← Quay lại trang sách

Chương 29

Addy

Thứ Năm ngày 8 tháng Mười một, 7:00 tối

Tôi cứ đọc đi đọc lại cái Tumblr Nghe Đây như thể nó sẽ khác đi. Nhưng không hề. Lời của Ashton vang vọng trong đầu tôi: Jake là một thằng thích kiểm soát. Chị không sai. Nhưng liệu thế cũng có nghĩa toàn bộ phần còn lại đều đúng? Có lẽ Jake đã kể cho ai đó nghe chuyện tôi nói, và người đó viết. Hoặc tất cả chỉ là tình cờ.

Có điều. Một ký ức vào buổi sáng hôm Simon chết trồi lên, thật vụn vặt đến nỗi nó không hề xuất hiện trong đầu tôi mãi đến lúc này: Jake kéo ba lô từ trên vai tôi xuống cùng nụ cười dễ chịu trong lúc chúng tôi sóng bước cùng nhau trên hành lang. Ba lô em nặng quá. Để anh mang hộ cho. Anh chưa từng làm thế trước đây, nhưng tôi không thắc mắc. Sao tôi phải thắc mắc chứ?

Và một cái điện thoại không phải của tôi được lôi ra từ ba lô của tôi chỉ vài giờ sau đó.

Tôi không chắc điều gì tệ hơn - việc Jake có thể dự phần vào một chuyện kinh khủng như thế, việc tôi đã đẩy anh đến nước đó, hay việc anh đã đóng kịch suốt mấy tuần qua.

“Lựa chọn của nó, Addy,” Ashton nhắc tôi. “Rất nhiều người bị lừa dối mà không mất trí như vậy. Điển hình là chị này. Chị ném cái bình vào Charlie và sống tiếp thôi. Đó mới là phản ứng bình thường. Bất cứ chuyện gì đang xảy ra lúc này đều không phải lỗi của em.”

Có thể đúng thế. Nhưng cảm giác lại không hề như thế.

Vậy là tôi có nhiệm vụ nói chuyện với Janae, người đã vắng mặt ở trường cả tuần liền. Tôi tìm cách nhắn cậu ta vài lần sau khi tan học và tiếp tục sau bữa tối, nhưng cậu ta không hề hồi âm. Cuối cùng, tôi quyết định tìm địa chỉ cậu ta trong danh bạ trường và cứ thế xuất hiện. Khi tôi kể với Bronwyn, cậu ta đề nghị đi cùng, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chỉ mình tôi đến. Janae chưa bao giờ thân thiện với Bronwyn đến mức đó.

Cooper khăng khăng đòi chở tôi dù tôi bảo cậu sẽ phải đợi ngoài xe. Sẽ không có chuyện Janae chịu mở lòng nếu có cậu bên cạnh. “Không sao,” cậu nói lúc đỗ lại phía đối diện căn nhà nhái phong cách kiến trúc Tudor của Janae. “Nhắn mình nếu tình hình có gì bất thường nhé.”

“OK,” tôi nói, đưa tay chào cậu kiểu nhà binh rồi sập cửa xe và băng qua đường. Trước nhà Janae không có chiếc xe nào, nhưng cả căn nhà đều sáng đèn. Nhấn chuông bốn lần mà không có ai đáp, tôi liếc về phía Cooper và nhún vai sau hồi chuông cuối cùng. Tôi định bỏ cuộc thì cửa hé mở và một con mắt viền đen của Janae ngó ra tôi. “Cậu đang làm gì ở đây?” cậu ta hỏi.

“Thăm cậu thôi. Cậu không đi học và cũng không trả lời tin nhắn. Cậu ổn không?”

“Ổn.” Janae cố đóng cửa, nhưng tôi lèn chân vào chặn lại.

“Tôi vào được không?” tôi hỏi.

Cậu ta do dự nhưng thả cửa ra và lùi lại, để tôi đẩy cửa bước vào. Khi thấy cả người cậu ta, tôi suýt nữa há hốc. Cậu ta gầy hơn bao giờ hết, và những mảng mề đay đỏ rực xuất hiện trên mặt và cổ cậu ta. Cậu ta ngượng nghịu gãi. “Sao? Tôi không khỏe. Nhìn là biết mà.”

