← Quay lại trang sách

Chương 25

Bronwyn

Thứ Bảy ngày 3 tháng Mười một, 10:17 sáng

Lần này tôi thật sự làm rơi cái iPod.

Cái máy tuột khỏi tay tôi rơi êm ru xuống thảm lót sàn trong khi tôi nhìn một trong hai viên cảnh sát kèm Nate mở cửa sau xe và đẩy cậu, không nhẹ tay chút nào, vào ghế. Màn hình chuyển sang một phóng viên đang đứng ngoài trời, vén lọn tóc đen bị gió thổi ngang mặt ra. “Cảnh sát Bayview từ chối bình luận, ngoài việc nói rằng có bằng chứng mới cung cấp căn cứ hợp lý để buộc tội Nate Macauley, người duy nhất trong Bộ tứ Bayview có tiền án, trong vụ sát hại Simon Kelleher. Chúng tôi sẽ tiếp tục cung cấp diễn biến mới nhất về vụ việc. Tôi là Liz Rosen, tường thuật cho kênh Tin tức 7.”

Maeve đứng cạnh tôi, tay cầm điều khiển. Tôi kéo tay áo nó. “Em tua lại từ đầu được không?”

Nó làm theo, và tôi quan sát mặt của Nate trong đoạn phim quay lại. vẻ mặt cậu vô cảm, gần như chán nản, như thể cậu đã bị thuyết phục dự một buổi tiệc mà mình không hề hứng thú.

Tôi biết vẻ mặt đó. Là vẻ mặt cậu trưng ra khi tôi nhắc đến Trước Lúc Chứng Minh ở thương xá. Cậu đang thu mình lại và chuyển sang chế độ phòng thủ. Không còn dấu vết nào của chàng trai tôi biết qua điện thoại, hay những chuyến đi trên mô tô, hay ở phòng giải trí của nhà tôi. Hay người tôi nhớ hồi tiểu học, cái cà vạt St. Pius lệch và áo sơ mi bỏ ngoài quần, dẫn người mẹ đang nức nở của cậu đi dọc hành lang với vẻ hung hăng thách thức bất cứ ai trong số chúng tôi dám mở miệng cười.

Tôi vẫn tin đó mới là con người thật của Nate. Bất kể điều gì cảnh sát nghĩ hay tìm ra cũng không thể thay đổi điều đó.

Bố mẹ tôi không có nhà. Tôi lấy điện thoại và gọi luật sư, Robin, nhưng không ai bắt máy. Tôi để lại một lời nhắn dài, lộn xộn bị hộp thư thoại của cô cắt ngang, và tôi cúp máy với cảm giác bất lực. Robin là hy vọng duy nhất để tôi có thông tin, nhưng cổ sẽ không coi chuyện này là khẩn cấp. Đó là vấn đề của luật sư tương lai của Nate, không phải cổ.

Ý nghĩ đó khiến tôi càng hoảng. Một luật sư công bị quá tải công việc chưa từng gặp Nate lần nào thì sẽ làm được gì? Mắt tôi đảo khắp phòng và bắt gặp ánh nhìn lo lắng của Maeve.

“Chị có nghĩ có thể nào anh ấy...”

“Không,” tôi gắt. “Thôi nào Maeve, em đã thấy vụ điều tra này bê bối thế nào mà. Họ còn nghĩ chị là hung thủ một thời gian đấy. Họ sai rồi. Chị chắc chắn là họ sai.”

“Nhưng mà, em tự hỏi họ tìm thấy gì,” Maeve nói. “Họ ắt phải cẩn trọng lắm sau bao nhiêu cuộc tấn công của truyền thông tuần này.”

Tôi không đáp. Lần đầu tiên tôi không biết phải làm gì. Óc tôi trống rỗng ngoại trừ một cảm giác lo lắng trào dâng. Kênh 7 đã thôi giả vờ là mình biết tin gì mới nữa, và họ chiếu lại các đoạn clip ngắn về cuộc điều tra cho đến hiện tại. Có đoạn clip từ Mikhail Powers điều tra. Addy với mái tóc ngắn, chĩa ngón tay thối vào mặt người quay phim. Một phát ngôn viên của cảnh sát. Eli Kleinfelter.

