← Quay lại trang sách

Chương 17

Addy

Thứ Hai ngày 15 tháng Mười, 12:15 trưa

Sự phân biệt giới tính tồn tại rõ mồn một trong những chương trình về tội phạm, vì Bronwyn và tôi không nổi tiếng với công chúng như Cooper với Nate. Đặc biệt là Nate. Toàn bộ các cô nhóc viết về tụi tôi trên mạng phát cuồng vì cậu ta. Bọn nó không quan tâm cậu ta là một tên buôn thuốc bị kết án, bởi cậu ta có một đôi mắt mộng mơ.

Ở trường cũng thế. Bronwyn và tôi là những kẻ hạ đẳng - ngoài bạn và em cậu ta, cùng Janae, thì gần như chẳng ai nói chuyện với chúng tôi. Họ chỉ thì thào sau lưng. Nhưng Cooper thì vẫn sáng chói như trước giờ. Còn Nate - ừ thì, cũng chẳng phải Nate có bao giờ nổi tiếng cho cam. Tuy vậy, cậu ta dường như chưa bao giờ quan tâm đến điều người khác nghĩ, đến nay vẫn thế.

“Nghiêm túc đấy, Addy, đừng có xem mấy cái đó nữa. Tôi không muốn thấy đâu.”

Bronwyn đảo mắt với tôi, nhưng cậu ta không có vẻ giận. Tôi nghĩ giờ hai chúng tôi gần như là bạn bè rồi, hoặc là thân thiện với nhau hết mức có thể trong hoàn cảnh cả hai đều không chắc chắn trăm phần trăm là đối phương không đang đổ tội giết người cho mình.

Dù vậy, cậu ta không tán thành cái nhu cầu ám ảnh của tôi với việc theo dõi tin tức về cả bọn. Và tôi cũng không cho cậu ta xem mọi thứ, nhất là bọn bình luận tồi tệ tung những lời lẽ phân biệt chủng tộc vào gia đình cậu. Cậu không cần biết những thứ ngu xuẩn ăn theo ấy làm gì. Thay vào đó, tôi cho Janae xem một trong những bài báo tích cực nhất mà tôi tìm thấy. “Này. Bài được chia sẻ nhiều nhất trên Buzzfeed là Cooper rời phòng tập gym.”

Janae trông thật kinh khủng. Cậu ta đã sụt ký thêm từ lúc tôi bắt gặp cậu ở nhà vệ sinh, và trông cậu thấp thỏm hơn bao giờ hết. Tôi không chắc vì sao cậu lại ăn trưa với bọn tôi, trong khi gần như suốt buổi cậu không nói một lời. Nhưng cậu vẫn liếc qua điện thoại tôi một cái. “Ừ thì, ảnh này chụp cậu ta đẹp.”

Kate ném cho tôi cái nhìn nghiêm khắc. “Cậu cất nó đi được không?” Tôi cất, nhưng trong đầu rủa xả cậu ta. Yumiko thì cũng được, nhưng Kate gần như khiến tôi nhớ Vanessa.

Không. Nói thế là dối trá, trăm phần trăm dối trá. Tôi ghét Vanessa. Ghét cái cách nó đâm thọt để chui vào trung tâm nhóm cũ của tôi và cái cách nó dính lấy Jake như thể cả hai là một cặp vậy. Dù tôi không thấy anh có vẻ gì là hứng thú đáp lại. Hành động cắt tóc tương đương với việc từ bỏ Jake, vì ba năm trước anh chắc sẽ chẳng để ý đến tôi nếu không nhờ mái tóc ấy. Nhưng từ bỏ hy vọng không có nghĩa tôi thôi chú ý.

