Chương 8
Căn nhà chính là thứ bấy lâu nay mình hằng sợ, Beth nghĩ, rốt cuộc thì chính là căn nhà. Khi Pat tắt máy bước ra khỏi xe, anh dường như đã không để ý rằng Beth vẫn ngồi yên, thậm chí khi Kerry hăng hái gào to một trong mấy từ nó biết: “Ra, ra, ra!”
Beth nói khi Pat còn đang quay lưng lại: “Không phải vì anh. Mà vì căn nhà.”
Pat không chú ý đến Beth; dạo gần đây anh ít khi nào đáp lại những lời Beth nói. Kể cũng phải thôi – phân nửa những câu Beth nói không có nghĩa gì hết, thậm chí cả với cô nữa, vì chúng chả ra đầu ra cuối gì.
“Anh bị tổn thương vì em đã ở Chicago hết cả một mùa hè phải không? Anh cứ bảo em nên về nhà còn em thì cứ lần lữa,” Beth cố vớt vát nói tiếp. “Nhưng giờ thì em biết vì sao rồi, anh yêu. Không phải vì em nghĩ em sẽ thực sự tìm được Ben. Và cũng không phải em không muốn ở bên anh. Mà chính là vì em không muốn bước vào nhà của em. Anh hiểu không?”
Pat đã vào nhà. Chỉ còn lại một mình cô trong nhà để xe, nói chuyện với cái bảng điều khiển trong xe trước mặt cô khi đèn tự động ở trên đầu chớp chớp rồi cửa đóng sập lại sau lưng cô, ngăn những tia nắng chiều nhợt nhạt bên ngoài lọt vào trong. Pat đã bế Kerry ra khỏi xe và đã vào nhà. Mình lạnh quá, bỗng dưng Beth nghĩ. Cô cố cưỡng lại ước muốn tự vòng tay ôm lấy thân mình cho ấm và ngồi trong chiếc xe tối như mực, hai tay buông thõng hai bên mình. Mình lạnh quá, vì hôm nay là một ngày thu lạnh. Ở Wisconsin thường là thế, thậm chí giữa những ngày nắng hạn cũng có thể có một ngày lạnh hiu hiu báo hiệu mùa thu sắp đến
Mùa thu. Một trang hoàn toàn mới. Đây là lúc Beth luôn thấy như bắt đầu một năm mới, có lẽ vì việc học sinh đi học trở lại dường như báo hiệu những hy vọng mãnh liệt. Mùa hè đó, khi một ngày nóng gắt này chuyển sang một ngày nắng nóng khác bằng một đêm đẫm mồ hôi, Beth nằm một mình trong phòng dành cho khách ở nhà bà Rosie, tim đập thùm thụp, và đã thôi không thắc mắc mình đang ở đâu khi thức dậy nữa. Cứ như thể cô chưa hề có nhà, có việc làm, hay có một gia đình vậy. Cô bắt đầu hành động như được lập trình – ra khỏi căn nhà lạnh giá của bà Rosie, vào lối dành cho xe hơi mát rượi tuyệt đẹp, vào trong tiếng rì rầm của các phóng viên (mà tên họ giờ này cô đã biết, những người đang tạo ra một bầu khí giống như một bữa tiệc bãi biển trên bãi cỏ dù không ai, không một ai trong gia đình, không một ai trong số những tình nguyện viên trả lời phỏng vấn của họ), vào trung tâm Tìm Ben, làm cái công việc gập giấy và dán tem lặp đi lặp lại mà người ta giao cho cô làm đến khi cô phát bực lên chỉ sau khoảng một tiếng đồng hồ. Cô lại ra ngoài trong cái nóng đổ lửa đó, xin Joey một điếu thuốc Camel trong công ty cung cấp thực phẩm, đi qua các phóng viên trong hành lang của sở cảnh sát Parkside, ngược lên sở chỉ huy Cappadora trong phòng hội nghị trên tầng hai (mọi người đều vẫy tay chào cô), lên đoạn cầu thang ngắn, vào văn phòng của Candy.
