← Quay lại trang sách

Chương 11 BETH

Không lâu sau khi tạp chí People vào cuộc, bảy tháng kể từ ngày Ben bị bắt cóc, Candy đến Madison mà không báo trước trong khi đang đi dự hội nghị về giám định pháp y ở Michigan. Sau này Beth tin là cô ấy đã đi một bước ngoặt trở lại đặc biệt; như thể Candy đoán trước được cảm giác của Beth khi thấy cái bìa, nguyên một trang áp phích tìm Ben in lần hai, không có tiêu đề mà chỉ vỏn vẹn mấy chữ “I-800-TÌM BEN” và một tít nhỏ: “Ngay trước mũi họ: Sự Biến Mất Kỳ Lạ của Ben Cappadora”. Không còn những bài chế giễu các ngôi sao điện ảnh mang bầu hay những câu chuyện về các bác sĩ chuyên trị ăn kiêng nữa. Chỉ toàn về Ben thôi.

Laurie đã đem báo đến vào ngày nó được phát hành.

Beth không chịu nói chuyện với cô ấy, thậm chí cả khi Pat năn nỉ qua cánh cửa được khóa trái.

Cuối cùng Laurie bảo Pat đi chỗ khác. Cô nói: “Bethie, nghe này, tớ biết cậu sẽ ghét tớ vì chuyện này. Nhưng đã quá lâu rồi, Beth. Cảnh sát không phát hiện ra được gì.” Beth có thể nghe Laurie xoa xoa cánh cửa nhè nhẹ như thể cô đang vỗ lưng Beth. Laurie nói tiếp: “Cậu sẽ thấy tờ tạp chí đó trong văn phòng của tất cả các bác sĩ trên khắp nước Mỹ, Bethie ạ. Và khi tay phóng viên đó gọi điện cho tớ thì tớ quyết định sẽ nói chuyện với cô ta dù tớ biết cậu sẽ bực mình. Tớ làm như thế là đúng, Bethie à. Tớ yêu cậu. Tớ yêu Ben. Và tớ luôn thấy vô lý khi... nghi ngờ giới truyền thông đại chúng. Vì thế nếu cậu không nói chuyện với tớ nữa thì tớ cũng vui vì đã làm điều đó rồi. Và cậu cũng nên biết rằng Barbara cũng đã nói chuyện với họ rồi. Wayne cũng thế. Và cả em chồng Teresa của cậu nữa. Mà nếu cậu cũng ghét họ thì tớ rất lấy làm tiếc cho cậu. Beth này, tớ luôn chờ khi cậu sẵn sàng nói chuyện với tớ.” Beth có thể nghe được sự hiện diện êm ả bên ngoài cánh cửa, hình như có tiếng thở ra buồn rầu. “Thôi được, Beth. Tạm biệt cậu nhé.”

Một tiếng đồng hồ sau, khi Beth mở cửa phòng ngủ, tờ tạp chí nằm trên sàn ngay ngoài cửa. Cô ngồi xuống, ngay tại đó, giữa cửa, lật nhanh đến trang sáu mươi, và nghĩ thật là ngớ ngẩn. Họ luôn bắt ta chờ câu chuyện giật gân, dù đó là chuyện gì đi nữa, họ bắt ta phải đọc trước hết là mười sáu bài về một thiên tài lớp chín, người đã chế tạo một máy tính từ một cái radio có báo giờ, hay một người mẫu sinh hai con nhỏ trong vòng mười tám tháng và đã nhịn ăn để có lại được vòng eo thon gọn trong vỏn vẹn sáu tuần.

Cô nghĩ mình có thể đọc đoạn đầu tiên. Và cô tự cho phép mình, dù cô thấy hơi lạnh và ánh sáng mờ mờ phía trên đầu khi cô gấp ngược giấu đi trang sách đầy những bức ảnh cô quá quen nhưng không dám nhìn. Hầu hết những bức ảnh đó đều do cô chụp – một bức chụp ba đứa con cô đứng ngay giữa ảnh: bé Kerry mới sinh, Vincent và Ben đội mũ ông già Noel, cả ba đứa đều đang thè lưỡi. Một bức chụp cái bàn picnic của Laurie có Ben và con trai của Laurie đang giả trang thành hai chú hề. Laurie đã cho đóng khung tấm ảnh này và treo trong phòng khách nhà cô ấy.

