Chương 2
Chính Jimmy là người đề nghị báo cho cảnh sát - không phải vì không tìm ra thằng bé, nhưng như thế sẽ làm mọi việc tiến triển nhanh hơn. Jimmy biết tất cả mọi người ở Parkside; thật ra, nếu không vì cuộc họp mặt này thì hôm nay anh ta đang làm việc. ‘‘Tớ sẽ chịu trách nhiệm cho ca này, Bethie ạ, và những người này là những người giỏi. Bọn tớ sẽ điều đến đây mấy đội.” Sở cảnh sát chỉ cách đây khoảng hơn một cây số. “Bethie này, cậu sẽ yên tâm ngay thôi,” Jimmy nói. “Có lẽ nó đang ngủ trong tủ đựng khăn mặt, khăn tắm, khăn trải giường ấy mà.” Người quản lý, một người mập mạp, hơi dị thường, đã trở lại sau bữa ăn trưa. Ông giận dữ vung tay nhiếc móc cô thư ký ở quầy lễ tân, và đem cà phê đến mời Ellen - vì nghĩ cô là mẹ của đứa bé. Ông đã kiểm tra mấy cánh cửa dẫn đến hồ bơi để chắc rằng chúng đã được khóa, rồi gọi bảo vệ, hóa ra lại là hai người đàn ông lớn tuổi vạm vỡ mặc đồng phục rộng thùng thình màu tím. Beth ngồi trên xe đẩy hành lý đưa tay vuốt ngược tóc ra sau. Cô tưởng tượng mình đang đi dọc hành lang, đẩy tung mọi cánh cửa đang khép hờ và gọi Ben với chất giọng trong trẻo y như giọng của ca sĩ Doris Day để chào đón nó. Thật ra đôi chân cô đã mềm nhũn, cô đứng không vững nữa. Vincent nằm cuộn tròn ngủ sau lưng cô, tay ôm chặt cái chăn của Ben. Jill đã bế Kerry lên lầu và đặt nó xuống giường. Đã hai giờ kém năm. Beth có mặt trong khách sạn được gần một tiếng đồng hồ rồi. Sau cuộc tìm kiếm thất bại đầu tiên, bóng dáng những cựu học sinh thưa thớt dần nơi tiền sảnh. Beth nhìn mọi người lẩn đi, họ nói năng nhỏ nhẹ và không biết nên làm gì. Họ có nên tiếp tục chào hỏi nhau như chưa có chuyện gì xảy ra? Tham gia vào việc tìm kiếm? Đi ra ngoài ăn trưa? Đi về nhà? Có hai người đàn ông trong quầy đang uống rượu và xem bóng đá trên chiếc tivi treo trên tường. Nhưng họ đã không có mặt ở đây khi Ben mất tích. Beth không trách họ dù cô nhận ra họ. Họ chỉ là những đức ông chồng thuần túy. Họ không phải bạn cô. Khi Jimmy gọi điện thoại xong, anh trở lại nói: “Đúng như tớ nghĩ. Họ sẽ phái một nhóm người đến đây, chỉ là chuyện nhỏ, họ sẽ kiểm tra kỹ lưỡng từng tầng một, và sẽ tìm ra nó ngay ấy mà.” Ellen hỏi anh: “Nếu Ben ra khỏi khách sạn rồi thì sao?” Jimmy trông có vẻ đau khổ. “Mình, ... à, vài người sẽ đi tìm ở bên ngoài nữa. Nhưng Bethie này, chưa có tai nạn nào được báo cáo cả.” Tai nạn ư? Trong đầu Beth thoáng hiện một nguy cơ mới. Ben có thể bị xe đụng, bị một tên tội phạm bắt, bị tông rơi xuống mương, bị xe lửa cán bẹp dí... Beth vòng tay ôm lấy thân mình thật chặt. Cô thường bình tĩnh đối mặt với hoảng sợ. Những người mang họ Kerry đều như thế cả. Giờ thì Ben đã mất tích được đúng một tiếng. Chỉ trừ những khi Beth đi làm hay đi ra ngoài ăn tối với Pat một năm hai lần, hay lần đi sinh Kerry, còn thì Ben chưa bao giờ rời Beth đến một tiếng trong