Chương 4
Việc tìm ra được chiếc giày chơi tennis đã làm đảo lộn tất cả.
Chính chiếc giày đã cho thấy Ben bị bắt cóc. Điều này chứng tỏ cho Candy Bliss thấy rằng Ben đã không tự ý bỏ đi lang thang.
Lẽ ra việc biết con mình đang ở trong tay người lạ sẽ làm tăng nhanh nỗi sợ của Beth, nhưng hóa ra ngược lại.
Candy giải thích rằng chiếc giày đã được tìm thấy trên một kệ đựng báo đủ thấp cho Ben tự đặt giày vào. Nhưng nó lại được cột nơ lại thật chắc, cách mà hầu hết những đứa bé ba tuổi không thể tự làm được; và nó cũng không thể tháo giày ra mà không cởi dây giày. “Chưa thể kết luận được đâu chị Cappadora ạ,” Candy Bliss nói. “Nhưng cũng đủ để bắt đầu. Và, dĩ nhiên, chúng tôi nghĩ sự việc đã xảy ra như thế.”
“Có nghĩa là ai đó đã bắt cóc Ben?”
Candy gật đầu. “Chỉ vì... tiền sảnh lúc đó đông nghẹt người. Chị biết đó, việc lẩn trốn là rất dễ...” Cô lắc đầu. “Beth này, chị chắc là Ben không thể cột đồ được chứ?”
“Trời ạ, không. Nó chỉ biết dùng nĩa xắn bánh ngọt thôi. Nó mới lên ba mà.” Cô cắn môi. “Nó mới ba tuổi.”
“Hừm, tôi chẳng bao giờ chắc chắn cả. Ý tôi là, tôi rất thân với cháu trai tôi, nhưng phải sống trong cùng một nhà mới thực sự nhớ hết được các giai đoạn phát triển của nó. Và đây là trường hợp đầu tiên...”
“Đầu tiên à?”
“Vụ đầu tiên của tôi có liên quan đến một đứa bé ít tuổi đến thế. Một vụ bắt cóc.”
“Tôi hiểu. Những vụ khác thì sao?”
“À, ở Tampa tôi thường làm việc với trẻ vị thành niên. Khi tôi mới vào nghề, đó là công việc mà một nữ cảnh sát sẽ đảm trách. Và sau đó...”
“Sau đó thì sao?”
“À, sau đó thì chuyển sang tội giết người”.
“Tôi hiểu. Cô không có con à?” Beth hỏi và ngạc nhiên khi thấy giọng mình thật bình thản, vì cô biết nếu nhìn ra sau lưng, cô có thể thấy chính mình phi nước đại tới lui băng qua ven bãi đậu xe, dưới ánh trăng, vừa than khóc vừa run bần bật.
“Không”, Candy nói. “Tôi... tôi ước gì mình có con.”
“Rồi cô sẽ có mà,” Beth vừa nói vừa nghĩ Trời ạ, mình đang nói mấy chuyện linh tinh gì vậy?
“Tôi nghĩ chắc không đâu. Tôi đã ba mươi sáu rồi. Cũng có thể lắm. À, thế này, thằng bé không thể cột đồ được mà chị thấy cái nơ này rồi đó.” Beth nhìn chăm chăm vào chiếc giày nhỏ xíu của Ben như thể nó là một mảnh sao băng, một hiện tượng ngoài trái đất.
Một cảnh sát trẻ thấy họ đang tiến đến nên mở sẵn cửa văn phòng. Cô đi vào phòng, chói mắt vì những bồn rửa, những lò bằng i-nốc bóng loáng, vấp vào mõm hai con chó săn thật lớn và khỏe.
“McGinty!” Candy kêu lên như thể vừa tìm lại được người em trai thất lạc đã lâu. Nhưng tay cảnh sát mặc đồng phục tóc đỏ ngực nở vồng lên đó lại đang nhìn Beth.