Candy. Ngay lúc đó và mãi sau này Beth cứ thắc mắc không hiểu tại sao Candy lại để Beth ngồi đó hàng giờ đồng hồ nhìn cô ấy gọi điện thoại? Nghe Candy nói chuyện với các viên cảnh sát khác, nghe cô ấy ra chỉ thị, nghe các cuộc phỏng vấn, thậm chí thỉnh thoảng còn nghe cô khiển trách cấp dưới hay trao đổi gay gắt với sếp hay chủ tịch hội đồng nữa? Có lẽ ngay từ đầu Candy đã hiểu rằng Beth không thể tiếp thu hay ghi lại nội dung công việc, không thể lĩnh hội hay đối chiếu các thông tin phức tạp chồng chéo lên nhau của cuộc điều tra và tính chính trị của nó. Việc Candy để Beth ngồi trong văn phòng của cô ấy có phần nào giống như việc chiều chuộng một con chó già luôn nhìn ta với cặp mắt tôn sùng làm ta quên khuấy chuyện nó có thể làm bẩn thảm trải sàn. Chỉ ở đó, dưới sự che chở tế nhị hữu hiệu của Candy, cô mới cảm thấy được gắn kết mãnh liệt với Ben, hay mới cảm nhận được mạnh mẽ rằng Ben còn sống.
Thời gian còn lại cô phải đảm nhận các vai trò, tất cả đều phải thực hiện rõ ràng: làm một cô con dâu ngoan ngoãn và can đảm; một bà mẹ đau buồn; một người bạn can trường; một người vợ trung kiên. Cô có thể làm tròn được hết các vai trò đó dù hơi vụng về. Nhưng bản thân những nỗ lực vô vị đó càng làm cô kiệt sức. Giống như bài tập vận động cơ bắp lặp đi lặp lại mãnh liệt, chúng giúp Beth quên thời gian và vẫn giữ được thân hình thon thả để... để làm gì chứ? Để tiếp tục sống, một cuộc sống đã thay đổi, một cuộc sống không có Ben mà Beth không thể tưởng tượng nổi, nhưng là một cuộc sống cô biết một lúc nào đó mình sẽ phải chịu đựng. Điều cô biết chắc là sẽ phải tính toán, sẽ phải từ bỏ trước khi tiến đến gần bờ cuộc sống đó. Và dù không biết khi nào sẽ phải thực hiện bước tiến đó, cô không muốn thực hiện chúng mà không có Candy bên cạnh. Nếu phải như thế thì, ôi, chắc sẽ tệ hơn cả cái chết, tệ hơn việc nhớ lại ngày Ben gọi cô là “quả nho kiều diễm” – ngày cô tin rằng Ben không chỉ ngoan và đáng yêu mà còn rất thi vị nữa, tệ hơn cả những câu chuyện được sao chụp ra mà thi thoảng cô vẫn vớ được ở trung tâm trước khi ai đó nghĩ đến việc ngăn cô lại, những câu chuyện về các em bé bị hành hạ về tình dục vẫn sống được hàng tháng trời, được chụp ảnh trong khi đang chịu đau đớn cực độ. Beth sợ rằng mình có thể giết người hay thủ dâm ngoài đường, hay lái chiếc xe Lincoln Town của ông Angelo qua một sân chơi đầy học sinh mẫu giáo. Vì thế cô cố làm hết tất cả những gì được xem là của phụ nữ đức hạnh, và để dành những lúc tỉnh táo thật sự cho văn phòng của Candy, cho những giây phút ít ỏi trong một tiếng đồng hồ hay nhiều giờ đồng hồ cô ngồi đó mỗi ngày – những lúc cô có thể gỡ được chiếc mặt nạ của mình ra.
Đối với Candy, rõ ràng là chẳng có điều gì quá thẳng thừng cả. Cô ấy không quay mặt đi khi Beth nói mình hy vọng rằng Ben đã chết, không phải vì cô có thể nguôi thương nhớ nó nhưng vì ít nhất lúc đó cô có thể biết rằng nó đã không còn nhớ cô nữa. Candy chẳng phản đối khi cô nói Vincent và Kerry sẽ tốt hơn khi không có cô; và chỉ nhắc Beth rằng cô nên hoàn thành thiên sứ làm mẹ của mình. Hai tuần sau khi phát hiện ra thi thể của đứa bé không phải là Ben đó, Beth đọc trên tờ Tribune rằng tỷ lệ tìm thấy một đứa bé giảm nhiều sau tuần lễ đầu tiên. Và Candy đã nói với cô rằng tuy điều này đúng, nhưng hãy lờ nó đi, vì điều đầu tiên một cảnh sát phải học là có rất nhiều lời nói dối, những lời nói dối đáng ghét, cùng những con số thống kê.