suốt ba năm của đời nó. Vậy thì có vẻ nghiêm trọng rồi đây. Nghiêm trọng thật rồi, không thể không sợ được. Beth cần tập trung cái tôi của cô, cái tôi mà trong những ngày làm báo của cô đã bình tĩnh in xong trước một giờ sáng những bức ảnh của một đám cháy vào ban đêm, vừa kịp cho số báo ra đầu tiên trong ngày. Chính cô có lần đã tìm ra cách nắn cánh tay bị trặc của Vincent vào lại vị trí cũ, khi cánh tay nó rũ liệt, đong đưa như một dụng cụ thông cống đang treo toòng teng trên một sợi dây cao su. Chính cô đã cầm máu cho mấy cái trán đang ồng ộc máu tuôn; cũng chính cô đã giúp những đứa trẻ phải ói ra thứ thuốc giảm căng cơ. Cái tôi đó đấu tranh với chính bản thân cô hồi lâu và rồi thoát ra được. Cô vuốt mặt. Mặt cô nhớt nhợt như thể đã lâu rồi chưa được rửa. Kim đồng hồ cứ chầm chậm nhích tới. Trong khi cô tập trung vào gương mặt mình thì tám phút nữa đã trôi qua. Ben đã mất tích một tiếng tám phút rồi. “Bethie này,” Jimmy cố ý nói thật tự nhiên. “Đây là Calvin Taylor. Anh ấy là cộng sự với mình. Mọi người đang trên đường đến đây. Một ngày không bận rộn lắm ở sở cảnh sát cũ. Calvin à, đây là Beth Cappadora. Thằng bé là con cô ấy.” Beth ngước lên; cô thấy mình thật nhỏ nhoi, như ếch ngồi đáy giếng. Thật sung sướng khi được ngước lên, được cúi xuống, ở một nơi mà cô chẳng thể làm gì, chẳng thể đập phá gì, cũng chẳng nhận trách nhiệm nào. Cô thắc mắc không biết Taylor có thể thấy cô hay không. Calvin Taylor, đeo kính cận, thân hình thon thả, ân cần nói với cái giọng Jamaica rất du dương của mình: “Đừng lo, bà mẹ ạ. Chúng tôi chưa để mất đứa trẻ nào.” Anh ta ngồi xuống cạnh Beth rồi hỏi cô một loạt những câu hỏi nhẹ nhàng về Ben - về kích cỡ và tuổi của nó, nó đang mặc gì và đang đứng đâu khi cô trông thấy nó lần cuối. Beth trả lời nho nhỏ. Khi Wayne đến, Calvin Taylor bắt tay anh và hỏi kết quả vụ tìm kiếm trên lầu một. Sau đó, anh thân mật nói: “Chà, ông Thunder, có vẻ như không còn gì cho chúng tôi làm ngoài việc mở thêm vài cánh cửa nữa.” Mặt Wayne rạng rỡ tự hào: cảnh sát đã tuyên dương anh! Beth suýt phá ra cười ngặt nghẽo. Jimmy và Taylor bảo người quản lý đang muốn lảng đi chỗ khác đưa cho họ chiếc chìa khóa vạn năng; họ sẽ phải mở hai trăm căn phòng. “Ôi, nhưng trong các phòng đang có khách...” người quản lý căng thẳng. “Chúng tôi sẽ gõ cửa,” Taylor nói. Tiền sảnh đầy những thanh niên đẹp trai - hầu như tất cả đều thấp bé, người Ai-len, người Ý, vài người da đen, một cô gái Đức cao ráo tóc vàng. Một cô gái với mái tóc nâu dài được búi gọn ghẽ, vụng về trong bộ quân phục không vừa với thân hình. Cô đến ngồi xuống cạnh Beth trên chiếc xe đẩy hành lý. Cô nói: “Chắc chị sợ lắm nhỉ. Đừng lo. Chúng tôi sẽ tìm được thằng bé mà. Tôi muốn nói là tôi đã ở trong ngành cảnh sát được năm năm rồi, và tôi đã tìm cả chục đứa bé và chúng tôi luôn tìm ra chúng.” Cô