CHƯƠNG 22 BỮA TIỆC THANH ĐẠM
Đã một tuần rồi, chiều nào cũng bận nên nàng không thể đến thăm Hồng được, tuy nhiên nàng vẫn biết tin tức Hồng do một người bạn ở máy suốt trọ nhà bà Phăng Xoa cho hay. Nàng sở dĩ không năng đến một phần cũng sợ bà dì khó tính của Hồng. Một chiều kia, khi tan tầm ra, nàng đến thẳng nhà Hồng, không cần về sớm vì ở lều đã có sẵn món cá kho kỹ hôm trước rồi.
Nàng gặp ngay Hồng đang ngồi một mình dưới gốc táo trong sân. Thấy Liên, Hồng đứng dậy, ra cổng, nét mặt vừa giận vửa mừng.
– Tưởng chị không thèm đến đây nữa!
– Xin lỗi chị tôi bận quá.
– Việc chi vậy?
Liên không thể không nói thật, nàng chỉ cho Hồng xem đôi dép mới rồi kể chuyện may sơ mi khó khăn như thế nào.
Hồng ngạc nhiên hỏi.
– Trong nhà chị ở, không ai cho chị mượn kéo à?
– Trong nhà tôi, không ai có thể cho tôi mượn kéo được.
– Ở đây ai cũng có kéo cả!
Liên nghĩ không biết có nên giữ bí mật chỗ ở của mình nữa không. Nói dối quanh mãi e Hồng giận, nên nàng quyết thổ lộ cảnh tình cùng bạn.
Liên mỉm cười nói tiếp.
– Không có ai ở trong nhà tôi cả.
– Chị nói vô lý.
– Tôi nói rất đúng vì không có ai ở trong nhà tôi nên không sao có cái soong để nấu, không sao có cái thìa để dùng, nên tôi phải tự chế ra. Chị phải biết, làm một cái thìa bằng sắt khó gấp mấy làm một đôi dép.
– Cứ nói đùa mãi!
– Tôi nói thật đấy.
Rồi không giấu giếm gì nữa, nàng kể hết chuyện, từ việc trú ngụ ở lều săn đến việc chế biến các đồ dùng, việc lấy trứng, việc câu cá và nấu ăn trong rừng.
Đến mỗi đoạn Hồng lại rú lên vui sướng như người được nghe câu chuyện cổ tích ly kỳ.
Khi Liên kể đến cách nấu súp rau, Hồng kêu lên.
– Thích thú lắm, chị nhỉ?
– Có thành công thì mới thích, nếu hỏng thì ngán quá! Tôi phải làm mất ba ngày mới xong một cái thìa. Đầu tiên tôi không sao làm được cái lòng thìa, phí mất hai miếng sắt tây. Miếng sắt cuối cùng mới uốn được và đập phải tay tím cả lên.
– Tôi thèm món súp của chị.
– Ngon thực chị ạ.
– Tôi cũng đoán thế
– Đã lâu tôi không ăn được súp, và súp nóng bao giờ.
– Tôi vẫn được ăn hằng ngày, nhưng chưa từng ăn súp với rau rừng, và cà rốt cùng củ hạ.
– Có cả rau cần, cải cúc, củ cải, rau ngót và tỏi nữa.
– Phải biết tìm mới được.
– Ngày xưa, cha tôi đã dạy tôi phân biệt các thứ rau.
Hồng im lặng, nghĩ một lúc rồi nói.
– Hôm nào chị cho tôi đến nhà chị chơi.
– Rất vui lòng, nhưng chị phải hứa không được tiết lộ với ai.
– Tôi xin giữ kín.
– Thế bao giờ chị đi được?
– Chủ nhật tới, tôi có việc đi thăm bác tôi ở Saint-Pipoy, lúc trở về tôi sẽ rẽ vào chơi với chị.
Đến lượt Liên ngập ngừng một lúc rồi vui tươi bảo Hồng.
– Chị sẽ ăn cơm với tôi nhé.
Với bộ điệu trịnh trọng của một cô gái nhà quê, Hồng lúng túng trả lời không hẳn nhận mà cũng không hẳn từ chối, nhưng trông nét mặt của nàng, người ta dễ hiểu là nàng muốn nhận lời.
Liên khẩn khoản.
– Thế nào chị cũng đến ăn với tôi cho vui. Tôi có một mình, buồn quá.
– Buồn thực đấy, tôi sẽ đến.
– Y hẹn nhé. Chị nhớ mang cái thìa đi, vì gấp rút quá tôi không kịp làm thìa nữa đâu!
– Tôi mang cả bánh đến nữa chứ?
– Càng hay, chị sẽ tìm tôi ở trong rừng, chỗ tôi làm bếp.
Liên chân thành mời bạn. Được bạn nhận lời, nàng xiết bao sung sướng. Nhưng cũng là một việc lớn lao cho nàng. Một thực khách phải thừa tiếp, một thực đơn phải sắp đặt, những món ăn phải tìm kiếm, mà chỉ có một mình nàng đảm đương nên nàng không khỏi lo lắng sao cho bữa ăn được vui vẻ, ngon lành.
Mấy hôm trước, ai dám bảo rằng nàng có thể thết bạn một bữa ăn?
Điều cần thiết là việc săn trứng và đánh cá, vì nếu nàng không tìm được tổ chim hay không câu được cá thì bữa ăn rút lại chỉ có súp rau thôi, như vậy bữa ăn quá thanh đạm. Từ thứ sáu, nàng đã dùng cả buổi chiều đi men các ao gần đấy kiếm thức ăn, may sao nàng tìm được một tổ chim cuốc, trứng cuốc nhỏ hơn trứng két, nhưng nàng không có quyền khó tính. Bù lại, buổi câu rất hên, nàng đã bắt được một con cá chép khá to, đủ hai người ăn.
