Chị lắc đầu và tu thêm một hơi bia.

“Ash.” Tôi rời ghế và sang ngồi cạnh chị trên đi văng. Chị không khóc, nhưng mắt loang loáng nước, và khi tôi đặt tay lên tay chị thì chị nuốt khan khó nhọc. “Em rất tiếc. Sao chị không nói gì cả?”

“Em có đủ thứ phải lo rồi.”

“Nhưng đây là về cuộc hôn nhân của chị mà!” Tôi không thể ngăn mình không nhìn sang ảnh cưới của Ashton và Charlie hai năm trước, đặt cạnh ảnh đi vũ hội lớp mười một của tôi trên bệ lò sưởi. Hai người họ đúng là một đôi trời sinh, người ta thường trêu là họ trông như thể ảnh mẫu gắn sẵn trong khung khi bán vậy. Hôm ấy Ashton hạnh phúc biết mấy, xinh đẹp, rực rỡ và vui vẻ.

Và nhẹ nhõm nữa. Tôi cố xua ý nghĩ đó đi vì thấy thế thật xấu tính, nhưng tôi không thể không nghĩ Ashton đã sợ mình sẽ mất Charlie đến tận ngày làm đám cưới. Hồ sơ của anh ta thật sự sáng chói - đẹp trai, gia đình khá, chuẩn bị học ở Trường Luật Stanford - và mẹ chúng tôi không thể nào sung sướng hơn. Phải đến khi họ cưới nhau được một năm thì tôi mới nhận ra Ashton gần như không hề cười khi có Charlie ở bên cạnh.

“Chuyện kết thúc cũng được một thời gian rồi, Addy. Chị lẽ ra phải bỏ đi từ sáu tháng trước, nhưng chị quá hèn nhát. Chị không muốn một mình, chắc thế. Hoặc thừa nhận thất bại. Rồi chị sẽ tìm một chỗ riêng thôi, nhưng lúc này thì chị sẽ ở đây một thời gian.” Chị gượng gạo nhìn tôi. “Được rồi. Chị đã thú nhận sự thật. Giờ tới lượt em. Tại sao em nói dối khi sĩ quan Budapest hỏi về vụ ở phòng y tế hôm Simon chết?”

Tôi thả tay chị ra. “Em không...”

“Addy. Thôi nào. Ông ta vừa nhắc tới chuyện đó là em lấy tay mân mê tóc em ngay. Cứ lúc nào lo lắng là em lại làm thế.” Giọng chị đều đều bình thản chứ không buộc tội. “Chị không tin em lấy mấy cây bút Epi đó, vậy em đang giấu gì thế?”

Mắt tôi ầng ậc nước. Đột nhiên, tôi thấy vô cùng mệt mỏi với những sự thật nửa vời mà mình đã chồng chất trong suốt mấy ngày qua, mấy tuần qua. Mấy tháng. Mấy năm qua. “Ngớ ngẩn lắm, Ash à.”

“Kể chị nghe đi.”

“Em không đi vì em. Em đi để lấy Tylenol cho Jake, vì Jake bị đau đầu. Và em không muốn nói điều đó ra trước mặt chị bởi em biết chị sẽ ném cho em cái nhìn đó.”

“Cái nhìn gì?”

“Chị biết mà. Cái nhìn Addy-em-đúng-là-thảm-chùi-chân.”

“Chị có nghĩ thế đâu,” Ashton khẽ khàng. Một giọt nước mắt to tướng lăn xuống má tôi, và chị với tay qua gạt nó đi.

“Chị nên thế. Em đúng là vậy mà.”

“Không còn nữa,” Ashton nói, và chỉ cần thế thôi. Tôi bắt đầu nức nở, rúm người như bào thai trên góc đi văng với cánh tay Ashton choàng qua người. Tôi không biết mình đang khóc vì điều gì: Jake, Simon, bạn tôi, mẹ tôi, chị tôi, bản thân tôi. Có lẽ là tất cả những điều trên.

