← Quay lại trang sách

Chương 27 REESE--

Vì muốn được ở một mình trong vài tiếng đồng hồ để thư giãn và dợt bóng, Reese cố gắng hết sức để không phải đi đến nhà hàng dự bữa tiệc trưa ồn ã náo nhiệt sau thánh lễ.

Nó lý luận rằng rốt cuộc thì bố cũng không biết gì về chuyện đã xảy ra ở trường với huấn luyện viên Teeter, cái lão mập chó chết đó; cho nên, trong đầu bố vẫn cho rằng Reese còn nghĩ đến chuyện tham gia đội bóng rổ vào mùa thu tới. Thì cứ để bố nghĩ thế đi – ý này khiến Reese rất vui – càng lâu càng tốt. Nó có đi đến cái chỗ chết tiệt nào thì hình như bố cũng nghĩ nó đi đến câu lạc bộ giải trí hay một nơi nào đó để tập luyện. “Con tập ném tự do đó hả?” – bố thường hỏi nó như thế chỉ để chứng minh rằng dù không ai trên cái xứ Bắc Mỹ này biết ngoài Sam ra còn có một đứa trẻ nữa trong gia đình Cappadora thì ít nhất còn có bố biết đến sự hiện diện của Reese.

“Dĩ nhiên rồi, bố. Con vẫn đang tập,” nó thường đáp thế.

Bố thường nói: “Con biết đấy, đội nào có những cú ném tự do tốt là đội đó thắng. Và khi đứng ở vạch ném tự do thì chiều cao không là cái đinh gì hết.”

“Đúng vậy ạ,” Reese thường tán thành thế. Lúc ấy trông bố rất hài lòng. Chỉ cần đề cập đến chuyện Reese làm được một điều gì “hữu ích”, như bố thường bảo thế, là đủ khiến mọi người không thắc mắc đến nó nữa. Mà nó cũng không mong gì hơn thế.

Nhưng hôm nay lẽ ra nó phải hiểu là không nên chơi cái trò úp úp mở mở đó với bố nữa; quả là ngốc vì những cuộc kiểm tra cầu thủ đã qua cả nửa mùa đấu rồi. Sẽ không có cách nào khác giúp nó thoát được cảnh ngộ này. Khi Reese đề cập đến chuyện đó thì bố nhìn nó, không phải với cái nhìn “Đi đi mà, Vincenzo.” Nhưng là kiểu nhìn “Đừng qua mặt bố.” Và khi ấy thì không còn gì để nói nữa. Khi có chuyện thì bố cũng cứng đầu cứng cổ như con chó Pitbull ấy và chắc chắn một trong hai người sẽ phải là người làm bộ mặt hòa hoãn, giả lả vì lợi ích của cả hai.

Thật ra Reese cảm thấy hết sức tội nghiệp cho Sam vì trông nó thảm hại quá, cứ như nó đang phải mặc quần lót chật hơn tới sáu số ấy, mà ngay cả khi ra khỏi nhà thờ trông nó còn thảm sầu hơn sau khi ông già nhỏ con tội nghiệp George đó hôn lên trán nó và nói rằng ông sẽ không “làm phiền gia đình” trong buổi tiệc. Thiệt là ngu ngốc hết chỗ nói! Ông ta không biết là thằng nhóc đang bấn loạn vì phải xa cha nó hay sao? Ông George là người lớn, và ông cũng có thể dằn lòng đến đó ăn một miếng xănguych để làm cho Sam đỡ đau khổ hơn chứ.

Trong khi đó, chú Joey và mấy người khác lại đang đứng bên ngoài nhà thờ khua tay múa chân, điều đó cho thấy là họ đang nói rằng ông quá trơ tráo khi đã xuất hiện tại nhà thờ – đúng là mấy người họ Cappadora! Dù gì đi nữa thì ông George cũng là chồng của con mụ khốn nạn đó! Có lẽ ông George cũng biết về những chuyện thường xảy ra khi chú Joey nốc vào một ít rượu Seven and Sevens ở dưới phố. Nói chung thì chú Joey cũng tử tế, nhưng lại là người bộp chộp. Reese nhận ra rằng khoảng sáu mươi phần trăm tất cả những người đàn ông nó biết đều như thế.

