Chương 20
Cooper
Thứ Ba ngày 16 tháng Mười, 5:45 chiều
“Đưa ba hộp sữa với, Cooperstown,” ba hất hàm về phía tôi trong bữa tối, mắt đánh qua phía cái ti vi tắt tiếng trong phòng khách, đang chạy ngang dưới chân màn hình là tỷ số của các trận bóng bầu dục đại học. “Vậy con đã làm gì với buổi tối xả hơi của con?” Ba thấy việc Luis đóng giả làm tôi sau buổi tập hôm qua rất nhộn.
Tôi chuyền hộp sữa qua cho ba rồi hình dung cảnh mình thành thực trả lời câu hỏi kia. Con ở với Kris, người con trai con yêu. Phải đó ba, con trai. Không đâu ba, con không nói giỡn. Cậu ấy là sinh viên dự bị Y khoa năm nhất ở UCSD kiêm người mẫu bán thời gian. Ngon lành luôn. Ba sẽ thích cậu ấy cho coi.
Rồi sau đó đầu của ba nổ tung. Lúc nào tưởng tượng của tôi cũng kết thúc như vậy.
Rốt cuộc tôi lại nói: “Con đi lòng vòng chút thôi.”
Tôi không xấu hổ về Kris. Không hề. Nhưng chuyện phức tạp lắm.
Vấn đề là, tôi không nhận ra mình có thể cảm thấy như thế về một chàng trai cho tới khi gặp cậu. Ý tôi là, ừ, tôi có ngờ ngợ. Từ khi mười một tuổi hay sao ấy. Nhưng tôi chôn những ý nghĩ đó sâu thật sâu hết mức có thể vì tôi là một vận động viên người miền Nam nhắm đến sự nghiệp MLB và đó không phải kiểu suy nghĩ chúng tôi nên có.
Tôi thật sự tin như thế phần lớn cuộc đời. Tôi lúc nào cũng có một cô bạn gái bên cạnh. nhưng chuyện giữ mình cho tới khi kết hôn như được dạy chưa bao giờ là điều khó khăn với tôi. Chỉ gần đây tôi mới hiểu ra nó giống một cái cớ hơn là niềm tin đạo đức được giữ gìn nghiêm ngặt.
Tôi đã nói dối Keely mấy tháng qua, nhưng tôi có nói thật về Kris. Tôi gặp cậu nhờ bóng chày, dù cậu không chơi. Cậu là bạn với một đứa mà tôi cùng thi đấu trong các trận giao hữu, và nó mời cả hai chúng tôi tới tiệc sinh nhật của mình. Và cậu là người Đức.
Tôi chỉ lược bỏ phần tôi yêu cậu.
Tôi chưa thể thừa nhận điều đó với bất cứ ai. Rằng đó không phải một giai đoạn, hay một trải nghiệm, hay một kiểu phân tán tư tưởng cho qua áp lực. Nội đã đúng. Tôi nao nức khi Kris gọi hay nhắn tôi. Lần nào cũng thế. Và khi ở bên cậu tôi thấy mình là một con người thực thụ, không phải con rô bốt như Keely nói: được lập trình để làm những gì người ta kỳ vọng.
Nhưng Cooper-và-Kris chỉ tồn tại trong cái bong bóng chính là căn hộ của cậu. Đưa nó đến bất kỳ nơi nào khác đều làm tôi sợ chết khiếp. Vì một là, có được một sự nghiệp bóng chày đối với bất cứ một thằng con trai nào cũng đủ khó rồi. Số người đồng tính công khai là thành viên của đội bóng chuyên nghiệp chỉ có một. Và anh ta vẫn thi đấu ở những giải bán chuyên.
Thứ hai là: ba tôi. Não tôi chết cứng khi hình dung ra phản ứng của ba. Ba là kiểu người truyền thống bảo thủ gọi gay là “bóng” và nghĩ chúng tôi dành hết thời gian đi gạ tình trai thẳng. Lần mà chúng tôi xem tin tức về anh chàng cầu thủ gay kia, ba tôi khịt mũi khinh bỉ và nói, Mấy thằng bình thường không đáng phải đối mặt với thứ rác rưởi như thế trong phòng thay đồ.