Khóc xong tôi thấy ê ẩm và kiệt sức, mí mắt tôi nóng rực và vai thì mỏi nhừ do run rẩy quá lâu. Nhưng tôi cũng thấy nhẹ nhõm và sạch sẽ hơn, như thể tôi đã lọc ra một thứ lâu nay làm mình ốm. Ashton rút cho tôi một xấp khăn giấy và cho tôi một phút để lau mắt xì mũi. Khi tôi cuối cùng đã gom hết đống khăn giấy chèm nhẹp và quẳng chúng vào thùng rác trong góc rồi, chị lại nhấp thêm một ngụm bia và chun mũi. “Thứ này uống không ngon như chị tưởng. Thôi đi đạp xe nào.”

Giờ tôi không từ chối chị được nữa. Nên tôi đi theo chị ra công viên cách nhà chừng một cây số, nơi có một hàng xe đạp cho thuê. Ashton tìm hiểu cách đăng ký, quẹt thẻ tín dụng để lấy hai chiếc xe. Chúng tôi không có mũ, nhưng vì chỉ đi vòng quanh công viên nên cũng chẳng quan trọng gì.

Tôi không đạp xe bao nhiêu năm rồi nhưng có vẻ người ta nói đúng: không ai quên cách đạp xe cả. Sau lúc khởi đầu loạng choạng chúng tôi thẳng tiến trên con đường rộng xuyên công viên và tôi phải thừa nhận, việc này khá vui. Gió mơn man qua tóc tôi trong khi chân tôi guồng đạp và tim thì đập mạnh hơn. Lần đầu tiên trong tuần tôi không cảm thấy dở sống dở chết. Tôi ngạc nhiên khi Ashton dừng lại và nói, “Hết giờ rồi.” Chị thấy vẻ mặt tôi và hỏi, “Vậy mình thuê thêm một giờ nữa nhé?”

Tôi cười với chị. “Ừ, OK.” Dù vậy chúng tôi thấm mệt khi mới được thêm nửa giờ nữa, nên trả xe và đi cà phê để bù nước. Ashton chờ lấy nước trong khi tôi kiếm chỗ ngồi, và tôi lướt qua đống tin nhắn trong lúc chờ chị. Giờ thì việc đó tốn ít thời gian hơn trước nhiều - tôi chỉ có vài tin từ Cooper, hỏi thăm xem tôi có đi đến buổi tiệc của Olivia tối nay không.

Olivia và tôi chơi với nhau từ năm lớp chín, nhưng cả tuần nay cậu ấy chẳng nói tiếng nào với tôi. Khá chắc là mình không được mời, tôi nhắn.

Bài “Only Girl” vang lên khi tin nhắn Cooper tới. Tôi tự nhủ khi tất cả chuyện này chấm dứt và tôi có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ, tôi sẽ thay tiếng chuông nào bớt đáng ghét hơn. Tào lao quá. Tụi nó cũng là bạn cậu mà.

Mình không đi đâu, tôi nhắn. Chơi vui nhé. Đến lúc này, tôi còn chẳng thấy buồn vì bị cho ra rìa. Chỉ là thêm một chuyện thôi.

Cooper không hiểu. Có lẽ tôi nên cảm ơn cậu; nếu cậu cũng bỏ rơi tôi như tất cả những người khác, thì giờ này Vanessa đã tổng tấn công tôi rồi. Nhưng cậu ta đâu dám chống lại vua của ngày hội trường, ngay cả khi vị vua đó bị cáo buộc dùng steroid. Các luồng ý kiến trong trường bị chia ra giữa việc cậu có dùng và không dùng, nhưng cậu lại không khẳng định bên nào.

Tôi tự hỏi mình đã có thể làm điều tương tự không - giả điên và mặt dày để cho toàn bộ cơn ác mộng này đi qua mà không thú thật với Jake. Rồi tôi nhìn chị, đang khúc khích cười với anh chàng sau quầy cà phê theo cái cách chị chưa bao giờ làm với Charlie, và nhớ ra tôi đã luôn phải cẩn trọng và kiềm chế thế nào khi ở bên Jake. Nếu dự buổi tiệc tối nay tôi sẽ phải mặc bộ đồ anh chọn, ở lại tới khi nào anh muốn và không nói chuyện với ai có thể làm anh giận.

Tôi vẫn nhớ anh. Thật đấy. Nhưng tôi không nhớ nhung gì điều đó.

