← Quay lại trang sách

Chương 21

Bronwyn

Thứ Tư ngày 17 tháng Mười, 12:25 trưa

Giờ ăn trưa ngày thứ Tư, Addy và tôi đang nói chuyện về sơn móng tay. Đúng là chủ đề tủ của cậu ta. “Với móng tay ngắn như cậu, cậu nên chọn màu nào nhạt, gần như màu nude ấy,” cậu ta nói, săm soi tay tôi với vẻ chuyên nghiệp. “Nhưng, kiểu, thật bóng vào.”

“Tôi không hay sơn móng lắm,” tôi nói với cậu ta.

“Ồ, vậy ra giờ cậu điệu đà hơn rồi nhỉ? Vì một lý do nào đấy.” Cậu ta nhướng mày nhìn mái tóc sấy kỹ của tôi, và hai má tôi nóng lên khi Maeve bật cười. “Chị chắc sẽ muốn thử đấy.”

Cuộc nói chuyện hôm nay thật bình thường, vô thưởng vô phạt so với bữa trưa hôm qua, khi chúng tôi bàn về chuyến thăm đồn cảnh sát của tôi, mẹ của Nate, và việc Addy bị gọi lên đồn một mình để trả lời câu hỏi về vụ mất bút Epi lần nữa. Hôm qua chúng tôi là những nghi phạm giết người với đời tư phức tạp, nhưng hôm nay chúng tôi chỉ là những thiếu nữ bình thường.

Đến khi cái giọng lanh lảnh cách vài bàn xen ngang. “Như mình nói với bọn họ ấy,” Vanessa Merriman nói. “Tin đồn về ai chắc chắn đúng? Và cuộc đời ai hoàn toàn sụp đổ khi Simon chết? Kẻ đó chính là thủ phạm.”

“Con nhỏ đó lại nói gì nữa đây?” Addy thì thầm, nhấm nhấm gặm miếng bánh mì nướng quá khổ như một con sóc.

Janae, ngồi với chúng tôi thường không nói gì, nhìn Addy một cái và nói, “Cậu chưa nghe sao? Đội của Mikhail Powers đang ở trước cổng. Một đám học sinh đang được phỏng vấn đấy.”

Bụng tôi chùng xuống, và Addy đẩy khay thức án của mình đi. “Ôi, tuyệt thật. Chẳng mong gì hơn thế, Vanessa lên ti vi bép xép chuyện tôi có tội thế nào.”

“Không ai thật sự nghĩ là cậu đâu,” Janae nói. Cậu ta hất đầu về phía tôi. “Hay cậu. Hay...” Cậu ta quan sát khi Cooper tiến lại bàn Vanessa, một tay cầm khay, rồi thấy chúng tôi và đổi hướng, ngồi xuống ngoài rìa bàn chúng tôi. Cậu ta thường làm thế; ngồi với Addy vài phút đầu bữa. Đủ lâu để Addy biết Cooper không bỏ rơi mình như mấy đứa kia, nhưng không quá lâu để khiến Jake bực. Tôi chưa thể nói là cậu ta tử tế hay hèn nhát nữa.

“Có gì mới không mấy cậu?” cậu ta hỏi, tay bắt đầu bóc cam. Cậu ta mặc một chiếc sơ mi vải xô hở cổ làm tôn lên đôi mắt nâu của mình, và phần mặt dưới rám nắng do ánh mặt trời chiếu nhiều hơn lên hai bên má không được mũ bóng chày che chắn. Không hiểu sao, thay vì khiến cậu ta trông mất cân xứng, thì điều đó càng làm tăng thêm vẻ tỏa sáng của Cooper Clay.

Tôi từng nghĩ Cooper Clay là cậu trai đẹp nhất trường. Giờ có lẽ vẫn thế, nhưng gần đây cậu ta có cái vẻ gì đó như búp bê Ken vậy - hơi nhừa nhựa và sáo mòn quá. Hoặc là do gu của tôi thay đổi. “Cậu cho Mikhail Powers phỏng vấn chưa?” tôi đùa.

Trước khi Cooper kịp trả lời, một giọng nói vang lên sau lưng tôi. “Các cậu nên làm thế. Cứ tự tin mà trở thành hội sát nhân như mọi người nghĩ ấy. Quét sạch đám cặn bã khỏi trường Bayview.” Leah Jackson ngồi xuống chiếc bàn cạnh Cooper mà không nhận thấy Janae đỏ lựng cả người và ngồi cứng ngắc trên ghế.

