Chương 10 Tháng Mười Hai, 1985
Vincent đã suy nghĩ rất lâu trước khi quyết định sẽ xin ông già Noel tặng Ben cho nó. Nó rất muốn có một xe lửa đồ chơi Lionel hay một chiếc thuyền điều khiển bằng vô tuyến, nhưng nó tính rồi, nếu xin ông già Noel món quà là Ben thì nó có thể có được chiếc thuyền và cả chiếc xe lửa nữa, vì xin Ben chứng tỏ nó không ích kỷ. Ông già Noel sẽ rất ấn tượng về nó và mọi người sẽ rất vui. Mẹ nó này. Ông nội Angelo này. Tất cả mọi người.
Vincent cũng có thể sẽ vui nữa vì thật ra, sau sáu tháng, nó đã bắt đầu thấy chán khi không có Ben bên cạnh. Kerry rất dễ thương nhưng Vincent chưa chơi với nó được. Nó chán ngắt mà lại còn có mùi hơi chua chua nữa. Còn mẹ thì vẫn giống như người đang bị bệnh ấy, chỉ ngồi một chỗ suốt ngày ngoại trừ việc lâu lâu lại hét lên mắng nó vì nó nói to quá. Không phải trước khi Ben mất tích mẹ không la nó; nhưng sau đó hai mẹ con thường làm chung chuyện này chuyện nọ và mẹ còn rất tiếu lâm. Giờ thì ngay cả khi nó cố chọc cười mẹ bằng cách bắt chước Elvis hát thì mẹ cũng chẳng thèm để ý nữa. Nó có cảm tưởng rằng tìm được Ben vào dịp Giáng sinh này sẽ làm mẹ nhúc nhắc trở lại. Còn lúc này mọi chuyện đều làm nó bực bội.
Hồi còn ở Chicago, nó không bận tâm vì nó có thể làm bất cứ điều gì nó muốn. Nó không phải trở lại trường trong tuần lễ cuối cùng trước khi nghỉ hè mà nó vẫn được lên lớp hai, nó được điểm xuất sắc cho tất cả các môn học dù nó chắc mẩm mình sẽ chỉ được điểm trung bình cho môn Toán vì nó đã chơi bời lêu lổng với Andrew P. suốt. Thậm chí thầy nó còn cho nó mấy tờ tiền Geoffrey có thể xài ở tiệm bán đồ chơi con nít kèm với vài lời đề tặng nữa. Mọi người ôm ấp và nựng nịu nó quá trớn, có mấy người già phà vào mặt nó cái hơi thở hôi y như mùi cái đè lưỡi của bác sĩ vậy. Nhưng các cô chú cảnh sát lại cho nó đủ các thứ – những quân bài có hình cầu thủ bóng chày này, một phù hiệu giả bằng kim loại không gãy nếu lỡ bị bỏ quên trong túi áo và bị máy giặt quay này, và nhiều kẹo cao su đến nỗi nó phải kiếm một chỗ đặc biệt trong ngăn kéo mới chứa hết được. Cô cảnh sát tóc vàng rất xinh đẹp cũng cho nó một miếng da may áo chống đạn. Bà nội Rosie may miếng da nhỏ đó vào bên trong cái áo Batman cho nó. (Sau đó nó đã mặc cái áo ấy và đội mũ đi câu của bố trong dịp Halloween, để mẹ của Alex đến đón đi chơi trò cho-gì-đi-không-thì-phá. Cô ấy đưa nó về nhà để quệt sơn lên mặt nó và luôn miệng nói với bố Alex: “Thôi, đủ rồi – đủ rồi đó” – cứ y như là sơn đắt lắm vậy.)
Nhưng quan trọng nhất là nó thích vì tất cả mọi người khi đến thăm đều cho nó một món gì đó. Bạn của ông ngoại Bill cho nó tiền – tiền giấy lẫn tiền xu. Tuần đầu tiên nó để dành được mười một đôla cả thảy. Còn khi nó rên rỉ không muốn ăn thì họ đem cất đĩa thức ăn đi ngay lập tức và đưa cho nó đủ thứ – bánh quy, hay thậm chí cả món ngũ cốc điểm tâm mẹ không bao giờ cho nó ăn, món ngũ cốc có những cục kẹo dẻo nho nhỏ hình người trong đó. Bác Bick còn đi đến cửa tiệm vào buổi tối để mua món đó cho nó, chỉ vì nó muốn ăn... kỳ thực chuyện này làm nó sởn hết cả gai ốc lên.
Cách mọi người xử sự làm nó thắc mắc không biết họ có đang nói thật, không biết Ben đã chết chưa hay vẫn còn đang sống đâu đó. Và chuyện họ để nó có bất cứ thứ gì nó muốn làm nó nhớ mẹ hơn nữa, mà nó thì đã nhớ mẹ quá rồi. Mẹ nó không có mặt khi họ ở Chicago. Thỉnh thoảng mẹ gọi điện đến nói: “Chào con, Vincent.” Bố nó có mặt thường xuyên hơn nhưng lại có kiểu ôm mới, bố cứ ôm nó thật chặt khiến nó nổi hết cả da gà.
Tuy nhiên, nói chung thì ở Chicago vẫn thích hơn. Ban đêm ông nội Angelo thường bế nó vào cái giường to đùng cho nó ngủ – không phải chỉ đêm đầu tiên thôi đâu nhé, mà là hằng đêm. Và thậm chí khi nó nằm đó thức chong chong thì mọi người vẫn cứ nói chuyện oang oang ngoài phòng khách. Cảnh sát và cả người lớn nữa.
Giờ thì, ở nhà của nó, khi không ngủ được nó chỉ ngồi đó. Mẹ nó tuyệt đối không gây ra tiếng động nào vào ban đêm. Kerry cũng vậy. Trừ ngày thứ Hai khi bố nó luôn phải có mặt ở nhà hàng vào giờ đi ngủ. Vincent ghét cứ phải ngồi đó. Giờ thì nó hiểu tại sao người lớn biết cách đọc nhanh rồi. Cách đây đã lâu, nó và Ben thường tìm cách ra khỏi giường thật khẽ khàng để chơi với mấy cái xe hơi của chúng cho đến khi chúng va vào nhau và cười váng lên khiến mẹ phát hiện ra chúng. Nhưng giờ Vincent sợ không dám chơi một mình. Đối với nó, không vâng lời thì nguy hiểm lắm dù nó biết chắc mẹ nó thậm chí cũng không để ý.
