Chương 30 (tt)
“Nó ra ngoài rồi,” Beth nói khi cô lảo đảo bước xuống cầu thang, vẫn còn đang ngầy ngật buồn ngủ. “Mấy giờ rồi anh? Bây giờ là sáng hả? Nó đến trường để chơi bóng rổ đó.” Cô liếc quanh nhà bếp vắng tanh. “Beowulf có đây không? Có lẽ nó dắt chó ra ngoài đi dạo.”
Nghe tên mình, Beowulf ngoan ngoãn chui từ dưới gầm bàn ăn ra dúi mũi vào tay Beth hít hít.
Pat nói: “Mới năm giờ sáng thôi, Beth à. Nó có đi chơi bóng rổ lúc năm giờ sáng bao giờ đâu.”
“Mới năm giờ sáng thôi á?” Nhưng Pat vẫn đang mặc bộ quần áo làm việc nhàu nhĩ hôi mùi nước xốt. “Anh mới ở đâu về thế?”
Pat ngoảnh mặt đi chỗ khác. “Anh đi uống một chút ấy mà.”
À ra thế, Beth nghĩ, nỗi hoảng sợ về Sam dịu lại một chút, như nước trôi tuột xuống hai bên thành của chiếc tàu ngầm đang nổi lên.
Pat vừa đi... với em nào về chăng? Chiều qua đã có bao nhiêu người nằm trên giường họ rồi? Ba hay bốn? Không chỉ một mình Nick mà cô còn phải mơ đến một em Claudia hay Roxanne đáng yêu nào đó của Pat nữa sao? Có lẽ là một trong ba nữ chiêu đãi viên tại nhà hàng Đám Cưới, hay một trong số các diễn viên, hay người mẫu ngực to như các em ở ven biển Địa Trung Hải? Sau những gì đã xảy ra giữa họ ngày hôm qua ư?
Beth không thấy nhói đau vì ghen tuông, cô chỉ hơi tò mò một tí: Nếu là ngày hôm kia thì cô có quan tâm không nhỉ? Hay than khóc rền rĩ? Giờ thì cô thắc mắc không biết số phận có trớ trêu quá không: cô đã yêu Pat trong ngần ấy năm, nhưng khi choáng váng nhận thức rõ về tình yêu đó thì... đã quá trễ. Trễ mất mấy tháng ư? Hay chỉ mấy ngày? Dù cô luôn cáu kỉnh cằn nhằn và bộc trực, quá thẳng thắn trong suy nghĩ cũng như trong hành động, dù đã có những lời nói khó nghe được thốt ra trong suốt bao năm qua nhưng cô chưa bao giờ nghĩ Pat sẽ là người bỏ cô.
Cô nhìn gương mặt chồng mình, gương mặt râu ria lởm chởm chỉ trong một đêm, choắt lại vì không ngủ. Hôm qua, nỗi lo sợ lớn nhất của cô là việc phải tính toán, phải cùng Pat đối mặt với khả năng rằng có thể họ sẽ hủy hoại cuộc đời Sam khi nhận lại nó, còn nếu để nó đi, họ sẽ mất cả cái gia đình này.
Giờ đây, cô lại cảm nhận được nỗi lo sợ khủng khiếp đó, nỗi lo sợ đã nhường chỗ cho giấc ngủ đêm qua. Pat có thể sẽ bỏ cuộc nửa chừng. Có lẽ dù chuyện gì sắp xảy đến, họ sẽ phải một mình đối mặt với nó.
Pat vội vã nói như thể đọc được ý nghĩ của Beth: “Anh với Joey. Và cái cặp cô dâu chú rể Roxanne và Dustin nữa. Tụi anh đi đến cái khu hippie ở lâu đài Belmont ấy.”
Beth hỏi: “Đi tận đến năm giờ sáng à?”
Căn phòng lạnh lẽo quá. Beth thò tay vào tủ đựng áo nơi hành lang lấy ra cái áo len dài tay. Tại sao họ phải để nhiệt độ lạnh như ở trên căn gác mái nhỉ? Cô với lấy cái bộ chỉnh nhiệt độ.