Phải rồi.

Tôi lấy điện thoại và tìm tên Eli. Anh ta cho tôi số di động lần vừa rồi tôi nói chuyện và bảo tôi có thể gọi bất cứ lúc nào. Tôi mong anh ta thật sự có ý đó.

Anh ta trả lời ngay sau hồi chuông đầu. “Eli Kleinfelter.”

“Eli ạ? Là Bronwyn Rojas. Từ...”

“Dĩ nhiên rồi. Chào Bronwyn. Anh thấy vậy là em đã xem tin tức rồi. Em có ý kiến gì không?”

“Họ sai rồi.” Tôi nhìn chằm chằm vào ti vi trong lúc Maeve trố mắt nhìn tôi. Nỗi khiếp sợ lan khắp người tôi như một thứ dây leo mọc nhanh, siết lấy tim phổi tôi đến mức tôi không thở nổi. “Eli, Nate cần một luật sư tốt hơn bất cứ luật sư công nào mà họ sẽ phân cho cậu ấy. Cậu ấy cần ai đó thật sự quan tâm và biết mình đang làm gì. Em nghĩ, ừm, à… nói chung em nghĩ cậu ấy cần anh. Anh có thể nhận vụ của Nate được không?”

Eli không trả lời ngay, và khi đáp giọng anh ta có phần dè dặt. “Bronwyn, em biết tôi quan tâm đến vụ này, và tôi thông cảm cho tất cả bọn em. Bọn em đã bị đối xử không ra gì và tôi chắc vụ bắt bớ này cũng chẳng khác. Nhưng tôi đã có một lượng công việc khổng lồ rồi...”

“Xin anh,” tôi cắt ngang, và lời lẽ cứ thế tuột khỏi miệng. Tôi kể với Eli về bố mẹ Nate và việc cậu gần như phải tự nuôi thân từ lớp năm ra sao. Tôi kể anh ta mọi chuyện kinh khủng, đau lòng mà Nate từng kể với tôi, hay tôi chứng kiến hoặc đoán ra. Nate sẽ ghét thế lắm, nhưng tôi chưa từng tin gì hơn là tôi tin cậu cần Eli để không vào tù.

“Được rồi, được rồi,” cuối cùng Eli nói. “Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu hết rồi. Trong hai phụ huynh của cậu ấy có ai đủ tỉnh táo để nói chuyện không? Tôi sẽ tìm thời gian để tư vấn và cho họ vài ý kiến để xoay xở. Tôi chỉ làm được đến thế thôi.”

Chua đủ, nhưng cũng còn hơn không. “Vâng!” tôi nói với giọng tự tin giả tạo lanh lảnh. Nate nói chuyện với mẹ cậu hai ngày trước và cổ đang cố gắng, nhưng tôi không chắc tin tức hôm nay có tác động thế nào với cổ. “Em sẽ nói chuyện với mẹ Nate. Chúng ta gặp nhau ở đâu được ạ?”

“Mười giờ ngày mai, văn phòng của chúng tôi.”

Maeve vẫn nhìn tôi khi tôi cúp máy. “Bronwyn, chị đang làm gì đấy?”

Tôi chộp lấy chìa khóa chiếc Volvo trên bàn bếp. “Chị cần gặp cô Macauley.”

Maeve bặm môi. “Bronwyn, chị không thể...”

Quản lý chuyện này như thể nó là hội học sinh? Nó nói đúng. Tôi cần trợ giúp. “Em đi cùng được không? Xin em đấy?”

Nó cân nhắc chừng ba mươi giây, đôi mắt màu hổ phách vẫn dán vào tôi. “Được.”