Ngủ đã luôn là điều dễ dàng nhất với Vincent. Mẹ nó thường nói: “Con ngủ giỏi nhất thế giới đó.” Chỉ việc nhắm mắt lại rồi thả cho người mình lơ lửng, như thể đang nằm trong một bồn tắm lớn ấm áp. Nhưng từ cái ngày chuyện ấy xảy ra nơi cái tiền sảnh ấy thì Vincent không thể ngủ được nữa. Thứ nhất là bây giờ nó sở hữu nguyên một căn phòng; và dù có thể nằm sải ra trên cả hai giường nó vẫn thấy kỳ kỳ khi không có ai để nói chuyện vào ban đêm. Thứ hai, bỗng dưng nó đâm sợ bóng tối. Không giống như chuyện sợ bóng tối của trẻ con đâu. Nó có lý do để sợ. Và xét cho cùng thì gã bắt cóc cũng có thể đến bắt nó lắm. Có thể lắm chứ. Cái gã xấu xa đó, loại người thầy cô hay kể là đến hỏi đường bạn rồi nắm lấy tay bạn ngay trước nhà bạn, đưa thuốc phiện cho bạn, sờ soạng bạn, chắc chắn gã đó cũng muốn thằng anh còn lại trong nhà nữa. Mà nếu gã xấu xa đó hỏi, chắc Ben sẽ chỉ chỗ của anh Vincent cho gã. Ben biết số nhà mà.
Vincent căng thẳng đến nỗi nó kể cho chú Joey của nó nghe, và chú Joey nói không gã xấu xa nào dám đến gần nhà ông nội đâu, mà có đi nữa thì chú sẽ tống cổ chúng đi. “Con hiểu chú muốn nói gì không, ‘tống cổ chúng đi’ ấy?” – chú Joey cộc cằn nói. Và Vincent đã gật đầu dù nó không hiểu gì hết; nhưng chú Joey là vệ sĩ mà, nên nó đoán chắc là chú sẽ đấm vào mặt mấy gã xấu xa đó.
Nhưng người lớn vẫn thường hay nói những điều như thế với con nít mà, phải không?
Họ nói chúng sẽ luôn được an toàn, và họ sẽ giữ chúng được an toàn nhưng rồi chúng vẫn có thể ngã trên mấy món đồ chơi ngoài sân chơi và bị gãy cổ ngay khi họ đang đứng đó. Chúng vẫn có thể bị bắt cóc ngay trước mặt cả triệu người. Mà gã xấu xa đó có lẽ cũng không cần cho Ben thuốc phiện hay kẹo nữa. Có lẽ hắn chỉ việc ra lệnh cho Ben vì trẻ con cỡ tuổi Ben thì luôn làm những gì người lớn bảo mà. Ngay cả Vincent, đứa thường không vâng lời, đôi khi cũng còn làm theo lời người lớn nữa ấy chứ, như khi mẹ bảo nó ăn trứng, nó vẫn ăn dù trứng làm nó buồn nôn gần chết.
Có lần, trước khi họ về lại nhà, nó nằm mơ rằng người bắt cóc Ben là một mụ phù thủy, giống như trong truyện cổ tích “Hansel và Gretel”. Bà nội Rosie nói không có phù thủy. Vincent không tin được. Đó chỉ là một kiểu nói dối của người lớn để làm con nít khỏi sợ. Nếu bây giờ không có phù thủy thì tại sao ngày xưa lại có? Mấy chuyện cổ tích đó được viết khi nào? Mấy mụ phù thủy đó biến đi đâu hết rồi? Họ có con để thành phù thủy không?
Và còn điều thứ ba nữa. Cái mùi.
Đó là thứ duy nhất nó thật sự nhớ về cái ngày Ben mất tích, cái mùi đó. Mà nó không thể cảm nhận được mùi đó; nó chỉ có thể nhớ được thôi. Giống như tất cả các loại phấn và nước hoa khác nhau trong túi đựng đồ trang điểm của mẹ, tất cả trộn lẫn lại với nhau, và thêm cái mùi nấu ăn hôi không chịu được nữa. Bác Augie sẽ phát hiện ra ngay trong một nhà hàng của ai đó họ quen. “Nước xốt đựng trong chai”. Giống như trong bữa tiệc Tạ Ơn, khi mẹ nó mở một lọ nước xốt gà tây vì họ quên đem theo nước xốt của nhà hàng – mùi nước xốt ấy giống hệt cái mùi đó. Nó làm Vincent muốn nôn đến nỗi nó không ăn được gì, làm bố nói thôi đừng cố tình làm mọi người phải chú ý đến con đi, còn mẹ thì la lên anh đừng nói nữa mà, rồi mẹ cũng bỏ ăn. Mẹ đưa nó lên lầu rồi nằm xuống giường với nó, nó thích chết đi được. Lần đó nó ngủ được ngay, và hai mẹ con nằm ngủ suốt ngày.
Tuy vậy, mẹ ít khi đưa nó đi ngủ hay đánh thức nó dậy. Mẹ cho bé Kerry vào giường rồi nói: “Ngủ ngon, ngon, nhé, Kerry.” Rồi mẹ thường chỉ đứng đó nơi hành lang, đứng thật lâu, tay đặt trên nắm cửa phòng Kerry.
Vincent hay mặc quần áo ngủ vào rồi lẻn ra ngoài. Nó đi đánh răng rồi trở ra lại ngoài đó. Một hồi sau nó vào lại giường. Nó không biết lúc đó đã đến giờ đi ngủ chưa vì nó không biết xem giờ ở mấy cái đồng hồ trên lầu, nó chỉ biết xem ở cái đồng hồ trên đầu máy video có các chữ số thôi. Cũng có vài lần nó không dậy đúng giờ để đi học nhưng khi nó nói với các thầy cô rằng mẹ quên đánh thức nó thì họ nói không sao, họ sẽ không ghi vào sổ là nó trễ học đâu. Sau một thời gian, khoảng vài lần thì nó không đi học nữa thậm chí khi nó biết đã đến giờ vì thấy mấy đứa khác đi học trên phố. Nó chỉ ngồi xem tivi cho đến khi mẹ bế em xuống.
