Chương 16
Bronwyn
Thứ Sáu ngày 12 tháng Mười, 7:45 chiều
Bốn ngày sau khi xuất hiện trên truyền hình địa phương, câu chuyện của chúng tôi lan ra toàn quốc trên Mikhail Powers điều tra.
Tôi biết chuyện này sớm muộn cũng tới, bởi nhà sản xuất của Mikhail đã tìm cách liên lạc với gia đình tôi cả tuần qua. Chúng tôi không đáp lại, đấy là lẽ tất yếu, và cũng theo tư vấn pháp lý của Robin. Nate cũng không, còn Addy nói cậu ta và Cooper đều từ chối lên tiếng. Nên chương trình sẽ phát sóng trong mười lăm phút nữa mà không có bình luận gì từ những người thực sự liên quan.
Trừ phi trong chúng tôi có kẻ nói dối. Luôn luôn có khả năng đó.
Tin tức trong khu vực đã đủ tệ rồi. Có thể là tôi tưởng tượng, nhưng tôi khá chắc bố nhăn mặt mỗi khi tôi được người ta nhắc đến như là “con gái của nhà lãnh đạo doanh nghiệp gốc Latinh xuất chúng Javier Rojas”. Và bố rời phòng khi có đài nói bố là người Chile chứ không phải Colombia. Toàn bộ vụ này khiến tôi ước, phải đến lần thứ một trăm kể từ khi mọi chuyện bắt đầu, là biết thế này mình đã ăn con D môn Hóa lúc đó cho rồi.
Maeve và tôi nằm dài trên giường tôi, nhìn đồng hồ điểm từng phút cho tới màn ra mắt chính thức của tôi trên truyền hình với tư cách là một nỗi nhục quốc gia. Hoặc ít nhất cũng là tôi nhìn, còn Maeve thì đang lướt các đường link 4chan mà nó tìm thấy qua trang quản lý của Simon.
“Xem này,” nó nói, xoay laptop sang cho tôi.
Chủ đề thảo luận dài dằng dặc xoay quanh một vụ xả súng ở trường xảy ra mùa xuân vừa rồi cách nơi chúng tôi ở vài hạt. Một thằng nhỏ lớp mười giấu súng ngắn trong áo khoác và khai hỏa trên hành lang sau tiếng chuông đầu tiên. Bảy học sinh và một giáo viên chết trước khi thằng đó tự chĩa súng vào mình. Tôi phải đọc đi đọc lại một vài bình luận mấy lần trước khi nhận ra chủ đề này không phải đang chỉ trích thằng đó, mà ca ngợi. Một đám bệnh hoạn ca ngợi việc thằng kia làm.
“Maeve.” Tôi vùi đầu xuống hai cánh tay, không muốn đọc thêm nữa. “Cái quái gì thế này?”
“Một diễn đàn mà Simon hoạt động rất sôi nổi cách đây mấy tháng.”
Tôi ngẩng đầu trố mắt nhìn nó. “Simon đăng bài trên đó á? Sao em biết?”
“Anh ta dùng tên AnarchiSK trên Nghe Đồn đó,” Maeve đáp.
Tôi đưa mắt ngó một lượt lại chủ đề, nhưng nó dài quá không nhặt ra từng cái tên cụ thể được. “Em có chắc là Simon không? Có thể nhiều người dùng một tên thì sao.”
“Em có kiểm tra ngẫu nhiên các bài rồi, và chắc chắn đó là Simon,” nó nói. “Nó miêu tả nhiều nơi ở Bayview, đề cập những câu lạc bộ nó tham gia ở trường, nhắc đến xe mình vài bận.” Simon lái chiếc Volkswagen Bug 1970 mà nó tự hào đến kỳ cục. Maeve tựa người lên gối, bặm môi. “Phải xem qua nhiều thứ quá, nhưng em sẽ đọc hết khi có thời gian.”
Tôi không nghĩ ra được điều gì mình không muốn làm hơn thế. “Vì sao?”
“Cái chủ đề ấy đầy những kẻ quái dị với tư tưởng cực đoan,” Maeve nói. “Simon có thể đã gây thù chuốc oán ở đó. Dù sao thì cũng đáng xem qua mà.” Nó lấy lại laptop và nói thêm, “Em có chép lại tập tin bị mã hóa của Cooper ở thư viện hôm nọ, nhưng không mở ra được. Chưa mở được.”
