← Quay lại trang sách

Chương 24

Nate

Thứ Năm ngày 25 tháng Mười, 12:20 đêm

Tôi chạy chậm lại ở ngõ cụt cuối đường Bayview Estates và tắt máy xe, ngồi yên một phút để quan sát xem có ai ở quanh không. Im ắng, thế là tôi xuống xe và đưa tay đỡ Bronwyn xuống.

Khu này vẫn là một khu vực đang xây dở dang không có đèn đường, nên Bronwyn và tôi đi trong bóng tối đến nhà số 5. Khi tới nơi chúng tôi thử cổng trước, nhưng nó bị khóa. Chúng tôi vòng ra sau nhà và tôi kéo thử từng cái cửa sổ cho đến khi tìm được một cửa mở được. Cửa ở đủ gần mặt đất cho tôi dễ dàng chồm vào. “Ra trước đi; mình mở cửa cho cậu vào,” tôi thì thầm.

“Mình nghĩ mình cũng làm được,” Bronwyn nói, chuẩn bị chống người lên. Nhưng cậu không có lực tay, và tôi phải chồm ra để giúp cậu. Cửa sổ không đủ rộng cho cả hai, và khi tôi thả tay ra rồi lùi lại cho cậu có chỗ, cậu lồm cồm bò nốt và đáp xuống sàn cùng một tiếng thụp.

“Duyên dáng lắm,” tôi nói khi cậu đứng lên và phủi quần jean.

“Im đi,” cậu thì thầm, nhìn quanh. “Chúng ta có nên mở cửa trước cho Addy và Cooper không?”

Chúng tôi đang ở trong một căn nhà trống đang xây sau nửa đêm để họp mặt Bộ tứ Bayview. Chẳng khác nào một cuốn phim điệp viên dở ẹc, nhưng chúng tôi chẳng cách nào tụ tập ở đâu khác mà không gây chú ý. Ngay cả đám hàng xóm bình thường bàng quan của tôi đột nhiên cũng chõ mũi vào khi mà giờ đội của Mikhail Powers cứ lượn lờ trên phố nhà tôi.

Vả lại, Bronwyn vẫn đang bị cấm túc.

“Ừ,” tôi nói, và chúng tôi lần mò qua căn bếp xây dở vào phòng khách với ô cửa sổ lồi khổng lồ. Ánh trăng rọi sáng trên sàn, và tôi vặn mở cái chốt chết. “Cậu dặn tụi nó mấy giờ thế?”

“Mười hai rưỡi,” cậu nói, nhấn một nút trên cái đồng hồ Apple của cậu.

“Mấy giờ rồi?”

“Mười hai hai lăm.”

“Tốt. Chúng ta có năm phút.” Tôi vuốt má cậu và áp cậu vào tường, kéo môi cậu về phía mình. Cậu tựa vào tôi và quàng tay quanh cổ tôi, môi hé mở bật ra một tiếng thở khẽ. Tay tôi lần xuống giữa eo và hông cậu, tìm thấy một vệt da trần dưới gấu áo cậu. Bronwyn có cơ thể với những đường cong khó tin bên dưới mớ quần áo kín mít của cậu, dù tôi vẫn chưa thấy được bao nhiêu.

“Nate,” vài phút sau cậu thì thào, với cái giọng hổn hển khiến tôi phát điên ấy. “Cậu định kể cho mình nghe chuyện với mẹ cậu thế nào mà.”

À. Hình như tôi định thế thật. Tôi gặp mẹ lần nữa chiều nay và nó diễn ra... khá ổn. Mẹ tôi xuất hiện đứng giờ và tỉnh táo. Thôi không hỏi han nữa và đưa tôi tiền trả hóa đơn. Nhưng suốt thời gian ấy tôi thầm đánh cược với bản thân xem vụ này sẽ kéo dài bao lâu. Hiện tại tôi cược là hai tuần.

