← Quay lại trang sách

PHẦN HAI - BETH - Chương 19 Tháng Năm, 1994---

Kerry đang hét muốn điếc tai khiến Beth gần như không nghe tiếng chuông cửa.

“Thôi đi, Kerry!” cô ra lệnh với giọng thật gay gắt mà gần đây cô không còn dùng nữa.

Nhưng khi Kerry không la nữa thì chính cô lại muốn hét to lên. Chuông cửa reo liên hồi khiến Beth có muốn giả vờ không có mặt ở nhà cũng không được – thật vậy, nó đang réo như thể bên ngoài kia có ai đang phát hỏa.

“Chờ chút!” cô hét lên. “Đang ra đây!” Chuông im bặt. Rồi lại reo.

Nếu lơ đi thì Beth không thể gỡ mái tóc rối bù cho Kerry được; con bé sẽ không cho mẹ đến gần với một cái lược trong tay, trong vòng ít nhất ba ngày nữa. Nhưng vì Beth ít khi nhớ chải mái tóc vàng đẹp đẽ của Kerry – mà Ellen một mực cho là cô bé đã thừa hưởng được từ mình, người mẹ đỡ đầu của nó – nên đó là một mớ bù xù những cục tóc rối dưới một lớp tóc suôn che bên ngoài. Kerry thường chỉ chải sơ trên đỉnh đầu vào mỗi sáng trước khi đi học thôi. Đối với Kerry, chỉ cần suôn trên đỉnh đầu là đủ, cũng như dưới gầm giường sạch sẽ là được rồi ấy mà. “Mama ơi, cô giáo con nghĩ tóc con đẹp tự nhiên. Cô nói tóc con giống tóc của Rapunzel.”

Chúa ơi, Beth nghĩ, cô giáo này ngốc quá, và chắc cô ta nghĩ mình làm nghề dọn nhà vệ sinh trong một bãi chứa nhà di động đây. Cô nói với Kerry. “Cô con dễ thương quá. Nhưng thật sự là cô nghĩ tóc con rối rít tít mù và chĩa ra tứ phía đó. Nếu con không chải, tóc sẽ bị gãy và con sẽ bị hói từng mảng. Xấu lắm.” Sáng nay Beth thức dậy với một chút năng lượng còn thừa từ hôm trước; cô đã học cách sử dụng số năng lượng này vì cô biết công việc cần phải làm trong một ngày bình thường của mình – tất cả những ngày khác cô chẳng phải động chân động tay gì nhiều. Hôm nay cô cũng định mua cho Vincent một đôi giày đinh để chơi bóng đá. Nhưng trước hết thì phải chấn chỉnh Kerry đã.

“Ngày nào con cũng chải đầu mà,” giọng Kerry vừa rên rỉ vừa gây hấn. “Đẹp mà mẹ.”

“Nhưng thỉnh thoảng mẹ cũng phải chải cho con chứ.”

Và tất cả những gì xảy ra sau đó sẽ là một kiểu kịch bản được dàn dựng sẵn. Beth chỉ việc múa lược ở những chỗ da đầu Kerry lộ ra, còn Kerry, đứa ngoan ngoãn nhất trong đám trẻ con cứ giơ chân đá rồi vặn vẹo người liên tục, mà còn tru tréo lên nữa chứ, làm Beth chỉ muốn cắn cho nó một phát.

Bực mình với cái ý nghĩ có ai đó như tín đồ của giáo phái Nhân chứng Giêhôva đang đứng trên hiên nhà, mắt nhướng lên cầu nguyện cho có được sức mạnh để chăm sóc những người trong nhà nơi mọi người cứ hét inh ỏi, Beth thọc vào một búi tóc rối khủng khiếp. Ngay lúc đó, cái lược gãy đánh tách và Kerry chạy ào ra khỏi phòng ngủ của Beth xuống cầu thang ra cửa, trong khi Beth chậm rãi nhặt nhạnh mấy mảnh lược gãy rồi vừa đi theo con gái vừa rủa thầm.

“Anh học lớp sáu phải không?” cô nghe Kerry nói khi cô đi xuống mấy bậc thang cuối.

Cửa mở he hé giữa Kerry và người đứng bên ngoài.

“... lớp ba à? Em là đậu nành à?” Cô nghe một giọng trẻ con, không, lớn hơn thế, nhưng không rõ là nam hay nữ.

