← Quay lại trang sách

Chương 18

Bronwyn

Thứ Hai ngày 15 tháng Mười, 4:10 chiều

Maeve cho xe lên lối vào nhà chỉ giây lát khi cô Macauley quay mặt lại. Tôi đứng như trời trồng, hai tay nắm chặt thõng hai bên còn tim thì đập thình thịch, nhìn chằm chằm người phụ nữ tôi tưởng đã chết.

“Bronwyn?” Maeve hạ kính xe xuống, thò đầu ra ngoài.

“Chị xong chưa? Mẹ với Robin ở đấy rồi. Bố thì đang cố gắng xong việc ở công ty, nhưng bị kẹt họp hội đồng. Em phải bịa với họ lý do chị không trả lời điện thoại đấy. Chị bị đau bụng, OK?”

“Cũng đúng đấy,” tôi thì thầm. Nate xây lưng lại với tôi. Mẹ cậu đang nói, ánh mắt nhìn xoáy vào cậu, nhưng tôi không nghe được cô đang nói gì.

“Hử?” Maeve dõi theo ánh mắt tôi. “Ai kia?”

“Trên xe chị kể cho,” tôi nói, rời mắt khỏi Nate. “Đi thôi.”

Tôi leo vào ngồi cạnh ghế lái của chiếc Volvo, trong xe nóng hầm hập vì Maeve lúc nào cũng thấy lạnh. Nó cho xe ra khỏi lối đi theo kiểu cẩn thận, mới-có-bằng, vừa lái vừa nói luôn mồm. “Mẹ đang phản ứng đúng kiểu của mẹ, tức là giả vờ không hoảng trong khi thực sự rất hoảng,” nó nói, và tôi nghe câu được câu mất. “Em nghĩ cảnh sát đang không tiết lộ nhiều thông tin lắm. Không biết liệu còn ai khác ở đó không. Nate có đến không?”

Tôi tập trung trở lại. “Không.” Lần đầu tiên tôi mừng vì Maeve thích giữ nhiệt độ lò nướng khi lái xe, bởi điều đó giúp kiềm chế cảm giác lạnh buốt dọc sống lưng tôi. “Cậu ta không tới đâu.”

Maeve thắng két khi thấy biển dừng, liếc sang tôi. “Chuyện gì thế?”

Tôi nhắm mắt và tựa vào ghế. “Là mẹ Nate đấy.”

“Cái gì là mẹ Nate?”

“Người phụ nữ ở cửa ban nãy. Ở nhà Nate. Mẹ Nate đấy.”

“Nhưng...” Maeve ngừng nói, và tôi có thể đoán qua tiếng đèn tín hiệu là nó sắp rẽ và cần tập trung. Khi xe lại chạy thẳng tiếp nó nói, “Nhưng cổ chết rồi mà.”

“Có vẻ là chưa.”

“Em không... nhưng mà...” Maeve lắp bắp trong vài giây. Tôi nhắm mắt. “Vậy... chuyện là thế nào? Anh ta không biết mẹ mình còn sống? Hay nói dối về chuyện đó?”

“Bọn chị không có thời gian thảo luận điều đó,” tôi đáp.

Nhưng đó đúng là câu hỏi vòng chung kết. Tôi còn nhớ ba năm trước nghe tin mẹ Nate đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Em của mẹ tôi cũng mất vì lý do tương tự, nên tôi cảm thấy đồng cảm sâu sắc với Nate, nhưng tôi chưa bao giờ hỏi thăm cậu về chuyện đó. Dù vậy mấy tuần qua tôi có hỏi. Nate không thích nói về chuyện đó. Cậu chỉ nói cậu không nghe gì về mẹ mình kể từ khi cổ bùng chuyện đưa cậu đến Oregon, cho tới khi có tin là mẹ cậu đã chết. Cậu chưa bao giờ nhắc đến đám tang. Mà thực ra cậu không bao giờ nhắc đến hầu hết mọi chuyện.