“Chào Leah,” Cooper kiên nhẫn nói. Như thể cậu ta từng nghe điều đó trước đây. Mà hình như là thế thật, vào buổi lễ tưởng niệm Simon.

Leah nhìn khắp lượt bàn ăn, mắt dừng ở chỗ tôi. “Cậu có tính thừa nhận mình đã gian lận không?” Giọng cậu ta giống đang trò chuyện bình thường còn biểu cảm thì gần như thân thiện, nhưng tôi vẫn đông cứng.

“Đạo đức giả quá đấy Leah.” Giọng Maeve vang lên làm tôi ngạc nhiên. Khi tôi quay sang, mắt con bé sáng rực. “Chị đâu thể câu trước chửi Simon còn câu sau đi lặp lại tin đồn của nó.”

Leah đưa tay chào Maeve kiểu nhà lính. “Hay lắm cô Rojas em.”

Nhưng Maeve chỉ mới bắt đầu. “Tôi phát ốm với việc người ta chỉ nói mãi một nội dung rồi. Tại sao không ai nói về việc cái Nghe Đồn đó đôi khi khiến trường này trở nên kinh khủng thế nào?” Nó nhìn thẳng vào Leah, ánh mắt thách thức. “Sao chị không nói? Bọn họ đang ở ngoài đó kìa. Thèm khát quan điểm mới. Chị có thể cho họ cái đó đấy.”

Leah rụt lại. “Tôi không nói với truyền thông về chuyện đó đâu.”

“Sao không?” Maeve hỏi. Chưa bao giờ tôi thấy nó như thế; nó trông thật dữ dội khi chiếu thẳng vào Leah. “Chị đâu làm gì sai. Simon mới là kẻ sai. Nó đã sai hàng bao năm trời, và giờ tất cả mọi người đều biến nó thành kẻ tử vì đạo. Chị không thấy có vấn đề với chuyện đó sao?”

Leah đáp trả ánh nhìn, và tôi không xác định được biểu cảm vừa lướt qua trên mặt cậu ta. Gần như... đắc thắng? “Đương nhiên là có.”

“Vậy làm gì đó đi,” Maeve nói.

Leah đứng phắt dậy, hất tóc ra sau vai. Hành động đó làm tay áo cậu ta trễ xuống để lộ một vết sẹo hình trăng khuyết trên cổ tay. “Có lẽ tôi sẽ làm.” Cậu ta sải bước tiến thẳng ra cửa.

Cooper chớp mắt nhìn theo. “Dữ hen, Maeve. Nhớ nhắc anh chớ bao giờ gây thù với em.” Maeve chun mũi, và tôi nhớ tập tin có tên Cooper mà con bé vẫn chưa phá được.

“Leah không phải kẻ thù của em,” nó thì thầm, điên cuồng bấm màn hình điện thoại.

Tôi gần như không dám hỏi. “Em đang làm gì vậy?”

“Gửi mấy cái chủ đề trên 4chan của Simon cho Mikhail Powers điều tra.” con bé đáp. “Bọn họ là phóng viên, đúng chưa? Để cho bọn họ xem qua.”

“Sao?” Janae buột miệng. “Em nói gì thế?”

“Simon đã góp mặt rất nhiệt tình trong những chủ đề thảo luận nhung nhúc bọn biến thái ca ngợi các vụ xả súng ở trường học và đại loại thế,” Maeve nói. “Em mấy ngày qua đã đọc hết rồi. Chủ đề thì là kẻ khác mở, nhưng nó nhảy ngay vào và nói đủ những chuyện kinh khủng. Nó thậm chí chẳng quan tâm khi thằng kia ra tay giết từng bấy người ở hạt Orange.” Con bé vẫn đang bấm điện thoại thì tay Janae với ra chụp cổ tay nó, gần như hất văng điện thoại của nó.

“Làm sao em biết?” cậu ta rít lên, và Maeve cuối cùng cũng giật mình nhận ra có lẽ mình đã nói quá nhiều.

“Thả nó ra,” tôi nói. Khi Janae vẫn không buông, tôi rướn tới và cạy ngón tay cậu ta khỏi tay Maeve. Chúng lạnh buốt. Janae đẩy ghế ra sau làm vang lên một tiếng rít chói tai, và khi đứng lên cả người cậu ta đều run rẩy.