Khi họ lần lượt chui vào xe để trốn cánh phóng viên đang hò hét, Reese nghĩ thật lòng mà nói thì một vài điều cũng không đến nỗi tệ. Chuyện báo chí quả là quá chán dù có vài người, thậm chí kể cả Jordie, cũng rất ngây thơ khi xem việc được lên báo sẽ làm người ta cảm thấy rất quan trọng hay đại loại thế. Cũng may là vài tuần nay, Heather Bergman và khoảng năm con nhỏ bạn láu cá y như nó đã quyết định trở thành những người bảo vệ Reese. Mấy em kia thì không sao chứ cái cách em Heather tóc vàng lắc lắc mái tóc khi quay đầu lại khiến Reese thấy mình quan trọng hẳn lên trong mười lăm giây. Trước kia con nhỏ luôn theo kiểu “Cappadora, cái gã du côn đó.” Giờ thì cô nàng lại theo kiểu “Em không biết là anh lại dễ bị tổn thương đến thế, em không hề biết anh đã phải chịu đựng nhiều đến thế....” Từ xưa đến giờ cô nàng sống ở đâu chứ, ở Zaire à? Tuần trước, khi cả hai từ thư viện đi bộ về nhà, sau khoảng hai tiếng đồng hồ vừa phải khổ sở nhồi vào đầu mớ bòng bong ngày tháng của cuộc Nội chiến vừa hít cái mùi thơm ngây ngất bay ra từ nơi cổ áo len hình chữ U của Heather, Reese đã đẩy cô nàng vào tường của phần thư viện xây chưa xong (cô nàng không hề kháng cự), và trong suốt cuộc âu yếm nhau kéo dài có lẽ khoảng hai mươi phút đó, nó vẫn chưa thật sự sờ soạng Heather ngoại trừ việc cánh tay của nó đã đụng chạm một cách lộ liễu, dù trước đó chắc con nhỏ nghĩ nó chỉ dám đưa tay lên sờ má là cùng.

Ít ra thì nó đoán con nhỏ tưởng thế thôi. Hay bọn con gái đều biết chính xác những gì ta đang làm nhỉ? Hay chỉ giả vờ là không biết gì? Và sau đó con nhỏ chỉ nói: “Reese, anh thật là tuyệt,” thay vì tỏ ra cũng muốn quặp đôi chân quanh hông nó; chuyện đó thì cũng được đi, càng lâu càng tốt.

Nhưng cái vụ này. Mẹ kiếp. Khi họ đến bãi đậu xe của nhà hàng Đám Cưới thì phía trước nhà hàng đầy những xe Cadillac cũ ở Chicago.

Họ cố len qua một đám phóng viên khác để vào bên trong. Luôn luôn là thế, lần nào bước vào nhà hàng Reese cũng ngạc nhiên trước vẻ hoành tráng rất hoàn hảo của nó. Lần này nó có cảm giác thú vị khi quan sát Sam – thằng nhóc chưa được thấy nhà hàng này – ngắm nó ngước lên chiêm ngưỡng những cửa sổ lắp kính màu với những bông hoa hồng và những bức tranh sao chép những phụ nữ (Reese nghĩ họ đều đẹp dù có hơi gàn dở một chút), Juliet và thánh Lucia và một người mà nó luôn nghĩ là nữ thánh vùng Tuscan trong cuộc giao hoan. Nó không hiểu sao lại có những phụ nữ trong diềm ở mái hiên của nhà hàng Đám Cưới Trong Khu Phố Cổ, và nó luôn nghĩ điều đó làm cho nhà hàng hơi giống như chỗ đi dạo bằng thuyền của khu Cướp biển Caribê tại Disney World vậy; nhưng mọi người hình như đều rất thích hoặc cười thầm khi thấy chúng, hay cả hai. Nó đi theo thằng nhóc quanh mấy dãy bàn được phủ vải lanh, trong khi Sam trố mắt ngắm những bức tranh trên tường rồi ngừng lại thật lâu trước bức Gian Carlo Menotti – nó có thật sự nhận ra được gương mặt nó không nhỉ? Rồi Reese nắm cánh tay Sam đưa nó ra quầy rượu, nơi mô hình đài phun nước Trevi với thủy thần Neptune đang phun rượu sâm banh từ một bình có tay cầm trong cánh tay của vị thần biển. Chúng bắt Scottie phải đưa cho chúng một ly rồi chuyền tay nhau mỗi đứa tợp một ngụm. Đó là thứ rượu rẻ tiền – ông nội Angelo luôn đòi phải thiết kế sao cho rượu Moet et Chandon không chảy qua mấy ống bằng nhựa dẻo. Nhưng hình như Sam có vẻ thích thứ rượu này.