dừng lại nhìn Beth đang nhịp nhàng giật giật tóc mình. “Chúng tôi luôn tìm được chúng, và chúng luôn được bình an. Luôn bình an vô sự.” Beth không biết phải làm gì với Vincent; cô nghĩ mình nên an ủi nó. Cô nhìn con đang ngủ, người co rúm lại. “Bà muốn ăn chút gì không?” người quản lý hỏi Ellen. Giờ thì mặt ông ta đã hồng hào trở lại và người nồng nặc mùi thuốc lá. “Tôi không phải mẹ nó,” Ellen đáp. Người quản lý thở dài rõ to rồi quay sang Beth. “Bà muốn ăn gì không ạ?” Beth suy nghĩ. Miệng cô đắng chát, cô nghĩ mình không thể ăn gì được vào lúc này. “Cho tôi xin một ly vodka và một chai nước ngọt,” cô nói. Miệng người quản lý tròn vo vì ngạc nhiên, nhưng ông ta cũng vội vàng đi, và búng tay gọi anh chàng pha rượu. “Đây là công việc giấy tờ, thưa chị,” cô cảnh sát với búi tóc nâu thật đẹp nói. “Tôi phải hỏi chị vài điều, thưa chị Cappadora. Ý tôi là thậm chí nếu ta có tìm được cháu bé trong năm phút nữa thì cũng phải làm một bản báo cáo, phải vậy thôi. Và chúng tôi cần một bản miêu tả chi tiết nhất để gửi đến các phòng ban khác - nếu chúng tôi cần phải gửi đi, mà thường thì chúng tôi không cần làm thế.” Beth biết mình sẽ thấy việc này là bình thường, cái lệ thường này, cái trò oái oăm này và toàn bộ những sự phi lý của nó. Người ta muốn đảm bảo với Beth rằng bất cứ lúc nào họ cũng có thể bế cao ra khỏi cửa thang máy như người ta đang nâng cúp bạc một thằng bé Ben đầu bù tóc rối, tay cầm một mớ quân bài có hình cầu thủ bóng chày được một cảnh sát thân thiện đưa cho. Mọi người sẽ cười hớn hở, mọi người sẽ mắng mỏ Ben. “Cháu làm cho mẹ cháu chết khiếp đó, cưng à...” “... ba tuổi ạ?” cô cảnh sát hỏi. “Ừ”, Beth nói. “Sao cơ?” “Con chị ba tuổi phải không?” “Sinh ngày mấy ạ?” “Ngày một tháng Tư.” “Ngày Cá tháng Tư?” “Đúng vậy.” “Còn tóc cháu... nâu phải không?” “Đỏ. Tóc nó đỏ đậm. Nâu đỏ. Với một mũ bóng chày màu đỏ. Lúc đó nó mặc một áo sơ mi màu cam có in một con cá đỏ. Với quần soọc tím. Chân mang giày ba ta. Toàn đồ mới cả. Có hình hai con vẹt nữa”, Beth cắn môi; cô biết tả như thế nghe có vẻ cô đã không mấy quan tâm đến việc mua những bộ quần áo màu sắc hài hòa cho mấy đứa con mình. Nhưng ai chú ý đến quần áo của một đứa trẻ ngồi trong xe hơi chứ? Cô đưa mắt nhìn cô cảnh sát tóc nâu. Cô ta sẽ chú ý. Có lẽ cô ấy là một bà mẹ luôn quan tâm đến con cái. Và thình lình cô tự vấn tại sao nhóm cảnh sát không thông báo với nhau về bề ngoài của Ben? Phải chăng đây là liệu pháp chữa trị, hay là một chiến thuật khi cứ lặp đi lặp lại mấy điều này? “Và chị Cappadora này, chị nói chị sống ở đâu nhỉ?” Beth co người lại rồi cố tập trung nói thật chính xác và chi tiết. Cô phải làm như thể mình là Pat. Cô nói cho cô cảnh sát biết về kỹ năng ngôn ngữ của Ben, về những gì nó sợ (bão tố, tất cả những gì liên quan đến nước, và máu) và thói quen hay núp trong các xó xỉnh của