← Quay lại trang sách

Chương 18 ---

Đối với Reese, cái cuộc họp gia tộc đã kéo dài quá mức chịu đựng của nó. Không phải vì nó thấy xấu hổ cho tất cả họ (ông ngoại Bill mặc quần đánh gôn màu xanh lá cây còn ông nội Angelo mặc đồ như một người hộ tang bên quan tài); nó chỉ có cảm giác rằng tập hợp tất cả mọi người trong một phòng sẽ là một dịp khiến họ rất dễ gây gổ với nhau. Khi bố báo cho mẹ về cuộc họp mặt – bố không hỏi ý kiến mà chỉ báo cho mẹ thôi – thì mẹ quắc mắt lên – Reese thường thấy mẹ quắc mắt lắm.

Từ từ thôi bố, nó nghĩ. Có mấy con rồng đang lồng lộn ở đây.

Trong mấy phút buồn tẻ dài lê thê trong phòng đợi trước khi cuộc họp bắt đầu, Kerry (trông đẹp hẳn ra vì nó cứ khăng khăng đòi mặc cái váy xòe vũ ba lê màu tím) đã làm nó bẽ mặt quá. Nó tròng vào tay con búp bê rối hình Cô Bé Quàng Khăn Đỏ rồi nói: “Anh làm chó sói đi, Vincent.” Vincent lấy con rối hình đầu chó sói xỏ vào ngón trỏ rồi ve vẩy trước mặt Cô Bé Quàng Khăn Đỏ. “Ta ăn mấy cô bé như ngươi trong bữa ăn sáng nè,” nó gầm gừ.

“Đồ chó,” Kerry điệu đàng nói.

Tuyệt thật.

Và đương nhiên là bà nội Rosie tặc lưỡi, thật nhẹ khiến Reese biết đó là tiếng tặc lưỡi đặc biệt dành cho nó, như thể nó dạy Kerry chửi thề vậy, mà nó đâu có dạy Kerry như thế; Kerry là đứa biết chửi thề ngay từ khi mới lọt lòng mà. Vừa lúc ấy, chú Tom bước ra đưa tất cả mọi người vào trong, và họ rộn ràng di chuyển, đổi chỗ ì xèo trên mấy cái ghế trong văn phòng của Tom.

Reese thấy tội nghiệp cho chú Tom. Phải nói về những chuyện đã được sắp đặt đâu vào đó hết rồi. Trong đời Reese, nó chưa từng nghe bà nội Rosie nói một câu nào bắt đầu với hai từ “Tôi nghĩ”. Bà chỉ ra lệnh và phân công công việc. Và nó cũng chưa hề nghe ông ngoại Bill nói một câu không ở dạng câu hỏi; bác Bick từng phát biểu rằng khi nói chuyện với bố bác, bố bác cứ như đang dẫn chương trình Jeopardy ấy.

Và y như mọi người nghĩ, ông ngoại Bill hỏi ngay:

“Chúng tôi làm được gì cho anh đây, bác sĩ?”

Không để phí thời gian, chú Tom già đáp luôn: “Tôi không muốn tất cả quý vị nghĩ chúng ta có mặt tại đây là chỉ để giúp anh chàng phạm tội ở đây không thôi,” chú đưa tay về phía Reese giống như đang chĩa súng ngắm rồi nổ một phát. “Tôi hy vọng rằng tất cả quý vị đều rút ra được một bài học nào đó từ việc này, nếu không tôi đã không yêu cầu quý vị phải gác việc riêng mà đến đây. Nhưng tôi cũng biết không ai trong quý vị muốn thấy đứa trẻ mình yêu quý phải chịu nhiều đau khổ đến thế này, và Vincent – à không, anh bạn Reese của chúng ta – rõ ràng là đang phải gánh chịu rất nhiều khổ đau.”

Tất cả mọi người, kể cả Kerry, đều gật đầu. “Nhưng những gì tôi đã và đang được nghe, tôi chỉ đoán thôi, là toàn bộ gia đình ta đều rất đau khổ, đã nhiều năm nay rồi, và Reese không thể đối diện trực tiếp với việc này cho đến khi chúng ta mở lòng ra và để một nguồn sinh khí mới tràn vào. Quý vị biết tôi muốn nói gì chứ?”