Dù vậy, trước khi tôi kịp trả lời thì cửa kèn kẹt mở ra và chúng tôi không còn một mình nữa. Một hình bóng nhỏ lách vào trong và khép cửa lại. Ánh trăng đủ sáng để tôi thấy rõ Addy, kể cả những vệt đen bất ngờ trên tóc cậu ta. “Ô may quá, tôi không phải người đầu tiên đến,” cậu ta thì thầm, rồi chống tay lên hông nhìn Bronwyn và tôi. “Hai người đang mùi mẫn đấy à? Thật đấy hả?”

“Cậu nhuộm tóc sao?” Bronwyn đáp trả, lách khỏi tôi. “Màu gì đấy?” Cậu đưa tay ra xem xét tóc mái của Addy. “Tím à? Tôi thích đấy. Sao thay đổi thế?”

“Tôi không biết phải chăm sóc tóc ngắn như thế nào,” Addy càu nhàu, thả mũ bảo hiểm xe đạp xuống sàn. “Có màu vào thì trông không tệ lắm nữa.” Cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi và nói thêm, “Nhân tiện, nếu cậu không đồng ý thì tôi cũng không cần ý kiến của cậu nhé.”

Tôi giơ tay lên. “Đâu định nói gì, Addy.”

“Cậu biết tên tôi từ bao giờ thế nhỉ,” cậu ta đốp lại.

Tôi nhăn nhở cười. “Cậu hình như nóng nảy hơn nhiều kể từ hồi mất tóc. Và bạn trai.”

Cậu ta đảo mắt. “Chúng ta làm vụ này ở đâu đây? Phòng khách à?”

“Ừ, nhưng góc trong. Tránh xa cửa sổ,” Bronwyn nói, cẩn thận bước qua đống vật dụng xây dựng và ngồi bắt tréo chân trước một lò sưởi đá. Tôi nằm ườn ra cạnh cậu và chờ Addy làm theo, nhưng cậu ta vẫn đứng cạnh cửa.

“Hình như tôi nghe thấy gì đó,” cậu ta nói, ngó qua mắt thần. Cậu ta mở hé cửa và tránh ra để Cooper vào. Addy dẫn cậu ta tới chỗ lò sưởi nhưng suýt nữa ngã sấp mặt khi vấp phải một sợi dây điện. “Au! Chết tiệt, ồn quá. Xin lỗi.” Cậu ta ngồi xuống cạnh Bronwyn, còn Cooper ngồi cạnh cậu ta.

“Chuyện sao rồi?” Bronwyn hỏi Cooper.

Cậu ta vuốt mặt. “Ồ, cậu biết đó. Sống trong ác mộng. Ba tôi không chịu nói chuyện với tôi, tôi bị xâu xé trên mạng, và mấy đội bóng lúc trước chiêu mộ tôi giờ không chịu trả lời điện thoại của huấn luyện viên Ruffalo. Ngoài những cái đó ra thì tôi ổn.”

“Tôi rất tiếc,” Bronwyn nói, Addy kéo tay cậu ta lại và ấp vào giữa hai tay mình.

Cậu ta thở hắt ra nhưng không rụt tay về. “Có lẽ, chuyện phải thế thôi. Cứ bắt đầu lý do chúng ta có mặt ở đây đi được không?”

Bronwyn hắng giọng. “À, Chủ yếu để... trao đổi thông tin? Eli cứ nói về việc tìm các hình mẫu và mối liên hệ, cũng hợp lý lắm. Tôi nghĩ chúng ta có thể lượt lại những gì đã biết. Và không biết.” Cậu cau mày và bắt đầu đếm bằng ngón tay. “Simon chuẩn bị đăng những thứ gây sốc về chúng ta. Ai đó lừa chúng ta vào phòng đó cùng nhau với cái điện thoại giả. Simon bị đầu độc khi chúng ta ở trong đó. Rất nhiều người ngoài chúng ta có lý do căm ghét Simon. Nó tham gia vào đủ thứ biến thái trên 4chan. Ai biết được nó đã chọc giận kiểu người thế nào.”