Bronwyn

Thứ Bảy ngày 6 tháng Mười, 10:30 sáng

Bàn chân tôi lướt trên con đường quen thuộc trong khi cánh tay và cẳng chân vung theo nhịp điệu của tiếng nhạc đang đập ầm ầm trong tai. Tim tôi đập mạnh và những nỗi sợ hãi chen chúc tâm trí tôi cả tuần qua rút lui, thay vào đó là vận động cơ thể thuần túy. Khi kết thúc cuộc chạy tôi kiệt sức nhưng tràn ngập endorphin, và gần như thấy phấn khởi khi tới thư viện đón Maeve. Đây là lịch trình quen thuộc sáng thứ Bảy của chúng tôi, nhưng tôi không tìm thấy nó ở những chỗ nó thường ngồi nên phải nhắn tin.

Tầng bốn, nó nhắn lại, nên tôi lên phòng cho trẻ em.

Con bé ngồi trên ghế gần cửa sổ, gõ lộc cộc ở một cái máy tính. “Thăm lại tuổi thơ à?” tôi hỏi, ngồi sụp xuống sàn kế nó.

“Không,” Maeve nói, mắt nó dán vào màn hình. Nó hạ giọng xuống gần như thì thầm. “Em đang ở trong trang quản trị của Nghe Đồn.”

Mất một giây tôi mới nhận thức được điều nó nói, và ngay lập tức tim tôi giật bắn lên hoảng hốt. “Khỉ gió, Maeve. Em làm trò gì thế?”

“Ngó quanh thôi. Đừng lo,” nó nói, liếc nhìn tôi. “Em không động vào gì đâu, nhưng dù có, thì sẽ chẳng ai biết đó là em đâu. Em đang dùng máy tính công cộng mà.”

“Dùng thẻ thư viện của em!” tôi rít lên. Ở đây phải nhập số thẻ của mình mới lên mạng được.

“Không. Của thằng đó.” Maeve hất đầu về phía một thằng nhóc ở cách mấy bàn với một chồng sách tranh trước mặt. Tôi nhìn nó hoài nghi, và nó nhún vai. “Em không lấy thẻ của nó. Nó để tênh hênh thế là em viết số xuống thôi.”

Sau đó mẹ thằng bé ngồi xuống cạnh con, mỉm cười khi thấy ánh mắt của Maeve. Chị ta chắc không bao giờ ngờ nổi là đứa em gái mặt ngây thơ của tôi vừa ăn cắp danh tính thằng con sáu tuổi của chị.

Tôi chẳng biết nói gì ngoài “Tại sao?”

“Em muốn thấy những gì cảnh sát đang thấy,” Maeve nói. “Xem có bất cứ bài đăng nháp nào khác không, có người nào khác có khả năng muốn bịt miệng Simon không.”

Tôi rướn người tới dù không muốn. “Có không?”

“Không, nhưng có gì đó lạ lắm. Về phần của Cooper. Bài của anh ta đề ngày tháng sau mọi người, là cái đêm trước hôm Simon chết. Có một tập tin trước đó nữa mang tên anh ta, nhưng mã khóa rồi nên em không mở được.”

“Thì sao?”

“Em không biết. Nhưng nó khác biệt nên em chú ý thôi. Em cần đi lấy một cái usb để tải về.” Tôi chớp mắt nhìn nó, cố xác định xem em tôi từ khi nào đã trở thành một điều tra viên kiêm tin tặc. “Còn nữa. Tên người dùng của Simon cho trang này là AnarchiSK. Em Google cái tên thì thấy một loạt các chủ đề trên diễn đàn 4chan mà thằng chả thường xuyên bình luận. Em không có thì giờ đọc, nhưng chúng ta nên xem qua.”

“Tại sao?” tôi hỏi trong lúc nó khoác ba lô lên vai và đứng dậy.

“Vì toàn bộ chuyện này có gì ám muội chứ sao,” Maeve nói giọng vô cảm, dẫn tôi ra cửa và xuống cầu thang. “Chị không nghĩ thế à?”

“Câu nói giảm nói tránh của năm đấy,” tôi thì thầm. Tôi ngừng bước trên cầu thang vắng tanh, nên nó cũng ngừng theo, quay nửa người lại nhìn tôi thắc mắc. “Maeve, sao em vào được trang quản trị của Simon? Làm sao em biết phải tìm ở đâu?”