“Thưa chị Cappadora,” anh ta dịu dàng nói. “Đây là Homes và đây là Watson.” Hai chú chó săn ngoan ngoãn ngồi xuống khi McGinty khoát tay nhè nhẹ. “Chúng tôi gọi chúng là những cái mũi sinh học. Chúng tôi cho chúng ngửi chiếc giày của con trai chị... và chúng đi tít đến tận bãi đậu xe. Chúng tôi lại cho chúng ngửi tiếp, và chúng cũng lại đi đến cùng chỗ ấy trong bãi đậu xe, hơi chếch về phía tây cổng vào. Chúng tôi nghĩ là chiếc xe đã ở đó...”
“Tôi hiểu anh ta nói gì mà,” Beth ngắt lời. “Tôi đâu có ngu. Tôi là nhiếp ảnh gia báo chí đã lâu.” Candy mím môi gật đầu. Lúc đó Pat xuất hiện, mặt anh lờ đờ sau giấc ngủ, bàn tay anh vẫn đang rỉ máu dưới chỗ băng vì vết cắn của Beth, và Candy ngồi xuống với họ. Sau khi đội cảnh sát tiểu bang đến, họ sẽ mở rộng cuộc điều tra ra những vùng đã được khoanh trong bản đồ - điều tra trên bộ và cả trên không. Sẽ phải tìm trên máy tính, thông qua danh sách do những người tổ chức buổi họp lớp cung cấp, và những cá nhân đầu tiên họ tập trung để phỏng vấn sẽ là những người có tiền sử phạm tội.
“Tiền sử phạm tội?” Pat hỏi. “Những đứa trẻ từ trường Immaculata ấy à?”
“Không còn là trẻ con nữa,” Candy nói. “Đúng vậy, trong bất cứ nhóm nào đông đến thế thì cũng có nhiều khả năng chúng ta sẽ phát hiện ra ai đó, có thể là những cặp vợ chồng, với tiền sử phạm tội...” Hai người nhìn Beth, và Candy nói tiếp. “Lạm dụng. Hoặc hành hung. Hay đại loại thế.”
“Với trẻ em à?”
“Có thể lắm.”
“Như ai?”
“Ví dụ như bạn Wayne của chị đó. Beth này, có một trường hợp tương tự như thế có liên quan đến trẻ vị thành niên. Trong thập niên bảy mươi.”
“Wayne đối với các con tôi như chú ruột vậy. Wayne sẽ không bao giờ làm hại Ben đâu. Vì anh ấy bị đồng tính mà...”
“Đó chính là những gì tôi nghĩ, Beth ạ, và đứa trẻ kia mười sáu tuổi, còn gã nọ mười chín, và thiên hạ cho đó chỉ là chuyện tưởng tượng khiến vài bậc phụ huynh lo lắng thôi.... Hầu hết những chuyện như thế lại chẳng đi về đâu, nhưng chúng tôi đều kiểm tra hết...”
Ellen đi vào bếp, về phía Beth và ôm lấy cô. Tóc cột đuôi ngựa, người đẫm mồ hôi, trông Ellen nhỏ lại, trẻ trung và yếu ớt. Cô ôm Beth thật chặt khi Candy giải thích rằng tốt hơn hết là nên tách Beth và Pat ra để tiến hành kiểm tra phát hiện nói dối. Họ có thể gặp chuyên viên kiểm tra vào hôm nay hay chờ đến thứ Hai.
“Cô nghĩ Beth đã sắp xếp để Ben bị bắt cóc à?” Ellen hỏi.
“Không, nhưng phần lớn các vụ bắt cóc đều bắt nguồn từ gia đình. Chúng có liên quan đến quyền giám hộ, đôi khi lại dính đến họ hàng hay những người có quyền nuôi nấng,” Candy Bliss giải thích.