Tôi ngó nghiêng hành lang. “Có ai ở nhà nữa không?”

“Không. Bố mẹ tôi đi ăn rồi. Nghe này, ừm, tôi không có ý gì đâu, nhưng cậu đến đây làm gì vậy?”

Bronwyn đã chỉ tôi cần nói gì. Tôi cần bắt đầu với những câu hỏi nhỏ, tế nhị về chuyện cả tuần qua Janae ở đâu và cảm thấy thế nào. Tiếp theo đó là chủ đề về chứng trầm cảm của Simon rồi khuyến khích cậu ta kể thêm. Còn phương án sau cùng, tôi có thể nói đến những gì Nate đang phải đối mặt trong lúc văn phòng công tố tìm cách chuyển cậu ta vào một nhà tù thực sự.

Tôi không làm theo bất kỳ điều gì kể trên. Thay vào đó tôi bước tới và ôm cậu ta, lắc lư cơ thể gầy gò của cậu ta như thể một đứa trẻ cần được vỗ về. Cậu ta cũng giống một đứa trẻ, toàn xương nhẹ bẫng với tay chân yếu ớt. Cậu ta cứng lại, rồi gục vào người tôi òa khóc.

“Chúa ơi,” cậu ta nói với giọng khản đặc. “Thật kinh khủng. Mọi chuyện thật kinh khủng.”

“Nào.” Tôi dẫn cậu ta đến sofa phòng khách, hai chúng tôi ngồi xuống và cậu ta khóc thêm tí nữa. Đầu cậu gục vào vai tôi trong một tư thế kỳ quặc trong lúc tôi vuốt tóc cậu. Tóc cậu cứng đơ vì keo xịt, chân tóc màu nâu lông chuột chuyển dần sang màu xanh đen của thuốc nhuộm.

“Simon tự làm chuyện đó, phải không?” tôi thận trọng hỏi.

Cậu ta ngồi dậy và bưng lấy mặt, ngất ngư tới lui.

“Sao cậu biết?” cậu ta nức nở.

Chúa ơi. Đúng là thế thật. Phải đến lúc này tôi mới thật sự tin.

Tôi không nên nói với cậu ta mọi chuyện. Tôi lẽ ra không được nói bất cứ điều gì, nhưng tôi vẫn nói. Tôi không nghĩ ra được cách nào khác để nói chuyện với cậu ta. Khi tôi nói xong cậu ta đứng dậy và lên lầu mà không nói một lời. Tôi chờ vài phút, một tay co lại đặt trong lòng còn tay kia vân vê cái khuyên tai. Cậu ta đang gọi ai sao? Hay lấy súng để bắn vỡ đầu tôi? Hay cắt cổ tay để cùng chết với Simon?

Vừa khi tôi định đi tìm cậu ta, Janae chạy xuống cầu thang mang theo một thếp giấy rồi chìa ra cho tôi. “Tuyên ngôn của Simon,” cậu ta nói, môi nhếch lên đầy cay đắng. “Cái này lẽ ra sẽ được gửi cho cảnh sát một năm sau, sau khi toàn bộ cuộc đời của các cậu đã tan nát hết. Để mọi người biết chính cậu ấy là người làm việc này.”

Xấp giấy run rẩy trong tay tôi khi tôi đọc:

Điều đầu tiên các người cần biết: Tôi ghét cuộc đời mình và mọi thứ trong đó.

Nên tôi quyết định vứt nó đi. Nhưng không phải vứt đi một cách lặng lẽ.

Tôi đã nghĩ rất nhiều về cách thức. Tôi có thể mua súng, như mọi tên khốn khác trên đất Mỹ này. Rồi một sáng nọ chặn cửa và dùng hết số đạn mình có tiêu diệt bọn chuột bọ ở Bayview càng nhiều càng tốt, trước khi dành viên cuối cùng cho bản thân.

Và tôi sẽ mua thật nhiều đạn.

Nhưng chuyện như vậy đã được thực hiện vô số lần rồi. Chẳng còn gây sốc như ngày xưa được nữa.

Tôi muốn sáng tạo hơn. Độc đáo hơn. Tôi muốn vụ tự sát của mình sẽ được bàn tán hàng nhiều năm sau. Tôi muốn những kẻ học đòi phải bắt chước tôi. Và thất bại, vì lên được một kế hoạch như thế này vượt quá khả năng của bọn trầm cảm tầm thường mong được chết các người.