Và rồi dĩ nhiên tụi nó bị mẹ bắt quả tang đang uống rượu nên mẹ chộp lấy cái ly, thế là chúng đành phải đứng loanh quanh ở phòng treo mũ áo nơi rất nhiều họ hàng của chúng đi qua. Nhà hàng này đã được thiết kế sao cho nó trông như thể đó là buổi tối rất quan trọng, một tối thứ Bảy, khi người ta đưa những người họ hàng từ xa đến để tham quan. Thường thì chỉ có một cô dâu và một chú rể, nhưng hôm nay có những hai người: cô dâu xinh đẹp dễ thương, trông sẽ giống cô chị họ Moira của nó khi trưởng thành, và một cô gái cực hấp dẫn, trông như người mẫu chụp trong các số báo về áo tắm của Sports Illustrated ấy. Nó chợt nhớ ra tên cô gái đó, Claudia. Có hai người khác nữa nhưng nó không tài nào nhớ ra là ai. Nó khá chắc chắn rằng hai trong số ba chú rể là dân đồng tính – thậm chí một người là vũ sư – nhưng trông họ đều vạm vỡ. Trong hai người có mặt hôm nay, một người bị ông nội Angelo hay gọi lén là “quân phát xít” vì trông gã rất giống thằng cha đóng trong phim Giai Điệu Hạnh Phúc.

Lúc mẹ thực sự bình tĩnh lại để đi vào phòng tiệc thì tất cả các bàn đều đã đầy khách. Mọi người đã bắt đầu ăn rồi.

Mẹ nói: “Vincent, lại đây. Mẹ muốn cả nhà cùng đi vào với nhau.” Gì mà ghê thế, mẹ, Reese nghĩ. Khỉ thật. Thôi kệ. Nó quay lại tìm Sam đang đi loanh quanh với Kerry dưới mấy cái giá treo áo choàng. Vóc dáng nó làm người ta lầm đấy thôi: nó vẫn chỉ là thằng bé con mười hai tuổi mà. Reese lại thấy động lòng trắc ẩn.

Khi họ từ quầy rượu đi vào phòng tiệc, vị nhạc trưởng thấy họ nên chơi bản “Sẽ mãi yêu em”. Reese nghĩ bài này chẳng tác dụng gì đối với mọi người trừ việc làm những người đang nhai xúc xích bắt đầu khóc om sòm; thậm chí cha Cleary cũng đầm đìa nước mắt.

Tuy nhiên bài hát làm mọi người đứng cả lên và vỗ tay. Và khi họ đã bắt đầu vỗ tay thì dường như họ sẽ không ngừng nữa.

Sam hơi nghiêng đầu vào vai mẹ, còn Reese cố lấy vẻ tự nhiên bước tới một bước để che cho Sam khỏi bị đám đông dòm ngó. Nhưng mọi người cứ tiếp tục vỗ tay và reo hò thật lâu, dễ chừng cũng phải đến sáu tiếng đồng hồ ấy, còn ban nhạc cứ chơi những bài hạng bét như “Danny Boy” làm mọi người càng la hét ầm ĩ hơn. Reese nghĩ nó sắp nôn thốc nôn tháo ra mất. Thậm chí nó thấy mình cũng muốn hét lên.

Nhưng cuối cùng, Billy, người nhạc trưởng cũng ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi chỉ nói: “Chúc mừng cháu đã trở về nhà!” Không nêu tên ra, ôi, cảm ơn Chúa. Không ai biết chính xác phải gọi Sam là gì. Và Sam hơi giơ tay vẫy chào, thế là mọi người lại vỗ tay rầm rầm thêm nữa rồi mới ngồi xuống để ăn. Thế là tốt rồi, vì Reese, thường thì ăn rất ít, cũng đang đói cồn cào. Và Sam đang ăn như thể ngày mai món ravioli sẽ bị cấm tiệt vậy.

Khi món bánh ngọt tráng miệng tiramisu nổi tiếng của Ý và bánh ốc kem được dọn ra thì những người phục vụ bắt đầu dọn mấy cái bàn ở hàng đầu lui lại để lấy chỗ làm sàn nhảy – hết biết, Reese nghĩ, họ sắp sửa quậy rồi đây. Cô dâu đầu tiên, cái cô giống chị họ nó ấy, đã nhấc đuôi áo cưới và đang chuẩn bị nhảy với chú rể đồng tính. Những gì họ làm trước tiên, vào một đêm tiệc cưới bình thường, là tắt bớt đèn đi để cô dâu và chú rể nhảy bài “Bình Minh, Hoàng Hôn,” thường thì ông nội Angelo sẽ chen vào để đóng vai bố. Thỉnh thoảng bố Reese cũng vào nhảy dù bố không thích khiêu vũ. Giờ thì họ đang nhảy, và rồi đèn sáng trở lại và cô dâu nhấc váy lên. Cô dâu hiền dịu kia chỉ nhấc lên một chút thôi; nhưng Claudia, giờ thì Reese nhớ chắc tên cô ta rồi, tốc lên hơi cao, để lộ hết cả nịt bít tất nơi đùi cô ta. Nó biết ngay họ sắp nhảy điệu tarantella, và y như rằng, chỉ một lát sau cả nửa căn phòng đã ào ra tham dự vào điệu nhảy.

