← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 29 THỦ ĐOẠN CỦA TẠ LOAN

Đến bữa ăn tối, câu “Đã xảy ra việc gì với Guy Ô ở Bích Xá?” lại được ông Phát Bình và ông Mộng Lê nêu ra. Cả nhà, ai cũng biết nàng đã đưa ông Vĩnh Phan về nên nàng không dấu được, và lại lặp lại câu chuyện như đã kể với ông Tạ Loan. Nghe xong, hai người đều cho hắn phải đuổi là đáng lắm.

Phát Bình nói.

– Phúc bẩy mươi đời mà Guy Ô đã không đưa ông Vĩnh Phan xuống ruộng. Hắn đánh xe như một người điên.

Mộng Lê nói chen.

– Như một người say rượu mới đúng.

– Hắn đáng bị cho ra đã lâu.

– Vẫn biết thế, nhưng có người che chở.

– Chết vì chỗ che chở ấy đó.

– Không thấy Guy Ô về, mặt hắn ta lúc đó coi chắc kỳ lắm nhỉ! Giá tôi được ở đấy mà coi thì thú quá!

– Cần gì! Hắn ta sẽ có cách thay thế bằng một người khác cũng do thám và cũng được việc như Guy Ô, có khó gì.

– Có điều tôi lấy làm lạ là sao nạn nhân của hắn không đoán ra, hoặc biết những điều trúng ý mà hắn thường khoe và sự trực giác kỳ diệu của hắn, chỉ là kết quả của những sự sắp đặt khôn khéo. Thí dụ, có người mách với tôi là sáng nay anh ngỏ ý cho món gan bê xào với cà rốt là ngon, thì tôi cũng chẳng tài giỏi gì nếu chiều nay tôi bảo anh “tôi phỏng đoán rằng anh thích ăn thịt bê xào với cà rốt”.

Hai người phá lên cười một cách riễu cợt.

Nếu Liên chưa hiểu câu chuyện trên ám chỉ ai, thì mấy tiếng “tôi phỏng đoán…” đã giúp nàng hiểu: kẻ tổ chức cuộc dọ thám là Tạ Loan, mà nạn nhân của hắn là ông Vĩnh Phan vậy.

Mộng Lê hỏi.

– Hắn làm những trò đó có lợi gì?

– Lợi gì à? Người ta có tính đố kỵ hay không đố kỵ cũng như người ta có tính tham lam hay không có tính tham lam. Đằng này hắn vừa đố kỵ vừa tham lam. Từ chân trắng, nghĩa là từ người thợ, hắn đã leo lên tới bậc thứ hai trong sở kỹ nghệ, một sở đứng vào hàng đầu của nước Pháp, mỗi năm thu được hơn mười hai triệu quan tiền lãi. Như vậy lòng tham muốn có thể đưa anh từ bậc thứ nhì lên bậc thứ nhất.

Điều này đã từng xảy ra, ta chẳng thấy những người thư ký tầm thường đã nhảy lên thay những người sáng lập trong những hãng lớn là gì? Khi người ta thấy những cơ hội, những biến cố hay bệnh tật có thể ngày một ngày hai làm cho chủ nhân không thể điều khiển được nữa, người ta chuẩn bị làm cho mình là người cần thiết, chỉ có mình mới gánh vác nổi công việc thay cho chủ nhân. Muốn đi tới chỗ đó, còn cách nào tốt hơn là lúc nào cũng tỏ ra là người có tài năng, có thiên tư và thông thạo mọi việc để mua chuộc lòng chủ nhân? Do đó, hắn cần phải biết chủ nhân đã nói gì, đã làm gì, đã nghĩ gì để luôn luôn ăn nhịp với chủ nhân về việc làm, có khi lại tỏ ra đi trước chủ nhân, cho chủ nhân phục. Vì thế, khi hắn nói: Tôi “phỏng đoán” rằng “ông thích ăn thịt bê xào với cà rốt”, thì câu trả lời bất di bất dịch phải là “đúng lắm”.

Họ lại phá lên cười. Lúc đó bà Diên ra dọn bàn để bầy đồ tráng miệng, họ im ngay. Khi bà Diên đi rồi, họ lại nói chuyện, không cần để ý đến con bé con ngồi ăn yên lặng trong góc phòng, vì nó hiểu thế nào được những câu nói bóng của họ.

Mộng Lê hỏi.

– Nếu người mất tích lại lù lù trở về thì sao?

– Mọi người đều mong thế. Nhưng nếu người đó không hiện về thì hắn ta làm thế rất có lý vì hắn coi như người kia đã mất tích rồi.

– Dù sao hắn cũng là người kém. Hắn phải hiểu hắn là người thế nào và cái nhà mà hắn muốn làm chủ là thế nào chứ?

– Nếu kẻ tham biết đúng quãng đường giữa hắn và cái đích hắn nhằm, khó khăn thế nào thì hắn đã không đi.