Giờ các người đã chứng kiến sự việc diễn ra như thế nào được một năm. Nếu nó đi theo đúng hướng tôi hy vọng, thì các người hoàn toàn không biết chuyện gì đã thực sự xảy ra.

Tôi ngẩng lên khỏi xấp giấy. “Tại sao?” tôi hỏi, miệng đắng ngắt. “Làm sao Simon lại đến nước này?”

“Cậu ấy bị trầm cảm một thời gian rồi,” Janae nói, tay vò vò chiếc váy đen mặc trên người. Mấy chiếc vòng kim loại đeo trên hai tay kêu leng keng theo chuyển động của cậu ta. “Simon lúc nào cũng cảm thấy mình đáng được tôn trọng và chú ý hơn những gì cậu ấy thật sự nhận được, cậu biết đấy? Nhưng năm nay cậu ấy trở nên cay cú với chuyện đó hơn hẳn. Cậu ấy bắt đầu ở trên mạng nhiều hơn và chơi với mấy thằng biến thái, tưởng tượng ra chuyện trả thù những người khiến cậu ấy khốn khổ. Đến độ tôi không nghĩ cậu ấy còn biết đâu là thật nữa. Khi có gì tồi tệ xảy ra thì cậu ấy phản ứng quá mức.”

Lời lẽ giờ trôi tuột ra khỏi cậu ta. “Cậu ấy bắt đầu nói về việc tự sát và kéo người khác theo cùng, nhưng theo kiểu sáng tạo. Cậu ấy ám ảnh với ý nghĩ dùng cái ứng dụng đó để đổ tội cho tất cả những người cậu ấy ghét. Cậu ấy biết Bronwyn gian lận và điều đó khiến cậu ấy tức giận. Bronwyn cầm chắc suất đại diện phát biểu trong lễ tốt nghiệp rồi, nhưng vẫn cản không cho Simon có cơ hội đuổi kịp. Cậu ấy nghĩ Bronwyn hãm hại không cho mình tham dự chung kết Giả lập Liên Hiệp Quốc. Và cậu ấy không chịu nổi Nate vì chuyện xảy ra với Keely. Simon đã tưởng mình có cơ hội với Keely cho tới khi Nate cướp Keely mà thậm chí còn không hề cố gắng hay mảy may quan tâm.”

Tim tôi thắt lại. Chúa ơi, tội nghiệp Nate. Vào tù vì một lý do vô nghĩa, ngu ngốc như thế. “Còn Cooper? Có phải Simon lôi cậu ấy vào cũng vì Keely không?”

Janae bật ra một tiếng cười cay đắng. “Cậu Tốt Tính ấy hả? Cooper khiến Simon bị vào danh sách đen không được dự buổi tiệc sau vũ hội của Vanessa. Dù Simon nằm trong danh sách ảnh hưởng này kia. Cậu ấy vô cùng mất mặt vì không chỉ không được mời, mà còn không được phép đến. Mọi người đều được dự, cậu ấy nói.”

“Cooper làm ư?” Tôi chớp mắt. Tin đó mới. Cooper đã không nhắc gì tới chuyện đó, và tôi cũng chẳng hề để ý thấy Simon có mặt hay không.

Mà có lẽ đó là một phần của vấn đề.

Janae lúc lắc đầu. “Ừ. Tôi không hiểu vì sao, nhưng cậu ta đã làm thế. Vậy nên ba người đó là mục tiêu của Simon, và cậu ấy cũng đã sắp sẵn các tin đồn. Dù vậy, tôi chỉ nghĩ là cậu ấy nói thế thôi. Một cách xả giận. Có thể sẽ như thế, nếu tôi thuyết phục được cậu ấy thôi lên mạng và ngừng sự ám ảnh kia lại. Nhưng rồi Jake phát hiện một điều Simon không muốn ai biết và đó chính... đó là giọt nước làm tràn ly.”

Ôi không. Từng giây trôi qua không nhắc đến Jake đã khiến tôi hy vọng là rốt cuộc anh cũng không liên can. “Ý cậu là sao?” Tôi kéo khuyên tai mình mạnh đến nỗi có cơ rách dái tai.