Ngay trang đầu chỉ là tấm áp phích Tìm Trẻ Lạc in lần đầu tiên. Beth có thể nhìn vào đây được – cô đã nhìn nó nhiều lần rồi nên giờ nó đã trở nên vô nghĩa đối với cô. Cô không còn muốn quào hai cổ tay mình khi nhìn vào cái mũ bóng chày đội lệch buồn cười của Ben và vết nhăn trên mũi khi nó nhoẻn cười nữa. Phía dưới là tấm hình thật đẹp chụp Candy đang nói chuyện với các phóng viên bên ngoài sở cảnh sát Parkside, cô ấy đang ngước lên, rõ ràng là bực mình vì tay săn ảnh, nhưng vẫn đẹp-đến-từng-chi-tiết dù cằm cô vuông bạnh.

Được rồi, Beth nghĩ. Mình có thể đọc một dòng. Hay hai. “Khi Beth Cappadora đưa các con mình đến buổi họp mặt lần thứ mười lăm của lớp trung học ở Chicago, cô hy vọng mình có được những khoảnh khắc sum vầy với các bạn cũ chứ không phải là sự khởi đầu của một cơn ác mộng hủy hoại một gia đình, những tình bạn cũ, và cấu trúc căn bản nhất của một cộng đồng...” Beth đóng mạnh tờ tạp chí lại, thật nhanh.

Cô biết phần còn lại của bài báo sẽ viết gì – hàng ngàn từ sướt mướt sáo rỗng quanh các bức ảnh sẽ khiến cho các phụ nữ đang chờ chụp X-quang để làm các xét nghiệm về ung thư ngực cũng lên tinh thần thêm một chút khi đọc nó. Đủ rồi. Xong rồi. Nó đã ở đó, đã hiện diện và cô biết nó và chỉ thế thôi. Vì Beth không phải ra khỏi nhà nữa, cô sung sướng nghĩ, cô sẽ không phải thấy những cặp mắt trong siêu thị xấu hổ quay đi khi nhận ra cô. Cô sẽ không phải thấy những nụ cười nửa miệng đau khổ của các giáo viên. Nhưng Pat thì sẽ phải đối mặt đấy. Có lẽ anh sẽ rất thích được cảm thông; cô nghĩ dường như anh thích được cảm thông và điều này tỷ lệ nghịch với sự kinh tởm dấy lên trong Beth khi cô thấy những ánh mắt liếc vội, những ánh mắt nhận ra cô của mọi người và những cái siết tay hờ hững. Một đêm nọ, thậm chí anh còn nói điều đó làm lòng anh ấm lại, rằng cái sự nhân chi sơ tính bổn thiện luôn làm anh sững sờ. Thư từ và những lời đề nghị giúp đỡ đến tới tấp làm anh phát thư phải khiêng chúng bỏ lên hàng hiên vì không có thùng thư nào chứa cho vừa cả. Beth tin rằng Laurie mang đống thư đó về nhà. Cô có thể thấy Laurie nhìn đống thư ngày càng nhiều đó với cặp mắt lo lắng mỗi lần cô ghé qua, nhưng chỉ vài ngày sau thôi, Beth để ý thấy đống thư đó dần ít đi. Cô không thể tưởng tượng được, và cô cũng chưa hề thử mở ra xem, những lá thư đó chứa những lời thương xót lố bịch đến chừng nào.

Vào những ngày khó ở, sau khi Kerry ôm bình sữa ngủ gục thì Beth đi tắm. Cô ngồi lì trong bồn tắm cho đến khi nước nổi váng và lạnh ngắt. Cô nhìn hai cánh tay và cặp đùi khẳng khiu của mình, trắng như da lợn luộc, đang lơ lửng dưới nước. Khi cô ra khỏi bồn đã là bốn giờ hay trễ hơn một tí, lúc đó Jill đã về nhà nếu hôm đó con bé không phải đi học thêm, và đã sang nhà Shore để đón Vincent về. Beth bắt đầu chờ đêm xuống. Giờ thì đêm đến nhanh hơn, và ngay khi trời tối đen như mực thì ta có thể đi ngủ. Đối với Beth, cái giường gợi cho cô một cảm giác về dục tính. Cái khoảnh khắc khi ngày tàn là thời khắc hiện hữu quý giá nhất của cô. Beth không chịu đựng được những tối Jill phải đi học. Cô phải ngồi trên trường kỷ trong khi Vincent đọc sách hay kiểm tra lại danh sách các từ để đánh vần và biết cô nên đứng lên nói với nó rằng trẻ con không bao giờ làm bài tập về nhà có hiệu quả khi ngồi trước tivi, nhưng cô không thể làm được điều này. Một lúc sau nó sẽ đứng dậy, rón rén hôn cô rồi đi ngủ.