Điện thoại tôi gần như trượt khỏi hai bàn tay nhớp mồ hôi trên đường chúng tôi ra xe. Tôi hẳn có một chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trong lúc nói chuyện với Eli. Bố mẹ, bạn bè cùng một đống số lạ tôi không nhận ra chắc là của phóng viên. Tôi có bốn tin nhắn của Addy, tất cả đều xoay quanh nội dung Cậu xem chưa? và CLGT?

“Mình có kể bố mẹ chuyện này không?” Maeve hỏi khi tôi lùi xe ra đường.

“ ‘Chuyện này’ là gì? Vụ bắt Nate hả?”

“Em khá chắc họ biết chuyện đó rồi. Chuyện... sắp xếp luật sư mà chị đang làm này.”

“Em phản đối?”

“Không phải phản đối. Nhưng chị đang phát cuồng hết cả lên còn trước cả khi biết được cảnh sát đã tìm được gì. Có thể họ đúng thì sao. Em biết chị rất thích anh ấy, nhưng... chẳng lẽ không có khả năng anh ấy làm chuyện này?”

“Không,” tôi đáp gọn. “Và có. Chị sẽ nói với bố mẹ. Chị không làm gì sai cả. Chỉ đang tìm cách giúp một người bạn.” Giọng tôi nhíu lại ở mấy chữ cuối, và chúng tôi đi im lặng cho đến khi đến nhà nghỉ Six.”

Tôi nhẹ người khi viên lễ tân bảo cô Macauley vẫn còn lưu ở đây, nhưng không trả lời điện thoại trong phòng. Một tín hiệu tốt - hy vọng cổ đang ở cùng Nate. Tôi để lại lời nhắn cùng số điện thoại của mình và cố không viết hoa và gạch chân quá mức. Maeve đảm nhiệm vai trò tài xế trên đường về trong lúc tôi gọi Addy.

“Cái quái gì vậy?” cậu ta nói khi bắt máy, và cái kẹp vẫn đang ép chặt tim tôi lỏng ra trước vẻ không tin nổi trong giọng cậu ta. “Trước tiên họ nghĩ là tất cả chúng ta làm. Rồi sau đó cả bọn chơi trò giành ghế cho tới cuối cùng rơi trúng vào Nate hả?”

“Có gì mới không?” tôi hỏi. “Nửa tiếng qua tôi không cập nhật gì.”

Nhưng chẳng có gì mới cả. Cảnh sát rất kín tiếng về cái thứ gì đó họ tìm được. Luật sư của Addy không biết chuyện gì đang xảy ra. “Cậu muốn tối nay gặp không?” cậu ta hỏi. “Chắc cậu phát điên lên nhỉ. Mẹ tôi với bạn trai bả có kế hoạch đi chơi rồi, nên Ashton và tôi sẽ làm pizza. Dẫn Maeve theo nhé; chúng ta sẽ có một buổi tối chị em.”

“Có thể. Nếu tình hình không vuột khỏi tầm kiểm soát,” tôi nói, giọng cảm kích.

Maeve ngoặt xe vào phố nhà chúng tôi, và tim tôi chùng xuống khi thấy hàng xe tin tức trắng đậu thành hàng trước cổng. Có vẻ như Univision và Telemundo cũng đã tham gia, và việc này chắc chắn sẽ làm bố tôi nổi điên. Bố chưa bao giờ được họ đưa tin tốt về công ty của mình, nhưng vụ này thì họ lại xuất hiện.

Chúng tôi đỗ trên lối vào nhà ở sau xe bố mẹ tôi, và tôi vừa mở cửa xe thì đã bị năm sáu cái micrô chĩa vào mặt. Tôi lao qua chúng và tới chỗ Maeve ở trước xe, rồi nắm tay con bé hai chúng tôi chen nhau qua đám máy quay cùng đèn nhấp nháy. Hầu hết phóng viên hô những câu như “Bronwyn, cô có nghĩ Nate giết Simon không?” nhưng có một người hỏi lớn, “Bronwyn, có phải cô với Nate có quan hệ tình cảm không?”