Nếu nói ba nghe về chuyện Kris và tôi, mười bảy năm làm đứa con trai hoàn hảo sẽ tức thì tan thành mây khói. Ba sẽ không bao giờ nhìn tôi như trước nữa. Như cái cách ba nhìn tôi bây giờ, dù tôi bị tố sử dụng steroid và là nghi phạm giết người. Cái đó thì ba chịu được.
“Ngày mai xét nghiệm đó,” ba nhắc. Giờ tuần chó nào tôi cũng phải làm xét nghiệm kiểm tra steroid. Đồng thời tôi vẫn tiếp tục ném bóng, và không, cú bóng nhanh của tôi chả chậm đi miếng nào. Vì tôi có nói dối đâu. Tôi đâu có chơi chiêu. Tôi tiến bộ có chiến lược.
Là ý tưởng của ba. Ba muốn tôi kiềm lại một chút năm lớp mười một, không tung hết sức, để tới mùa giao hữu thì sẽ khiến nhiều người hứng thú hơn. Giờ thì như ý rồi. Những người như Josh Langley đã để ý tới tôi. Nhưng giờ, dĩ nhiên, chuyện đã thành ra đáng ngờ. Cảm ơn ba nhiều.
Ít ra ba cũng thấy có lỗi.
Khi cảnh sát chuẩn bị cho tôi xem bài viết chưa đăng của Nghe Đồn tháng trước, tôi đã tin chắc là mình sẽ đọc được những dòng viết về Kris và mình. Tôi gần như không biết Simon, chỉ nói chuyện trực tiếp với nó mấy lần. Nhưng lần nào tới gần nó tôi cũng lo là nó sẽ biết được bí mật của tôi. Mùa xuân rồi ở vũ hội lớp mười một nó xỉn quắc cần câu, rồi khi tôi đụng mặt nó trong nhà vệ sinh nó quàng tay qua vai tôi và kéo tôi lại sát tới độ tôi xém nữa phát hoảng. Tôi đã tưởng Simon - theo tôi biết trước giờ chưa hề có một đứa bạn gái nào - nhận ra tôi là gay và định cưa tôi.
Tôi sợ tới độ phải nói Vanessa đừng mời nó tới buổi tiệc sau vũ hội của nhỏ nữa. Và Vanessa, không bao giờ bỏ qua cơ hội cho ai đó ra rìa, vui vẻ nghe theo. Tôi cũng không nói lại với Vanessa ngay cả khi đã thấy Simon gạ gẫm Keely sau đó với một sự nhiệt tình không thể giả bộ.
Tôi đã không để mình nghĩ tới điều đó kể từ khi Simon chết; lần cuối tôi nói chuyện với nó, tôi đã cư xử khốn nạn vì tôi không thể đối mặt với con người thật của mình.
Và phần kinh khủng nhất là, thậm chí sau toàn bộ chuyện này - tôi vẫn không thể.
Nate
Thứ Ba ngày 16 tháng Mười, 6:00 tối
Khi tôi tới quán Glenn muộn nửa tiếng sau giờ hẹn, chiếc Kia của mẹ đã đỗ ngoài quán. Cộng một điểm cho mẹ phiên bản mới vì cải thiện này vậy. Mẹ mà không đến thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên.
Tôi cũng tính không đến. Nhiều lần. Nhưng giả vờ mẹ không tồn tại cũng chẳng giải quyết được gì.
Tôi đỗ chiếc mô tô cách xe mẹ vài ô, cảm giác những giọt mưa đầu tiên rơi xuống vai trước khi bước vào quán. Nhân viên trực bàn ngẩng lên nhìn với vẻ lịch sự lẫn hơi ngạc nhiên. “Tôi có hẹn. Macauley,” tôi nói.
Chị ta gật đầu và chỉ vào một ngăn trong góc. “Ở ngay kia.”