“Mấy đứa.” Giọng mẹ kéo dài khi mẹ gọi lên lầu. “Tới giờ rồi.”
Phải rồi. Cả gia đình tôi sẽ xem Mikhail Powers điều tra cùng nhau. Một tầng địa ngục mà cả Dante cũng chẳng thể tưởng tượng ra.
Maeve gập laptop lại lúc tôi nhảy khỏi giường. Có tiếng rung nhẹ từ trong cái bàn con nơi góc phòng tôi, và tôi mở hộc tủ lấy ra điện thoại của Nate. Xem vui nhé, tin nhắn của cậu.
Không buồn cười đâu, tôi đáp.
“Cất đi,” Maeve nói với vẻ nghiêm khắc giả bộ. “Giờ không phải lúc.”
Chúng tôi xuống phòng khách dưới lầu, mẹ đã yên vị trên ghế bành với một ly rượu đầy khác thường. Bố thì hoàn toàn chuyển sang chế độ Điều hành Đêm, mặc cái áo vét bông thoải mái mà bố thích và bao quanh bố là sáu thiết bị liên lạc. Một mẩu quảng cáo khăn giấy nhà bếp phát trên màn hình lúc tôi và Maeve ngồi xuống cạnh nhau trên đi văng chờ Mikhail Powers điều tra bắt đầu.
Chương trình tập trung vào những vụ án có thật và có phong cách thể hiện khá giật gân, nhưng nó được coi trọng hơn nhiều chương trình khác bởi quá khứ chuyên làm tin tức nặng đô của Mikhail. Ông ta dành bao nhiêu năm trời dẫn bản tin cho một trong những đài truyền hình lớn nhất nước và sở hữu một thứ hấp lực đặc biệt mỗi khi lên hình.
Ông ta lúc nào cũng đọc những câu đề mở đầu bằng cái giọng trầm đầy quyền uy, trong lúc những tấm ảnh cảnh sát chụp nhòe nhoẹt trải ra trên màn hình.
Một bà mẹ trẻ mất tích. Một cuộc đời hai mặt bị vạch trần. Và một năm sau, một vụ bắt giữ chấn động. Liệu công lý đã được thực thi?
Một cặp đôi quyền lực chết. Cô con gái tận tụy bị nghi ngờ. Liệu có khả năng tài khoản Facebook của cô nắm giữ chìa khóa hé lộ danh tính kẻ thủ ác?
Tôi biết công thức ấy, nên khi giờ nó được áp lên tôi lẽ ra sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Cái chết bí ẩn của một học sinh trung học. Bốn người bạn học với các bí mật họ muốn che giấu. Khi cảnh sát liên tục đâm đầu vào ngõ cụt, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Nỗi kinh hoàng lan khắp người tôi: bụng tôi quặn thắt, phổi rúm lại, ngay cả miệng cũng có vị đắng ngắt. Gần hai tuần qua tôi đã bị tra hỏi và săm soi, bị thì thào và phán xét. Tôi đã phải chống đỡ những câu hỏi về lời tố cáo của Simon trước cảnh sát và giáo viên, và chứng kiến mắt họ đanh lại khi họ nhìn thấu tôi đang nghĩ gì. Tôi vẫn đang chờ điều không thể tránh khỏi; chờ trang Tumblr kia công bố đoạn clip cảnh tôi đang vào tập tin của thầy Camino, hay chờ cảnh sát buộc tội. Nhưng không có gì đem lại cảm giác nhức nhối và chân thực bằng việc nhìn ảnh kỷ yếu của tôi hiện lên phía trên vai của Mikhail Powers trên truyền hình quốc gia.
Có đoạn ghi hình Mikhail và đội ngũ của mình ở Bayview, nhưng hầu hết thời gian ông ta ngồi sau chiếc bàn crôm bóng loáng tại trường quay ở Los Angeles của mình mà nói. Ông ta có mái tóc đen và làn da nâu trơn láng, đôi mắt đầy biểu cảm, và khoác trên mình bộ trang phục vừa vặn nhất mà tôi từng thấy. Tôi không nghi ngờ chuyện nếu ông ta mà tóm được tôi một mình thì tôi sẽ xì ra hết mọi điều tôi không bao giờ nên nói.
“Nhưng Bộ tứ Bayview là ai?” Mikhail hỏi, nhìn xoáy vào ống kính.
