← Quay lại trang sách

Chương 7

Tôi không hiểu sao lại cứ phải là cônhắc,” Candy vừa nói vừa đẩy ly rượu tới trước mặt Beth khi cô ngồi xuống bàn trong nhà hàng đầu tiên của chuỗi nhà hàng Fern họ gặp. Candy đã phóng nhanh vào bãi đậu xe như thể đầu máy xe đang bốc cháy. “Có lẽ vì trong phim họ luôn đưa cho mình một ly rượu mạnh nếu mình bị sốc. Đối với tôi thì có hiệu quả lắm.”

Candy ngồi đối diện với Beth nơi cái bàn nhớp nháp. “Tôi muốn ăn chút gì đó. Chị muốn ăn gì không?” Càng ở lâu cùng Candy, Beth càng nhận ra rằng cô ấy ăn rất nhiều, ăn luôn miệng nên chẳng bao giờ cô có được dáng chuẩn; có lẽ cô ta mắc chứng cuồng ăn, Beth nghĩ vẩn vơ. Khi Beth vừa lắc đầu tỏ ý không muốn ăn vừa nhấp thử ly cônhắc thì Candy nói với cô phục vụ: “Cho tôi một ... pizza gà xông khói, gấp đôi phô-mai nhé... và cả tôm nữa.” Cô nghiêng người sang phía Beth nói: “Nếu mẹ tôi chết rồi thì chắc bà đang trở mình trong mồ đó.”

“Tại sao?” Beth hỏi.

“Vì phô-mai, thịt với tôm – có lẽ đây là những thứ cấm kỵ nhất của luật đạo Do Thái,” cô phá ra cười khi thấy Beth ngơ ngác. “Chị biết không, chẳng phải món kosher đâu. Mẹ tôi có một cái bếp để nấu thịt kosher mà. Nhưng phải đến khi tôi mười tám tuổi mới được tự do ăn, tôi lớn lên ở Florida, tạ ơn Chúa. Và tôi nghĩ Nếu không được ăn tôm hùm thì sống làm gì chứ? Dù sao, đó mới chỉ là điều nhỏ nhặt nhất trong số những gì khiến đạo Do Thái chưa bao giờ trở nên hấp dẫn, về mặt tôn giáo ấy.”

Beth đánh bạo nói: “Có vẻ như đó không phải là tôn giáo dành cho phụ nữ nhỉ.”

“Chẳng giống như đạo Thiên Chúa, phải không?”

“Không, ý tôi không phải thế. Cũng tệ như nhau cả thôi. Nhưng tôi không thật sự theo đạo Thiên Chúa. Tôi kể với chị rồi đó.”

“Nhưng ít ra thì chị không phải nhúng mình vào thứ nước có váng lều bều mỗi tháng một lần cho đủ sạch để ngủ với ông chồng thánh thiện của mình.”

“Chị có làm như thế bao giờ chưa?”

“Tôi kể với chị rồi. Tôi không có chồng, đúng không?”

“Vâng.”

“Nhưng dĩ nhiên là nếu có chồng, tôi cũng không làm thế. Đó là mặt bi quan của niềm tin vào một tôn giáo. Chị cũng có thể sử dụng rắn hay thứ gì đó. Uống nữa đi.”

Beth nhấp một ngụm. Cô có thể hình dung ra miệng bao tử mình được tráng bằng rượu, đường nét bên ngoài của nó đang đỏ rực, có lẽ tím là đằng khác.

“Giờ chị thấy đỡ hơn rồi chứ?” Candy hỏi. “Vì tôi muốn nói điều này.”

“Chị cứ nói đi.”

“Tôi nghĩ chị không hiểu những gì Loretta muốn nói.”

“Nó quá dễ hiểu mà.”

“Không, bà ta chưa từng nói điều đó. Sau khi chị ra xe, bà ta cứ lặp đi lặp lại với tôi rằng nếu bà ta không nói đứa bé đã chết thì bà ta không có ý thế. Nếu nó chết thì bà ta sẽ nói.”

“Chị nghe rồi đó. Chị nghe những gì bà ấy nói về cái thùng gỗ có nắp cong rồi đó.”