“À thì.” Giọng Maeve nhuốm vẻ khích lệ. “Biết đâu là một phép mầu nào đấy. Như thể tất cả chỉ là một hiểu lầm tai hại và mọi người đều nghĩ cổ chết nhưng thực ra cổ chỉ... mất trí nhớ. Hay hôn mê.”

“Ờ,” tôi khịt mũi. “Và có lẽ Nate còn một đứa em song sinh độc ác là kẻ chủ mưu mọi chuyện. Vì chúng ta đang ở trong một bộ phim truyền hình.” Tôi nghĩ tới gương mặt Nate khi cậu đi tới chỗ mẹ. Cậu không có vẻ sốc. Hay hạnh phúc. Cậu có vẻ... chịu đựng. Cậu nhắc tôi nhớ đến bố mỗi khi bệnh của Maeve tái phát. Như thể một căn bệnh mà cậu lo sợ trở lại, và giờ cậu sẽ phải đối mặt với nó.

“Tới rồi,” Maeve nói, cẩn thận đỗ xe lại. Tôi mở mắt.

“Em đang đậu ở chỗ cho người khuyết tật đấy,” tôi báo nó.

“Em không ở lại đâu, chỉ đưa chị đến thôi. Chúc may mắn.” Nó với tay sang siết tay tôi. “Em chắc là chuyện sẽ ổn thôi. Tất cả mọi chuyện.”

Tôi đi từ từ vào trong và khai tên với người phụ nữ trực phía sau tấm ngăn kính ngoài sảnh, đoạn bà chỉ tôi đến một phòng họp cuối hành lang. Khi tôi vào, mẹ tôi, Robin và điều tra viên Mendoza đều đang ngồi bên một cái bàn tròn nhỏ. Tim tôi chùng xuống khi tôi nhận ra không có Addy hay Cooper và thấy một chiếc laptop trước mặt điều tra viên Mendoza.

Mẹ nhìn tôi lo âu. “Bụng con sao rồi con gái?”

“Không ổn lắm ạ,” tôi nói đúng sự thật, lún người xuống chiếc ghế cạnh mẹ và thả ba lô xuống sàn.

“Bronwyn không khỏe,” Robin quay sang điều tra viên Mendoza nói với vẻ lạnh lùng. Robin mặc bộ vét màu navy tuyệt đẹp, đeo sợi dây chuyền dài nhiều vòng. “Đây đáng lẽ phải là cuộc nói chuyện riêng giữa tôi và anh, Rick. Tôi có thể mời Bronwyn và bố mẹ cháu đến nếu cần.”

Điều tra viên Mendoza nhấn một nút trên laptop. “Chúng tôi sẽ không giữ cháu lâu. Tôi thì thấy tốt hơn hết vẫn nên nói chuyện trực tiếp. Bronwyn, cháu có biết Simon có một trang web khác cùng với Nghe Đồn, nơi cậu ấy đăng những bài viết dài hơn không?”

Robin ngắt ngang trước khi tôi kịp nói. “Rick, tôi sẽ không để Bronwyn trả lời bất cứ câu hỏi nào cho tới khi anh cho chúng tôi biết tại sao cháu nó có mặt ở đây. Nếu anh có điều gì muốn nói hay cho chúng tôi xem thì xin hãy làm thế trước.”

“Quả là có đấy,” điều tra viên Mendoza nói, xoay laptop lại phía tôi. “Một trong mấy bạn học của cháu báo cho chúng tôi biết về một bài đăng mười tám tháng trước, Bronwyn. Cháu có thấy quen không?”

Mẹ tôi dịch ghế lại sát tôi còn Robin thì cúi nhìn qua vai tôi. Tôi nhìn vào màn hình, nhưng đã biết trước mình sắp đọc những gì. Tôi đã lo suốt mấy tuần qua là thứ này sẽ xuất hiện.

Có lẽ tôi đã nên nói gì đó. Nhưng giờ thì muộn quá rồi.

