← Quay lại trang sách

Phần Ba - THẬT HAY THÁCH Chương 19

Nate

Thứ Hai ngày 15 tháng Mười, 4:30 chiều

Mẹ tôi trên lầu, cố nói chuyện với bố. Chúc may mắn. Tôi ngồi trên đi văng, cầm cái điện thoại dùng một lần, tự hỏi không biết có thể nhắn gì cho Bronwyn để cậu khỏi giận. Không chắc Xin lỗi tôi đã nói dối chuyện mẹ tôi chết sẽ có tác dụng.

Cũng chẳng phải tôi muốn mẹ chết. Nhưng tôi đã tưởng mẹ chết thật rồi, hoặc chả mấy chốc cũng chết. Và như thế thì dễ hơn là nói ra, hay nghĩ, sự thật. Mẹ tôi nghiện ma túy và đã bỏ đến một cái cộng đồng nào đó ở Oregon rồi bặt tăm với tôi từ đó. Nên khi người ta hỏi mẹ đâu, tôi thường nói dối. Đến lúc tôi nhận ra câu trả lời kiểu đó sai trái thế nào thì đã chẳng kịp rút lại nữa rồi.

Dù sao cũng không ai thật sự quan tâm. Phần lớn những người tôi biết không để ý tới điều tôi nói hay làm, miễn là tôi cứ đều đặn giao thuốc. Trừ sĩ quan Lopez, và giờ thì Bronwyn.

Tôi đã nghĩ sẽ nói với cậu, vài lần vào những buổi tối chúng tôi trò chuyện với nhau. Nhưng tôi chẳng bao giờ biết phải bắt đầu như thế nào. Giờ vẫn vậy.

Tôi để điện thoại qua chỗ khác.

Cầu thang kẽo kẹt khi mẹ tôi bước xuống, chùi tay vào mặt trước quần. “Tình trạng bố con hiện giờ không thể nói chuyện được.”

“Ui, ngạc nhiên quá đi,” tôi làu bàu.

Mẹ trông vừa già vừa trẻ hơn ngày xưa. Tóc mẹ bạc đi nhiều và ngắn hơn hẳn, nhưng mặt thì không quá nhăn nhúm và xệ xuống. Mẹ trông đẫy đà hơn, thế chắc là tốt. Tức là mẹ vẫn ăn uống được. Mẹ đi qua chuồng của Stan và nở nụ cười ngập ngừng với tôi. “Thật tốt khi thấy Stan vẫn còn sống.”

“Từ lần cuối gặp mẹ tới nay không có nhiều thay đổi lắm đâu,” tôi nói, gác chân lên bàn nước trước mặt. “Vẫn con thằn lằn chán mớ đời, vẫn ông già say xỉn, vẫn căn nhà muốn sập tới nơi. Ngoại trừ việc giờ con đang bị điều tra tội giết người. Chắc mẹ cũng nghe rồi?”

“Nathaniel.” Mẹ ngồi xuống ghế bành và chắp tay lại trước mặt. Móng tay mẹ vẫn bị cắn nham nhở như trước. “Mẹ... mẹ còn không biết phải bắt đầu từ đâu. Mẹ đã tỉnh táo được gần ba tháng và rất muốn liên lạc với con từng giây từng phút. Nhưng mẹ quá sợ rằng mình chưa đủ mạnh mẽ và sẽ làm con thất vọng lần nữa. Rồi mẹ thấy con trên bản tin. Mẹ đã ghé qua mấy ngày vừa rồi, nhưng con không có nhà.”

Tôi chỉ lên mấy bức tường nứt nẻ và cái trần nhà xập xệ. “Là mẹ thì mẹ có ở không?”

Mẹ nhăn mặt. “Mẹ xin lỗi Nathaniel. Mẹ đã mong... mẹ đã mong bố con sẽ đứng lên.”