Janae cạy cạy lớp sơn móng tay bị tróc của mình, làm rụng những vụn xám xuống váy. “Simon can thiệp vào phiếu bầu để vào được danh sách ảnh hưởng.” Tay tôi đông cứng còn mắt thì trố ra. Janae bật ra một tiếng cười khô khốc. “Tôi biết. Ngu ngốc quá, đúng không? Simon lạ lùng thế đấy. Cậu ấy chế nhạo người khác là chuột bọ gặm nhấm, nhưng vẫn muốn những điều người khác muốn. Và muốn người ta ngước nhìn mình. Vậy là cậu ấy làm việc đó, rồi khoe với tôi ở hồ bơi mùa hè rồi, cậu khoe là mọi thứ đơn giản như ăn bánh và cậu cũng sẽ can thiệp vào dịp hội trường sắp tới. Và Jake nghe được.”

Tôi có thể hình dung ra ngay phản ứng của Jake, nên những lời tiếp theo của Janae không khiến tôi ngạc nhiên. “Cậu ta cười ngặt nghẽo. Simon phát hoảng. Không thể chịu nổi ý nghĩ Jake sẽ kể chuyện đó cho người khác, và tất cả học sinh sẽ biết cậu ấy đã làm một việc thảm hại thế nào. Kiểu, cậu ấy hàng bao năm trời đi tiết lộ bí mật người khác, và giờ sẽ bị sỉ nhục vì bí mật của chính mình.” Janae rùng mình. “Cậu tưởng tượng được không? Nhà sáng lập Nghe Đồn bị vạch trần là một kẻ giả mạo? Điều đó đẩy cậu ấy vượt qua ranh giới.”

“Ranh giới?” tôi nhắc lại.

“Ừ. Simon quyết định không nói về kế hoạch điên rồ của mình nữa mà thực hiện luôn. Cậu ấy đã biết chuyện cậu và TJ, nhưng án binh bất động đến khi vào học lại. Và dùng điều đó để bịt miệng và lôi kéo Jake. Vì Simon cần người tiếp tục thực hiện mọi thứ sau khi mình chết, mà tôi thì không chịu làm thế.”

Tôi không biết có nên tin cậu ta hay không. “Cậu không chịu?”

“Tôi không chịu.” Janae không nhìn tôi. “Không phải vì các cậu. Tôi không quan tâm bất kỳ người nào các cậu. Mà vì Simon. Nhưng cậu ấy không nghe tôi, và rồi bất thình lình cậu ấy không còn cần tôi nữa. Cậu ấy biết Jake như thế nào, biết cậu ta sẽ phát rồ khi nghe chuyện cậu và TJ. Simon nói với Jake là cậu ta có thể trút hết mọi chứng cứ vào cậu để cậu phải chịu tội và vào tù. Và Jake hoàn toàn đồng ý. Cậu ta còn nghĩ ra ý tưởng nhờ cậu đến phòng y tế hôm ấy để lấy Tylenol cho cậu thêm phần đáng nghi.”

Đầu tôi ong ong. “Sự trả thù hoàn hảo cho việc lừa dối người bạn trai hoàn hảo.” Tôi không nghĩ mình đã thực sự nói ra thành tiếng cho tới khi thấy Janae gật đầu.

“Phải, và sẽ không ai đoán ra vì Simon và Jake còn không phải bạn bè. Với Simon, còn một cái lợi nữa đó là cậu ấy không quan tâm nếu Jake làm hỏng việc và bị bắt. Cậu ấy gần như còn mong như thế. Cậu ấy đã ghét Jake nhiều năm rồi.”

Janae lên giọng như thể đang khởi động cho một trong những màn nói xấu mà có lẽ trước đây cậu ta với Simon đã quá quen. “Cái cách Jake cứ thế bỏ rơi Simon năm lớp chín. Rồi chuyển qua chơi với Cooper như thể cả hai là bạn chí cốt từ đời nào, như thể Simon không còn tồn tại nữa. Như thể cậu ấy chẳng đáng kể.”