“Janae nói Simon ghét bị cho ra rìa và rất buồn bực vì không đi xa hơn được với Keely,” Addy nói, nhìn Cooper. “Cậu nhớ chuyện đó không? Simon tán tỉnh Keely ở vũ hội, và cậu ấy đã nhượng bộ ở một bữa tiệc vài tuần sau đó rồi hôn nó suốt, đâu chừng, năm phút. Nó tưởng chuyện này thực sự sẽ tiến được đến đâu đó.”

Cooper rụt vai lại như thể vừa nhớ ra điều gì không muốn nhớ. “Ừ. Rồi. Có vẻ là một hình mẫu nào đó. Hay mối liên hệ, hay gì đó. Với tôi và Nate, ý tôi là vậy.”

Tôi không hiểu. “Sao?”

Cậu ta nhìn tôi. “Khi tôi chia tay Keely, cậu ấy kể có hôn cậu ở một buổi tiệc để xua Simon đi. Rồi vài tuần sau đó thì tôi rủ cậu ấy đi chơi.”

“Cậu với Keely á?” Addy nhìn tôi chằm chằm. “Cậu ấy không hề kể gì!”

“Chỉ có một hai lần thôi.” Thật tình là tôi đã quên sạch.

“Và cậu là bạn tốt với Keely. Hay từng là,” Bronwyn bảo Addy. Cậu không có vẻ dao động trước ý nghĩ Keely và tôi bên nhau, và tôi phải ngưỡng mộ cách cậu không hề mất tập trung.

“Nhưng tôi không có dính líu gì tới cậu ta. Nên... tôi không biết nữa. Chuyện đó nói lên điều gì không nhỉ?”

Tôi thấy là không,” Cooper nói. “Không ai ngoài Simon quan tâm tới chuyện xảy ra giữa nó và Keely.”

“Keely có thể quan tâm,” Bronwyn chỉ ra.

Cooper cố nín cười. “Cậu không thể cho rằng Keely có dính líu gì với vụ này được!”

“Chúng ta đang thử tất cả khả năng,” Bronwyn nói, cúi tới trước chống tay lên cằm. “Cậu ta là một sợi chỉ xâu chuỗi.”

“Ừ, nhưng Keely không có động cơ gì cả. Không phải chúng ta nên bàn về những người ghét Simon ư? Ngoài cậu,” Cooper nói thêm, và Bronwyn cứng người. “Ý tôi là, vì cái bài blog nó viết về em cậu ấy. Addy có kể tôi nghe. Cú đó hèn, quá hèn. Hồi lúc mới đăng thì tôi chưa thấy. Thấy thì tôi đã lên tiếng rồi.”

“Ừ thì, không phải vì thế mà tôi giết nó,” Bronwyn cứng nhắc nói.

“Tôi không nói là...” Cooper lên tiếng, nhưng Addy cắt ngang.

“Tập trung vào chủ đề chính nào. Còn Leah, hay Aiden Wu thì sao? Không thể nói là hai người họ không muốn trả thù được.”

Bronwyn nuốt khan và cụp mắt. “Tôi cũng thắc mắc về Leah. Cậu ta... à, tôi có mối liên hệ với cậu ta mà chưa kể ra. Cậu ta và tôi từng chung nhóm trong một cuộc thi giả lập Liên Hiệp Quốc, và chúng tôi vô tình đã báo sai ngày hạn chót với Simon khiến cho nó bị mất tư cách tham gia. Nó bắt đầu tra tấn Leah trên Nghe Đồn ngay sau đó.”

Thực ra Bronwyn có kể chuyện này với tôi rồi. Nó khiến cậu cắn rứt suốt một thời gian. Nhưng chuyện này mới với Cooper và Addy, cậu ta lắc lắc đầu. “Vậy Leah có lý do ghét Simon và giận cậu.” Rồi cậu ta cau mày. “Nhưng còn đám chúng tôi thì sao? Sao lôi kéo chúng tôi theo?”