Sau giờ ăn trưa tôi đến lớp Khoa học trái đất, ngồi xuống băng ghế cạnh một đứa gần như chẳng liếc tôi lấy một cái. “Khoan hẵng ấm chỗ nhé,” cô Mara cảnh báo. “Hôm nay chúng ta sẽ xáo trộn một chút. Các em đã thực hành với bạn cùng bàn một thời gian rồi, nên di chuyển thôi.” cổ ra những hướng dẫn phức tạp - vài người sang trái, những người khác sang phải, còn đám còn lại thì ở nguyên - và tôi không chú ý lắm suốt cuộc xáo trộn đó cho tới khi tôi thấy mình ngồi cạnh TJ.

Mũi cậu ta trông đỡ hơn nhiều rồi, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ thẳng lại được như trước. Cậu ta mỉm cười ngượng ngùng với tôi khi kéo khay đựng những viên đá trước mặt lại gần hơn. “Xin lỗi nhé. Đây ắt là cơn ác mộng tồi tệ nhất của cậu?”

Đừng tự đề cao bản thân như thế, TJ, tôi nghĩ. Cậu ta chẳng phải cơn ác mộng gì của tôi. Hàng tháng trời thấp thỏm vì mặc cảm tội lỗi do ngủ cùng cậu ta ở căn nhà bãi biển cứ như thể đã cách cả kiếp người vậy. “Không sao.”

Chúng tôi phân loại các viên đá trong im lặng cho tới khi TJ nói, “Mình thích tóc cậu.”

Tôi khịt mũi. “Ừ, phải rồi.” Ngoài ngoại lệ là Ashton, với chị tôi thế nào cũng đẹp, còn thì không ai thích tóc tôi hết. Mẹ tôi phát hoảng. Bạn bè cũ thì cười nhạo công khai khi thấy tôi ngày hôm sau. Ngay cả Keely cũng tủm tỉm. Nhỏ chuyển sang Luis ngay lập tức, như thể nếu không có được Cooper thì thay thế bằng cầu thủ bắt bóng của cậu cũng không sao. Luis đá Olivia để cặp với Keely, nhưng chẳng ai buồn để mắt đến chuyện đó.

“Mình nói thật đấy. Cuối cùng cũng có thể thấy mặt cậu. Cậu trông như Emma Watson tóc vàng vậy.”

Làm gì có chuyện đấy. Nhưng cậu ta thật tử tế khi nói thế, chắc vậy. Tôi giơ một viên đá lên giữa ngón trỏ và ngón cái rồi nheo mắt nhìn. “Cậu nghĩ sao? Đá hỏa sinh hay đá trầm tích?”

TJ nhún vai. “Mình không phân biệt được.”

Tôi đoán đại và cho viên đá vào đống đá hỏa sinh. “TJ, nếu đến cả tôi còn ép mình quan tâm tới mấy thứ đá này được, thì tôi khá chắc cậu cũng có thể cố một chút đấy.”

Cậu ta chớp mắt ngạc nhiên nhìn tôi, rồi mỉm cười. “Cậu đây rồi.”

“Sao?”

Mọi người đều có vẻ chăm chú vào đống đá, nhưng cậu ta vẫn cứ hạ giọng. “Cậu thật sự rất hài hước khi chúng ta... ừm, vào cái lần đầu chúng ta đi chơi với nhau. Trên bãi biển ấy. Nhưng bất cứ khi nào mình thấy cậu sau đó, cậu rất... thụ động. Lúc nào cũng đồng ý với mọi điều Jake nói.”

Tôi trừng trừng nhìn khay đá trước mặt. “Nói vậy thật bất lịch sự.”

TJ dịu dàng nói. “Xin lỗi. Nhưng mình chua bao giờ hiểu nổi vì sao cậu lại để bản thân chìm nghỉm như thế. Cậu rất hay ho mà.” Cậu ta thấy ánh mắt trừng trừng của tôi bèn vội thêm vào, “Không phải hay ho kiểu đó. Hay, thì, ừ, kiểu đó, nhưng cũng... Cậu biết sao không? Bỏ đi. Mình sẽ không nói nữa.”

“Ý hay đấy,” tôi thì thầm, vốc lên một nắm đá và đổ ra trước mặt cậu ta. “Phân loại đám này ra giùm tôi được không?”

