CHƯƠNG 21 MÓN TRỨNG LÙI
Với Liên, những biến cố ban ngày thường sinh ra mộng mị ban đêm. Vì thế mấy tháng trước đầy sầu thảm đã làm cho nàng sống trong sầu thảm ngày cũng như đêm. Biết bao lần, từ khi tai nạn liên tiếp xả xuống nàng, đương đêm nàng chợt tỉnh thấy mình mẩy đẫm mồ hôi và óc còn phảng phất cơn ác mộng. Nhưng từ khi đến Mạc Quang ảnh hưởng của hy vọng nẩy nở trong lòng nàng, ảnh hưởng của công việc hàng ngày đã làm cho những giấc chiêm bao thưa dần và bớt dữ đi.
Bây giờ mỗi khi nàng đi ngủ, nàng chỉ nghĩ đến ngày mai, một ngày mai được ổn vững, hay nghĩ đến nhà máy, đến mái lều, đến những việc phải làm để cải tiến hiện trạng của nàng, nào giày dép, nào quần áo. Thế rồi do một sự ám thị huyền bí, giấc mộng lại hiện ra và thể hiện những vấn đề nàng đã nghĩ. Khi thì nàng mê thấy một xưởng thợ lớn lao mà chiếc đũa của Nàng Tiên thay thế cho cái chân gỗ của Chú Quài, gõ đến đâu là máy làm đủ thứ, trẻ con không cần phải dúng tay. Khi thì nàng thấy hiện ra một cái cù lao mới, phong cảnh xinh tươi và có những con vật kỳ lạ. Khi thì nàng thấy người ta đem đến cho nàng những đôi giầy đính toàn hồng ngọc, và chiếc áo điểm những hạt kim cương lóng lánh.
Chiều hôm ấy, khi đi chơi về nàng mơ thấy lại ra dạo bờ ao. Nhưng không phải là những phong cảnh mà nàng đã nhìn thấy, nàng mơ toàn những yến tiệc. Trong một cái bếp cao và rộng như một nhà thờ, một đoàn đầu bếp mặc đồ trắng đi lại rộn rịp chung quanh cái bàn to lớn, và cái bếp đỏ hồng như ngục lửa. Kẻ thì đập trứng, kẻ thì đánh trứng nổi bọt trắng như tuyết, những quả trứng đó, cái thì to bằng quả bí ngô, cái thì nhỏ bằng hạt đậu. Họ làm thành những món ăn kỳ lạ. Mỗi khi nàng nửa thức, nàng cố xua đuổi giấc mơ đi, nhưng khi nhắm mắt, nàng lại thấy bọn đầu bếp ấy đang hì hục nấu nướng. Đến nỗi khi còi nhà máy kéo lần đầu, nàng thức dậy còn như ngửi thấy mùi trứng tráng phảng phất đâu đây.
Khi nàng tỉnh táo, nàng mới hiểu ra rằng trong cuộc dạo chơi hôm trước những cảnh đẹp không bắt vào trí nàng, chính những cái trứng két đã giác ngộ dạ dầy nàng, từ mười lăm hôm nay chỉ nếm toàn bánh khô và nước lã. Chính là những con trứng két đã mở đường cho giấc mộng với những đầu bếp áo trắng, và những món ăn kỳ quái.
Dạ dày nàng thèm những thức ăn đó nên đã nói lên bằng những ảo ảnh ấy, thực ra chỉ là Liên đòi hỏi mà thôi.
Tại sao nàng lại không lấy những trứng đó hay một vài con trứng đó không thuộc của ai cả, vì con két đã đẻ ra những trứng đó là một giống chim trời. Đành rằng không có soong chảo và bếp núc nàng không thể làm những món ăn như ở trong mộng, nhưng trong khi đợi có tiền mua soong, mua đĩa, với một nắm củi khô và một que diêm, nàng có thể làm chín một con trứng không khó gì.
Hôm sau khi tan tầm, nàng quyết đi mua một bao diêm và một xu muối. Mua xong nàng chạy về lều. Nàng đã nhớ chỗ tổ két nên tìm thấy ngay. Chiều hôm đó chim mẹ không có đấy, nhưng ban ngày chắc nó đã về tổ nên đáng lẽ có mười trứng, nàng đếm được mười một cái, tức là con chim đang đẻ chứ chưa ấp.
Thực là một dịp may, trước hết vì các trứng mới đẻ, sau nữa nếu nàng chỉ lấy năm hay sáu cái, chim mẹ không biết đếm chắc không ngờ gì. Trước kia Liên không có tính dè dặt ấy và có thể lấy cả ổ trứng không ngần ngại gì. Nhưng từ ngày nàng bị đau khổ, nàng biết thương người, cũng như lòng thương con Bích Lư đã lan đến các súc vật khác. Con két kia không phải là một bạn nàng hay sao? Hay nói theo giọng tiểu thuyết, không phải là “thần dân” của nàng hay sao? Nếu các bậc Đế vương có quyền khai thác các thần tử và sống vào lưng họ, thì các vị đó có thể ban cho dân chúng một vài điều châm chước chứ?