Mẹ nó chỉ nói: “Con ăn chưa?” Mẹ không hỏi nó: “Giờ này con phải có mặt ở trường rồi chứ?”
Có một lần mẹ hỏi: “Hôm nay là Chủ Nhật à?” Lần đó nó đứng lên và đi đến trường. Khi nó đến trường thì lớp nó đã giải quyết được một nửa phần công việc viết lách hàng ngày rồi, nhưng cô nó không nói gì mà chỉ hỏi nó đã ăn sáng chưa. Vincent nói chưa làm mặt cô nhăn nhúm lại giống như sắp khóc vậy. Cô đưa cho nó một góc cái bánh rán. Sau đó, nó chỉ nói nó ăn rồi.
Sau khi tan học nó thường đến nhà Alex. Nó đã nghe mẹ Alex nói qua điện thoại: “Vâng, đương nhiên rồi, Vincent đang có mặt ở đây. Tôi sẽ nộp giấy tờ xin con nuôi vào tuần tới.” Và nó phải hỏi bố có đúng là bố mẹ Alex sắp xin nó làm con nuôi không. Bố bảo nó “Dĩ nhiên là không,” rồi nói thêm “Có lẽ vài ngày trong tuần con nên về thẳng nhà sau khi tan trường.”
Nhưng Vincent không thích về nhà sớm quá. Nó thích chờ cho đến khi chị Jill đi học về. Lúc đó em bé đang ngủ. Và mẹ nó thường ngồi ở những nơi rất buồn cười. Có lần mẹ ngồi trong phòng tối của bà dưới tầng hầm, nhưng không làm gì cả. Khi thì mẹ ngồi trong phòng nó, trên mép giường trước đây là của Ben nhưng giờ là giường của nó. Có khi mẹ ngồi trong bếp, trên sàn nhà. Đó là lần dễ sợ nhất. Cạnh mẹ có một tách cà phê bên trên đầy bọt và một con bọ nằm chễm chệ trên lớp bọt đó khiến nó phải hét lên: “Mẹ, ẹ quá! Đừng uống thứ đó!” vì khi mẹ thấy nó, mẹ cầm tách lên bắt đầu uống. Và rồi mẹ bắt đầu cười váng lên, kiểu cười hê hê rất khiếp. Rồi mẹ bỏ tách xuống sàn và cứ thế mà ngồi đó.
Nhưng dù nó có đến nhà Alex ngay sau khi tan học thì nó cũng không thể ăn ở đó mỗi tối được. Nó phải về nhà khi bố Alex đi làm về lúc năm giờ. Dĩ nhiên là cũng có những ngày nó không đến nhà Alex.
Để đến nhà Alex nó phải đi qua nhà mình ở bên kia đường. Và có vài buổi chiều nó thấy có xe ai đó trên lối vào nhà, hình như là xe của cô Laurie. Cô Laurie thường đưa một đứa con cô đến và đứa đó với Vincent hay chơi trong ngôi nhà trên cây hoặc thi nhảy từ trên cái đu xuống.
Và dù cô Laurie đến mà không chở đứa nào theo thì mẹ nó vẫn như bừng tỉnh. Giống như họ bật cái điều khiển từ xa trên người mẹ nó hay cái gì đại loại thế. Mẹ nó trả lời những gì họ hỏi, và nếu họ phải ngồi với đống thư từ và những gói bưu phẩm chứa các tấm áp phích TÌM BEN thì mẹ nó thường làm việc với cô Laurie. Nếu cô Laurie đem xà lách đến thì mẹ nó sẽ ăn. Mẹ nó cũng pha cà phê nữa. Khi cô Laurie hay một người hàng xóm có mặt ở đó thì dường như mẹ cũng thấy nó. Mẹ thường nói: “Lấy giùm mẹ cái đồ bấm đi cưng,” với cái giọng nghe gần giống như giọng cũ của mẹ, chỉ có điều nếu ai đã thật sự nghe được giọng cũ của mẹ thì sẽ biết ngay cái giọng này là giọng nhái thôi, nhanh hơn và nhỏ hơn nhiều.
Những tối đó mọi chuyện đều rất tuyệt vì khi cô Laurie ra về, chị Jill thường có mặt ở đó để hâm nóng bất cứ thứ gì cô Laurie mang đến để ăn tối – không phải vì nó không thích thức ăn của nhà hàng Cappadora, mà vì thỉnh thoảng người ta cũng thích ăn đồ ăn Mỹ chứ, như gà rán chẳng hạn. Hôm đó sẽ là một ngày trọn vẹn, từ lúc tan học về cho đến khi lên giường, nó không phải ở nhà một mình với mẹ nó nếu đó là một buổi tối chị Jill không phải đi học – ba tối mỗi tuần. Ngày không đi học thì chị Jill tắm cho nó và thậm chí còn ở lại trong phòng nó cho đến khi nó ngủ thiếp đi.
Có lần nó thức giấc vào nửa đêm mà Jill vẫn còn ở đó, đang mặc nguyên quần áo đi học, ngủ mà không đắp chăn trên cái giường ngày trước là giường nó. Vincent đứng dậy lấy chăn đắp lên người Jill, cố phủ kín vai chị ấy mà không làm chị thức. Nhưng Jill vẫn thức dậy và ôm lấy nó. Lúc đó nó sợ kinh khủng; nó sợ chị sẽ bỏ đi. Nhưng chị chỉ trở mình và lại ngủ tiếp. Vincent rất thích như thế, thích đến nỗi nó bảo Jill rằng chị có thể ngủ ở đó bất cứ lúc nào muốn thay vì ngủ ở phòng dành cho khách. Nhưng khi nó nói thế, Jill bật khóc nên nó không nói như thế với chị ấy nữa. Giường nó không thoải mái bằng giường Ben, điều này thì đúng. Nệm của Ben cũ hơn vì Ben cứ đái dầm liên tục nên đã phải mua nệm mới cho nó, còn nệm của Vincent thì lõm xuống một chỗ lớn ngay chính giữa. Nó không trách chị Jill đâu.
