Chương 23
Addy
Thứ Hai ngày 22 tháng Mười, 8:45 sáng
Xe cảnh sát lại xếp hàng trước trường Bayview. Và Cooper lảo đảo trên hành lang như thể cậu mấy ngày không ngủ. Tôi không nhận ra hai việc đó có thể liên quan ra sao cho đến khi cậu kéo tôi sang bên trước hồi chuông đầu tiên. “Mình nói chuyện được không?”
Tôi nhìn cậu kỹ hơn, trong lòng dấy lên cảm giác bất an. Tôi chưa từng thấy mắt Cooper vằn máu lên thế này. “Ừ, dĩ nhiên.” Tôi nghĩ cậu muốn nói ở ngay hành lang này, nhưng ngạc nhiên thay cậu lại dẫn tôi qua cầu thang sau ra bãi đỗ xe, ở đó cậu tựa người vào tường cạnh cửa. Thế này có lẽ tôi sẽ muộn tiết chủ nhiệm mất, nhưng điểm chuyên cần của tôi đã rất tệ rồi nên có muộn thêm lần nữa cũng chẳng sao. “Sao thế?”
Cooper dùng tay vuốt mái tóc màu cát của cậu cho tới khi nó dựng thẳng lên, chưa bao giờ tôi tưởng tượng tóc Cooper làm được điều đó cho tới lúc này. “Mình nghĩ cảnh sát ở đây là vì mình. Để tra hỏi về mình. Mình chỉ... muốn nói với ai đó lý do trước khi tất cả mọi chuyện bung bét.”
“OK.” Tôi chạm vào mu bàn tay cậu, và cứng người vì bất ngờ khi thấy nó đang run rẩy. “Cooper, chuyện gì thế?”
“Thì chuyện là...” Cậu ngập ngừng, nuốt khan.
Có vẻ như cậu sắp thú nhận gì đó. Trong một giây hình ảnh Simon lướt qua tâm trí tôi: cái cảnh nó gục xuống trong phòng và gương mặt hổn hển đỏ lừ vì khó thở của nó. Tôi không kìm được phải nhăn mặt. Rồi tôi nhìn vào mắt Cooper - loang loáng nước, nhưng vẫn hiền lành như thế - và tôi biết không thể là chuyện đó. “Chuyện là gì, Cooper? Không sao đâu. Cậu có thể nói với mình.”
Cooper nhìn tôi, tiếp nhận toàn bộ hình ảnh trước mắt cậu - mái tóc rối bù chĩa tứ tung vì tôi không dành thời gian sấy khô, da dẻ xuống cấp vì đủ thứ căng thẳng, áo thun phai màu in ảnh ban nhạc nào đấy Ashton từng thích, vì đống đồ cần giặt ở nhà đã chất cao như núi - rồi cậu đáp, “Mình là gay.”
“Ồ.” Ban đầu tôi vẫn chưa hiểu, sau đó mới vỡ ra. “Ồồồồ.” Toàn bộ vụ không-quan-tâm-đến-Keely đột nhiên trở nên rõ ràng. Có vẻ như tôi không nên chỉ thốt ra mỗi vậy, vậy là tôi thêm vào: “OK.” Một lời đáp không thỏa đáng, nhưng chân thành, có lẽ vậy. Bởi Cooper khá là tuyệt vời, ngoại trừ cái kiểu lúc nào cũng hơi xa cách của cậu. Thật là sáng tỏ được nhiều điều.
“Simon phát hiện ra mình đang quen một người. Con trai. Nó định đăng trên Nghe Đồn với bài của mọi người. Nhưng rồi phần đó bị thay ra và thế vào bằng nội dung giả về việc mình dùng steroid. Không phải mình làm đâu,” cậu nói vội. “Nhưng họ nghĩ là mình. Nên giờ họ chĩa mũi dùi vô mình, tức là nguyên trường sẽ biết sớm thôi. Mình nghĩ mình muốn... chính miệng kể ra với ai đó trước.”
“Cooper, sẽ chẳng ai quan tâm đâu...” tôi mở miệng, nhưng cậu lắc đầu.
“Có đấy. Cậu biết là có mà,” cậu nói. Tôi cụp mắt xuống, vì không thể chối được. “Mình đã ráng né toàn bộ cuộc điều tra này,” cậu nói tiếp, giọng khàn đi. “Mong bọn họ coi đó như là tai nạn vì không có bằng chứng thực sự nào hết. Giờ mình cứ nghĩ tới điều Maeve nói về Simon hôm bữa - bao nhiêu thứ kỳ cục diễn ra quanh nó. Cậu nghĩ có thể có gì không?”