Họ phải duyệt những danh sách, những cuộc phỏng vấn và tấm áp phích đầu tiên của chương trình Chống Tội Phạm có ảnh gương mặt Ben; Beth, may thay, đã ngoảnh mặt đi vào phút cuối để không bao giờ thấy trong bức chụp lại của tấm ảnh đen trắng đó cặp mắt tin cậy của Ben xoáy vào cô. Ellen giúp Beth tắm, cô cởi quần Beth ra rồi đưa bạn vào bồn tắm như giúp một bà ngoại già lụ khụ. Giữa lúc Beth ngâm mình trong nước, còn Pat cứ đi đi lại lại trong phòng ngủ hút thuốc, chuông điện thoại liên tục réo vang. Ellen trả lời tất cả, rất rõ ràng, “Cô ấy ngủ rồi”, hay “Không, họ đã sống ở Madison được hơn mười năm rồi.” Mặc bộ quần áo sạch của Ellen, hơi dài so với cô, Beth ngồi trước gương sấy tóc, trông cô giống như Nellie Forbush với bộ đồ thủy thủ trong phim Nam Thái Bình Dương. Hồi chiều, viên cảnh sát Taylor đã hỏi cô còn nhớ gì không về người bạn cùng lớp Sean Meehan. Con trai anh ta chết cách đây bốn năm, một cái chết trong cũi không bình thường. Khi Beth bắt đầu nôn trong bồn rửa mặt, vị bác sĩ Beth chẳng bao giờ biết tên lại xuất hiện và đưa cô mấy túi thuốc an thần. Nhưng khi cô không thể nén được nữa thì ông ta tiêm thêm cho cô một mũi; cô đã thiếp đi nhưng vẫn nghe thấy tất cả, thậm chí cả giọng anh Bick của cô nữa - Beth đã cố tỉnh dậy để nói chuyện với Bick nhưng không làm sao thoát ra được trạng thái nửa tỉnh nửa mê đó. Rồi Pat đỡ cô ngồi dậy và họ ngồi xem bản tin buổi sáng chiếu những nhóm tình nguyện viên trong khu vực lân cận và những bạn học ở Immaculata sát cánh nhau tìm kiếm trong khu rừng nguyên sinh và sân gôn. Khi Beth thấy cái mũ bóng chày của Ben lóe lên trên màn hình và một cô gái nói “Cả cộng đồng đã được huy động để tìm bé Ben”, cô đã thét lên làm Pat phải tắt ti vi.
Một người trực tầng của khách sạn Tremont đem đến một khay những viên phó-mát vuông nhỏ và trái cây, với một tấm thiệp trên khay cho biết đó là thức ăn của khách sạn Tremont, thành viên của chuỗi Khách sạn Hiếu khách trên toàn quốc. Ellen bắt Beth ăn vài trái nho với một miếng phó-mát nhỏ. Cà phê cũng được bưng ra. Beth uống bốn tách.
Trời vẫn chưa sáng hẳn khi Candy bước vào phòng hỏi Beth đã sẵn sàng nói chuyện với giới báo chí chưa.
“Dĩ nhiên là chưa,” Beth đáp.
Candy nhăn mặt. “À, không ai buộc chị phải nói. Nhưng tôi muốn chị nói, nếu được. Chị không phải nói với cả đám phóng viên đâu, chỉ một người thôi. Tôi đã nhờ chọn được một người rồi. Cô ta cũng được lắm. Và chị cũng có thể nói với tất cả mọi người. Chị có thể nói với Kênh 5, 7, 2, 9... tờ Tribune, tờ báo địa phương, tờ Sun Times nữa. Họ có mặt cả ở đây rồi.”
“Tôi không muốn nói với ai hết. Để Pat nói đi. Anh ấy nói hay lắm.”
“Nhưng, Beth này, chị là mẹ. Người ta luôn hưởng ứng lời kêu gọi của các bà mẹ. Họ hiểu tâm tư tình cảm của chị.”
“Vậy là cô muốn tôi khóc trước mặt mấy người này.”
“Không, không phải thế,” Candy nói.