“Ừm, Loretta không thể giải thích những gì bà ấy thấy trong trạng thái xuất thần, Beth à. Bà ấy luôn nói thế; người ta phải nói cho bà ấy những thứ đó có nghĩa là gì. Cái thùng đó có thể là bất cứ thứ gì. Một loại biểu tượng nào đó. Ý tôi là người phụ nữ này có một chút khả năng ngoại cảm. Mình không thể biết bà ta muốn nói gì, nhưng lần sau, khi trở lại nói chuyện với bà ấy – tôi sẽ không đưa chị theo đâu – tôi sẽ hỏi Loretta thêm để tiếp tục công cuộc tìm kiếm. Hỏi thêm về cảm tưởng của bà ấy. Tôi không muốn chị bỏ cuộc vì những gì một người gàn dở nói. Ý tôi là Loretta tuy gàn dở nhưng rất tử tế, tuy nhiên Beth ạ, thật sự thì chúng ta không có bằng chứng về những gì đã xảy ra cho Ben.”

Candy gọi cho Beth thêm một ly nữa rồi nói tiếp: “Lẽ ra tôi không nên đưa chị đến đó.”

“Tôi muốn đến đó mà,” Beth đáp.

Candy ăn bánh pizza như một con kiến lửa, nhỏ xíu, mỏng manh, và rất phàm ăn. Cô chia cái bánh ra làm sáu phần rồi gặm từng phần thật cẩn thận cho đến vỏ ngoài. “Chị không ăn vỏ bánh à?” Beth hỏi và cũng hơi lúng túng vì giọng mình nghe kẻ cả quá.

“Mẹ tôi nói nó sẽ làm tóc quăn. Nhưng dĩ nhiên là tôi muốn tóc mình suôn.”

“Trông chị giống cô nhà báo Gloria Steinem lắm,” Beth nói và tự hỏi phải chăng mình đã say.

“Ai cũng nói thế cả,” Candy vừa đáp vừa ăn nốt phần pizza rồi gọi một ly vốtka pha nước khoáng. Thình lình cô ta ngước lên. “Beth, bây giờ không phải ca làm việc của tôi. Tôi chỉ muốn chị biết như vậy. Tôi không uống khi đang làm nhiệm vụ. Ý tôi muốn nói là lúc này cũng chẳng khác gì những lúc khác tôi được nghỉ. Hầu hết những ngày nghỉ tôi đều vào sở làm.”

“Vì sao vậy?”

“Vì cuộc sống của tôi chán ngắt.”

“Thôi nào...”

“Thật đó, tôi có được hưởng thụ mấy đâu. Chuyện này rất bình thường đối với nữ cảnh sát mà.”

“Vì sao?”

“Ờ thì, cuộc sống này, công việc này, với một người đàn ông có vợ mà công việc nhà và mọi thứ đều do vợ đảm nhận hết đã khó có cuộc sống bình thường rồi. Thế nên đối với một phụ nữ, người không có vợ ở nhà lại càng khó. Chị không thể làm mọi thứ cùng lúc được. Chẳng hạn nếu tôi tham gia một câu lạc bộ đọc sách thì tôi sẽ chỉ tham gia họp mặt mỗi năm một lần, và trong buổi họp mặt máy nhắn tin của tôi sẽ reo liên hồi kỳ trận.”

“Chị không đi chơi xa à?”

“Mỗi năm tôi đi một lần với gia đình em gái, ở phía bắc, tiểu bang Wisconsin. Và đi thăm mẹ tôi mấy ngày vào mùa xuân ở Florida khi bà có mặt ở đó.”

“Chị không có ... bạn trai sao?”

“Hiện tại thì không,” Candy đưa tay vuốt trán.

Beth không biết nói gì thêm. Cô có xộc quá vào đời tư của Candy không? Tầm bậy tầm bạ thật, Beth nghĩ.

“Chị có bị ...” Beth dừng lại, hít một hơi dài rồi tiếp, “... thành kiến trong sở làm không?”