Mẹ mong. Kế hoạch tuyệt vời đấy. “Ít ra bố vẫn ở đây.” Cú này khá hèn, và cũng chẳng xác thực gì cho cam bởi ông già còn chẳng động một ngón tay, nhưng tôi vẫn thấy mình có quyền nói ra.

Mẹ tôi gục gặc đầu và bẻ khớp ngón tay. Chúa ơi, tôi quên mất bả có trò đó. Khó chịu bỏ mẹ ra. “Mẹ biết. Mẹ không có quyền phán xét. Mẹ không mong con sẽ tha thứ cho mẹ. Hoặc tin là con sẽ có được gì khá hơn hồi mẹ còn ở đây. Nhưng cuối cùng mẹ cũng có loại thuốc phù hợp và không làm mẹ bị bồn chồn nữa. Đó là lý do duy nhất mẹ có thể hoàn tất cuộc cai nghiện lần này. Cả một đội ngũ bác sĩ ở Oregon bấy lâu nay vẫn giúp mẹ tỉnh táo.”

“Hẳn là sung sướng lắm. Có bao nhiêu người lo bên cạnh.”

“Mẹ biết mẹ không xứng được như thế.” Cái kiểu cụp mắt và giọng điệu rụt rè của bả khiến tôi điên tiết. Nhưng tôi khá chắc bây giờ bả làm gì cũng đều khiến tôi điên tiết thôi.

Tôi đứng lên. “Gặp lại mẹ vui quá, nhưng giờ con phải đi rồi. Mẹ tự biết cửa ra mà phải không? Trừ phi mẹ muốn ở chơi với bố. Đôi khi bố dậy lúc mười giờ đấy.”

Trời đất. Giờ còn khóc nữa. “Mẹ xin lỗi, Nathaniel. Con xứng đáng được nhiều hơn bố mẹ. Chúa ơi, nhìn con xem... mẹ không tin nổi con đã đẹp trai thế này rồi. Và con còn thông minh hơn cả bố mẹ cộng lại nữa. Con vẫn luôn là một thằng bé thông minh. Con lẽ ra phải sống trong mấy căn nhà to lớn ở Bayview Hills, chứ không phải một thân một mình gánh vác cái ổ chuột này.”

“Sao cũng được mẹ à. Không sao hết. Rất vui được gặp mẹ. Có dịp thì gửi bưu thiếp từ Oregon cho con.”

“Nathaniel, mẹ xin con.” Mẹ đứng dậy rồi kéo tay tôi. Tay mẹ trông già hơn cả hai mươi năm so với bất cứ phần nào trên người mẹ - mềm và nhăn nhúm, đầy thẹo và đồi mồi. “Mẹ muốn làm gì đó giúp con. Bất cứ điều gì. Mẹ đang ở nhà trọ Six trên đường Bay. Mẹ con mình ngày mai đi ăn được không? Sau khi con đã có thời gian suy nghĩ về toàn bộ chuyện này?”

Suy nghĩ về chuyện này. Chúa ơi. Bả vừa phun ra cái kiểu nói năng trị liệu gì thế này? “Con không biết. Để số điện thoại đi, con sẽ gọi. Có thể.”

“OK.” Bả lại gật đầu như con lật đật, không thoát khỏi bả nhanh chắc tôi phát điên mất. “Nathaniel, lúc nãy có phải mẹ thấy Bronwyn Rojas không?”

“Phải,” tôi đáp, rồi bả cười. “Sao?”

“Chỉ là... à, nếu đó là người con đang quen thì, chắc bố mẹ cũng đã không nuôi dạy con quá tệ.”

“Con không quen Bronwyn. Bọn con đang là nghi phạm giết người, nhớ chưa?” tôi nói, và để cửa đóng sầm lại sau lưng. Điều này rất dễ phản tác dụng, bởi nếu bản lề cửa long ra, lần nữa, thì chính tôi là kẻ phải sửa nó.