Quan trọng đây: bữa tiệc cuối năm của LV không phải sự kiện từ thiện. Nói thế cho vuông. Dù vậy, với lượng học sinh mới vào năm nay đạt mức kỷ lục, thì các cậu có nghĩ thế cũng không sao.

Những độc giả quen thuộc (mà nếu bạn vẫn chưa phải thì: bạn có bị làm sao không đấy?) biết tôi cũng cố nhân nhượng với đám trẻ ấy rồi. Trẻ em là mầm non đất nước mà. Nhưng tôi xin có một thông báo nho nhỏ cho các bạn về một thành viên mới đến (và tôi đoán là cũng sẽ sớm đi thôi) với cộng đồng của chúng ta: MR, kẻ có vẻ như không nhận ra SC ngoài tầm với của mình.

Cậu ta không tìm kiếm một con chó con đâu, nhóc à. Thôi trò lẽo đẽo đi nhé. Thảm hại lắm đấy.

Và, các cậu à, đừng có lôi giọng con-bé-đáng-thương-bị-ung-thư ấy ra nói với tôi. Nó hết rồi mà. M hãy tròng xì líp người lớn lên như bao người khác đi và mời học một vài nội quy cơ bản sau:

1. Cầu thủ bóng rổ đại diện trường đã có bạn gái ở đội cổ vũ thì KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG ĐỂN. Lẽ ra tôi không cần giải thích điều này, nhưng có vẻ vẫn phải làm.

2. Hai chai bia là quá nhiều nếu cưng yếu, bởi như thế dẫn tới:

3. Màn biểu diễn nhảy nhót trên bàn ăn đáng xấu hổ nhất mà tôi từng thấy. Thật sự đấy M. Đừng bao giờ nữa.

4. Nếu chai bia ấy khiến cưng nôn, thì cũng cố đừng nôn vào máy giặt của gia chủ chứ. Thật bất lịch sự.

Lần tới nhớ phải có thiệp mới cho vào nhé, OK, LV? Ban đầu thì còn vui, chứ về sau chỉ thấy tội.

Tôi ngồi yên trên ghế và cố giữ vẻ mặt bình thản. Tôi nhớ bài đăng đó như thể nó mới xảy ra ngày hôm qua: Maeve, từ một con bé hớn hở trước đối tượng say nắng đầu tiên của nó và buổi tiệc đầu tiên nó dự, dù cả hai đều không diễn ra như dự kiến, đã thu mình lại sau khi đọc bài đăng của Simon và từ chối không chịu tham gia bất kỳ hoạt động nào nữa. Tôi vẫn nhớ nỗi giận dữ bất lực mình cảm thấy, rằng Simon tàn nhẫn một cách thản nhiên như thế, chỉ vì nó có thể. Chỉ vì nó có một đám khán giả hau háu đợi chờ.

Và tôi ghét Simon vì điều đó.

Tôi không thể nhìn mẹ, mẹ không hề hay biết chuyện này xảy ra, nên tôi quay sang Robin. Nếu cô ta có ngạc nhiên hay lo lắng thì cũng không để lộ ra. “Được rồi. Tôi đọc xong rồi. Cho tôi hay anh thấy cái này có gì đặc biệt hả Rick.”

“Tôi muốn nghe nhận xét của Bronwyn.”

“Không.” Giọng Robin quất xuống như một chiếc roi bọc nhung, mềm mại mà không khoan nhượng. “Giải thích lý do chúng tôi ở đây.”

“Bài này có vẻ như viết về em gái của Bronwyn, Maeve.”

“Vì sao anh nghĩ thế?” Robin hỏi.

Mẹ tôi bật ra một tiếng cười cay độc, giận dữ, và đến khi đó tôi mới liếc sang mẹ. Mặt mẹ đỏ bừng, mắt nóng rực. Giọng mẹ run lên khi mẹ nói. “Thật đấy à? Ông đưa chúng tôi đến đây để cho xem cái bài viết kinh khủng của một - tôi phải nói, một thằng nhóc rõ ràng là có vấn đề - và để làm gì? Chính xác là ông muốn đạt được điều gì?”