Kerry nói: “Thật ra thì em là bắp – thức ăn cho gia súc đó.” Lễ hội mùa xuân đây, Beth nghĩ. Pat đã đi rồi à?

“Em học ai vậy?” cái giọng đó hỏi.

“Cô Cook,” Kerry đáp.

“Anh cũng đã học cô Cook! Cô dễ thương thật, nhỉ!”

Beth nhảy xuống hai bậc cuối rồi đưa tay ôm vai Kerry.

Sau khi nhảy từ mấy bậc thang tối xuống, ánh nắng rực rỡ giữa trưa làm Beth thấy chói quá; cô đưa tay lên che mắt, nhưng đứa trẻ vẫn chỉ như một hình bóng được cắt trên giấy đen. Quanh đầu nó là một vầng hào quang mặt trời. Tuy vậy, cậu ta to con và hơi đẫy đà so với một học sinh lớp sáu, còn Vincent thì nhỏ con quá, cô nghĩ thế. Cô dùng hông đẩy mạnh cánh cửa ra...

Nhiều năm trước, mẹ Ellen cũng bị một cơn đột quỵ nhẹ. Và sau đó, bà thường nói với Beth rằng những cơn đột quỵ như thế có thể xảy ra trong tích tắc, chỉ bằng quãng thời gian ta thốt ra một từ thôi; ta cũng có thể bị khi đang ngủ và lúc thức dậy ta chỉ thấy hơi hơi nhức đầu. Nhưng dù cái giọng cô nghe được đó ầm ào như một đợt thủy triều, cô vẫn tỉnh táo. Và cô nhanh chóng nhận ra rằng dù cái giọng đó vang vang ngoài phố thì không ai trên trái đất này nghe được nó. Cô đưa tay lên thái dương; âm thanh đó vang dội, nhưng giờ thì rõ hơn nhiều, cô có thể nghe thấy mọi thứ quanh nó; gió giữa các hàng cây phong giống như nước từ trong ống tuôn ra, tiếng quạ gọi nhau như tiếng bộ gõ catanhet. Miệng cô đắng chát. Nhưng cô vịn vào khung cửa rồi cúi gần như gập người xuống, cố thở đều và hít thật nhiều ôxy để mắt không bị hoa lên.

“Cô không sao chứ?” cậu bé lùi lại hỏi.

“Mẹ ơi!” Kerry hét lên the thé.

“Mẹ... không... sao,” Beth thở hổn hển.

“Mẹ, mẹ buồn nôn hả? Con gọi Georgia nhé?”

Cậu bé đã lùi xuống tận bậc cấp cuối cùng rồi. Cậu nói với giọng sợ hãi: “Cháu cắt cỏ. Cháu chỉ đem cái này cùng với số điện thoại của cháu đến. Cháu cắt cỏ sau vậy. Cháu sẽ trở lại.”

Nhưng giờ thì Beth đã thở lại được gần như bình thường.

Đã bao nhiêu phút trôi qua rồi nhỉ? Một phút? Hay mười? Cô không thể đứng thẳng lên được, nhưng cô xua xua tay về phía cậu bé và Kerry như muốn nói Không sao, cứ thế đi cháu. Cô không muốn làm cậu sợ. Cô cố nghĩ ra một kế hoạch, à, xới đám lá bị ướt. “Thật ra thì cỏ nhà cô hôm nay cần phải cắt rồi. Cháu làm ngay hôm nay được không?”

Cậu bé sững sờ. “Dạ được, chắc chắn rồi! Cháu chỉ phải lấy... lấy đồ đạc của cháu. Gia đình cháu sống cách đây, để xem nào, cách hai dãy nhà.”

“Anh không cần đem máy cắt cỏ đến đâu. Nhà em có rồi,” Kerry xen vào. “Và thường là anh của em phải làm. Anh ấy đi học rồi. Nhưng anh ấy lười chảy thây chảy mỡ.” Cậu bé đang chạy hết tốc lực xuống dưới đường. Beth chộp lấy cánh tay Kerry, thật mạnh.

“Mẹ, mẹ còn đau không?” Kerry ngước lên hỏi.

“Không, mẹ chỉ.... Con biết cậu này hả?”