“Bọn chị có biệt danh luôn kìa,” Maeve thì thầm, nhưng vẫn đủ to để lọt vào tai mẹ.
“Maeve, chuyện này không có gì vui đâu,” mẹ nghiêm khắc nói khi máy quay chuyển sang đoạn clip chiếu văn phòng bố mẹ.
Ôi không. Họ lấy tôi để mở màn.
Học sinh danh dự Bronwyn Rojas xuất thân từ một gia đình nhiều thành tựu với nỗi khổ tâm vì căn bệnh dai dẳng của cô con út. Có phải áp lực phải được như kỳ vọng khiến cô gái ấy gian lận và do đó đẩy Yale ra khỏi tầm với của mình vĩnh viễn? Theo sau là một người phát ngôn của Yale xác nhận rằng tôi, thật ra, vẫn chưa nộp đơn.
Tất cả chúng tôi lần lượt xuất hiện. Mikhail xem xét quá khứ thi hoa khôi của Addy, nói chuyện với các bình luận viên bóng chày về sự phổ biến của việc sử dụng chất kích thích ở trung học và ảnh hưởng tiềm tàng của việc đó lên sự nghiệp Cooper, rồi đào sâu vào chi tiết chuyện Nate bị bắt quả tang đang buôn thuốc và án quản thúc của cậu.
“Thật không công bằng,” Maeve thì thào vào tai tôi. “Họ không nói gì về việc anh ta mất mẹ còn ông bố thì nát rượu. Bối cảnh đâu mất rồi?”
“Dù gì cậu ta cũng không muốn nói đến đâu,” tôi thì thầm đáp lại.
Tôi rúm người suốt cả chương trình cho tới cuộc phỏng vấn với một luật sư của Trước Lúc Chứng Minh. Bởi không luật sư nào của chúng tôi chịu nói chuyện, đội của Mikhail quay sang xem Trước Lúc Chứng Minh như là những chuyên gia về vấn đề này. Luật sư mà chương trình phỏng vấn, Eli Kleinfelter, trông không già hơn tôi quá mươi tuổi. Anh ta có mái tóc quăn rối bù, chòm râu lưa thưa và đôi mắt đen mãnh liệt.
“Nếu tôi là luật sư của mấy cô cậu đó thì tôi sẽ nói thế này,” anh ta nói, và tôi không kìm được mà nhổm người tới trước. “Tất cả chú ý đều dồn lên bốn cô cậu này. Họ đang bị giày xéo dù không có bằng chứng gắn họ với bất cứ tội gì sau hàng tuần liền điều tra. Nhưng có một cậu thứ năm trong phòng, đúng không? Và cậu ta có vẻ như là kiểu người có thể có hơn bốn kẻ thù. Vậy thử nói xem. Còn những ai khác có động cơ? Câu chuyện nào chưa được kể? Là tôi thì tôi sẽ tìm hiểu những chỗ đó.”
“Chính xác,” Maeve nói, gằn từng tiếng.
“Và mọi người không thể cho rằng Simon là người duy nhất có quyền truy cập vào bảng điều khiển của Nghe Đồn,” Eli tiếp. “Bất cứ ai cũng có thể vào đó trước khi cậu ta chết và xem hoặc chỉnh sửa các bài viết đó.”
Tôi nhìn Maeve, nhưng lần này con bé không nói gì. Chỉ nhìn chăm chú màn hình với nụ cười nở hé.
Tôi không thể thôi nghĩ về những lời Eli nói cả buổi tối còn lại. Ngay cả khi đang nói chuyện với Nate, vừa mơ màng xem Battle Royale, hay hơn rất nhiều phim mà Nate thích. Nhưng giữa Mikhail Powers điều tra và chuyến đi tới thương xá của chúng tôi vào thứ Hai - mà tôi đã không thể ngưng nghĩ tới những lúc không nghĩ tới cảnh vào tù - thì tôi chẳng thể tập trung nổi. Quá nhiều ý nghĩ khác tranh nhau chỗ trong não.
Nate định hôn mình, phải không? Và mình muốn cậu làm thế. Vậy thì tại sao không có gì xảy ra?
Eli cuối cùng cũng nói ra. Tại sao không ai xem xét những nghi phạm khác?
Mình tự hỏi Nate và mình có chính thức chỉ-là-bạn-bè không.
