Chương 15
Nate
Thứ Hai ngày 8 tháng Mười, 2:50 chiều
Tôi nghe tin đồn trước khi thấy xe nhà đài. Ba chiếc đậu trước trường với phóng viên và tổ ghi hình chờ chuông tan học vang lên. Họ không được phép vào khuôn viên trường, nhưng đã đến gần hết sức có thể.
Cả trường Bayview đang rất mê vụ này. Chad Posner tìm tôi sau tiết cuối và nói người ta đang đứng xếp hàng chờ được phỏng vấn ngoài kia. “Họ đang hỏi về mày đó,” nó cảnh báo. “Có khi mày nên ra ngõ sau đi. Bọn họ không được phép vào bãi xe, nên mày có thể cho xe chạy qua rừng.”
“Cảm ơn nhé.” Tôi lên đường và nhìn khắp lượt hành lang tìm Bronwyn. Bọn tôi không nói chuyện nhiều ở trường để tránh - như cậu nói bằng giọng luật sư của cậu - trông có vẻ thông đồng. Nhưng tôi nghi vụ này sẽ khiến cậu hoảng. Tôi thấy cậu ở tủ đồ với Maeve cùng một nhỏ bạn, và quả thật cậu có vẻ muốn nôn tới nơi. Khi thấy tôi, cậu vẫy tôi lại gần, thậm chí còn chẳng cố giả vờ là cậu gần như không quen biết tôi.
“Nate, nghe chưa?” cậu hỏi, và tôi gật đầu. “Tôi không biết phải làm gì nữa.” Vẻ kinh hoàng nháng lên trên mặt cậu. “Cắm mặt lao xe xuyên qua họ chăng?”
“Em lái cho,” Maeve xung phong. “Chị có thể, xem nào, trốn sau xe hay gì đấy.”
“Hoặc chúng ta có thể ở lại đây tới khi họ đi,” bạn Bronwyn đề nghị. “Cho họ chờ chán thì thôi.”
“Tôi ghét vụ này quá,” Bronwyn nói. Có lẽ để ý lúc này thì thật không phải, nhưng tôi thích cái kiểu mặt cậu đỏ lên mỗi khi cậu xúc động mạnh về một chuyện gì đó. Như thế khiến cậu trông sinh động hơn hẳn những người khác, và làm tôi còn mất tập trung hơn cả khi thấy cậu mặc váy ngắn đi bốt.
“Đi với tôi,” tôi nói. “Tôi lấy mô tô đi ngõ sau ra phố Boden. Tôi sẽ đưa Bronwyn tới thương xá. Maeve có thể đón cậu sau.”
Bronwyn rạng rỡ hẳn lên khi nghe Maeve nói, “Được đấy. Em sẽ tìm chị sau nửa tiếng nữa ở khu ăn uống.”
“Có chắc đây là ý hay không?” nhỏ kia lẩm bẩm, quắc mắt nhìn tôi. “Nếu họ bắt gặp hai người đi với nhau thì tình hình sẽ tệ gấp mười lần đấy.”
“Họ không bắt được đâu,” tôi nói gọn lỏn.
Tôi không chắc Bronwyn sẵn sàng, nhưng cậu gật đầu và hẹn gặp Maeve sớm, nở nụ cười bình tĩnh đáp lại ánh nhìn khó chịu của cô bạn. Tôi có một cảm giác thắng lợi ngớ ngẩn dâng lên, kiểu như cậu chọn tôi, dù thực tế là cậu chọn không muốn xuất hiện trên bản tin năm giờ. Nhưng cậu đi cạnh tôi lúc chúng tôi ra cửa sau tới bãi đậu xe, dường như chẳng quan tâm những ánh nhìn chòng chọc. Ít nhất thì đó cũng là kiểu nhìn mà chúng tôi đã quen. Không có micro hay máy quay dính vào.
Tôi đưa cậu mũ của tôi và chờ cậu ngồi lên xe rồi vòng tay qua người tôi. Lại ôm ghì nữa, nhưng không sao. Cái siết chặt cứng của cậu, cùng cái cách cặp chân cậu lộ ra dưới bộ váy kia, là lý do vì sao tôi đề nghị lối thoát này ngay từ đầu.