Và rồi Beth có được mười lăm phút cuối cùng, mười lăm phút để ngắm Paul Crane ở bên kia đường đang không ngừng tập đánh gôn, những cú đánh võng ngắn trong mảnh vườn đầy sương giá dưới ánh đèn hắt từ nhà để xe. Sau mười lăm phút – một khoảng thời gian hợp lý – cô có thể chạy lên lầu. Vincent đã vào giường. Cô thường ghé vào nhìn nó, mắt nhòa lệ, cố tránh không nhìn cái giường nó đang nằm và nói: “Ngủ ngon nhé, con yêu.” Nó chẳng bao giờ trả lời. Nó ngủ thiếp ngủ đi rất nhanh. Như thế lại tốt.

Vào những ngày dễ chịu, đôi khi Beth đi xuống nhà dưới, vào văn phòng mình rồi bắt đầu gom đồ đạc để vứt đi. Cô dồn đầy các túi những bức ảnh không được dùng đến, những âm bản và các hợp đồng cũ, các đoạn phim, các hợp tuyển, số điện thoại cô không cần đến nữa. Cô thích cái cảm giác được giũ bỏ cuộc sống trước kia của mình, thích được giải thoát khỏi mọi bổn phận ngoại trừ việc phải sống chờ cho đến đêm tối. Một chiều nọ, Pat bắt gặp cô đang vứt thiết bị lưu thẻ ghi thông tin đi; anh ngăn cô lại. Beth chẳng buồn phản đối – cô vẫn có thể vứt nó đi vào một ngày nào đó khi anh ở nhà hàng kia mà.

Trong thoáng chốc, cô nghĩ đến việc phá bỏ phòng tối của mình, nhưng cô biết mình không thể vứt được những thứ đồ sộ như các cái khay và mấy bồn ngâm ảnh mà không bị Pat phát hiện. Ban đêm, cô thường rà soát lại trong đầu căn phòng của mình và nghĩ đến những thứ cô có thể vứt đi vào hôm sau. Có thể là giày. Cô có quá nhiều giày.

Chiều hôm đó khi Candy xuất hiện nơi hàng hiên thì Beth đã có một buổi sáng rất dễ chịu. Cô đã tắm và tự tay đút bột ngũ cốc cho Kerry. Cô chờ cho Candy bước vào, ôm đáp trả lại cô ấy và bỗng bối rối vì Candy ngửa người ra sau ngắm cô từ đầu đến chân.

“Beth, quần áo chị mặc kỳ cục quá,” Candy nói.

Beth hỏi Candy có muốn uống cà phê không. “Dĩ nhiên là muốn chứ,” cô ấy đáp. Beth đi vào bếp lấy thìa đong cà phê. Laurie luôn nói nếu đong cà phê đàng hoàng thì cà phê sẽ ngon hơn.

“Chị có nghe tôi vừa nói gì không?” Candy hỏi khi họ ngồi nơi bàn ăn, một tay bế Kerry đang ngủ gà ngủ gật.

“Có,” Beth vừa đáp vừa cố nhớ lại.

“Quần áo chị đang mặc trông buồn cười quá.” Thật vậy, Beth đang mặc một cái quần len bình thường. Cái quần từ thập niên bảy mươi mà cô phát hiện ra trong một lần dọn dẹp lại tủ quần áo. Cô không biết mình đã sút bao nhiêu ký, nhưng trong cơn bốc đồng cô đã mặc thử mấy cái quần trước khi mang bầu, với hai ống rộng thùng thình, và mấy cái thắt lưng quái gở, và thấy chúng thật vừa vặn. Trước đây có lẽ có ba cái quần mà giờ Beth thường mặc với cái áo phông rộng của cô hay áo sơ mi của Pat.

“Tôi gầy đi nhiều nên mấy cái quần này mặc rất thích khi làm việc loanh quanh trong nhà,” cô nói với Candy.

