← Quay lại trang sách

Chương 30

Với cái ý nghĩ về cuộc điện thoại đã bám rễ trong đầu, như một sợi dây đai trong một chiếc xe điện ngầm đang đu đưa, Beth lái thẳng về phía Nam, về nhà, trong bóng tối nhá nhem.

Beth quyết định rằng việc gọi ngay vào sáng hôm sau sẽ khiến cô có vẻ đang tuyệt vọng quá. Rằng cô phải mất bốn năm mới đi đến quyết định gọi cú điện thoại đó – và rằng không ai ngoại trừ cô biết – chuyện ấy sẽ chẳng có kết quả.

Trước tiên cô sẽ làm việc. Khoảng... một tiếng. Đúng mực là phải như thế.

Cô lấy những bản in thử trong loạt ảnh sẽ xuất hiện trên tạp chí Life hai tháng nữa tính từ thời điểm này – những bức chân dung của những đứa trẻ bỏ nhà đi bụi. Life sẽ đưa chúng lên suốt sáu trang chỉ vì chúng là những bức ảnh thật. Đó là một chiến thắng lớn. Nhưng cô phải công nhận rằng không bức ảnh nào ra hồn và không bức ảnh nào đáng được hưởng một ngôi sao vàng bên cạnh tên cô trong sổ thiên tào. Cô vẫn sử dụng chính những thủ thuật và hình tượng kỳ lạ cô đã triển khai từ hồi tập tễnh bước vào nghề. Việc mạo hiểm tiến dần vào những khía cạnh mới sẽ đòi hỏi ý tưởng và sự tập trung, sự nghiên cứu, cùng với việc làm phong phú vốn liếng tình cảm của mình. Cô đã chẳng có được điều đó để sử dụng – nên cô thường nghĩ mình đã rất may mắn khi cái khả năng tuyệt vời để tạo nên những tấm ảnh đã trở thành bản năng thứ hai của cô khá lâu trước khi cô phải sống dưới tảng tuyết lở đó. “Cặp mắt mới” của cô chỉ là một dạng hơi méo mó của tình trạng đó mà thôi.

Beth thấy rõ một sự thật rằng cô vẫn được làm phần lớn công việc của mình trong khi cặp mắt tâm hồn vẫn khép kín; điều đó cho thấy thiên hạ trả công cho cô quá hậu hĩnh chẳng qua là vì cái họ của cô, cho cái từ được in nghiêng nho nhỏ dưới mỗi bức ảnh được đăng, cái từ đảm bảo cho nhân thân của cô. Đó cũng là lý do nhà hàng Đám Cưới Trong Khu Phố Cổ giờ này mới được tạp chí Bon Appetit lăng xê trong khi thức ăn và chủ đề của nhà hàng đã rất nổi tiếng nhiều năm nay rồi. Và cũng là lý do một nhà xuất bản sách đã đề nghị Beth và Pat món tiền một triệu đôla (vẫn làm Beth nhăn mặt khi nghĩ đến cảnh Pat đã nghiến răng vì cô cứ khăng khăng buộc anh phải từ chối) để được độc quyền xuất bản câu chuyện của gia đình họ. Cái tên Cappadora đã được vớt lên từ một cửa sông đầy những nước mắt và tin đồn không những không bị lu mờ mà giờ đây còn lấp lánh như bạch kim.

Ví dụ như cách bố trí của tạp chí Life chẳng hạn. Các biên tập viên thường cho rằng chủ đề của Beth xuất phát từ những cuộc chiến đấu với số mệnh. Thật vậy, Beth luôn chụp hình những đứa trẻ quay lưng lại bỏ đi. Những cái lưng ấy thu hút hết tâm trí cô – tính cách của một đứa trẻ luôn lộ ra trong dáng đi của nó. Từ trước khi Ben mất tích, đối với cô đó đã là một dạng ẩn dụ cho sự trưởng thành. Những bức ảnh cô chọn để đăng trên tờ Life không có bức nào là ảnh của các con cô, và rất nhiều tấm đã cũ lắm rồi: trẻ con đang đi lẫm chẫm dưới những cụm tử đinh hương trong vườn ươm cây của trường đại học Wisconsin; một thằng nhóc, hờ hững cầm đôi giày trượt băng của nó với chỉ một ngón tay, đang băng qua hồ Wingra vào một sớm mùa đông.

Có một bức mà các biên tập viên đòi trả một món rất hậu. Nhưng đã quá trễ không kể đến bức đó được. Vì cô đã dứt khoát không bán bức ảnh đó.

