Chương 27
Bronwyn
Thứ Ba ngày 6 tháng Mười một, 7:30 tối
Tôi không được nói chuyện với Eli. Nên tối hôm qua tôi nhắn cho cô Macauley đường dẫn tới bài Tumblr mà Addy, Cooper và tôi cùng đọc, rồi bảo cổ chi tiết lạ thường trong đó. Rồi tôi đợi. Một thời gian dài đến bức bối, cho tới khi tôi nhận được tin nhắn hồi âm của cổ sau khi tan học.
Cảm ơn cháu. Cô đã báo Eli, nhưng anh ấy dặn cháu không được can thiệp thêm nữa.
Chỉ có thế. Tôi muốn ném điện thoại qua bên kia phòng. Tôi phải thừa nhận; tôi đã dành cả đêm qua tưởng tượng thông tin động trời của Addy sẽ khiến Nate được phóng thích ngay tắp lự. Tuy biết là mình đã quá sức ngây thơ, tôi vẫn nghĩ tin đó không đáng bị phủi đi như vậy.
Dù vậy tôi vẫn không làm sao hiểu ý nghĩa của nó. Vì... Jake Riordan ư? Nếu phải chọn theo kiểu tùy tiện nhất một người có khả năng dính líu vào việc này, tôi cũng sẽ không chọn cậu ta. Và dính líu kiểu gì mới được? Cậu ta viết trang Tumblr đó, hay chỉ bài đó? Cậu ta có gài Nate? Hay giết Simon?
Cooper gạt phắt chuyện đó. “Không thể nào là nó,” Cooper nói hôm tối thứ Hai. “Jake đang tập bóng khi Addy gọi mà.”
“Cậu ta có thể đã bỏ đi,” tôi khăng khăng. Nên Cooper gọi Luis xác nhận. “Luis bảo không có,” Cooper báo lại. “Jake bận tập chuyền bóng suốt thời gian đó.”
Dù vậy, tôi không chắc chúng tôi có thể để toàn bộ cuộc điều tra phụ thuộc vào trí nhớ của Luis. Cậu ta đã làm chết cả đống tế bào não mấy năm qua. Thậm chí còn chẳng thắc mắc vì sao Cooper hỏi.
Giờ tôi ở trong phòng mình với Maeve và Addy, dán lên tường hàng chục tấm giấy nhớ đủ màu tóm tắt lại toàn bộ những gì mình biết. Rất giống trong phim, có điều không gì có nghĩa cả.
Có kẻ bỏ điện thoại vào ba lô mình
Simon bị hạ độc trong giờ phạt
Bronwyn, Nate, Cooper, Addy và thầy Avery cùng ở trong phòng
Tai nạn xe làm phân tâm
Jake có viết ít nhất một bài Tumblr
Jake và Simon từng là bạn
Leah ghét Simon
Aiden Wu ghét Simon
Simon thích Keely
Simon có một cái tôi khác mê bạo lực trên mạng
Simon bị trầm cảm
Janae có vẻ trầm cảm
Janae và Simon không còn là bạn?
Mẹ tôi gọi lên lầu. “Bronwyn, Cooper đến rồi.”
Mẹ thích Cooper rồi. Thích đến mức không hề phản đối chuyện mấy đứa tôi tụ tập, dù Robin đã khuyên giữ khoảng cách.
“Chào,” Cooper nói, không hề hụt hơi tí nào sau khi leo cầu thang. “Tôi không ở lâu được, nhưng có chút tin tốt đây. Luis nghĩ là đã tìm ra cái xe. Anh nó gọi một người bạn ở tiệm sửa xe bên Eastland và họ có một chiếc Camaro bị hỏng cái chắn bùn ghé qua vài ngày sau khi Simon chết. Tôi có bảng số với số điện thoại luôn.” Cậu ta lục ba lô và đưa cho tôi một mẩu phong bì bị xé ra với chữ số nguệch ngoạc phía sau. “Chắc là có thể đưa cho Eli hả? Không chừng có gì đó.”
“Cảm ơn nhé,” tôi nói giọng cảm kích.
Cooper đưa mắt nhìn tường phòng tôi. “Cái này có ích lợi gì không?”
Addy ngồi xổm xuống và bực bội thốt lên. “Không hề. Chỉ là một mớ những dữ kiện linh tinh. Simon thế này, Janae thế nọ, Leah thế kia, Jake thế kìa...”