Chất rượu làm dịu cơn đau vẫn còn ấm trong máu làm Beth trở nên bạo dạn. “Tôi không phải loại người khóc trước mặt người khác.”
“Cậu luôn khóc dễ dàng mà,” Ellen xen vào.
“Nếu tớ đã như thế thì giờ tớ không còn như thế nữa. Đây là con tớ, con của tớ...” Beth lại thấy buồn nôn, bụng cô nhộn nhạo. “Mọi người không hiểu đâu.”
“Đúng vậy,” Candy nói. “Nhưng tôi hiểu những bản tin này sẽ có ảnh hưởng rất lớn, sẽ có rất nhiều người xem, và họ sẽ giúp chúng ta được nhiều lắm đấy.”
“Nghe nè,” Ellen bảo Beth. “Cậu làm điều này đi. Cậu phải làm vì đây là điều duy nhất cậu có thể làm để giúp tìm ra Ben. Giờ thì ngồi dậy chuẩn bị đi.”
“Trông tớ kinh khủng quá.”
“Không sao đâu,” Candy nói, và Beth nhớ lại những ngày còn làm báo, dĩ nhiên rồi, đây là một hoạt cảnh: bà mẹ đau buồn mà chính cô đã từng chụp ảnh cả năm hay mười lần gì đó, cặp mắt mệt mỏi vì thiếu ngủ, hai má hóp sâu. “Nhưng chị không muốn trông như ma phải không,” Candy nói tiếp, “nếu không họ sẽ nghĩ...”
“Họ sẽ nghĩ gì?”
“Rằng cậu lẩn thẩn và cậu đã gây ra chuyện đó,” Ellen vừa nói vừa đi lấy túi đựng đồ trang điểm. Candy nhìn cô chải tóc Beth ra sau cho mượt rồi kẹp chặt bằng một cái kẹp vàng.
“Tô một chút màu lên mắt nữa, Beth,” Ellen nói. Beth nhìn chăm chăm cái hộp màu xanh lá cây, xanh dương và be.
“Để tôi làm cho,” thình lình Candy nhanh nhẩu nói. “Tôi trang điểm khéo lắm đó.” Và, sau này Beth thường nhớ lại, đúng là Candy khéo trang điểm thật: hai vòng tròn nâu đậm kín đáo cô vẽ dưới lông mày làm Beth trông mệt mỏi nhưng không dữ tợn; lớp phấn cô chấm lên thật nhạt không che được hai quầng mắt ở hai cánh mũi Beth mà chỉ làm mờ đi một chút.
Candy vừa chải nhè nhẹ vừa giải thích. “Giờ thì tôi sẽ đưa Sarah Chan với ê-kíp của cô ấy lên đây. Chúng ta sẽ làm việc với cô ấy trước vì cô ấy không còn nhiều thời gian nữa, và họ rất lo khi phải thực hiện chương trình này vì Kênh 2 là kênh được nhiều người xem nhất. Mà nếu chị muốn làm việc thêm với ai khác nữa thì chị cứ cho biết nhé - dù sao thì họ cũng có chương trình thời sự mà. Sẽ có nhiều đèn đó, Beth.” Beth nghĩ thật nhanh đến cuộc kiểm tra tử cung, đến vị bác sĩ đã nói với cô về sự kiên nhẫn. “Giờ thì tôi sẽ cho cái mỏ vịt vào...” Cô ngắt lời Candy.
“Tôi biết rõ về đèn đuốc, tôi là nhiếp ảnh gia.”
“Vâng. Và chị chỉ phải trả lời những câu hỏi của cô ấy thôi. Họ sẽ thu âm để đề phòng trường hợp chị cần nói lại, hay chị bị căng thẳng...”
“Tôi không căng thẳng,” Beth nói thật hung hăng dù cô không định nói thế; cô cũng không cần buộc Candy phải xem thường mình nữa. “Tôi có thể xem qua bản tin đó chứ?” Beth cố tỏ ra hữu ích và biết điều. Có người đưa đến một tờ bản sao và Beth xem qua; đó không phải là văn xuôi trữ tình: “Tuy nhiên chưa có nhân chứng nào cho vụ mất tích... có vài thông tin rất hứa hẹn... một cuộc điều tra toàn diện.”
