Chương 22
Cooper
Chủ nhật ngày 21 tháng Mười, 5:25 chiều
Chúng tôi gần xong bữa tối thì điện thoại của ba reo. Ba nhìn số và bắt máy liền, các nếp hằn quanh miệng ba sâu hơn. “Kevin đây. Ừ. Sao, tối nay hả? Có nhất thiết vậy không?” Ba chờ một nhịp. “Được rồi. Chúng tôi sẽ gặp anh ở đó.” Ba cúp máy và thở hắt ra bực bội. “Ba con mình phải gặp luật sư của con ở đồn cảnh sát trong nửa tiếng nữa. Điều tra viên Chang lại muốn nói chuyện với con.” Ba giơ tay ngăn khi tôi mở miệng định nói. “Ba không biết vụ gì đâu.”
Tôi nuốt khan. Tôi đã không bị thẩm vấn một thời gian dài rồi, và đã mong mọi chuyện sẽ chìm vào quên lãng. Tôi muốn nhắn cho Addy và hỏi nhỏ có bị kêu không, nhưng tôi đã được dặn rất kỹ là không được đề cập bất cứ cái gì liên quan đến cuộc điều tra dưới dạng chữ viết. Gọi Addy cũng không phải ý hay. Nên tôi im lặng ăn xong rồi cùng ba lái xe tới đồn.
Mary, luật sư của tôi, đang nói chuyện với điều tra viên Chang khi chúng tôi tới nơi. Ổng dẫn chúng tôi tới phòng thẩm vấn, trông chả giống miếng nào trên phim đâu. Không có ô kiếng hai chiều lớn gì hết. Chỉ là một cái phòng chán ngắt với một cái bàn họp và một đống ghế xếp. “Chào Cooper. Ông Clay. Cảm ơn vì đã đến.” Tôi định đi qua ổng vào cửa thì ổng vịn tôi lại. “Cậu chắc là cậu muốn bố mình ở đây không?”
Tôi định hỏi Vì sao không? nhưng chưa kịp nói gì thì ba đã bắt đầu bô bô chuyện được hiện diện trong lúc thẩm vấn là quyền Chúa đã ban cho mình. Ba chuẩn bị bài này kỹ tới độ hoàn hảo và khi đã bắt đầu rồi thì phải nói cho đến hết.
“Dĩ nhiên,” điều tra viên Chang lịch sự nói. “Đây chủ yếu là vấn đề riêng tư của Cooper thôi.”
Cái cách ổng nói vậy làm tôi chột dạ, và tôi nhìn qua Mary cầu cứu. “Trước tiên thì để tôi với cháu nó đã anh Kevin ạ,” cổ nói. “Cần thì tôi sẽ mời anh vào nhé.” Mary khá được, cổ hơn năm mươi, không vòng vo, và có thể đối phó với cả cảnh sát và ba tôi. Nên cuối cùng chỉ có tôi, điều tra viên Chang và Mary ngồi quanh bàn.
Tim tôi đã đập thình thịch khi điều tra viên Chang lôi laptop ra. “Cậu lúc nào cũng lớn tiếng cho rằng lời tố cáo của Simon không đúng sự thật, Cooper. Và rõ là phong độ chơi bóng của cậu không hề giảm sút. Như thế thật không khớp với danh tiếng của cái ứng dụng của Simon. Nó không nổi tiếng vì đăng những lời dối trá.”
Tôi ráng làm vẻ mặt bình thản, dù tôi cũng đang nghĩ điều tương tự. Tôi thấy nhẹ nhõm hơn thay vì tức giận vào cái lần đầu điều tra viên Chang cho tôi xem trang của Simon, vì lời nói dối tốt hơn sự thật. Nhưng vì sao Simon lại nói dối về tôi?
“Nên chúng tôi đào sâu thêm một chút. Hóa ra chúng tôi đã bỏ lỡ một điều trong lần đầu phân tích các tập tin của Simon. Có một bài về cậu được mã hóa và thay thế bằng lời tố cáo dùng steroid kia. Phải mất chút thời gian mới mở được tập tin đó, nhưng bản gốc ở đây.” Ổng quay màn hình lại đối diện với Mary và tôi. Chúng tôi cúi tới trước và đọc.