Chúng tôi ở trong rừng không được bao lâu thì lối mòn hẹp mà tôi đang đi mở rộng ra thành con đường đất chạy qua một dãy các ngôi nhà sau trường. Tôi đi qua vài dặm những con đường nhỏ vắng vẻ cho tới khi chúng tôi tới được thương xá, rồi nhẹ nhàng cho xe vào một chỗ đỗ cách xa hết mức cổng vào mà tôi có thể tìm thấy. Bronwyn cởi mũ ra và đưa cho tôi, siết cánh tay tôi khi đưa. Cậu vòng chân bước xuống vỉa hè, hai má đỏ lựng và tóc thì rối bù. “Cảm ơn nhé Nate. Cậu thật tử tế.”
Tôi làm vậy đâu phải vì muốn tỏ ra tử tế. Tay tôi với ra và vòng qua eo cậu, kéo cậu sát lại gần mình. Rồi tôi ngừng lại, không chắc phải làm gì tiếp theo. Tôi thấy mình không còn nghề như mọi khi. Chừng mười phút trước mà có ai hỏi, tôi sẽ đáp tôi chả có ngón nghề nào cả. Nhưng giờ tôi nhận ra hình như mình có thật, và ngón nghề của tôi là cứ bất chấp mà làm tới.
Khi tôi còn ngồi mà cậu đứng, hai chúng tôi cao gần như ngang nhau. Cậu gần tôi đủ để tôi nhận ra tóc cậu có mùi táo xanh. Tôi không thể thôi nhìn môi cậu trong khi chờ cậu lùi lại. Cậu không lùi, và khi tôi ngước lên nhìn vào mắt cậu, tôi cảm thấy như thể không khí bị rút cạn khỏi phổi mình vậy.
Hai ý nghĩ chạy trong đầu tôi. Một, tôi muốn hôn cậu hơn cả muốn không khí. Và hai, nếu làm vậy chắc chắn tôi sẽ phá hỏng mọi thứ và cậu sẽ không còn nhìn tôi như thế nữa.
Một chiếc bảy chỗ thắng két lại chỗ bên cạnh và cả hai chúng tôi giật nẩy mình, chuẩn bị tinh thần cho một tổ quay phim của kênh Tin tức 7. Nhưng đó chỉ là chiếc xe gia đình chở một bầy con đang la hét. Khi chúng nó nhào ra ngoài thì Bronwyn chớp mắt và dịch người sang bên. “Giờ sao?” cậu hỏi.
Giờ chờ cho tụi nó đi rồi cậu dịch trở lại đây. Nhưng cậu đã rảo bước tới cổng. Rốt cuộc tôi lại nói: “Mua cho tôi một cái pretzel khổng lồ vì đã cứu mạng cậu nhé.” Cậu cười và tôi tự hỏi có phải cậu mừng vì có người xen ngang không.
Chúng tôi đi qua mấy chậu cây cọ để bên cổng, và tôi kéo mở cửa cho một bà mẹ mặt mày căng thẳng với hai đứa nhóc đang gào thét trong xe đẩy đôi. Bronwyn nở nụ cười cảm thông nhưng ngay khi chúng tôi vào trong nụ cười biến mất và cậu rụt đầu lại. “Tất cả mọi người đều nhìn tôi. Cậu không chụp ảnh kỷ yếu hóa lại khôn. Cái ảnh trên tờ Bayview Blade nhìn chẳng giống cậu tí nào.”
“Không ai nhìn đâu,” tôi bảo, nhưng sự thật không phải vậy. Con nhỏ đang đứng gấp áo len ở cửa hàng Abercrombie & Fitch trố mắt và lôi điện thoại ra khi chúng tôi đi ngang. “Dù có thế đi nữa thì cậu chỉ việc tháo kính ra. Cải trang tức thì.”
Tôi đùa thôi, nhưng cậu tháo ra thật và lấy trong ba lô ra một cái hộp màu xanh lam nhạt rồi bỏ kính vào. “Ý hay, nhưng mà không đeo kính thì tôi như mù vậy.” Tôi từng thấy Bronwyn không đeo kính đúng một lần, vào lớp năm giờ thể dục khi cậu bị một quả bóng chuyền đập trúng làm văng kính. Đó là lần đầu tiên tôi để ý thấy mắt cậu không có màu xanh lam như tôi vẫn tưởng, mà màu xám nhạt trong vắt.