Cooper cau mày và khoanh tay, nghiêng tới trước để nhìn rõ hơn. “Tôi không hiểu phần Jake miếng nào. Tôi không tin nó thực sự ngồi xuống và viết cái trang Tumblr khốn kiếp đó. Tôi nghĩ nó chỉ... kể lại cho nhầm người hay sao thôi.” Cậu ta gõ lên tấm giấy với tên chúng tôi trên đó. “Và tôi cứ thắc mắc miết: Sao lại là chúng ta? Sao lôi chúng ta vô vụ này? Chúng ta có phải là thiệt hại đi kèm như Nate nói không? Hay có lý do cụ thể nào đó khiến chúng ta trở thành một phần trong vụ này?”
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta, tò mò. “Như nào?”
Cooper nhún vai. “Đâu biết. Ví dụ cậu và Leah. Một vụ nhỏ thôi, nhưng lỡ một chuyện như thế tạo nên cả chuỗi hiệu ứng domino thì sao? Hay tôi và...” Cậu ta lướt mắt trên tường và dừng lại ở một tấm giấy. “Aiden Wu chẳng hạn. Cậu ta bị công khai chuyện bận đồ nữ, còn tôi giấu chuyện mình gay.”
“Nhưng bài viết đó bị thay đổi,” tôi nhắc cậu ta.
“Tôi biết. Chuyện đó cũng kỳ, phải không? Tại sao bỏ qua một mẩu tin đồn có thật cực kỳ hoàn hảo và thay bằng một tin giả? Tôi không thể rũ đi cái cảm giác đây là tư thù, hiểu không? Cái cách mà trang Tumblr đó giữ cho mọi chuyện tiếp diễn, lôi kéo sự chú ý của mọi người vào chúng ta. Ước gì tôi hiểu lý do.”
Addy vân vê một bên khuyên tai. Tay cậu ta run run, và khi cất tiếng, giọng cậu ta cũng run. “Chuyện giữa tôi và Jake có thể gọi là tư thù. Và có thể Jake ghen với cậu, Cooper. Nhưng Bronwyn và Nate... vì sao lại kéo hai người vào?”
Thiệt hại đi kèm. Chúng tôi ai cũng bị ảnh hưởng, nhưng đến giờ thì Nate đang bị nặng nhất. Nếu Jake là kẻ đứng sau vụ này thì thật vô lý. Nhưng rồi, toàn bộ chuyện này có gì hợp lý đâu.
“Tôi phải đi thôi,” Cooper nói. “Có hẹn với Luis.”
Tôi cũng nở được một nụ cười. “Không phải Kris sao?”
Nụ cười đáp lại của Cooper có hơi khiên cưỡng. “Bọn tôi vẫn đang xem xét mối quan hệ này. Mà thôi, nếu vụ chiếc xe có giúp được gì thì báo tôi nhé.”
Cậu ta đi và Maeve đứng lên, sang vị trí gần giường tôi mà Cooper mới bỏ lại. Nó chỉnh các tấm giấy nhớ trên tường, xếp bốn tấm với nhau thành một hình vuông:
Jake có viết ít nhất một bài Tumblr
Leah ghét Simon
Aiden Wu ghét Simon
Janae có vẻ trầm cảm
“Đây là những người có liên quan nhất. Họ hoặc có lý do ghét Simon, hoặc chúng ta đã biết họ có dính líu theo cách nào đó. Có người khả năng không cao” - nó gõ lên tên Aiden - “và có người thì có cờ đỏ cắm ngay tên mình.” Nó chỉ vào Jake và Janae. “Nhưng không có gì rõ ràng. Chúng ta đang bỏ lỡ điều gì?”
Chúng tôi nhìn những tấm giấy nhớ trong im lặng.
Bạn có thể tìm hiểu được nhiều điều về một con người khi có biển số xe và điện thoại của người đó. Chẳng hạn như địa chỉ. Và tên, và trường học nữa. Nên nếu muốn, bạn có thể vào trong bãi đỗ xe trường cậu ta trước giờ học và chờ chiếc Camaro đỏ ấy đến. Về lý thuyết.
Hoặc thực tế.
Tôi định chuyển số Cooper đưa cho cô Macauley để cổ chuyển cho Eli. Nhưng tôi cứ nghĩ tới cái tin nhắn cụt lủn đó: Cảm ơn cháu. Cô đã báo Eli, nhưng anh ấy dặn cháu không được can thiệp thêm nữa. Eli có nhìn nhận tôi nghiêm túc không? Anh ta là người đầu tiên nhắc đến vụ tai nạn như một điều đáng ngờ, nhưng anh ta đang dành hết thời gian cố gắng để giữ Nate được ở lại trung tâm cải tạo vị thành niên. Anh ta có thể coi chuyện này thuần túy chỉ là một thứ khó chịu gây phân tâm.