Cổ họng tôi ứ nước bọt. Tôi sắp nôn. Không, ngất đi. Có thể cả hai. Cái gì cũng đỡ hơn là ngồi đây nghe chuyện này. Suốt thời gian ấy từ sau cái chết của Simon, khi Jake vỗ về tôi, bắt tôi ngồi chung xe với TJ đi dự tiệc như thể không có gì xảy ra, ngủ với tôi - anh biết hết. Anh ta biết tôi đã lừa dối và đang chờ cơ hội. Chờ dịp trừng phạt tôi.

Có khi đó mới là phần kinh khủng nhất. Anh ta đã cư xử bình thường đến thế nào suốt thời gian ấy.

Bằng cách nào đấy, tôi có thể nói tiếp. “Nhưng cậu... Nhưng Nate bị gài. Jake đổi ý ư?”

Tôi đau đớn nhận ra mình muốn điều đó là sự thật đến thế nào.

Janae không trả lời ngay. Căn phòng im lặng trừ tiếng thở dốc của cậu ta. “Không,” cuối cùng cậu ta nói. “Chuyện là... mọi thứ diễn ra gần như đúng y hệt những gì Simon đã trù tính. Cậu ấy và Jake cho mấy cái điện thoại vào ba lô các cậu sáng hôm đó, rồi thầy Avery phát hiện ra và phạt các cậu, y hệt như Simon dự đoán. Cậu ấy khiến cho cuộc điều tra của cảnh sát dễ dàng hơn bằng cách để ngỏ trang quản lý của Nghe Đồn. Cậu ấy viết dàn ý cho các bài Tumblr và bảo Jake đăng cập nhật từ máy tính công cộng kèm theo chi tiết về những gì đang thực sự diễn ra. Cảm giác như đang xem một chương trình truyền hình thực tế vượt ngoài tầm kiểm soát, và cậu cứ đợi tới lúc nhà sản xuất bước ra và nói, Đủ rồi. Nhưng không ai làm thế. Tôi phát ốm. Tôi cứ bảo Jake là hãy dừng lại đi trước khi quá muộn.”

Ruột gan tôi thắt lại. “Jake không chịu?”

Janae khịt mũi. “Không. Cậu ta toàn tâm toàn ý với kế hoạch sau khi Simon chết. Cảm thấy mình đầy quyền uy khi chứng kiến các cậu bị đưa lên đồn, thấy cả trường xôn xao và mọi người phát cuồng vì cái trang Tumblr. Cậu ta thích thứ quyền lực đó.” Cậu ta ngừng một giây và liếc tôi. “Tôi đoán cậu đã biết cái đó rồi.”

Ừ, có lẽ thế. Nhưng lúc này tôi không cần cậu nhắc. “Cậu đã có thể ngăn lại, Janae,” tôi nói, giọng mỗi lúc một lớn trong lúc cơn sốc dần chuyển thành nỗi tức giận. “Đáng lẽ cậu nên kể ai đó nghe chuyện gì đang xảy ra.”

“Tôi không thể,” Janae nói, rụt người lại. “Có lần khi họp với Simon, Jake ghi âm lại toàn bộ trên điện thoại. Tôi đang cố gắng thuyết phục Simon, nhưng cái cách Jake chỉnh sửa đoạn ghi âm khiến mọi thứ nghe như là chủ ý của tôi vậy. Cậu ta nói sẽ đưa đoạn băng cho cảnh sát và đổ hết lên đầu tôi nếu tôi không giúp.”

Cậu ta run rẩy hít sâu một hơi. “Tôi lẽ ra phải gài bằng chứng vào trong phòng cậu. Cậu còn nhớ cái ngày tôi tới nhà cậu chứ? Tôi có mang cái máy tính theo. Nhưng tôi không làm được. Sau vụ đó, Jake cứ quấy rối suốt và tôi sợ. Tôi cứ thế đổ hết mọi thứ cho Nate.” Cậu ta bật ra một tiếng nấc. “Chẳng khó khăn gì. Nate chẳng khóa cái gì. Và tôi gọi tố cậu ta thay vì cậu.”

“Tại sao?” Giọng tôi nhỏ xíu, và tay tôi run tới nỗi bản tuyên ngôn của Simon kêu sột soạt. “Sao cậu không theo kế hoạch?”