“Mấy người không ai biết tí gì về cậu ấy,” Janae nói giọng nghẹn ngào, và sầm sập bỏ đi hệt như Leah. Có điều cậu ta chắc sẽ không đi nói chuyện với Mikhail Powers. Maeve và tôi nhìn nhau trong lúc tôi nhịp tay trên bàn. Tôi không hiểu nổi Janae. Phần lớn thời gian tôi không rõ vì sao cậu ta lại ngồi với chúng tôi, trong khi chúng tôi hẳn là liên tục gợi cậu ta nhớ đến Simon.

Trừ phi là để nghe những chuyện chúng tôi nói như là lúc nãy.

“Tôi phải đi đây,” Cooper thình lình nói, như thể đã sử dụng hết thời gian không-Jake của mình. Cậu ta nhấc khay đựng đống đồ ăn trưa chưa hề đụng đến lên, và nhẹ nhàng lướt tới chiếc bàn quen thuộc.

Thế là nhóm chúng tôi trở lại những chuyện thiếu nữ, và cứ như thế đến hết giờ trưa. Người con trai duy nhất sẽ chịu ngồi với chúng tôi thì chẳng buồn xuất hiện ở nhà ăn bao giờ. Nhưng tôi đi ngang Nate trên hành lang sau đó, và mọi câu hỏi trong đầu về Simon, Leah và Janae biến mất sạch khi cậu mỉm cười chớp nhoáng với tôi.

Vì, Chúa ơi, cậu cười mới đẹp làm sao.

Addy

Thứ Sáu ngày 19 tháng Mười, 11:12 sáng

Đường chạy nóng, và lẽ ra tôi không cần phải chạy hết sức. Dù sao thì cũng chỉ là giờ thể dục. Nhưng tay và chân tôi hừng hực nguồn năng lượng bất ngờ và phổi tôi căng đầy và nở rộng, như thể những cuộc đạp xe vừa qua cho tôi bao nhiêu năng lượng dự trữ nay cần giải phóng. Mồ hôi lấm tấm trên trán tôi và dán chặt áo thun vào lưng.

Tôi cảm thấy tự hào khi vượt mặt Luis - người mà, suy cho cùng, cũng chẳng phải đang nỗ lực gì lắm - và Olivia, thành viên đội điền kinh. Jake chạy trước tôi và ý nghĩ bắt kịp anh mới ngớ ngẩn làm sao vì rõ ràng Jake nhanh hơn tôi rất nhiều, lại to khỏe hơn nữa, nên sẽ chẳng cách nào để tôi thu ngắn khoảng cách, thế nhưng tôi lại đang làm được. Anh không còn là một cái chấm nữa; anh gần hơn, và nếu chuyển làn và tiếp tục tốc độ này tôi sẽ gần như, có thể, chắc chắn...

Chân tôi hẫng đi bên dưới. Vị máu tanh ngập trong miệng khi tôi cắn trúng môi và hai tay đập mạnh xuống đất. Mấy mảnh đá dăm làm rách da tôi, ấn vào thịt và rạch thành hàng chục vết cắt nhỏ. Hai đầu gối tôi đau buốt và tôi biết trước cả khi nhìn thấy những đốm đỏ thẫm trên đất là da trên cả hai đầu gối đã rách toạc.

“Ôi không!” Cái giọng quan tâm giả tạo của Vanessa vang lên. “Tội nghiệp quá! Chân cậu ấy chịu hết nổi rồi.”

Không phải. Trong khi mắt tôi nhìn Jake, chân ai đó đã ngáng mắt cá tôi và làm tôi ngã. Tôi khá chắc là ai làm, nhưng không nói được gì vì vẫn còn đang hớp lấy hớp để không khí.

“Addy, cậu có sao không?” Vanessa vẫn giữ cái giọng giả tạo đó khi quỳ xuống bên tôi, cho đến lúc miệng kề sát tai tôi nó mới thì thào, “Đáng đời đồ đĩ.”

Tôi muốn trả miếng, nhưng vẫn chưa lấy được hơi.

Khi cô thể dục đến thì Vanessa lùi lại, và lúc tôi lấy lại được hơi để nói thì nó đã đi mất. Cô giáo kiểm tra đầu gối và tay tôi, xuýt xoa xem vết thương. “Em lên phòng y tế thôi. Rửa vết thương rồi khử trùng.” Cổ nhìn quanh đám đông đang xúm lại quanh tôi và gọi, “Vargas! Em giúp Addy với.”