Beth mở thật to mắt nhìn lên tấm bảng gắn các bức ảnh, cả bằng mắt thường và cặp mắt nhà nghề nữa, cô ngắm bức ảnh cô chụp sau lưng ba đứa con mình. Bức đó chụp ba đứa trẻ tại nhà Ellen, sau một bữa tiệc nướng ngoài trời cách đây vài tuần. Cả ba đứa đang đi trên lối xe ra vào, về phía chiếc xe hơi. Lúc đó cô chỉ chú tâm vào ánh hoàng hôn hồng hồng tím tím; nhưng bức ảnh ấy – chụp Vincent đang dùng khuỷu tay thúc Sam trên mái tóc vàng sậm của Kerry khi con bé nhảy tung tăng giữa hai anh – có một bố cục rất đẹp, hai cậu con trai giống như một cây cầu bắc qua cô em gái nhỏ. Mùa xuân vừa rồi, khi cô bán mấy bức ảnh, ngay sau khi tìm được Sam, thì một biên tập viên đã rất tế nhị hỏi có phải một trong những bức đó chụp “thằng bé” không. Beth cũng hiểu; bức ảnh đó không chỉ gợi lên những buốt nhói mà nó còn là tin tức nữa. Suýt tí nữa thì cô đã nói ra. Chỉ có một tấm chụp từ sau lưng Sam thôi. Nhưng cô đã đáp nhanh, không, không có tấm nào cả. Và sự thôi thúc được đưa cho họ bức ảnh này – để quy đổi thành tiền? hay để thú nhận? – vẫn rất mạnh mẽ. Thậm chí ngay cả lúc này khi đã quá hạn chót để nộp bài vở, hình ảnh, quá trễ để bố cục lại tờ báo.

Cô có tự hào về bức ảnh của mình không? Hay cô tự hào về những vết thương của mình (vì cô nghi là Pat cảm thấy thế)? Cô có thể tách riêng hai chuyện này ra được không? Cô biết rất rõ rằng dù xuất phát từ đâu thì công việc và tiền bạc đều đem lại cho mình sự thỏa mãn, dù rất nhỏ nhoi. Nhưng vấn đề là cô chẳng biết đâu là giới hạn của sự thỏa mãn đó nữa.

Công việc có cứu sống cô không? Nếu mọi thứ khác biến mất hết?

Đã được bốn mươi phút rồi. Cô nhấc điện thoại lên. Nó có tên là Công ty Tái thiết Palladin – mẩu quảng cáo trên trang vàng đăng khẩu hiệu “Thích là đi”, và Beth nghĩ nó thật thông minh. Khi còn nhỏ, Nick cũng đã tung hứng nhiều với cái họ của mình rồi; cái họ mà anh nghĩ đã kết nối anh với các vị tổ tiên người Siena huyền thoại. Dòng chữ được gạch dưới hiện ra như sau: “Sự hư nát lịch sử trong đau buồn? Chúng tôi sẽ giải thoát.” Thật là quá đáng. Nhưng sau đó, Dan, chồng của Ellen nói rằng không ai có thể làm ngơ số tiền bốn triệu đôla một năm, doanh thu của Nick, rất hấp dẫn đối với các trào lưu kép về việc phục hồi các kiến trúc và tình hoài hương.

Có tiếng chuông đổ rì rì và Beth thấy bụng mình nôn nao.

Cô thật thất vọng khi thấy chính anh nhấc máy – cô đã thầm mong sẽ nghe giọng của cô thư ký, thậm chí là hộp thư trả lời tự động.

“Nick,” cô nói.

“Nick đây ạ,” anh đáp.

“Nick, em là Beth đây. Beth... Kerry.”

“Ôi... Bethie!” giọng anh nghe không giống như cô đã tưởng tượng, sẽ thật vui mừng, thật nghẹn ngào. Anh chỉ có vẻ... hơi ngạc nhiên một chút. “Chờ anh chút xíu nhé. Anh phải cáo lỗi tay này đã.” Anh trở lại ngay, giọng anh nhỏ hơn, rõ ràng là chỉ nói đủ cho cô nghe thôi. “Bethie, anh rất vui khi được nghe giọng em. Có chuyện gì không ổn hả em?”

“Không có gì,” cô đáp. Rồi nói thêm: “Mọi chuyện.”

“Em muốn nói gì chứ? Pat bệnh à?”

“Không, anh ấy vẫn khỏe. Em chỉ... Nick này, em biết em đã không gọi điện sau khi chúng ta.... Chỉ là... em không thể thôi.”

“Bethie à, anh hiểu chứ. Và rồi mọi chuyện đã xảy ra. Anh cũng đã không gọi để nói cho em biết là anh hạnh phúc đến mức nào. Con trai em... anh biết Trisha đã gọi cho em. Anh cũng đã muốn lắm.”

“Cảm ơn anh. Thật quả là một phép lạ anh ạ. Bọn em... thật không thể hiểu được. Nhưng em gọi để nói với anh rằng dạo này em hay nghĩ về anh. Và em cứ thắc mắc không biết mình có thể đi ăn trưa với nhau được không. Em cũng biết là hơi đột ngột.”