Khóe miệng nó khẽ nhếch lên. “Chị không phải người duy nhất chôm thông tin mật từ trên máy tính người khác dùng đâu.”

Tôi há hốc nhìn nó. “Vậy em... vậy Simon đăng Nghe Đồn ở trường? Và bất cẩn để mở nó?”

“Dĩ nhiên là không. Simon khôn lắm. Thằng đấy đăng ở đây. Không biết phải đó là lần duy nhất không hay lúc nào nó cũng đăng bài từ thư viện, nhưng một cuối tuần tháng trước em có thấy nó trong lúc chị đang chạy bộ. Nó không thấy em. Em đăng nhập vào máy tính sau nó và lấy địa chỉ từ lịch sử trình duyệt. Ban đầu em chẳng dùng làm gì cả,” nó nói, đón ánh mắt ngờ vực của tôi bằng vẻ bình thản. “Chỉ để sang một bên sau này có gì cần đến thôi. Em bắt đầu tìm cách xâm nhập sau khi chị trở về từ đồn cảnh sát. Đừng lo,” nó nói thêm, vỗ tay tôi. “Không phải ở nhà đâu. Không ai lần ra được đâu.”

“OK, nhưng... tại sao lại hứng thú với cái ứng dụng đó vậy? Trước khi Simon chết kìa? Em tính làm gì chứ?”

Maeve mím môi trầm ngâm. “Em chưa nghĩ tới phần đó. Em đã nghĩ có thể sau khi nó đăng bài thì em sẽ vào xóa sạch, hay chuyển sang tiếng Nga hết. Hoặc gỡ hết cái trang đó xuống.”

Tôi chuyển chân trụ và hơi lảo đảo một chút, phải nắm lấy thanh vịn để giữ thăng bằng. “Maeve, có phải là vì chuyện xảy ra năm lớp chín không?”

“Không.” Đôi mắt hổ phách của Maeve đanh lại. “Bronwyn, chị mới là người vẫn nghĩ tới chuyện đó. Không phải em. Em chỉ muốn chấm dứt sự khống chế của nó với cả trường mình thôi. Và, ừ” - nó bật ra một tiếng cười ngắn, lạnh tanh, vang khắp các bức tường của cầu thang - “có lẽ giờ thì chấm dứt thật rồi.” Nó sải bước đi xuống tiếp và đẩy mạnh cửa ra khi tới chân cầu thang. Tôi lẳng lặng theo sau nó, cố chấp nhận sự thật là em tôi đã giấu tôi một bí mật tương tự như cái mà tôi đã giấu em. Và cả hai thứ đó đều dính tới Simon.

Maeve nở nụ cười rạng rỡ với tôi khi hai đứa ra bên ngoài, như thể cuộc nói chuyện vừa rồi chưa hề diễn ra. “Bayview Estates nằm trên đường về nhà mình đấy. Có nên tạt qua lấy món đồ công nghệ bị cấm của chị không nhỉ?”

“Ta có thể thử.” Tôi kể với Maeve toàn bộ chuyện về Nate, sáng nay cậu gọi và nói là có để một cái điện thoại trong hộp thư nhà số 5 phố Bayview Estates. Đó là con phố thuộc khu dân cư mới gồm nhiều ngôi nhà đang xây, và khu vực đó thường vắng tanh vào cuối tuần. “Cơ mà chị không rõ thứ Bảy thì Nate dậy sớm cỡ nào.”

Chúng tôi tới Bayview Estates trong chưa đầy mười lăm phút, ngoặt vào một con phố đầy những căn nhà hình hộp dở dang. Maeve nắm cánh tay tôi khi hai chúng tôi tới nhà số 5. “Để em đi,” nó nói với điệu bộ dữ dằn, mắt đảo tới đảo lui rất kịch tựa hồ cảnh sát Bayview có thể kéo xe hú còi nhào tới bất cứ lúc nào. “Để đề phòng.”

“Cứ tự nhiên,” tôi thì thầm. Dù sao chúng tôi có lẽ cũng đã tới sớm. Còn chưa đến mười một giờ.