Khi nàng định lấy trứng, nàng đã trù liệu việc nấu nướng cả rồi. Nàng sẽ không làm ở trong lều vì nếu có khói ở lều bay lên, người ngoài tất để ý ngay. Nàng định đem vào rừng, chỗ những người nhỡ độ đường hay nghỉ chân và thổi nấu. Như vậy dù có khói, có lửa cũng không ai chú ý. Nàng kiếm một nắm củi khô đốt lên, một lúc thành đống than đỏ, nàng bới tro vùi một con trứng vào. Nàng tìm hai hòn đá nhẵn để nghiền muối cho nhỏ để dễ ăn. Thực ra nàng thiếu cái đĩa để trứng, nhưng vật đó chỉ cần thiết cho những người ưa xa xỉ. Một cái lỗ khoét trong miếng bánh là đủ chỗ để trứng rồi.
Lát sau nàng đã vui thích được chấm mẩu bánh vào trong con trứng chin lòng đào. Nuốt xong miếng đầu tiên, nàng tưởng tượng chưa từng ăn bữa ngon như thế bao giờ. Nàng nghĩ nếu các anh đầu bếp trong mộng là người thật, hồ dễ đã làm được món trứng nào ngon bằng món trứng két lòng đào lùi trong tro.
Ăn xong, nàng nghĩ lùi cũng đã ngon, nhưng súp nóng đánh lòng đỏ trứng có lẽ còn ngon hơn. Nếu không làm được thì tiếc quá. Việc đan dép và cắt áo sơ mi đã làm cho nàng tin tưởng rằng chỉ cần kiên nhẫn là làm gì cũng được. Nhưng nàng chế tạo làm sao được cái bầu bằng sành hay cái soong bằng sắt tây để nấu súp, và cái thìa bằng kim loại hay bằng gỗ để múc ăn? Đó là những trở ngại khó giải quyết. Phải đợi đến kỳ lương có tiền, nàng mới mua được các thứ đó. Trong khi chờ đợi, để thay thế cho súp, nàng đành chịu ngửi những mùi súp thơm khi đi qua cửa các nhà, và đành nghe những tiếng thìa lách cách bên tai.
Một buổi sáng, khi đi gần tới làng, nàng thấy một ngôi nhà đóng cửa. Người ta đã dọn đi hôm trước, và vứt ra những vật hư nát và vô dụng ở lề đường. Trong đống tàn vật đó, nàng thấy những hộp sắt tây cũ đủ các cỡ cái to, cái nhỏ, cái cao, cái dẹp.
Nàng mừng quá. Đó là những soong, đĩa, và thìa mà nàng đang thiếu đây. Nàng liền chạy đến, chọn vội bốn hộp rồi mang giấu ở chân một bờ dậu, lấy lá khô vùi lên. Đến chiều khi trở về nàng sẽ lấy. Chỉ cần khéo tay một chút là có thể có đủ đồ dùng. Nhưng lúc trở về, liệu những hộp đó có còn nguyên đấy không? Suốt ngày nàng vừa làm vừa lo. May sao, những người qua đó không ai biết. Hết ngày, nàng trở về chỗ giậu, để cho mọi người đi hết, nàng mới bới ra và mang về.
Nàng không thể đập giọt trong lều sợ người ta biết, cũng như không đốt lửa trong lều được. Nàng đem những hộp đó vào rừng, ở đấy lại dễ tìm những viên đá để làm búa, làm đe và làm đục nữa.
Việc chế tạo những vật dụng làm bếp này thực khó khăn và mất thì giờ. Riêng làm một cái thìa phải mất gần ba hôm, mà chưa chắc gì người ngoài trông đến đã cho là cái thìa! Nhưng có cần chi, miễn nàng vừa ý là được !
Bây giờ muốn làm súp, cần phải có bơ và rau nữa. Bơ nàng phải đi mua cũng như bánh và muối vì nàng không có sữa để làm bơ. Nhưng rau nàng có thể kiếm trong cánh đồng cỏ được, ở đấy còn có cả cà rốt, củ hạ, tuy còm cõi không bằng những cây trong vườn nhưng đối với nàng thế cũng là hay lắm rồi. Trứng và các thứ rau, củ đó đủ làm một bữa ngon lành. Đồ dùng có soong, có thìa bằng sắt tây và cái nĩa bằng gỗ mà nàng đã chế xong xuôi.
Lại còn món cá nếu nàng biết câu! Không khó gì: mồi thì tìm giun ở dưới bãi cỏ, chỉ sẵn có vì khâu dép còn thừa, cần câu lấy ở bụi cây, chỉ còn việc bỏ ra một xu để mua lưỡi câu là tươm rồi. Với chiếc cần câu này, nàng có thể câu được nhiều thứ cá mà nàng trông rõ chúng bơi lượn dưới làn nước ao trong vắt. Những con cá to không thèm cái mồi tầm thường của nàng nên khó bắt, còn những con cá con câu không khó, và nàng chỉ cần đến những con cá nhỏ đó mà thôi!