Tôi thật sự mong người ta không hỏi bố mẹ tôi câu đó.

Maeve và tôi sập cửa lại sau lưng và khom người đi ngang cửa sổ để vào nhà bếp. Mẹ đang ngồi ở quầy bếp cầm cốc cà phê trong hai tay, mặt đanh lại vì lo lắng. Giọng bố thì oang oang vọng ra từ phòng làm việc đóng cửa trong một cuộc nói chuyện căng thẳng.

“Bronwyn, mẹ con mình cần nói chuyện,” mẹ nói, và Maeve chuồn lên lầu.

Tôi ngồi đối diện mẹ ở bàn bếp và nhói lên khi thấy đôi mắt mệt mỏi của mẹ. Lỗi của mình. “Hiển nhiên là con đã xem tin tức,” mẹ nói. “Bố con đang nói chuyện với Robin về ý nghĩa, nếu có, của chuyện này đối với con. Trong lúc đó, bố mẹ đã nhận được rất nhiều câu hỏi khi đi qua cái sở thú ngoài kia. Một số câu liên quan đến con và Nate.” Tôi có thể thấy mẹ đang rất cố gắng giữ giọng bình thản. “Bố mẹ có thể đã khiến con thấy khó khăn khi nói về... các mối quan hệ nào đó mà con có với mấy đứa kia. Bởi từ góc độ của bố mẹ thì cách tốt nhất để giữ con an toàn là tách mấy đứa ra. Nên có lẽ con nghĩ mình không thể tâm sự với bố mẹ, nhưng bây giờ khi Nate đã bị bắt, mẹ cần con thẳng thắn với mẹ. Có điều gì mẹ cần biết không?”

Ban đầu tôi chỉ có thể nghĩ Đâu là lượng thông tin tối thiểu con có thể cung cấp mà vẫn khiến mẹ hiểu là con cần giúp Nate? nhưng rồi mẹ với tay ra siết tay tôi, và tôi cảm thấy tội lỗi vì tôi chưa từng giấu mẹ điều gì cho đến khi tôi gian lận môn Hóa. Và giờ nhìn xem chuyện đó đã dẫn đến đâu.

Vậy là tôi kể với mẹ gần như mọi chuyện. Ngoại trừ việc đưa Nate vào nhà hay gặp cậu ở Bayview Estates, vì tôi khá chắc như thế sẽ khiến cuộc nói chuyện chệch sang một hướng tai hại. Nhưng tôi giải thích những cuộc gọi khuya, những lần đi mô tô thoát khỏi trường và, phải, cả những lần hôn nhau nữa.

Mẹ cố gắng hết sức để không phát hoảng. Tôi phải công nhận.

“Vậy con... nghiêm túc với cậu ta?” Mẹ gần như nghẹn lại khi nói ra điều đó.

Mẹ không muốn câu trả lời thực sự. Chiến thuật trả-lời-một-câu-hỏi-khác-thay-vì-cái-câu-hỏi-mà-tôi-muốn-né-tránh của Robin sẽ vô cùng hiệu quả vào lúc này. “Mẹ à, con hiểu tình hình lúc này rất kỳ cục và con không thật sự hiểu rõ Nate. Nhưng con không tin cậu ấy hại Simon. Vả lại cậu ấy không có ai giúp đỡ. Cậu ấy cần một luật sư tốt, và con đang cố giúp cậu ấy.” Điện thoại tôi rung lên mà tôi không nhận ra số, và tôi nhăn mặt khi biết mình phải trả lời phòng khi là cô Macauley gọi. “A lô, Bronwyn nghe.”

“Bronwyn, thật may là cô nghe máy! Tôi là Lisa Jacoby bên tờ Los Angeles...”

Tôi cúp máy và lại nhìn mẹ. “Con xin lỗi vì đã không thành thật với mẹ sau tất cả những gì mẹ đã làm cho con. Nhưng xin mẹ để con liên hệ với cô Macauley và Eli. Được chứ ạ?”