“Thế còn làm việc thật sự?”

“Tôi... ơ... nghỉ rồi. Tôi không thể hình dung... chị biết đó. Tôi đã chụp những tấm hình linh tinh, người ta, đám cưới, mọi thứ để đăng báo. Giờ tôi không thể làm được nữa. Tôi nghĩ mình không thể chụp hình... thậm chí đồ ăn tôi cũng không chụp được nữa.”

“Nhưng chị có thể muốn chụp lại – đến một lúc nào đó. Chị không nghĩ đến chuyện đó sao? Ý tôi là chị đã luôn làm việc mà.”

Beth gật đầu.

“Ồ, đó là những gì tôi nghĩ,” Candy nói. Cô kể với Beth rằng hội nghị chuyên đề cô đang dự được tổ chức tại trung tâm đồ sộ mới xây ở phía tây thành phố. “Tuy vậy phòng nghỉ của khách sạn Embassy rẻ hơn nên tôi sẽ nghỉ ở đó.” Nhưng Beth phản đối, dĩ nhiên là thế rồi, cô ấy nên ở đây, tiện hơn. Candy mỉm cười, “Tôi cũng thích thế.” Cô kể tiếp: “Những gì hội nghị bàn là mô tả sơ lược về tâm lý những tội phạm hình sự. Đây là một vấn đề lớn và mới mẻ. Ta phải tìm cho ra tại sao hầu hết mọi tội phạm đều nằm trong lứa tuổi từ hai mươi đến bốn mươi, cao trung bình, da trắng hay đen, uống sữa khi còn bé, đều uống rượu khi đang học đại học và luôn bị mẹ ép phải học đàn dương cầm.”

“Tôi nghĩ mình đã hẹn hò với một gã như thế,” Beth nói.

“Còn tôi nghĩ ông anh mình cũng là một gã như vậy. Thật ra, tôi tin mấy chuyện này là nhảm nhí. Nếu tính theo tỷ lệ thì tôi nghĩ không có nhiều người xấu xa hơn trước đâu. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là vì dân số ngày càng tăng thôi. Ngày càng có thêm nhiều người và quá ít chỗ cho họ, và cũng ít tiền hơn.”

Beth để ý thấy Candy không đả động gì đến Ben. Có thể là vì không có gì mới để nói. Beth biết mình không nên hỏi. Candy thường kể cho cô hết mọi thứ, từ chuyện quan trọng cho tới chuyện xe cán chó. Nhưng người ta không còn chú ý đến vụ này nữa. Beth biết thế.

“Chị có thấy câu chuyện trên tờ People tuần trước chưa?” cô hỏi Candy.

“Tôi đã mong là chị đừng thấy. Nhưng thật ra mà nói, Bethie ạ, dù chị có ác cảm với hầu hết mấy tay bất lương nhưng tôi thật lòng nghĩ ý tưởng đó cũng chấp nhận được. Giống như phát truyền đơn miễn phí vậy. Trẻ con không chóng thì chầy đều phải đi bác sĩ. Đó có thể là chìa khóa để giải quyết vấn đề của chúng ta, chị hiểu không? Một trong những chương trình tivi về đời thường có thể cũng là ý hay nữa.” Cô ngừng lại, xoay xoay tách cà phê đã nguội lạnh trong tay. “Tuy nhiên, chị hay Pat có lẽ sẽ phải đối thoại đó.”

“Không đâu,” Beth mỉm cười đáp.

“Chị hay Pat không chịu?”

“Tôi không phải mẹ anh ấy. Tôi không quan tâm đến những gì anh ấy làm.”

“Ô, đã đến nước đó rồi sao?”

“Ý tôi là tôi không quan tâm đến chuyện anh ấy sẽ nói với ai. Hình như anh ấy không còn làm như thế nữa.”

“Có thể anh ấy đoán được là chị không thích như vậy.”

“Cũng có thể.”

“Beth này,” Candy vừa nói vừa đưa tay chào Jill đang bước vào, đưa Kerry – đã thức và đang giãy giụa vì vui mừng – cho Jill bế. “Bé ngoan! Bé ngoan!”

“Chị có tiền không?”

“Chị cần tiền à?”

“Không, ý tôi là chị còn tiền ở nhà không? Tôi nghĩ chúng ta nên đi mua sắm đi.”

