← Quay lại trang sách

Chương 28

Cooper

Thứ Tư ngày 7 tháng Mười một, 7:40 tối

Mấy buổi họp mặt hội sát nhân này dần trở nên thường xuyên. Cơ mà, chúng tôi cần một cái tên mới.

Lần này chúng tôi gặp tại một quán cà phê ở trung tâm San Diego, túm tụm với nhau ở góc quán vì quân số càng lúc càng đông. Kris đi cùng tôi, còn Ashton với Addy. Bronwyn mang theo cả đống giấy nhớ dán trên các tệp hồ sơ bìa nâu, cùng với tấm mới nhất: Simon trả tiền cho hai thằng diễn vụ tai nạn. Cậu ta nói Sam Barron hứa sẽ gọi Eli và báo cho anh ta. Chuyện đó sẽ giúp Nate thế nào, tôi cũng chả biết.

“Sao lại chọn chỗ này vậy Bronwyn?” Addy hỏi. “Đi hơi bị xa đấy.”

Bronwyn hắng giọng và sắp xếp lại đống giấy nhớ một cách rất khoa trương. “Không vì sao cả. Vậy, rồi.” Cậu ta quét ánh mắt hết sức chuyên nghiệp khắp bàn. “Cảm ơn mọi người vì đã đến. Maeve và tôi bàn tới bàn lui những thứ này nhưng vẫn không hiểu gì cả. Bọn tôi nghĩ mấy cái đầu chụm lại chắc sẽ ra gì đó.”

Maeve với Ashton quay lại từ quầy nước. Phát nước cho tất cả, và tôi nhìn Kris lần lượt mở năm gói đường và bỏ vào ly latte của mình. “Sao?” cậu hỏi, phát hiện ánh mắt của tôi. Cậu mặc chiếc polo xanh lá làm tôn lên màu mắt mình, và trông cậu thật sự rất đẹp trai. Đến giờ tôi vẫn cảm thấy mình lẽ ra không được chú ý đến những điều như vậy.

“Em thích đường ha?” Thật ngớ ngẩn. Ý tôi muốn nói là, Anh không biết em uống cà phê thế nào vì đây là lần đầu tiên chúng ta ở chốn công cộng cùng nhau. Kris mím môi, một cử chỉ không hiểu sao lại hấp dẫn tôi như thế. Tôi thấy vừa ngượng vừa hồi hộp, rồi lại vô tình va trúng đầu gối cậu dưới bàn.

“Thế thì sao chứ,” Addy nói, cụng ly với Kris. Thứ chất lỏng trong cốc nhỏ trắng tới độ gần như không thể coi là cà phê.

Kris và tôi đã dành nhiều thời gian bên nhau hơn, nhưng cảm giác vẫn chưa được tự nhiên. Có thể vì tôi đã quen với chuyện lén lút, hoặc có thể tôi vẫn chưa chấp nhận thực tế rằng mình đang hẹn hò với con trai. Tôi nhận ra mình giữ khoảng cách với Kris khi đi từ xe ra quán, vì tôi không muốn người khác đoán chúng tôi là gì của nhau.

Tôi ghét phần đó trong con người mình. Nhưng nó có tồn tại.

Bronwyn gọi một thứ trà bốc khói nào đó trông nóng đến mức không thể uống được. Cậu ta đẩy ly nước sang bên và dựng một tập hồ sơ lên tường. “Đây là những gì chúng ta biết về Simon: Nó định đăng tin đồn về chúng ta. Nó trả tiền cho hai thằng làm giả vụ tai nạn. Nó bị trầm cảm. Nó có một nhân cách biến thái trên mạng. Nó và Janae có vẻ đang cãi nhau. Nó mê Keely. Nó từng là bạn Jake. Tôi có kể thiếu gì không?”

“Nó xóa bài đăng gốc về tôi trên Nghe Đồn,” tôi nói.

“Không nhất thiết,” Bronwyn chỉnh. “Bài về cậu bị xóa. Nhưng chúng ta không biết do ai.”

Cũng có lý.

“Và đây là những gì chúng ta biết về Jake,” Bronwyn tiếp tục. “Cậu ta viết ít nhất một bài trên Tumblr, hoặc giúp ai đó viết nó. Cậu ta không ở trong khu phòng học khi Simon chết, theo lời Luis. Cậu ta...”

“Là một thằng thích kiểm soát,” Ashton cắt ngang. Addy há miệng định cãi, nhưng Ashton không cho. “Đúng thế đó, Addy. Nó kiểm soát từng phần một cuộc đời em suốt ba năm qua. Rồi khi em làm điều gì đó nó không ưa, nó phát rồ.” Bronwyn hí hoáy ghi Jake là kẻ ưa kiểm soát lên một tấm giấy nhớ với ánh mắt xin lỗi hướng sang Addy.