Candy còn nói thêm rằng đứa bé trong hồ nước cuối cùng đã được nhận dạng là Chad Sweet, con của Glen Ellyn, hai tuổi, mất tích bốn tháng, đã không bị bắt cóc. Nó chết chìm khi ông bố mười bảy tuổi đưa nó đi câu mà không mặc áo phao cho con. Ông bố trẻ quá sợ hãi không dám kể cho ai biết ngoại trừ bà mẹ trẻ mười tám tuổi cũng hoảng sợ y như anh ta. Thế là mặc dù Candy vẫn cố cho Beth hy vọng dựa vào những dữ liệu thực tế, cô không hề bảo Beth phải tổ chức những buổi lễ đặc biệt để cầu xin phép lạ như Tree đã làm. Cô không liên tục nhằn Beth vì đã để cho chỉ một tờ tạp chí quốc gia lớn dàn một bài đến tám trang, giống như Laurie. (“Tại sao không mở rộng mạng lưới chết tiệt này ra thêm nữa để chỉ cái người duy nhất cần thấy mặt Ben sẽ nhìn thấy? Tại sao không chứ, Beth?”)
Nhưng thích nhất là Candy không bắt Beth về nhà. Tất cả những người khác – từ bà Rosie, Ellen đến Bick và Paul, những người Beth cho là yêu Ben nhất – đều cho điều này là rất cần thiết. Candy đã chờ cho đến khi Beth cảm thấy sẵn sàng đề cập đến chuyện trở về nhà.
Điều đó xảy ra vào một buổi tối muộn khi Beth đang quanh quẩn trong văn phòng của Candy, và Candy dường như mới thấy Beth lần đầu trong ngày khi cô đứng dậy lúc bảy giờ để tắt đèn.
“Chị muốn đi ăn tối không?” Candy hỏi.
Họ mua bánh mì kẹp xúc xích nóng ở cửa hàng Mickey rồi lái xe xuống hồ của công viên Lincoln, đến tận bờ hồ đầy cỏ; ở đây có khoảng một chục cậu con trai da đen, mỗi đứa đều phổng phao và đẹp trai hơn đứa trước, đang ném vào nhau qua mặt hồ những vốc đầy pháo bông bị cấm lưu hành. Không khí quanh đó tràn ngập giai điệu nhạc Motown xưa phát ra từ cửa xe của chúng. Beth hơi ngập ngừng khi thấy chúng nhìn họ, ắt hẳn chúng nghĩ đây là hai bà già da trắng điên hết biết đang đi dạo trong buổi tối oi ả này.
“Đừng lo, tôi có súng đây,” Candy nói và bật cười khi thấy Beth nhìn chúng dè chừng. “Trời ơi, Beth. Chúng chỉ là mấy đứa con nít ném pháo bông thôi mà. Tôi không đùa đâu. Nếu chúng bắt đầu giết nhau hay tấn công chúng ta thì tôi sẽ bắn chúng.” Và họ ngồi xuống lớp cỏ khô queo khô quắt.
Đến lúc đó Beth mới nói: “Mọi người đều nghĩ tôi nên về nhà.”
“Nhưng chị nghĩ sao?” Candy đã ăn được nửa phần khoai tây chiên của mình và đang mắt tròn mắt dẹt nhìn phần của Beth. Beth đẩy nó về phía cô ta.
Tôi nghĩ họ có lý. Nhưng tôi chẳng muốn về chút nào.”
“Chị nghĩ là nếu chị về thì mình sẽ không tìm được Ben à?”
“Có lẽ thế. Dù thật lòng tôi nghĩ mọi người sẽ không tìm ra được Ben đâu. Tôi chỉ không...”
Beth ngả người ra sau nằm lên cỏ – thật tuyệt và êm đềm quá, một đêm hè đầy sao, như mời gọi ta điều gì, chạy bộ ba cây số, làm tình, hay ngồi ru con trên hàng hiên chẳng hạn. “Tôi nghĩ mình không thể về lại và bắt đầu sống như thể chưa từng có gì xảy ra.”
“Chị có nghĩ là có ai đó muốn chị làm điều này không?”
“Tôi không chỉ nói đến chuyện Ben mất tích, ý tôi là sống như thể chưa từng có Ben vậy.”
“Chị có nghĩ là có ai đó...”
“Không. Không, không ai muốn tôi tiếp tục như thế cả. Có lẽ ngoại trừ tôi thôi, chỉ mình tôi muốn mà thôi. Vì tôi nghĩ đó là cách duy nhất tôi có thể sống tiếp.”