Vincent biết dù gì thì Jill cũng sẽ phải về nhà, về nhà thật của chị ấy với mẹ chị, bác Rachelle, để ăn mừng Giáng Sinh. Chị sẽ đi nguyên cả tháng. Bố nói cô Stacey, thu ngân của nhà hàng Cappadora, sẽ trông nó và Kerry vài đêm “cho đến khi mẹ thấy khỏe hơn”. Cô Stacey không khó chịu hay gì hết nhưng cô chỉ ngồi xem tivi thôi. Mà không phải tối nào cô cũng đến. Thậm chí nếu đến thì cô cũng không ở đến mười giờ khi mẹ và em bé đã ngủ còn bố thì chưa về đến nhà.
Đó là lúc Vincent sợ nhất, phải thức khi mẹ nó đã ngủ.
Một tuần trước lễ Giáng Sinh, khi kỳ nghỉ bắt đầu thì Vincent đã hiểu khá rõ lịch của nó. Nó rất mong đến tối thứ Hai vì khi đó bố nó ở nhà; tối thứ Ba và Tư khá tệ; thứ Năm thì tạm được vì vào ngày đó trong tuần, một người bạn mẹ thường gọi điện để xem mẹ có ổn không; thứ Sáu cũng được. Thứ Bảy cũng thế vì nó thường năn nỉ được bố đưa nó đến nhà hàng và để nó ngủ trên chiếc ghế dài trong văn phòng của ông trẻ Augie.
Chủ Nhật là những ngày tệ nhất. Bố nó phải mở cửa nhà hàng nên bố đi làm ngay sau khi ăn trưa xong. Bố nó luôn lo lắng đau khổ khi rời khỏi nhà. Bố cứ nhắc đi nhắc lại: “Beth? Em ổn chứ, phải không?”
Và mẹ nó thường nói: “Dĩ nhiên rồi. Em ổn mà.” Rồi sau khi bố nó đi làm, cả tiếng đồng hồ sau mẹ nó cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như mẹ vẫn thấy xe của bố đang chạy ra khỏi đường vào nhà. Có vài lần Vincent xin phép mẹ cho nó ra ngoài chơi. Mẹ nói: “Ừ.” Nhưng Vincent không đi; nó thấy chẳng vui vẻ gì khi ra ngoài chơi thậm chí lúc đó tuyết bắt đầu rơi lắc rắc, cho đến khi Kerry gục xuống ngủ trưa. Nếu nó có vứt hết đồ chơi ra khỏi cũi mẹ nó cũng không bỏ lại vào trong. Vincent đã nhặt bỏ vào lại cho em dù em làm nó nổi điên khi cứ tiếp tục quăng chúng ra ngoài.
Vào Chủ Nhật, điện thoại reo suốt ngày. Thỉnh thoảng mẹ nó nhấc lên. Cũng đôi lúc mẹ không thèm nhấc máy. Có vài lần, sau khi mẹ nó nhấc máy, nó nghe mẹ hét những lời tục tằn – như “Đồ con hoang bệnh hoạn!” – và rồi mẹ gọi bố nên bố phải từ nhà hàng về nhà để mẹ có thể đi ngủ. Khi chuyện đó xảy ra, bố nó lo lắm, và có lần bố đã phải gọi cho cảnh sát ở Madison.
Vì thế giờ thì Vincent trả lời hầu hết các cú điện thoại.
Thường thì người gọi đến là thám tử Bliss, cô bảo nó gọi là Candy cho thân mật. Hay là cái cô trong nhóm Vòng Tròn Trắc Ẩn. Hay Bác Bick. Bác Bick luôn bắt nó phải gọi cho được mẹ nó dù Vincent nói mẹ đã ngủ rồi, và bác cũng làm cho mẹ nó nói được dẫu chỉ là vài câu ngắn ngủi.
Tuy vậy cũng có hai lần, đó là một người đàn ông Vincent không biết. Trừ một điều nó biết là cũng chính ông ta. Nghe giống như ông ta đang gọi từ một căn phòng mà tất cả các âm thanh đều không lọt vào được, một căn phòng không có những tiếng động bình thường phía sau, như tiếng tivi hay tiếng xe chạy qua lại chẳng hạn. Ông ta hỏi: “Mày là anh của thằng nhóc đó phải không?”
Vincent đáp: “Vâng.”
Và người đàn ông hỏi: “Mày có biết tại sao nó lại bị đánh cắp không?”
Vincent đáp: “Không ạ.”
Lúc đó người đàn ông nói thật nhỏ: “Mày có biết Chúa Giê Su của chúng ta phạt những người phạm tội bằng cách nào không? Mày có biết rằng những người quậy phá nhà chính mình sẽ bị gió lốc cuốn đi không?”
Những lời ông ta nói không làm Vincent sợ, mà chính cái giọng giận dữ đó. Nổi điên với Vincent. Cứ như Vincent là người đã đánh cắp Ben vậy. Vincent cố nói với ông ta: “Mẹ cháu ngủ rồi,” dù từ MẸ đó làm nó hơi bối rối vì lâu rồi nó không còn nói cái từ đó nữa; nhưng ông ta cứ tiếp tục rít lên: “Mày có biết về Benjamin trong Kinh thánh không, hả con trai? Biến thành nô lệ ở Ai Cập, mày biết không? Mày có biết mấy thằng bệnh hoạn làm gì với những đứa bé như em mày không?”
Có một lần, Vincent gọi mẹ nó, và giọng nói nó có vẻ gì đó khiến mẹ lắc đầu rồi ngồi bật dậy – mẹ đang xem chương trình câu cá vược mà nó chắc rằng mẹ không thật sự thích xem. Mẹ hỏi: “Gì thế? Cái gì chứ?” Nó chỉ giơ điện thoại lên rồi lắc lắc. Mẹ cầm lấy điện thoại nhưng khi nghe ông ta nói, mẹ hét lên: “Đừng bao giờ gọi đến nhà tao nữa, đồ...” – và tiếp theo là một dây từ ngữ “kinh dị”.
Lần sau đó, khi người đàn ông ấy gọi đến, Vincent chỉ nói: “Cháu tin có Chúa” rồi gác máy. Lão ta tiếp tục gọi và để lại mười sáu lời nhắn. “Hãy nhấc điện thoại nếu muốn biết những gì đã thật sự xảy đến với Benjamin,” lão ta cứ nhắc đi nhắc lại chừng đó. Mười sáu lần. Vincent đã đếm được như thế. Sau đó lão không bao giờ gọi lại nữa. Vincent đoán đó là gã bắt cóc. Nhưng khi bố nó nghe lại đoạn băng thì bố nói không phải; đó chỉ là một tên vô lại bệnh hoạn không biết làm gì với cuộc đời bệnh hoạn của hắn ngoài việc làm cho phụ nữ và trẻ em sợ thôi. Bố đưa cuốn băng đó cho cảnh sát ở Madison. Họ đi bằng xe cảnh sát đến để lấy.