Bà nội Rosie nhìn Tom như thể chú vừa bảo bà cạo đầu đi làm ni cô ấy.

Bà dịu dàng nói: “Tôi không hiểu vì sao chỉ ngồi trong căn phòng này nói chuyện mà chúng ta lại có thể giúp Vincenzo trở thành người tốt được.”

“Tôi không đảm bảo là chúng ta có thể, thưa bà... ơ, bà...” chú Tom chờ cho bà nội Reese lên tiếng. “Anh cứ gọi tôi là Rose.” Phục vụ đi, Tom, phục vụ nữa đi, Reese nhủ thầm. “Thưa bà Cappadora, không có bằng chứng nào cho thấy trong tình trạng hiện nay, chỉ nói chuyện không thôi lại có thể làm lành bệnh được. Nhưng cậu bé quý vị yêu mến này là một cậu bé rất dễ nổi giận. Và quý vị là những người cậu yêu quý. Có thể không phải lúc nào cậu cũng hành động như thế, nhưng khổ nỗi đó lại là sự thật. Và với một cậu bé dễ nổi giận như thế này cùng cả một thế giới ngoài kia với những bàn tay mời mọc quả là nguy hiểm, và những lời mời gọi trong các bàn tay ấy là những điều quý vị không muốn xảy đến cho Reese chút nào. Lần tới có thể sẽ không phải là những cái nắp cống nữa.”

“Anh muốn nói đến ma túy ư?” ông ngoại Bill hỏi.

“Ông Bill,” chú Tom gọi cái tên thân mật của ông ngoại luôn. “Đúng vậy. Chắc chắn sẽ là như thế, và còn nhiều kiểu bắt chước khác nữa. Vì thế khi quý vị còn đang hiện diện tại đây, tôi muốn biết là điều này có phải mới xảy ra không? Tôi muốn biết Reese có phải kiểu thanh niên lúc nào cũng giận dữ không...?” Chú Tom nhìn thẳng vào mặt Reese mỉm cười.

Không ai lên tiếng.

Chú Tom tiếp tục. “Quý vị có một đứa trẻ tuyệt vời ở đây. Một đứa trẻ rất kiên cường. Tất cả quý vị đều biết điều này. Và với một đứa trẻ như thế này thì sẽ là một lãng phí rất lớn.”

“Khi mới sinh ra nó đã hay tức giận rồi,” mẹ nó nói. Tiếp đó là một trăm năm yên lặng, và rồi bùm – nổ rồi đây. Bà mẹ già tốt bụng nhưng chắc chắn là dở hơi lên tiếng. Mọi người, ngay cả Kerry cũng quay lại nhìn mẹ. “Nó lúc nào cũng khó khăn nhăn nhó. Từ khi còn rất nhỏ nó đã có những suy nghĩ riêng và luôn muốn làm mọi thứ theo ý mình. Không phải tất cả đều là chuyện xấu. Tôi không nói là Vincent hư.”

“Được rồi, chị Beth, được rồi. Nhưng khi chị nói nó ‘khó khăn’ thì nó có khó tính như bây giờ không?”

“Không. Nó chỉ bực bội chút đỉnh với tôi khi còn bé thôi. Nhưng từ sau khi Ben chết....”

Bà nội Rosie há hốc miệng vì kinh ngạc nói: “Beth à, Benjamin chưa chết mà.”

Mẹ nó nói: “Ồ, Rosie ơi. Nó chết rồi. Nó chết thật rồi mà. Nếu nó chưa chết thì con sẽ biết ngay.”

Bắt đầu rồi đây, Reese nghĩ, nói về Ben đi... nói suốt đời luôn đi.

Ông nội Angelo nhẹ nhàng nói: “Beth này. Mấy đứa trẻ...”

“Nhưng con không thể chịu đựng thêm được nữa! Mọi người cứ giả vờ như nó sẽ trở về. Con nghĩ đó cũng là một phần làm Vincent nổi điên đấy. Nó làm con muốn khùng luôn. Em mặc kệ, Pat à. Em đến đây và tại sao lại phí tiền thế? Để em nói cho nghe nhé: Em mệt với những câu như thế này lắm rồi. ‘Đừng mất hy vọng.’ ‘Hãy cầu nguyện, cầu nguyện, cầu nguyện đi.’ Chà, tại sao chúng ta không từ bỏ hy vọng đi chứ? Và tại sao không để những gì cần phải xảy ra xảy ra với chúng ta chứ?”