Ai cũng khao khát chàng cầu thủ tay trái CC của Bayview và cuối cùng chàng ta cũng đã đổ. Chàng cắm sừng mỹ nhân KS mà đi với một người mẫu đồ lót nóng bỏng người Đức. Anh nào lại không, nhỉ? Có điều người tình mới này làm mẫu cho quần đùi và sịp chứ không phải áo vú với xì líp. Rất tiếc cho K, nhưng chơi nhầm đội thì thắng làm sao được.
Mọi bộ phận trên người tôi đông cứng, chỉ trừ cặp mắt không thể ngừng chớp. Đây là điều tôi đã sợ sẽ thấy mấy tuần trước.
“Cooper.” Giọng Mary đều đều. “Cháu không cần phản ứng gì cả. Anh có câu hỏi nào không, Chang?”
“Có. Tin đồn mà Simon định công bố này có thật không Cooper?”
Mary nói trước khi tôi kịp trả lời. “Không có gì phạm pháp trong lời tố cáo này cả. Cooper không cần bàn đến nó.”
“Mary, cô biết không phải như vậy mà. Chúng ta có một tình huống thú vị ở đây. Bốn học sinh với bốn bài đăng mà chúng muốn giữ bí mật. Một bài bị xóa và thay bằng nội dung khác. Cô có biết chuyện đó trông giống gì không?”
“Một kẻ loan tin cẩu thả?” Mary hỏi.
“Giống như có ai đó xâm nhập vào tập tin của Simon để xóa đi đúng đoạn này. Và bảo đảm Simon sẽ không còn sống để mà sửa lại.”
“Tôi cần vài phút với thân chủ,” Mary nói.
Tôi thấy buồn nôn. Tôi đã tưởng tượng việc công khai Kris với ba mẹ theo hàng chục cách khác nhau, nhưng chưa có cách nào kinh khủng như thế này.
“Đương nhiên. Cô nên biết chúng tôi sẽ xin trát khám cả nhà của Cooper, ngoài lịch sử điện thoại và máy tính của cậu ấy. Với thông tin mới này, cậu ấy đã là đối tượng đáng chú ý hơn trước rất nhiều đấy.”
Mary đặt tay lên tay tôi. Cổ không muốn tôi nói gì. Cổ không phải lo. Có cố tôi cũng chẳng thể lên tiếng.
Công bố thông tin về thiên hướng tính dục vi phạm quyền riêng tư trong Hiến pháp. Mary nói thế, và cổ đe dọa sẽ mời đến Liên đoàn Tự do Dân sự Mỹ nếu cảnh sát để cho bài viết của Simon về tôi được công khai. Nhưng đã quá muộn.
Điều tra viên Chang vòng vo một hồi. Bọn họ không có ý định xâm phạm quyền riêng tư của tôi. Nhưng họ phải điều tra. Tôi sẽ giúp họ rất nhiều nếu thú nhận tất cả. Chúng tôi định nghĩa khác nhau về khái niệm tất cả. Ổng thì có ý là tôi thú nhận mình đã giết Simon, xóa cái bài Nghe Đồn kia và thay bằng đoạn về steroid.
Mà như thế thật vô lý. Sao tôi không thoát hẳn ra khỏi vụ này luôn? Hay nghĩ ra điều gì đó ít đe dọa đến sự nghiệp hơn? Như là lừa dối Keely vì một đứa con gái khác. Như thế sẽ là một mũi tên giết hai con chim, có thể nói vậy.
“Điều này chẳng thay đổi được gì cả,” Mary khăng khăng. “Anh không có thêm bằng chứng Cooper đã động đến trang web của Simon. Anh đừng hòng công bố thông tin nhạy cảm dưới danh nghĩa điều tra.”
Dù vậy, chuyện cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nó sẽ lan ra thôi. Ngay từ đầu vụ này đã bị rò rỉ tứ tung ra ngoài. Và tôi không thể lướt khỏi đây sau khi đã bị thẩm vấn cả tiếng và kể với ba là chả có gì thay đổi cả.