Kerry đỏ mặt; da nó phản ánh các cảm xúc như một máy quay video ấy. Pat gọi nó là “Cô bé trong suốt”.

Nó nghiêm trang nói: “Mẹ, con đang ở trong nhà con mà. Không phải người lạ, không nguy hiểm đâu. Anh ấy học cùng trường với con mà.”

“Ồ, thế à,” tim cô giờ đập chậm lại. Ổn rồi, cô tự nhủ, ổn rồi, ổn rồi. “Anh ấy tên gì?”

“Jason,” Kerry đáp. “Anh ấy ở trong toán tuần tra.... À không, mẹ ơi, không phải. Con nhầm. Jason là người chơi Gameboy, mà mẹ biết không, anh ấy bị các bạn mách với thầy vì đang đứng chơi trò Mortal Kombat khi mà đáng lẽ anh ấy phải trông cho mấy đứa nhỏ đi....”

“Con không biết tên anh ấy à?”

“Anh ấy tên Sam. Sam Kero – Kero gì đó.”

Kerry đi theo khi Beth chạy xuống cầu thang tầng hầm; Beth giơ chân đá con Beowulf đang nằm ngủ; nó giận dữ hộc lên một tiếng rồi đi vào phòng khách. Dưới tầng hầm, Beth mở toang cửa phòng tối và mò mẫm tìm công tắc đèn – cô biết bóng đèn đã bị cháy, cô biết thế và cũng đã định thay bóng mới rồi nhưng giờ thì xài đỡ cái đèn an toàn trong phòng tối. Trong ánh đèn đỏ ma quái, cô tìm cái túi lớn nhất của mình rồi lôi cái máy ảnh làm ăn còn mới coóng hiệu Nikon F-90 ra, và mò mẫm lục trong tủ lạnh nhỏ lấy ra một cuộn phim. Cô xé toạc vỏ hộp phim bằng mấy ngón tay run rẩy và nghĩ cuộn 200 ASA là được rồi, rất cần phải chú ý đến màu sắc. Ngoài sân có những mảng sáng và chỉ dưới mấy cái cây mới tối thôi.

“Mẹ sắp làm việc hả?” Kerry hỏi.

“Kerry!” Beth reo lên khiến con bé nhảy dựng. “Kerry – đúng rồi, con biết gì không? Mẹ quên chụp hình mấy cái lá. Cho nên nếu con muốn đi chơi với Blythe thì cứ đi đi.”

Beth mở bung phần phía sau máy ảnh rồi kéo phim ra gắn vào đĩa răng. Cô đóng mạnh máy ảnh lại và nghe tiếng cuộn phim tự động quay o o. Hai bàn tay cô nhớp nháp mồ hôi. Từ từ nào, cô nghĩ, từ từ thôi. Mình sẽ dùng ống kính tê-lê; rồi mình sẽ chỉnh tiêu cự bằng tay. Và thế là mình sẽ điều khiển được.... Kerry đang đứng ngay đầu cầu thang gọi cô, giọng nó nghe như từ trên núi rất xa vọng xuống.

Nó chán nản nói: “Tóc con vẫn rối bù, mà mẹ lúc nào cũng nói mẹ sẽ trông chừng con khi con băng qua đường vào giờ cao điểm mà.”

Beth nhảy lên cầu thang, máy ảnh đong đưa trước ngực; mồ hôi ướt đẫm trước ngực áo phông.

“Con lấy cái cài tóc cài lên đi, được không, Kerry?” Con bé uể oải sờ soạng trong ba-lô đang nằm trên sàn phòng khách rồi tìm được một sợi thun có mấy con bọ rùa lấp lánh. Nó cột tóc thành cái đuôi ngựa lệch sang một bên trong khi Beth đứng nhìn nó, ngực đập thình thịch và chỉ muốn nó đi cho thật nhanh đến nỗi về sau này, Beth nghĩ chắc lúc đó cô đã làm Kerry hoảng lắm.

Georgia đang ngắt mấy bông hoa phong lữ đã héo bên kia đường. Cô vui vẻ vẫy tay chào Beth và chỉ tay vào cửa nhà cô tỏ vẻ mời mọc; như thế có nghĩa rằng, Beth nghĩ (khoan, chờ chút), Blythe đang có nhà; Kerry có thể sang chơi với Blythe. Từ từ nào, Beth nhủ thầm, rồi lấy tay chỉ vào chiếc máy ảnh của mình. Georgia đưa tay ra dấu hiểu. Trong tuần họ cho con sang chơi nhà nhau suốt ấy mà.