Mikhail Powers chuyên làm những vụ điều tra dài kỳ, nên chuyện này sẽ chỉ trở nên tệ hơn.
Nate và mình dù sao cũng không hợp nhau. Có lẽ thế.
Có phải tạp chí People vừa email mình không?
“Chuyện gì diễn ra trong bộ não khổng lồ của cậu thế Bronwyn?” Nate cuối cùng cũng hỏi.
Quá nhiều thứ, và phần lớn là những điều tôi không nên nói ra. “Tôi muốn nói chuyện với Eli Kleinfelter,” tôi đáp. “Không phải về cậu,” tôi nói thêm khi Nate không trả lời. “Chỉ nói chung chung. Tôi tò mò muốn biết anh ta nghĩ gì.”
“Cậu có luật sư rồi. Cậu nghĩ cô ta muốn cậu tìm ý kiến thứ hai sao?”
Tôi biết cô ấy sẽ không muốn thế. Robin quan tâm hàng đầu đến chuyện ngăn ngừa và phòng thủ. Không trao cho bất kỳ ai điều gì có thể dùng để chống lại em. “Tôi không phải muốn anh ta đại diện cho mình hay gì. Chỉ là nói chuyện thôi. Có thể tôi sẽ thử gọi anh ta tuần sau.”
“Cậu không bao giờ chịu ngừng phải không?”
Nghe không giống lời khen lắm. “Không,” tôi thừa nhận, tự hỏi có phải tôi đã giết chết cái hấp lực lạ lùng gì đấy mà Nate có thể từng cảm thấy ở tôi không.
Nate im lặng lúc chúng tôi xem Shogo giả vờ Shuya và Noriko đã chết. “Phim này không tệ lắm,” cậu nói. “Nhưng cậu vẫn nợ tôi một buổi trực tiếp xem nốt Ringu.”
Những tia điện nhỏ râm ran khắp hệ tuần hoàn của tôi. Cảm giác ấy vẫn chưa chết sao? Có thể nó đang dùng máy thở. “Tôi biết. Nhưng sắp xếp thời giờ mà xem được cũng khó đấy. Nhất là giờ chúng ta khét tiếng rồi.”
“Giờ không có chiếc xe tin tức nào ở đây đâu.”
Tôi đã nghĩ về điều này. Có thể cá vài chục lần từ lần đầu cậu hỏi tôi. Và tuy tôi không hiểu lắm giữa tôi và Nate đang có chuyện gì, nhưng tôi biết điều này: chuyện gì xảy ra tiếp theo cũng đều sẽ không phải là tôi lái xe đến nhà cậu giữa đêm. Tôi bắt đầu nói cho cậu mọi lý do hợp tình hợp nhẽ của mình, như việc chiếc Volvo động cơ ầm ĩ sẽ đánh thức bố mẹ tôi, thì cậu bảo, “Tôi có thể đến đón cậu.”
Tôi thở hắt ra và nhìn chăm chăm lên trần nhà. Tôi không giỏi thương lượng các tình huống như thế này, có lẽ bởi trước nay chúng vốn chỉ diễn ra trong đầu tôi. “Tôi cảm thấy lạ khi tới nhà cậu lúc một giờ sáng, Nate à. Kiểu như, nó... không giống đi xem phim. Và tôi không biết cậu đủ rõ để mà, ừm, không xem một bộ phim với cậu.” Ôi Chúa ơi. Đây là lý do vì sao người ta không nên chờ tới cuối cấp ba mới bắt đầu hẹn hò. Mặt tôi nóng bừng, và tôi chờ cậu trả lời, ơn giời lúc này cậu không thể thấy mặt tôi.
“Bronwyn.” Giọng Nate không có vẻ giễu cợt như tôi tưởng. “Tôi không phải đang cố không-xem-phim với cậu. Ý tôi là, đương nhiên, nếu cậu thích, tôi sẽ không từ chối. Tin tôi đi. Nhưng lý do không ra gì cả. Một là, cậu có thể nhìn thấy chính tôi mời cậu đến nhà vào giữa đêm là vì nhà tôi ban ngày không ra gì cả. Một là, cậu có thể nhìn thấy nó. Tôi không khuyến khích việc ấy đâu. Hai là có bố tôi. Tôi không muốn cậu... cậu biết đấy. Vấp phải ổng.”