Anh ngập ngừng. Ôi, không, Beth than thầm. Anh ấy tưởng mình đang đề nghị anh ấy ngủ với mình. Mình có đang đề nghị Nick ngủ với mình không? “Ý em là,” cô lại ngốc nghếch nói tiếp trước khi anh đáp. “Ăn trưa thôi. Không phải... chuyện kia.”

Cô nghe tiếng anh cười nhẹ. “Ôi, em làm anh thất vọng tràn trề đấy,” anh nói xã giao. Beth thở dài. “Nhưng được ăn trưa còn hơn là không được gì. Anh muốn lắm chứ. Khi nào hả em? Hôm nay được không?”

Họ hẹn gặp nhau sau hai tiếng nữa ở một nhà hàng cạnh văn phòng anh, gần sân bay. Beth cố tình không vào phòng tắm để cạo lông chân, cũng không làm lại tóc. Cô chỉ xỏ một cái quần thường thay cho cái quần soọc rách te tua cô đang mặc, bôi lên chút son – và đến phút cuối, cô đeo đôi hoa tai gắn kim cương của mẹ bà Rosie.

Nick hơi mập ra một chút, chỉ một chút thôi, như thể một đứa bé đã lấy bút màu vẽ chung quanh anh một đường viền rồi đánh bóng thêm một tí. Một người đàn ông thành đạt. Khi anh vòng tay ôm lấy cô, người anh vẫn phảng phất một mùi hương tuyệt vời hơn bất cứ thứ mùi trần tục nào; nó làm Beth buồn nôn.

Trọn một tiếng đồng hồ sau, họ chỉ nói về chuyện Sam trở về; anh hỏi cô với vẻ dịu dàng kiên nhẫn của một ông bố tuyệt vời, chạm được đến cả những nỗi đau thầm kín của cô.

“Pat thì sao? Pat đón nhận chuyện này ra sao? Tụi em thế nào rồi?”

“Pat ổn,” Beth vừa nghiêm trang đáp vừa sắp xếp lại mấy lá xà lách trong đĩa xà lách cá ngừ của mình. “Anh ấy thấy giống như được ban phúc lành vậy. Ý em là anh ấy đã có cái nhà hàng, và chuyện đó cũng như một khởi đầu mới cho anh ấy. Cho nên anh ấy không nghĩ là sẽ có một phép lạ như thế này xảy ra nữa. Anh biết không, anh ấy lên kế hoạch hết rồi. Pat nói muốn đi du lịch và muốn làm việc này việc nọ, nhưng em chả tin được. Ý em là sau năm tiếng đồng hồ ở với Kerry trong lớp Six Flags thì Pat đã căng ra như cái dây đàn, mà còn phải gọi cho nhà hàng để xem liệu cái rìa của món ravioli đã đạt chưa...”

Nick cười thật thoải mái. “Anh cũng có lúc như thế. Anh từng mang theo cái điện thoại tới bãi biển của đảo Virgin Gorda. Giống như mình tự nhiên bị mù hay đại loại thế. Mình chờ suốt cả năm cho kỳ nghỉ đó và rồi bỗng dưng mình không thể chịu đựng được.”

Cô kể cho Nick nghe về vụ một triệu đôla và chuyện Pat đã sửng cồ lên cãi cọ khi cô từ chối đề nghị đó. “Anh ấy nói rằng dù em không đá động gì về chuyện đã xảy ra cho tụi em thì cũng đâu có nghĩa là nó sẽ biến mất. Anh ấy cứ nhắc lại hoài những lời em thường nói khi em chụp hình cho một người đã nhảy ra khỏi một tòa nhà.”

“Em thường nói gì?”

“Em thường nói: ‘Chuyện xảy ra rồi.’”

“À....”

“Nhưng em nói với anh ấy rằng chuyện này khác hoàn toàn. Chuyện xảy ra rồi, nhưng là xảy ra với tụi em. Tụi em không tự nhảy ra khỏi tòa nhà nào cả. Tụi em bị đẩy ra.” Tuy không có ý định nói nhiều đến thế nhưng tự nhiên Beth thấy mình kể cho Nick việc cô đã nghi Pat cho rằng trong cái rủi cũng có cái may. Rằng giàu có thì có thể làm quên đi mọi cay đắng trong suốt chín năm qua.

“Khó chấp nhận đến thế hả, Beth? Ý anh là em không thể nói là người ta mắc nợ em, nhưng rõ ràng là thế. Pat nói đúng đó. Học hành rồi về hưu rồi... Nhưng chuyện đâu có đáng để cãi nhau. Vì dù gì đi nữa thì tụi em cũng đang thoải mái, không bị eo hẹp về tài chính mà. Anh thấy nhà hàng được đưa lên báo suốt. Và anh cũng thấy những bức ảnh em chụp nữa. Cho nên miễn là sức khỏe Pat vẫn tốt và mọi việc...”