“Bronwyn nghĩ có,” tôi nói. “Cậu ta muốn bốn chúng ta tập hợp lại với nhau và trao đổi thông tin. Bảo là Nate sẽ đồng ý.” Cooper lơ đễnh gật đầu, và tôi nhận ra vì hầu hết thời gian cậu vẫn ở trong cái bong bóng của Jake, nên cậu vẫn chưa cập nhật đây đủ những chuyện gần đây. “Nhân tiện, cậu có nghe về mẹ Nate không? Chuyện cổ, ừm, chưa chết í?”
Tôi không nghĩ mặt Cooper còn tái hơn được nữa, nhưng hóa ra là được. “Gì?”
“Chuyện hơi dài, nhưng - phải đó. Hóa ra cổ nghiện ma túy và thời gian qua sống trong một cộng đồng nào đó, nhưng giờ thì về rồi. Và có vẻ là đã cai được. À, với lại Bronwyn bị gọi lên đồn vì một bài viết kinh tởm Simon nói về em gái cậu ta hồi năm lớp mười. Bronwyn bình luận bảo nó đi chết đi, nên... cậu biết đấy. Tình hình giờ tệ ra phết.”
“Cái quái gì vậy?” Thấy cái vẻ không tin nổi trên mặt Cooper, tôi biết là đã giúp được cậu tạm quên đi vấn đề của mình. Rồi chuông báo vào lớp vang lên, và vai cậu sụm xuống. “Chúng ta đi thôi. Nhưng, OK. Nếu các cậu tụ tập, thì mình cũng tham gia.”
Cảnh sát Bayview ngồi ở phòng họp cùng một liên lạc viên của trường lần nữa, rồi bắt đầu phỏng vấn từng học sinh một. Ban đầu tình hình có vẻ im ắng, và khi chúng tôi qua hết ngày mà không có tin đồn nào nổi lên thì tôi bắt đầu hy vọng là Cooper đã sai về việc bí mật của cậu bị bại lộ. Nhưng đến giữa buổi sáng thứ Ba, những lời thì thầm bắt đầu. Tôi không biết là do kiểu câu hỏi bên cảnh sát đưa ra, hay là những người mà họ nói chuyện, hay chỉ là theo đường rò rỉ quen thuộc, nhưng trước giờ trưa bạn-cũ của tôi, Olivia - người đã không nói chuyện với tôi từ khi Jake đấm TJ - chạy đến chỗ tủ đồ của tôi và chụp tay tôi vẻ hớn hở thuần khiết.
“Chúa ơi. Cậu có nghe tin về Cooper chưa?” Mắt cậu ta trố ra vì háo hức và cậu ta hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm ríu rít. “Mọi người đều đang nói cậu ta gay.”
Tôi giật tay lại. Nếu Olivia nghĩ tôi sung sướng được là một phần của cái nhà máy tin đồn này, thì cậu ta nhầm rồi. “Ai quan tâm chứ?” tôi lạnh nhạt đáp.
“Ừ thì, Keely.” Olivia khúc khích, hất tóc ra sau vai. “Thảo nào cậu ta không chịu ngủ với Keely! Giờ cậu đi ăn trưa à?”
“Ừ. Với Bronwyn. Gặp sau nhé.” Tôi sập tủ và quay ngoắt người bỏ đi trước khi cậu ta kịp nói gì.
Trong nhà ăn, tôi lấy phần của mình và ra chiếc bàn quen thuộc. Bronwyn trông xinh xắn với đầm len và bốt, tóc xõa ngang vai. Má cậu ta hồng đến độ tôi tự hỏi có phải hôm nay cậu ta trang điểm không, nhưng nếu đúng thế thì thật sự trông rất tự nhiên. Cậu ta cứ nhìn ra cửa.
“Chờ ai à?” tôi hỏi.
Mặt cậu ta đỏ hơn. “Chắc thế.”
Tôi khá chắc mình biết cậu ta chờ ai. Có lẽ không phải Cooper, mặc dù cả nhà ăn dường như đang chờ cậu. Khi cậu bước vào nhà ăn tất cả lặng đi, rồi tiếng lầm rầm khe khẽ lan khắp phòng.
“Cooper Clay là Cooper GAY!” ai đó rú lên bằng cái giọng the thé, và Cooper cứng đờ người ngay cửa khi có thứ gì đó bay ngang phòng và đập vào ngực cậu. Tôi nhận ra cái vỏ màu xanh đó ngay tức thì: bao cao su Trojan. Nhãn hiệu Jake dùng. Mà có lẽ là cả nửa trường này luôn. Nhưng nó đúng là xuất phát từ cái bàn cũ của tôi.
“Chào em, người đẹp thông đít,” ai đó hát, và cả phòng rộ tiếng cười. Một số là ác ý còn đa số là sốc và lo lắng. Phần lớn mọi người có vẻ như không biết phải làm gì. Tôi chết lặng vì gương mặt Cooper là thứ kinh khủng nhất tôi từng thấy và tôi muốn, muốn vô cùng, là chuyện này không hề diễn ra.