Điều tra viên Mendoza nghiêng đầu về phía mẹ. “Tôi chắc rằng bà khó mà chấp nhận nổi khi đọc những dòng này, bà Rojas. Nhưng qua cái tên viết tắt và bệnh ung thư, thì rõ ràng Simon đang viết về con gái út của bà. Không có một học sinh cũ hay hiện tại nào ở trường Bayview khớp những chi tiết đó.” Ông ta quay sang tôi. “Chuyện này hẳn là rất xấu hổ đối với em cháu, Bronwyn. Và từ những gì mà các học sinh khác ở trường đã nói với chúng tôi, thì cô bé từ dạo đó không hề tham gia vào một hoạt động xã hội nào nữa. Có phải chuyện đấy khiến cháu căm ghét Simon không?” Mẹ tôi mở miệng định nói, nhưng Robin giữ tay mẹ và chen ngang. “Bronwyn không có bình luận nào.”

Mắt điều tra viên Mendoza sáng lên, và ông ta trông như thể cố lắm mới không mỉm cười vậy. “Ồ, nhưng cháu nó có đấy. Hay nói đúng hơn là đã có. Simon gỡ bài đăng xuống hơn một năm trước, nhưng vẫn còn lưu lại trong máy chủ.” Ông ta kéo laptop lại và nhấn vài phím, rồi xoay ra trước mặt chúng tôi với một cửa sổ mới. “Cháu phải đưa địa chỉ email mới đăng bình luận được. Đây là email của cháu, phải không Bronwyn?”

“Bất cứ ai cũng có thể lấy email người khác bỏ vào đấy,” Robin nói ngay. Rồi cổ lại nhìn qua vai tôi, và đọc dòng chữ tôi viết cuối năm lớp mười.

Chết mẹ mày đi, Simon.

Addy

Thứ Hai ngày 15 tháng Mười, 4:15 chiều

Đường từ nhà tôi sang nhà Jake khá dễ đi cho tới khi tôi vào phố Clarendon. Đó là một giao lộ lớn, và tôi phải sang mé bên trái mà không có làn xe đạp. Khi mới tập đạp xe lại tôi thường lên vỉa hè và qua đường khi đèn đỏ, nhưng giờ tôi lách qua ba làn xe chạy như dân chuyên nghiệp.

Tôi cho xe lên lối vào nhà Jake và gạt chân chống rồi leo xuống, tháo mũ bảo hiểm và choàng nó qua tay cầm. Tôi lấy tay vuốt tóc trên đường vào nhà nhưng đó là cử chỉ thừa thãi. Tôi đã quen với kiểu đầu mới và đôi lúc còn thấy thích nó nữa, nhưng trừ phi nó mọc ra thêm tầm năm tấc trong đêm, thì tôi chẳng thể nào cải thiện ấn tượng về nó trong mắt Jake.

Tôi nhấn chuông và lùi lại, cảm giác mơ hồ râm ran trong huyết quản. Tôi không biết vì sao mình ở đây hay mình đang mong chờ điều gì.

Cửa kêu cạch và Jake mở ra. Anh trông vẫn như xưa - mái tóc rối và đôi mắt xanh, mặc chiếc áo phông vừa in phô rõ kết quả của quá trình rèn luyện trong mùa bóng. “Chào em. Vào đi.”

Tôi theo bản năng quay về hướng tầng hầm, nhưng đó không phải nơi chúng tôi định tới. Thay vào đó, Jake dẫn tôi vào phòng khách trang trọng. Kể từ khi bắt đầu hẹn hò Jake từ hơn ba năm trước thì tổng thời gian tôi đặt chân vào đây còn không tới một giờ. Tôi hạ mình xuống chiếc sofa da của bố mẹ anh và đôi chân vẫn đang mướt mồ hôi của tôi hít chặt lấy cái ghế gần như ngay tức thì. Ai bảo nội thất bọc da là ý hay nhỉ?