“Rồi bọn anh về nhà Joey. Tụi anh xem phim The Wild Bunch. Mà em thì quan tâm quái gì đâu, Bethie? Em có biết có nhiều đêm mãi cho đến sáng anh mới về nhà không? Em nghĩ anh đang đánh cướp xe lửa hay làm việc gì đại loại thế à? Em có chờ anh về không? Còn Sam giờ này đâu rồi?” Ôi, lạy Chúa, cô nghĩ. Sam.
“Chắc nó đang ở dưới tầng hầm xem tivi. Anh hỏi Vincent chưa?”
“Nó đang ngủ. Cửa phòng nó khóa trái. Anh có gõ rồi. Kerry cũng đang ngủ – ủa mà không phải nó ngủ lại ở nhà Blythe sao?”
“Nó nhớ nhà. Anh biết tính nó rồi đấy. Georgia đưa nó về. Em có nghe tiếng nó bước vào trong nhà.”
“Anh đã tìm khắp nơi rồi. Lạy Chúa, Beth. Chúa ơi, nó đâu rồi?”
Beth tự động đưa tay lên phía trên máy pha cà phê lấy lọ thuốc trợ tim của anh. “Thôi, Pat.” Cô ra lệnh cho anh rồi cô mở bật cái lọ ra. “Anh chịu khó suy nghĩ một chút đi. Có thể nó đang tập chạy đó. Nó bắt đầu chạy...”
Pat thở hổn hển. “Beth à, căn nhà này đã được lên báo, lên hình khắp nơi rồi. Không cần có địa chỉ em cũng tìm được và thấy một đứa bé đứng trước nhà... một đứa bé với gương mặt được in trên trang nhất trên khắp cái nước Mỹ này.”
“Ý anh là,” giờ Beth mới sửng sốt hỏi, “anh nghĩ là có ai đó đã bắt Sam đi? Bắt cóc Sam ư?”
Pat hét lên: “Có thể lắm! Mấy cái bài báo chết tiệt đó! Một gã đồng tính đồi trụy nào đó có thể đã...”
Chuông cửa reo vang. Beth thấy gương mặt Pat không còn hột máu, giống như mực của một bức tranh thủy mặc chảy dài trên má, xuống cổ anh. “Ôi, Bethie ơi, ôi Chúa ơi, đừng.”
Beth vội vàng mở cửa, tim cô giờ đang đập thùm thụp như một con mèo đang giãy giụa trong một cái túi. Trên hàng hiên, trong ánh nắng ban mai sớm tinh mơ là Sam và ông George, ông đưa tay nhẹ nhàng đẩy Sam về phía trước. Gương mặt Sam rúm ró đầy nước mắt. Beth có thể ngửi thấy mùi sữa trong hơi thở nó. Nó hơi xoay người ra sau nhìn George, ông gật gật đầu như khích lệ nó bước vào trong nhà rồi ông cũng vào theo.
Ông nói: “Tôi rất lấy làm tiếc, Beth và Pat ạ. Tôi thật sự rất tiếc vì nó lại tiếp tục làm chuyện này.”
Pat vò vò đầu. “Làm chuyện gì? Tiếp tục làm chuyện gì chứ, George?”
George lúng túng hết nhìn Beth rồi lại nhìn Pat, rồi ông quay lại nhìn qua vai nơi ánh nắng mặt trời trên khu vườn đá chói lọi nhất. Một ai đó đang đứng ngay lối xe vào nhà.
Một ai đó.... Beth đưa tay che mắt nhìn. Đó là Vincent.
“Chuyện gì thế, thưa ông?” cô nhẹ nhàng hỏi. “Có chuyện gì thế?”
