← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10 GẶP QUÍ NHÂN

Một luồng hơi nóng lướt trên mặt nàng làm nàng giật mình tỉnh dậy. Nàng sợ hãi, mở mắt nhìn lờ mờ thấy một cái đầu to lớn, lông tóc lòa xòa đang cúi trên mặt nàng. Nàng định nằm tránh ra một bên thì một vật mềm nóng quệt vào mặt nàng làm cho nàng không kịp nhích đầu.

Nàng định thần, cố nhận ra, thì cái đầu to lớn lông lá kia là đầu một con lừa, và vật quệt trên mặt nàng là cái lưỡi của nó bây giờ đang liếm hai bàn tay nàng. Thôi đích rồi.

– “Con Bích Lư”.

Nàng liền ôm hai cánh tay vào cổ nó và nức nở khóc.

– Bích Lư ơi! Ở đâu thế này?

Nghe gọi đến tên, con lừa thôi không liếm nữa. Nó ngẩng đầu kêu lên năm, sáu tiếng vui mừng. Rồi hình như chưa đủ để thổ lộ nỗi sung sướng, nó rống thêm mấy tiếng nữa vang động cả khu rừng.

Nàng nhìn kỹ, con lừa không mang yên, không đeo vòng cổ, nhưng chân bị buộc dây. Nàng liền đứng dậy ôm lấy cổ nó, áp đầu vào đầu nó vuốt ve, con lừa đứng im, cúp tai xuống. Chợt có tiếng ở xa vọng đến.

– Con quái! Đừng kêu nữa. Ta đến bây giờ.

Tiếng bước chân lạo xạo trên đường sỏi, Một người đàn ông mặc áo lu, đội mũ da, miệng ngậm tẩu tiến đến.

– Ê! Con ranh kia! Mày làm gì con lừa của tao thế?

Liên nhận ngay ra là Hai Kền, người bán quần áo cũ, đã mua lửa của nàng ở cửa chợ Trâu Bò, nhưng người lái buôn không nhận ra nàng, nhìn ngờ ngợ một lúc lâu rồi nói.

– Ta trông thấy em ở đâu nhỉ?

– Ở chợ Trâu Bò, khi ấy cháu bán Bích Lư cho bà.

Nàng không trả lời được. Bị cảm xúc quá nàng ngồi phịch xuống cỏ. Vẻ mặt nhợt nhạt và tròng mắt đầy lệ đã trả lời thay cho nàng.

Hai Kền hỏi.

– Cô sao thế, ốm à?

Liên lắp bắp và không nói ra lời. Rồi nằm vật trên cỏ, người run run và xám ngắt vì kiệt sức và cảm động quá.

Hai Kền nói tiếp..

– Cô không thể nói lên được, tại sao cô đến nỗi này?

Nàng trông thấy người thì biết nhưng lả quá rồi không nói được. Hai Kền là người đàn bà từng trải đã nhiều, hiểu thấu mọi cảnh cơ vận trên đời.

Bà lẩm bẩm.

– Rất có thể cô này chết vì đói!

Lập tức, bà chạy ra xe đỗ trên đường cái, mở hòm lấy ra một ổ bánh, một miếng phó mát, một chai nước rồi vội vã đem xuống cho Liên.

Liên vẫn ở trong tình trạng suy nhược.

Hai Kền nói.

– Đợi chút xíu!

Rồi bà quỳ bên cạnh nàng, đưa cổ chai vào miệng nàng.

– Uống đi, cô sẽ tỉnh.

Thực vậy, mấy ngụm nước đã hoàn lại máu trên mặt xanh xao của nàng, và làm nàng cử động được.

– Cô đói lắm?

– Vâng.

– Bây giờ cô ăn, nhưng ăn ít thôi. Đợi chút xíu đã.

Bà liền cắt một miếng bánh và một miếng phó mát đưa cho nàng.

– Ăn từ từ. Hay là tôi cùng ăn với cô cho có điều độ.

Lời căn dặn đó rất hay nhưng Liên đã ngoạm miếng bành và hình như không theo đúng lời dặn của Hai Kền.