Mẹ tôi xoa thái dương. “Bronwyn, mẹ nghĩ con vẫn chưa hiểu mình ngông cuồng nhường nào đâu. Con bỏ ngoài tai lời khuyên của Robin và may cho con là không có hậu quả gì xảy ra. Vẫn có thể có đấy. Nhưng... được, mẹ sẽ không ngăn con nói chuyện với mẹ Nate. Vụ này rắc rối tới mức tất cả mọi người liên quan đều xứng đáng được tư vấn đàng hoàng.”

Tôi vòng tay quanh mẹ và, Chúa ơi, chỉ ôm mẹ một phút thôi cảm giác cũng thật tuyệt.

Mẹ thở dài khi tôi buông mẹ ra. “Để mẹ nói chuyện với bố. Mẹ không nghĩ lúc này hai bố con nói chuyện sẽ có kết quả tốt đẹp gì đâu.”

Tôi không thể nào đồng ý hơn. Tôi đang lên lầu thì điện thoại lại reo, và tim tôi nhảy dựng khi thấy mã vùng 503. Tôi không thể giấu vẻ khấp khởi trong giọng nói khi bắt máy. “A lô, Bronwyn đây.”

“A lô, Bronwyn.” Giọng nói trầm và căng thẳng, nhưng rõ ràng. “Cô là Ellen Macauley. Mẹ Nate. Cháu có để lại lời nhắn.”

Ôi, tạ ơn Chúa tạ ơn Chúa, cổ không phê thuốc rồi bỏ chạy về Oregon. “Vâng. Đúng vậy ạ.”

Cooper

Thứ Bảy ngày 3 tháng Mười một, 3:15 chiều

Khó mà đánh giá các trận đấu giao hữu của tôi nữa, nhưng nhìn chung lần này diễn ra khá tốt. Cú bóng nhanh của tôi được một trăm năm mươi mốt ki lô mét giờ, tôi loại hết batter hai lần, và chỉ có vài tay chọc ghẹo tôi trên khán đài. Dù vậy, tụi nó đội nón kết với tròng thêm cái váy xòe ba lê, nên có hơi nổi hơn so với đám kì thị gay bình thường trước khi bị bảo vệ vô đuổi ra.

Vài người chiêu mộ đại học xuất hiện, và cái tay ở Cal State thậm chí còn chịu nói chuyện với tôi sau đó. Huấn luyện viên Ruffalo bắt đầu được các đội liên lạc lại, nhưng tôi cảm tưởng đây là trò PR hơn là quan tâm thật sự. Chỉ có Cal State là còn nói về chuyện học bổng, dù tôi đang giao bóng tốt hơn bao giờ hết. Coi bộ cuộc đời của một nghi phạm giết người bị lộ ra là gay là vầy đây. Ba không còn chờ tôi ngoài cửa phòng thay đồ nữa. Mà ra thẳng xe khi tôi tập xong rồi khởi động xe trước để chúng tôi có thể nhanh chóng ra về.

Phóng viên lại là một chuyện khác. Bọn họ thèm khát được nói chuyện với tôi. Tôi trấn tĩnh bản thân khi một cái đèn máy quay sáng lên lúc tôi ra khỏi phòng thay đồ, và chờ người phụ nữ cầm micro tua một vòng năm sáu câu hỏi quen thuộc. Nhưng cô ta làm tôi bất ngờ.

“Cooper, cậu nghĩ sao về vụ bắt giữ Nate Macauley?”

“Hả?” tôi dừng phắt lại, quá sốc nên quên mất phải vượt qua cô ta, và Luis xém nữa đụng trúng tôi.

“Cậu chưa biết à?” Nữ phóng viên toe toét như thể vừa trúng số. “Nate Macauley vừa bị bắt vì sát hại Simon Kelleher, và cảnh sát Bayview bảo cậu không còn là đối tượng trong tầm ngắm nữa. Cậu có thể cho tôi hay cảm giác thế nào không?”