Lần đầu tiên Sam ra khỏi phòng vào nửa đêm, George giải thích, trèo lên giàn mắt cáo trồng hồng phía ngoài phòng ngủ cũ của nó, phá cửa rồi leo lên giường, là một trong những đêm khi Beth đi ngủ sớm và Pat đang còn ở ngoài nhà hàng. Và dĩ nhiên là George phải đưa Sam về lại nhà – “Tôi muốn nói là tôi yêu con trai tôi. Xin lỗi, Beth, tôi muốn nói là tôi yêu Sam. Nhưng tôi biết quý vị sẽ điên lên vì lo sợ, và quý vị sẽ nghĩ rằng tôi... dung túng cho nó làm chuyện này.” Nhưng khi ông đưa cho Sam một ít bánh mì nướng, ôm lấy nó một cái rồi đưa nó ra hiên trước thì, chà, đã có Reese ở đó rồi, đang ngồi trên xe đạp, co ro trong chiếc áo khoác. Reese nhìn ông George nhún vai rất điệu nghệ rồi bảo đảm với ông rằng nó sẽ đưa thằng nhóc đi lang ấy về nhà và giải thích mọi chuyện cho bố mẹ.
Chuyện ấy lặp lại lần thứ hai. Rồi lần thứ ba. Và lần này nữa.
“Vincent không hề cho chúng tôi biết,” Beth nói, cốt để Sam nghe.
“Con biết,” Sam lúng búng. “Tụi con đã nhất trí không nói cho bố mẹ biết.”
Beth quay sang Pat, ngớ ngẩn trách: “Sao anh nói là cửa phòng của Vincent khóa rồi?”
“Đúng là nó bị khóa,” Vincent nói rồi lách nhẹ qua ông George và Sam để đi về phía cầu thang. “Nếu là thiên tài máy móc thì bố có thể khóa trái bằng cách chỉ cần sập cửa lại sau lưng. Có nhiều cách để ra khỏi phòng mà. Cứ hỏi Sam thì biết.”
“Nghe đây, Vincent...” Pat nghiến răng.
“Bỏ qua đi, bố,” Vincent giở cái mũ bêrê đội lệch ra ném lên đầu cầu thang. “Con đi ngủ đây. Nó đã về nhà rồi, đúng không? Dù gì thì lần này nó cũng đã về đến nhà.”
Nhận thấy tình hình hơi căng thẳng, Beth hỏi George có muốn uống cà phê không. Ông hồ hởi nhận lời. Sam đưa tay kéo xoẹt dây khóa của áo khoác lên
“Đi lên phòng, Sam,” Pat nghiêm giọng nói làm mọi người, kể cả Sam đều sửng sốt.
“Con có làm gì đâu?” Sam bỗng dưng nổi nóng.
“Con bỏ đi! Con làm bố mẹ sợ chết khiếp! Mà đâu có phải lần đầu! Con có thể bị gãy cổ hay bị xe tông, hay tệ hơn thế nữa!” Pat dí sát mặt anh vào mặt Sam. “Cái gia đình này hứng chịu bấy nhiêu chuyện còn chưa đủ hay sao? Mọi người đau khổ đến thế vẫn chưa đủ à?”
“Đúng,” Sam đáp nhưng khi thấy Beth nhìn mình, nó dịu xuống, rồi lại ưỡn ngực ra. Nó đã cao gần bằng Pat nhưng to con hơn. Thôi rồi, cô nghĩ, giờ thì nó sẽ không nhịn đâu. Nó được thừa hưởng tính khí nóng giận của nhà Cappadora. Nó cũng bướng bỉnh giống Kerry. Nó sắp nói toẹt ra hết đây này. Và rồi, xấu hổ với cảm giác nhẹ nhõm của mình, cô lại nhủ thầm Ít nhất thì mình cũng không phải làm chuyện ấy. “Đúng, chừng này là quá đủ rồi, con muốn nói là con chán ngấy toàn bộ cái chuyện này rồi.”
“Toàn bộ cái chuyện gì chứ?” Pat hỏi với vẻ kiềm chế.
“Chuyện này... toàn bộ chuyện này,” mắt nó ầng ậng nước, và rồi, những giọt nước mắt lóng lánh đẹp đẽ chầm chậm lăn xuống từ hàng lông mi dài xòe ra như nan quạt của nó. “Con chán ngấy chuyện này rồi. Con muốn được về nhà. Con muốn ba con. Con có thể ra tòa và buộc bố mẹ phải trả con về cho ba con. Con đã đọc được điều luật này ở trường rồi.”