nó (có lần nó núp trong một máy sấy, ôi thật khủng khiếp, nhưng may mà chỉ trong chốc lát thôi.). Cô tả thật chi tiết vết chàm của Ben, cái vết hình chữ V rất chuẩn - một chữ V ngược có màu tro ngay trên đùi trái nó. “Tôi đã nghĩ đến chuyện xóa vết bớt đó đi rồi nhưng vị bác sĩ chuyên khoa da liễu bảo tôi rằng nó không hại gì, chỉ là quá thừa sắc tố thôi, vì thế bà ta không đụng chạm gì đến nó cả.” Cảm thấy cô cảnh sát hơi bồn chồn, Beth nói tiếp về Vincent, nó đã được đánh thức và đi với Ellen để mua xăng-úych rồi. Nó là một đứa khó tính, nhưng nó yêu Ben và luôn bảo vệ em. “Bé Kerry được đặt theo tên tôi,” Beth nói. “Ý tôi là không phải tên Beth, mà là họ của tôi, họ Kerry ấy. Từ trước khi tôi lập gia đình cơ. Chúng tôi dự định đặt cho Ben cái tên đó, Kerry..., tôi muốn thế, nhưng Pat - chồng tôi - nói: ‘‘Sao không đặt cho nó là Fairy, là Bà Tiên luôn đi.’’ Vì thế chúng tôi lấy tên đó đặt cho con gái. Tên của Ben được đặt theo tên anh tôi....” Cô tiếp tục lảm nhảm; trong khi tiền sảnh giờ lại đầy các cảnh sát cô chưa từng thấy. Beth thấy hai người trong bọn họ mở một bàn gấp ra đặt trong một phòng nhỏ cách xa tiền sảnh, căn phòng có lẽ được dùng để treo áo choàng, rồi đặt lên đó rất nhiều điện thoại di động và một radio nhỏ khi thì kêu rè rè, lúc lại la quang quác. “Họ đang làm gì thế?” Beth hỏi. “Họ đang lập một trung tâm chỉ huy”, một nữ cảnh sát đeo bảng tên G. Clemons đáp lời cô. “Để làm gì chứ?” “À, để liên lạc với sở cảnh sát và để nhận các cuộc gọi từ cảnh sát tiểu bang hay từ các phòng ban khác.” “Các phòng ban khác à?” “Vâng. Hay những gợi ý từ mọi người. Hay bất cứ cú điện thoại nào. Ý tôi là, nếu chúng tôi biết chắc rằng có một ai khác có liên quan đến vụ này, thì có lẽ đã là một chiến dịch lớn rồi. Nhưng những gợi ý chúng tôi sẽ nhận có thể... “Gợi ý à? Nhưng làm sao người ta biết phải gọi đến đâu?” Beth hỏi và rồi những câu nói bóng gió của G. Clemons làm cô giật mình. Một ai đó, có thể lắm chứ. “Xin chị chờ cho một chút, chị Cappadora”, vừa nhét lọn tóc xổ ra vào búi tóc được búi cẩn thận sau đầu, cô cảnh sát Clemons vừa nói thật nhanh với thám tử Taylor. Anh ta cầm lấy tờ giấy cô đã ghi chép, tự mình ghi thêm vào đó ít chữ rồi đi về phía cái điện thoại. “Chúng tôi sẽ phát đi một ISPEN, chị Cappadora ạ. Đó là Hệ thống Khẩn cấp của Cảnh sát thuộc bang Illinois. Nghe cứ như tên một loại xúp với một đống mẫu tự làm bằng bột lổn nhổn trong đó ấy nhỉ?” Búi tóc cô khẽ lắc lư như thể nó cũng quan tâm. Cô ta vẫn đang cố không làm mình sợ, Beth nghĩ. “Tần số đó được nghe và ghi lại bởi tất cả các phòng ban trên toàn tiểu bang. Ví dụ, đây là Quận Ba, gần Chicago, nhưng chúng tôi cũng phát đi xa tận đến những vùng ngoại ô phía Tây và phía Bắc....” “Một thành phố nhỏ như thế này mà quý vị có nhiều cảnh sát đến thế cơ à?” “Ồ, không phải tất cả đều