“Tôi dẫn đường cho,” tôi bảo cậu. “Đó là đài phun nước. Đừng có bước vào.”
Bronwyn muốn vào cửa hàng Apple, ở đó cậu nheo mắt tìm iPod Nano cho em. “Maeve bắt đầu tập chạy rồi. Nó cứ mượn máy của tôi rồi quên sạc.
“Cậu biết đó là vấn đề ngoài bọn con gái nhà giàu thì không ai quan tâm chứ?”
Cậu cười toe toét, không lấy đó làm xúc phạm. “Tôi cần một list nhạc để khiến nó có động lực. Cậu có ý kiến gì không?”
“Tôi không nghĩ chúng ta thích cùng kiểu nhạc đâu.”
“Maeve với tôi có nhiều gu nhạc khác nhau. Cậu sẽ ngạc nhiên đấy. Để tôi xem thư viện nhạc của cậu nào.” Tôi nhún vai và mở khóa điện thoại, và cậu lướt qua iTunes, vầng trán mỗi lúc một nhíu lại. “Cái gì thế này? Sao tôi không nhận ra bài nào cả?” Rồi cậu liếc sang tôi. “Cậu có ‘Variations on the Canon’ à?”
Tôi lấy lại điện thoại từ tay cậu và bỏ vào túi. Tôi quên mất là mình đã tải bài đó. “Tôi thích phiên bản của cậu hơn,” tôi nói, và môi cậu cong lên thành nụ cười.
Chúng tôi tới khu ăn uống, trò chuyện về những thứ ngu ngốc như thể cả hai chỉ là một cặp đôi thiếu niên bình thường. Bronwyn khăng khăng đòi mua cho tôi một cái pretzel thật, dù tôi phải giúp cậu bởi cậu chẳng thể thấy nổi bàn tay trước mặt. Chúng tôi ngồi bên đài phun nước chờ Maeve, và Bronwyn chồm lên bàn nhìn thẳng vào tôi. “Có một chuyện tôi muốn bàn với cậu mấy hôm nay.” Tôi nhướng mày, hứng thú, cho tới khi cậu nói, “Tôi thấy lo vì cậu không có luật sư.”
Tôi nuốt một miếng pretzel lớn và tránh ánh mắt cậu. “Vì sao?”
“Vì toàn bộ chuyện này đang bắt đầu tanh bành ra rồi. Luật sư của tôi nghĩ tin tức báo đài sẽ lan truyền nhanh chóng. Cô ấy bắt tôi phải chuyển hết mọi tài khoản mạng xã hội sang chế độ riêng tư hôm qua. Mà cậu cũng nên làm thế đi. Nếu cậu có dùng. Tôi không tìm được tài khoản của cậu. Không phải tôi theo dõi cậu đâu. Chỉ tò mò thôi.” Cậu khẽ lắc đầu với bản thân, như thể cố đẩy những suy nghĩ của mình về lại đúng hướng. “Dù sao thì, áp lực tăng lên rồi, và cậu thì lại đang bị quản chế... cậu cần có ai đó thật cừ để hỗ trợ mình.”
Em là đứa ngoài lề và con tốt thí hiển nhiên. Cậu có ý đó; cậu chỉ quá lịch sự nên không nói thẳng ra. Tôi ngả ghế ra sau và cho nó bấp bênh trên hai chân. “Tin tốt cho cậu mà, đúng không? Nếu họ chĩa mũi dùi vào tôi.”
“Không!” Cậu lớn tiếng làm mấy người bàn bên nhìn sang, và cậu hạ giọng xuống. “Không, chuyện ấy thật kinh khủng. Nhưng tôi đang nghĩ. Cậu có nghe tới Trước Lúc Chứng Minh chưa?”
“Gì cơ?”
“Trước Lúc Chứng Minh. Là nhóm luật sư tình nguyện không tính phí thành lập ở trường California Western. Nhớ không, họ giúp cái ông vô gia cư bị kết án giết người được thả vì sai sót trong việc thu thập bằng chứng ADN dẫn họ tới hung thủ thật sự đó?”