Khi ra ngoài, tôi không biết đi đâu. Nên tôi lên mô tô định vào trung tâm San Diego, sau đó tôi đổi ý và sang cao tốc 1-15 về hướng Bắc. Và tôi cứ chạy, tầm một giờ sau thì ngừng để bơm xăng. Tôi lấy điện thoại ra và xem tin nhắn trong lúc chờ. Không có gì. Tôi nên gọi Bronwyn, để xem tình hình ở đồn cảnh sát ra sao. Dù sao thì cậu cũng sẽ ổn thôi. Cậu có luật sư đắt tiền, cùng nhị vị phụ huynh chẳng khác nào đôi chó canh chắn giữa những người tìm cách kiếm chuyện với cậu. Vả lại nếu gọi thì tôi biết nói gì chứ?

Tôi cất điện thoại đi.

Tôi lái xe gần ba tiếng cho đến khi đến được đoạn đường sa mạc rộng lớn lác đác những bụi cây cằn cỗi. Dù trời bắt đầu tối, nơi đây vẫn nóng còn hơn sa mạc Mojave, và tôi ngừng lại để tháo áo khoác ra trên đường đến công viên Cây Joshua. Chuyến đi du lịch duy nhất tôi có với bố mẹ là đến đây cắm trại hồi chín tuổi. Suốt thời gian ở đây tôi đã nơm nớp chờ có chuyện tồi tệ nào đó xảy ra: chiếc xe cũ kỹ của nhà tôi bị hỏng, mẹ tôi bắt đầu gào thét và khóc lóc, bố tôi im lặng và bất động như mọi lần mỗi khi chúng tôi trở nên quá sức chịu đựng với bố.

Dù vậy cả chuyến đi gần như bình thường. Bọn họ vẫn căng thẳng với nhau như mọi khi, nhưng giữ việc cãi cọ ở mức tối thiểu. Mẹ tôi cư xử bình thường, có thể vì mẹ rất mê mấy cái cây vặn vẹo thấp tè ở khắp nơi. “Bảy năm đầu đời cây Joshua chỉ là một cái thân thẳng đứng. Không cành nhánh.” Mẹ nói với tôi lúc chúng tôi đi bộ. “Phải mấy năm trời nó mới nở hoa. Và mỗi nhánh thân sẽ ngừng tăng trưởng sau khi hoa nở, nên chúng ta có một hệ phức tạp những bộ phận chết và bộ phận mọc mới.”

Tôi từng có đôi lần nghĩ về điều đó, mỗi khi tự hỏi phần nào của mẹ có thể vẫn còn sống.

Khi tôi về đến Bayview thì đã quá nửa đêm. Tôi tính vào cao tốc 1-15 và đi xuyên đêm, đi tới bao giờ mệt quá gục thì thôi. Cứ để bố mẹ tôi có buổi họp mặt chết tiệt mà họ muốn. Cứ để cảnh sát Bayview đi mà kiếm tôi nếu muốn nói chuyện với tôi lần nữa. Nhưng vậy đúng là việc mẹ tôi sẽ. Nên cuối cùng tôi quay lại, kiểm tra điện thoại, và trả lời tin nhắn duy nhất tôi nhận được: một buổi tiệc ở nhà Chad Posner.

Khi tôi tới nơi thì không thấy Posner đâu. Tôi thành ra ở trong bếp nhà nó, nhấm nháp một chai bia và nghe hai đứa con gái nói dông dài về một chương trình truyền hình nào đó mà tôi chưa từng xem. Buổi tiệc chán ngắt và không hề khiến tôi quên đi sự tái xuất của mẹ tôi, hay chuyện Bronwyn bị cảnh sát triệu tập.

Một trong hai con nhỏ bắt đầu khúc khích. “Em biết anh này,” cô ta nói, chọt vào hông tôi. Cô ta cười lớn hơn và đưa tay áp lên bụng tôi. “Anh xuất hiện trên Mikhail Powers điều tra phải không? Một trong số mấy người có thể đã giết thằng kia?” Cô ta nửa tỉnh nửa say lảo đảo xáp lại gần. Cô ta nhìn giống mấy đứa con gái tôi thường gặp ở các buổi tiệc của Posner: xinh xắn theo kiểu dễ quên.