“Ừm...” Không. Không thể. Hoặc sẽ không nói. Như nhau cả thôi. “Xin lỗi.”

“Cái quái gì vậy?” Luis thì thào khi chúng tôi đi qua cái máy quay. Nó lấy điện thoại ra vuốt lia lịa trong lúc tôi kiếm xe của ba. “Vãi, bả không có nói dối đâu. Ông ơi.” Nó nhìn tôi chằm chằm, mắt trố ra. “Ông thoát nạn rồi.”

Kỳ thiệt, nhưng phải tới khi nó nói ra tôi mới nghĩ tới điều đó.

Chúng tôi cho Luis đi nhờ xe về, cũng hay vì như thế rút ngắn thời gian ba con tôi ngồi một mình với nhau. Luis và tôi thảy ba lô ra ghế sau, và tôi leo lên ghế lái phụ còn Luis ngồi đằng sau. Ba dò radio, ráng kiếm một kênh tin tức. “Bọn họ bắt thằng Macauley kia rồi,” ba nói với vẻ hài lòng tàn nhẫn. “Ba cho mày biết, xong vụ này đám đó sẽ hứng một rổ đơn kiện cho coi. Bắt đầu với tao.”

Ba liếc mắt qua bên trái chỗ tôi ngồi. Một đặc điểm mới của ba: ba nhìn chếch bên cạnh tôi. Ba chưa nhìn thẳng vào mắt tôi lần nào kể từ lúc tôi kể về Kris.

“À, thì phải là Nate thôi,” Luis bình thản nói. Ném Nate xuống gầm xe buýt, như thể nguyên tuần rồi nó không hề ngồi ăn trưa chung với cậu ta vậy.

Tôi không biết phải nghĩ sao. Nếu tôi phải chỉ đích danh ai từ lúc vụ này mới bắt đầu, thì đó sẽ là Nate. Ngay cả khi cậu ta có vẻ tuyệt vọng thật sự lúc kiếm cây bút Epi cho Simon. Cậu ta là người tôi biết ít nhất, và vốn đã là tội phạm rồi, nên... cũng không phải không thể.

Nhưng khi nguyên cái nhà ăn Bayview chuẩn bị xé xác tôi như một bầy linh dương, thì Nate là người duy nhất lên tiếng. Tôi chưa từng cảm ơn cậu ta, nhưng tôi đã nghĩ trường học sẽ tồi tệ đến mức nào nếu cậu ta lờ tôi đi và để mặc cho mọi việc diễn ra.

Điện thoại tôi đầy tin nhắn, nhưng tôi chỉ quan tâm loạt tin từ Kris. Ngoài lần ghé qua ngắn ngủi để cảnh báo Kris chuyện cảnh sát và xin lỗi về cơn bão truyền thông sắp tới, tôi gần như không gặp cậu mấy tuần qua. Ngay cả khi người ta biết hết về chúng tôi, thì chúng tôi vẫn không có lấy một cơ hội để sống bình thường.

Tôi vẫn không rõ bình thường là như thế nào. Ước gì tôi biết được.

Vđ mới coi tv

Vậy là tốt phải ko??

Đc thì gọi e

Tôi nhắn tin cho cậu trong khi loáng thoáng nghe ba với Luis nói. Sau khi thả Luis xuống, sự im lặng lại trùm lên hai ba con tôi, đặc như sương mù. Tôi là người đầu tiên lên tiếng. “Vậy con thể hiện thế nào ba?”

“Được. Thấy được đấy.” Trả lời ngắn gọn hết mức có thể, như thường lệ dạo gần đây.

Tôi thử lại. “Con có nói chuyện với bên chiêu mộ ở Cal State.”

Ba khịt mũi. “Cal State. Còn chả vô tốp mười.”

“Dạ,” tôi đồng tình.

Chúng tôi bắt gặp xe tin tức khi đang trên con đường nhà chúng tôi. “Mẹ nó,” ba lèm bèm. “Lại nữa rồi. Tao mong là đáng.”