“Vẫn tốt anh à. Ý em chỉ là Pat sẽ không bao giờ vui được. Anh ấy luôn bực bội vì đám nhân viên....”

Nick thở dài, đúng kiểu một doanh nhân. “Kể cho anh nghe xem. Tụi em không thể kiếm được nhân viên tử tế nếu trả lương cho họ quá ít.”

“Vâng,” Beth đáp. Cô đã không hình dung được là họ lại ngồi nói đến chuyện thiếu nhân viên làm việc. “Nhưng nói chung là anh ấy vui, vui nhất từ xưa đến nay.” Chẳng lẽ họ cứ nói mãi về Pat như thế này sao? “Chính... Nick à, chính Sam mới là người em lo nhất. Sam và cả... hai đứa kia nữa, vì Sam đó.” Cô kể cho anh nghe về chuyến đi đến Peshtigo, Minneapolis, chuyến đi giúp cô khẳng định lại những lo âu đã hình thành trong cô từ lâu. Trong khi nói chyện, Beth cứ tự hỏi không biết vì họ đã từng yêu nhau, hay vì Nick là người đặc biệt thích hợp để cô tâm sự, hay vì cô thèm muốn anh, hay vì anh suy nghĩ rất thoáng, rất khách quan mà cô lại trải lòng ra nhiều đến thế. Cô thậm chí chưa từng cởi mở với Candy như vậy. Có kể bao nhiêu với anh cô cũng thấy chưa đủ.

“Không phải là Sam hư đốn. Nó ngoan ngoãn làm tất cả những gì mọi người muốn nó làm. Nhưng nó đang... héo mòn dần. Gần giống như ta có thể thấy nó sứt mẻ từ từ, từ từ.” Beth kể cho Nick nghe cái buổi chiều cô với nó ở bên cái rương bằng gỗ tuyết tùng. Về chuyện nó bị tuột hạng không phanh từ B xuống C rồi xuống D. Về việc trước đây nó năng nổ xông xáo chạy khi tập bóng rổ mà nay chỉ còn đi vật và vật vờ. Về cái ngày Sam bị viêm họng nặng không thể ra khỏi giường để đến gặp ông George trong hai tiếng theo lịch hằng tuần được.

“Nhân viên xã hội nói nó đang trong giai đoạn chuyển tiếp, nhưng nếu vậy nó cũng phải có dấu hiệu tiến bộ chứ, phải không anh?” Cô hỏi Nick trong khi anh đang cắt miếng xănguych Reuben ra làm tư. Sam đang ở trong nhà họ nhưng không thuộc về ngôi nhà đó, Beth kể tiếp; nó bày biện căn phòng nó cứ y như phòng dành cho khách ấy, nó mang dầu gội và bàn chải đánh răng từ phòng nó sang phòng tắm rồi mang về lại như thể nó đang sống trong trường nội trú. Khi nó đi học về trễ, cô biết ngay nó đã đạp xe đến công trường xây dựng của George, hay ngồi hàng giờ trước ngôi nhà cũ. Beth thấy nó giống những sinh viên của các chương trình trao đổi sinh viên giữa các nước mà Ellen thường nhận vào ở trong gia đình – thông minh, hay giúp đỡ, lịch sự, lạc lõng và không thoải mái, bắt chước những tập tục mà chúng không hiểu tí gì, lặng lẽ và ngồi hàng giờ trong các căn phòng gọn gàng sạch sẽ ngắm sao trên bầu trời đêm.

“Điều duy nhất giúp nó còn tiếp tục gắng gượng được là những lần đi thăm George,” cô nói và đưa tay đẩy đĩa của mình sang một bên. “Thậm chí Candy cũng nghĩ đó là một ý tưởng tồi. Ý em là thiên hạ nghĩ bọn em đang làm cho nó lẫn lộn không biết ai là bố mẹ đẻ của nó.”

“Có lẽ cô ấy nói đúng đó,” Nick chen vào. Trong thoáng chốc, Beth nghĩ cô đã tưởng tượng ra; nhưng có phải anh ấy vừa tế nhị liếc đồng hồ không nhỉ? “Máu mủ thì vẫn là máu mủ, Bethie à. Cho nên tụi em phải kiên nhẫn với nó thôi.”

“Angelo cũng nói y hệt như anh vậy.”

“Đúng là thế mà. Tất cả những chuyện đó, chuyện nó tụt hạng và những chuyện kia nữa – thậm chí một đứa trẻ bình thường cũng có khi phải trải qua giai đoạn đó. Anh cũng từng như thế rồi. Thằng bé đang phải trải qua một thời kỳ thích nghi đó thôi.”

“Pat cũng nghĩ y như thế.”