Tôi nhún vai. “Có thể chúng ta chỉ là những bí mật Simon đang ôm sẵn. Thiệt hại đi kèm.”

Bronwyn thở dài. “Tôi không biết. Leah nóng nảy, nhưng không phải là dạng lén lút. Tôi bối rối hơn với chuyện Janae.” Cậu quay sang Addy. “Một trong những điều lạ lùng nhất về cái Tumblr kia là có bao nhiêu chi tiết đúng trên đó. Gần như phải là một trong số chúng ta thì mới biết những chuyện đó - hay dành nhiều thời gian với chúng ta. Cậu không thấy lạ khi Janae chơi với chúng ta dù chúng ta bị tố là đã giết bạn thân nhất của cậu ta sao?”

“A, nói cho đúng, thì tôi có mời cậu ta,” Addy nói. “Nhưng gần đây cậu ta khó hiểu đến lạ. Và các cậu có nhận thấy cậu ta và Simon gần như không kè kè bên nhau nhiều như trước không, độ ngay trước khi Simon chết ấy? Tôi cứ thắc mắc không biết có gì xảy ra giữa họ không.” Cậu ta ngả người ra sau và bặm môi. “Tôi cho rằng nếu có người nào biết những bí mật gì Simon sắp tiết lộ và cách sử dụng chúng, thì đó sẽ là Janae. Tôi chỉ... tôi không biết nữa. Tôi không chắc Janae có khả năng làm những chuyện thế này.”

“Có thể Simon từ chối cậu ta và cậu ta... giết nó?” Cooper có vẻ nghi ngờ trước cả khi kết thúc câu. “Nhưng tôi không thấy làm cách nào được. Cậu ta không có ở đó.”

Bronwyn nhún vai. “Chúng ta không biết chắc điều đó. Khi tôi nói chuyện với Eli, anh ta cứ nói ai đó đã có thể dàn cảnh vụ tai nạn để đánh lạc hướng rồi lẻn vào phòng. Nếu coi đó là một khả năng thì ai cũng có thể làm thế.”

Tôi đã trêu Bronwyn lần đầu tiên cậu nói ra điều đó, nhưng... tôi không biết nữa. Tôi ước có thể nhớ rõ hơn ngày hôm ấy, để có thể nói chắc điều đó có thật sự khả thi không. Toàn bộ vụ việc đã nhòe đi hết cả.

“Một trong hai xe là một chiếc Camaro đỏ,” Cooper nhớ lại. “Trông cổ. Tôi không nhớ đã thấy nó ở bãi xe lần nào trước đó. Hay sau đó. Nghĩ thì cũng khá lạ đó.”

“Ồ, thôi nào,” Addy khịt mũi. “Suy diễn quá rồi. Nghe như thể một luật sư với thân chủ có tội đang tuyệt vọng tìm lối thoát vậy. Có thể ai đó mới đến đi đón con hôm đó thôi.”

“Có thể,” Cooper nói. “Tôi không biết nữa. Anh của Luis làm trong một tiệm sửa xe ở trung tâm. Để tôi thử hỏi anh ta xem một chiếc như vậy có ghé qua không, hay nhờ anh ta hỏi thăm mấy cửa hàng khác.” Cậu ta giơ tay lên khi thấy Addy nhướng mày. “Nè, cậu không phải đối tượng đáng chú ý mới của cảnh sát đâu hen? Mình đang tuyệt vọng đây.”

Chúng tôi không đi đến đâu cả trong cuộc trò chuyện này. Nhưng tôi mấy lần bất ngờ trong khi nghe bọn họ nói. Một: tôi thích cả đám bọn họ hơn là tôi nghĩ. Bronwyn dĩ nhiên là bất ngờ lớn nhất, và nói thích cậu thôi là không đủ. Nhưng Addy đã biến thành một con nhỏ rất ngầu, còn Cooper thì không một màu như tôi tưởng.