“Trong gia đình tôi còn bị thành kiến nhiều hơn ấy chứ,” Candy cười thật tươi, phô hàm răng đều tăm tắp đến nỗi Beth tự hỏi liệu chúng có phải răng thật không. “Nhưng giờ thì không còn như thế nữa. Người ta không cần phải tỏ ra công khai chuyện này như trước. Nhưng khi tôi còn bé và bắt đầu phát hiện ra, tôi phải cẩn thận không để cho ai biết. Thật sự là không một ai được biết đấy.”

“Thậm chí cả ... sếp chị nữa?”

“Đặc biệt là những sếp lớn. Vì không ai thuê chị vào làm nếu chị là ‘người lệch lạc’ – lúc đó mọi người gọi như thế. Họ sẽ kiểm tra lý lịch, nói chuyện với gia đình... họ phải kiểm tra nhân thân của chị nếu chị muốn trở thành...”

“Thành gì?” Beth cẩn thận hỏi vì biết nếu cô không nói ra, Candy sẽ nghĩ là cô có tư tưởng xấu trong đầu. “Một điệp viên?”

“Không phải, dù cho chị có gia nhập vào FBI đi nữa. Còn các chính trị gia, các thẩm phán và những người cùng một giới ấy thì đương nhiên.”

Và Candy tả cô khi còn là lính mới, một tân binh mới hai mươi lăm tuổi, có cung cách giống hệt James Dean nhưng lại rất muốn được trội hơn James Dean. Beth tuy ngày càng buồn ngủ, vẫn cố tưởng tượng ra một Candy chân dài xinh xắn mang giày da, mặc quần jean với mái tóc suôn mượt đến ngang tai vuốt ngược ra sau trán. Cô nói: “Thật không thể tưởng tượng được.”

“Tôi cũng thế,” Candy cười vang. “Tôi luôn thích quần áo đẹp. Tôi luôn có mặt trong bữa tiệc truyền thống đón các cựu học sinh, sinh viên về lại trường, cả ở trường trung học cũng như đại học. Nếu chị hỏi mẹ tôi thì bà sẽ nói thời kỳ nổi loạn của tôi đã góp phần làm bà chết sớm.” Candy đưa mấy ngón tay lên chải tóc. “Nhưng tôi nghĩ đó là vì tôi là dân đồng tính, và chỉ có một cách là phải thể hiện chính mình. Chị phải giống như một người đàn ông. Hôm đó, tôi đang ngồi trong một quán rượu dành cho dân đồng tính thì có người đưa cho tôi một quảng cáo cần nữ cảnh sát tuần tra giao thông cho thành phố Tampa và thách tôi nộp đơn xin vào làm, lúc ấy tôi đang là trợ lý nghiên cứu cho một luật sư. Cảnh sát nữ chúng tôi là thế. Chúng tôi không thể vào học viện. Chỉ có thể làm việc với lũ trẻ vị thành niên. Đó là tiêu chuẩn.” Cô đã xin vào đó và được nhận vào nhờ những lời giới thiệu rất nồng nhiệt của một người hàng xóm, một bà già cận thị nhầm cô với một giáo viên có gương mặt rất dễ mến dạy tại một nhà trẻ Công giáo sống đối diện với tòa thị chính. “Cô ấy là một cô gái tuyệt vời,” Candy nhớ lại người hàng xóm đã nói với viên cảnh sát đến để kiểm chứng nhân thân của ứng viên Bliss như thế. “Rất điềm tĩnh và rất ngoan đạo.”

Và ai lại có thể nghi ngờ một bà già nhỏ nhắn, tử tế kia chứ? “Thế nhưng sau này họ hối tiếc.” Candy thở dài. “Vì sau vài năm, tôi bắt đầu để ý rằng những gã tôi đã huấn luyện lại được thăng chức, được trả lương gấp đôi nên tôi đã kiện, và thắng kiện... tôi giành được khẩu súng này đây.”

“Trước đó chị không có súng sao?”

“Sếp tôi thường nói: ‘Tôi không muốn các nữ cảnh sát trở thành những kẻ giết người.’ Lạy Chúa.” Candy lắc đầu. “Giờ thì họ chọn những gã dễ thương nhỏ nhắn nhất để làm tay trong giao dịch với bọn anh chị buôn bán ma túy. Họ đóng kịch tốt hơn.”