“Anh nghĩ Pat có lý. Trẻ con luôn thích nghi với mọi hoàn cảnh. Chúng là những người luôn vượt lên chính mình mà.”

“Em cũng hy vọng thế. Nhưng em vẫn thắc mắc liệu...”

“Em có hạnh phúc không, Bethie?” Nick hỏi rồi nghiêng người tới trước nắm lấy tay cô – bàn tay anh nhỏ nhắn, với những ngón tay ngắn được giũa đẹp đẽ. Có phải đây là cử chỉ gợi tình? Beth tự hỏi.

“Em thấy nhẹ nhõm,” cô thận trọng đáp. “Nhưng em chẳng biết liệu có thể nói là em đang hạnh phúc không nữa. Em chẳng biết liệu mình có còn hạnh phúc không sau tất cả những gì đã xảy ra. Hay em đã kỳ vọng nhiều quá? Hay...” Cô ngước lên nhìn anh, đan những ngón tay mình vào tay anh. Còn đây có phải là cử chỉ gợi tình? Cô lại thầm hỏi. “Hay có lẽ mấy đứa con em lại không phải là những gì em cần để được hạnh phúc?”

“Anh nhớ em quay quắt. Anh nghĩ về em suốt,” Nick nói.

“Ôi, em cũng vậy. Em cũng vậy, anh à. Hằng triệu lần ấy,” Beth đáp.

“Em muốn đi... muốn đi đâu không?”

“Em không biết nữa.”

Họ lái xe đến một cánh đồng nơi người ta đang xây một đường băng nhỏ cho mấy chiếc tàu lượn. Beth để mặc anh ôm cô vào lòng, rồi chầm chậm, nhẹ nhàng dùng lưỡi luồn vào miệng cô. Cô để yên cho anh cởi áo rồi khum hai tay ấp lên ngực cô, cô run bắn lên với một làn sóng len từ thắt lưng len dần lên. Nhưng nỗi khát khao tiềm tàng trong cô không phải là thứ mà cô muốn kiểm chứng khi đến đây, Beth nhủ thầm trong nỗ lực trấn tĩnh bản thân.

Vậy thì cái gì?

“Nick ơi,” cô vừa nói vừa vùng ra, ngồi dậy hôn lên cổ anh. “Trước đây anh đã làm... chuyện này rồi à?”

“Trước ngày hôm nay hả?”

“Không, ý em là trước cái lần trước của chúng ta đó.”

“Không thường lắm.”

“Nhưng trước đó? Trước khi chúng ta làm ấy?”

“Vài lần, hình như thế.” Cô nhìn Nick. Anh đã cởi cái áo choàng thể thao ra và giờ đang vuốt cho thẳng rồi nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc ghế sau, cố giữ cho từng nếp áo thật phẳng phiu. Đừng, cô nghĩ. Đừng tự làm mất đi hình ảnh đẹp đẽ của anh trong mắt em chứ, Nick. Rồi cô lại nghĩ ngược lại, nghiêm khắc tự nhủ Đừng soi mói nó nữa. Đừng tìm kiếm khổ đau nữa. Anh ấy muốn mình. Anh ấy thật tuyệt. Anh ấy tử tế, tốt bụng quá, và những gì mình đã có với anh ấy thật ngọt ngào.

Nhưng cô không thể ngăn được tò mò. “Khi nào chứ?” cô hỏi.

“Ồ, khi mấy đứa nhỏ còn bé xíu. Anh không biết nữa. Chuyện đó chả để lại một ấn tượng gì nơi anh cả.”

“Còn với em thì sao?”

“Dĩ nhiên là có chứ, Bethie. Với em thì khác. Bethie, em biết anh nghĩ về em hôm ấy như thế nào mà. Thậm chí anh còn nghĩ...” Ổn rồi, lúc đó cô thở điều hòa lại, giờ thì ổn rồi... “lúc đó, rằng chúng ta có thể... gặp nhau nhiều hơn. Rằng có lẽ chúng ta....”

“Gặp nhau nhiều hơn? Ý anh là sau lưng thiên hạ ấy à?”

Cô không tin được rằng mình lại có thể suy ra như thế. Cô đã mong anh sẽ nói những gì chứ? “Đã tìm được ý nghĩa của cuộc đời” ư?

“À, lẽ ra anh không nên nói thế,” Nick mỉm cười. “Nào, tụi mình sẽ nói chuyện, anh hiểu rồi. Anh muốn hút thuốc quá.”

Cô không kiên nhẫn nổi nữa khi anh lấy cái bật lửa chạm trổ ra khỏi cái túi được gấp gọn gàng của anh. Cô lại hỏi: “Nick à, anh nghĩ là sau ngày đó chúng ta sẽ thành tình nhân của nhau hả?”

“Hy vọng như thế là không tốt à?”

“Và không bao giờ nói cho ai biết?”