Không phải lời TJ nhận xét tôi chỉ là kẻ làm nền đã khiến tôi khó chịu. Tôi biết đó là sự thật. Nhưng tôi không thể tin nổi phần còn lại. Chưa ai từng bảo tôi hài hước. Hay hay ho. Tôi luôn nghĩ TJ vẫn tiếp tục nói chuyện với mình vì cậu ta sẽ không phiền nếu được thêm một dịp nữa ở riêng với tôi. Tôi còn chưa từng nghĩ cậu ta thật sự thích ở bên tôi dù không mó máy gì nhau kia.

Chúng tôi qua hết giờ học trong im lặng ngoại trừ những lúc đồng ý hoặc bất đồng về việc xếp loại đá, và khi chuông reo tôi lấy ba lô rồi ra hành lang mà không ngoái đầu.

Cho đến khi tiếng gọi sau lưng ngăn bước tôi như thể tôi vừa va vào một bức tường vô hình. “Addy.”

Vai tôi căng lên khi tôi quay lại. Tôi đã thôi tìm cách nói chuyện với Jake kể từ hôm anh nổi điên với tôi ở tủ đồ, và giờ tôi sợ không biết anh sẽ nói gì với tôi.

“Em dạo này thế nào?” anh hỏi.

Tôi gần như bật cười. “Ồ, anh biết đấy. Không ổn.”

Tôi không đọc được biểu cảm trên mặt Jake. Anh không có vẻ giận dữ, nhưng cũng không cười. Anh có vẻ khác sao đó. Già hơn? Không hẳn, nhưng... bớt vẻ baby, có lẽ. Gần hai tuần qua anh xem tôi như người vô hình, và tôi không hiểu vì sao mình đột nhiên lại hữu hình với anh. “Ắt phải căng thẳng lắm,” anh nói. “Cooper cứ lầm lì. Em có...” Anh ngập ngừng, chuyển ba lô từ vai này sang vai kia. “Em có muốn khi nào đó nói chuyện không?”

Cổ họng tôi dấy lên cảm giác như vừa nuốt phải thứ gì nhọn hoắt. Tôi muốn không? Jake chờ câu trả lời, và tôi thầm lay cho mình tỉnh táo lại. Đương nhiên là muốn. Tôi chẳng muốn gì khác kể từ khi chuyện này xảy ra. “Có.”

“OK. Hay chiều nay nhé? Anh sẽ nhắn em.” Anh vẫn nhìn đáp lại ánh mắt tôi, vẫn không mỉm cười, và nói thêm, “Chúa ơi, anh không quen nổi mái tóc này của em. Trông em không giống em nữa.”

Tôi vừa định đáp Em biết thì nhớ tới những lời của TJ. Cậu rất... thụ động. Lúc nào cũng đồng ý với mọi điều Jake nói. Rốt cuộc tôi lại nói: “Em là thế mà,” và bước tiếp trên hành lang trước khi anh kịp dời mắt đi trước.

Nate

Thứ Hai ngày 15 tháng Mười, 3:15 chiều

Bronwyn ngồi xuống tảng đá cạnh tôi, vuốt thẳng váy phủ trên đùi và nhìn ra những ngọn cây trước mặt. “Tôi chưa từng tới Đỉnh Marshall bao giờ,” cậu nói.

Tôi chẳng ngạc nhiên. Đỉnh Marshall - mà thật ra cũng chẳng phải đỉnh gì, mà giống một rìa đá lộ ra nhìn xuống cánh rừng chúng tôi từ trường băng qua - là khu vực mệnh danh thắng cảnh của Bayview. Đây cũng là nơi nức tiếng để rượu chè, chơi thuốc và chịch dạo, nhưng không phải là vào lúc ba giờ chiều thứ Hai. Tôi khá chắc Bronwyn không biết gì về những điều diễn ra ở đây cuối tuần. “Hy vọng thực tế được như mong đợi,” tôi nói.