Khi anh ngồi xuống đối diện tôi, miệng anh mím lại thành một đường thẳng băng đến nỗi tôi có thể hiểu ngay đây sẽ không phải cuộc trò chuyện hàn gắn. Tôi chờ nỗi thất vọng nặng nề giáng xuống, nhưng nó không đến.

“Vậy giờ em đạp xe à?” anh hỏi.

Trong bao nhiêu thứ chúng tôi có thể nói, tôi không chắc vì sao anh lại bắt đầu với cái này. “Em không có xe,” tôi nhắc anh. Và anh là người đã chở em đi khắp nơi.

Anh nghiêng tới trước, khuỷu tay chống lên đầu gối - một tư thế quen thuộc đến mức tôi gần như đợi anh bắt đầu tán dóc về mùa giải, như anh sẽ làm một tháng trước. “Cuộc điều tra thế nào rồi? Cooper chẳng thèm nói gì nữa. Bọn em vẫn đang bị gây áp lực, hay thế nào rồi?”

Tôi không muốn nói về cuộc điều tra. Cảnh sát đã thẩm vấn tôi vài lần suốt tuần qua, lúc nào cũng tìm ra cách mới để hỏi tôi về mấy cây bút Epi bị mất trong phòng y tế. Luật sư của tôi bảo những câu hỏi lặp đi lặp lại ấy đồng nghĩa với việc cuộc điều tra đang không đi đến đâu cả, chứ không phải tôi là nghi phạm chính của họ. Dù vậy, chuyện đấy không liên quan gì đến Jake, nên tôi kể cho anh một chuyện tầm phào mà tôi bịa ra về việc bốn đứa chúng tôi thấy điều tra viên Wheeler xơi hết cả một đĩa bánh vòng đầy ụ trong phòng thẩm vấn.

Jake đảo mắt khi tôi nói xong. “Vậy cơ bản là cuộc điều tra chẳng đi đến đâu.”

“Em của Bronwyn nghĩ người ta nên chú ý đến Simon nhiều hơn,” tôi nói.

“Vì sao lại là Simon? Trời đất, nó chết rồi mà.”

“Vì như thế có thể sẽ lộ ra những nghi phạm mà cảnh sát đã không nghĩ tới. Những kẻ cũng có lý do muốn Simon biến mất.”

Jake thở hắt ra một hơi bực bội và vòng một cánh tay ra sau chiếc ghế anh ngồi. “Ý em là đổ lỗi cho nạn nhân à? Chuyện xảy ra với Simon có phải lỗi của nó đâu. Nếu người ta không làm những trò bậy bạ, lén lút, từ đầu Nghe Đồn đã chẳng tồn tại.” Anh nheo mắt nhìn tôi. “Em biết rõ điều đó hơn ai hết.”

“Như vậy vẫn không khiến nó thành người tốt,” tôi trả miếng, với vẻ bướng bỉnh khiến tôi ngạc nhiên. “Nghe Đồn làm tổn thương rất nhiều người. Em không hiểu vì sao nó lại duy trì cái ứng dụng ấy lâu như thế. Nó thích người khác sợ hãi mình hay sao? Ý em là, anh chơi với nó từ nhỏ, đúng không? Có phải lúc nào nó cũng thế không? Có phải vì thế mà hai người ngừng chơi với nhau?”

“Em đang điều tra thay Bronwyn đấy à?”

Anh đang nhạo báng tôi sao? “Em cũng tò mò hệt cậu ta vậy thôi. Simon đại khái đang là nhân vật trung tâm của cuộc đời em lúc này đấy.”

Anh khịt mũi. “Anh không mời em đến đây để tranh cãi với anh.”