“Chỉ là dữ kiện thôi,” Bronwyn nói. “Giờ thì giả thử...”

Cửa trước bật mở và cậu ta đỏ bừng mặt. “Thật là trùng họp.” Tôi theo hướng mắt cậu ta và thấy một thanh niên có mái tóc bù xù và bộ râu quai nón bờm xờm bước vào quán. Anh ta trông quen quen, nhưng tôi không nhớ ra. Anh ta nhận ra Bronwyn với vẻ chán nản rồi chuyển thành cảnh giác khi thấy cả tôi và Addy.

Anh ta đưa tay ra chắn trước mặt. “Tôi không thấy mấy người. Không thấy ai hết.” Rồi anh ta thoáng thấy Ashton và sửng sốt ngoái lại ngó chị cái nữa, xém thì trượt chân té. “Ồ xin chào. Cô hẳn là chị gái của Addy.”

Ashton chớp mắt, bối rối, nhìn hết anh ta với Bronwyn. “Tôi biết anh sao?”

“Đây là Eli Kleinfelter,” Bronwyn nói. “Anh ấy bên Trước Lúc Chứng Minh. Văn phòng họ ngay trên lầu. Anh ấy là, ừm, luật sư của Nate.”

“Là ngươi không thể nói chuyện với em,” Eli nói, như thể vừa nhớ ra. Anh ta nấn ná ánh mắt nơi Ashton, nhưng rồi quay đi và tiến lại quầy tính tiền. Ashton nhún vai và thổi tách cà phê. Tôi chắc chị đã quen với việc mình khiến đám đàn ông xây xẩm như vậy.

Addy tròn mắt trong lúc nhìn Eli quay đi. “Chúa ơi, Bronwyn. Tôi không tin nổi là cậu lại đi bám đuôi luật sư của Nate.”

Bronwyn có vẻ xấu hổ, mà cũng đúng thôi. Cậu ta lấy cái phong bì tôi đưa ra khỏi ba lô. “Tôi muốn xem liệu Sam Barron có gặp anh ta chưa, và chuyển thông tin này cho anh ta nếu chưa. Tôi nghĩ nếu vô tình gặp Eli, anh ta sẽ nói chuyện với mình. Coi bộ là không rồi.” Cậu ta ném cho Ashton ánh mắt đầy hy vọng. “Nhưng em nghĩ anh ta sẽ nói chuyện với chị.”

Addy chống tay lên hông và giận dữ hất cằm. “Cậu không thể nào bán đứng chị gái tôi thế được!”

Ashton cười gượng và chìa tay nhận cái phong bì. “Miễn là vì đại nghĩa. Chị biết nói gì đây?”

“Bảo anh ta rằng anh ta đã đúng - vụ tai nạn ở Bayview hôm Simon chết là dàn dựng. Phong bì có thông tin của thằng mà Simon trả tiền làm việc đó.”

Ashton tiến ra quầy, chúng tôi nhấp nước trong im lặng. Khi chị trở về một phút sau đó, phong bì vẫn còn trên tay. “Sam có gọi anh ta,” chị xác nhận. “Anh ta bảo mình đang tìm hiểu vụ việc, cảm ơn thông tin của em, và em đừng có chõ mũi vào việc của người khác nữa. Trích nguyên văn.”

Bronwyn có vẻ nhẹ nhõm, không một chút tự ái. “Cảm ơn chị. Quả là tin tốt. Vậy, chúng ta nói đến đâu rồi?”

“Simon và Jake,” Maeve nói, một tay chống cằm, mắt dõi theo hai tập hồ sơ. “Họ có liên quan. Nhưng kiểu gì?”

“Cho tôi nói chút,” Kris ôn tồn nói, và tất cả nhìn cậu như thể đã quên mất cậu có mặt. Mà có lẽ thế thật. Cậu im lặng suốt từ đầu.

Maeve cố bù đắp cho thái độ đó bằng cách mỉm cười khích lệ với cậu. “Vâng?”

“Tôi tự hỏi,” Kris nói. Tiếng Anh của cậu không pha khẩu âm và gần như hoàn hảo, với một chút trang trọng gợi ý cậu không phải người bản xứ. “Rất nhiều sự chú ý được dồn vào việc ai ở trong phòng. Đó là lý do cảnh sát ban đầu nhắm vào bốn người. Vì khả năng để người nào khác không ở trong phòng mà giết được Simon là gần như không có. Đúng chứ?”