Tôi có thể thấy mẹ đã đến được một lúc lâu. Ly soda của mẹ gần cạn còn cái bọc ống hút thì bị xé vụn. Khi ngồi xuống ghế đối diện, tôi cầm thực đơn lên và chăm chú xem để tránh mắt mẹ. “Mẹ gọi chưa?”
“Ồ, chưa. Mẹ đợi con.” Tôi có thể cảm thấy mẹ chờ tôi ngẩng lên. Ước gì tôi đã không đến. “Con muốn ăn hamburger không Nathaniel? Con trước thích hamburger của Glenn lắm.”
Hồi trước thì có, nay vẫn thế thôi, nhưng giờ tôi muốn gọi món khác. “Gọi là Nate, được chứ?” Tôi sập cuốn thực đơn lại và nhìn chằm chằm những hạt mưa xám đập lên kính cửa sổ. “Giờ không ai gọi con thế cả.”
“Nate,” mẹ nói, nhưng tên tôi thốt ra từ miệng mẹ nghe lạ lẫm làm sao. Một trong những từ mà ta lặp đi lặp lại cho đến khi nó mất hết ý nghĩa. Một nữ phục vụ đến và tôi gọi Coca với một phần sandwich kẹp thịt mà tôi chẳng muốn. Điện thoại tôi rung lên trong túi nên tôi lấy ra và thấy tin nhắn từ Bronwyn. Hy vọng mọi chuyện đều ổn. Tôi cảm thấy ấm áp, nhưng cất điện thoại đi mà không trả lời. Tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để tả cho Bronwyn về bữa trưa cùng một hồn ma.
“Nate.” Mẹ hắng giọng gọi tên tôi. Nghe vẫn cứ sai sai. “Con thì... con ở trường thế nào? Con còn thích môn Khoa học không?”
Chúa ơi. Con còn thích môn Khoa học không? Tôi vào lớp học sinh yếu từ năm lớp chín, nhưng bả làm gì biết? Sổ liên lạc gửi về nhà, tôi giả chữ ký bố, rồi gửi lại. Chưa ai từng thắc mắc gì. “Mẹ đủ tiền trả à?” tôi hỏi, chỉ cái bàn chúng tôi đang ngồi. Theo kiểu của một thằng khốn hung hăng mà tôi đã trở thành năm phút vừa qua. “Vì con không có tiền đâu. Nên nếu mẹ nghĩ con sẽ trả tiền thì mẹ nên nói với con trước khi đồ ăn dọn ra.”
Mặt mẹ xịu xuống, và tôi cảm thấy nhói lên một cảm giác thắng lợi vô nghĩa. “Nath... Nate. Mẹ không bao giờ... à. Sao con phải tin mẹ nhỉ?” Mẹ lôi ví ra và đặt hai tờ hai mươi đô lên bàn, và tôi cảm thấy chán nản, cho tới khi nghĩ về đống hóa đơn tôi cứ quẳng hết vào thùng rác mà không trả. Giờ khi tôi không kiếm ra tiền nữa, khoản tiền trợ cấp mất sức lao động của bố chỉ vừa đủ trả tiền nhà, điện, nước, và tiền rượu cho ổng.
“Làm sao mẹ có tiền trong mấy tháng trời ở trại cai nghiện?”
Phục vụ bàn quay lại với một ly Coca cho tôi, và mẹ chờ tới khi chị ta đi mất mới đáp. “Một trong các bác sĩ ở Pine Valley - cơ sở mà mẹ trú - giới thiệu mẹ tới một công ty cung cấp dịch vụ ghi chép báo cáo lâm sàng. Mẹ có thể làm việc ở bất cứ nơi nào, và công việc thì rất ổn định.” Mẹ vuốt tay tôi và tôi giật ra. “Mẹ có thể giúp hai bố con, Nate. Mẹ sẽ giúp. Mẹ muốn hỏi con - con có luật sư chưa, cho cuộc điều tra ấy? Chúng ta có thể xem xét chuyện đó.”