Janae lại đung đưa tới lui. “Cậu tốt với tôi. Hàng trăm người trong cái trường ngu si đó mà không ai, trừ cậu, hỏi tôi có nhớ Simon không. Tôi nhớ chứ. Giờ vẫn nhớ. Tôi rất hiểu cậu ấy điên rồ thế nào, nhưng... cậu ấy là người bạn duy nhất của tôi.” Cậu ta bắt đầu khóc nức nở, đôi vai gầy run rẩy. “Chỉ tới khi cậu đến. Tôi biết chúng ta không thực sự là bạn bè và giờ chắc cậu ghét tôi lắm, nhưng... tôi không thể làm điều đó với cậu.”

Tôi không biết trả lời thế nào. Và nếu cứ tiếp tục nghĩ về Jake thì tôi sẽ điên mất. Tâm trí tôi bấu vào một mẩu nhỏ xíu còn chưa rõ ràng trong cái bộ xếp hình bệnh hoạn này. “Còn bài đăng về Cooper? Tại sao Simon viết sự thật xong lại thay bằng một lời dối trá?”

“Là Jake đấy,” Janae nói, quệt mắt. “Cậu ta bắt Simon đổi. Cậu ta nói mình đang ban cho Cooper một ân huệ, nhưng... tôi không biết. Tôi nghĩ chủ yếu là vì cậu ta không muốn ai biết bạn thân mình là gay. Và cậu ta có vẻ khá ghen tị trước tất cả sự chú ý Cooper có được nhờ chơi bóng chày.”

Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi nên hỏi thêm nhiều nữa, nhưng chỉ nghĩ được một câu. “Giờ sao? Cậu có... Ý tôi là, cậu không thể để Nate bị kết án, Janae. Cậu phải nói với ai đó chứ? Cậu phải nói.”

Janae lấy tay lau mặt. “Tôi biết. Tôi phát ốm vì ý nghĩ đó cả tuần qua. Nhưng vấn đề là, tôi không có gì trừ bản in này. Jake có bản video trên ổ cứng của Simon, cùng toàn bộ các tập tin dự phòng cho thấy cậu ta đã lên toàn bộ kế hoạch này suốt mấy tháng.”

Tôi huơ xấp tuyên ngôn của Simon như cái khiên. “Thế này cũng đủ rồi. Cái này, cùng lời nói của cậu, là rất nhiều rồi.”

“Chuyện gì sẽ xảy đến với tôi?” Janae lúng búng không ra tiếng. “Tôi giống như, đồng phạm, phải không? Hay cản trở công lý? Tôi có thể vào tù. Còn Jake lại có đoạn ghi âm kia nữa. Cậu ta đã bực tôi rồi. Tôi sợ cậu ta nên không dám đến trường. Cậu ta cứ ghé qua và...” Chuông cửa vang lên và Janae cứng người khi điện thoại tôi đánh chuông báo tin nhắn. “Chúa ơi, Addy, chắc là cậu ta đấy. Cậu ta chỉ ghé qua khi thấy xe bố mẹ tôi không có ở ngoài.”

Điện thoại tôi sáng lên với tin nhắn từ Cooper. Jake tới rồi. Có chuyện gì vậy? Tôi chụp cánh tay Janae. “Nghe này. Hãy gài hắn ta hệt như hắn đã gài cậu. Nói với hắn ta về toàn bộ vụ này, và chúng ta sẽ ghi âm lại. Cậu có sẵn điện thoại đấy không?”

Janae lấy điện thoại ra khỏi túi và chuông reo lần nữa. “Không ích gì đâu. Cậu ta lúc nào cũng thu điện thoại tôi trước khi nói chuyện.”

“OK. Tôi sẽ dùng điện thoại của mình.” Tôi ngó vào phòng ăn tối om phía bên kia. “Tôi sẽ trốn trong đó trong lúc cậu nói chuyện với hắn.”

“Tôi không biết mình làm được không,” Janae thì thào, và tôi lắc tay cậu ta thật mạnh.

“Cậu phải làm. Cậu cần sửa chữa mọi thứ, Janae. Chuyện đã đi quá xa rồi.” Tay tôi run rẩy, nhưng tôi cố gắng hồi âm ngắn gọn cho Cooper - Không sao, cú chờ đi - rồi đứng dậy, kéo theo Janae và đẩy cậu ta ra cửa. “Mở cửa đi.” Tôi luống cuống nhào vào phòng ăn và sụp người xuống, mở ứng dụng ghi âm trên điện thoại và bấm Bắt đầu. Tôi để điện thoại ra gần lối vào giữa phòng khách và phòng ăn hết mức mà tôi dám, và núp sau tường cạnh tủ đồ sứ.