Reese luôn nổi điên lên khi thấy những ai không phải người Ý nhảy điệu tarantella; cũng giống như xem những người không phải dân Ba Lan hoặc kết hôn với người Ba Lan nhảy điệu pônca vậy. Họ nghĩ rất đơn giản: bạn chỉ việc đứng đó rồi đá chân lên, hết chân nọ đến chân kia – boomba boomba boomba boom – trong khi thật ra bạn phải biết các điệu bước. Từ bé Vincent đã biết hết các bước nhảy đó nhưng thà chết chứ nó không ra nhảy. Tuy vậy nó cũng rất ngạc nhiên khi thấy bố đã ra sàn nhảy, hai bàn tay xòe ra đặt lên hông, theo đúng quy cách, thay vì chỉ chống tay lên eo, cái cách bà nội Rosie hay làm khi bà nổi giận – giống như tất cả mọi người thường làm khi nổi giận ấy. Thật ra, hồi mới mở nhà hàng, ông nội đã phải cho điểm một cô dâu thật sự xinh đẹp chỉ bằng một cô hầu bàn vì cô này không nhảy được điệu tarantella; ông nội cho rằng một “phụ nữ thật sự” phải là người biết nhảy tarantella.

Dầu vậy, hôm nay, cô dâu giống chị họ Moira rất thon thả, đôi giày bằng xa-tanh lượn chấp chới uyển chuyển và trong khi mọi người đang mệt lử, thở không ra hơi thì ban nhạc bắt đầu chơi nhanh hơn, và bố ra hiệu cho Sam cũng đứng dậy và nhảy. Reese nghĩ chắc nó sẽ phải xấu hổ đến tè ra quần giùm cho thằng nhóc. Nhưng Sam, vẫn lịch sự như từ hồi nào tới giờ, đã đứng lên, thầm thì gì đó với bố và bố ra hiệu cho nhạc trưởng. Billy ngưng ngay lập tức. “Con trai tôi không biết nhảy điệu tarantella, nhưng cháu biết nhảy điệu miserlu.” Bố ngừng lại rồi cúi xuống nghe những gì Sam nói. “Điệu sertu – có nghĩa là “cái đuôi”. Anh biết đánh điệu đó không?”

“Dĩ nhiên là biết chứ.” Billy mỉm cười và bắt đầu thật chậm. Bài “Không bao giờ vào Chủ nhật.” Ông nội Angelo bước tới đưa Sam một cái khăn tay bằng vải lanh thật lớn có thêu hai mẫu tự A và C màu đỏ. Reese biết đây sẽ là một phần trong điệu nhảy vì nó đã được xem một đám cưới Hy Lạp trên tivi rồi. Sam đứng đó, tay cầm chiếc khăn rồi nhìn quanh cho đến khi – Lạy Chúa, Reese nhủ thầm, không đời nào – mẹ nó cũng đứng dậy rồi bước tới, chìa tay ra. Sam bắt đầu chỉ cho mẹ các bước nhảy, thật chậm, chân phải đưa qua trái, đưa ra sau, nhảy lên một chút và quay. Mẹ khiêu vũ không giỏi nhưng trông mẹ hơi mơ màng, như thể mẹ đang ngà ngà say; và trông mẹ đẹp quá. Rồi bố nắm tay mẹ, còn Sam thì chỉ cách đưa tay cao lên, làm thành hình vòng cung, và ông nội Angelo đỡ bà nội Rosie đứng lên... chừng đó cũng đủ khiến người ta há hốc miệng ra rồi.

Chỉ thoáng một tí là mẹ hiểu ngay. Mẹ đong đưa thân mình và nghiêng người thật duyên dáng, hai vai mẹ đu đưa nhè nhẹ, mẹ ngước lên cười với bố và rồi cũng phải đến năm mươi người làm thành mấy vòng tròn đồng tâm trong đó Sam làm tâm điểm, vẫn đang hướng dẫn, đang cầm chiếc khăn tay, thậm chí còn cười to nữa, mái tóc hoe hoe đỏ của nó ướt đẫm mồ hôi. Nó thấy Reese đang nhìn và nó tỏ ý ngạc nhiên.

Ôi chà, Ben, Reese nghĩ. Nó không nhìn thằng nhóc nữa mà nhìn lên mấy bức họa trên tường. Nó nhìn vào gương mặt của Ben, gương mặt thánh thiện khôn ngoan đang tỏ vẻ kinh ngạc của một đứa bé tàn tật được nhìn thấy Chúa, và rồi nó nhìn hình nó, gương mặt nó lộ vẻ kiêu hãnh và có lẽ đẹp hơn nó ngoài đời, nhưng đã được vẽ để tượng trưng cho một gã vô lại nào đó chỉ biết dụ dỗ một cô gái đẹp người Nhật tự tử mà thôi.

Reese quay lưng bước thẳng ra quầy rượu để xem có thể thuyết phục Scottie cho nó thêm ly sâm-banh nào nữa không.