Mấy ngón tay cô giờ nhớt nhợt trên bề mặt chiếc máy ảnh; Beth chầm chậm đóng cửa lại sau lưng mình. Cô nhìn lướt qua dãy hình gia đình chụp dịp Giáng Sinh treo trên tường ngang tầm mắt. Cô dựa lưng vào cửa. Rồi cô chạy lên tầng hai, lục lọi mấy ngăn kéo của Pat nơi anh để mấy gói thuốc lá, giấu cô từ khi anh bị mổ, dưới những tờ chương trình bóng chày và bộ sưu tập những bức tranh Vincent đã vẽ, cùng cái mũ giấy anh giữ trong một hộp dẹp, cái mũ anh đã đội trong ngày Kerry được sinh mổ. Beth xé toạc hộp thuốc lá Merits – cô không chỉ xé lớp giấy bạc mà còn xé một phần lớp giấy cứng bên ngoài khiến thuốc lá văng tung tóe trên thảm. Cô mở toang tủ quần áo rồi thọc tay vào túi một chiếc áo choàng của Pat. Có diêm trong đó. Lúc nào anh cũng có diêm dù anh luôn bảo anh không nói dối cô hay không chịu nhận vẫn còn hút thuốc bên ngoài nhà.

Beth châm thuốc, rít một hơi thật dài, và vì không quen nên cô bị sặc. Sau đó cô đi sang phòng Kerry rồi ra đứng trên hàng hiên nhìn ra sân sau. Cô ngồi xuống dựa lưng vào tường, lấy khuỷu tay đẩy một dãy búp bê Barbie mà Kerry thường để ngoài hàng hiên trơ ra dưới đám lá vàng tháng Chín đầy bụi bặm.

Cô hút thuốc.

Mồ hôi trên áo cô đã khô cứng lại. Mặt trời chiếu trên mặt cô rát rạt nhưng người cô lạnh toát, run rẩy. Chất adrenaline làm tay cô đau buốt khó chịu. Cô cẩn thận đặt máy ảnh xuống vì sợ làm rơi nó.

Cô nghe tiếng cậu bé mở cổng sau. Được rồi. Cô sẽ nói cho cậu biết máy cắt cỏ ở... nhưng không, cô thấy cậu đang đẩy nó bên hông nhà, cậu đã tìm thấy nó rồi. Cậu bé vẫy tay với cô, nhìn thẳng vào mặt cô với cặp mắt tròn màu xám chỉ thấy toàn lông mi. Cô vòng hai cánh tay che chiếc máy ảnh như một vật bí mật rồi đứng lên hét to với cậu bé. “Cô sẽ chụp vài bức ảnh về lá. Đó là công việc của cô. Cô là nhiếp ảnh gia mà.”

Cậu gật đầu rồi nghiêng người khéo léo giật mạnh chiếc máy cắt cỏ hiệu Toro bướng bỉnh để khởi động. Rồi cậu thẳng người lên nhẹ nhàng bắt đầu đi từ đằng sau, tạo nên những đường thẳng hàng trên sân cỏ.

Beth dựa người trên hàng rào để giữ vững hai khuỷu tay rồi chỉnh ống tê-lê cho hình to ra.

Không có thì giờ để đặt giá đỡ ba chân nữa. Cô chụp nghiêng mặt cậu khi cậu xuất hiện từ trong bóng râm của rặng liễu rồi đi qua cái xích đu. Khi cậu vòng qua hành lang lộ thiên, cô chụp nguyên người cậu khi cậu ngẩng đầu lên lau mồ hôi bằng tay áo nỉ. Cô để chế độ chụp tự động cứ vài giây một kiểu. Và chỉ trong vài phút, trước khi cậu bé cắt xong nửa sân sau thì cô đã chụp hết cuộn phim ba mươi sáu kiểu. Cô chạy xuống tìm cái túi đen. Cô không tìm thấy nó đâu cả. Từ từ, Beth nghĩ, từ từ nào. Mày làm được mà. Mày đã tự tay tháo phim ra biết bao lần trong bóng tối mà. Cô đưa tay tắt đèn, đóng cửa lại rồi lấy cuộn phim ra thổi cho khô.