Cậu mỉm cười. “Thế này ăn chắc việc bị quân của Mikhail Powers đánh úp rồi.” Chúng tôi lại lẻn ra từ cổng hậu lần nữa sau khi bọn họ xuất hiện ở trước cổng trường hôm nay. Tôi ngạc nhiên là họ chưa phát hiện ra và chuyển sang lùng sục trong rừng. Lái xe đến thương xá lần nữa có vẻ không phải ý hay khi vài tuần qua tiếng tăm của chúng tôi đã nổi như cồn, vậy là cả hai tới đây.

Bronwyn nhìn xuống, quan sát một hàng kiến tha một chiếc lá qua tảng đá cạnh chúng tôi. Cậu liếm môi như thể đang lo lắng, và tôi nhích lại gần hơn. Phần lớn thời gian của tôi với cậu đều là qua điện thoại, còn ở ngoài đời tôi không thể đoán ra cậu đang nghĩ gì.

“Tôi đã gọi cho Eli Kleinfelter,” cậu nói. “Bên Trước Lúc Chứng Minh ấy.”

Ồ. Cậu đang nghĩ về vụ đó. Tôi lại nhích ra. “OK.”

“Một cuộc nói chuyện thú vị,” cậu nói. “Anh ta khá thoải mái khi nghe tôi gọi, không có vẻ gì ngạc nhiên. Anh ta hứa sẽ không nói với ai là tôi đã gọi.”

Thông minh như vậy, nhưng Bronwyn đôi khi chẳng khác một đứa con nít. “Để làm gì chứ?” tôi hỏi. “Anh ta không phải luật sư của cậu. Anh ta có thể kể hết về cậu cho Mikhail Powers nếu muốn được lên ti vi thêm chút nữa.”

“Không đâu,” Bronwyn bình thản đáp, như thể cậu đã nghĩ ra hết mọi thứ. “Dù sao thì, tôi không kể gì cho anh ta cả. Thậm chí còn không nói về tôi nữa kìa. Tôi chỉ hỏi anh ta nghĩ sao về vụ điều tra đến lúc này.”

“Và?”

“À, anh ta nhắc lại một số điều đã nói trên ti vi. Rằng anh ta ngạc nhiên vì không có ai nói gì thêm đến Simon. Eli nghĩ bất cứ ai điều hành một cái ứng dụng như Simon, trong một thời gian lâu như thế, ắt sẽ có kha khá kẻ thù sẵn lòng đẩy bốn người chúng ta ra làm tốt thí. Anh ta nói đã kiểm tra một vài bài đăng gây thiệt hại nặng nhất và những đứa xuất hiện trong đó. Và anh ta cũng đã tìm hiểu sơ qua về Simon. Như Maeve đã làm với cái trang 4chan ấy.”

“Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công hiệu quả?” tôi hỏi.

“Phải. Anh ta cũng nói luật sư của chúng ta vẫn chưa cố gắng đúng mức trong việc chỉ trích cái giả thuyết là không ai khác có thể đầu độc Simon. Như thầy Avery, chẳng hạn.” Một vẻ tự hào xen vào trong giọng cậu. “Eli nói chính xác điều tôi từng nói, rằng thầy Avery có cơ hội tốt nhất trong cả bọn để cài điện thoại và bôi dầu lên cốc. Nhưng ngoài việc thẩm vấn thầy vài lần thì cảnh sát gần như chẳng động gì đến thầy.”

Tôi nhún vai. “Động cơ ổng là gì?”

“Chứng sợ công nghệ,” Bronwyn nói, và lườm tôi khi tôi bật cười. “Có thật đấy. Dù sao thì đó cũng là một ý kiến. Eli cũng nhắc đến vụ tai nạn, nó khiến tất cả mọi người bị phân tâm và ai đó có thể lẻn vào phòng.”

Tôi cau mày nhìn cậu. “Chúng ta đâu có ở cửa sổ đó lâu đến thế. Chúng ta hẳn sẽ nghe tiếng cửa mở.”