“Ôi, câm mẹ nó đi.” Là Nate. Cậu ta ở ngay cửa với Cooper, tôi ngạc nhiên vì chưa từng thấy cậu ta ở nhà ăn bao giờ. Cả phòng cũng đồng thời bị bất ngờ, im lặng đủ để cái giọng khinh thường của cậu ta cắt ngang mọi lời thì thào trong lúc cậu ta quan sát cảnh tượng trước mắt. “Bọn giẻ rách mấy người rách việc quá đi chõ mũi vào cái chuyện này thật à? Kiếm gì khác mà làm đi.”
Một đứa con gái giả làm tiếng ho và hô: “Bồ kìa!” Vanessa cười khinh khỉnh khi chung quanh mọi người rộ lên tiếng cười cả tháng qua vẫn nhắm vào tôi: nửa tội lỗi, nửa sung sướng, và trăm phần trăm Ơn Chúa chuyện này không xảy ra với mình. Ngoại lệ duy nhất là Keely, đang bặm môi cắm mặt xuống đất, và Luis, đang dợm đứng lên, cẳng tay chống lên bàn. Một trong các cô cấp dưỡng lừng khừng ở cửa nhà bếp và nhà ăn, trông có vẻ bối rối không biết nên để mặc mọi chuyện hay gọi giáo viên đến can thiệp.
Nate nhìn thẳng vào cái mặt vênh váo của Vanessa mà không hề lúng túng. “Thật à? Cô có ý kiến à? Tôi còn không biết tên cô vậy mà lần trước ở một bữa tiệc cô đã tìm cách thọc tay vào quần tôi đấy.” Lại thêm nhiều tiếng cười, nhưng lần này không nhắm vào Cooper nữa. “Thật ra, nếu có thằng nào ở Bayview mà cô chưa thử trò đó thì tôi cũng muốn gặp lắm.”
Vanessa còn đang há hốc thì một cánh tay giơ lên giữa nhà ăn. “Tôi này,” một thằng con trai ngồi ở bàn của nhóm cuồng máy tính. Bạn bè cậu ta cười lo lắng trước sự chú ý bất ngờ của cả phòng dành cho mình - thật sự, chẳng khác nào một đợt sóng chuyển từ mục tiêu này đến mục tiêu kia. Nate giơ ngón cái lên với cậu ta và lại nhìn sang Vanessa.
“Đấy. Thử xem lần này có được không và câm mẹ nó mõm lại đi.” Cậu ta đến bàn chúng tôi và thả ba lô xuống cạnh Bronwyn. Bronwyn đứng dậy, vòng tay quanh Nate và hôn cậu ta như thể chỉ có hai người họ trong lúc cả phòng nổ tung vì những tiếng kêu sửng sốt lẫn hú hét. Tôi cũng trố mắt nhìn như những người kia. Ý tôi là, tôi cũng lờ mờ đoán được, nhưng lần này thì công khai quá. Tôi không chắc Bronwyn có ý muốn phân tán sự chú ý của đám đông khỏi Cooper hay chỉ là không kiềm chế được. Có lẽ cả hai.
Dù gì thì cũng hiệu quả, chẳng ai nhớ đến Cooper nữa. Cậu đứng yên ở cửa cho đến khi tôi kéo tay cậu lại. “Đến ngồi đi. Cả hội sát nhân ở cùng một bàn. Cho họ soi được cả bốn chúng ta một lượt luôn.”
Cooper đi theo tôi, chẳng buồn lấy thức ăn. Chúng tôi ngồi xuống bên bàn và không khí im lặng gượng gạo bao trùm cho đến khi một người nữa xuất hiện: Luis với khay thức ăn trên tay, ngồi xuống chiếc ghế trống cuối cùng ở bàn chúng tôi.
“Ban nãy thật không ra gì,” cậu ta bực bội nói, nhìn vào khoảng trống trước mặt Cooper. “Ông không ăn à?”
“Tôi không đói,” Cooper đáp gọn.
“Ông nên ăn gì đó.” Luis cầm món duy nhất chưa động đến trên khay cậu ta và chìa ra. “Nè, làm quả chuối đi.”
Cả bàn đờ người hết một giây; rồi đồng loạt rũ ra cười. Cả Cooper nữa, cậu một tay chống cằm một tay xoa thái dương.
“Thôi khỏi,” cậu đáp.
Tôi chưa từng thấy Luis đỏ mặt như thế. “Chọn đúng ngày này mà có món chuối chứ,” cậu ta lèm bèm, và Cooper nở nụ cười mệt mỏi với cậu ta.
Những lúc thế này ta biết được ai mới là bạn bè thật sự. Hóa ra tôi không có ai, nhưng tôi mừng là Cooper có.