Bố nó lên tiếng: “Vì em không thể chôn vùi nó được, Beth. Em cứ muốn chôn nó đi trước khi chúng ta biết được sự thật. Anh biết vì sao em có ý nghĩ đó, nhưng...”

Con đang ở đây, Reese nhủ thầm. Con vẫn đang ở đây này.

Chú Tom chen vào: “Hình như có tới hai phe ở đây nhỉ và một mình Reese là phe thứ ba. Reese, cháu nghĩ sao?” Reese nói: “Cháu không nghĩ gì hết. Cháu không nghĩ về chuyện đó nhiều đến thế đâu.”

Chú Tom khuyến khích nó: “Thôi nào, cháu có nghe nói tới con voi to bự màu tím trong phòng khách chưa? Có con voi đó ngay chính giữa phòng khách và cả nhà cứ đi quanh giả vờ như không có nó ở đó.... Cháu phải nghĩ về chuyện này, Reese ạ. Nó ở ngay trước mặt cháu ấy.”

“Không, cháu không muốn nghĩ đâu.”

“Tôi cũng thế,” mẹ nói và trong Reese, một cảm xúc nồng ấm đồng ý với mẹ dâng lên. “Tôi chưa hề nghĩ đến chuyện đó. Nghĩ đến nó thì có lợi gì chứ?”

Chú Tom đề nghị: “À, theo kinh nghiệm của tôi thì thỉnh thoảng, thỉnh thoảng nó cũng giúp ta bình tâm trở lại.” Và thế là họ trút hết ra; mẹ nói rằng suốt bao năm qua cả nhà đã không đặt trứng Phục sinh lên mộ Ben vào dịp lễ Phục sinh. “Nó còn không có lấy một ngôi mộ để đặt mọi thứ lên nữa,” mẹ cáu tiết – mọi người đã không treo vớ cho nó vào dịp Giáng sinh, hay mua quần áo lớn hơn cho nó mỗi năm... khi ấy bà nội chen vào rằng bà có cầu nguyện cho Ben mỗi ngày, và các con gái bà cũng thế...

Chú Tom cố duy trì câu chuyện: “Bà Cappadora này, bà có bực không khi Beth không làm thế? Nếu bà nghĩ cô ấy đã đầu hàng thì bà cảm thấy thế nào?”

Bà nội Rosie đưa tay mân mê trái tim có lồng ảnh đeo trước ngực. “Tôi rất tiếc cho Beth. Tôi biết Beth từ khi còn bé. Tôi yêu Beth như yêu chính các con tôi. Tôi rất tiếc cho nó, vì nó,... nó đã chai đá rồi. Nó đã mất niềm tin....” Mẹ nó thở phì phò. Reese không thể tin được; giống như mẹ nhảy lên mấy thanh xà kép cái cao cái thấp vậy. Nhưng bà nội Rosie chưa chịu ngừng: “Bethie, con yêu, con có biết con đã xa rời Chúa không...?”

“Ôi không, Rosie. Không đâu, Rosie. Chính Chúa mới là người bỏ con, Rosie. Đã từ lâu lắm rồi. Con không muốn xúc phạm nhưng....”

Đá qua đá lại. Tới tới lui lui. Reese nhận ra rằng dù chưa từng được nghe những lời này thốt ra, nhưng đối với nó, chúng quen thuộc như bài quốc ca vậy. Nó bịt tai lại. Cuối cùng từ cái gối trắng được ném lên sàn nhà nơi nó chui vào trốn, nó thấy một rừng chân xuất hiện khi chú Tom đưa họ ra khỏi phòng. Một lát sau, cặp giò khẳng khiu của Kerry thò ra từ sau ghế dài. Và rồi chú Tom cúi xuống nói: “Này, anh bạn, có rảnh được một lát không?”

“Cháu chỉ có năm phút thôi, không hơn được. Năm phút nữa cháu sẽ phải chơi thử cho đội White Sox.”

“Vị trí nào thế?”

“Hậu vệ trung tâm.”

“Chú không muốn gây trở ngại cho việc thi thử của cháu.”

Reese nói với Tom: “Họ đã chờ lâu lắm rồi, chờ thêm năm phút có là bao với họ.”