là cảnh sát của Parkside đâu, thưa chị Cappadora”, Clemons nói. “Có cả cảnh sát từ Chester, Barkley và Rosewell đến nữa.” Beth trố mắt nhìn cô ta. “Vậy là quý vị bắt đầu lo rồi à?” “Chúng tôi xem việc không tìm được một đứa trẻ nhỏ như thế sau chừng ấy thời gian là rất, rất nghiêm trọng, chị Cappadora ạ.” Lúc đó đã ba giờ chiều. Ben đã mất tích được hai tiếng rồi. Cứ mỗi lối ra lại có hai cảnh sát, và một phần của đường xe chạy vòng tròn dẫn vào tòa nhà thì toàn xe xanh và trắng, giống như trò chơi ghép hình với những mảnh đang dần dần được lấp đầy. Jimmy Daugherty băng qua trước cửa xoay. Beth xin lỗi rồi mệt nhọc lảo đảo đi đến bên anh. Cô xin anh một điếu Malboro. Anh đốt thuốc cho cô. “Bethie này, Pat sẽ có mặt ở đây, phải không?” Beth giật mình. “Tớ chưa gọi cho Pat.” Jimmy dụi tắt điếu thuốc, anh xoắn mạnh nó bằng ngón trỏ và ngón cái. “Cậu chưa gọi cho Pat à?” “Mình tưởng chúng ta sẽ tìm ra nó ngay, mà Pat còn đang phải làm việc”, giọng cô giống như giọng một người ngốc nghếch sắp sửa càm ràm rằng mình đã làm mất cục xà phòng ưa thích nhất vậy. “Có ai nhắc mình gọi cho Pat đâu!” cô cố vớt vát. Nhưng như vậy lại càng tệ hơn. Trong lúc bối rối bời bời thì ai lại chả gọi điện báo cho người thân với mình nhất chứ? Cha của đứa bé ấy. “Giờ thì cậu gọi đi”, Jimmy nhẹ nhàng bảo cô. Hừm, Beth nghĩ, mình sẽ không gọi đâu. “Còn người thân của cậu? Họ vẫn còn ở đây cả chứ?” Cũng không gọi họ, Beth nghĩ. Không đời nào. Pat sẽ không bao giờ để một đứa bé ba tuổi đi lang thang một mình. Anh sẽ chuẩn bị thật nhanh, thật kỹ lưỡng và bao giờ cũng an toàn, anh sẽ ngoắc Ellen tới, hay chờ cho đến khi giao được Vincent và Ben cho Jill. Anh sẽ có được ba phút quý giá cần thiết cho sự an toàn của Ben chứ không làm những việc ngớ ngẩn như Beth đã làm, sẽ không cố tìm cách đi ngang về tắt, không cắt xén thời gian, hay gộp các việc lại làm cùng một lúc. Anh sẽ không làm những gì Beth đã làm như khi cô đặt cái đĩa nóng trên góc quầy bếp rồi đi gọi điện thoại và để mặc cái đĩa rơi xuống đất. Anh lúc nào cũng lo xa. Bố mẹ của anh và Beth đều biết điều này. Beth nói không, cô sẽ không làm phiền bố mẹ họ lúc này. “Tớ nghĩ biết đâu làm như thế là tốt nhất đấy”, Jimmy nói. “Vì cậu có thể đang gặp một tình huống tranh chấp trong gia đình, khi mà các cụ muốn có đứa trẻ. Thật ra, Bethie ạ, không phải tớ đang áp dụng kiểu đánh giá tình huống như bình thường vẫn làm, vì tớ biết rõ cậu và Pat, cùng gia đình Cappadora nữa. Nhưng ai mà biết được? Thật vậy, ngay từ đầu sếp tớ đã bảo rằng nên phái ai đó đến nhà và nói chuyện với họ.” “Đến nhà ông bà Angelo và Rosie ấy à?” “Đúng vậy. Người nhà của Pat. Tớ biết họ, nhưng không cần phải báo trước là chúng ta sẽ đến.” “Ý cậu là có thể ông bà nội nó đang giữ nó?” “Chuyện gì cũng có thể xảy ra được cả. Một mối thù truyền kiếp của gia đình chẳng