“Đúng,” tôi nói.

“Vậy.” Kris gỡ hai tấm giấy nhớ từ trên một tập hồ sơ xuống. “Nếu kẻ sát nhân không phải Cooper, hay Bronwyn, hay Addy, hay Nate - và không ai nghĩ ông thầy ở đó có liên quan gì - thì chúng ta còn lại ai?” Cậu dán hai tấm giấy nhớ đè lên nhau lên bức vách cạnh buồng của chúng tôi, rồi ngồi xuống và nhìn chúng tôi với vẻ chăm chú lịch thiệp.

Simon bị hạ độc trong giờ phạt

Simon bị trầm cảm

Chúng tôi chìm vào im lặng hồi lâu, cho tới khi Bronwyn thở hắt ra một hơi. “Tôi là người kể chuyện toàn tri,” cậu ta nói.

“Gì?” Addy hỏi.

“Đó là điều Simon nói trước khi chết. Tôi nói trong mấy bộ phim teen làm gì có vai đó, và nó bảo ngoài đời thực thì có. Rồi nó một hơi uống cạn cốc nước.” Bronwyn quay lại và gọi “Eli!” nhưng cánh cửa đã đóng lại sau lưng luật sư của Nate.

“Vậy ý cậu là...” Ashton nhìn khắp bàn rồi ngừng lại ở Kris. “Cậu nghĩ Simon tự sát?” Kris gật đầu. “Nhưng tại sao? Sao lại tự sát theo kiểu đó?”

“Quay lại với những gì chúng ta biết nào,” Bronwyn nói. Giọng cậu ta điềm tĩnh, nhưng mặt thì đỏ lừ. “Simon là kiểu người cho rằng bản thân nên ở trung tâm mọi thứ, nhưng lại không được vậy. Và nó ám ảnh với việc gây ra một vụ bạo lực thật lớn ở trường. Nó tưởng tượng về chuyện đó luôn trong những chủ đề trên 4chan. Nếu như đây là phiên bản của nó cho một vụ xả súng ở trường thì sao? Tự sát và lôi theo một đám học sinh khác cùng mình, nhưng bởi một cách không ai ngờ tới. Như là đổ tội sát nhân cho họ chẳng hạn.” Cậu ta quay sang em mình. “Simon nói gì trên 4chan Maeve nhỉ? Nghĩ ra gì độc đáo hơn đi chứ. Cho tôi được bất ngờ khi các vị xử một đám chuột bọ nào.”

Maeve gật đầu. “Hình như nguyên văn là vậy.”

Tôi nghĩ về lúc Simon chết - nghẹt thở, hoảng loạn, hớp lấy hớp để không khí. Nếu nó thật sự tự làm điều đó với bản thân, thì hơn bao giờ hết tôi ước là chúng tôi đã tìm ra cây bút Epi khốn kiếp kia. “Tôi nghĩ nó đã hối hận vào phút cuối,” tôi nói, từng chữ một làm tim tôi trĩu xuống. “Nó trông như rất muốn được cứu. Nếu nó có được thuốc kịp lúc, có thể một lần hút chết như vậy sẽ biến nó thành một người khác.”

Kris siết tay tôi dưới gầm bàn. Bronwyn và Addy trông như trở lại căn phòng Simon chết, kinh hoàng và choáng váng. Họ biết tôi đúng. Im lặng trùm xuống và tôi tưởng chúng tôi đã xong việc cho tới khi Maeve nhìn lên bức vách dán giấy nhớ và bặm má.

“Nhưng Jake thì liên quan gì ở đây?” con bé hỏi.

Kris ngập ngừng và hắng giọng, như thể chờ được phép lên tiếng. Khi không ai phản đối, cậu mới nói, “Nếu Jake không phải là người giết Simon, cậu ta ắt là đồng mưu. Phải có người tiếp tục mọi chuyện sau khi Simon chết.”

Mắt cậu gặp mắt Bronwyn, và giữa hai người họ xuất hiện một sự thấu hiểu. Họ là bộ não của chiến dịch này. Cả đám chúng tôi chỉ cố gắng theo kịp. Tay của Kris rút lại trong lúc cậu nói, tôi cũng rụt tay về.

“Simon phát hiện chuyện Addy và TJ,” Bronwyn nói. “Có thể đó là cách nó tiếp cận Jake từ đầu để có được sự giúp đỡ của Jake, Jake sẽ muốn trả thù, vì cậu ta...”

Tiếng ghế cọ lên sàn ken két cạnh tôi khi Addy lùi lại khỏi bàn. “Ngừng lại,” nhỏ nói giọng nghẹn ngào, lọn tóc highlight tím rủ xuống mắt. “Jake sẽ không... Anh ấy không thể...”