Và rồi cô quỳ gối trên sàn nhà trong ánh sáng đỏ, đầu cô dựa vào cái bồn rửa tự chế mà Vincent đã sơn màu xanh dương đậm dòng chữ: “Lạy Thiên Chúa, lạy Chiên Thiên Chúa, lạy Con Đức chúa Cha, Chúa xóa tội trần gian, xin thương xót chúng con... xin thương xót chúng con.”

Cô nghe tiếng Vincent mở cửa ở trên lầu, nghe cả tiếng cửa va đập trở đi trở lại vào tường.

“Vincent,” cô vừa thầm thì vừa tưởng tượng cảnh mình gọi nó đến tìm cái ví cho cô để cô cho thằng bé kia mười đôla. Nhưng cô nói không thành tiếng. Cô cố bò lên lầu. Sân sau lặng như tờ. Beth hoảng hốt giật mạnh cửa trước.

Cậu bé đi rồi, nhưng kia rồi – có một lời nhắn. Cậu bé đã để lại lời nhắn rằng máy cắt cỏ đã hết xăng. Câu sẽ trở lại vào ngày mai. Cô chạy ra nhà để xe. Cậu đã xếp cái máy cắt cỏ gọn ghẽ trong nhà để xe, giữa hai chiếc xe đạp.

Beth mệt mỏi đi lên lầu. Chỉ mười lăm phút nữa thôi là cô có thể in ảnh ra được rồi. Từ bên ngoài cửa phòng Vincent, cô gọi: “Vincent.” Đôi bàn chân cô có thể cảm nhận được tiếng nhạc từ cái máy cátxét đang phát ra những âm thanh rộn ràng. “Vincent.” Cô cố xoay nắm cửa. Cửa bị khóa trái. Cô đưa tay gõ nhẹ. Không có tiếng đáp lại. Tiếng nhạc rầm rầm rền rĩ.

Beth đứng lùi lại dựa vào bức tường đối diện, đưa chân lên lấy hết sức bình sinh đá thật mạnh vào cửa. Tiếng nhạc im bặt. Vincent mở cửa. Beth thấy nhưng không cố hiểu vì sao mắt nó nhòa lệ. Nó đang khóc.

“Mẹ muốn con xuống nhà dưới gọi một cái pizza. Mẹ muốn con làm việc đó trước. Rồi sau đó con sang nhà Blythe đón Kerry về mở phim cho em xem. Lấy tiền trong ví mẹ mà trả tiền pizza nhé.” Vincent lẳng lặng gật đầu. “Mẹ phải làm tí việc trong phòng tối, ngay bây giờ, và mẹ phải làm ngay lập tức. Cho nên mẹ muốn con cho Kerry ăn pizza, được không? Con làm được chứ?”

Nó lại gật đầu và lén đưa mu bàn tay chùi mắt. Rồi nó lừ đừ đi về phía cầu thang.

Đột nhiên Beth hỏi: “Vincent, con có thấy thằng bé cắt cỏ lúc nãy không?”

“Thằng nào?” nó cau có.

Beth nhìn đồng hồ rồi lóc cóc đi xuống phòng tối. Từ từ thôi, cô lại tự nhủ. Chỉ là mấy bức ảnh thôi mà. Mình rửa ảnh hai lần mỗi tuần đó thôi. Cô cử động một cách máy móc: rửa những tấm ảnh riêng rẽ, tám tấm âm bản lớn và nghĩ chắc phải đến thiên thu mới xong được. Một tờ phim âm bản sáu tấm sẽ cho hình quá nhỏ, cô sẽ đau khổ vì không thấy rõ hình. Rồi đến giai đoạn một: cho hiện ảnh. Giai đoạn hai: ngưng ảnh. Và giai đoạn ba: định hình. Từ từ đã nào.

Cô nghiêng người qua bồn rửa ảnh. Một giọt mồ hôi từ cằm cô rớt xuống, kêu đánh toong một tiếng trên bề mặt rồi nở toe ra như hình một nguyên tử, ngày càng lan rộng ra, rung rinh rồi cuối cùng biến mất.

Và rồi các góc cạnh của gương mặt hiện ra ngày càng rõ hơn, ngước lên nhìn cô, từ trong bóng tối vươn lên tới cô.