Nhưng Maeve quay lại với vẻ đắc thắng và một thiết bị màu đen nhỏ vung vẩy trong tay, cười ha hả khi tôi giật lại từ tay nó. “Háo hức quá nhỉ, đồ mọt sách?” Tôi bật nguồn và thấy trong máy đã có một tin nhắn, và tôi mở lên tấm ảnh một con thằn lằn màu vàng nâu ngồi im trên tảng đá giữa một cái bể kính lớn. Thằn lằn thật nhé, chú thích ghi vậy, và tôi cười lớn.

“Ôi Chúa ơi,” Maeve thì thào, ngó qua vai tôi. “Lại còn đùa riêng với nhau nữa. Chị mêêêêêêê anh ta rồi phải không?”

Tôi không cần trả lời nó. Đó là câu hỏi tu từ.

Cooper

Thứ Bảy ngày 6 tháng Mười, 9:20 tối

Khi tôi tới được tiệc của Olivia thì gần như tất cả mọi người đều đã xong hết rồi. Có người đang ói trong bụi cây khi tôi đẩy cửa chính bước vô. Tôi thấy Keely đứng bên cầu thang với Olivia, sôi nổi nói chuyện gì đó mà bọn con gái thường buôn mỗi khi xỉn. Mấy đứa lớp mười một đang phê thuốc trên đi văng. Vanessa ngồi trong góc cố gắng chài Nate, trong khi cậu ta thì hoàn toàn chả quan tâm và đang dò khắp căn phòng phía sau nhỏ. Vanessa mà là con trai thì chắc giờ này đã bị người ta tố cáo giở trò sờ soạng trái phép. Mắt tôi thoáng gặp mắt Nate, và cả hai chúng tôi nhìn đi chỗ khác như không hề thấy nhau.

Cuối cùng tôi thấy Jake bên hiên nhà với Luis, Luis lại vào trong để lấy thêm đồ uống. “Ông uống gì?” Luis hỏi, vỗ vai tôi.

“Ông lấy gì tôi uống đó.” Tôi ngồi xuống kế Jake, nó đang ngồi nghiêng trên ghế.

“Sao rồi sát thủ?” nó lè nhè, rồi buột miệng cười. “Ông chán nghe đùa về chuyện giết người chưa? Tôi thì chưa đâu.”

Tôi ngạc nhiên thấy Jake xỉn cỡ này; vào mùa bóng nó thường kiềm chế lắm. Nhưng chắc tuần qua với nó cũng tệ y hệt tôi vậy. Mà tôi cũng tính tới gặp nó để nói về chuyện đó đây, dù vậy, thấy nó phẩy tay uể oải với một con ruồi, tôi không chắc có nên thử không.

Rốt cuộc tôi vẫn thử. “Ông sao rồi? Mấy bữa qua thiệt không ra gì ha?”

Jake cười lần nữa, nhưng lần này không phải vì nó thấy có gì vui. “Ông đó, câu đó đúng kiểu Cooper luôn. Không thèm nói về cái tuần lễ như cứt của ông mà chỉ đi hỏi thăm tôi thôi. Coop, ông đúng là thánh sống. Thật đấy.”

Vẻ cay độc trong giọng của nó cảnh báo tôi không nên mắc bẫy, nhưng tôi vẫn cắn câu. “Ông giận tôi vụ gì sao Jake?”

“Sao lại giận chứ? Có phải ông đi bảo vệ con bồ cũ điếm đàng của tôi với tất cả những ai lắng nghe đâu. Ờ mà khoan. Đúng là ông đang làm thế thật.”

Jake nheo mắt nhìn tôi, và tôi nhận ra là sẽ không thể có cuộc nói chuyện mà tôi dự tính. Nó đang không đủ tỉnh táo để nghe về việc nương tay với Addy trên trường. “Jake, tôi biết Addy sai. Tất cả đều biết. Nhỏ phạm một sai lầm ngu ngốc.”

“Phản bội không phải sai lầm. Là lựa chọn,” Jake giận dữ nói, và trong một giây giọng nó tỉnh táo và lạnh như băng. Nó thả cái chai không xuống đất và hất đầu trừng mắt nhìn tôi đầy buộc tội. “Luis ở xó nào rồi? Ê.” Nó chụp tay một thằng lớp mười và giật chai bia từ tay thằng đó, vặn mở nắp chai rồi tu một hơi dài. “Tôi đang nói gì ấy nhỉ? Ồ phải. Phản bội. Đó là lựa chọn, Coop. Ông biết đấy, mẹ tôi phản bội bố tôi hồi tôi cấp hai. Phá tan nát cái nhà tôi ra. Ném một quả lựu đạn ngay vào giữa nhà và...” Nó vung một cánh tay, làm đổ hết nửa chai bia, miệng phát ra tiếng víu. “Tất cả nổ tung.”