“Có thể không? Chắc là không đâu. Ý anh ta là, có khả năng đó. Và anh ta cũng nói một điều thú vị khác.” Bronwyn nhặt lên một viên đá nhỏ và tung hứng nó trên tay với vẻ suy tư. “Anh ta nói sẽ tìm hiểu vụ tai nạn. Sự trùng hợp ấy đáng để nghi ngờ.”

“Tức là?”

“À, thì quay trở lại ý trước của anh ta rằng ai đó có thể mở cửa khi chúng ta xem hai chiếc xe kia. Ai đó biết vụ tai nạn sẽ xảy ra.”

“Anh ta nghĩ vụ tai nạn là dàn dựng?” Tôi chằm chằm nhìn cậu, và cậu tránh ánh mắt tôi trong lúc thẩy viên đá xuống đám cây bên dưới. “Vậy cậu đang nói là có ai đó dựng lên một vụ tai nạn dưới bãi đỗ xe để đánh lạc hướng chúng ta, lẻn vào phòng phạt, và bỏ dầu lạc vào cốc Simon? Cái cốc mà hắn chẳng thể nào biết trước Simon sẽ lấy nếu hắn không có mặt ở trong phòng ngay từ đầu? Rồi hắn bỏ lại cái cốc ở đó, vì quá ngu?”

“Không hề ngu nếu kẻ đó muốn gán tội cho chúng ta,” Bronwyn chỉ ra. “Nhưng nếu là một trong số chúng ta thì quả là ngu khi để lại cái cốc ở đó, thay vì tìm cách tống khứ nó đi. Khả năng cao là sẽ không ai soát người chúng ta ngay sau đó.”

“Cũng chẳng giải thích được làm sao mà ngay từ đầu, người nào đó ở ngoài phòng lại biết Simon sẽ lấy cốc uống nước.”

“Ừ thì, như bài Tumblr kia nói. Simon uống nước thường xuyên, đúng không? Kẻ đó có thể ở bên ngoài cửa, nhìn qua cửa sổ. Dù sao thì đó là lời Eli nói.”

“Ồ, OK, nếu là Eli nói thế.” Tôi không hiểu vì sao gã này lại thành thánh luật trong mắt Bronwyn. Anh ta chẳng thể nào quá hai lăm. “Nghe như thể anh ta đầy những thứ giả thuyết tầm phào.”

Tôi chuẩn bị tranh cãi, nhưng Bronwyn không cắn câu. “Có thể,” cậu nói, rà tay trên tảng đá giữa chúng tôi. “Nhưng gần đây tôi đã nghĩ rất nhiều về chuyện này và... tôi không nghĩ là do bất cứ ai trong phòng ấy làm, Nate. Thật sự là không. Tuần này, tôi đã hiểu thêm về Addy một chút” - cậu giơ tay lên trước ánh mắt ngờ vực của tôi - “và tôi không nói là mình bỗng trở thành chuyên gia về Addy hay gì cả, nhưng tôi thật sự không hình dung nổi cậu ta lại làm gì Simon.”

“Còn Cooper thì sao? Cậu ta chắc chắn đang giấu giếm gì đó.”

“Cooper không phải sát nhân.” Bronwyn nói chắc như đinh đóng cột, và không hiểu vì sao tôi lại thấy cáu.

“Làm sao cậu biết thế? Vì hai cậu thân thiết quá à? Đối diện đi, Bronwyn, không ai trong chúng ta thật sự hiểu rõ nhau. Thật ra, cậu có thể là hung thủ lắm chứ. Cậu đủ khôn ngoan để mưu tính một chuyện điên rồ thế này và thoát tội.”

Tôi đùa, nhưng Bronwyn hóa căng thẳng. “Sao cậu có thể nói thế?” Má cậu đỏ lựng, khiến cậu lại có cái vẻ ửng đỏ lúc nào cũng khiến tôi nôn nao. Một ngày nào đó con sẽ phải ngạc nhiên khi nhận ra con bé đẹp nhường nào. Mẹ tôi từng nói thế về Bronwyn.