“Anh không biết. Anh đã không nghĩ đến chuyện đó.”

“Thậm chí là sau ngày ấy ư?”

“Nghĩ về chuyện ấy sau đó chả ích gì,” Nick rít một hơi dài rồi chắp hai tay lại. “Bethie này, em muốn bỏ Pat sao? Đó là điều bây giờ em muốn à?”

“Không. Mà em cũng không biết nữa.”

“Khi em không gọi cho anh, anh nghĩ em chỉ như thế là vì em đang bị căng thẳng. Nhưng hôm nay, khi em gọi cho anh, anh đã nghĩ có lẽ cô ấy cảm thấy cuộc đời mình thiếu vắng điều gì đó chăng.”

“Anh có cảm thấy vậy không?”

“Đương nhiên rồi,” Nick mỉm cười. “Ai chẳng thế?” Anh đưa tay ôm cô, không thoải mái lắm vì vướng chỗ ngăn giữa hai ghế. Khoan, từ từ đã, Beth nhủ thầm. Đâu chỉ là “Ai chẳng thế?”, mà còn hơn vậy nữa chứ.

Nhưng Nick đã lên tiếng. “Cách đây lâu lắm rồi, anh trai Richie của anh bảo rằng nếu ta bỏ một viên kẹo bọc đường vào một cái lọ mỗi khi ta ân ái trong năm đầu của cuộc hôn nhân, và rồi lấy ra một viên mỗi lần ta ân ái sau đó thì kẹo sẽ không bao giờ cạn.”

“Chuyện đó thì có liên quan gì?”

“À...”

“Vậy nó chỉ có ý nghĩa tình dục với anh thôi hả?”

“Với em thì không phải sao?”

“Không,” cô hét lên. “Vừa có vừa không.”

“À, vậy thì anh cũng thế, cũng vừa có vừa không.”

“Từ đó đến nay anh có như vậy với ai nữa không?”

“Quan trọng lắm à?”

“Bao nhiêu lần chứ?”

“Beth này, chúng chỉ là những con số mà thôi.”

“Không, không phải thế.”

“Thôi được, vậy để anh nói. Khoảng vài lần. Nhưng không như thế này. Beth, mấy lần đó chả là gì cả. Anh không muốn em nghĩ anh là một con heo hay đại loại thế, Beth, nhưng... Pat thường nói thế... ý anh là, cũng có thể là không, vì em... em tuyệt quá, em đầy sức sống. Nhưng với anh, sự buồn tẻ trong cuộc sống tình dục của hôn nhân không có nghĩa là một cuộc hôn nhân không tốt đẹp.”

Pat sẽ không bao giờ nói thế, Beth nghĩ, trong lòng thoáng dấy lên một cảm xúc thủy chung.

Cô hỏi Nick: “Anh có hạnh phúc trong hôn nhân không?”

“Có. Anh nghĩ Trisha hạnh phúc, và mấy đứa nhỏ thật tuyệt vời. Bọn anh là bạn tốt với nhau. Bọn anh tôn trọng nhau. Những người khác lệ thuộc vào bọn anh. Cô ấy có cuộc sống riêng tuyệt vời của cô ấy.”

Beth nghĩ Ai chẳng thế?. Nick lướt mấy ngón tay thật nhẹ, thật êm phía sau cổ cô, rà rà mấy ngón tay trên vai cô. “Như thế không có nghĩa là anh không muốn em. Không có nghĩa là anh không muốn chúng ta được ở bên nhau. Beth à, một phần con người anh sẽ luôn yêu em. Và có lẽ còn yêu hơn ngày xưa nữa vì em can đảm quá. Không ai có thể vượt qua được những gì em đã vượt qua. Em luôn là thế. Mẹ anh đã thường nói: ‘Elizabeth sẽ luôn có được những gì nó muốn.’ Trước đây, anh thường nổi xung lên khi nghe như thế. Nhưng bà đã nói đúng.”

Beth lắc người thoát khỏi vòng tay anh rồi đăm đăm nhìn ra ngoài cửa xe. Cô ước gì mình có thể thoát khỏi cái chỗ ngồi này, bay về lại cái bếp của cô trong nháy mắt mà không cần phải lựa lời để chấm dứt cuộc nói chuyện, không phải nhoẻn miệng cười, không phải chải tóc, cũng không phải lái xe nữa. Từ khóe mắt, cô thấy Nick đang nhìn vào kính chiếu hậu vuốt lại chỗ tóc cô đã làm rối. Tay anh thật uyển chuyển, với vẻ tự tin khéo léo của một phụ nữ đang vuốt gọn lại những món tóc quăn.

Cô quay sang anh. “Ân ái với anh thật dễ dàng với em. Luôn luôn là thế đối với em. Nhưng điều đó vẫn không đủ.”

“Anh đâu có nói rằng chỉ có bấy nhiêu thôi, Beth.”