Tôi không chắc là mình nghe đúng ý cậu. “Cậu đang so sánh tôi với một tay vô gia cư sắp bị tử hình à?”
“Chỉ là ví dụ về một vụ đáng chú ý thôi. Họ cũng làm nhiều vụ khác. Tôi nghĩ cũng đáng thử một lần.”
Cậu và sĩ quan Lopez sẽ hợp nhau lắm. Họ đều tin chắc ta có thể giải quyết mọi vấn đề nếu tìm được nhóm hỗ trợ thích hợp. “Nghe thật vô nghĩa.”
“Cậu có phiền không nếu tôi gọi họ?”
Tôi hạ ghế xuống sàn đánh cốp, bắt đầu sôi máu. “Cậu không thể quản lý chuyện này như thể nó là hội học sinh đâu, Bronwyn.”
“Và cậu cũng không thể cứ thế chờ chết được!” Cậu áp tay trên bàn và chồm tới trước, mắt rực lên.
Chúa ơi. Cậu ta thật là một đứa khó chịu và tôi không nhớ nổi vì sao mấy phút trước mình lại muốn hôn cậu ta tới vậy. Cậu ta chắc đã biến vụ này thành một dự án. “Cậu lo việc cậu đi.” Lời đó thốt ra gắt gỏng hơn tôi nghĩ, nhưng tôi thật sự nghiêm túc. Tôi đã qua được gần hết thời trung học mà không cần Bronwyn Rojas quản lý cuộc đời tôi, và bây giờ tôi cũng không cần cậu ta bắt đầu việc đó.
Cậu ta khoanh tay và trừng mắt với tôi. “Tôi đang cố giúp cậu đấy.”
Lúc đó tôi mới nhận ra Maeve đang đứng đó, nhìn hết tôi tới Bronwyn như thể đang theo dõi trận bóng bàn chán nhất thế giới vậy. “Ừm. Có phải em tới không đúng lúc không?” nó hỏi.
“Rất đúng lúc đấy,” tôi đáp.
Bronwyn đứng phắt dậy, đeo kính vào và khoác ba lô lên vai. “Cảm ơn đã cho đi nhờ.” Giọng cậu ta lạnh tanh hệt như tôi.
Sao cũng được. Tôi đứng dậy và đi ra cửa mà không đáp, cảm thấy một sự kết hợp nguy hiểm giữa điên tiết và bồn chồn. Tôi cần phân tán tư tưởng nhưng chẳng nghĩ ra nổi phải làm cái đếch gì đây khi giờ không còn đi buôn thuốc nữa. Có thể việc tạm ngừng này chỉ là sự trì hoãn một điều tất yếu.
Tôi gần ra đến ngoài thì có người kéo áo tôi. Tôi quay lại thì thấy hai cánh tay ấy vòng qua cổ mình, và mùi táo xanh thơm nồng mát rượi vây lấy khi Bronwyn hôn lên má tôi. “Cậu nói đúng,” cậu thì thầm, hơi thở ấm áp phả lên tai. “Tôi xin lỗi. Không phải việc của tôi. Đừng giận nhé, OK? Tôi sẽ không thể vượt qua vụ này nếu cậu không nói chuyện với tôi nữa.”
“Tôi không giận.” Tôi cố thoát khỏi trạng thái đờ người ra này để có thể ôm lại cậu thay vì cứ đứng trơ như khúc gỗ, nhưng cậu đã đi mất, vội vã đuổi theo em gái.
Addy
Thứ Ba ngày 9 tháng Mười, 8:45 sáng
Bằng cách nào đó Bronwyn với Nate đã né được đám máy quay. Cooper và tôi lại không được may như vậy. Chúng tôi đều xuất hiện trong bản tin năm giờ trên khắp các kênh lớn ở San Diego: Cooper sau tay lái chiếc Jeep Wrangler của cậu, tôi leo vào xe Ashton, sau khi đã bỏ lại chiếc xe đạp mới cong ở trường và gửi cho chị một tin nhắn hốt hoảng xin chị đến đón. Kênh Tin tức 7 quay được mặt tôi khá rõ, và họ đặt nó cạnh ảnh chụp hồi tám tuổi của tôi ở cuộc thi Hoa hậu nhí Đông Nam San Diego. Tất nhiên, tôi được á hậu hai cuộc thi đó.