“Cô không đề cập đến chiếc giày,” Beth nói.
“Chúng ta sẽ không đề cập đến,” Candy bảo cô. “Đó là con át chủ bài của chúng ta. Chỉ một người, có lẽ một thôi, biết tại sao chiếc giày lại ở đó. Chúng ta sẽ không bao giờ có được manh mối thường có, như....”
“Như vân tay?”
“Đúng. Nhưng vân tay chỉ dùng cho kẻ thú tội.”
“Kẻ thú tội?”
“Những kẻ gọi điện nói họ đã bắt cóc Ben.”
“Thiên hạ sẽ gọi điện à?”
“Ồ, họ gọi luôn ấy chứ, Beth. Nhiều người gọi đến lắm. Ngoài kia có những kẻ bệnh hoạn luôn muốn được mọi người chú ý, và có lẽ có vài người thật sự cảm thấy tội lỗi và bị dằn vặt đến nỗi phải khai ra về một tội khác. Tất cả đều sẽ lộ diện, Beth”
Và Beth nhớ mãi hình ảnh một căn phòng tối tăm, một gương mặt xanh xao với điện thoại kẹp sát bên tai, nói thật nhỏ, thì thào như sợ ai đó ở phòng bên có thể nghe thấy... Thế rồi Sarah Chan, mảnh khảnh và thơm ngát trong bộ đồ màu xanh dương, gõ cửa và căn phòng bỗng tràn ngập dây cáp và những cây đèn. Pat ngồi xuống cạnh Beth trên trường kỷ.
“Đặt tay lên vai cô ấy đi,” Candy nói. Pat đặt tay mình lên thành ghế, rụt rè choàng qua vai Beth.
“Thưa chị Cappadora,” Sarah Chan nói. “Tôi mong chị hiểu rằng tất cả chúng tôi đều muốn làm hết sức mình để giúp tìm đứa con trai nhỏ của chị. Chị biết những chuyện này như thế nào rồi đó. Chúng đưa mọi người xích lại gần nhau. Cả thành phố này sẽ cầu nguyện cho Brian...”
“Ben.”
“Cho Ben. Tôi xin lỗi. Tôi vừa đến đây thôi và tôi chưa theo kịp tiến độ của vụ việc.”
Beth không thể nói được gì.
“Chị Cappadora,” Sarah Chan giục.
“Tôi hiểu,” cuối cùng Beth hít một hơi rồi nói.
Tự nhiên cô nhớ đến một lúc trong những ngày làm báo của mình - chụp hình cho một gia đình mà đứa con trai duy nhất ở tuổi thiếu niên vừa chết mấy tiếng đồng hồ trước đó trong một vụ tai nạn xe tải kinh khủng ở phía bắc Wisconsin. Bỗng dưng bà cậu bé nói to: “Ôi chà, bọn ta từng làm chuyện này rồi. Chồng ta và các bạn ông ấy thường có một thùng bia lớn trên sàn sau xe, và họ lái xe chạy tới chạy lui la hét rầm trời. Ôi trời, bọn ta đã làm thế. Tất cả mọi người đều làm thế.” Beth chết lặng, mấy ngón tay cô lóng ngóng với chiếc máy chụp ảnh cũ Hasselblad của mình (tay biên tập viên muốn có những tấm chân dung tang tóc chứ không phải những tấm hình để làm tin tức.) Cô có phải đồng ý rằng trẻ con sẽ vẫn là trẻ con, trẻ con sẽ được hỏa thiêu trong những chiếc xe Chevy cũ không?
Câu nói bóng gió của Sarah Chan “biết những chuyện này như thế nào rồi” làm Beth thấy choáng váng y hệt như lần ấy, nhưng giờ đây cô lại đang ở phía bên kia ống kính.