“Chị nghĩ đêm nay thế là đủ rồi,” Ashton nghiêm giọng nói, đứng dậy. “Mấy em cứ tiếp tục, nhưng bọn chị cần về nhà.”

“Xin lỗi nhé, Addy,” Bronwyn nói với vẻ chán nản. “Tôi bị cuốn đi mất.”

Addy phẩy tay. “Không sao,” nhỏ yếu ớt nói. “Tôi chỉ... không thể lúc này.” Ashton khoác tay nhỏ ra đến cửa; rồi chị mở cửa và để Addy bước ra ngoài trước.

Maeve trông theo họ, tay chống cằm. “Chị ấy nói có lý. Toàn bộ chuyện này nghe thật bất khả thi, phải không? Và dù cho mình có đúng thì cũng không chứng minh được gì.” Nó khấp khởi nhìn Kris, như thể trông chờ cậu trổ tài phù thủy với đám giấy nhớ lần nữa.

Kris nhím vai và gõ lên miếng giấy màu hình vuông gần mình nhất. “Có lẽ còn một người biết gì đó có ích đấy.”

Janae có vẻ trầm cảm

Bronwyn và Maeve về tầm chín giờ, Kris và tôi cũng không ở lại lâu hơn. Chúng tôi gom những gì còn lại trên bàn và quăng vô thùng rác cạnh cửa ra vào. Cả hai đều im lặng, bước ra khỏi cuộc hẹn hò kỳ lạ nhất nhì trong lịch sử.

“Chà,” Kris nói, đẩy cửa bước ra và đứng trên lề đường chờ tôi. “Thú vị nhỉ.” Trước khi cậu kịp nói gì khác tôi tóm lấy cậu và ép cậu lên tường quán cà phê, lùa tay vào tóc cậu và dùng lưỡi tách răng cậu ra trong một nụ hôn sâu, nồng cháy. Cậu phát ra một âm thanh trầm đục ngạc nhiên rồi kéo tôi sát vào ngực. Khi một cặp đôi khác bước ra và chúng tôi rời nhau ra, cậu có vẻ choáng váng.

Cậu chỉnh lại áo và vuốt tóc. “Tưởng anh quên cách làm thế rồi.”

“Anh xin lỗi.” Giọng tôi khản đặc vì khao khát hôn cậu lần nữa. “Không phải anh không muốn. Chỉ là...”

“Em biết.” Kris lồng tay mình vào tay tôi và giơ tay cả hai lên như một câu hỏi. “Được chứ?”

“Được,” tôi đáp, và chúng tôi bước đi bên nhau.

Nate

Thứ Tư ngày 7 tháng Mười một, 11:30 đêm

Đây là cách để ta sống sót khi bị giam.

Ta câm miệng. Không kể chuyện đời hay lý do vì sao mình ở đó. Không ai quan tâm đâu trừ phi họ muốn dùng nó chống lại ta.

Ta không nhịn thằng nào hết. Không bao giờ. Trại cải tạo hiển nhiên không phải xứ Oz, nhưng chúng nó vẫn sẽ kiếm chuyện với ta nếu chúng nghĩ ta yếu ớt.

Ta kết bạn. Không phải theo nghĩa đen. Ta xác định những đứa đỡ mất dạy nhất trong đám và làm quen với chúng nó. Đi theo bầy thì vẫn có lợi hơn.

Không phạm luật, nhưng nhìn đi chỗ khác nếu có người làm thế.

Tập thể dục và xem ti vi. Thật nhiều.

Tránh để lính canh chú ý càng nhiều càng tốt. Kể cả người phụ nữ thân thiện quá mức cứ cố gắng mời ta gọi điện trong văn phòng cô ta.

Không phàn nàn chuyện thời gian trôi qua chậm chạp thế nào. Khi ta bị bắt vì một tội phạm nghiêm trọng và còn bốn tháng nữa là ta qua tuổi mười tám, từng ngày bò qua là bạn của ta.

Ta nghĩ ra những cách mới để trả lời câu hỏi bất tận của luật sư. Phải, em đôi khi không khóa tủ. Không, Simon chưa từng tới nhà em. Phải, bọn em có gặp nhau mấy lần ngoài trường. Lần cuối ư? Có lẽ là lần em bán cỏ cho cậu ta. Xí quên, chúng ta không được nói đến chuyện đó, phải không?

Ta không nghĩ đến những chuyện bên ngoài. Hay một ai đó. Nhất là khi quên đi sự tồn tại của ta thì sẽ tốt cho cậu ấy hơn.