“Tôi không biết chuyện đó.” Tôi gặp Jake khi tôi chuyển tới Bayview năm lớp tám, nhưng phải tới cấp ba tụi tôi mới chơi với nhau. “Rất tiếc. Tại vậy mà chuyện còn kinh khủng hơn, hả?”

Jake lắc đầu, mắt loang loáng. “Addy không biết nó đã làm gì đâu. Phá hỏng mọi thứ.”

“Nhưng ba ông... tha thứ cho mẹ ông mà, phải không? Bọn họ vẫn bên nhau mà?” Một câu hỏi ngu ngốc. Một tháng trước tôi có tới nhà nó để dự bữa tối ngoài trời trước khi toàn bộ vụ này xảy ra. Ba nó nướng thịt còn mẹ nó thì nói chuyện với Keely và Addy về cái nơi làm móng mới mở ở Thương xá Bayview. Như bình thường. Như mọi khi.

“Ừ, vẫn còn ở với nhau. Dù vậy không có gì như xưa nữa. Chẳng bao giờ trở lại được.” Jake nhìn chằm chằm vào phía trước với vẻ kinh tởm đến mức tôi không biết nói gì. Tôi cảm thấy tồi tệ khi khuyên Addy nên đến, và mừng vì nhỏ không nghe tôi.

Luis trở lại và đưa hai đứa tôi mỗi đứa một chai bia. “Mai ông có tới nhà Simon không?” nó hỏi Jake.

Tôi tưởng mình nghe lộn, nhưng Jake nói, “Chắc có.”

Luis thấy vẻ bối rối của tôi. “Mẹ nó kêu tụi tôi tới và, kiểu, lấy một món nào đó làm kỷ niệm trước khi nhà nó dọn đồ của nó. Tôi thấy hơi ớn vì trước giờ cũng có quen gì nó đâu, nhưng hình như bả nghĩ tụi này là bạn bè nên đâu thể nói gì nữa, nhỉ?” Nó hớp một ngụm bia rồi nhướng mày nhìn tôi. “Có vẻ ông không được mời?”

“Không,” tôi nói, cảm thấy hơi buồn nôn. Điều tôi không muốn làm nhất là lục lọi đồ của Simon trước mặt ba mẹ đang đau khổ của nó, nhưng nếu bạn bè tôi ai cũng đi, thì thái độ coi như khá rõ rồi. Tôi đang bị nghi ngờ, và không được chào đón.

“Simon, chà.” Jake lắc đầu nghiêm trang. “Thằng đó thật là thiên tài.” Nó giơ chai bia lên và trong một giây tôi tưởng nó sắp đổ bia xuống hiên như kiểu tiễn biệt bạn thân, nhưng nó dừng lại và uống tiếp.

Olivia tham gia với chúng tôi, vòng tay quanh eo Luis. Coi bộ cặp này lại tái hợp. Nhỏ chọt tôi bằng tay kia và giơ điện thoại lên, mặt sáng rỡ vì hào hứng mỗi khi chuẩn bị kể lại một cái tin đồn hay ho nào đó. “Cooper, cậu có biết cậu lên Bayview Blade chưa?”

Cái cách nhỏ nói câu đó làm tôi khá chắc vụ này không liên quan tới bóng chày. Đêm nay càng lúc càng hay ho. “Biết gì đâu.”

“Số Chủ nhật, mới đăng tối nay. Toàn bộ về Simon. Chính xác thì, bọn họ không... tố cáo cậu, nhưng gọi bốn người bọn cậu là những người có liên quan, và họ nói về mấy chuyện mà Simon tính đăng về các cậu. Có hình của cả bốn người nữa. Và, ừm, đã có cả trăm lượt chia sẻ rồi. Nên.” Olivia đưa tôi điện thoại. “Giờ thì chắc thiên hạ biết cả rồi đấy.”