“Chúa ơi, Mallory,” bạn cô ta nói. “Bất lịch sự quá.”

“Không phải tôi,” tôi đáp. “Người giống người thôi.”

“Nói dối.” Mallory tìm cách chọt tôi lần nữa, nhưng tôi dịch ra khỏi tầm tay. “À thì, em không nghĩ anh là hung thủ đâu. Brianna cũng thế. Phải không, Bri?” Bạn cô ta gật đầu. “Bọn em nghĩ chính con nhỏ đeo kính kia làm. Nhìn nó vênh váo lắm.”

Tay tôi siết lại quanh chai bia. “Tôi nói rồi, không phải tôi. Hai người thôi được rồi.”

“Xiiiiinnn nhỗi,” Mallory líu nhíu, nghiêng rồi lắc lắc đầu để rũ tóc mái ra khỏi mắt. “Đừng có dỗi thế. Em nghĩ em làm anh vui lên được đấy.” Cô ta thò tay vào túi quần và lôi ra một gói giấy bóng nhăn nhúm đầy những tép vuông nhỏ xíu. “Muốn lên lầu với bọn em và bay một chuyến không?”

Tôi do dự. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để khỏi phải nghĩ nữa. Đó là truyền thống của gia đình Macauley. Và tất cả mọi người cũng đều đã nghĩ tôi là loại người như thế rồi.

Gần như tất cả. “Thôi,” tôi nói, lấy điện thoại ra và lách mình qua đám đông. Điện thoại rung trước khi tôi kịp ra đến ngoài. Khi nhìn màn hình và thấy số Bronwyn - ngay cả khi cậu là người duy nhất gọi đến cái điện thoại này - tôi cảm thấy nhẹ nhõm khôn tả. Như thể nãy giờ tôi rét run và có người vừa khoác chăn lên người tôi vậy.

“A lô,” Bronwyn nói khi tôi bắt máy. Giọng cậu xa xăm, khẽ khàng. “Mình nói chuyện được không?”

Bronwyn

Thứ Ba ngày 16 tháng Mười, 12:30 sáng

Tôi thấy lo vì việc lén đưa Nate vào nhà. Bố mẹ vốn đã tức giận vì tôi không kể với họ về bài viết trên blog của Simon - ngay lúc bài mới đăng lẫn trong tình hình hiện tại. Chúng tôi rời đồn mà không vướng mấy rắc rối. Robin đã lên lớp một bài giọng đầy ngạo mạn kiểu, Đừng phí thời giờ của chúng tôi với những nghi ngờ vô nghĩa mà các anh không chứng minh được, và dù có thì cũng không đưa ra tòa được đi.

Có lẽ cổ nói đúng, vì giờ tôi ở đây. Mặc dù tôi bị cấm túc cho đến khi, theo lời mẹ, tôi ngừng “phá hoại tương lai của mình bằng việc nói dối”.

“Lúc trước sao em không tiện tay hack cả cái blog cũ của Simon đi?” tôi thì thầm với Maeve trước khi nó đi ngủ.

Nó có vẻ thất vọng thực sự. “Nó gỡ cái blog xuống từ đời nào rồi! Em còn không nghĩ nó vẫn tồn tại nữa kìa. Và em cũng có ngờ chị đi bình luận thế đâu. Cái bình luận đó đâu được hiển thị.” Nó lắc đầu nhìn tôi với vẻ âu yếm mệt mỏi. “Chị bực bội về vụ này nhiều hơn em đấy, Bronwyn.”

Có thể con bé đúng. Tôi chợt nhận ra, khi đang nằm trong căn phòng tối của mình phân vân không biết có nên gọi Nate không, rằng tôi đã mất nhiều năm tưởng là Maeve mong manh hơn nhiều so với đời thực.