“Những gã dễ thương đó cũng đồng tính à?”

Candy khoát tay ra hiệu thêm một ly rượu nữa, và khi làm vậy, mắt cô nheo lại nhìn chăm chắm vào khoảng không ngay trên vai Beth. Nhưng cô vẫn tiếp tục nói như thể không phải cô đang nhìn chăm chú. Beth có dám quay lại dõi theo mắt Candy không nhỉ? “À, không. Không phải tất cả. Cũng có nhiều nữ cảnh sát giờ đâu có bị đồng tính, ý tôi là... Beth, xin lỗi chút xíu nhé?”

Lúc đó Beth không quay lại. Cô không nhận ra người cảnh sát đó, anh ta đang đội một mũ nỉ rộng của lực lượng cảnh sát tiểu bang, tay khoanh lại trước ngực trong suốt lúc nói chuyện với Candy, nhìn xuống cô như thể cô là một đứa bé vậy. Chỉ có đầu anh là chuyển động, luôn hất về bên phải như thể đang chỉ ra ngoài cửa sổ tới chiếc xe cảnh sát đen và bạc óng ánh của mình. Candy quay lui nhìn về phía bàn và Beth nghĩ ngay: Chị ấy không say. Chị ấy tỉnh như sáo, vậy chắc phải là chuyện gì quan trọng lắm, khủng khiếp lắm, có liên quan đến mình. Beth thấy đũng quần jean của mình ươn ướt vì bàng quang của cô – bị yếu đi từ khi cô sinh Kerry – bắt đầu bài tiết. Cô đứng lên chạy vội về phía nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo hết lượng rượu trong bụng ra, lấy khăn giấy và xà bông nạo lưỡi và rửa mặt, rồi chải lại tóc.

Khi Beth bước ra, Candy đang đứng trong phòng để áo choàng, hai vai đeo hai ví, một của Beth cái kia là của cô. Bàn đã được dọn sạch; tay cảnh sát của tiểu bang đang đứng bên ngoài, ngay cạnh xe của anh ta. Chắc mình không thể đi qua căn phòng nổi, Beth nghĩ. Mấy người khách kia sẽ thấy nếu cô khuỵu xuống và bắt đầu bò mất. Cô biết chắc lúc đó mình sẽ làm như thế: sẽ quỵ xuống cái nền nhà chắc chắn dưới chân cô để không thấy tứ chi mình đang run lẩy bẩy. Cô bước thêm một bước, do dự một chút, và Candy vội vã bước tới nắm cánh tay cô thật chặt. Họ đi ra bãi đậu xe, chói mắt vì mặt trời đang lặn.

“Beth này, không sao đâu,” Candy nói. “Tôi biết chị sợ, nhưng đây không là cái gì ghê gớm lắm đâu. Chúng ta cần phải biết, thế thôi. Chúng ta cần phải biết.”

“Chuyện gì?” Beth thở dồn dập. “Chuyện gì chứ?”

“Bọn tôi... là thế này... họ vừa tìm thấy một thi thể. Một đứa bé, một đứa con trai. Nhưng chúng tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi.”

“Ở đâu?”

“À, mấy người đi ngắm chim ở hồ Saint Micheal đã tìm thấy thi thể đó, gần Barrington, chị biết chỗ đó không? Trên phía Bắc, có lẽ phải mất một giờ lái xe. Nó đã nằm ở đó được một thời gian rồi, có lẽ quá lâu nên không thể là Ben được. Nhưng chúng ta cần phải biết chắc.”

“Tôi muốn hỏi thằng bé ở đâu? Giờ này nó ở đâu?”

“Beth này, tôi sẽ lái xe đưa chị về nhà bố mẹ chồng chị, rồi sau đó chúng tôi mới quyết định ai sẽ đi với tôi để nhận dạng. Không nhất thiết phải là chị. Cũng không nhất thiết phải là Pat. Phải là ai đó có thể nhận dạng được Ben nếu Ben đã chết. Một ai đó biết rõ Ben.”

“Tôi sẽ đi.”