Và hai: tôi không nghĩ bất cứ ai trong bọn họ là hung thủ.

Bronwyn

Thứ Sáu ngày 26 tháng Mười, 8:00 tối

Tối thứ Sáu cả gia đình tôi ngồi xuống xem Mikhail Powers điều tra. Tôi cảm thấy tệ hại hơn mọi khi, vừa chuẩn bị tinh thần cho bài đăng của Simon về Maeve vừa lo lắng chuyện về Nate và tôi bị đưa trên chương trình. Tôi không nên hôn cậu ở trường. Mặc dù phải nói thật là lúc đấy cậu trông hot khủng khiếp.

Gì thì gì. Chúng tôi đều lo lắng. Maeve cuộn người cạnh tôi khi nhạc nền chương trình của Mikhail vang lên và ảnh của Bayview lần lượt hiện ra trên màn hình.

Một cuộc điều tra án mạng biến thành cuộc săn phù thủy. Khi chiến thuật của cảnh sát bao gồm cả việc tiết lộ thông tin riêng tư dưới danh nghĩa thu thập bằng chứng, có phải bọn họ đã đi quá xa?

Khoan. Gì cơ?

Máy quay chiếu cận cảnh Mikhail, và ông ta trông điên tiết. Tôi ngồi thẳng lên khi ông ta nhìn vào máy quay và nói, “Tình hình ở Bayview, California, chuyển biến xấu tuần này khi một học sinh đồng tính không công khai bị lộ thiên hướng tính dục của mình sau một loạt những cuộc thẩm vấn của cảnh sát, gây ra một cơn bão truyền thông mà mọi người dân Mỹ quan tâm đến quyền riêng tư cần quan ngại.”

Khi đó tôi mới nhớ ra Mikhail Powers là gay. Ông ta công khai khi tôi còn học cấp hai và vụ đó khá ồn ào vì nó xảy ra sau khi vài tấm ảnh ông ta hôn một người đàn ông khác lan truyền trên mạng. Việc công khai đó ông ta đã không được lựa chọn. Và nhìn cái cách ông ta tường thuật lúc này, có thể thấy ông ta vẫn còn cay vụ đó.

Vậy là bất thình lình cảnh sát Bayview đã thành kẻ xấu. Họ không có bằng chứng, họ xen vào cuộc sống của chúng tôi, và họ xâm phạm quyền hiến định của Cooper. Họ chuyển sang thế phòng thủ khi một người phát ngôn của cảnh sát nói rằng họ đã rất cẩn trọng trong quá trình thẩm vấn và không có rò rỉ từ phía cơ quan họ. Nhưng Liên đoàn Tự do Dân sự Mỹ lúc này đã muốn can thiệp. Và thêm Eli Kleinfelter từ Trước Lúc Chứng Minh một lần nữa lên tiếng về việc toàn bộ vụ này đã được xử lý kém cỏi ra sao kể từ lúc bắt đầu, với bốn chúng tôi bị biến thành vật thí mạng trong khi không ai buồn thắc mắc còn người nào khác có thể cũng muốn Simon Kelleher chết không.

“Có phải tất cả mọi người đã quên ông thầy rồi không?” anh ta hỏi, nghiêng tới trước sau cái bàn đầy hoa. “Ông ta là người duy nhất có mặt trong phòng được đối xử như nhân chứng chứ không phải nghi phạm, mặc dù ông ta có nhiều cơ hội hơn ai khác. Điều đó không thể bỏ qua được.”

Maeve nghiêng đầu qua tôi và thì thầm, “Chị nên làm việc cho Trước Lúc Chứng Minh, Bronwyn.”