“Tôi hiểu rằng khi người ta mất một đứa con hay bất cứ ai có ý nghĩa trong cuộc đời, họ thường thấy đỡ hơn khi được ai khác khuyên bảo.”
“Thám tử trưởng Bliss, lại giở giọng nghề nghiệp ra rồi.”
“Thôi nào, Beth. Có những nhóm giúp vơi bớt các nỗi đau buồn. Họ làm tốt lắm đó – thật sự tốt.”
“Nếu tôi tìm đến một trong những nhóm như thế thì có nghĩa là mọi chuyện đã chấm dứt rồi.”
“Không đâu. Điều đó có nghĩa là một phần trong chuyện này đang bắt đầu. Cái phần mà trong đó chị phải đánh giá những gì mình có thể làm và cách thực hiện chúng. Chị vẫn phải tiếp tục sống, Beth ạ.”
“Đó. Đúng là nó. Tôi không muốn sống lâu hơn Ben. Tôi không muốn cố vượt qua nó – điều đó – chuyện này. Tôi không muốn qua được chuyện này và cũng không muốn đối mặt với nó nữa.”
“Vậy chị cứ ở đây và sống trong góc văn phòng của tôi đi. Tôi chẳng phiền đâu. Nhưng rốt cuộc chị sẽ thành cây treo đồ của tôi đấy.”
“Thế thì tôi phải về nhà thôi.”
“Beth này, cứ làm những gì chị cần phải làm. Nhưng dù lúc này chị thấy mình là một bà mẹ tệ hại đến đâu thì hãy nhớ rằng chị là người mẹ duy nhất mà Kerry và Vincent có.”
“Trả giá hay thật.”
“Tôi nghĩ chúng có thể đã tệ hơn thế nữa kia.”
“Ồ, tôi lại không nghĩ thế.”
“Tôi thì có. Và nếu chị về nhà thì không có nghĩa là...,” Beth ngước lên nhìn cặp mắt xanh của Candy, như chỉ toàn con ngươi, cặp mắt như được tạo ra dành riêng cho một máy ảnh. “Không phải là một cuộc đánh đổi đâu, Beth. Tôi nói với chị rồi mà. Nếu chị có tung hê hết mọi chuyện đi thì cũng không có nghĩa là chị sẽ có lại Ben. Nếu làm như thế mà giải quyết được vấn đề thì tôi đã bảo chị làm rồi.”
“Tôi biết.”
“Chị có hai đứa con thật tuyệt vời, Bethie. Tôi sẽ đánh đổi tất cả mọi thứ để có một cô bé như Kerry đó.”
“Người ta vẫn làm thế. Những người... như chị vẫn làm thế.”
Không, không phải những người như tôi đâu. Những phụ nữ đồng tính, đúng. Nhưng không phải những người giống tôi. Tôi vẫn có thể. Nhưng Beth ạ, nếu chị là một người nổi loạn thì chị không thể làm cảnh sát được. Tôi là một phụ nữ truyền thống thuần túy. Tôi biết nói như thế nghe kỳ cục lắm, vì... thôi, không nói đến chuyện này nữa. Tôi luôn nghĩ mình sẽ có một người chồng và mấy đứa con. Mà tôi tìm mãi không ra một đức lang quân nào.”
“Nhưng chị có thể...”
“Không. Đôi khi tôi nghĩ...” Candy dừng lại để tọng vào miệng một nắm khoai tây chiên.
“Có một anh chàng. Tụi tôi là bạn thân lâu năm. Anh ấy là giáo sư dạy Luật của tôi – tôi học Luật một năm trong thời kỳ Watergate. Anh ấy mê tôi như điếu đổ, như điên như dại, và tôi đã phải nói với anh ấy là không quan hệ với đàn ông, nghĩa là không còn như thế nữa. Nghĩa là trong đời mình, tôi đã từng, à mà sao tôi lại nói chuyện này với chị nhỉ? Lạy Chúa. Dù sao thì tôi với Chris cũng đã đi chơi với nhau. Tụi tôi đi ăn ở tiệm Tàu, hình như mỗi tháng một lần. Xem phim của Spencer Tracy. Giờ thì chắc Chris cũng khoảng bốn mươi bảy rồi. Và anh ấy vẫn là anh chàng muôn đời độc thân. Hẹn hò với các cô gái trẻ. Các em nữ sinh ấy. Tôi thì già hơn hẳn. Và rồi đương nhiên là đến lượt tôi. Tụi tôi đi xem múa ba lê và các thứ linh tinh khác. Đến mấy chỗ hội hè của công ty anh ấy. Tôi nói với anh ấy rằng ‘Chris ơi, em là cái bình phong của anh đó.’ – chị hiểu tôi muốn nói gì rồi chứ, Beth?” Beth gật đầu dù chẳng hiểu gì. “Tôi giống như vợ hờ của anh ấy ở những nơi mà anh ấy không thể đưa các em choai choai kia đến được.”