Dù sao thì, tôi chỉ xem xét tình hình thôi. Tôi tự nhủ như thế khi tiến vào bãi đỗ xe của trường trung học Eastland. Bọn họ bắt đầu tiết học bốn mươi phút trước chúng tôi, nên tôi vẫn có thể trở về Bayview dư dả thời gian trước khi hồi chuông đầu vang lên. Trong xe khá bí nên tôi hạ kính cửa trước xuống trong lúc cho xe vào một ô trống và tắt máy.
Vấn đề là, tôi cần làm gì đó. Nếu không tôi sẽ lại nghĩ về Nate quá mức. Về nơi cậu đang ở, những gì cậu đang trải qua, và việc cậu không chịu nói chuyện với tôi. Ý tôi là, tôi hiểu cậu không có nhiều phương cách liên lạc. Hiển nhiên rồi. Nhưng đâu phải là không có. Tôi hỏi cô Macauley xem mình ghé thăm được không, và cổ báo lại Nate không muốn tôi đến.
Đau lòng làm sao. Cổ nghĩ cậu muốn bảo vệ tôi, nhưng tôi không chắc thế. Cậu vốn khá quen với việc bị mọi người bỏ mặc, và có thể cậu đã quyết định sẽ ra tay trước với tôi.
Một bóng đỏ lướt qua khiến tôi chú ý, một chiếc Camaro cổ với cái chắn bùn sáng bóng đỗ lại cách tôi vài ô. Một cậu trai tóc đen nhỏ con bước ra và lấy ba lô trên ghế lái phụ khoác lên một bên vai.
Tôi không định nói gì. Nhưng cậu ta ngó về phía tôi lúc đi ngang qua cửa xe tôi và trước khi kịp ngăn mình lại, tôi buột miệng, “Này.”
Cậu ta ngừng bước, đôi mắt nâu tò mò nhìn tôi. “A. Tôi biết cậu. Cậu là con nhỏ trong vụ điều tra ở Bayview. Bronte, đúng không?”
“Bronwyn.” Đã lộ rồi, thôi thì cứ dấn tới.
“Cậu đang làm gì ở đây?” Cậu ta ăn mặc như thể đang chờ sự tái xuất của nhạc grunge thập niên 90, áo sơ mi flannel khoác ngoài áo thun Pearl Jam.
“Ừm...” Mắt tôi nhìn về phía xe cậu ta. Tôi nên hỏi luôn, nhỉ? Tôi đến đây vì thế mà. Nhưng giờ khi thật sự nói chuyện với cậu ta, cả chuyến này bỗng có vẻ ngớ ngẩn quá. Tôi phải nói gì đây? À, thế rốt cuộc cái vụ tai nạn xe đúng lúc đến kỳ quặc ở một ngôi trường cậu không theo học là sao? “Đang chờ bạn thôi.”
Cậu ta nhíu mày nhìn tôi. “Cậu có quen học sinh ở đây?”
“Ừ.” Đại khái. Dù sao tôi cũng biết về vụ sửa xe mới đây của cậu.
“Ai cũng bàn tán về chuyện mấy cậu. Lạ lùng nhỉ? Thằng nhóc bị chết ấy - cậu ta hơi dị đúng không? Ý tôi là, ai đi làm một cái ứng dụng kiểu đó chứ? Rồi còn đủ thứ chuyện họ nói trên Mikhail Powers nữa. Kỳ nhỉ.”
Cậu ta có vẻ... lo lắng. Não tôi cứ giục hỏi hỏi hỏi nhưng miệng lại không nghe.
“Thôi. Chào nhé.” Cậu ta dợm bước tiếp.
“Khoan!” Giọng tôi không còn líu lại nữa và cậu ta ngừng bước. “Tôi nói chuyện với cậu chút được không?”
“Chúng ta đang nói đây.”
“Phải, nhưng... tôi có một câu hỏi cho cậu. Khi tôi nói tôi đang đợi bạn, ý tôi là đợi cậu đấy.”
Cậu ta rõ ràng lo lắng. “Tại sao lại đợi tôi? Cậu còn không biết tôi.”
“Vì chiếc xe của cậu,” tôi nói. “Tôi thấy cậu gặp tai nạn trong bãi đỗ xe trường tôi hôm đó. Cái ngày Simon chết.”