Ít ra thì cũng không còn chiếc xe nào ở trường ngày hôm sau khi Ashton đỗ lại để cho tôi xuống. “Cứ gọi chị nếu em cần đón nữa,” chị nói, và tôi ôm siết chị một cái thật nhanh. Tôi tưởng mình sẽ thoải mái hơn với việc thể hiện tình cảm chị em sau buổi khóc lóc cuối tuần rồi, nhưng cảm giác vẫn kỳ quặc như vậy và cái vòng tay của tôi còn làm tưa một đường trên áo len của chị. “Xin lỗi,” tôi thì thầm, và chị cười đau khổ.
“Từ từ rồi chị em mình sẽ khá lên thôi.”
Tôi đã quen với những ánh nhìn chòng chọc, nên việc chúng dữ dội hơn từ hôm qua không khiến tôi lúng túng. Khi tôi rời lớp giữa tiết Sử, đó là bởi tôi cảm thấy kinh nguyệt sắp đến chứ không phải vì tôi muốn khóc.
Nhưng khi tôi tới nhà vệ sinh nữ, ai đó đang khóc. Tiếng nghèn nghẹn phát ra từ buồng cuối trước khi người ngồi trong đó kịp kiềm chế lại. Tôi lo việc của mình - hóa ra là báo động giả - rồi rửa tay, nhìn đôi mắt mệt mỏi và mái tóc bồng bềnh đến ngạc nhiên của mình. Chẳng cần biết cuộc đời tôi tồi tệ cỡ nào, tóc tôi vẫn trông thật đẹp.
Tôi định ra ngoài, nhưng do dự rồi bước tới đầu kia nhà vệ sinh. Tôi cúi xuống và thấy đôi bốt dã chiến màu đen xước xát dưới cánh cửa buồng cuối cùng.
“Janae?”
Không lời đáp. Tôi gõ tay lên cửa. “Addy đây. Cậu cần gì không?”
“Chúa ơi, Addy,” Janae nói giọng nghẹn ngào. “Không. Đi đi.”
“OK,” tôi đáp, nhưng không đi. “Cậu biết không, tôi thường là cái đứa ở trong buồng đó khóc sưng hết cả mắt ra. Nên tôi có nhiều khăn giấy lắm nếu cậu cần. Cả thuốc nhỏ mắt nữa.” Janae không nói gì. “Tôi rất tiếc về chuyện Simon. Tôi nghĩ là lời đó cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy sau những gì cậu đã nghe được, nhưng... tôi cũng rất sốc với chuyện xảy ra. Cậu hẳn nhớ cậu ta rất nhiều.”
Janae im lặng, và tôi tự hỏi có phải mình đã lại nói điều gì xuẩn ngốc rồi không. Tôi luôn nghĩ Janae yêu Simon còn cậu ta thì không hề hay biết. Có thể cuối cùng Janae đã thổ lộ với Simon trước khi cậu ta chết, và bị từ chối. Điều đó sẽ làm cho toàn bộ chuyện này càng thêm tồi tệ.
Tôi vừa định bỏ đi thì nghe Janae hắt một tiếng thở dài. Cửa mở, xuất hiện một gương mặt sưng húp và bộ quần áo đen từ đầu đến chân. “Cho tôi xin thuốc nhỏ mắt,” Janae nói, quệt đôi mắt gấu mèo của mình.
“Cậu cũng nên lấy khăn giấy luôn đi,” tôi đề nghị và ấn cả hai thứ vào tay Janae.
Cậu ta khịt một tiếng như cười. “Thật là lên voi xuống chó nhỉ, Addy. Trước đây cậu có bao giờ nói chuyện với tôi đâu.”
“Điều đó làm cậu bận tâm sao?” tôi hỏi, thật lòng tò mò. Janae chưa bao giờ cho tôi cái ấn tượng là cậu ta muốn trở thành một phần của nhóm chúng tôi. Không như Simon, lúc nào cũng mon men ngoài rìa, tìm cách chen vào.
Janae thấm ướt khăn giấy ở bồn rửa mặt rồi vừa chấm chấm quanh mắt vừa trừng trừng nhìn tôi qua gương. “Đi chết đi, Addy. Thật đấy. Sao lại hỏi như vậy?”