Candy nằm xuống, tay chống cùi chỏ, Beth nhăn mặt khi thấy lớp vải mịn màu be chạm xuống cỏ. “Cách đây mấy Giáng sinh, tôi có dự một bữa tiệc – tôi đã nói mình là một tín đồ Do Thái không ngoan đạo mà – và anh ấy đã đem theo một cô gái, Beth ạ. Tôi nghĩ cô ta chưa đủ tuổi để lái xe đâu. Và tôi bảo anh ấy: ‘Chris này, chẳng bao lâu nữa anh sẽ la cà ở mấy trường phổ thông cơ sở cho xem. Hơi bị nhục đấy.’ Và anh ấy nhìn tôi thật buồn. Bất chợt tôi có cái ý nghĩ này, anh ta là dân đồng tính, hoặc đại loại thế, mà anh ta không quyết tâm với chính bản thân anh ta. Không chút nào hết. Nhưng anh ta chỉ nói: ‘Anh mệt mỏi rồi, Candy ạ. Anh muốn có một thằng con trai. Anh sẽ cưới em. Em định ngày cưới đi.’”
“Và từ Giáng Sinh năm đó,” Candy kể tiếp, “tôi cứ nghĩ về chuyện ấy. Nghĩ mãi, tại sao lại không chứ? Chúng ta đã cùng vui với nhau. Anh ấy vẫn nhìn các em choai choai nhưng các em không còn ngoái lại nhiều như trước nữa. Với công việc của tôi, nếu có con chắc tôi phải cột nó vào chân giường khi đi làm quá; mà công việc của tôi thì điên khùng lắm. Nhưng nếu tôi có tiền để trả cho hết mọi thứ... Chris giàu ghê lắm. Thì tại sao lại không nhỉ? Anh ấy sẽ có đứa con anh ấy muốn... Và tôi cũng có một đứa con.”
“Nhưng chị đang phản bội... chính mình.”
Candy mỉm cười. “Chẳng phải tất cả chúng ta đều làm thế sao, Beth? Khỉ thật, sao tôi lại đi nói hết mấy chuyện này ra với chị thế nhỉ?”
Mấy thằng nhóc đang đi về lại xe của chúng. Không khí thoang thoảng mùi thuốc nổ từ cụm khói pháo bông cuối cùng.
“Có sao đâu,” Beth vừa nói vừa nghĩ. Chán thật. “Tôi vui khi chị thổ lộ hết mọi chuyện như thế này.”
“Tôi nghĩ có lẽ vì những gì xảy đến với chị kinh khủng quá, Beth. Đó là điều tồi tệ nhất, kinh khủng nhất. Nhưng như thế không có nghĩa là chị có thể đang tay vứt bỏ hết mọi thứ khác.”
Chị ấy không hiểu rồi, Beth buồn rầu nghĩ. Thậm chí cả Candy mà cũng thế ư? Chị ấy không hiểu rằng nếu mình không thể là mẹ của Ben thì mình không thể làm mẹ người khác, mình cũng không muốn làm người nữa. Thậm chí muốn chết cũng khó quá. Sao mình muốn đi tu đến thế, khi đó mình sẽ cọ rửa sàn nhà bằng đá mỗi ngày, chỉ cọ rửa và cọ rửa.
“Và thêm nữa,” Candy vừa nói vừa vo mấy tờ giấy gói thức ăn lại. “Nếu chị về nhà thì không có nghĩa là tôi sẽ quên chị hay không nỗ lực tìm Ben nữa. Tôi vẫn sẽ làm việc hằng ngày, Bethie ạ. Bao lâu cũng được. Và nếu chị muốn gọi điện cho tôi mỗi ngày để kiểm tra xem tôi có tiếp tục không thì chị cứ gọi. Mà tôi cũng sẽ gọi cho chị nữa. Sẽ gọi thường xuyên. Tôi hứa đấy.”