Chắc tôi nên thấy mừng vì không phải là Vanessa hay Jake. Nhưng từ lúc em Bronwyn chửi Simon vài ngày trước thì tôi gần như chẳng thấy Janae nữa. Trên đường tôi cà nhắc vào trường Janae không nhìn tôi lấy một cái cho đến khi cả hai đã gần tới cửa. “Chuyện gì thế?” cậu ta hỏi lúc mở cửa.

Đến giờ tôi đã có đủ hơi để cười. “Nhục mạ mang phong cách Vanessa.” Tôi rẽ trái thay vì phải ở đầu cầu thang, hướng về phía phòng thay đồ.

“Cậu phải tới phòng y tế chứ,” Janae nói, và tôi phẩy tay với cậu ta. Mấy tuần qua tôi chưa một lần bén mảng tới trước cửa phòng y tế, mà dù sao, các vết xước của tôi tuy đau nhưng chỉ là ngoài da. Tôi thật sự chỉ cần tắm một cái. Tôi cà nhắc tới một buồng và cởi quần áo ra, bước vào bên dưới những tia nước ấm và nhìn dòng nước nâu đỏ cuộn xuống cống. Tôi đứng dưới vòi nước cho đến khi nước đã trong lại và khi tôi bước ra, một tấm khăn choàng quanh người, Janae đứng đó tay cầm một gói băng cá nhân.

“Tôi lấy cho cậu đấy. Đầu gối cậu phải băng.”

“Cảm ơn nhé.” Tôi ngồi xuống một băng ghế và dán các dải băng màu da người ngang đầu gối, hiển nhiên giờ đã lại tướm máu. Hai tay tôi nhức nhối vì các vết trầy xước, nhưng chẳng chỗ nào mà băng cá nhân có thể làm cho bớt đau được.

Janae ngồi ở cách xa tôi hết cỡ trên ghế. Tôi dán hai miếng bên đầu gối phải và ba bên đầu gối trái. “Vanessa là con khốn,” cậu ta nói khẽ.

“Ừ,” tôi đồng tình, đứng lên và cẩn trọng bước thử. Chân tôi vẫn đi được, nên tôi bước đến chỗ tủ đồ và lấy quần áo. “Nhưng tôi đáng bị vậy, phải không? Tất cả mọi người đều nghĩ như thế. Có lẽ đó là điều Simon muốn. Mọi thứ công khai để bàn dân thiên hạ phán xét. Không bí mật gì.”

“Simon...” Janae giọng lại nghẹn ngào. “Cậu ấy không... Cậu ấy không giống những gì người ta nói. Ý tôi là, phải, cậu ấy đã đi quá giới hạn với Nghe Đồn, và cậu ấy đã viết ra những điều kinh khủng. Nhưng vài năm qua rất khó khăn. Cậu ấy đã cố hết sức để hòa nhập với mọi người và chẳng bao giờ thành công. Tôi không nghĩ...” Cậu ta lúng búng. “Khi Simon là chính mình, cậu ấy sẽ không muốn những việc này xảy đến cho các cậu.”

Cậu ta có vẻ rất buồn về chuyện đó. Nhưng giờ tôi không thể bắt mình quan tâm đến Simon được. Tôi mặc đồ xong và nhìn đồng hồ. Còn hai mươi phút nữa mới hết giờ và tôi không muốn ở đây khi Vanessa và đám tỳ nữ của nó xuất hiện. “Cảm ơn vì mấy miếng băng. Bảo với họ tôi vẫn ở phòng y tế được không? Tôi sẽ vào thư viện cho đến tiết sau.”

“OK,” Janae nói. Cậu ta rúm người trên ghế, trông trống rỗng và kiệt sức, và khi tôi ra cửa cậu ta đột ngột gọi với theo, “Chiều nay cậu muốn đi đâu không?”

Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn. Tôi chưa nghĩ chúng tôi đã tiến đến mức đó trong... mối quen biết này, có lẽ. Tình bạn có vẻ hơi quá. “Ừm, dĩ nhiên.”

“Mẹ tôi phải tiếp câu lạc bộ sách, nên... tôi sang nhà cậu được chứ?”