Mikhail chuyển sang mục tiếp theo: Simon Kelleher thật sự là ai? Anh chụp kỷ yếu của Simon hiện ra trên màn hình trong lúc người ta kê lại điểm số cao của nó, gia đình tử tế của nó và những câu lạc bộ mà nó tham gia. Rồi Leah Jackson xuất hiện trên màn hình, đứng trên bãi cỏ trước của trường Bayview. Tôi quay sang Maeve, trố mắt, và con bé trông cũng sốc y hệt.

“Chị ta làm thật,” nó thì thào. “Chị ta làm thật kìa.”

Sau cuộc phỏng vấn của Leah là những mẩu trò chuyện với các học sinh khác cũng bị tổn thương do tin đồn của Simon, bao gồm Aiden Wu và một con nhỏ bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà khi tin cậu ta có bầu lan ra. Maeve cầm tay tôi khi Mikhail thả trái bom cuối - ảnh chụp màn hình một chủ đề thảo luận trên 4chan, với bình luận khủng khiếp của Simon về vụ xả súng ở trường học tại hạt Orange được tô vàng:

Thế này, tôi ủng hộ ý đinh phá hoại trường học bằng bạo lực trên lý thuyết, nhưng thằng nhỏ này cho thấy mình bị thiếu óc tưởng tượng trầm trọng. Ý tôi là, làm như nó cũng được đi. Cũng coi như thành công. Nhưng thật là chán. Chẳng phải chúng ta đã thấy kiểu này cả trăm lần rồi sao? Học sinh xả súng trong trường, rồi tự bắn mình, hãy đón xem bản tin tối. Tăng mức độ lên nào, Chúa ơi. Nghĩ ra gì độc đáo hơn đi chứ.

Lựu đạn chẳng hạn. Kiếm samurai? Cho tôi được bất ngờ khi các vị xử một đám chuột bọ nào. Tôi đâu đòi hỏi gì hơn.

Tôi nhớ lại lúc Maeve nhắn tin cái hôm Janae nổi cáu với con bé giờ ăn trưa. “Vậy em thật sự gửi cái đó cho chương trình à?” tôi thì thào.

“Thật mà,” con bé thì thào đáp. “Nhưng em không nghĩ họ sẽ dùng đến. Chẳng ai trả lời em cả.”

Đến khi hết chương trình, cảnh sát Bayview đã trở thành phản diện thật sự, theo sát phía sau là Simon. Addy, Nate và tôi là những người qua đường vô tội bất hạnh bị kẹt giữa làn đạn, còn Cooper là một vị thánh. Tình thế đã đảo chiều ngoạn mục.

Tôi không chắc có thể coi nó là phóng sự không, nhưng Mikhail Powers điều tra chắc chắn đã gây ảnh hưởng suốt mấy ngày sau. Ai đó đã bắt đầu một chiến dịch trên Change.org đòi hủy bỏ cuộc điều tra và đã thu về hơn hai mươi ngàn chữ ký. MLB và những trường đại học khu vực bị chỉ trích việc liệu họ có kỳ thị những cầu thủ gay hay không. Giọng điệu của truyền thông khi đưa tin cũng đổi, nhiều câu hỏi về việc cảnh sát xử lý vụ án hơn là về chúng tôi. Và ngày thứ Hai đi học, mọi người còn nói chuyện lại với tôi nữa. Ngay cả Evan Neiman, thời gian qua cư xử như chúng tôi chưa từng gặp nhau, khép nép tiến lại tôi sau hồi chuông cuối giờ và hỏi tôi có đến buổi luyện tập của Đội tuyển Toán không.

Có thể cuộc đời tôi sẽ không bao giờ hoàn toàn bình thường được như trước, nhưng đến cuối tuần tôi bắt đầu hy vọng nó sẽ bớt dính đến những chuyện về tội phạm hơn.