Giờ thì tôi ở dưới phòng giải trí, và khi Nate nhắn là đã tới nơi, tôi mở cửa tầng hầm và thò đầu ra. “Bên này,” tôi gọi khẽ, và một bóng người xuất hiện quanh góc tường đến cạnh cửa tầng hầm nhà chúng tôi. Tôi lui vào trong, để cửa mở cho Nate theo sau.

Cậu mặc áo khoác da bên ngoài chiếc áo thun nhàu nhĩ, cũ sờn, tóc cậu bết lại rũ xuống trước trán do đội mũ. Tôi không nói gì cho tới khi đưa cậu vào phòng giải trí và đóng cửa lại sau lưng hai đứa. Bố mẹ tôi ở cách chúng tôi những ba tầng lầu và đang ngủ say, nhưng cũng không thể đánh giá quá cao ích lợi của một căn phòng cách âm trong thời điểm hiện tại.

“Vậy.” Tôi ngồi xuống góc đi văng, gập chân lại và lấy tay vòng quanh như rào chắn. Nate cởi áo khoác ra và thảy xuống sàn, hạ người ngồi xuống phía đối diện. Mắt cậu nhìn đáp lại tôi với đầy ắp vẻ khổ sở khiến tôi gần như quên mất mình đang buồn bực.

“Ở đồn thế nào?” cậu hỏi.

“Ổn cả. Nhưng đó không phải điều tôi muốn nói.”

Cậu hạ mắt. “Tôi biết.” Im lặng kéo dài giữa hai chúng tôi và tôi muốn lấp đầy nó với hàng chục câu hỏi, nhưng tôi không nói gì. “Hẳn cậu nghĩ tôi là đồ khốn,” cuối cùng cậu lên tiếng, vẫn dán mắt xuống sàn. “Và đồ dối trá.”

“Sao cậu không nói với tôi?”

Nate chầm chậm thở ra và lắc đầu. “Tôi muốn chứ. Tôi đã nghĩ về việc đó. Chỉ là không biết bắt đầu thế nào. Vấn đề là - tôi nói dối vì như thế đỡ hơn nói sự thật. Và vì dù sao tôi cũng đã phần nào tin nó rồi. Tôi không nghĩ là mẹ mình sẽ quay lại. Và khi đã nói ra một điều như thế, làm sao cậu có thể rút lại? Đến lúc đó cậu chẳng khác nào một thằng bệnh hoạn.” Cậu lại ngước lên, nhìn tôi bằng ánh mắt mãnh liệt bất ngờ. “Nhưng tôi không phải thế. Tôi chưa hề nói dối cậu điều gì khác. Tôi không buôn thuốc nữa, và tôi cũng không làm gì Simon. Tôi không trách cậu nếu cậu không tin tôi, nhưng tôi thề có Chúa là mình nói thật.”

Thêm một khoảng lặng kéo dài trong lúc tôi cố suy nghĩ cho mạch lạc. Tôi lẽ ra phải giận dữ hơn, chắc thế. Tôi nên đòi bằng chứng cho thấy cậu đáng tin, dù tôi không biết bằng chứng đó mặt mũi sẽ ra sao. Tôi nên hỏi thêm nhiều câu sắc sảo hơn hòng phát giác bất cứ lời dối trá nào khác từ cậu.

Nhưng vấn đề là, tôi tin cậu. Tôi không giả vờ là mình hiểu toàn bộ con người cậu từ trong ra ngoài chỉ sau vài tuần, nhưng tôi biết cảm giác khi bạn nói dối bản thân một điều gì đó thường xuyên đến độ nó trở thành sự thật ra sao. Tôi cũng đã làm thế, và tôi còn chưa phải bươn chải cuộc sống một thân một mình.

Và tôi chưa một lần nghĩ cậu có ý giết Simon.

“Kể tôi nghe về mẹ cậu đi. Sự thật, OK?” tôi đề nghị. Và cậu kể. Chúng tôi nói hơn một tiếng đồng hồ, nhưng sau chừng mười lăm phút đầu, thì chúng tôi chủ yếu chỉ còn bàn về những thứ đã biết từ trước. Tôi bắt đầu thấy cứng người vì ngồi quá lâu, nên vươn tay lên trời để duỗi.