“Được thôi,” tôi nói, tưởng tượng phản ứng của mẹ với Janae sau khi đã quen đón những mỹ nữ như Keely hay Olivia. Ý nghĩ đó khiến tôi tươi tỉnh hơn, và chúng tôi lên kế hoạch cho Janae ghé qua sau giờ học. Tôi bốc đồng nhắn tin mời Bronwyn, nhưng quên mất cậu ta bị cấm túc. Vả lại, cậu ta có giờ học piano. Có vẻ cậu ta chẳng có lúc nào nghỉ ngơi hết.

Về tới nhà tôi chỉ vừa cất xe đạp dưới hiên thì Janae đã xuất hiện với cái ba lô quá khổ theo sau như thể đến để học nhóm vậy. Chúng tôi chào hỏi mấy câu đầy đau khổ với mẹ tôi, người cứ nhìn hết đống khuyên trên người Janae tới đôi bốt dã chiến mòn vẹt của cậu ta, cho đến khi tôi dẫn cậu ta lên lầu xem ti vi.

“Cậu có thích cái phim mới trên Netflix không?” tôi hỏi, chĩa điều khiển vào ti vi và nằm ườn trên giường để cho Janae ngồi ghế bành. “Cái phim siêu anh hùng ấy?”

Cậu ta ngồi me mé, như thể sợ màu hồng ca rô nuốt chửng lấy mình. “Ừ, cũng được,” cậu ta đáp, để ba lô xuống bên cạnh và nhìn vào các khung hình trên tường phòng tôi. “Cậu thích hoa lắm nhỉ?”

“Không hẳn. Chị tôi có máy ảnh mới nên tôi nghịch một chút, vả lại... tôi phải gỡ khá nhiều ảnh cũ gần đây.” Giờ chúng bị nhét dưới đống hộp giày của tôi: hàng chục kỷ niệm của tôi và Jake trong ba năm qua, và cũng nhiều gần như vậy là của tôi với đám bạn. Tôi do dự trước một tấm ảnh chụp tôi, Keely, Olivia và Vanessa ở bãi biển hè năm ngoái, đội những cái mũ rộng vành khổng lồ và cười toe toét trước bầu trời xanh rực rỡ. Ngày hôm đó là một buổi đi chơi vui vẻ, hiếm hoi của hội chị em, nhưng sau chuyện hôm nay tôi thấy mừng hơn bao giờ hết là mình đã cho cái nụ cười ngu ngốc đó của Vanessa biến vào tủ.

Janae nghịch quai ba lô của mình. “Cậu ắt nhớ những ngày trước lắm,” cậu ta khẽ khàng.

Tôi trân mắt nhìn màn hình trong lúc cân nhắc lời nhận xét của cậu ta. “Có và không,” cuối cùng tôi nói. “Tôi nhớ ngày trước trường học dễ dàng ra sao. Nhưng tôi nghĩ những người tôi từng chơi cùng chưa bao giờ thật sự quan tâm đến tôi, phải không? Không thì mọi sự đã khác.” Tôi trở mình liên tục trên giường rồi nói thêm, “Tôi sẽ không giả vờ là chuyện đó sánh ngang với điều cậu đang phải đối mặt. Mất đi Simon như thế.”

Janae đỏ mặt không đáp, và tôi ước mình đã không khơi lại chuyện đó. Tôi không biết phải giao tiếp với cậu ta thế nào. Chúng tôi có phải bạn bè, hay chỉ là hai người không còn lựa chọn nào khá hơn? Chúng tôi im lặng nhìn màn hình cho đến khi Janae hắng giọng và nói, “Tôi uống gì đó được không?”

“Được.” Tôi gần như nhẹ nhõm khi thoát được khỏi bầu không khí im lặng phủ xuống chúng tôi, cho đến khi gặp mẹ trong bếp và có cuộc nói chuyện căng thẳng dài mười phút về loại bạn mà con chơi cùng bây giờ. Khi cuối cùng tôi cũng trở lên với hai cốc nước chanh trong tay thì Janae đã đeo ba lô lên và vừa ra khỏi cửa.

“Tôi tự nhiên thấy không khỏe lắm,” cậu ta thì thầm.

Hay thật. Giờ thì cả những người bạn không phù hợp với tôi cũng chẳng muốn chơi với tôi nữa.

Tôi bực bội nhắn tin cho Bronwyn, không mong sẽ có hồi đáp bởi có lẽ cậu ta đang chơi dở Chopin hay gì đấy. Tôi ngạc nhiên khi thấy cậu ta trả lời ngay lập tức, và còn ngạc nhiên hơn trước những gì cậu ta viết. Cẩn thận với Janae đấy. Tôi không tin cậu ta.