Beth cười váng lên. Cô nghĩ mình sẽ cười lăn lộn ngả nghiêng khiến cà phê bắn hết ra khỏi tách nên cô cố dằn lại. Trong mấy tháng gần đây, dường như tất cả mọi chuyện đều làm bụng cô quặn thắt. Cuối cùng, cô thở hổn hển nói: “Candy này, tôi chẳng đi mua sắm gì hết. Mua sắm để làm gì chứ?”

“Có lẽ nên mua vài bộ quần áo.”

“Tôi không cần quần áo.”

“Chị làm thế vì tôi được không?”

“Không.”

“Như thế là không hiếu khách. Có thể tôi cần một vài bộ quần áo.”

“Chị sống ở Chicago. Ở đó có nhiều quần áo đẹp hơn ở Madison này mà. Với lại chị cứ mặc có mỗi một kiểu đấy thôi. Áo khoác màu be thì đâu chả có.”

“Beth à, không phải thế đâu. Ở nhà tôi có cả một tủ đầy quần áo đẹp đó. Phần lớn là bằng da và có nút đồng. Có vài cái còn được thêu thêm mấy sợi vàng nữa. Nhưng tôi chỉ muốn đi dạo để nhìn thôi.” Cô gọi: “Jilly ơi, có chỗ mua sắm nào tốt không?”

Jill, đang thay quần áo cho Kerry, nói vọng xuống: “Ở West Towne. Cô ra tiệm Limited ấy.”

“Nghe hấp dẫn đó,” Candy đứng lên. Ngay lúc đó Vincent mở cửa. Beth sững sờ khi thấy nó lao vào vòng tay Candy, ôm chặt lấy cô và vòng hai chân đeo cứng người cô khi cô nhấc bổng nó lên – thật dễ dàng, Beth nhận xét, dù Candy trông có vẻ yếu ớt.

“Cô mang Ben về hả?” nó hỏi.

Candy đáp như mếu: “Chưa, cưng. Cô xin lỗi. Cô sẽ tiếp tục tìm em. Cô hứa đấy. Sao rồi, Vincent, đi học vui chứ? Con vẫn còn chơi bóng rổ phải không?”

Vincent đưa mắt nhìn mẹ. “Mùa đông này con sẽ nghỉ.”

“Ờ, thôi không nói chuyện đó nữa. Nghe này, Vincent cô đang gặp rắc rối đây.”

“Dạ sao ạ?”

“Cô sẽ đưa mẹ con đi mua sắm và cần có ai đó giữ hộ cái phù hiệu của cô,” Candy lấy cái hộp da bên trong có phù hiệu bằng vàng của cô. “Đây là phù hiệu của thám tử. Quý lắm đó nhé.” Cô nháy mắt với Beth. “Vì nó là vàng thật. Mà nó còn có phép nữa. Con có biết ai có thể giữ cái này giùm cô được không. Ý cô là phải liều mạng bảo vệ nó trong khi cô đi vắng ấy?”

Vincent hạ giọng: “Con nghĩ là con có thể làm được.”

“Cô không biết nữa,” Candy giả vờ lùi lại một bước. “Cô không biết, Vincent à. Con là một chú bé thông minh và giỏi giang, nhưng con chỉ mới, gì nhỉ – tám tuổi phải không? Đây là trách nhiệm mà cô không thể giao cho một anh, thậm chí mười hai tuổi nữa cơ. Phải là một cậu bé rất đáng tin mới được.”

“Con nè. Cô cứ hỏi chị Jill đi. Con tự dọn giường được đó.”

“Jill, cháu nghĩ sao?”

“Cháu nghĩ anh chàng này làm được đó,” Jill đáp. “Nhưng không được đem sang nhà Alex hay làm bất cứ chuyện gì khác nhé, anh bạn.”

“Con có thể kêu nó sang đây rồi cho nó xem được không?”

Candy vừa suy nghĩ vừa gõ nhẹ vào răng. “Cái anh chàng Alex này... có thể tin được không đây?”

Vincent thổ lộ: “Nó là bạn thân nhất của con đó.”

“Vậy thì được. Thỏa thuận vậy đi nhé. Nhưng chỉ lần này thôi đó, nhớ chưa?” Cô quay sang Beth. “Nếu không có tiền ở nhà, chị có thẻ ngân hàng hay thứ gì tương tự không?”