Nhưng mẹ đã nhầm. Điều đó chẳng hề khiến tôi ngạc nhiên.

“Chính miệng Eli nói thế mà?” tôi bảo. “Mọi thứ đều có thể. Có khi cậu đưa tôi đến đây để xô tôi ngã gãy cổ không chừng.”

“Cậu đưa tôi tới đây,” Bronwyn nhắc. Mắt cậu mở to, và tôi bật cười.

“Ồ, thôi nào. Cậu không thật sự nghĩ... Bronwyn, chúng ta gần như chỉ đang ở trên một cái gò thôi. Đẩy cậu xuống khỏi mỏm đá này chẳng phải là kế hoạch quỷ quyệt gì lắm đâu nếu nó chỉ có thể khiến cậu trật mắt cá chân.”

“Chẳng vui tí nào,” Bronwyn nói, nhưng một nụ cười hơi hé ra ở khóe môi. Mặt trời chiều khiến cậu sáng bừng lên, đặt lên mái tóc sẫm của cậu những tia lấp lánh vàng, và trong một giây tôi không thở nổi.

Chúa ơi. Cô gái này.

Tôi đứng dậy và chìa tay ra. Cậu nhìn tôi nghi ngờ, nhưng vẫn nắm lấy và để tôi kéo cậu dậy. Tôi giơ tay kia lên trời. “Bronwyn Rojas, tôi trang trọng thề rằng sẽ không giết cậu hôm nay hay bất cứ thời điểm nào trong tương lai. Được chưa?”

“Cậu là đồ điên,” cậu lẩm nhẩm, mặt càng thêm đỏ.

“Tôi thấy hơi lo khi cậu đang lảng tránh lời hứa sẽ không giết tôi đấy.”

Cậu đảo mắt. “Cậu nói điều đó với tất cả mọi cô gái cậu đưa đến đây à?”

Hử. Rốt cuộc có lẽ cậu cũng biết đến tai tiếng của Đỉnh Marshall này.

Tôi dịch lại gần hơn cho đến khi chỉ còn vài phân giữa hai đứa. “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Bronwyn nghiêng tới trước và kề môi vào tai tôi. Cậu ở gần tới nỗi tôi có thể nghe tiếng tim cậu đập khi cậu thì thầm, “Tôi hứa sẽ không giết cậu.”

“Quyến rũ quá.” Tôi có ý đùa, nhưng giọng lại nghe như một tiếng rên, và khi môi cậu hé ra tôi liền hôn cậu trước khi cậu kịp cười. Một luồng năng lượng chạy khắp người tôi khi tôi ôm lấy gương mặt cậu, ngón tay áp lên má và đường quai hàm cậu. Ắt do adrenaline mà tim tôi đập nhanh thế. Cái mối gắn kết cùng-hội-cùng-thuyền này. Hoặc có thể là đôi môi mềm cùng mái tóc mùi táo xanh của cậu, và cái cách cậu vòng tay quanh cổ tôi như thế không đành lòng dứt ra. Dù thế nào thì tôi vẫn kéo dài nụ hôn chừng nào cậu cho phép, và khi cậu lùi ra tôi cố kéo cậu lại thêm nữa vì thế vẫn chưa đủ.

“Nate, điện thoại của tôi,” cậu nói, và lần đầu tiên tôi nhận ra tiếng chuông tin nhắn chói lói không ngừng vang lên. “Em tôi.”

“Nó chờ được mà,” tôi đáp, quấn một lọn tóc của cậu quanh tay và hôn từ quai hàm cậu xuống cổ. Cậu run rẩy tựa vào tôi và phát ra những âm thanh lí nhí trong cổ. Mà tôi rất thích.

“Chỉ là...” Cậu vuốt mấy đầu ngón tay trên gáy tôi. “Nó không nhắn liên hồi như thế trừ phi cấp bách đâu.”