Vì thế, ba tuần sau, khi Pat đưa Kerry đến vào tối thứ Bảy, khi Beth bảo anh rằng cô sẽ về nhà trong ngày Chủ Nhật thì Pat nheo mắt nghi ngờ, há hốc miệng ra. Một bầu không khí lễ hội âm thầm diễn ra trong nhà; cô có thể nghe thấy Joey và Tree ngồi nói chuyện lâu thêm với ông Angelo trong nhà bếp – thậm chí các phóng viên cũng bồn chồn. Beth đã để Pat làm tình với cô lần đầu tiên kể từ ngày họp lớp như thể để góp phần trong không khí rộn ràng của cả nhà. Trước đó vài tuần, anh đã tự động đem đồ tránh thai đến cho cô như một lời nài xin âm thầm. Cô đã cầm cái hộp rồi bật cười, thẳng vào gương mặt méo mó của anh. Nhưng rồi anh đã làm được việc cảm động nhất, một việc mà theo nhận xét khách quan của Beth thì cô không đủ khoan dung để làm. Anh đã quay lại và hỏi: “Tại sao em không muốn chứ? Ý anh là thật ra thì làm tình không phải là việc anh muốn. Anh muốn em. Muốn tình yêu của em cơ.”
Cô đã nói: “Em yêu anh, Pat ạ. Chỉ vì làm tình thì quá... quá bình thường, nên...”
“Bình thường ư?”
“Em nghĩ thế.”
“Chúng ta phải ngừng làm những việc bình thường sao, Bethie? Đó là những gì chúng ta phải làm vì Ben sao?”
“Em không biết em có thể làm được hay không nữa. Làm tất cả mọi việc em vẫn làm... như trước đây ấy.”
“Anh cũng không biết anh có thể làm được hay không, Bethie. Tuy vậy anh biết là anh cô đơn. Anh có cảm giác như thể mình không những mất con mà còn mất cả vợ nữa. Anh bây giờ giống như một kẻ góa vợ ấy, mà anh thì không muốn thế.”
Em thì muốn thế, Beth nghĩ, nhưng cô chỉ nói: “Cho em thêm thời gian đi.”
Và rốt cuộc, khi chuyện ấy đến thì cũng không đến nỗi tệ. Thậm chí Beth cũng không thể tưởng tượng được thân thể mình sẽ hoan hỉ đón nhận Pat đến thế; vậy mà rốt cuộc đó lại là một thân thể giao hòa; và dù cô có cảm giác như cửa mình của cô chỉ toàn da là da, như thể những lúc rùng mình ham muốn và những cú thúc mạnh mẽ của Pat giống như đang tập thể dục mềm dẻo chứ không mang chút lãng mạn nào thì cô cũng đã dịu dàng được với anh cho đến khi anh lăn sang một bên, tay vẫn ôm chặt lấy ngực cô mà ngủ. Sáng hôm sau, Pat huýt sáo khi họ chất đồ lên xe.
Ngay trước khi họ khởi hành, khi ông Angelo, bà Rosie và mấy cô con gái đứng dàn hàng trên lề đường thì chiếc xe sang trọng Saab của Ellen thắng gấp sau lưng họ. Cô và chú nhóc David trong bộ đồng phục đi học giáo lý ngồi bên cạnh. Beth nhảy ra khỏi xe ôm chầm lấy cô.
“Tớ tưởng cậu đi mà không chào tạm biệt chứ,” Ellen nói như muốn khóc. “Tớ đã gọi điện cho cậu.”
“Lúc đó tớ đang chuẩn bị.”
“Cậu về nhà là đúng rồi.”
“Tuần tới tớ sẽ về lại đây.”
“Và tớ sẽ giúp mọi việc vẫn chạy đều...”
“Tớ biết, Ellenie. Nhất cậu rồi, cậu luôn là đứa giỏi nhất.”
Họ ôm nhau, Beth thấy lòng chùng xuống. Những nhân vật chính đang ra đi; các diễn viên phụ làm sao có thể hoàn thành được vở diễn mà không có họ?
“Lỗi tại tớ hết,” Ellen lên tiếng.
“Gì chứ?”
“Tại tớ lấy thẻ của tớ đặt phòng cho cậu nên cậu phải đi đến quầy lễ tân và mất thì giờ ở đó nhiều quá...”
Beth cố lấy giọng dịu dàng. “Ellenie này, dù sao đi nữa thì tớ cũng phải đến quầy lễ tân mà....”
Tuy nhiên, đã bao nhiêu lần cô nghĩ y hệt như thế rồi nhỉ?
“Thậm chí tớ đã năn nỉ cậu đến dự, cậu nhớ không? Cậu nói cậu vẫn còn mập quá vì mới sinh bé Kerry. Tớ đã làm cậu phải đến.”