Vincent bắt đầu nghĩ nó có thể đoán được cú điện thoại gọi đến là tốt hay xấu nhờ nghe tiếng chuông reo. Nếu là cô Tree hay ai đó trong nhà thì nó nghĩ nó có thể nghe một tiếng reo thân thiện. Nếu là cảnh sát, người lạ hoặc mấy người muốn bán nhà hay mộ hay một thứ gì đó cho bố mẹ nó thì sẽ có một âm thanh xa vắng như thể nó không biết tiếng chuông reo đó từ đâu đến. Vì thế nó chỉ nhấc điện thoại khi nghe thấy tiếng reo thân thiện và đến Giáng Sinh thì nó nhận ra rằng trong hai mươi lăm cuộc gọi nó luôn đúng khoảng hai mươi lần; nó đếm bằng cách vạch một vết mực lên mặt dưới cái bàn nơi họ đặt gỗ tạp chưa được đánh vẹc-ni. Chắc chắn là nó có thần giao cách cảm rồi.
Thường là bà nội Rosie gọi.
Bà nội thường hỏi: “Có mẹ con ở đó không, Vincenzo?”
Và Vincent thường đáp: “Có ạ. Mẹ con đang ngủ.” Dù mẹ nó đang thức. Vì nếu nó đưa điện thoại cho mẹ thì mẹ chỉ cầm lấy rồi nghe bà nội nói chứ hầu như không nói gì, và nó thường nghe giọng nho nhỏ của bà nội lớn dần lên nơi đầu bên kia. Mỗi lần như thế nó đều sợ thót tim vì nó không thể buộc mẹ nó nói được.
Tuy nhiên, nếu Vincent nói mẹ nó đang ngủ thì lại nảy sinh một rắc rối khác. Bà nội sẽ nói: “Hừmmmmmm.” Nó có thể nghe tiếng bà đang gõ gõ cây bút chì nhỏ bằng bạc xuống bàn, cây bút bà thường dùng để ghi những món ăn khách gọi tại nhà hàng Golden Hat. Rồi bà hỏi: “Em bé đâu?”
Và nó thường đáp: “Cũng đang ngủ ạ.” Dù bé đang thức. Nó biết chắc bà nội Rosie cũng muốn thế vì người lớn luôn nghĩ các em bé nên ngủ nhiều. Rồi bà nội Rosie sẽ hỏi có phải nó đang xem tivi không. Bà thường bắt nó đánh vần vài từ – thường là quá dễ như “ran” hay “fat” và một từ khó như “nose” hay “high,” mấy từ này dễ đánh vần sai lắm. Và bà nói: “Bà đã nghĩ sẽ đi Madison vào cuối tuần này. Nhưng ông nội nói không được vì thời điểm đó có quá nhiều người lấy nhau. Mọi người sắp lấy nhau ở đây, ’Cenzo ạ.” Bà nói thế hầu như quanh năm. Ngoại trừ tuần vừa rồi. “Cả nhà sẽ có mặt ở Madison vào dịp Giáng Sinh.” Rồi bà hỏi Vincent có ngoan không, và ông già Noel sẽ đem tới cho nó cái gì.
Đến lúc đó thì nó kể cho bà nghe nó đang xin có được Ben.
Và nó biết ngay là bà nội Rosie không thích ý tưởng đó. Bà nói: “Ôi, Vincenzo. Carissimo.” Cứ như thể nó vừa nói nó bị phạt vì đánh nhau hay gì gì đó. Vincent cứ tưởng bà sẽ hãnh diện vì nó và sẽ đổi sang giọng grừ grừ thích thú... như khi bà nhận được cuộn băng video quay lần nó kéo chiếc vĩ cầm Suzuki hồi lớp một chứ. Nhưng có lẽ bà đang mệt, nó nghĩ. Nó xin được nói chuyện với ông nội Angelo. Có lẽ ông nội sẽ thích ý tưởng đó hơn; ông đang nhớ Ben lắm mà. Ông nội nói nó làm ông có cảm giác như trong cổ họng ông có một cục xương hay gì đó – Vincent không thể nhớ chính xác cách ông đã tả. Nhưng lúc đó ông nội không có nhà. Và bà nội Rosie cúp điện thoại thật nhanh.
Vincent nghĩ nó phải nói với bố để xem bố có giúp được gì cho nó với bức thư viết cho ông già Noel không. Nó không muốn nói cho mẹ nó biết.
Giáng Sinh sẽ là ngày thứ Hai, và vào tối thứ Sáu tuần trước, bác Paul gọi đến để nói với mẹ Vincent rằng họ sẽ có mặt vào tối đó. Thế là Vincent bắt đầu vui hẳn lên. Nó luôn chơi đùa vui vẻ với hai đứa con sinh đôi của bác Paul, đặc biệt là chị Moira dở hơi và hung dữ. “Bác cho hai chị sinh đôi ngủ trong phòng con nhé? Phòng con có dư một giường vì không còn Ben nữa.”
Bác lặng thinh một lúc lâu làm Vincent nghe được cả tiếng điện thoại trong xe ai đó và cả tiếng bật rồi tắt radio.
Bác Paul đáp: “Ờ, được. Để bác hỏi mẹ cháu đã.”
Ông nội Angelo và bà nội Rosie đến vào sáng thứ Bảy. Bố Vincent phải đi ra đi vào đến ba lần mới đem hết quà vào nhà được. Vincent bắt đầu đọc to những chữ ghi trên mấy món quà đó. “Tặng Kerry, từ ông già Noel.”
“Tặng Beth, F.U.F.I.L” (nghe cứ y như chửi thề ấy, nhưng ông nội Angelo lần nào cũng viết thế; nó có nghĩa là: “Từ cha chồng của con,” nghe buồn cười lắm vì ông nội nói theo giọng Ý mà). Rồi có cả một chồng quà ghi: “Tặng Ben, từ bà nội và ông nội”, “Tặng Ben, từ ông già Noel”.