Maeve là cái cớ của chúng tôi - con bé và Bronwyn lẽ ra đang cùng có mặt ở nhà Yumiko - và tôi miễn cưỡng lùi lại để Bronwyn có thể với tay lấy điện thoại ra khỏi ba lô. Cậu nhìn màn hình và hít mạnh một hoi. “Ôi Chúa ơi. Mẹ tôi cũng cố liên lạc với tôi. Robin bảo cảnh sát muốn tôi đến đồn. Nguyên văn, ‘để hỏi thêm về một vài chuyện’.”

“Có thể là vẫn những chuyện tầm phào ấy thôi.” Tôi giữ giọng bình tĩnh dù không hề cảm thấy như thế.

“Họ có gọi cậu không?” cậu hỏi. Cậu mang vẻ mặt nửa mong có, nửa tự ghét mình vì đã mong thế.

Tôi không nghe tiếng điện thoại của mình, nhưng vẫn lấy trong túi ra kiểm tra. “Không.”

Cậu gật đầu rồi bắt đầu nhắn tin lia lịa. “Tôi có nên bảo Maeve đón ở đây không?”

“Bảo con bé tới nhà tôi. Nhà tôi ở giữa đoạn đường từ đây đến đồn.” Lời vừa thốt ra tôi đã hối hận - tôi vẫn không muốn Bronwyn đến gần nhà mình khi trời còn sáng - nhưng đó là lựa chọn thuận tiện nhất. Và chúng tôi không nhất thiết phải vào nhà.

Bronwyn cắn môi. “Lỡ như có phóng viên ở đó thì sao?”

“Không đâu. Họ đã nhận ra là chẳng có ai ở nhà rồi.” Cậu vẫn có vẻ lo lắng, nên tôi nói thêm, “Này, chúng ta có thể đỗ ở nhà hàng xóm rồi đi bộ đến. Nếu có ai ở đó, tôi sẽ dẫn cậu đi nơi khác. Nhưng tin tôi đi, không sao đâu.”

Bronwyn nhắn cho Maeve địa chỉ nhà tôi và chúng tôi đi bộ tới bìa rừng nơi tôi để xe. Tôi giúp cậu gài mũ và cậu trèo lên phía sau, vòng tay ôm eo tôi khi tôi khởi động xe.

Tôi chạy chậm theo con đường mòn ngoằn ngoèo nhỏ hẹp cho tới khi đến được phố nhà tôi. Chiếc Chevrolet gỉ sét của hàng xóm đang đậu ở ngay lối vào nhà bả, vẫn một vị trí suốt năm năm qua. Tôi đỗ xe mình bên cạnh, chờ Bronwyn leo xuống và nắm tay cậu trong lúc hai đứa băng qua sân nhà hàng xóm sang sân nhà tôi. Khi tới gần hơn tôi thấy nhà mình qua mắt Bronwyn, và thầm ước giá năm ngoái tôi dành ra chút thời gian cắt cỏ.

Đột nhiên cậu ngừng lại và kêu lên thảng thốt, nhưng cậu không nhìn lớp cỏ mọc lên tới đầu gối của nhà tôi. “Nate, có ai ở trước cửa nhà cậu.”

Tôi cũng dừng lại và nhìn khắp lượt con phố tìm xe của đám nhà báo. Không có chiếc nào, chỉ có một chiếc Kia tả tơi trước cửa nhà chúng tôi. Có thể bọn họ càng lúc càng giỏi ngụy trang hơn. “Ở lại đây nhé,” tôi bảo Bronwyn, nhưng cậu vẫn đi theo lúc tôi tiến lại lối dẫn vào nhà để nhìn rõ hơn kẻ đang đứng trước cửa.

Không phải phóng viên.

Cổ họng tôi khô khốc và đầu thì bắt đầu ong ong. Người phụ nữ đang nhấn chuông quay lại, miệng hơi há ra khi thấy tôi. Bronwyn đứng yên cạnh tôi, rút bàn tay đang nắm tay tôi lại. Tôi tiến tới mà không có cậu.

Tôi ngạc nhiên vì giọng mình lại bình thường đến thế. “Gì đấy, mẹ?”