“Thật ra chúng ta có thể có mười lăm phút có ích ở đây.”

Reese đứng lên. “Có lẽ cháu nên nằm xuống chiếc trường kỷ này, chú Tom ạ, như trong phim ấy. Cháu chưa làm thế bao giờ. Chú có thể nói: ‘Này, ông Cappadora, tại sao ông lại nghĩ mình giống một người chuyên bắt chước người khác?’”

“Chú nghĩ cháu sẽ ngủ mất.”

“Vì sao chứ?”

“Trông cháu mệt bã ra rồi kìa. Cháu ngủ có đủ không? Có phải là do công việc không vậy?”

Chú Tom muốn nói đến mấy vụ cá cược. “Không.” Reese đáp. “Chỉ là... cháu chỉ làm chuyện đó vào cuối tuần.”

“Chuyện ấy làm bố cháu bực lắm đó, cháu biết không Reese?” Reese biết không phải thế. Bố nó rất tự hào về công việc của mình và đồng thời cũng xấu hổ về nó. Cũng giống như ông nội Angelo cảm nhận về mấy tay găngxtơ ấy. “Phần lớn trẻ con ở lứa tuổi của cháu đều đi bỏ báo.”

“Cháu không đi bỏ báo được.”

“Quá vất vả à?”

“Không,” nó ghét phải nói chuyện này ra với chú Tom. “Trẻ con... đã có một đứa trẻ bị bắt cóc khi đang đi bỏ báo. Chuyện đó nổi tiếng lắm. Johnny Gosch thì phải? Người ta không tìm ra được nó. Trong gia đình cháu, đó không phải là một việc... Bố cháu... bố mẹ cháu thường hoảng sợ...” Tuy nhiên, chú Tom không giống như những người lớn khác. Khi Reese nói thế, gương mặt chú không trắng bệch và đệt ra. Chú chỉ hơi rùng mình một chút – như bà nội Rosie thường nói, Ồ không có gì. Ớn lạnh một chút ấy mà, và rồi trấn tĩnh được ngay.

“Còn cháu thì sao? Cháu có sợ không?” Reese bướng bỉnh nói: “Cháu không sợ.”

“Không sợ tí nào à?”

“Cháu không biết. Nhưng ai lại muốn thức dậy vào lúc ba giờ sáng kia chứ?”

“Ờ, cả chú lẫn cháu đều không muốn thế. Nhất là nếu cháu đi ngủ khá trễ. Cháu có đi ngủ vào giờ hợp lý không? Khoảng mười giờ?”

“Dạ, khoảng đó.” Reese đổi đề tài. “Nhưng rồi cháu phải dậy và thay băng, và thế là cháu phải mất một lúc mới ngủ lại được.”

“Băng à?”

“Cháu để nhạc khi ngủ.”

“Nhưng bố mẹ cháu cần được yên tĩnh mà.”

“Cháu sử dụng tai nghe.”

“Cháu thường nghe nhạc gì?”

“Phần lớn là nhạc cổ điển vào ban đêm. Và nhạc opera của Ý nữa. Chú biết không, đó là một nhược điểm bẩm sinh, cũng giống như vừa sinh ra đã là fan hâm mộ của Red Fox rồi vậy.”

“Khoan, Reese, nhưng cứ thức dậy để thay hết băng này đến băng khác suốt đêm thì làm sao ngủ ngon được?”

“Vẫn được chứ.”

“Và đó là lý do sáng nào cháu cũng trông như người mới chết trôi?”

“À, không phải vì nhạc đâu....”

“Thế thì vì cái gì?”

Đã đến lúc rồi đây. Reese nghĩ. Giờ thì nó phải nói về chuyện đó rồi. Trong lần gặp trước nó đã đề cập đến giấc mơ rượt đuổi, ngay trước khi họ hết giờ. Thật vậy, chú Tom đã buộc nó tội cố tình gây ra chuyện đó dù biết rõ mười mươi là đã hết giờ và gia đình nó đang đến. Chú Tom già thấy mình bị lừa; các bác sĩ tâm lý thường hỏi rất nhiều về các giấc mơ.

“Được rồi. Cháu sẽ kể cho chú nghe về giấc mơ ấy đây.”

“Giấc mơ rượt đuổi hả?”

“Đúng.”

“Trong giấc mơ cháu ở đâu?”