Từ nãy Bích Lư vẫn đứng yên ở đó và giương đôi mắt hiền từ ra nhìn những việc vừa xẩy ra. Khi nó thấy Hai Kền ngồi xuống cỏ bên cạnh Liên, nó cũng lại gần và quỳ xuống.

Hai Kền nói.

– Con quái này ý chừng cũng muốn miếng bánh chăng?

– Thưa bà, xin phép bà, cháu cho nó một miếng.

– Một hay hai miếng tùy ý cô. Nếu hết lại có. Cô đừng ngại. Cứ cho nó ăn. Nó được gặp cô, nó mừng lắm. Cô xem nó có khôn không?

– Thưa bà, đúng lắm.

– Cô cứ ăn đi, bao giờ ăn hết miếng bánh cô sẽ kể cho tôi biết tại sao cô lại lạc loài đến đây để đến nỗi chết lả.

Khi Liên ăn hết miếng bánh, Hai Kền hỏi.

– Cô muốn ăn nữa không?

– Thưa bà, có.

– Vậy cô hãy kể chuyện cho tôi nghe đã. Xong tôi sẽ lấy bánh cho cô. Như vậy miếng bánh vừa ăn mới có đủ thì giờ tiêu hóa.

Liên liền kể chuyện bắt đầu từ lúc mẹ chết. Khi nghe đến chuyện xẩy ra ở Saint Denis, Hai Kền liền rứt tẩu thuốc đang hút ở miệng ra, và chửi mụ hàng bánh một thôi dài. Rồi bà nói.

– Cô phải biết. Đó là con ăn cắp. Tôi không hề trả ai bạc giả bao giờ, mà tôi cũng không để ai lừa tôi. Cô cứ yên tâm, mụ đó phải trả lại “đồng ấy” cho tôi khi nào tôi về qua Saint Denis. Nếu không tôi sẽ rêu rao cho cả phố biết. Ở đó tôi có nhiều bạn hữu. Chúng tôi sẽ phá cửa hiệu nó đi.

Liên tiếp tục kể cho đến hết.

Hai Kền nói.

– Vì thế, cô đói lả gần chết. Lúc đó cô thấy thế nào?

– Lúc đầu cháu thấy đau đớn và mệt lừ. Thỉnh thoảng cháu lại kêu rú lên như ban đêm bị bóng đè. Sau cháu mơ thấy lên tới Thiên Đường và ở đó có nhiều thức ăn ngon lành. Mẹ cháu đang đợi cháu, pha cho cháu ly sữa với sô cô la, cháu ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

– Thực là một sự lạ lùng ít có. Cái nắng nung người kia đã giết cô đồng thời cũng đã cứu cô, vì nếu không có cái nắng đó, đâu tôi có dừng lại ở đây cho Bích Lư nghỉ mà gặp cô. Bây giờ cô muốn gì?

– Cháu muốn tiếp tục đi.

– Thế ngày mai, ăn ở đâu? Cô chưa đến tuổi để phiêu lưu một mình được.

– Cháu biết làm thế nào bây giờ?

Hai Kền hít hai, ba khói thuốc, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

– Đây nhé. Tôi đi đến tỉnh Côi, không xa lắm, để vào các làng và các thị trấn ở hai bên đường mua và bán hàng. Vậy cô hãy cùng đi với tôi. Nhưng cô phải “rao” nếu cô còn đủ sức: “Da thỏ, quần áo, đồ sắt ra mua!”

Liên rao thử cho Hai Kền nghe. Bà nói.

– Tốt. Tiếng cô trong lắm. Tôi đau cổ không sao nói được. Cô giúp tôi, tôi sẽ nuôi cô. Khi đến tỉnh Côi, tôi có người quen thường đi buôn trứng ở ngoại thành Amiens, tôi sẽ bảo họ cho đi nhờ xe. Đến nơi, cô sẽ đi xe lửa về quê tìm họ hàng cô.

– Đi xe lửa bằng gì?

– Bằng một trăm xu, tôi sẽ ứng ra cho cô để rồi tôi đòi lại mụ hàng bánh. Thế nào mụ ta cũng phải trả. Cô cứ yên tâm.