Chiều chủ nhật, Hồng tìm đến khu rừng, thấy Liên ngồi coi nồi súp đang sôi.
Liên nói.
– Tôi đang đợi chị trộn lòng đỏ trứng vào súp. Chị cứ đánh trứng đều tay, tôi đổ súp dần vào, bánh đã cắt rồi.
Mặc dầu hôm ấy Hồng ăn mặc sạch sẽ nhưng nàng không ngại đỡ một tay vì đó cũng là một trò chơi thú vị.
Lát sau, quấy súp xong, nàng bưng về lều.
Vì bạn nàng tay còn phải đeo, nên nàng phải bắt cầu qua hào, xong nàng nói.
– Liên thường dùng sào nhảy qua, nhưng chị còn đau tay, không dùng lối ấy được.
Cửa lều mở rộng. Hồng trông thấy bốn góc lều dựng bốn bó hoa rừng, mỗi bó một mầu khác nhau: góc thì hoa trắng, góc hoa vàng, bó thì hoa đỏ, bó hoa xanh. Giữa lều thức ăn đã bầy ra. Hồng thích quá kêu lên.
– Đẹp quá!
Những chiếc lá sen lớn nhỏ dùng làm đĩa, chiếc lá to ở giữa đựng con cá chép, chung quanh bầy rau cần, ở khoảng giữa những chiếc lá xanh ấy xen vào những bông hoa sen cánh trắng.
Liên giơ tay mời bạn.
– Mời chị ngồi xuống.
Khi hai người ngồi xuống, bữa ăn bắt đầu.
Hồng, miệng đầy đồ ăn vừa nhai vừa nói.
– Nếu tôi không đến được thì hoài quá nhỉ! Ngon quá! Thích quá!
– Sao chị không đến được?
– Người ta định bắt tôi đi Bích Nhi để thăm ông Biên Đích, ốm nặng.
– Ông ốm bệnh gì?
– Thương hàn nặng. Từ hôm qua, ông không biết ông đã nói gì và cũng không nhận ra ai. Chính hôm qua tôi định đến tìm chị.
– Tìm tôi? Để làm gì?
– À! Đó là ý kiến riêng của tôi.
– Nếu tôi có thể giúp ông Biên Đích việc gì thì tôi xin vui lòng, vì ông ấy tốt quá. Nhưng một đứa con gái hèn khổ như tôi thì làm gì được? Tôi không hiểu chị muốn nói gì.
– Cho tôi thêm ít cá và ít rau nữa, tôi sẽ nói cho mà nghe. Chắc chị biết ông Biên Đích là một viên chức phụ trách các thư tín ngoại quốc. Chính ông phải dịch những thư viết bằng tiếng Anh hay tiếng Đức, nay ông ốm, người ta muốn tìm người thay ông, nhưng lại sợ nếu mượn người khác thì đến khi khỏi bệnh, ông Biên Đích sẽ mất chân đó. Vì thế, ông Phát Bình và ông Mộng Lê đã tình nguyện giúp việc đó cho đến lúc ông Biên Đích bình phục. Nhưng hôm qua nhà máy lại phái ông Phát Bình đi sang Écosse. Ông Mộng Lê rất bối rối, vì ông có giỏi tiếng Đức nhưng khi dịch sang tiếng Anh cần phải có ông Phát Bình giúp sức, nhất là mỗi khi phải đoán những thư viết bằng tay. Lúc ăn ông nói chuyện với bạn nên tôi mới biết. Ông lại sợ một mình ông không biết có làm nổi, hay phải bỏ thì thiệt hại cho ông Biên Đích sau này. Nghe thế, tôi định nói với ông Mộng Lê là chị thạo tiếng Anh như tiếng Pháp.
– Tôi nói tiếng Pháp với cha tôi, tiếng Anh với mẹ tôi. Khi nào cả ba người cùng nói chuyện thì lúc dùng tiếng Pháp lúc dùng tiếng Anh một cách tự nhiên không để ý gì cả.
– Nhưng tôi không dám nói. Bây giờ tôi có thể nói được chứ?
– Được lắm. Nhưng chị có chắc người ta cần đến một đứa gái hèn như tôi không?
– Quan hệ không phải ở chỗ con gái sang hay hèn. Quan hệ ở chỗ chị có biết nói tiếng Anh không?
– Nói được. Nhưng dịch một lá thư giao dịch thì lại là việc khác.
– Việc giao dịch, ông Mộng Lê rất hiểu.
– Nếu vậy, chị cứ nói với ông ấy rằng tôi rất sung sướng được giúp đỡ đôi chút cho ông Biên Đích
– Được, tôi sẽ nói.
Con cá chép khá to chỉ còn xương. Rau cần trong đĩa cũng hết quẹn. Bây giờ đến đồ tráng miệng, Liên đem ra một gói, giở ra toàn ổi.
Hồng reo lên. Liên nói.
– Mời chị dùng mấy quả, cây nhà lá vườn.
– Vườn của chị ở đâu?
– Trong rừng.
– Chị có biết chị sắp phải rời nhà, rời vườn chị không?
– Đến mùa đông kia, còn lâu.
– Mùa đông? Ai bảo chị thế? Mùa săn sắp bắt đầu rồi. Lều này phải trả lại chủ cũ.
– Chết chửa?
Một ngày đầy vui vẻ đã kết cục bằng một mối ưu phiền.
Vì thế đêm đó là một đêm thao thức nhất từ khi nàng đến trú ngụ ở đây.
Nàng sẽ dọn đi đâu?
Những đồ dùng nàng mới gom góp được sẽ dùng để làm gì?