“Không, tôi nghĩ...,” Candy mở cửa xe và lơ đãng lấy tay đẩy gáy Beth vào xe như thể Beth đang bị còng và rất có thể đập đầu vào thành xe.... “Tôi nghĩ trước mắt chúng ta cứ đến nhà ông Angelo đã rồi sẽ quyết định sau. Không ai đi đâu hết. Ý tôi là chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Candy cài khóa an toàn giùm cho Beth.

“Nó chết rồi à?” Lạy Chúa, Beth nghĩ, cái cách cô ấy nhìn mình kìa! “Không, ý tôi là tôi hiểu nó chết rồi, nhưng chết như thế nào? Bị giết chết? Hay chết chìm?”

“Chưa đủ thời gian để biết được nguyên nhân cái chết, Beth à. Người ta mới chỉ phát hiện ra cái xác cách đây vài tiếng đồng hồ thôi, và cảnh sát của tiểu bang thấy khớp với những thông tin đăng trên bản tin của con chị, và đứa bé sẽ được xe cứu thương đưa đến quận khoảng cùng giờ với...”

Họ rẽ lên lối dành cho xe hơi vào nhà ông Angelo đang chật ních các tay săn ảnh và phóng viên báo chí, còn đông hơn nhân viên của đài truyền hình nữa; nói cho cùng thì vẫn còn lâu mới đến bản tin mười giờ mà. Nhưng một xe tải của Kênh 2 đã thắng két lại chặn xe Candy trước khi cô có thể mở cửa xe. Cô ra khỏi xe và hụp người xuống chẳng khác gì một võ sĩ quyền Anh trước khi Beth có thể nhúc nhích. Bàn chân của tay phóng viên cũng đặt lên vỉa hè cùng lúc đó.

“Đưa xe anh đi chỗ khác mau,” Candy nhỏ nhẹ nói.

“Sếp à,” tay phóng viên tóc vàng khoảng ba mươi tuổi năn nỉ. “Có đúng thế không? Họ đã tìm thấy thi thể của Ben Cappadora phải không?”

“Lái cái xe chết tiệt của anh đi chỗ khác,” Candy vẫn điềm đạm. “Anh đang chặn xe cảnh sát đấy.”

“Xin sếp một phút...”

“Taylor,” Candy gọi, và Calvin Taylor từ hàng hiên nhà ông Angelo và bà Rosie chạy như bay xuống. “Bắt gã này giùm tôi vì đã chặn tôi khi tôi đưa Beth về nhà cô ấy được không?” Taylor làm ra vẻ sắp thò tay vào túi quần sau thì tay phóng viên trẻ quay lại co giò chạy, chiếc xe tải lùi ra khỏi con đường dẫn vào nhà, chắn đường đi của một chiếc xe tải khác cùng loại. Candy đưa Beth đi nhanh lên hàng hiên trong khi các phóng viên gọi í ới, nho nhỏ như thể họ đang ở đâu xa lắm. “Cô thấy cái xác chưa, Beth? Có phải Ben không? Cô ổn chứ, Beth?”

Một phóng viên trên hàng hiên bước tới trước mặt Candy khi cô đẩy mạnh cửa ra. “Tôi là phóng viên của tờ Thời báo New York.” Anh ta nói rất lịch sự, rất tha thiết.

“Bước thăng tiến tốt trong nghề đó,” Candy vừa nói vừa đóng cửa lại.