Khi điều tra viên Chang rời đi, ổng nói rõ là mấy ngày tới họ sẽ đào sâu hơn vào cuộc đời tôi. Họ muốn số điện thoại của Kris. Mary nói tôi không phải cung cấp, nhưng điều tra viên Chang nhắc rằng họ sẽ xin trát thu điện thoại của tôi và lấy được số thôi. Họ cũng muốn nói chuyện với Keely. Mary liên tục lấy Liên đoàn Tự do Dân sự Mỹ ra đe dọa, và điều tra viên Chang cứ đáp lại, vẻ hết sức bình thản, là họ cần phải hiểu hành động của tôi trong những tuần dẫn đến vụ án mạng.
Nhưng chúng tôi đều biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Họ sẽ khiến đời tôi khốn khổ đến khi tôi gục xuống vì áp lực.
Tôi ngồi với Mary trong phòng thẩm vấn sau khi điều tra viên Chang ra ngoài, mừng thầm vì không có tấm kiếng hai chiều nào, trong lúc vùi đầu vào hai tay. Cuộc đời thân thuộc của tôi thế là hết, và sớm thôi sẽ chẳng ai nhìn tôi như trước nữa. Tôi dự định trước sau gì cũng nói - nhưng cũng phải mấy năm nữa, chắc vậy? Khi tôi đã là một pitcher ngôi sao bất khả xâm phạm. Không phải lúc này. Không phải như thế này.
“Cooper.” Mary đặt tay lên vai tôi. “Bố cháu sẽ thắc mắc vì sao chúng ta còn ngồi ở đây. Cháu cần nói chuyện với bố.”
“Không thể,” tôi tự động đáp. Hông thể.
“Bố cháu thương cháu,” cổ nói khẽ.
Tôi xém nữa bật cười. Ba thương Cooperstown. Ba thương tôi khi tôi loại hết cầu thủ đập bóng đối phương và được những tay chiêu mộ hào nhoáng chú ý, và khi tên tôi chạy dưới chân màn hình kênh ESPN. Nhưng tôi á?
Ba còn không biết tôi là ai.
Tiếng gõ cửa vang lên trước khi tôi kịp trả lời. Ba thò đầu vô và búng tay. “Xong chưa vậy? Ba muốn về.”
“Xong rồi,” tôi nói.
“Vụ nãy giờ là sao vậy?” ba gặng hỏi Mary.
“Bố con anh cần nói chuyện,” cổ nói. Hàm ba đanh lại. Hàng chữ Bọn tôi trả tiền cô làm cái gì hả? hiện hết lên mặt ba. “Chúng ta có thể bàn tiếp bước tiếp theo sau đó.”
“Hết sảy,” ba làu bàu. Tôi đứng lên và lách mình qua khoảng hở hẹp giữa bàn và tường, cúi đầu đi qua Mary và ra hành lang. Chúng tôi đi trong im lặng, người này đi trước người kia, cho đến khi qua cửa kiếng đôi và Mary thì thầm chào tạm biệt. “Tạm biệt,” ba nói, im lặng dẫn đường ra xe của chúng tôi ở đầu kia bãi đậu.
Ruột gan tôi xoắn hết lại trong lúc tôi gài dây an toàn kế ba trong chiếc Jeep. Tôi bắt đầu kiểu gì? Nói cái gì? Tôi có nên nói liền không hay chờ về tới nhà để có thể nói với mẹ và nội và... Chúa ơi. Lucas nữa?
“Vụ gì hồi nãy vậy?” ba hỏi. “Sao lâu dữ?”
“Có bằng chứng mới,” tôi nói giọng đều đều.
“Vậy hả? Cái gì?”
Tôi không thể. Tôi không thể. Không thể khi chỉ có hai ba con tôi trong xe. “Để về nhà đã.”
“Chuyện nghiêm trọng hả Coop?” Ba liếc sang tôi trong lúc vượt mặt một con Volkswagen cà rề. “Con gặp rắc rối à?”
Lòng bàn tay tôi bắt đầu túa mồ hôi. “Để về nhà,” tôi nhắc lại.