– Theo tôi, không phải hắn đã gây sự mất tích của người kia để rồi chiếm chỗ.

– Biết đâu hắn chẳng xúi bẩy hoặc kéo dài sự mất tích đó.

– Có chắc thế không?

– Lúc đó, anh và tôi đều không có mặt ở đây, nên không biết chuyện xẩy ra làm sao. Nhưng cứ xem tư cách hắn thì thế nào hắn cũng chọc gậy vào bánh xe và thừa cơ thủ lợi.

– Tôi không nghĩ đến điều đó. Phải đấy, phải đấy.

– Anh thử nghĩ kỹ mà xem. Tài nào hắn lại không đóng vai trò đó?

– Thế hắn không biết rằng chỗ của hắn nắm đã có những người sẽ thừa kế, như vậy, hy vọng vô ích!

– Việc thừa kế đó, bề ngoài ai cũng đoán thế, những bề trong thì không chắc chắn đâu.

– Sao?

– Lúc mới đến đây tôi cũng tưởng thế, nhưng từ khi tôi biết thủ đoạn ngấm ngầm của hắn thì việc thừa kế đó rất khó thực hiện. Vì một mặt, hắn làm cho họ chán, một mặt hắn làm cho người ta đuổi họ ra ngoài, không biết có thành tựu không?

– Đuổi? Không khi nào!

– Nếu họ không để hắn nắm lấy nhược điểm thì vững đấy. Nhưng họ quá tin tưởng vào tương lai của họ nên họ không đề phòng. Nếu họ cứ khinh thường, nếu họ làm lỗi - ai lại không có khi lỡ ra - lúc đó sẽ xẩy ra những cuộc biến loạn khó xử đấy.

– Việc gì đến mình.

– Vẫn biết thế, nhưng về phe này hay về phe kia? Chẳng về phe nào cả là hơn.

– Tôi cũng nghĩ thế.

– Vả lại người ta có nhờ đến mình đâu mà ngửa tay xin việc.

– Phải.

– Tôi chỉ đóng một vai khán giả, để xem bi kịch và hài kịch.

– Làm gì có hài kịch?

– Đây anh xem không phải là hài kịch là gì? Một người ngoài hai mươi tuổi đọc còn ấp úng và ký tên không nên thân, nhờ sự cố gắng mới vạch ra hồn chữ và viết chính tả đỡ sai, ấy thế mà họ lên mặt làm thầy người ta!

– Một cố gắng đáng khen.

– Tôi không chối cãi, nhưng sự giáo dục của hắn không đi đôi với cái học sơ đẳng của hắn. Với cái học đó và tư cách đó, hắn đặt hắn lên hàng thượng lưu. Một ngày kia nếu hắn làm chủ nhà máy này, hắn dám vận động làm một chân trong Hàn Lâm Viện, mà không biết người ta sẽ tống cổ hắn ra.

Lúc đó, Hồng vào buồng rủ Liên đi dạo một lúc. Liên không từ chối được. Vả nàng đã ăn xong rồi, nếu cứ ngồi lỳ đó tất “diễn giả” sinh nghi. Nên nàng rời phòng đi ra ngoài.

Chiều tối hôm đó mát trời. Ngoài phố nhiều người ngồi ở cửa nói chuyện. Hồng muốn cùng Liên đi dạo lâu nữa những Liên lấy cớ là mệt xin lỗi bạn để về nghỉ sớm.

Nói là về nghỉ, nhưng thực ra Liên về đóng cửa phòng lại ngồi nghĩ về các câu chuyện nàng vừa nghe được và tìm cách để giữ mình. Tạ Loan là một người hiểm độc, khi nàng mới đến nghe những bạn cùng buồng nói chuyện, nàng đã biết. Sau Tạ Loan lại nạt nộ nàng khi nàng ở xưởng Bích Xá về, nàng lại biết thêm là Tạ Loan muốn át quyền chủ. Nhưng đến bây giờ nghe câu chuyện, nàng ghê sợ hơn vì Tạ Loan đang đào một con đường ngầm để đi đến chỗ thay thế hẳn chủ nhân, làm chúa tể cơ sở này.

– Hắn sẽ tìm người khác thay thế Guy Ô để do thám.

– Biết đâu hắn không xui giục và kéo dài sự vắng mặt của người mất tích.

– Hắn có thể làm cho những người có hy vọng thừa kế chán nản phải rút lui, hoặc tìm cách đuổi những người đó ra ngoài.

Nếu hắn đã có quyền đề nghị đuổi được những người có địa vị quan trọng kia, thì nàng là một kẻ thấp hèn trong sở liệu có tránh khỏi bàn tay sắt của hắn không, một khi nàng từ chối không chịu làm kẻ do thám cho hắn?

Nàng sẽ bị chết chẹt! Biết tính sao bây giờ?

Nàng nằm chán lại ngồi, trằn trọc suốt đêm không sao tìm được lời đáp chắc chắn cho câu hỏi đó.