hạn.” “Ôi, không đâu, Jimmy. Rosie và Angelo quý Ben lắm.” “Đó chính là điều tớ muốn nói đấy.” “Không có vấn đề gì liên can đến Pat và tớ hay bất cứ điều gì cả. Thậm chí họ còn không biết tớ đang ở Chicago nữa, cả bố tớ cũng thế.” “Thiên hạ vẫn làm những điều kỳ quặc, Bethie ạ.” Cảnh sát thông minh như thế đó. Toàn bộ sự việc đã xảy ra quá nhanh. Sao đột nhiên tất cả những người này lại lo lắng quá thế? Jimmy có thấy nực cười và mất thì giờ không khi phái một xe cảnh sát đến ngôi nhà kiểu nông trang của ông bà Angelo và Rosie để hỏi xem họ có bắt cóc đứa cháu nội không, đứa bé mà thậm chí họ còn không biết đang có mặt trong thành phố? Jimmy không nhận ra rằng cô không muốn gặp bố cô hay cha mẹ Pat sao? Đưa họ đến gặp cô à? Cô đã luôn là người kỳ quặc đối với ông Angelo, kỳ lạ đối với cha cô, thậm chí có lẽ với cả bà Rosie, người yêu mến hết thảy mọi người nữa. Nhưng giờ đây, với chuyện này, nếu hai bên cha mẹ đến, cô có chạy đằng trời cũng không thoát được. Jimmy đưa cô đến bên điện thoại, viết số điện thoại nhà Beth ở Madison rồi quay số giùm cô. Nhưng khi tiếng điện thoại rè rè vang lên, cô thấy đau thắt trong bụng như thể muốn đi tiêu chảy ngay tại chỗ nên cô trả điện thoại lại cho Jimmy. Ellen đưa cô đến phòng vệ sinh, và vì hai chân Beth không thể gập cong lại được nên Ellen lại phải giúp cô ngồi xuống. Rồi Beth đi vào quầy rượu gọi thêm một ly vodka pha nước khoáng khác; thậm chí cô chẳng buồn trả tiền. Cô không biết ví tiền và cả đôi giày của mình ở đâu nữa. Cô cũng không biết Jill hiện đang ở đâu. Nick Palladino đã xuống và đem cho Vincent một quả bóng nhỏ có một đầu cột vào một sợi dây cao su. Vincent đang dùng cái vợt nhồi bóng lên lên xuống xuống. Wayne, Nick và vài ông chồng của mấy cô thuộc đội cổ vũ đang đứng quanh quầy rượu. Beth ngồi nhìn quai hàm của họ cũng lên lên xuống xuống. “... để giúp”, Nick nói. “Gì chứ?”, Beth hỏi. “Cô ấy thấy nôn nao. Cô ấy muốn về nhà”, Nick nói. “Nhưng anh sẽ trở lại.” Trisha muốn về nhà với mấy đứa con, Beth nghĩ. Về lại với hai cô con gái nhỏ, để biết chắc rằng chúng đang được bình an, để ôm chúng và ngửi được mùi của chúng. Cô nói: “Không, anh không phải trở lại đâu. Trừ khi anh muốn dự tiệc” “Ồ, Beth à, anh nghĩ họ sẽ không tổ chức buổi tiệc nữa đâu”, Nick nói. “Ít nhất là cho đến khi tìm được Ben.” Nghiêm trọng quá rồi. Sự việc đang trở nên nghiêm trọng quá nhanh. Việc mất đứa con của cô, một việc có-lẽ không- tạm-thời, nghiêm trọng đến mức đủ để hủy một sự kiện đã được lên kế hoạch cả năm trời cho hai trăm cặp vợ chồng ư? Nếu nghiêm trọng như thế thì lẽ ra mình phải khóc chứ, Beth nghĩ. Cô cố rặn ra để khóc. Nhưng mắt cô vẫn ráo hoảnh, vẫn mở thao láo, nhìn chằm chằm vào mấy nút áo có mấy con cá voi nhỏ bằng bạc của Nick. “Anh sẽ làm bất cứ chuyện gì cho em, Beth ạ”, Nick bảo cô. “Ồ, vâng”, Beth