Tim tôi cứ loạn nhịp cả lên. “Tôi không ngại đâu.”
“Tôi thì có.”
“OK.” Tôi không hiểu hết quy tắc vận hành thế giới của Nate, nhưng lần này tôi sẽ tập trung vào việc của mình và không đưa ra ý kiến về cái gì quan trọng còn cái gì không. “Chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
Cooper
Thứ Bảy ngày 13 tháng Mười, 4:35 chiều
Đã chia tay thì chẳng có chỗ nào là phù hợp cả, nhưng ít ra thì ở phòng khách nhà người đó sẽ có sự riêng tư, và sau đó người ta cũng chả phải đi đâu nữa. Nên đó là nơi tôi chọn để nói với Keely.
Không phải tại những gì nội nói với tôi đâu. Điều này tôi đã nghĩ tới một thời gian rồi. Keely rất tốt ở vô số mặt, nhưng em không dành cho tôi, và vì biết điều đó nên tôi không thể lôi theo em vô toàn bộ mớ rắc rối này.
Keely muốn một lời giải thích, nhưng tôi không có cái nào hợp lý. “Nếu là vì vụ điều tra, thì em không quan tâm đâu!” em nức nở nói. “Em ủng hộ anh dù có thế nào đi nữa.”
“Không phải thế,” tôi đáp. Dù sao thì không phải chỉ có thế.
“Và em không tin một lời nào cái trang Tumblr kinh khủng đó nói.”
“Anh biết, Keely. Anh trân trọng điều đó, thật đấy.” Sáng nay mới có thêm một bài đăng nữa, kêu ca chuyện truyền thông đưa tin:
Trang của Mikhail Powers điều tra có hàng ngàn bình luận về Bộ tứ Bayview. (Nhân tiện, tên gì mà chán thế. Tôi đã mong một chương trình phóng sự được đánh giá hàng đầu sẽ nghĩ ra gì đó hay hơn chứ.) Một số đòi bỏ tù. Một số nói mấy đứa học sinh ngày nay hư hỏng và lộng hành biết bao, và đây là một ví dụ.
Quả là một câu chuyện hay: bốn học sinh ưa nhìn, nổi tiếng đều đang bị điều tra tội giết người. Và không ai giống với vẻ bề ngoài cả.
Cảnh sát Bayview à, áp lực tăng thêm rồi đó. Có lẽ quý vị nên xem kỹ hơn một chút các bài đăng cũ của Simon. Có lẽ quý vị sẽ tìm ra vài gợi ý hay ho về Bộ tứ Bayview đấy.
Tôi nói thế thôi.
Phần cuối làm tôi lạnh toát người. Simon chưa bao giờ viết gì về tôi, nhưng tôi không thích cái sự ám chỉ đó. Hay cái cảm giác nặng nề, muốn bệnh là có gì đó sắp xảy đến. Sớm thôi.
“Vậy tại sao anh lại đòi chia tay?” Keely lấy tay bưng mặt, nước mắt tràn ra. Em khóc cũng rất xinh; không hề lem luốc hay đỏ lựng lên. Em ngước nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước u ám. “Có phải Vanessa nói gì không?”
“Có phải... gì? Vanessa? Nhỏ đó thì nói gì?”
“Cậu ta cứ chì chiết việc em vẫn trò chuyện với Addy và còn định nói với anh một chuyện mà anh thậm chí không nên quan tâm, vì chuyện đó xảy ra trước khi chúng ta hẹn hò.” Em nhìn tôi với vẻ trông ngóng, và gương mặt vô hồn của tôi khiến em nổi đóa. “Hoặc có khi anh nên quan tâm, thế ít ra anh cũng có quan tâm gì đó đến em. Anh cứ lên lớp Jake về cách cậu ta phản ứng, Cooper, nhưng ít ra cậu ta cũng có cảm xúc. Không phải rô bốt. Ghen tuông khi cô gái mình quan tâm đi với người khác mới là điều bình thường.”
“Anh biết.”
Keely chờ một giây trước khi bật ra một tiếng cười mai mỉa. “Thế thôi sao? Anh thậm chí không mảy may tò mò. Anh không lo cho em, hay muốn bảo vệ em. Anh có quan tâm chó gì đâu.”
Chúng tôi đang ở thời khắc bất kỳ lời nào tôi thốt ra đều là sai trái. “Anh xin lỗi, Keely.”
“Em ngủ với Nate,” em nói xẵng, mắt dán vào tôi. Và phải thú thật, điều đó làm tôi ngạc nhiên. “Ở tiệc của Luis đêm cuối năm mười một. Simon theo em cả đêm làm em phát ngấy. Nate xuất hiện và em nghĩ, Sao lại không chứ. Cậu ta hot mà? Ngay cả khi cậu ta là một kẻ suy đồi.” Em nhếch mép cười với tôi, vẻ cay đắng thoáng hiện trên mặt. “Bọn em chủ yếu chỉ hôn nhau. Đêm đó. Rồi anh rủ em đi chơi vài tuần sau.” Em lại nhìn tôi bằng ánh mắt dữ dội đó, và tôi không chắc em đang muốn nói gì.
“Vậy là em quen anh và Nate cùng lúc?”
“Anh có thấy khó chịu không?”
Em muốn tôi bày tỏ thái độ gì đó về chuyện này. Tôi ước mình đoán ra đó là gì và để em được như ý, vì tôi biết mình vốn không công bằng với em. Đôi mắt sẫm màu của em dán chặt vào mắt tôi, má em đỏ lựng, môi hơi hé ra. Em thật sự rất đẹp, và nếu tôi bảo em mình đã phạm sai lầm, em sẽ chấp nhận tôi và tôi sẽ tiếp tục là chàng trai được ghen tị nhất Bayview. “Ừ thì, anh chắc cũng không thích...” tôi mở miệng, nhưng em ngắt lời tôi bằng một âm thanh nửa cười nửa khóc.
“Ôi Chúa ơi, Cooper. Cái mặt anh. Anh thật sự không mảy may quan tâm. Thôi, nói luôn cho anh hay, tôi không dính dáng gì thêm với Nate kể từ lúc anh rủ tôi đi chơi.” Em lại khóc nữa, và tôi cảm thấy mình như thằng khốn nạn nhất trên đời. “Anh biết đấy, Simon sẽ đánh đổi mọi thứ chỉ để tôi chọn nó. Anh còn không biết là tôi có quyền lựa chọn. Người ta lúc nào cũng chọn anh, đúng không? Bọn họ lúc nào cũng chọn tôi đấy. Cho tới khi anh xuất hiện và khiến tôi như người vô hình.”
“Keely, anh chưa bao giờ có ý...”
Em không nghe tôi nữa. “Anh chưa bao giờ quan tâm, phải không? Anh chỉ muốn có thứ phụ kiện thích hợp cho mùa tuyển quân.”
“Thế không công bằng...”
“Tất cả đều là dối trá, phải không Cooper? Tôi, cú bóng nhanh của anh...”
“Anh chưa từng dùng steroid,” tôi ngắt lời em, đột nhiên nổi giận.
Keely lại bật ra một tiếng cười nghẹn ngào. “Đấy, ít ra anh còn có cảm xúc với cái gì đó.”
“Anh đi đây.” Tôi đứng phắt dậy, adrenaline rần rật khắp người trong lúc tôi đi nhanh ra cửa trước nhà em trước khi buột ra bất cứ lời nào không nên nói. Tôi đã làm kiểm tra sau khi cáo buộc của Simon được công bố, và tôi trong sạch. Tôi đã được kiểm tra một lần trong hè khi khám sức khỏe tổng quát do Trung tâm y tế thể thao của Đại học California ở San Diego thực hiện trước khi sắp xếp chế độ tập luyện của mình. Nhưng chỉ thế thôi, và bởi nhiều loại steroid biến mất trong cơ thể bạn chỉ trong vài tuần, tôi không thể hoàn toàn thoát khỏi vết nhơ ấy. Tôi đã nói với huấn luyện viên Ruffalo là lời cáo buộc đó không phải sự thật, và cho tới hiện tại thầy vẫn án binh bất động với việc liên lạc cho các trường. Dù vậy, chúng tôi giờ đã nằm trong tầm ngắm của báo đài, nên mọi chuyện sẽ không im lặng lâu.
Và Keely nói đúng - tôi đã lo lắng chuyện đó còn nhiều hơn là mối quan hệ của hai đứa. Tôi nợ em một lời xin lỗi đàng hoàng hơn là cái thứ nửa vời tôi vừa nói ra. Nhưng tôi không biết phải nói thế nào.