“Mệt à?” Nate hỏi, xích lại gần hơn.

Tôi tự hỏi cậu có nhận thấy là tôi đã nhìn chằm chằm miệng cậu suốt mười phút rồi không. “Không hẳn.”

Cậu với tay ra và kéo chân tôi đặt lên lòng cậu, ngón cái vê một vòng trên đầu gối trái của tôi. Chân tôi run rẩy, và tôi áp chúng vào với nhau để ngăn lại. Cậu chớp mắt nhìn tôi, rồi lại hạ mắt xuống. “Mẹ tôi tưởng cậu là bạn gái tôi.”

Có thể nếu tìm việc gì đó để hai tay bận rộn, tôi có thể thôi run rẩy. Tôi rướn lên lùa tay vào chỗ tóc dưới gáy cậu, miết những gọn tóc lên lớp da ấm. “Ừ thì. Nói thật đấy. Như thế không được sao?”

Chúa ơi. Tôi thật sự nói vậy ư. Lỡ như thực sự không được thì sao?

Tay Nate di trên chân tôi, gần như lơ đãng. Như thể cậu không hề biết mình đang biến cả cơ thể tôi thành thạch. “Cậu muốn một kẻ buôn thuốc bị tình nghi giết người từng nói dối về người mẹ chưa chết của mình làm bạn trai sao?”

“Từng buôn thuốc,” tôi chỉnh. “Và tôi cũng không có tư cách để phán xét.”

Cậu ngẩng lên và hé môi cười, nhưng đôi mắt cảnh giác. “Tôi không biết làm sao khi ở bên một người như cậu, Bronwyn.” Hẳn cậu có thấy gương mặt tôi xịu xuống, vì cậu nhanh chóng nói thêm, “Tôi không nói là mình không muốn. Chỉ là tôi nghĩ mình sẽ làm hỏng chuyện. Trước nay tôi vẫn chỉ... cậu biết đấy. Quen chơi chơi thôi.”

Tôi không biết. Tôi rụt tay lại và vặn vẹo hai tay trong lòng, nghe mạch mình đập mạnh qua lớp da mỏng trên cổ tay. “Cậu có quen chơi chơi hiện giờ không? Với một ai đó khác?”

“Không,” Nate nói. “Trước đây. Khi tôi với cậu mới bắt đầu nói chuyện. Nhưng từ đó thì không.”

“Ừm.” Tôi im lặng trong mấy giây, cân nhắc xem có phải tôi sắp phạm một sai lầm khủng khiếp hay không. Có thể lắm, nhưng tôi vẫn dấn tới. “Tôi cũng muốn thử. Nếu cậu muốn. Không phải vì chúng ta bị ném vào cái tình huống oái ăm này và tôi thấy cậu rất hot, mặc dù đúng thế thật. Mà vì cậu thông minh, vui tính, và cậu làm điều tử tế nhiều hơn là cậu tưởng. Tôi thích gu xem phim dở tệ của cậu và việc cậu không bao giờ nói ngọt bất cứ điều gì và cả chuyện cậu nuôi một con thằn lằn thật nữa. Tôi rất tự hào được làm bạn gái cậu, ngay cả trong tình trạng không thể chính thức của chúng ta hiện giờ, cậu biết đấy, khi đang bị điều tra tội giết người. Vả lại, tôi chẳng thể qua nổi mấy phút mà không muốn hôn cậu, nên... thế đấy.”

Nate mới đầu không đáp, và tôi lo là mình đã làm hỏng chuyện. Có lẽ nói thế là hơi nhiều thông tin quá. Nhưng cậu vẫn rà tay trên chân tôi, rồi cuối cùng cậu mới nói, “Cậu thế là giỏi hơn tôi rồi. Tôi chưa bao giờ thôi nghĩ đến chuyện hôn cậu.”