Tôi tròn mắt nhìn anh, tìm kiếm điều gì đấy quen thuộc trên gương mặt anh. “Em không tranh cãi. Chúng ta đang nói chuyện.” Nhưng ngay cả khi nói thế, tôi cũng cố nhớ lại lần cuối cùng tôi nói chuyện với Jake mà không đồng tình một trăm phần trăm với những gì anh nói là khi nào. Tôi không nhớ ra được. Tôi đưa tay lên mân mê mặt sau hoa tai, kéo cho đến khi nó gần tuột ra rồi lại đẩy nó vào như cũ. Đấy là thói quen lúc bồn chồn mới hình thành, khi giờ tôi không còn tóc để kéo nữa. “Vậy vì sao anh mời em đến đây?”

Môi anh cong lên và anh chớp mắt nhìn đi chỗ khác. “Chút quan tâm sót lại, chắc thế. Vả lại, anh đáng được biết chuyện gì đang xảy ra. Anh cứ bị phóng viên gọi liên hồi nên chán lắm rồi.”

Anh nghe như đang chờ một lời xin lỗi. Nhưng tôi đã nói xin lỗi đủ rồi. “Em cũng thế.” Anh không nói gì, và trong bầu im lặng chụp xuống ấy tôi nhận ra đồng hồ trên bệ lò sưởi nhà anh mới ồn làm sao. Tôi đếm được sáu mươi ba tiếng tích tắc trước khi cất tiếng hỏi, “Liệu có bao giờ anh có thể tha thứ cho em không?”

Tôi cũng không chắc mình muốn kiểu tha thứ nào nữa đây. Thật khó mà hình dung việc trở lại làm bạn gái Jake. Nhưng nếu anh không còn ghét tôi nữa thì cũng tốt.

Mũi anh nở lớn và miệng anh nhếch lên méo xẹo đầy cay đắng. “Làm cách nào đây? Em phản bội anh và lừa dối anh, Addy. Em không phải người mà anh đã nghĩ.”

Tôi bắt đầu nghĩ như thế lại hay. “Em sẽ không biện minh gì hết, Jake. Em phá hỏng mọi chuyện, nhưng không phải vì em không quan tâm đến anh. Có lẽ em đã nghĩ mình không hề xứng đáng với anh. Rồi em đi chứng tỏ điều đó.”

Ánh mắt anh không suy suyển. “Đừng làm ra vẻ đáng thương với anh, Addy. Lúc đó em biết mình đang làm gì.”

“OK.” Đột nhiên tôi cảm thấy muốn làm điều tôi đã làm với điều tra viên Wheeler khi bà ta thẩm vấn tôi lần đầu: tôi không phải nói chuyện với anh. Jake có thể thấy thỏa mãn khi xới lên vết thương mới đóng vảy từng là mối quan hệ của chúng tôi, nhưng tôi thì không. Tôi đứng dậy, có tiếng ken két khi da tôi tách ra khỏi lớp da của cái sofa. Tôi khá chắc mình đã để lại hai dấu má đùi to tướng. Tởm thật, nhưng ai quan tâm chứ. “Thôi thì em gặp anh sau.”

Tôi một mình ra ngoài và leo lên xe đạp, đội mũ vào. Ngay khi cài dây xong tôi gạt chân chống và đạp mạnh xe rời khỏi lối vào nhà Jake. Một khi tim tôi đã trở lại nhịp đập dễ chịu, tôi mới nhớ lại cái cách nó gần như vọt ra khỏi lồng ngực khi tôi thú nhận việc lừa dối Jake. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mắc kẹt như thế trong đời. Tôi tưởng mình sẽ cảm thấy như thế lần nữa trong phòng khách nhà anh hôm nay, chờ đợi anh lặp lại với tôi rằng tôi không đủ tốt đẹp.

Nhưng tôi đã không thấy thế, và lúc này vẫn không. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi thấy tự do.

Cooper

Thứ Hai ngày 15 tháng Mười, 4:20 chiều

Cuộc đời này không còn thuộc về tôi nữa. Nó đã bị gánh xiếc truyền thông chiếm lấy. Không phải ngày nào cũng có phóng viên trước cửa nhà, nhưng cảnh đó tái diễn nhiều đến độ bụng tôi quặn lên mỗi khi về gần tới nhà.