“Không phải đâu.”
“Tớ đã buộc cậu phải đến. Tớ đăng ký cho cậu mà không hỏi ý kiến cậu, Beth, cậu nhớ chứ?”
“Không có gì đâu mà, Ellen. Chuyện đã xảy ra rồi. Đã xảy ra rồi.”
Pat ra khỏi xe, ôm lấy vai Ellen. “Hai đứa tôi đều thấy đó là lỗi của tụi tôi, El ạ. Nếu tôi không để Beth đưa lũ trẻ đi...”
Để, Beth nghĩ, để ư? Anh làm tôi phải đưa mấy đứa nhỏ đi mà.
“Tớ là bạn xấu,” Ellen thổn thức. “Tớ đã đi chơi với Nick khi cậu ở Michigan vào mùa hè năm thứ ba...”
“Cậu có ngủ với anh ấy không?” Beth hỏi.
“Không,” Ellen bị sốc thật sự, sốc đến nỗi không khóc nổi nữa.
“Vậy thì có sao đâu,” Beth nói. Sao tự nhiên cả hai lại nói đến chuyện này nhỉ? “Lẽ ra cậu nên kể cho tớ nghe chuyện đó bảy mươi lăm năm về trước chứ, Ellenie.”
“Tại sao chuyện tớ ngủ với anh ấy lại quan trọng đến thế?”
“Vì tớ chưa làm chuyện đó bao giờ.”
“Có gì là quan trọng đâu,” Pat xen vào. “Có nói đến Tết cũng không hết được những chuyện như vậy.” Anh quay sang Beth. “Mình phải lên đường rồi, cưng. Vincent đang ở nhà của Shore. Mình phải đến đó đón nó nữa...”
Cả hai người phụ nữ đều quay sang Pat, và như thể bị ánh mắt của hai cô xoáy vào tâm can, anh lẳng lặng chui vào xe.
Ellen hỏi: “Anh ấy xuống xe ở đâu?”
“Anh ấy cũng mệt rồi, Ellenie. Anh ấy chỉ muốn về nhà.”
“Cậu cũng muốn về nhà à?”
“Đương nhiên rồi.”
Pat nói liên hồi mãi cho tới thành phố Rockford, phần lớn là về hai cô hầu bàn cứ tưởng máy tính tiền của quán Cappadora là tài khoản tiết kiệm của riêng họ. Một lúc sau anh thôi không nói mà hát âm a theo radio trong xe. Kerry đã ngủ. Beth cũng ngủ và chỉ thức dậy khi xe hơi chao, người đầm đìa mồ hôi, với cảm giác như thể bộ sang số để đáp xuống đất của máy bay đã rớt mất.
Xe rẽ vào góc đường về nhà. Rồi vào lối dành cho xe hơi.
Vào nhà để xe.
Beth không biết mình đã ngồi một mình trong nhà để xe tối bao lâu nữa.
Cô chỉ tỉnh dậy và ngạc nhiên thấy không khí mùa hè lành lạnh chạm vào mình. Dậy đi thôi, Beth nghĩ, và rồi sao nữa? Không, ngồi đây thêm chút xíu đi. Hãy hoãn cái thời khắc bắt đầu cuộc sống sau khi Ben mất tích thêm một chút nữa. Có tiếng sột soạt trong bóng tối từ góc ga-ra nơi họ để chiếc máy thổi tuyết khiến tim cô đập thùm thụp. Một con chuột ư? Hay một con gấu trúc Bắc Mỹ mập bự gan dạ đang chờ để cắn cô? Cô đẩy toang cửa xe làm Vincent đứng gần đó suýt ngã.
Beth la lên: “Ôi chao, cưng! Mẹ không thấy con! Bố gọi con về nhà rồi đấy à?”
Vincent dụi đầu vào bụng cô, làm cô suýt ngã nhào vào lại trong xe. Và tự nhiên, cô ôm lấy nó thật dễ dàng rồi kéo nó lên lòng mình.
“Mama,” Vincent quằn người vì sung sướng làm Beth sững sờ.