“Vậy còn phải có gì nữa?”

“Em cần gì khác nào? Em muốn lấy anh hả, Beth? Hai mươi năm qua đã có gì thay đổi sao, ngoại trừ việc anh già hơn và có nhiều tiền hơn?”

“Có đấy,” Beth đáp, nước mắt vòng quanh. “Em đã thay đổi. Em muốn...”

“Anh ư? Hay em muốn gì?”

“Một điều gì đó. Em nghĩ có lẽ em đã muốn anh.”

“Và có lẽ bây giờ cũng thế. Anh có nói là mọi chuyện đã bế tắc đâu, Beth. Chỉ là... sau bốn năm em mới gọi cho anh. Mình ăn trưa với nhau. Em hỏi anh có ngủ với ai ngoài vợ anh và em không, và nếu anh đã làm thế thì anh là một thằng khốn.”

“Không phải thằng khốn. Chỉ không phải....” Không phải Pat, cô nghĩ. Không phải Pat.

Khi cô về đến nhà thì anh đang đứng ngoài sân. Cô đã cẩn thận soi kỹ lại mặt mình trong gương; mặt cô không đỏ bừng bừng, cũng không nhợt nhạt quá.

Chỉ hơi tươi hơn bình thường một tí.

Pat đang nhìn lên một trong mấy cửa sổ phòng ngủ. “Em có nghĩ cái cửa sổ trên mái nhà trông ghê quá không?” anh hỏi thế khi cô bước đến gần bên anh. “Anh muốn hai thằng nhóc có thêm chỗ để sinh hoạt, nhưng anh không muốn nhà mình giống như một bãi chứa nhà di động.”

“Hai thằng nhóc”, cô thích cái cách anh nhấn mạnh chữ hai để chỉ số nhiều. Cô muốn được quấn lấy anh, trong chăn, thật nhẹ nhàng, không làm anh đau đớn.

“Lên lầu đi anh,” Beth nói và bất ngờ cả với chính mình. “Em muốn cho anh thấy cái này.”

Anh nhìn cô trân trân rồi đi theo.

Ngôi nhà thật yên ắng và mát mẻ. Cô khóa trái phòng ngủ lại rồi cởi cái quần vải ra, và cũng rất kinh ngạc khi thấy mình táo bạo đến thế – đã lâu rồi họ không làm những chuyện như thế này. Cô nhón lên, ưỡn người ra, hai tay chống lên tủ quần áo, chân giạng ra, cọ cọ vào người anh. Vừa lúng túng lại vừa hưng phấn, anh cố nghĩ cách để di chuyển. Anh hôn cô rồi vừa ngậm môi cô vừa gắng kéo cô về phía giường. Tuyệt. Nhưng Beth ngả người ra thêm nữa, hai tay cô luồn vào áo anh, giờ thì hai thân thể đã quấn sát vào nhau. Trước đây, họ làm thế này dễ lắm, vì họ có cùng chiều cao; khi còn trẻ họ đã cười với nhau suốt vì điều ấy. Mình chỉ cần một buồng điện thoại công cộng thôi, Pat thường nói thế. Anh hấp tấp kéo quần ra rồi quỳ xuống – Beth rất ngạc nhiên, luôn luôn là thế, trước sự chuyển đổi từ yếu ớt sang mạnh mẽ của Pat khi anh không còn tí vải nào che thân. Khi có quần áo trên người, trông anh chẳng khác gì một con ma bé loắt choắt.

Pat ngước lên chờ đợi, cô thấy mắt anh dại đi, hàm anh bạnh ra căng cứng – vẻ khẩn thiết van nài rất người khi một người đàn ông thèm khát một người đàn bà, bất cứ người đó là ai, không nhất thiết phải là vợ mình. Những lúc ấy là những lúc hứng tình nhất, thậm chí ngày xưa, những lần khi họ bứt phá được những trói trăng của cảm xúc, những mệt mỏi vì trách nhiệm, vì ghen tuông và thậm chí vì tình yêu nữa, và chỉ cần họ trần truồng nằm trên một sàn nhà ximăng lạnh lẽo thì dù có sáu cặp mắt tinh quái của hàng xóm đang nhìn qua cửa sổ cũng không ngăn được cô nhấn anh vào sâu trong người mình.

Pat nói thật nhỏ, hầu như không mấp máy môi: “Trong giới quý bà thì em là cô nàng khá nhất đấy. Trông em như mới hai mươi thôi, Bethie. Em vẫn y như ngày nào, cái ngày mình nằm trên cỏ đằng sau phòng tập thể thao ấy.”

Cô ấn nó sâu thêm vào trong người mình, dùng cả hai tay ôm lấy hông anh làm điểm tựa và gắn chặt đôi môi mình lên cổ anh hôn lấy hôn để.