Vincent đi theo ông nội Angelo vào bếp. Nó nói: “Ông ơi. Ông nhầm rồi. Mấy gói này dành cho Ben, mà ông biết đó, Ben bị bắt cóc rồi...”
Mắt ông nội đỏ vằn lên. Ông vừa ngồi xuống vừa nói: “Ông biết, ’Cenzo. Nhưng bà nội với ông nghĩ nếu tiếp tục tin rằng Benbo của chúng ta sẽ trở về thì Chúa sẽ đáp lại lời chúng ta cầu nguyện. Vì vậy ông bà mua quà cho em để chúng ta không quên em Ben, và khi em về đến nhà thì em đã có sẵn quà rồi.”
“Con sẽ đưa cho mẹ xem.”
“Ờ. Để chút nữa đã.” Ông nhìn quanh. “Cây Giáng Sinh đâu?”
Vincent thấy bứt rứt quá. Nó biết lẽ ra nó phải báo cho bố là không ai nhớ bày cây Giáng Sinh cả; nhưng nó sợ bố sẽ khóc nếu nó nói ra. Vì thế Vincent chạy lên lầu mà không hỏi ý ông nội và gọi mẹ nó. Thường thì mãi đến bữa trưa mẹ mới xuống nhà dưới, nhưng hôm nay mẹ xuống ngay, và mẹ mặc quần áo bình thường thay cho cái quần đã thủng nhiều chỗ, cái quần mẹ mặc cả ngày thậm chí cả lúc đi ngủ nữa. Mẹ mặc áo sơ mi trắng bỏ trong quần tây đen. Vincent thấy rất tự hào về mẹ. Mẹ hôn tất cả mọi người.
“Mẹ ơi, con muốn cho mẹ xem cái này đặc biệt lắm,” Vincent vừa nói vừa kéo tay mẹ.
Nhưng nó không thể chỉ cho mẹ thấy mấy món quà của Ben ngay lúc đó được vì cô Tree và chú Joey đã đến. Cô Tree nói với mọi người rằng cô không biết có nên đi hay không vì cô bắt đầu lâm râm đau bụng. Vincent đoán điều này có liên quan đến em bé của cô Tree vẫn còn đang nằm trong bụng cô, và nó đã đúng.
“Aaaa,” bà nội Rosie nói. “Có lẽ là một em bé Giáng Sinh đây!”
“Ở Madison này có bệnh viện mà, Tree,” bố nói.
“Hãy còn hơi sớm, phải không?” ông nội Angelo lên tiếng.
“Chỉ vài ngày thôi,” bà nội nói. “Dầu vậy, nếu sớm thì sẽ sinh dễ hơn. Đây là con so mà.” Cô Monica không đến được vì cô đang nghỉ lễ Giáng Sinh với bạn trai cô. Dù móng tay cô thật dài và cô có thể chơi dương cầm, cô Monica vẫn chưa có chồng; cô luôn bảo Vincent rằng nó là người đàn ông duy nhất cô có thể tin cậy được.
Cô Tree không thể chạy lên lầu được mà cô lại chưa gói quà nữa chứ, vì thế cô bảo Vincent làm “trung úy” cho cô, nhờ nó lấy băng keo và cái chẻ ruybăng. Và rồi ngay khi nó sắp sửa chỉ cho mẹ xem mấy món quà dành cho Ben thì bác Rob bạn bố lại đem đến một cái cây – đã được trang hoàng đẹp đẽ rồi!
Vincent đưa mũi hít hít, không phải là cây giả. Bác Rob nói tiệm hoa Delilo tặng bố. Cái cây làm mọi thứ trông lộng lẫy hẳn lên. Mọi người phải mất khá lâu mới đặt hết các món quà bên dưới cái cây. Vincent đi lấy cái máy thu âm Playskool của nó giấu dưới cái cây đằng sau mấy món quà. Để có thể thu âm ông già Noel, nó dự định sẽ bật lên ngay trước khi nó đi ngủ để phòng trường hợp nó không thức khuya được. Nó tính rằng nếu nó là đứa trẻ đầu tiên trên toàn nước Mỹ chứng minh được rằng có ông già Noel thật thì nó sẽ được lên tivi. Nó đã nói với chị Jill về ý tưởng này rồi, và chị đã bảo với nó là tuyệt quá. Tối nay sẽ là một thử nghiệm. Nếu nó có thể nghe thấy những gì người lớn nói trong băng sau khi nó đã đi ngủ – ít nhất là cho đến khi nó tự tắt – thì nó biết chắc mình sẽ thu được tiếng của ông già Noel.
Bác Rob ở lại uống rượu vang còn bác gái Sheilah đã đưa hai đứa sinh đôi lên giường; rốt cuộc thì nó cũng có cơ hội nói cho mẹ biết về những món quà dành cho Ben. Mẹ nó đang ngồi trên trường kỷ, tay cầm một ly cà phê nhưng không uống; nó nhẹ nhàng đi đến chỗ mẹ nó rồi nói: “Mẹ, mẹ nhìn kia kìa. Mấy món quà kia là dành cho Ben đó. Ông bà nội mua đó. Đẹp quá mẹ nhỉ?”
Bà nội đang ngồi trước mặt mẹ thêu một bức tranh cho em bé của cô Tree, và mẹ thậm chí không thèm nhìn Vincent. Mẹ chỉ đi đến cái cây rồi cầm một món quà lên nói, thật dứt khoát: “Rosie.”
Vincent thấy bà nội ngước lên như thể bà đang có tội, như thể bà đang chuyền trong lớp tờ giấy có chữ “vãi đái” mà bị bắt quả tang vậy. Bà hỏi nhỏ: “Bethie, gì thế con?”
“Mấy thứ này là thế nào?”
“Quà cho Ben đó.”
“Mẹ mua quà cho Ben.”
“Ừ.”
“Rosie, tại sao mẹ lại đem quà cho Ben đến chứ?”
“Vì...,” bà nội Rosie nói bằng cái giọng kẻ cả của bà. “Mẹ tin là sẽ tìm được Ben. Và mẹ muốn, khi tìm được nó, nó biết gia đình nó không quên nó.”
“Mẹ thấy rằng chúng con đã quên Ben ư?”
“Không đâu, con yêu.”