“Cái gì đáng ba?”

Ba vòng xe qua một chiếc xe tin tức, gài số dừng và giật chìa khỏi ổ. “Lựa chọn của mày.”

Lửa giận bừng lên trong tôi - từ điều ba nói và cái cách ba phun ra điều đó mà không thèm nhìn tôi. “Đây không phải lựa chọn,” tôi nói, nhưng tiếng ồn bên ngoài đã át lời tôi khi ba mở cửa xe.

Nhóm phóng viên thưa hơn thường lệ, nên tôi đoán phần lớn đang ở nhà Bronwyn. Tôi theo ba vô nhà, vừa vô thì ba lập tức đi thẳng tới phòng khách bật ti vi. Tôi giờ lẽ ra phải tập nhẹ giãn cơ sau khi thi đấu, nhưng cũng lâu rồi ba chẳng thèm nhắc tôi về lịch tập của mình nữa.

Nội ở trong bếp, làm bánh mì nướng bơ phủ đường nâu. “Trận đấu thế nào hả bây?”

“Hết sảy nội,” tôi mệt mỏi nói, sụp người xuống ghế. Tôi cầm lên một đồng xu nằm chỏng chơ và búng cho nó xoay tít thành một vệt mờ màu bạc ngang mặt bàn bếp. “Con ném tốt, nhưng chả ai quan tâm.”

“Nào nào.” Nội ngồi đối diện tôi với đĩa bánh mì và chìa cho tôi một miếng, nhưng tôi đẩy trả lại nội. “Cứ từ từ. Bây có nhớ nội nói gì trong bệnh viện không?” Tôi lắc đầu. “Sau cơn mưa trời lại sáng. Đấy, tình hình có tệ hơn, nhưng giờ thì chẳng còn đường nào nữa ngoài đi lên.” Nội cắn một miếng và tôi cứ xoay đồng xu cho tới khi nội nuốt. “Bữa nào bây nên dẫn thằng kia tới ăn một bữa, Cooper. Đã tới lúc chúng ta gặp nó rồi.”

Tôi cố hình dung cảnh ba và Kris thảo luận với nhau về món gà bỏ lò. “Ba không thích đâu.”

“À thì, nó sẽ phải quen thôi, đúng không?”

Tôi chưa kịp trả lời thì điện thoại rung báo tin nhắn từ một số tôi không lưu. Bronwyn đây. Addy cho tôi số cậu. Tôi gọi được không?

OK.

Điện thoại tôi reo trong vòng vài giây. “A lô, Cooper. Cậu nghe tin về Nate rồi chứ?”

“Ừ.” Tôi không biết phải nói gì nữa, nhưng Bronwyn cũng không để tôi nói.

“Tôi đang tìm cách hẹn gặp mẹ Nate với Eli Kleinfelter bên Trước Lúc Chứng Minh. Tôi hy vọng anh ta sẽ nhận vụ của Nate. Tôi không biết cậu đã hỏi anh của Luis về chiếc Camaro đỏ trong vụ tai nạn ở bãi đỗ xe chưa?”

“Tuần trước Luis có gọi hỏi rồi. Anh nó sẽ ngó qua nhưng vẫn chưa trả lời.”

“Cậu hỏi lại giùm tôi được không?” Bronwyn hỏi.

Tôi do dự. Dù vẫn chưa hiểu hết toàn bộ tình hình, nhưng trong lòng tôi vẫn hơi cảm thấy nhẹ nhõm. Bởi mới hôm qua tôi còn là nghi phạm số một của cảnh sát. Hôm nay thì không. Nói tôi không thấy mừng là xạo.

Nhưng đây là Nate. Cậu ta không phải bạn tôi, không hẳn. Hoặc hoàn toàn không phải luôn. Nhưng cậu ta cũng không phải người dưng.

“Ừ, OK,” tôi trả lời Bronwyn.