Cái mùi của Nick còn vương trên cánh tay cô khi tình cờ Beth đưa tay ngang mặt mình làm cô bối rối, ập người thật mạnh vào người anh làm cả hai đều giật mình. “Chỉ là, em...”

Bực thật. Cô không tài nào xua được cặp mắt đẹp như tài tử của Nick ra khỏi tâm trí mình. Dù cô và Pat đang hòa hợp với nhau thật tuyệt, đang ân ái với nhau thật nhịp nhàng theo quán tính thì Beth có cảm giác như họ vẫn đang lóng ngóng quanh một đống lửa trại, như đang đeo mấy chiếc găng tay nặng trịch, lần lượt cầm que cời một hòn than đỏ rực, trượt, xoay được nó, lại cời, lại trượt, cứ thế.

Lúc Beth đẩy được Pat xuống giường thì cả hai đều đã túa đẫm mồ hôi, cô khép chặt hai đùi mình quanh người anh, và bỗng sợ anh sẽ phóng ra trước khi cô theo kịp. Một điều gì đó xưa nay chưa từng có, không chỉ là một sự lỡ nhịp bình thường. Cô thầm thì: “Chờ em với nhé, anh nhé.”

Anh kéo hai cánh tay cô xuống, và trói chặt chúng trong vòng tay anh để cô nằm sát trên mình anh, không nhúc nhích được. Hai thân thể giờ đây nhập làm một, không còn khoảng cách nào trừ những lúc anh nẩy hông lên lên xuống xuống. Và rồi cảm giác thật tuyệt vời khi Beth thấy anh chạm đúng vào cái lõi của hòn than đỏ rực đó, thật chậm rãi và kiên nhẫn, cô thấy người mình nóng ran... rồi gương mặt Nick trải ra trước mắt cô, nhạt nhòa đi, rồi lại trải rộng ra cho đến khi, cùng với cảm giác Pat thúc dồn dập và tràn bờ trong cô, nó tan biến cứ như bị xì hơi hoặc nổ tung. Cô có thể thấy Nick, vẻ đẹp của anh, phong cách của anh, bên ngoài cô, một kỷ niệm thật đẹp. Pat, bỗng dưng nặng nề và ướt rượt bên dưới người cô, giờ thoang thoảng mùi xà bông, mùi muối và cả mùi gỗ thông nữa: người đàn ông sạch nhất cô từng biết. Bỗng cô nhận ra rằng đã bao lâu nay rồi, những gì cô cảm nhận được khi họ hòa làm một với nhau chỉ là bề nổi eo sèo, chỉ như ánh sáng của pháo hoa nhanh chóng lụi tàn mà thôi. Lần này cô mới cảm nhận được hết những rừng rực của anh. Cô không hề nghĩ họ lại có thể tiếp tục tuyệt vời được đến thế.

“Anh... anh giỏi lắm, Paddy. Anh sẽ không bao giờ rời xa em chứ?”

Pat cất tiếng với một giọng rất bình tĩnh, mạnh mẽ chứ không hổn hển như cô sau cơn ân ái. “Anh không biết. Em sẽ làm cho anh muốn thế à?”

Giờ Beth mới để ý thấy cái hơi lạnh buốt của máy điều hòa không khí, và kéo một góc chăn quấn lên người. Giờ cô mới lại nghe những âm thanh bên ngoài: tiếng Kerry đang đập rầm rầm dưới bếp, tiếng Vincent hét bảo nó tắt tivi đi.

Không nói không rằng, Pat đứng lên lấy bộ quần áo đi làm từ trong tủ ra, lơ đãng chọn một cái cà vạt. Beth nhắm mắt lại. Chỉ ít phút sau cô nghe tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm phía bên kia hành lang. Đến đoạn này thì mình nên khóc chứ nhỉ, khóc thật ngon lành, thật thỏa thuê, cô nghĩ. Và rồi mình sẽ được thanh tẩy, và mình sẽ biết phải làm gì. Nhưng mình không bao giờ khóc được khi mình cần khóc. Hay ngất xỉu khi mình cần xỉu. Hay thiếp đi được khi mình cần ngủ. Cô nằm đó, mắt mở thao láo, nhớ về ngày xưa khi còn trẻ, những ngày cô bước ra khỏi một rạp chiếu phim, mắt chớp chớp vì ánh chiều tà của thứ Sáu đang tắt, không có một khái niệm gì về giờ giấc, chán ghét cái cảm giác phí hoài, mất mát. Cô kéo gối úp lên mặt, hy vọng không còn nghe thấy tiếng cửa đóng sầm sầm, những tiếng gọi văng vẳng xa xa, hay tiếng sinh hoạt trong nhà nữa.

Âm thanh kế tiếp cô nghe được là giọng của Pat, từ thật xa, đang hét lên báo cho cô biết Sam đã bỏ đi.