Tôi cần kể Kris chuyện gì đang xảy ra, nhưng không dám nhắn tin cho cậu. Tôi nên tới căn hộ của cậu và giải thích trực tiếp. Lại thêm một cuộc nói chuyện sẽ giết chết một phần trong tôi. Kris đã công khai từ hồi cấp hai. Ba mẹ cậu đều là nghệ sĩ nên chuyện đó chẳng phải vấn đề gì to tát. Bọn họ phản ứng kiểu, Ừ, ba mẹ biết rồi. Làm gì mà tới giờ con mới nói? Cậu chưa bao giờ ép tôi, nhưng lén lút không phải cách sống cậu muốn.
Tôi nhìn ra cửa sổ xe, ngón tay gõ lên tay nắm cửa suốt quãng đường về nhà còn lại. Ba cho xe lên lối vào và nhà chúng tôi hiện ra trước mắt: vững chãi, quen thuộc, và là nơi tôi không muốn có mặt nhất lúc này.
Chúng tôi vào trong, ba thảy chìa khóa lên bàn ngoài hành lang và thấy mẹ tôi trong phòng khách. Mẹ với nội đang ngồi kế nhau trên đi văng như thể đợi ba con tôi về. “Lucas đâu mẹ?” tôi hỏi, theo ba vào phòng.
“Dưới nhà chơi Xbox.” Mẹ tắt tiếng ti vi còn nội thì nghiêng đầu nhìn thẳng vào tôi. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Cooper nãy giờ cứ úp mở.” Ba liếc sang tôi với ánh mắt nửa dò xét nửa phớt lờ. Ba không biết có nên coi cơn hoảng loạn thấy rõ của tôi là nghiêm trọng hay không. “Con nói đi Cooperstown. Nãy giờ lùm xùm vụ gì? Lần này bọn họ có bằng chứng thật rồi hả?”
“Bọn họ nghĩ là mình có.” Tôi hắng giọng và thọc tay vào túi quần. “Ý con là, họ có. Có thông tin mới.”
Tất cả im lặng, đón nhận điều đó, cho đến khi nhận ra tôi không có ý nói tiếp. “Thông tin mới kiểu gì?” mẹ ướm lời.
“Có một bài đăng trên trang của Simon được mã hóa trước khi cảnh sát xem được. Có lẽ đó là cái lúc đầu nó định đăng về con. Chả dính gì tới steroid hết.” Giọng miền Nam của tôi lại xuất hiện.
Ba thì chưa bao giờ bị biến giọng, và cũng không nhận ra khi giọng tôi lúc này lúc kia. “Ba biết mà!” ba nói đắc thắng. “Vậy là con trong sạch rồi hả?”
Tôi im lặng, đầu óc trống trơn. Nội nghiêng tới trước, tay nắm chặt cái đầu gậy hình đầu lâu. “Cooper, Simon định nói gì về bây?”
“À.” Chỉ mấy chữ thôi là đủ cưa cuộc đời tôi ra thành Trước và Sau. Phổi tôi cạn sạch không khí. Tôi không thể nhìn mẹ, và chắc chắn không thể nhìn ba. Nên tôi tập trung vào nội. “Simon. Không biết làm cách nào. Lại. Phát hiện. Ra.” Chúa ơi. Tôi không còn chữ nào để kéo dài thêm nữa. Nội nhịp gậy xuống sàn như thể muốn giúp tôi nói tiếp. “Con là gay.”
Ba cười. Cười thành tiếng thật sự, kiểu cười sảng khoái nhẹ nhõm, rồi vỗ vai tôi. “Chúa ơi, Coop. Làm ba mày sợ hết hồn. Nói thiệt đi, có chuyện gì?”
“Kevin.” Nội rít lên qua kẽ răng. “Cooper không giỡn đâu.”
“Đương nhiên là giỡn rồi,” ba nói, vẫn còn cười. Tôi nhìn mặt ba, vì khá chắc đây là lần cuối cùng ba sẽ nhìn tôi theo cái cách quen thuộc đó. “Phải không?” Mắt ba đánh sang tôi, bình thản và tự tin, nhưng khi thấy mặt tôi nụ cười của ba tắt dần. Đây rồi. “Phải không Coop?”
“Không,” tôi đáp.