Cô ngửa đầu Vincent ra và nhìn vào mặt nó. Cô chưa nhìn nó từ ngày lễ Quốc khánh đến giờ, hơn một tháng rồi, và nếu nói cho đúng thì đã không nhìn nó suốt cả mùa hè. Giờ đây nó gầy nhẳng, cái quần soọc mùa hè năm ngoái bó chặt lấy hông nó như một cái quần tắm chật ngắc. “Mẹ?” Vincent thắc mắc, nó đã dùng lại cái từ nó thường gọi cô. Cô hôn lên hai má nó và hỏi dạo này đội bóng chày nhí của nó ra sao, nó có ghi được bàn nào không? Rồi cô đặt nó xuống đất, lấy ví và đi vào nhà, Vincent nhảy chân sáo theo cô như con chó nhỏ.
Cô bắt đầu nghĩ đến Bob Unger, một phóng viên cô biết cách đây đã lâu khi làm cho tờ Thời Báo Thủ Đô. Cô đã đi đến đảo Ba Dặm với anh ta trong vụ rò rỉ tại một lò phản ứng hạt nhân ở đó. Ban đêm, sau khi mọi người đã nộp bài viết của mình là đến lúc họ đi dạo thành phố ăn chơi, kể chuyện về chiến tranh hay chơi đánh bài sau một ngày làm việc mười bốn giờ liên tục. Một đêm nọ Beth và Bob âu yếm nhau trong xe hơi. Cô đã có thai Vincent được vài tháng. Không ai biết chuyện ấy; nếu biết họ đã không phái cô đến nơi này, một nơi mà thậm chí những người thông minh cũng nghĩ sẽ trở thành một nơi không thể nào phát triển được nữa. Nhưng vì cô đang có thai nên các hoóc-môn trong người cô hoạt động mạnh hơn, cô có những đợt ham muốn bất ngờ hơn. Trước đó cô và Pat làm tình hai lần mỗi ngày; và lúc đó, đối diện với một Bob dễ thương tóc bạc sớm, típ một nhà khoa học thì Beth muốn được làm chuyện đó ngay trên ghế. Nhưng khi Bob luồn tay vào dưới áo cô, cô ngồi bật dậy, mỉm cười, đấm một phát vào vai anh rồi nói: “Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều mệt lử rồi, anh bạn ạ.”
Cô chạy vội về phòng, hổn hển vì tim đập liên hồi nhưng cô thấy nhẹ nhõm hẳn. Hai cánh tay cô mỏi rã rời.
Giờ đây cô cũng có cảm giác y như thế. Tại sao vậy nhỉ?
Cô đã tránh chuyện gì?
Vincent nhảy vào nhà trước cô còn Beth dừng lại nơi ngưỡng cửa, sửa lại bộ mặt cho nghiêm trang. Laurie đã đến đây, đã bỏ gần hết đồ chơi của Ben vào hộp, cất hết quần áo của nó đi. Tuy nhiên Beth biết ngôi nhà sẽ lạnh lẽo dường nào. Cô phải đá cái bô Ben thường tiểu trong nhà tắm sang một bên. Một chiếc vớ nào đó sẽ thò ra, hoặc cái mũ cao bồi của nó – đằng kia, ngay đằng kia, ngay lúc này, cô thấy cái dù con vịt của nó dựa vào giá đựng tạp chí trong phòng khách. Không ai trông thấy nó à? Không ai dời nó đi chỗ khác sao? Suốt mùa hè ư? Vincent đứng ngoài hành lang ngoái lại nhìn cô, đôi lông mày rậm xệ xuống; cô định ôm lấy nó, thật sự là cô đã đưa tay ra và nó đã bước tới trước.
Nhưng ngay lúc đó cô rụt tay về. Cô cố nở một nụ cười.
Sao thế? Tại sao chứ? Sao cô không thể đưa tay ra cho đứa con không thuần tính của mình và biểu lộ hết những tình cảm thơ dại như cô đã có với Ben? Đâu phải lỗi của Vincent khi Ben cứ mãi ngự trị trong cô với một tình yêu thơ trẻ. Việc đó dễ thôi mà, đưa tay ra là một cử chỉ cần phải làm mà.
Nhưng nếu cô làm thế thì Ben sẽ thành gì? Một kiểu sẩy thai khi thai đã lớn? Không phải, Beth nghĩ. Không. Không có ai để trừng trị, không có khả năng chuộc tội nữa. Chỉ còn lại sự tồn tại với một con tim âm thầm trống vắng. Bất cứ niềm ủi an nào cũng là một dấu hiệu cho cả thế giới thấy rằng một bà mẹ chỉ có thể hòa hợp được với một đứa con mà thôi.
Ôi, Ben ơi, Beth nghĩ và để mặc cho cánh cửa sau lưng đóng lại đánh rầm. Mẹ suýt nữa đã phản bội con.