“Chị Cappadora, chị sẵn sàng chưa ạ?” Sarah Chan hỏi.
“Để Pat nói đi,” Beth năn nỉ.
“Không được, đã thỏa thuận như thế rồi,” Ellen kiên quyết nói với cô. “Tớ ở ngay đây với cậu mà.”
Nhân viên kỹ thuật gắn một micrô nhỏ vào áo Beth rồi thử âm thanh.
“Thưa chị Cappadora, trước khi chúng ta bắt đầu,” Sarah Chan nói, “tôi biết mình không nên yêu cầu điều này, nhưng nếu chị cố đừng nói với các kênh truyền hình khác thì tôi nghĩ điều này sẽ có tác động lớn lắm đó.”
“Thôi đi, Sarah,” Candy lên giọng cảnh cáo. Và người quay phim, một thiếu nữ mặc quần jean ôm và một áo phông rộng thùng thình của đại học Harvard chĩa ống kính vào Sarah Chan.
“Chúng tôi đang ở tại khách sạn Tremont của thành phố Parkside nơi gia đình Cappadora đang đau buồn chờ đợi. Chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ trước
“Sarah. Đoạn đó để sau. Xong cảnh này trước đi,” Candy nói.
Ngay lập tức, Sarah Chan ngồi xuống cạnh Beth và Pat trên chiếc trường kỷ. “Bây giờ, chị cứ nhớ rằng chúng tôi sẽ ghi âm nên nếu thấy mình nói chưa đúng với những gì chị muốn thì chúng ta có thể ngừng và bắt đầu lại,” cô ta dịu dàng nói với Beth.
Và rồi bỗng cô ta trở nên sinh động hẳn, gương mặt cô thể hiện chính xác dáng vẻ của một bà mẹ biết cảm thông. “Beth và Pat, đây là thành phố nơi quý vị lớn lên. Quý vị có bao giờ tưởng tượng được rằng một điều như thế này lại có thể xảy ra tại Parkside, trong một tiền sảnh toàn bạn bè thời trung học của quý vị không?”
“Câu hỏi này là thế nào đây?” Pat hỏi, và Chan đưa tay ra hiệu ngừng quay. “Tôi muốn nói dĩ nhiên là không rồi. Đây là một thành phố nhỏ. Beth và tôi lớn lên với những người này. Chúng tôi biết rõ các con phố như lòng bàn tay vậy.”
“Nhưng vẫn có khả năng là một ai đó quý vị biết đã bắt cóc con quý vị,” Sarah Chan nói với vẻ đau buồn, đồng thời ra hiệu cho máy tiếp tục quay.
“Khả năng đó vẫn có thể xảy ra, nhưng tôi không tin như thế,” Pat đáp với cái giọng Beth cho rằng hay ho nhất của anh. “Những gì đã xảy ra với Ben không liên quan gì đến trường trung học Immaculata cả.”
“Thưa chị Cappadora... chị Beth, cảm giác của chị lúc này chắc là không thể tưởng tượng nổi...” Sarah Chan nói.
“Vâng,” Beth đáp.
“Ý tôi là nỗi sợ hãi cộng với những thắc mắc sẽ còn mất bao lâu nữa, nỗi đau buồn....” Beth, không nói lời nào, nhìn đăm đăm vào lớp phấn mỏng chia đôi mặt và cổ Sarah Chan như một mặt nạ. Sarah Chan cố nói tiếp: “Chúng tôi thật sự không biết quý vị sẽ có cảm giác như thế nào trong đêm nay, đêm thứ hai...”
“Rõ ràng là cô không thể biết được,” Beth tán thành.
“Vậy thì,” Sarah Chan kiên nhẫn nói tiếp, “chị có muốn hỏi gì các khán
giả xem truyền hình của chúng tôi, những người dân thành phố Chicago, những người quan tâm sâu sắc đến sự mất mát của chị không?” Beth ngồi lặng thinh.