Tôi cố không lên mạng nếu không cần thiết. Tôi từng mơ tên mình sẽ được lên danh sách kết quả tìm kiếm phổ biến trên Google, nhưng là nhờ những cú giao bóng không ai đập nổi trong một trận World Series. Chứ không phải vì có khả năng đã sát hại một thằng bằng dầu lạc.

Ai cũng kêu, Cố đừng gây chú ý. Tôi cố chớ, nhưng một khi bạn đã ở dưới kính hiển vi thì chẳng có thứ gì lọt qua mắt người ta hết. Thứ Sáu rồi ở trường tôi xuống xe cùng lúc Addy ra khỏi xe chị nhỏ, gió lướt qua mái tóc ngắn của nhỏ. Chúng tôi đều đeo kiếng đen, một nỗ lực vô ích để hòa lẫn với mọi người, và trao nhau nụ cười mím quen thuộc kiểu vẫn-không-tin-nổi-chuyện-này-lại-xảy-ra-với-chứng-ta. Chúng tôi đi chưa được vài bước thì thấy Nate rảo bước tới xe của Bronwyn và mở cửa, ra vẻ vô cùng lịch sự. Cậu ta cười mỉm khi Bronwyn bước ra, và nhìn nhỏ đó với ánh mắt khiến Addy và tôi phải liếc nhau dưới cặp kiếng đen. Bốn chúng tôi cuối cùng đi gần như thành một hàng vào cổng sau.

Mọi chuyện diễn ra không đầy một phút - chỉ vừa đủ cho một đứa cùng lớp chúng tôi ghi lại trên điện thoại để rồi đoạn clip đó xuất hiện trên TMZ tối đó. Bọn họ phát đoạn clip được kéo cho chậm lại rồi chèn thêm bài “Kids” của MGMT vô làm nền, như thể chúng tôi là một hội sát thủ học đường ngầu lòi nào đó không biết lo lắng là gì. Chỉ trong một ngày đoạn clip lan truyền khắp nơi.

Đó chắc là cái lạ đời nhất trong toàn bộ vụ này. Rất nhiều người ghét và muốn chúng tôi vô tù, nhưng cũng rất nhiều người - nếu không nói là nhiều hơn - yêu mến chúng tôi. Đột nhiên tôi có một trang hâm mộ trên Facebook với hơn năm mươi ngàn lượt thích. Chủ yếu là con gái, theo lời thằng em.

Đôi khi sự chú ý cũng giảm đi chút chút, nhưng chưa bao giờ ngừng hẳn. Tôi tưởng tối nay tôi đã tránh được khi rời nhà đi gặp Luis ở phòng tập, nhưng ngay khi vừa đến nơi một phụ nữ xinh đẹp tóc đen với gương mặt bự phấn nhào đến chỗ tôi. Tim tôi chùng xuống vì tôi đã quen với kiểu người như cô ta. Tôi lại bị theo đuôi nữa rồi.

“Cooper, cậu có vài phút không? Tôi là Liz Rosen bên kênh Tin tức 7. Tôi muốn biết quan điểm của cậu về toàn bộ vụ này. Rất nhiều người đang ủng hộ cậu!”

Tôi không trả lời, chen qua cô ta bước vào phòng tập. Cô ta lóc cóc bước theo tôi trên đôi guốc, tay quay phim phía sau, nhưng anh chàng lễ tân chặn họ lại. Tôi tập ở đây được mấy năm rồi và nhân viên đều khá tử tế với những chuyện vừa qua. Tôi đi xuôi hành lang và biến mất trong khi anh chàng bảo rằng cô ta không thể đăng ký tập ngay lúc này.

Luis với tôi nâng tạ một hồi, nhưng tôi cứ nghĩ tới những gì đang chờ tôi bên ngoài sau khi tập xong. Chúng tôi không nói về chuyện đó, nhưng lát sau trong phòng thay đồ, nó nói, “Đưa tôi áo với chìa khóa xe của ông đi.”

“Sao?”