Tôi không còn thấy bị xúc phạm như ngày trước. “Tôi không biết. Tôi vừa hỏi ngu phải không? Tôi chỉ vừa mới nhận ra mình giao tiếp xã hội rất kém.”
Janae nhỏ thuốc mắt và mấy vòng gấu mèo lại xuất hiện. Tôi đưa cậu ta một tấm khăn giấy nữa để lau mắt. “Tại sao?”
“Hóa ra Jake mới là người nổi tiếng, không phải tôi. Tôi chỉ là đứa ăn theo.”
Janae lùi lại một bước trước gương. “Chưa từng nghĩ sẽ có ngày nghe cậu nói câu đó.”
“ ‘Tôi lớn lao, tôi chứa đựng cơ man’ ” tôi nói, và cậu ta tròn mắt. “Bài thơ về bản thân, phải không? Walt Whitman. Tôi bắt đầu đọc nó từ sau lễ tang Simon. Tôi gần như không hiểu gì, nhưng nó lại cho tôi cái cảm giác dễ chịu sao đó.”
Janae tiếp tục chấm chấm quanh mắt. “Tôi cũng nghĩ thế. Đó là bài thơ yêu thích của Simon.”
Tôi nghĩ về Ashton và cách chị giữ cho tôi bình tĩnh suốt cả mấy tuần qua. Và Cooper, người đã bảo vệ tôi trước cả trường dù chúng tôi không thực sự quá thân thiết. “Cậu có ai tâm sự cùng không?”
“Không,” Janae thì thầm, mắt lại đẫm nước.
Từ kinh nghiệm thực tế tôi biết cậu ta sẽ chẳng cảm ơn tôi vì đã tiếp tục cuộc nói chuyện này đâu. Đến một lúc nào đó chúng tôi cần phải nuốt nước mắt và trở vào lớp. “Ừ thì, nếu cậu muốn nói chuyện với tôi - tôi có nhiều thời gian lắm. Cả chỗ ngồi cạnh tôi ở nhà ăn nữa. Tôi cứ đề nghị vậy thôi. Dù sao thì, tôi rất tiếc về chuyện Simon. Gặp cậu sau nhé.”
Xét cho cùng, tôi nghĩ thế là ổn. Dù sao thì cậu ta không còn sỉ nhục tôi nữa.
Tôi quay lại lớp Sử, nhưng tiết học cũng sắp hết, và sau tiếng chuông thì đến giờ ăn trưa - khoảng thời gian khó ưa nhất với tôi trong ngày. Tôi đã dặn Cooper đừng ngồi cạnh tôi nữa, vì tôi không chịu nổi cái thái độ khó chịu mà những người khác dành cho cậu, nhưng tôi ghét phải ăn một mình. Tôi định bỏ bữa và đi thư viện thì có người kéo tay áo tôi.
“Này.” Là Bronwyn, trông thời trang đến đáng ngạc nhiên khi mặc áo khoác ôm và đi đôi giày đế bằng kẻ sọc. Tóc cậu ta xõa xuống trên vai thành từng lớp đen bóng, và tôi ghen tị nhận ra da cậu ta mịn màng thế nào. Tôi cá là không có cái mụn khổng lồ nào trên đó. Tôi không chắc mình có bao giờ thấy cậu ta trông ngon lành thế này chưa, và tôi bị phân tâm tới độ suýt nữa không nghe thấy cậu ta nói gì tiếp theo. “Cậu có muốn ăn với bọn tôi không?”
“À...” tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta. Hai tuần qua tôi đã giao tiếp với Bronwyn còn nhiều hơn cả ba năm vừa rồi, nhưng cũng không thể coi là có qua lại gì. “Thật ư?”
“Ừ. À thì. Giờ chúng ta có một vài vấn đề chung rồi, nên...”
Bronwyn ngừng nói, mắt cậu ta chớp chớp nhìn đi chỗ khác, và tôi tự hỏi không biết cậu ta có nghĩ tôi là người đứng sau vụ này không. Hẳn là có, vì tôi cũng nghĩ thế về cậu ta mấy lần. Nhưng theo cái kiểu thiên tài độc ác, nhân vật phản diện trong hoạt hình ấy. Giờ đây khi cậu ta đứng trước mặt tôi, mang đôi giày dễ thương và nụ cười ngượng ngập, tôi thấy chuyện đó là không thể.