Bằng cách nào đó mà tôi đã kìm được không phá ra cười. Mẹ có đang kiếm được bao nhiêu đi nữa thì chắc chắn cũng không đủ trả luật sư. “Thôi khỏi.”
Mẹ không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi thăm về trường, Simon, vụ quản chế, bố tôi. Tôi gần như mủi lòng, vì mẹ giờ đã khác với những gì tôi nhớ. Bình tĩnh và đằm tính hơn. Nhưng rồi mẹ hỏi, “Bronwyn đối phó với chuyện này làm sao?”
Không. Mỗi lần nghĩ tới Bronwyn cơ thể tôi phản ứng như thể tôi đang ở trên đi văng với cậu trong phòng giải trí ở nhà cậu - tim đập nhanh, máu rần rật, da râm ran. Tôi sẽ không để cho điều tốt đẹp duy nhất mình có được từ toàn bộ đống bầy hầy này trở thành một cuộc nói chuyện gượng gạo khác với mẹ tôi. Tức là mẹ con tôi cũng sắp hết chuyện để nói rồi. Tạ ơn Chúa là thức ăn đến nên chúng tôi có thể thôi giả vờ rằng ba năm qua chưa hề xảy ra. Dù cho cái sandwich của tôi chẳng có vị gì, như ăn đất vậy, nhưng vẫn còn hơn.
Mẹ tôi không nhận ra. Cứ liên tục nhắc tới Oregon và đám bác sĩ và Mikhail Powers điều tra cho tới khi tôi cảm thấy mình sắp nghẹn tới nơi. Tôi kéo cổ áo thun ra như thể làm vậy sẽ dễ thở hơn, nhưng vô ích. Tôi không thể ngồi đây nghe những lời hứa hẹn và hy vọng mọi sự sẽ đâu vào đấy. Rằng mẹ sẽ tỉnh táo, không mất việc, không phát điên. Hoặc không bỏ đi, chỉ cần thế thôi.
“Con phải đi đây,” tôi nói sẵng, thả nửa cái sandwich ăn dở xuống đĩa. Tôi đứng lên, va đầu gối vào cạnh bàn mạnh đến nỗi phải nhăn mặt, và bước ra mà không ngoái đầu lại. Tôi biết mẹ sẽ không đuổi theo. Như thế không phải kiểu của mẹ.
Khi ra đến ngoài tôi hơi bối rối vì không thấy xe mình đâu. Nó nằm lọt thỏm giữa hai chiếc Range Rover ban nãy chưa xuất hiện. Tôi tiến lại xe, rồi đột nhiên một tay mặc đồ quá bảnh để đi ăn ở Glenn xuất hiện với nụ cười chói lóa trước mặt tôi. Tôi nhận ra gã ngay nhưng vẫn nhìn xuyên qua gã như thể không biết gì.
“Nate Macauley? Mikhail Powers. Tìm cậu thật khó đấy, cậu biết không? Rất vui được làm quen với cậu. Chúng tôi đang làm tiếp chương trình về vụ điều tra cái chết của Simon Kelleher và rất muốn có được bình luận của cậu. Tôi có thể mời cậu cốc cà phê và chúng ta nói chuyện vài phút được không?”
Tôi leo lên xe và gài mũ bảo hiểm như thể chẳng nghe một lời nào. Chuẩn bị lùi xe ra thì một cặp trông như nhà sản xuất chắn đường tôi. “Vậy còn bảo người của ông đi chỗ khác thì sao?”
Nụ cười của gã vẫn toe toét như trước. “Tôi không phải kẻ thù của cậu, Nate. Ý kiến của đám đông trong một vụ như thế này quan trọng lắm. Cậu thấy sao nếu chúng ta khiến họ đứng về phía mình?”
Mẹ tôi xuất hiện ở bãi đỗ xe, miệng há hốc khi thấy ai đứng cạnh tôi. Tôi chầm chậm lùi xe lại cho đến khi những kẻ ngáng đường tránh ra nhường lối. Nếu mẹ muốn giúp tôi thì đi mà nói chuyện với gã.