Jill nói vọng ra: “Có, dì ấy có đó. Mấy cái thẻ nằm trong cái phong bì gắn trên tủ lạnh đó. Nhưng họ không nhận ra chữ ký của dì ấy đâu. Họ chỉ biết chữ ký của cháu thôi. Giờ cháu là Beth Cappadora rồi.”

“Hôm nay không cần đâu,” Candy vừa nói vừa vuốt vuốt tấm thẻ. “Chị muốn mặc thêm gì không...? À, mà cũng không thành vấn đề. Nào, Beth. Đi thôi.”

Ánh nắng chói chang từ đống tuyết chiếu thẳng vào mắt Beth không thương xót. Cái áo choàng cũ của cô giờ nặng nề kềnh càng quá – từ mùa thu đến nay cô đi không xa quá thùng thư. Thậm chí khi xe Candy chuyển động cô cũng có một cảm giác thật mới lạ, một cảm giác chỉ hơi quen quen thôi. Cô nói với Candy: “Lạnh quá.”

“Tháng Một rồi, Beth. Tháng này bao giờ cũng lạnh mà.”

“Chỉ là vì tôi gần đây không... ra ngoài nhiều.”

“Tôi hiểu.”

Khi thấy trung tâm thương mại đông nghẹt người – thiên hạ không biết là hết Giáng Sinh rồi sao? Họ tìm mua gì thế, mua hoài mua mãi sao? – Beth gần như van xin. Mấy người đọc tạp chí People có thể nhận ra cô. (Trong báo có đăng hình cô không? Rõ ràng là mặt cô đã được đăng trong mấy bài khác rồi.) Thiên hạ sẽ nhớ ra. Họ sẽ nhìn mình trừng trừng.

“Tôi không biết, Candy,” cô cố nói với giọng áy náy chán chường. “Ở chỗ này đông đúc quá.”

“Mình sẽ chỉ vào một tiệm thôi. Nhưng tôi không biết vào tiệm nào đây. Cứ đi theo tôi.”

Họ dừng lại tại một tiệm có bảng hiệu Cotton và Cotton. “Tôi thích đồ cotton,” Candy nói. “Nó không bao giờ nhăn, và nếu mặc nhiều vào thì cũng ấm như mặc đồ len vậy. Nhiều lớp đó, Bethie. Vậy mới là đúng điệu!”

Và Beth lại choáng váng; Candy cũng rành rẽ về quần áo y như trong chuyện trang điểm vào cái đêm kinh hoàng đó. Sau khi ngắm nghía thật lâu gương mặt Beth dưới ánh đèn huỳnh quang sáng trưng trên đầu, Candy nói: “Tím. Xám. Xanh dương đậm. Có thể hơi đỏ.” Và cô đi lục tìm rồi đem ra một ôm nào váy, áo, vét, thắt lưng, áo dài tay chui đầu và áo gió. Cô khoác hết lên người Beth đang đứng yên như một ma-nơ-canh giữa các dãy áo quần.

Sau chừng bốn mươi phút, Candy đã có bốn túi đầy quần áo, còn Beth đã phải đưa thẻ của cô ra để trả tiền. Trên đường về, cô nói với Beth: “Này nhé, mấy thứ này chị có thể mặc thay đổi qua lại với nhau. Cho nên nếu cái này bẩn thì chỉ việc lấy cái khác mặc thế vào. Chúng rất hợp với nhau, thậm chí cả mấy cái thắt lưng nữa. Và chị có thể đi giày đen với tất cả các món này. Giày đế bằng hay cao gót gì cũng được. Chị có giày đen mà, phải không?”

“Ừ.”

“Vậy thì chị không phải băn khoăn nữa. Chỉ việc lấy đồ ra rồi mặc vào. Hiểu chưa? Tí nữa, khi về đến nhà, tôi sẽ treo hết vào tủ cho chị, vào một chỗ, rồi mình sẽ lấy hết mấy cái quần ôm rồi... đốt lửa. Được không?”

“Được.”

Hai tháng sau, khi Laurie đến, đống áo quần vẫn còn đính miếng ghi giá tiền. Laurie đã gọi đến cả chục lần, ngày càng buồn hơn và một đêm nọ cô xuất hiện khi Pat sắp sửa ra lại nhà hàng. Beth ngồi trên giường, nghe cô hỏi Pat: “Beth vẫn không chịu nói chuyện với tôi phải không?”