“Cháu ở trong một căn phòng lớn, và cháu đang nhìn xuống nền gạch bông. Chúng giống như... chúng như những viên thịt băm ấy. Thật quái gở. Chúng xấu xí lắm.”

“Chỉ có một mình cháu thôi à?”

“Mẹ kiếp không!” Reese ngước lên. “Cháu xin lỗi. Không. Có cả tỉ tỉ người ở đó, và tất cả đều đang nói chuyện.”

“Họ đang nói gì?”

“À, đó mới là vấn đề. Họ không nói gì hết.”

“Cháu bảo là họ đang nói chuyện mà.”

“Cháu nói thế vì cháu thấy môi họ mấp máy. Nhưng cháu không nghe thấy gì cả. Cháu chỉ đứng đó, nhưng cháu không chỉ đứng đó.” Reese cau mày. “Cháu chạy.”

“Nhưng cháu không cử động được mà.”

“Có phải mọi người đều cảm thấy thế không?”

“Chuyện đó thường xảy ra trong các giấc mơ do lo lắng. Điều quan trọng là ai đang đuổi theo cháu? Cháu đang chạy từ đâu đến?”

Reese căng người ra. Nó cố hết sức để nhớ lại – mấy con hải âu lại vỗ cánh, như thể chúng đang rất giận dữ, nhưng không sao, nó đã biết cách thở để chặn chúng lại. Nó cố nhìn ra sau. “Không có ai sau lưng cháu hết. Cháu đang chạy... theo ai đó.”

“Theo ai?”

“Ờ... cháu không biết.”

“Cháu biết mà.”

“Cháu không biết. Nếu cháu biết thì cháu đã kể cho chú nghe rồi.”

“Cho chú biết tại sao cháu không nói cho chú nghe đi.”

Vì cháu sẽ chết, Reese nghĩ. Nếu cháu kể cho chú nghe thì cháu sẽ chết ngay trên chiếc trường kỷ này. Hay có lẽ sẽ còn tệ hơn thế. Có lẽ cháu sẽ ị ra khắp trường kỷ của chú. Reese nằm xuống ghế, khoanh tay che mắt. Nó không sợ vì mình đang khóc hay vì chú Tom thấy nó khóc; mà nó thấy mệt lả vì bị lôi tuột xuống bởi các mỏ neo.

“Cháu đang chạy theo... một ai đó ở phía bên kia phòng.”

“Ai chứ?”

“Cháu không biết là ai.”

“Nghe này, anh bạn,” Tom đứng dậy và gõ gõ lên khung một bức tranh vẽ ngựa. “Cháu có biết chú kiếm được bao nhiêu tiền một giờ không?”

“Bao nhiêu?”

“Một trăm hai mươi đôla một giờ.”

“Ồ, chúc mừng chú,” Reese vừa nói vừa ngồi dậy. “Có lẽ chú có thể mua thêm mấy bức tranh ngựa nữa.”

“Mà cháu có biết ai trả cho chú số tiền một trăm hai mươi đôla ấy không?”

“Ai chứ?”

“Bố cháu đấy.”

Đắt bỏ mẹ, Reese rủa thầm. Rốt cuộc, ngay từ đầu, vụ này là do ý của bố, toàn bộ cái bữa tiệc đau đầu này. “Thì sao?”

“Vậy thì cháu có nghĩ bố cháu là người quá khờ không?”

“Không, cháu không nghĩ bố là người quá khờ.”

“Vậy thì cháu nên nghĩ thế đi là vừa. Vì nếu bố cháu muốn trả một trăm hai mươi đôla một giờ để cháu ngồi đây mỗi thứ Bảy và thỉnh thoảng vào một ngày trong tuần nữa, nếu bố cháu giàu đến nỗi tiền bạc là chuyện nhỏ với ông ấy thì chú sẽ yên tâm. Chú sẽ lấy tiền của ông ấy....”

Vincent trả đũa: “Đương nhiên rồi. Chú lấy tiền của bố cháu dù chú biết sẽ chẳng giúp được gì cho cháu.”