“Được thôi,” tôi nói, và đi theo Bronwyn tới chiếc bàn có em gái cậu ta, Yumiko Mori và một con nhỏ lêu nghêu, mặt sưng sỉa mà tôi không biết. Ít ra vẫn hơn bỏ bữa lên thư viện.
Khi tôi ra đến cổng trước sau giờ học, không có gì ở đó - không xe thùng, không phóng viên - nên tôi nhắn Ashton không cần đến đón, và nhân cơ hội này đạp xe về nhà. Tôi ngừng lại trước đoạn đèn giao thông lâu ơi là lâu ở phố Hurley, chống chân trên vỉa hè và nhìn vào dãy cửa hàng ở khu phố buôn bán bên tay phải: quần áo rẻ tiền, trang sức rẻ tiền, điện thoại rẻ tiền. Cả làm tóc rẻ tiền nữa. Chẳng giống chút nào với tiệm làm tóc quen thuộc của tôi ở khu trung tâm San Diego, thu của tôi sáu mươi đô mỗi sáu tuần để kiểm soát đám tóc chẻ ngọn.
Bên dưới mũ, tóc tôi nóng và nặng trịch, ghì tôi xuống. Trước khi đèn chuyển màu tôi cho xe lên vỉa hè vào trong bãi đỗ xe khu phố buôn bán. Tôi khóa xe ở hàng để xe ngoài Supercuts, tháo mũ và bước vào trong.
“Xin chào!” Cô gái trực sau quầy chỉ hơn tôi mấy tuổi, mặc một chiếc áo hở rốn đen mỏng manh để lộ hình xăm hoa lá sặc sỡ đầy cánh tay và vai. “Em muốn tỉa tóc ư?”
“Em muốn cắt.”
“OK. Hiện giờ tiệm không đông lắm nên chị có thể cắt cho em.”
Chị ta dẫn tôi tới một chiếc ghế màu đen rẻ tiền đã xẹp, và cả hai cùng nhìn vào hình chiếu của tôi trong gương trong lúc chị ta lần tay qua tóc tôi. “Tóc em đẹp quá.”
Tôi nhìn chằm chằm vào những lọn tóc óng ả trên tay chị ta. “Em muốn cắt.”
“Mấy phân em nhỉ?”
Tôi lắc đầu. “Cắt hết.”
Chị ta cười lo lắng. “Cắt tới vai thôi nhỉ?”
“Cắt hết,” tôi lặp lại.
Mắt chị ta trố ra hoảng hốt. “Ôi em nói đùa rồi. Tóc em đẹp thế cơ mà!” Chị ta biến mất sau lưng tôi và trở ra cùng quản lý. Cả hai đứng đó thì thào trao đổi mấy phút. Phân nửa tiệm làm đầu nhìn tôi. Tôi tự hỏi bao nhiêu người xem bản tin San Diego tối qua, và bao nhiêu người nghĩ tôi chỉ là một con nhóc tuổi teen thừa hoóc môn.
“Đôi khi cũng có khách nghĩ họ muốn cắt phăng tóc đi, nhưng thực sự họ không muốn thế đâu,” viên quản lý thận trọng mở lời.
Tôi không để chị ta nói hết. Tôi quá chán việc người khác nói tôi thích gì muốn gì rồi. “Ở đây các chị có cắt tóc không? Hay em phải đi chỗ khác?”
Cô ta giật giật một lọn tóc bạch kim của mình. “Chị không muốn em hối hận thôi. Nếu em muốn trông khác đi, em có thể thử...”
Kéo xếp thành hàng trước mặt tôi, và tôi với tay lấy. Trước khi có ai kịp ngăn cản, tôi đã nắm lấy một túm tóc dày và xén nó đến phía trên tai. Tiếng thảng thốt vang lên khắp tiệm, và tôi đón ánh mắt sửng sốt của cái chị xăm mình trong gương.
“Chỉnh giúp em đi,” tôi nói. Và chị ta làm theo.