Beth chợt nhớ lại một cuốn sách hình dành cho trẻ con trong đó có một vòng tròn những con ếch đực, ếch cái miệng to như cá ngão tụ họp lại vào mỗi tối nơi bờ đầm lầy để nghe mẹ chúng kể chuyện. Trong nhà ông Angelo và bà Rosie, mẫu người thời xưa, ba chiếc trường kỷ được kê theo hình chữ U sát tường – không có bàn nhỏ hay góc trống nào cho họ tâm sự cả. Và trên ba chiếc trường kỷ đó là Ellen, Pat, Monica, Joey và Tree, bố mẹ Pat, Barbara Kelliher đang ngồi như phỗng – ít nhất họ cũng là những người có thể có mặt được ở đó nhanh đến thế. Pat vội đứng lên ôm Beth thật chặt; cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của anh – mùi của loài động vật cấp cao hoang dã không giống bất cứ mùi nào cô từng cảm nhận trên cơ thể chồng mình. Không ai nhúc nhích. Hai đường dây điện thoại trong nhà – đường dây của cảnh sát và đường dây của gia đình – reo liên tục dù Beth có thể nghe thấy các cảnh sát, cũng khá đông, đang nói chuyện trong bếp. Trong khi Pat ôm cô, bố Beth và anh Bick của cô hối hả đi từ cửa sau vào; Beth nghe bố cô nói: “Lạy Chúa lòng lành, mấy con ma cà rồng này, mấy con ma cà rồng này! Bethie đâu?” Cô chạy từ Pat nhảy bổ vào vòng tay anh mình; Bick to cao và cô có thể nép mình dựa vào anh thật thoải mái mà không phải gồng người lên.

“Có đúng không, Bethie? Có đúng là Ben không?” anh hỏi.

“Em không biết, em không biết,” cô úp mặt vào ve áo anh, và cuối cùng, cảm ơn Chúa, cô đã có thể khóc.

“Xin quý vị chú ý,” Candy nói. “Thường thì trước tiên chúng tôi sẽ làm một phân tích mẫu vân tay ngay tại đây. Nhưng trong trường hợp này, thi thể đã bị phơi ra trong nắng trong gió nên tứ chi đã bị hoại tử. Vì thế hồ sơ mẫu vân tay của Ben cũng không giúp gì được cho ta. Những gì chúng ta có thể làm là phải chờ vị nha sĩ giám định pháp y ... sẽ chỉ mất khoảng vài tiếng đồng hồ để có được....”

“Không,” Bick nói, giọng khản đặc. “Chúng tôi cần phải biết đó có phải là Ben không.”

Candy nhấn ngón tay vào khoảng giữa hai mắt. “Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên là thế... thôi được.” Cô khoát tay ra hiệu cho mấy viên cảnh sát đang đứng ngay bên trong cửa sau. “McGuire, Elliot, tôi sẽ lái xe đưa Beth và Pat đi. Taylor và ba nhân viên của tiểu bang sẽ ở đây với gia đình; hai anh sẽ lái xe đưa bất cứ ai khác muốn đi, hay nhờ anh chàng kia – tên anh ta là gì nhỉ? – Buckman – để lái xe đưa ai đó muốn đi. Được chứ?”

Thình lình ông Angelo lên tiếng: “Tôi sẽ không đi đâu.”

Ông ấy trông già nhỉ, Beth nghĩ, và chết lặng đi như thể mới gặp lại bố chồng sau mấy chục năm xa cách. Ông ấy đã thành một ông già rồi.

“Tôi nghĩ tôi nên ở lại đây với Rosie và Angelo,” ông Bill chậm rãi đề nghị trong khi Bick nhìn ông không bằng lòng.

“Được rồi,” Beth nói với Bick. “Đừng lo anh ạ. Anh đi là được rồi.”

“Tôi sẽ nhận dạng thằng bé cho,” Bick vừa nói vừa ôm Beth chặt hơn.

“Anh Kerry,” Candy dịu dàng hỏi Bick, “trước hết là anh có chắc... có chắc là mình muốn làm như thế không, và thứ hai là có chắc rằng anh biết rõ đứa bé đủ để...?”

“Ben là cháu tôi. Bố mẹ nó lấy tên tôi đặt cho nó mà. Tôi biết nó từ khi nó mới sinh ra.”

“Nhưng gần đây anh có gặp cháu thường xuyên không?”

“Quỷ tha ma bắt cô đi!” Bick hét lên làm Beth giật mình.

“Tôi gặp cháu tôi thường xuyên mà!”

“Để tôi làm việc ấy cho,” Pat nói nhỏ.

“Paddy, đừng. Không. Anh không làm được đâu,” Beth nói.

“Nó là con anh.”

“Không, anh không làm được đâu, em cũng vậy.”