Mặt cậu ta trắng bệch và cậu ta chớp mắt với tôi. “Làm sao cậu... vì sao cậu nghĩ đó là tôi?”
“Tôi thấy biển số xe của cậu,” tôi nói dối. Không việc gì phải xì anh của Luis ra. “Chuyện là... thời điểm có hơi trùng hợp đúng không? Và giờ có người đã bị bắt vì một việc tôi chắc chắn cậu ấy không làm và tôi tự hỏi... cậu có vô tình thấy điều gì hay ai đó lạ lùng hôm ấy không? Sẽ rất có ích...” Giọng của tôi lại nhíu lại và mắt tôi đẫm nước. Tôi nuốt nước mắt vào và cố tập trung. “Bất cứ điều gì cậu nói ra đều sẽ có ích.”
Cậu ta do dự và lùi lại, nhìn về phía dòng người đang đổ vào trường. Tôi chờ cậu ta lùi lại và nhập bọn với họ, nhưng cậu ta sang phía bên kia xe tôi, mở cửa xe và leo vào. Tôi nhấn nút nâng kính cửa lên và quay qua cậu ta.
“Chà.” Cậu ta lấy tay vuốt tóc. “Chuyện này thật quái gở. Nhân tiện, tôi tên Sam. Sam Barron.”
“Bronwyn Rojas. Nhưng chắc cậu biết rồi.”
“Ừ. Tôi đã xem tin tức và tự hỏi mãi là mình có nên lên tiếng không. Nhưng tôi không biết chuyện đó có ý nghĩa gì không. Đến giờ vẫn không biết.” Cậu ta liếc nhanh về phía tôi, như thể tìm kiếm dấu hiệu cảnh giác. “Chúng tôi không làm gì sai cả. Không có gì phạm pháp hết. Theo như tôi biết.”
Sống lưng tôi râm ran và tôi ngồi thẳng lên. “ ‘Chúng tôi’ là những ai?”
“Tôi với thằng bạn. Chúng tôi cố tình gây tai nạn. Có người trả cho chúng tôi mỗi đứa một ngàn đô để làm việc đó. Nói là để chơi khăm thôi. Ý tôi là, là cậu thì có bỏ qua không chứ? Cái chắn bùn sửa không tới năm trăm đô. Còn lại thì ăn trọn.”
“Có người...” Khi nâng kính xe lên trong xe ấm áp hẳn, và hai tay đang nắm vô lăng của tôi nhớp mồ hôi. Tôi nên bật điều hòa lên, nhưng không cục cựa nổi. “Ai? Cậu biết tên người đó không?”
“Tôi không biết, nhưng...”
“Người đó có mắt xanh, tóc nâu?” tôi buột miệng.
“Ừ.”
Jake. Rốt cuộc cậu ta hẳn đã trốn được Luis ở một thời điểm nào đó. “Người đó có... Khoan, tôi có ảnh trong này,” tôi nói, lục ba lô để lấy điện thoại. Tôi khá chắc mình đã có chụp một tấm ảnh những người trong danh sách ảnh hưởng của ngày hội trường hồi tháng Chín.
“Không cần ảnh đâu,” Sam nói. “Tôi biết người đó là ai.”
“Thật sao? Kiểu như, biết tên ấy hả?” Tim tôi đập nhanh đến nỗi tôi có thể thấy ngực mình phập phồng. “Cậu có chắc người đó đưa tên thật không?”
“Cậu ta không nói tên. Tôi chỉ biết sau khi thấy tin tức.”
Tôi nhớ tới những bản tin đầu tiên, ảnh Jake cạnh Addy. Rất nhiều người cho rằng trưng ảnh cậu ta ra như thế thật không ổn, nhưng tôi mừng là họ đã làm thế. Tôi đã bật lên được tấm ảnh hội trường và đưa cho Sam. “Cậu ta đúng không? Jake Riordan?”
Cậu ta chớp mắt nhìn điện thoại tôi rồi lắc đầu, đưa lại. “Không. Không phải cậu ta. Là người có... liên can mật thiết tới vụ này hơn.”
Tim tôi muốn vỡ ra. Nếu không phải Jake thì chỉ còn một người tóc đen mắt xanh trong vụ điều tra thôi. Liên can mật thiết, không kém. Và đó là Nate.
Không. Không. Chúa ơi, không.
“Ai?” Giọng tôi còn không bằng một lời thì thào.
Sam thở hắt ra một hơi và ngả đầu ra ghế. Cậu ta im lặng hết mấy giây dài nhất cuộc đời tôi rồi nói, “Là Simon Kelleher.”