Ban đầu, máu dồn lên tai làm tôi không nghe được gì, nhưng khi bớt đi rồi thì tôi nghe giọng Jake: “... không đi học?”

“Tôi không khỏe,” Janae nói.

“Thật sao.” Giọng Jake nhuốm mùi khinh bỉ. “Tôi cũng thế, nhưng vẫn đi học đây. Cậu cũng cần như thế. Sinh hoạt như bình thường, cậu biết mà?”

Tôi phải căng tai ra mới nghe được Janae. “Cậu không nghĩ chuyện này đi xa quá rồi sao Jake? Ý tôi là, Nate vào tù rồi. Tôi biết kế hoạch là như thế, nhưng giờ khi xảy ra chuyện thì kinh khủng quá.” Tôi không biết điện thoại có bắt được tiếng cậu ta không, nhưng tôi không làm được gì hơn. Tôi không thể bắt cậu ta vào phòng ăn được.

“Tôi biết cậu đang hoảng.” Giọng Jake có vẻ bình thản. “Không, ta không thể dừng, Janae. Như thế cả hai ta sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao thì, cho Nate vào tù là lựa chọn của cậu, phải không? Lẽ ra phải là Addy, nhân tiện, đó là lý do tôi tới đây. Cậu làm hỏng vụ đó và giờ cậu phải chịu trách nhiệm thôi. Tôi có vài ý.”

Giọng Janae lớn hơn một chút. “Simon bị bệnh, Jake. Tự sát và đổ cho người khác giết mình là rất điên rồ. Tôi muốn ra khỏi vụ này. Tôi sẽ không kể ai biết cậu có liên quan, nhưng tôi muốn chúng ta... tôi không biết... đưa ra lời nhắn nặc danh rằng mọi chuyện chỉ là một trò lừa gạt hay gì đó. Chúng ta phải ngưng lại.”

Jake khịt mũi. “Cậu không có quyền quyết định, Janae. Đừng quên tôi đang có gì trong tay. Tôi có thể đổ hết mọi thứ trước cửa nhà cậu và bỏ đi. Chẳng có gì liên hệ tôi với toàn bộ chuyện này hết.”

Sai rồi, đồ khốn, tôi nghĩ. Rồi thời gian như dừng lại khi tin nhắn của Cooper hiện lên trên màn hình cùng tiếng nhạc “Only Girl” của Rihanna lanh lảnh. Cậu OK chứ?

Tôi quên mất bước quan trọng nhất là tắt chuông điện thoại trước khi dùng nó làm thiết bị theo dõi.

“Cái quái gì thế? Addy?” Jake gầm lên. Tôi không kịp nghĩ, chỉ lao ra khỏi phòng ăn và băng qua nhà bếp của Janae, tạ ơn Chúa cậu ta có cửa sau để tôi lao qua. Tiếng chân thình thịch vang lên sau tôi, nên thay vì chạy ra xe Cooper tôi đâm thẳng vào cánh rừng rậm rạp sau nhà Janae. Tôi hoảng loạn lao qua những cây bụi dưới chân, né tránh các bụi cây thấp và rễ cây quá khổ cho tới khi chân tôi mắc vào thứ gì đó và tôi nhào xuống đất. Lại hệt như lúc chạy bộ trong giờ thể chất - đầu gối rách toạc, không thở nổi, lòng bàn tay đau nhói - có điều lần này mắt cá tôi cũng bị trật.

Tôi nghe tiếng cành cây gãy sau lưng, xa hơn tôi tưởng nhưng cũng đang tiến thẳng tới tôi. Tôi đứng dậy, nhăn nhó, và cân nhắc các lựa chọn. Một điều chắc chắn là sau những gì tôi nghe được trong phòng khách - Jake sẽ không rời cánh rừng này cho tới khi nào tìm thấy tôi. Tôi không biết mình có trốn được không, chứ chạy thì chắc chắn không thể rồi. Tôi hít sâu một hơi rồi hét “Cứu!” bằng hết sức bình sinh, rồi tôi lại nhấc chân, cố tiến theo đường zigzag ra xa khỏi nơi tôi nghĩ là vị trí của Jake trong khi càng lúc càng tới gần nhà Janae hơn.