“Beth,” Sarah Chan nài nỉ.
“Có,” Beth đáp. “Tôi muốn nói với kẻ đã đánh cắp con tôi từ tiền sảnh của khách sạn này.” Làm ơn rủ lòng thương tôi với, Beth nhủ thầm. Làm ơn rủ lòng nhân hậu đem con tôi trả lại cho tôi đi. Tôi xin người tha cho nó đi, cô nhủ thầm, và nói tiếp: “Đó là... đó là tao chẳng mong rằng mày sẽ đem trả Ben lại.” Sarah Chan há hốc miệng sửng sốt, còn người quay phim nhảy dựng lên như bị ong đốt.
Nhưng Candy Bliss giơ tay lên, y như đang ra lệnh cho xe cộ ngừng lại; Beth nhìn thẳng vào mắt cô thật lâu. Càng nhìn thật lâu vào cặp mắt xanh không chớp của Candy, Beth càng biết chắc mình có thể tiếp tục nói. Và cô nói tiếp:
“Tao chẳng mong mày sẽ đem trả Ben lại, vì mày là một tên vô lại bệnh hoạn, nhẫn tâm.”
“Chị Cappadora, chị Beth này...” Sarah Chan gọi nhỏ.
“Tao chẳng mong mày sẽ đem trả Ben lại vì nếu mày đã có thể gây ra chuyện này thì hoặc là mày chẳng hiểu nổi cảnh trần ai chúng tao đang phải chịu, hoặc mày cũng chẳng quan tâm.”
Cô hắng giọng. “Vì thế tao sẽ không nài van mày. Nhưng bất cứ người nào khác... những ai nhìn thấy Ben, và có tấm lòng nhân hậu, quý vị sẽ hiểu rằng bất cứ ai đang ở bên Ben đều không phải là tôi hay Pat. Không phải là mẹ hay bố nó. Vậy nếu có thể, những gì tôi muốn quý vị làm là hãy giật lấy Ben. Nếu có phải làm kẻ đó bị thương cũng không sao.
Tôi sẽ hậu tạ quý vị; gia đình tôi sẽ hậu tạ quý vị; các bạn tôi sẽ hậu tạ quý vị. Chúng tôi sẽ tặng quý vị tất cả những gì chúng tôi có,” Beth ngừng lại rồi nói tiếp. “Thế thôi.”
Sarah Chan ngước nhìn Candy. “Chúng tôi không thể sử dụng đoạn băng ghi hình này,” cô thất vọng nói.
“Tại sao?” Candy hỏi.
“Vì nó... vì nó không... Xin lỗi, anh chị Cappadora ạ, nhưng nếu kẻ nào đó đang giữ cháu bé mà nghe thấy như vậy thì chúng sẽ tức điên lên.... Không ai mong chờ chị ấy sẽ nói...”
“Cô sợ mọi người sẽ không thích Beth vì nổi điên với cái gã đã bắt cóc con cô ấy à? Vì Beth không muốn van xin một tên bắt cóc sao? Cô nghĩ cô ấy tỏ ra kém tử tế?”
“Không phải thế...” Sarah Chan nói.
Candy ấn ngón tay nơi trán. “Cô phải chọn thôi, Sarah. Hoặc cô sử dụng đoạn băng này hoặc cô sẽ không có gì khác. Và tôi sẽ xuống dưới kia gọi Walter Sheet hay Nancy Higgins hay bất cứ người nào khác tôi gặp dưới tiền sảnh, Beth vẫn sẽ nói y như thế, và họ sẽ sử dụng đoạn băng ấy, họ sẽ có được đoạn băng duy nhất này và cô sẽ trắng tay.”
“Thám tử ạ, tôi không hiểu tại sao....”
Candy đứng sau Beth, hai tay hơi ôm lấy đầu cô, và Beth cảm thấy chúng như một chiếc mũ ban phúc lành. “Vì cô ấy đã nói sự thật, thế thôi,” Candy Bliss đáp.