Nhưng chúng con không mua quà cho Ben.”
“Mẹ hiểu điều đó.”
“Thật lòng,” mẹ Vincent nói, “con thậm chí còn không muốn... tổ chức ngày Giáng Sinh này nữa đó. Con không muốn làm gì ngoài việc ngủ cho quên đi. Nên khi mẹ làm như thế, khi mẹ làm như thể nó chỉ đi chơi xa đâu đó và sẽ về bất cứ lúc nào thì mẹ có biết con cảm thấy thế nào không?” Giọng mẹ lớn dần lên rồi Vincent nghe tiếng ghế xô trên sàn nhà khi bố và bác Rob đang ngồi trong bếp đứng lên để đi ra xem có chuyện gì.
“Beth này, không ai muốn làm con đau khổ cả,” bà nội nói.
“Nhưng mẹ biết làm như thế sẽ khiến con đau khổ.”
“Bethie ơi, làm ơn đi mà,” bố Vincent nói. “Em biết những gì mọi người trong nhóm Vòng Tròn Trắc Ẩn nói rồi đó. Ai cũng cần có một nghi thức.”
“Nhưng em không cần, Pat!” Giờ thì mẹ Vincent đang nức nở. “Em là mẹ nó! Em không muốn làm những điều ngu xuẩn này để giả vờ rằng con em còn sống và đang trở về nhà, đó là điều dối trá tàn nhẫn nhất trên đời này! Em không muốn nói đi nói lại mãi cái chuyện chết tiệt này!”
Cô Tree xen vào: “Chị Beth yêu quý! Chị bình tĩnh lại đi. Mẹ không có ý gì đâu.”
“Bình tĩnh ư? Bình tĩnh?” mẹ nó gào lên. “Làm sao tôi bình tĩnh được khi không ai ngoài tôi chấp nhận rằng chuyện này đã chấm dứt? Và tất cả chúng ta sẽ tiếp tục cư xử, hành động như thường lệ, ăn, ngủ, và rửa tội cho con cái...”
“Con tôi thì có liên quan gì đến chuyện này chứ?” Cô Tree vừa nói vừa ôm bụng; cô nổi giận thật rồi. “Nghe này, chị Beth. Chị phải trở lại bình thường đi thôi. Không ai có thể nói chuyện được với chị. Tôi không, anh Pat cũng không. Nếu chị không còn hy vọng rằng Ben sẽ trở về...”
“Trở về á? Nó thậm chí còn chưa được bốn tuổi mà! Nó thì làm được gì chứ? Phải kiếm cho ra một lịch trình tàu lửa Amtrak à?”
“Beth à, ý tôi là nếu những người còn lại trong gia đình Ben muốn níu lấy hy vọng thì đó là chuyện của tụi tôi. Đó không phải là lăng mạ chị. Mà, hơn nữa, Beth này, chị thì quan tâm đến những gì cơ chứ? Nó ảnh hưởng đến chị như thế nào? Chị là... một ốc đảo, chị Beth ạ. Thậm chí chị còn không quan tâm đến con tôi nữa là....”
“Đúng. Tôi không quan tâm.”
“Chị nên quan tâm đi thì hơn. Đời sống trôi hoài không nghỉ ngơi mà.”
“Cô là người đầu tiên nói ‘Đời sống trôi hoài không nghỉ ngơi’ đó, Teresa.” A, đó là tên cô. Vincent đã quên khuấy tên thật của cô Tree rồi.
“Mà chị cũng chẳng quan tâm đến mẹ hay bố tôi và đến việc chị cư xử như thế có khiến họ bị sốc hay không. Họ cũng bị sốc như chị vậy. Họ cũng không hiểu chị đang sống ra sao nữa. Phải công nhận rằng tôi sẽ suy sụp nếu lâm vào cảnh đó. Tôi không thể chịu đựng được như chị. Nhưng chị tránh mặt tất cả mọi người. Thì cũng được đi, nhưng nếu chị làm như thế thì chị không thể kiểm soát được...
“Tree,” bố Vincent mệt mỏi lên tiếng cảnh cáo. “Tree này, khoan...”
Không, Pat. Anh sợ nên không dám nói, nhưng em không sợ! Chúng ta gọi điện cho chị ấy, chị ấy không trả lời. Chúng ta viết thư, chị ấy cũng không hồi âm. Chúng ta nói về bất cứ điều gì cũng động chạm đến nỗi đau của chị ấy. Chị ấy giống như Deirdre, Mẹ Sầu Khổ – chị ấy cứ làm như thể không gì trên thế giới sánh được với những gì chị ấy đang phải gánh chịu, cho nên chị ấy bèn chui vào vỏ ốc của mình.”
“Đúng. Đó là cách tôi đã chọn.”
“Nhưng lại không phải là chọn lựa của chúng tôi, Beth. Chị không thể dành Ben cho riêng chị được. Nó cũng là máu mủ của chúng tôi nữa. Và chúng tôi chưa đầu hàng mà. Đêm nào chúng tôi cũng gửi hàng đống truyền đơn cho mọi người ở New York, Kansas và Oklahoma. Chúng tôi vẫn trao đổi thông tin với cảnh sát. Chúng tôi luôn muốn tin rằng vẫn còn hy vọng, và chị không thể cản chúng tôi được đâu, mà tôi cũng không hiểu tại sao chị lại muốn thế, vì chị sẽ không tìm được nó nếu cứ ngồi ì một chỗ suốt ngày và...”
Chính vào lúc ấy Vincent quyết định nó phải nói với mẹ nó rằng mọi việc sẽ rất tốt đẹp vì Ben sẽ trở về vào sáng ngày hai mươi lăm Giáng Sinh.
Nó nói: “Mẹ ơi, con phải kể mẹ nghe chuyện con đã làm nè.” Nó thắc mắc không biết có phải nó đang nói láo không vì thật sự thì nó chưa viết thư cho ông già Noel. Nó chỉ mới thử cầu nguyện với ông già Noel thôi vì bà nội Rosie cứ khăng khăng nói ông ấy là thánh, mà thánh là những vị ta có thể dâng lời cầu nguyện lên bất cứ lúc nào ta muốn; họ ở trên đó chờ lời cầu nguyện của ta. Vì thế nó hít một hơi thật sâu rồi nói: “Mẹ ơi, con đã xin ông già Noel đem Ben về nhà rồi. Con nghĩ ông sẽ làm theo lời con đó.”