“Thôi được rồi, chúng ta đi nào,” Candy ra lệnh và cảnh sát dàn hàng chung quanh họ, quần nhung kẻ, áo vải xanh màu quân đội vai sát vai cùng quyết tâm lên đường. Candy mở cửa. Ellen nắm một tay Beth, Pat nắm tay kia. Xe nối đuôi xe trên đường vào nhà. “Không có tin mới. Chưa có gì mới cả.” Candy hét to cho đám đông đang chầu chực trên cỏ; mấy bông hồng tháng Sáu của ông Angelo bị giẫm nát bét, nhoe nhoét bùn. “Cho gia đình đi qua nào.”

Khi cảnh sát mở tung các cửa xe, Beth co rúm người lại rồi thình lình nói. “Tôi không muốn đi với Pat.” Pat nhìn cô không chớp mắt. “Ý tôi là anh ấy lái xe cũng được nhưng tôi muốn đi với anh tôi.” Sao thế, cô nghĩ, cái mặt ngu ngu của anh sao thế, Pat? “Tôi có chuyện phải nói với anh ấy,” cô kết thúc bằng cách ngớ ngẩn đưa tay lên bịt miệng. Pat ngoảnh mặt bỏ đi. Và chỉ còn nghe tiếng đóng cửa xe rầm rầm. Đám phóng viên chạy theo mấy chiếc xe của họ nhưng không dám chạy nhanh bằng Candy khi cô gắn cái đèn chớp nháy Mars lên mui xe rồi rẽ sang đường cao tốc. Cô chạy một trăm sáu mươi cây số giờ và nói chuyện nho nhỏ với người cảnh sát ngồi cạnh như thể họ đang lái chưa tới mười cây số giờ trong một cuộc diễu hành.

Beth đã đứng bên ngoài rất nhiều cánh cửa nhà xác – vài cái tại bệnh viện, vài cái tại nhà tù, vài cái tại những nơi bị thiên tai tàn phá – để chụp ảnh những băng-ca cùng với những thùng đựng xác người bằng nhựa đen. Nhưng cô chưa từng đứng bên trong cánh cửa nào. Nó giống như một hành lang ngắn của trường học với các cửa lớn màu vàng có những ô bằng kính xù xì như phủ đầy sương giá. Candy dẫn đội cảnh sát hình chữ V đi quanh họ đến thang máy. “Đây là cái mà Quận Cook gọi là phòng đợi,” cô vừa nói vừa đưa tay chỉ một loạt những ghế dài, ghế dựa ọp ẹp, vài cái có dính máu trên mặt nệm. “Tôi sẽ đưa Bick lên lầu. Những gì anh ấy sẽ nhìn là gương mặt một đứa bé và những thứ liên quan.... à, qua kính. Nếu anh ấy có thắc mắc thì chúng tôi sẽ trở lại nhờ Ellen. Hay ai đó.”

Ở đây, Beth nghĩ, không giống bệnh viện chút nào. Không nghe tiếng người đang tập vật lý trị liệu trong các căn phòng ồn ào vô trùng biệt lập trên lầu, không có những nỗ lực điên cuồng cuối cùng để giành lại sự sống trong tay thần chết, như thể ai nấy đều tin rằng mọi thứ đều đã chấm hết, mọi hy vọng cuối cùng, dù hão huyền, cũng đã được dùng hết.

Cô nhớ đến không khí hối hả rộn ràng bên ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt cho mẹ cô; hàng đoàn y tá và cả đống dụng cụ được đẩy vào đẩy ra ầm ầm nhanh như chớp. Ở đây, những người Beth cho là bác sĩ, thậm chí có lẽ là các bác sĩ giám định pháp y, tay cầm các bìa kẹp hồ sơ đi chầm chậm; các kỹ thuật viên mang những khay đựng các ống đi nhanh nhưng không tỏ vẻ cuống quít. Pat đứng dựa vào tường hút thuốc dưới một bảng vẽ một điếu thuốc đang cháy trong một vòng tròn có gạch chéo; thật ra Beth còn thấy dưới sàn nhà đầy mẩu thuốc lá.

“Đây là nơi tất cả chấm dứt, ngay tại đây,” cô buột miệng nói mà không biết mình nói gì mãi cho đến khi Ellen nhìn cô.