Cậu gỡ kính tôi ra và gấp lại, đặt xuống bàn con bên cạnh đi văng. Tay cậu áp khẽ lên mặt tôi lúc cậu cúi xuống và kéo môi tôi lại. Tôi nín thở khi môi chúng tôi chạm nhau, và áp lực mềm mại ấy làm lan tỏa một cảm giác râm ran đi khắp huyết quản. Ngọt ngào và dịu dàng, khác với nụ hôn nóng bỏng và tha thiết ở Đỉnh Marshall. Nhưng vẫn làm tôi choáng váng. Tôi run rẩy toàn thân và áp tay lên ngực cậu để cố trấn tĩnh, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc qua lần vải mỏng. Chẳng đỡ hơn tí nào.

Môi tôi hé ra theo hơi thở nhẹ mà nhanh chóng trở thành tiếng rên khẽ khi Nate đẩy lưỡi của cậu vào chạm lưỡi tôi. Chúng tôi hôn mỗi lúc một sâu và cuồng nhiệt hơn, cơ thể quấn lấy nhau đến nỗi tôi chẳng thể phân biệt được nữa. Tôi cảm thấy như đang rơi, đang trôi, đang bay. Cùng một lúc. Chúng tôi hôn đến khi môi tôi tấy lên và da tôi râm ran như ai đó vừa châm ngòi.

Tay Nate ngạc nhiên thay lại ngoan ngoãn quá. Cậu vuốt ve tóc và mặt tôi rất nhiều, và cuối cùng cậu cũng luồn tay xuống dưới áo tôi và vuốt lưng tôi và Chúa ơi, tôi ắt đã hổn hển thành tiếng. Ngón tay cậu lần nhẹ xuống dưới cạp quần soóc của tôi và cả người tôi run lên, nhưng cậu ngừng lại ở đó. Phần tự ti trong tôi tự hỏi có phải cậu không thấy tôi hấp dẫn như tôi thấy cậu không, hay tôi không bằng những cô khác. Có điều... tôi đã áp mình vào cậu gần nửa tiếng và tôi biết không phải như vậy.

Cậu lùi lại và nhìn tôi, hàng mi dày hạ thấp. Chúa ơi, mắt cậu. Không thể tin nổi. “Mình cứ tưởng tượng cảnh bố cậu vào,” cậu thì thầm. “Ổng làm mình hơi sợ.” Tôi thở dài, vì, nói thật, tôi cũng nghĩ đến chuyện đó. Dù chỉ có năm phần trăm khả năng, nhưng vẫn là quá nhiều.

Nate vuốt môi tôi. “Miệng cậu đỏ quá. Chúng ta nên nghỉ một chút trước khi nó thành mãn tính. Vả lại, mình cần, ừm, bình tĩnh lại một chút.” Cậu hôn má tôi và lấy áo khoác trên sàn.

Tim tôi chùng xuống. “Cậu về à?”

“Không.” Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi và bật Netflix lên, rồi đưa kính cho tôi. “Chúng ta có thể xem nốt Ringu.”

“Chết tiệt. Mình tưởng cậu quên chuyện đó rồi.” Dù vậy, lần thất vọng này của tôi hoàn toàn là giả vờ.

“Nào, thế này quá hoàn hảo còn gì.” Nate duỗi người trên ghế và tôi cuộn lại cạnh cậu, đầu tựa lên vai cậu trong lúc cậu tựa cái iPhone lên mặt trong khuỷu tay. “Chúng ta sẽ xem trên điện thoại của mình thay vì cái đồ khủng bố sáu mươi inch trên tường nhà cậu. Cậu chẳng thể sợ thứ gì trên cái màn hình nhỏ xíu này được.”

Thật sự là tôi không quan tâm chúng tôi làm gì. Tôi chỉ muốn nằm trong vòng tay cậu càng lâu càng tốt, cưỡng lại cơn buồn ngủ và quên hết mọi sự trên đời.