Tất cả mọi người sững cả lại.
Không ai nhúc nhích. Không ai nói lời nào.
Rồi mẹ nó đứng lên, cẩn thận đặt tách cà phê xuống, xọc hai tay chải ngược tóc lên rồi loạng choạng chạy ra khỏi phòng về phía cầu thang. Vincent nhìn bố nó. Có một lần, vào Ngày Của Mẹ, khoảng vài tháng sau khi mẹ sinh Kerry, hai bố con đem đến tặng mẹ một giỏ đầy hoa hồng dại, và mẹ đã cúi nhìn những bông hoa đó mà khóc nức nở, và khi Vincent hỏi lý do thì bố nó nói: “Mẹ vui đó, Vincent. Bố biết rằng nghe thì có vẻ buồn cười nhưng đôi khi người lớn vui quá hóa khóc đấy.” Thật vậy sao?
Bà nội Rosie đang tựa đầu trên vai cô Tree. Ông nội Angelo đứng lên, lắc lắc mấy cái chìa khóa rồi nói ông sẽ đi đến nhà hàng để thăm ông trẻ Augie. Bố Vincent bế nó lên rồi nói: “Bố nghĩ đã đến giờ đi ngủ rồi, anh bạn võ sĩ à. Còn vài ngày nữa thôi là đến Giáng Sinh rồi. Phải nghỉ ngơi thôi con.” Vincent cố trườn xuống. Tại sao mọi người lại nổi giận với nó nhỉ? Mọi người nghĩ chuyện xin ông già Noel cho em mình về là xấu à? Nhưng dù lần này nó vui khi được đi ngủ thì nó vẫn muốn bật băng thu âm lên đã. Nó nói dối bố: “Cho con nhìn lại món quà lớn đó một lần nữa thôi, bố.”
Khi hai bố con đã lên đến phòng, bố thả nó nẩy xuống giường Ben. Khi bố hát vài câu của bài “Davy Crockett” thì Vincent hỏi: “Bố có nhớ lần con đấm vào đầu Ben nhẹ thật nhẹ mà nó cắn con không?”
“Nhớ. Bố đã phải đem nó vào phòng bố mẹ để tách hai đứa con ra.”
“Nhưng đó là lỗi của Ben mà.”
“Nhưng con đã đấm em.”
“Đấm nhẹ hều à. Mà nó cắn con mạnh thật mạnh.”
“Nó thích cắn mà. Nhưng khi lớn lên em đã thôi không cắn nữa rồi.”
“Vâng. Con chỉ muốn bố biết là con tha thứ cho nó chuyện đó rồi.”
“Vậy thì tốt. Bố vui lắm. Giờ thì ngủ đi. Hai chị sinh đôi ngủ cả rồi. Hai chị là hai cô bé ngoan chứ không phải hai con khỉ nhỏ lén lén lút lút chạy quanh cả đêm đâu. Đừng đánh thức hai chị dậy nhé.” Pat hôn Vincent và nói: “Bố yêu con.”
“Mẹ đâu bố?”
“Ở trong phòng mẹ.”
“Mẹ bệnh hả?”
“Ờ, mẹ hơi mệt một chút. Một chút thôi. Vincent này, thậm chí người lớn thỉnh thoảng cũng cãi nhau. Con biết đó. Sáng mai mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy ngay ấy mà.”
Nhưng sáng hôm sau mọi chuyện còn tệ hơn: thay vì to tiếng với nhau, mọi người lại tỏ ra quá lịch sự. Ít nhất thì cuộn băng cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình khá tốt. Nó nghe bố nói với cô nó: “... tâm trạng căng thẳng. Và chị ấy không trả lời vì chị ấy nghĩ phân nửa các cuộc gọi đến là để báo họ vừa tìm ra một đứa bé khác hay một kẻ điên nào đó đang cố nói với chị ấy là tụi tao đã giết nó.”
“Nhưng Paddy à, nếu đúng như thế thì chị ấy cũng cần một người giúp đỡ chuyên nghiệp. Chị ấy thật sự cần một người giúp đỡ chuyên nghiệp.”
“Cũng có thể. Đúng vậy,” bố đáp.
Rồi họ nói về cô Monica không muốn hòa đồng với mọi người và đủ mọi chuyện trên đời mà Vincent không quan tâm đến.
Nhưng một người giúp đỡ chuyên nghiệp ư? Vincent nghĩ đó là một ý rất tuyệt. Nó hy vọng bố nó thật sự muốn thế. Nếu mẹ nó có một người giúp đỡ chuyên nghiệp, một người mà công việc là giúp đỡ, ở ngay trong nhà này, suốt ngày, thì mẹ sẽ phải tắm và thay quần áo hằng ngày vì người đó sẽ bắt mẹ làm thế. Mẹ sẽ phải thay quần áo cho Kerry thường xuyên hơn để Kerry không bị ướt hết ngực áo ngủ trước khi chị Jill về đến nhà. Vincent không thể thay tã cho Kerry được vì nó cứ ngọ nguậy suốt; nó đâm mệt còn Kerry cứ lăn mãi về phía bên kia cho đến khi Vincent không với tới được nữa. Mẹ nó phải làm chuyện đó. Nếu người giúp đỡ đó có thể làm mẹ nó nhúc nhắc được thì mẹ sẽ làm được nhiều việc hơn, sẽ không còn ù lì nữa, vì theo như nó biết thì mẹ đã hết chụp ảnh rồi. Có thể hai mẹ con sẽ đi bộ. Có thể sẽ làm thủ công; trước đây mẹ vẫn thích làm thủ công với mấy ngôi sao cắt từ bìa cứng rồi treo lên kia mà. Giờ thì tuổi nó hơi lớn so với trò này rồi, nhưng chuyện ấy không thành vấn đề đối với nó. Nó sẽ làm nếu mẹ nó muốn. Và sau một thời gian làm những việc bình thường trở lại thì mẹ nó sẽ nhận ra rằng dù Ben có mất tích thì mẹ nó vẫn còn hai đứa con, gấp đôi so với số con mẹ nó mất kia mà.
Và nó chắc rằng nó với Kerry sẽ bù vào chỗ cu Ben được.
Thậm chí có thể gấp rưỡi.