“Tôi nghĩ là từ từ rồi cô ấy cũng sẽ nói chuyện với chị mà,” Pat đáp. Qua giọng nghẹt nghẹt của Pat, Beth có thể đoán được anh đang ôm chào Laurie. “Tôi nghĩ cô ấy chấp nhận chuyện đó rồi. Ý tôi là Barbara Kelliher đã gọi cho cô ấy cả tỉ lần để báo cho cô ấy biết mọi người ủng hộ cả hai tay hai chân cái ý tưởng đó, và vì sao cô ta đã phải in đi in lại mấy tấm áp phích đó tới năm lần. Tôi nghĩ là cô ấy hiểu.”

“Tôi nghĩ chắc Beth ghét tôi lắm,” Laurie nói. Nhưng cô có thể nghe tiếng cô ấy bước nhè nhẹ lên lầu; thậm chí chỉ làm cái việc vặt là đi vào phòng của bà vợ điên của Rochester thì Laurie cũng rất hăng hái.

“Chào cậu,” cô nói.

“Chào cậu,” Beth đáp lại.

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Đang chữa bệnh ung thư. Tớ mới cất mấy cái ống thử đi rồi,” Beth nói.

“Ồ, chà, như vậy tốt rồi,” Laurie vừa nói vừa ngồi xuống giường. “Cậu tha lỗi cho tớ nhé? Mình huề được không? Bethie à, bọn mình sẽ không bao giờ đồng ý với nhau về chuyện này nhưng mình là bạn với nhau lâu rồi, mà cậu biết đó, cậu phải công nhận là cậu biết, tớ sẽ không bao giờ, không bao giờ cố ý làm hại cậu đâu.”

“Tớ biết.”

“Vậy thì tốt, vì tớ có điều muốn nhờ cậu làm cho tớ.”

Bạo gan thật, Beth nghĩ. Nhưng cô cũng hỏi: “Gì thế?”

“Tớ muốn cậu chụp một bức ảnh.”

“Tớ không làm chuyện đó nữa.”

“Chỉ một lần này thôi. Được nhiều tiền lắm. Rất nhiều.”

“Được bao nhiêu?” Pat bước vào hỏi.

“Tớ không chụp ảnh nữa,” Beth nói.

“Họ sẽ đến đây mà.”

“Tớ không làm đâu.”

“Để tớ nói cho mà nghe.” Chỉ là một bức ảnh thông báo đám cưới, nhưng cô dâu – con gái một khách hàng của chồng Laurie, Rick – không thể đi đến tiệm chụp ảnh được.

“Tại sao chứ? Có chuyện gì với con bé?”

“Không có gì. Ngoại trừ việc nó... có thai lớn rồi.”

“Thì có gì ghê gớm đâu.”

“À, Beth này, gia đình cô bé là dân nhập cư từ Trung Quốc. Đối với vài người thì nó vẫn là chuyện quan trọng đó. Con bé rất khiêm nhường cậu ạ.”

“Thế mà bảo khiêm nhường,” Beth nói và bắt đầu thấy giống một con nhện độc già khú nằm cuộn mình trong ổ, đó không phải là việc cô muốn làm.

Laurie thở dài. “Dù sao thì bố mẹ cô bé này cũng rất khiêm nhường, mà lại rất giàu nữa. Vì vậy tớ mới nói là tớ biết một người có thể chụp hình ở một nơi rất kín đáo, và sẽ chụp cho cô bé giống như... không có thai. Một ảo thuật gia thật sự. Là cậu đó.”

Pat xen vào: “Em làm được đó, Bethie. Em không phải ra ngoài mà.”

“Chụp ảnh cho một phụ nữ có thai ư? Em ấy à?” cô nhếch mép cười. Pat ơi, nếu tiền mà có môi thì chắc chúng ta đã không hôn nhau rồi nhỉ, Beth nghĩ. “Anh điên rồi.”

“Bethie ơi, làm ơn đi mà, một lần này thôi,” Laurie năn nỉ. “Nhận sự đền bù này đi cho tớ bớt mặc cảm tội lỗi với cậu. Nếu cậu không thích nữa thì tớ sẽ không bao giờ ép cậu làm lần thứ hai đâu.”