Tối thứ Sáu tôi đang nói chuyện với Nate qua điện thoại như thường lệ, đọc cho cậu cái bài Tumblr mới nhất. Ngay cả nó cũng có vẻ như muốn bỏ cuộc:

Bị buộc tội giết người đang trở thành một thứ gánh nặng kinh khủng. Ý tôi là, dĩ nhiên, chuyện ti vi đưa tin cũng hay ho đấy. Và nó khiến tôi thấy vui khi biết lớp hỏa mù mình dựng lên vẫn hoạt động tốt - người ta vẫn chưa biết ai giết Simon.

Nate cắt lời tôi sau đoạn đầu tiên. “Xin lỗi, nhưng chúng ta có nhiều thứ quan trọng hơn cần bàn. Trả lời thật lòng nhé: Nếu mình không còn là nghi phạm giết người, cậu còn thấy mình hấp dẫn không?”

“Cậu vẫn còn bị quản chế vì buôn thuốc mà,” tôi chỉ ra. “Thế cũng hot lắm.”

“À, nhưng vụ đó đến tháng Mười hai là hết rồi,” Nate đáp. “Sang năm mới mình đã có thể trở thành công dân gương mẫu. Bố mẹ cậu có thể còn cho mình đưa cậu đi hẹn hò đàng hoàng nữa. Nếu cậu muốn đi.”

Nếu tôi muốn đi. “Nate, mình đã chờ dịp đi hẹn hò với cậu từ năm lớp năm,” tôi nói. Tôi thích việc cậu băn khoăn chúng tôi sẽ ra sao sau khi ra khỏi cái bong bóng quái dị này. Có thể nếu cả hai cùng nghĩ về việc đó, biết đâu chúng tôi sẽ tìm ra giải pháp.

Cậu kể về chuyến thăm mẹ mới nhất, cổ thật sự có vẻ đang cố gắng. Chúng tôi cùng xem một bộ phim - cậu chọn, thật không may - và giọng cậu chê bai lối quay phim cẩu thả đưa tôi vào giấc ngủ. Khi thức giấc sáng thứ Bảy, tôi nhận thấy điện thoại chỉ còn vài phút gọi. Tôi phải hỏi xin cậu một cái mới thôi. Sẽ là cái thứ tư, tôi nghĩ.

Không chừng chẳng mấy nữa chúng tôi còn có thể dùng điện thoại thật của mình.

Tôi nằm trên giường lâu hơn thường lệ, đến lúc tôi cần dậy để Maeve và tôi cùng nhau thực hiện lịch trình quen thuộc là chạy bộ và lên thư viện của hai đứa. Tôi vừa mang xong đôi giày thể thao và đang lục trong tủ đồ tìm cái iPod Nano của mình thì có tiếng gõ cửa dè dặt.

“Vào đi,” tôi nói, lôi ra một cái máy nhỏ màu xanh dưới đống băng buộc đầu. “Em đấy hả Maeve? Có phải tại em mà thứ này chỉ còn mười phần trăm pin không?” Tôi quay lại và thấy em gái tôi trắng bệch và run rẩy đến mức tôi suýt nữa đánh rơi cái iPod. Bất cứ khi nào Maeve trông phát ốm, tôi đều sợ là bệnh của nó trở lại. “Em ổn không?” tôi lo lắng hỏi.

“Em ổn.” Lời nói ra đầy thảng thốt. “Nhưng chị cần xem cái này. Xuống lầu nhé?”

“Chuyện gì thế?”

“Cứ... xuống đi.” Giọng Maeve mong manh đến nỗi tim tôi đập dữ dội. Nó bám chặt tay vịn cầu thang suốt đoạn đường xuống. Tôi định hỏi có chuyện gì không ổn với bố hay mẹ thì nó dẫn tôi vào phòng khách và im lặng chỉ cái ti vi.

Trên ti vi tôi thấy Nate mang còng tay, bị dẫn ra khỏi nhà, và dòng chữ Bắt giữ nghi phạm trong vụ giết hại Simon Kelleher chạy qua dưới chân màn hình.