“Tôi sẽ giả làm ông, ra khỏi đây với nón và kính mát của ông. Bọn họ không phân biệt được đâu. Lấy xe của tôi và phắn khỏi đây đi. Về nhà, đi đâu cũng được. Chúng ta có thể đổi xe lại cho nhau ở trường ngày mai.”

Tôi định nói nó là không được đâu. Tóc nó đen hơn tôi nhiều, và da nó thì cũng sạm hơn. Nhưng rồi, mặc áo dài tay và đội nón thì chắc cũng không vấn đề gì. Cũng đáng thử một lần.

Thế là tôi lượn lờ trong hành lang trong khi Luis sải bước ra cửa chính mặc áo của tôi, bước vào ánh sáng của máy ghi hình. Nón kết của tôi kéo sụp xuống che trán nó còn nó thì lấy tay che mặt trong lúc leo lên chiếc Jeep của tôi. Nó lao xe ra khỏi bãi và mấy chiếc xe khác theo sau.

Tôi đội nón và đeo kiếng của Luis, rồi vô chiếc Honda của nó và lẳng túi đồ tập qua ghế bên kia. Phải thử mấy lần mới khởi động được, nhưng ngay khi máy rồ lên thì tôi cho xe ra khỏi bãi và đi đường nhỏ cho tới khi ra được cao tốc về phía San Diego. Khi đã ở trung tâm tôi chạy vòng vòng mấy bận, vẫn có cảm giác ai đó đang bám đuôi mình. Cuối cùng tôi cho xe vào khu dân cư North Park, đậu lại trước cổng một nhà máy cũ năm ngoái mới sửa chữa lại thành khu căn hộ.

Khu dân cư này khá thời thượng, trên đường đầy những đứa hơi lớn hơn tôi một chút ăn mặc rất bảnh bao. Một đứa con gái xinh xắn trong chiếc đầm hoa hầu như gập người cười ngặt nghẽo vì thằng đi kế bên mới nói gì đó. Cô ta khoác tay hắn trong lúc cả hai đi ngang qua xe Luis mà không nhìn về phía tôi, và tôi cảm thấy một nỗi mất mát sâu trong lòng. Vài tuần trước thôi tôi cũng giống như họ, và giờ... thì không.

Tôi không nên tới đây. Lỡ có ai nhận ra thì sao?

Tôi lôi từ trong túi tập ra một cái chìa khóa và chờ một khoảng trống xuất hiện nơi dòng người đi bộ trên lề đường. Tôi ra khỏi xe Luis và vô cửa trước thật nhanh, chắc là không ai thấy. Tôi chui vào thang máy nhấn lên tầng cao nhất, thở hắt ra nhẹ nhõm khi nó không ngừng lấy một lần. Hành lang trống trải lặng như tờ; đám hippi sống ở đây chắc đã đi đâu đó từ chiều.

Trừ một người, tôi hy vọng.

Tôi gõ cửa, không dám chắc sẽ có người đáp. Tôi không hề gọi hay nhắn trước là mình sẽ tới. Nhưng cửa hé mở, và đôi mắt xanh lá sửng sốt nhìn tôi.

“Chào.” Kris bước qua một bên để tôi vào. “Anh làm gì ở đây vậy?”

“Anh phải ra khỏi nhà.” Tôi đóng cửa lại sau lưng và tháo kiếng với nón ra, thảy chúng lên một cái bàn nhỏ. Tôi thấy ngớ ngẩn, như thể một thằng nhóc vừa bị phát hiện chơi trò gián điệp. Trừ việc là người ta thực sự đang theo dõi tôi. Chỉ có điều không phải bây giờ thôi. “Với lại, chắc mình cũng nên nói về chuyện Simon ha?”

“Để sau.” Kris do dự trong một khoảnh khắc, rồi nghiêng tới trước và kéo mạnh tôi về phía cậu, áp môi cậu vào môi tôi. Tôi nhắm mắt và thế giới quanh tôi tan biến, như bao lần, khi tôi lướt tay trên tóc cậu và hôn đáp lại.