“Đây không phải sự đền bù. Đây là sự sắp đặt. Mà dù gì thì tớ cũng không thể vì tớ vứt hết giấy má, đồ nghề của tớ đi rồi,” Beth nói.

“Anh sẽ đi mua giấy cho em. Anh sẽ mua đồ nghề cho em,” Pat hăng hái đề nghị

Beth thở dài, cô nghĩ đến mấy viên thuốc và sự quyến rũ của cái chăn bông nhồi lông chim.

“Khi nào?” cô hỏi.

***

Những gì xảy ra thật đáng kinh ngạc. Khi họ đến, cậu con trai vui vẻ hoạt bát, cô gái thì rầu rĩ ủ ê, còn hai bà mẹ lại cứ trợn trừng trợn trạo. Beth nhanh nhẹn sắp xếp cho họ như sắp trái cây trên đĩa. Và khi cô bắt đầu bấm máy, cô nhận ra đây chính là những gì cô thấy nơi họ. Cô nhớ lại những điều một giáo viên dạy vẽ hồi trung học đã nói với cô, một trong những điều nhỏ nhặt nhất, rất cơ bản lại có thể biến thành một cách nghĩ: rằng khi hầu hết mọi người thấy một cái tách trên bàn, họ nghĩ đến nó như một vật đang nằm phẳng, vì thế họ vẽ nó nằm phẳng. Thật ra, cô giáo nói với Beth rằng đáy tách rõ ràng là cong, và đó là cách ta phải diễn đạt nó. “Đó là sự khác biệt giữa việc thấy bằng tâm hồn và thấy bằng chính đôi mắt ta,” cô giải thích thế.

Và lần đầu tiên trong cuộc đời chụp ảnh chuyên nghiệp của mình, Beth thấy cặp đôi đó là một loạt những góc và đường cong, mặt phẳng và những cái bóng, chứ không phải những con người có tình cảm, có bề dày lịch sử, những con người bị dằn vặt khổ đau vì yêu đương, rên rỉ vì phẫn uất. Cô không nhìn họ bằng trí óc – về sau này, cô mới nghĩ ra rằng trí óc cô đã biến mất – mà chỉ bằng cặp mắt của một nhiếp ảnh gia. Cô làm họ bừng sáng như cô sẽ làm cho các bức tượng tỏa sáng, vì thật ra cô đã từng làm ngời sáng các bức tượng và các bức ảnh kiến trúc.

Mấy bức chân dung Beth chụp đẹp không ngờ. Ông bố giàu, rất giàu kia trả cho cô một ngàn đôla. Laurie đã tìm thêm khách để đưa đến cho Beth. Và đến cuối xuân thì Beth cũng đồng ý đi đến nhà họ – để chụp hình con-người-nhưcác-vật-thể mà cả người được chụp, và sau đó là các nhà xuất bản, đều ca ngợi sự nhạy cảm cũng như tính nhân văn của chúng. Thậm chí, sau một thời gian thì cô chụp cho cả trẻ em. Chúng chỉ là những quả táo, quả cam nhỏ hơn, nằm trong rổ.

Lần đầu khi phải đi ra ngoài để chụp hình, cô lấy một cái váy tím đậm và một áo màu đỏ, cột nó lại bằng một dải vải màu đen, xỏ chân vào đôi giày cũng màu đen. Trông cô vẫn gầy giơ xương, tuy nhiên vẫn hơi lập dị, nhưng nói chung thì... cũng không đến nỗi tệ. Khi hè đến, Beth nhìn lại vài tháng làm ăn khấm khá vừa qua và nhận ra rằng cô đã biết được đâu là chìa khóa. Chính những mưu mẹo của Candy và sự cứng đầu cứng cổ của Laurie đã giúp cô giết được thì giờ rảnh rỗi và làm cho mình trở nên có ích mà không cần phải suy nghĩ nhiều, thậm chí không cần nghĩ xem thắt lưng mình có tiệp màu với giày hay không. Và khi mấy bộ quần áo đầu tiên bắt đầu mòn, cô nhờ Jill trở lại cửa hàng Cotton và Cotton để mua thêm những bộ khác với nhiều màu khác nhau. Thế là có kết quả rồi đấy.

Beth đã tìm được những gì giúp cô tiếp tục sống.