đáp. Đó có phải là một câu trả lời thích hợp không? Cô thăm dò nét mặt Nick. Đôi mắt đẹp của anh thoáng bối rối. Lẽ ra mình nên lấy Nick, Beth nghĩ, không cần biết anh ấy thông minh đến cỡ nào. Như vậy thì mình sẽ không có Ben để mất. Như thế sẽ tốt hơn. Ly của cô đã cạn. Jimmy Daugherty trở lại và nói anh ta đã gọi điện cho Pat - Pat không có nhà. “Cậu phải gọi cho nhà hàng cơ.” “Các cậu có nhà hàng à?” “Của chú anh ấy. Của gia đình Cappadora, số 741-3333.” Jimmy ghi lại. Trên đường đến chỗ điện thoại, anh nói thêm: “Đừng lo, Beth ạ. Cậu cứ nhìn quanh mà xem. Lực lượng cảnh sát Marines đã có mặt đây rồi! Sẽ không có gì nghiêm trọng đâu.” Anh nói có vẻ chắc chắn. Cô cẩn thận nhấp một ngụm rượu. Ellen đã gọi một chiếc pizza. Vincent muốn ăn pizza nhưng khách sạn không có. Ellen nói tiệm Discipio chỉ cách đây khoảng hơn một cây số. Cô báo với Beth rằng Jill đang nằm nghỉ... và rất lo lắng. Ellen đã giao Kerry cho Barbara Kelliher. “Đừng lo, Beth à, nó đang ở ngay trong phòng nó, phòng số 221, và Becky đang ở với nó. Kerry đang được an toàn, Beth à.” Beth quyết định không nói với Ellen rằng chuyện đó không quan trọng; cô thật sự không quan tâm đến chuyện Kerry có được an toàn không khi chưa tìm ra được Ben. Cô nói: “Ừ, vậy là tốt rồi.” Viên cảnh sát Wayne và các nhân viên an ninh mặc đồng phục tím đang quây mọi người đến dự buổi họp lớp trong khách sạn lại; họ tụ tập trong phòng khiêu vũ, và Beth tưởng tượng nó giống như một buổi diễn tập thời trang thật kinh khiếp của một cuộc họp mặt đã được định trước cho tối hôm đó. Cảnh sát sẽ chia ra thành những nhóm nhỏ rồi lục soát lại các căn phòng còn trống, vì họ sợ đã bỏ sót điều gì chăng. Tất cả những người không liên quan đến buổi họp lớp đã được đưa đến Parkside Armo cách đó ba khu phố, vì những khách hàng bình thường, chỉ khoảng năm, sáu cặp, rất khó chịu với những nhóm người mặc đồng phục trong tiền sảnh và cả hàng rào cảnh sát bên ngoài nữa. Người quản lý rất giận dữ và luôn miệng hỏi khi nào thì cuộc điều tra mới chấm dứt. “Còn chưa bắt đầu mà anh bạn,” Jimmy nói. “Tớ nghĩ khách sạn này không có xe buýt riêng đâu,” Beth nhận xét như thế với Ellen. Ellen nhìn cô chằm chằm. “Cái gì?” “Không có gì.” Ly của Beth đã cạn. Cô giơ ly ra và Ellen đem đến quầy rượu. Đã năm giờ chiều. Ben đã mất tích bốn tiếng rồi. Beth thấy bụng mình sôi ùng ục; cô buồn nôn quá; có lẽ cô phải ngừng uống thôi. Nhưng quả thật cô thấy mình đang thu nhỏ lại, điều này đã bắt đầu ngay khi cô gặp viên hạ sĩ cảnh sát. Uống tiếp thì tốt hơn, Beth biết chắc như thế. Cô nhận thêm một ly nữa từ tay Nick. Cô cảnh sát có búi tóc nâu đã trở lại. “Giờ thì, chị Cappadora ạ...” cô ta bắt đầu. “Gọi tôi là Beth đi”, Beth nói. Cái tên dài quá, tên cô và cả Pat nữa; nếu cô ta cứ gọi thế chắc phải mất cả đêm. Đã tối rồi ư? Chưa, chưa mà. Bên ngoài cửa sổ vẫn còn là chiều, trời vẫn sáng, mặt trời đang chảy chan hòa trên những bóng tròn tạo ra từ mái hiên khách sạn. “Vâng, và chị có thể gọi tôi là Grace”, cô gái có búi tóc nói. “Grace Clemons”, Beth nói. “Đúng rồi!” cô cảnh sát reo lên như thể Beth quá thông minh so với tuổi của cô. “Một điều đôi khi các bậc phụ huynh hay làm là lấy vân tay của con mình...” “Vân tay á?” Beth la lớn. Tiền sảnh yên ắng một lúc lâu. Sau đó có tiếng điện thoại reo và những giọng nói thầm thì. Và rồi đột nhiên Beth nhớ ra: “Tôi đã làm rồi, thật đấy. Chúng tôi có chương trình Nhận Diện Trẻ Identa- Kid của trường, áp dụng trên khắp Quận Dane. Chúng tôi có vân tay của cả hai đứa con trai.” Beth nghĩ Grace Clemons đang muốn nhảy dựng lên. “Thật tuyệt, chị Cappadora! Bây giờ thì chúng ta đã có một công cụ tuyệt vời rồi, điều này sẽ giúp rất nhiều trong việc tìm ra Ben đó.” Mình có ngu không, Beth nghĩ, hay cô ta đang lừa mình? Nếu họ tìm ra được Ben thì, chà, họ sẽ mang Ben đến cho mẹ nó, và nó sẽ vòng đôi chân ôm quanh người mình như con thú con ôm lấy thân cây. Ai còn cần vân tay nữa chứ? Vân tay chỉ dành cho bọn tội phạm - và các nạn nhân. Beth có cảm giác mình nghe thấy tiếng động cơ từ rất xa nổ lốp bốp rồi nổ giòn. Nó đó. Quá xa, quá nhanh. Trẻ con được đưa đến bệnh viện, được tìm thấy trong đám cỏ, những đứa trẻ hai bàn tay còn nguyên vẹn nhưng mặt chúng thì “Thưa chị Cappadora, chương trình Nhận Diện Trẻ Identa-Kid có thông qua sở cảnh sát địa phương không?” “À, không - Quận Dane, tôi nói rồi đó”. “Quận trưởng ạ?” “Đúng vậy.” “Là quận nào ạ? “Quận Dane.." Chẳng phải mình vừa nói điều này rồi sao? Beth tự hỏi. Grace Clemons gọi một cảnh sát đang đứng ở chỗ mấy chiếc điện thoại lại rồi bảo anh ta liên lạc ngay với sở cảnh sát Quận Dane để lấy một bản fax dấu vân tay. Quý vị không hiểu, Beth muốn giải thích. Tôi đã cho lấy vân tay của Ben để nó không bị bắt cóc hay đi lạc. Đó là thuốc phòng bệnh, được bỏ trong tủ như thuốc Ipecac vậy, để tẩy thuốc độc nếu như mình lỡ uống nhầm; người ta đâu có định dùng nó. Cô gái có búi tóc nâu lại nói. Clemons. Đúng rồi. Grace. “Xin chị cho biết chuyện gì xảy ra khi chị mới bước vào khách sạn. À, bạn của chị, Elaine...” “Ellen.” “Ellen đang ở cùng chị sao?” “Cô ấy gặp tôi ở bãi đậu xe.” “Ở bãi đậu xe à?” Grace Clemons nói. “Làm sao chị ấy biết chị đang ở bãi đậu xe” “À, cô ấy tìm tôi. Cô ấy cứ đi ra đi vào tìm tôi. Rồi chúng tôi vào đây.” “Và ngoài Ellen ra, ai là người đầu tiên nói chuyện với chị?” “À, bạn trai tôi.... Tôi muốn nói là bạn trai cũ... ý tôi là, bạn trai cũ từ hồi trung học, Nick. Và Wayne. Anh bạn Wayne của tôi. Anh ấy cũng là bạn của Pat. Và các cô thuộc đội cổ vũ nữa.” Grace Clemons có vẻ thất vọng. Beth thắc mắc không biết mình đã nói gì sai. Ly của cô lại cạn rồi. Cô giơ nó lên. Ellen xuất hiện từ đâu đó và đỡ lấy cái ly.