Nhưng Chúa ơi, mắt cá tôi đau quá. Tôi gần như lết tới trước, và tiếng động sau lưng thì mỗi lúc một lớn cho tới khi một bàn tay chụp lấy tay tôi và giật tôi lại. Tôi hét thêm được một tiếng nữa thì Jake lấy bàn tay còn lại bụm miệng tôi.

“Con đĩ này,” giọng hắn khàn khàn. “Mày tự tìm đến đấy nhé, mày biết chứ?” Tôi cắn ngập răng vào tay Jake và hắn rú lên một tiếng đau đớn, thả tay ra và cũng trong chớp mắt ấy vung tay lên lại vả vào mặt tôi.

Tôi choáng váng, mặt đau nhức, nhưng vẫn rướn người lên được và vặn mình cố húc đầu gối vào hạ bộ hắn còn móng tay cào lên mặt hắn. Jake kêu lên lần nữa khi tôi tấn công, khuỵu xuống đủ lâu để tôi vùng ra và tháo chạy. Mắt cá tôi oằn xuống và tay hắn lại khóa cứng cánh tay tôi như gọng kìm. Hắn kéo tôi về phía hắn và túm chặt vai tôi. Trong một giây quái gở, tôi còn tưởng hắn định hôn tôi kia.

Nhưng hắn xô tôi xuống đất, quỳ xuống và dộng đầu tôi lên một tảng đá. Sọ tôi nổ tung vì đau và thị lực tôi chuyển đỏ lè, rồi đen kịt. Có gì đó vòng qua cổ tôi và tôi ngạt thở. Tôi không thấy gì cả, nhưng vẫn nghe được. “Mày đáng lẽ phải vào tù thay Nate, Addy,” Jake gằm ghè trong lúc tôi cấu vào tay hắn. “Nhưng thế này cũng được.”

Một giọng con gái đang hoảng loạn xuyên qua cơn đau trong đầu tôi. “Jake, ngừng lại! Thả cậu ấy ra!”

Áp lực kinh khủng kia biến mất và tôi hớp lấy hớp để không khí. Tôi nghe tiếng Jake gầm gừ và giận dữ, rồi có người rú lên và một tiếng thịch. Tôi nên đứng dậy, ngay bây giờ. Tôi với tay ra, cảm nhận cỏ và đất bên dưới ngón tay trong lúc tôi mò mẫm tìm chỗ chống. Tôi chỉ cần dựng người dậy. Xua tan đống đom đóm đang nổ tưng bừng trước mắt. Từng việc một.

Bàn tay lại vòng qua cổ tôi, siết mạnh. Tôi vung chân đạp, vận ý chí bắt chúng vận động như khi đạp xe, nhưng chúng mềm nhũn như mì ống. Tôi chớp chớp mắt thêm mấy lần nữa, cho tới khi có thể thấy lại. Có điều giờ tôi ước gì mình mù. Mắt của Jake lóe ánh bạc dưới trăng, đầy ắp sự cuồng nộ lạnh như băng. Tại sao tôi không thấy trước điều này chứ?

Tôi không thể cạy tay hắn ra dù có cố thế nào đi nữa.

Rồi tôi thở lại được trong lúc Jake chúi tới trước, và tôi lờ mờ tự hỏi làm thế nào và tại sao hắn làm vậy. Âm thanh lại tràn ngập không gian khi tôi lăn sang bên và hổn hển hít đầy không khí vào hai buồng phổi trống rỗng. Vài giây hay cả mấy phút trôi qua, không thể đoán nổi, cho tới khi một bàn tay ấn lên vai tôi và tôi chớp chớp nhìn vào một đôi mắt khác. Tốt bụng, quan tâm. Và cũng sợ hãi như tôi vậy.

“Cooper,” tôi thì thào. Cậu kéo tôi ngồi dậy và tôi tựa đầu vào ngực cậu, cảm nhận nhịp tim cậu đập mạnh trên má mình trong lúc tiếng còi hụ xa xa mỗi lúc một gần.