“Mình vẫn chưa biết gì mà, Beth. Vẫn có hy vọng rằng Ben còn sống mà,” Ellen dõng dạc đáp lại bằng giọng kiên quyết nhất, cái giọng đã khẳng định rằng Nick sẽ trở lại với cô trong năm cuối cuộc đời sinh viên ấy sau khi Nick đã phải lòng cô gái người Thụy Điển tại trại kịch nghệ đó. Và anh ấy đã trở lại thật. Cái giọng đã nói với cô khi Kerry không còn cựa quậy trong bụng Beth cả tuần lễ rằng các em bé khi gần đến ngày đến tháng đôi khi không động cựa gì cả, mà chuyện đó là hoàn toàn bình thường. Và đúng là như thế.

“Không đâu,” Beth cau có đáp và muốn kể cho Ellen nghe về bà đồng Loretta, muốn kể cho Pat nữa – chuyện đó mới xảy ra cách đây mấy tiếng thôi sao? Chưa ai nói với Pat về Loretta sao? Pat lúc đó ở đâu vậy? Thình lình Beth choáng người khi nhận ra mình chưa hề gặp Vincent hay Kerry – ai đang trông con cho cô vậy? Ai mà để ý chứ? “Không. Không còn lý do gì để tin như thế đâu.” Cô nói với Ellen rồi hít một hơi thật chậm. “Dù sao đi nữa thì tốt hơn là nó không...”

“Ôi, Lạy Chúa, Bethie ơi, đừng nói nữa – chị đang nói điên nói khùng rồi,” Joey kêu lên, còn Pat đốt thêm một điếu thuốc khác.

Cánh cửa thang máy cọt kẹt mở ra. Là Candy. Mọi người căng thẳng ùa tới. Cô giơ cao hai tay.

“Họ sắp làm xong thủ tục rồi. Bick ổn. Tôi muốn báo cho quý vị biết rằng sẽ phải mất thêm một chút thời gian đó. Hãy kiên nhẫn. Tôi sẽ xuống đây với anh ấy ngay khi có thể. Được chứ, Beth? Được chứ, Pat?”

Mọi người lại ngồi phịch xuống mấy cái ghế da màu xanh lá cây. Vậy là lại phải chờ tiếp. Beth thấy mình như chủ nhà, giống như cô sẽ mời mọi người uống chút gì đó. Không ai nói tiếng nào – chiếc đồng hồ khổng lồ trên tường báo một phút trôi qua. Một phụ nữ bình thường sẽ nói gì? Beth tự hỏi. Một phụ nữ bình thường sẽ hỏi về con mình. Cô bắt đầu nói thật cẩn thận: “Ellenie ơi, ai đang chăm sóc...?”

Cô chưa nói dứt lời thì Bick, cánh tay che mắt, đi lảo đảo ra khỏi thang máy, và Candy theo ra ngay sau anh. Chờ đợi, Beth nghĩ, chúng ta phải chờ mà. “Chờ đã!” cô nói to khi Bick ngồi phịch xuống ngay bên cạnh cô trên chiếc trường kỷ, người gập xuống, nước mắt lã chã.

“Bethie, Bethie, không phải là Ben em ạ,” anh nói.

“Ừ... chờ đã,” Beth lại nói và cố nhấc cánh tay lên, cánh tay đầy nước, nặng trĩu không nhấc lên nổi của cô.

“Anh chắc chứ?” Pat quỳ trước Bick, nhìn vào mặt anh dò hỏi.

“Nó còn bé lắm, tóc nó cũng là tóc đỏ, nhưng ngả sang vàng đậm. Nó còn bé lắm, Bethie – ôi, nó là con một người nào đó, Bethie. Gương mặt nhỏ nhắn của nó cứ như đang ngủ vậy – người nó thậm chí vẫn nguyên vẹn, gương mặt cũng thế – ôi, Bethie ơi, không phải Ben.”

“Ôi, tạ ơn Chúa,” Pat thở ra. “Không phải là nó, không phải nó! Không phải Ben.” Pat ngừng lại nhìn Beth khó chịu. “Beth, em không mừng sao?”

“Mừng?” Beth hỏi.