“Dĩ nhiên, vì chỉ được một ít lâu thôi. Tại sao lại không lấy chứ? Chú kiếm tiền còn bố cháu muốn cháu nói chuyện với ai đó, cả hai bên đều thỏa mãn. Chỉ trừ cái đứa nhóc này đang trên đường đến trại cải tạo vì phạm tội lần đầu tiên, nhưng đó là do cháu muốn đấy chứ, phải không anh bạn? Chú không phải là mẹ cháu. Chú đã chữa cho rất nhiều gã ngang ngạnh rồi. Chúng đều là lũ vô dụng.” Reese thấy nó nắm chặt hai bàn tay lại. Tôi khác mấy đứa đó, Reese nghĩ. Còn ông là cái đồ con lợn. “Nhưng chẳng bao lâu nữa, đến một lúc nào đó thì lương tâm chú ra lệnh cho chú phải nói: ‘Là thế này, cậu bé của anh thờ ơ với tất thảy mọi thứ, nhưng nó không thể lừa được tôi đâu....’”

“Cháu đi về đây,” Reese nói.

“Được thôi,” Kilgore nói. “Chú vẫn được một trăm hai mươi đô mà.”

Reese đứng lên. Mặt nó rần rần như có cả ngàn con kiến đang bò trên đó. Không khí. Nó cần một chút không khí. Rồi nó xoay lại. “Chú biết chính xác đó là ai mà.” Nó gằn giọng nói, cái giọng nó biết sẽ làm mọi người phải e ngại, thậm chí cả hai thằng anh em Renaldo – hai thằng sinh đôi có cái cổ to bằng cái thắt lưng nó. Cái giọng thậm chí nó cũng không biết xuất phát từ đâu, nghe ghê rợn y như giọng Damien con trai Quỷ dữ ấy.

“Được rồi. Vậy đó là ai chứ? Trả lời cho chú đi nếu cháu không thấy khó chịu.”

“Là em trai cháu.”

“Ồ. Em trai cháu. Đứa nào vậy?”

“Mẹ kiếp chú,” Reese nói. “Mẹ kiếp chú, thật đó.”

“Cảm ơn cháu. Đứa nào vậy?”

“Cháu chỉ có một em trai. Nghĩa là hiện nay cháu chẳng còn em trai nào. Đó là Ben. Là Ben.”

“Nó đang làm gì? Nào, Reese, nói đi, nó đang làm gì?”

“Nó đang đi ra cửa.”

“Ở đâu?”

Reese nghĩ nó sắp nôn. Cổ họng nó đau buốt. Thứ xúc xích độc hại hiệu Slim Jim ấy. Nó nghĩ nó không dám mở miệng. Nhưng nó vẫn há miệng, nó nạy miệng nó lên như nạy một bản lề và nhúc nhích lưỡi. Cuối cũng nó cũng nói được: “Nó đang đi ra khỏi cửa khách sạn.”

“Cháu đã thấy nó hả Reese?”

Reese hét lên: “Cháu không biết! Cháu không biết! Cháu đang chạy, cháu đang chạy mà. Nhưng cháu không nhúc nhích được....”

“Lúc đó cháu có di chuyển không Reese, trong đời thực ấy?”

“Cháu không biết! Lúc đó cháu còn nhỏ quá....”

“Nhìn nó đi Reese. Hãy nhìn Ben đi.”

“Cháu không thấy được nó; nó quay lưng lại phía cháu. Và bà ta cũng thế....”

“Bà ta? Mẹ cháu à?”

“Không.... Không,” Reese cố hít thở.

“Ellen? Dì Ellen của cháu à?”

“Không. Không. Cái bà già nhỏ con. Bà già nhỏ con gầy nhom ấy.”

“Bà ta đang làm gì?”

“Bà ta đang đi sau lưng Ben. Bà ta đang đi theo nó. Bà ta... mở cửa cho nó.”

“Reese,” chú Tom vừa nói thật khẽ khàng, dịu dàng vừa ngồi xuống cạnh nó trên mép chiếc trường kỷ. “Cháu nghĩ chuyện này đã thật sự xảy ra à? Hay đây chỉ là một phần của giấc mơ?”

“Cháu nghĩ nó là một phần của giấc mơ,” Reese đáp, “vì nó thật sự đã xảy ra.” Và ngay tức khắc nó nhớ lại cảm giác xấu hổ đó đã bao năm nay, thậm chí sau khi bớt bồi hồi thổn thức nó đưa tay ra nắm lấy tay chú Tom. Còn chú Tom, cảm ơn Chúa, đã vờ như không để ý đến.