Pat nói: “Nghe đây, dù con có đọc gì đi chăng nữa thì một người suy nghĩ nghiêm túc như con cũng không thể buộc bố mẹ phải trả con lại cho người chồng của cái bà đã đánh cắp con, đã bắt cóc con được.”
“Đó đâu phải là lỗi của ba con! Ba ơi, ba muốn con về nhà, đúng không? Ba nói với ông ấy đi!”
Nỗi đau đớn của George hiển lộ rành rành và mãnh liệt, đến nỗi cứ như có một thân xác khác đang ở trong phòng, đang lao động cật lực, đang vã mồ hôi như tắm. Ông hết nhìn Sam lại nhìn Pat, và rồi nhìn Beth cầu khẩn – lúc này cô đang máy móc đong sáu thìa cà phê rồi cẩn thận mở cái túi lọc màu nâu ra.
Cuối cùng thì Pat cũng lên tiếng: “Là sao? Nó vừa nói gì thế?”
George ngồi phịch xuống. “Nó cứ hỏi tôi hoài, Pat ạ. Rằng vì sao nó không thể sống với tôi. Tôi cứ phải giải thích cho nó... về những gì má nó đã làm, những gì Cecilia đã làm là sai trái, và những gì gia đình anh chị đã phải chịu đựng...”
“Nhưng đó thật sự cũng không phải là lỗi của má. Má con bị tâm thần. Bà bị tâm thần mà. Mẹ đã nói vậy khi chúng ta đến cái thành phố nhỏ kia rồi đó. Con đã kể cho mẹ nghe hết mọi chuyện rồi. Má con có ý thức được chuyện má con làm đâu. Má thật sự nghĩ con là thằng con ruột bé bỏng của má mà. Đúng không?”
“Mẹ biết,” Beth đáp.
“Con không có ý trách gì bố mẹ,” Sam nói tiếp, thoáng thấy có một lối thoát. “Không phải là con ghét bố mẹ. Ý con là con đã thử ba tháng rồi! Ba tháng!”
“Sam, thôi đi nào, con trai,” ông George vừa nói vừa nắm cánh tay Sam.
“Không, ba ơi, ba nghe con nói đã! Chúng con đã nói chuyện này rồi. Beth biết mà,” Beth có thể cảm nhận được cái nhìn thau tháu của Pat dọc cánh tay cô. Cô tránh ánh mắt anh. “Con đã nói với mẹ là con thấy chẳng có lý do gì con phải ở đây cả, chỉ cách nhà con hai khu phố, với những người con chẳng biết tí gì, chỉ vì một chuyện xảy ra cách đây đã lâu lắm rồi mà thậm chí con chẳng hề làm.”
“Sam,” Pat nói. “Ngồi xuống đi con.” Sam ngồi xuống, cẩn thận để ông George ngồi giữa nó và Pat.
“Sam, nghe bố này, bố mẹ biết chuyện này rất khó khăn đối với con. Bố mẹ biết con nhớ... con nhớ ba George của con lắm. Nhưng đây là một sự thật mà chúng ta phải đối mặt: con là con của bố mẹ. Con không nhớ con là con của bố mẹ đâu, nhưng sự thật vẫn là sự thật, con là con của bố mẹ. Chúng ta sinh ra con. Và con là con của gia đình này.”
“Nhưng chỉ có vậy thôi!” Sam bật khóc nức nở. “Có thể là con được sinh ra trong gia đình của bố mẹ, nhưng con giống như chưa hề... gặp bố mẹ trong đời. Con không nhớ tí gì hết, ngoại trừ... ừm, con không nhớ gì về nhà của bố mẹ hay bất cứ thứ gì khác! Bố có hiểu không?” Pat gật đầu và nhắm mắt lại.
Sam run lẩy bẩy, cố nở một nụ cười rồi nói tiếp: “Nhưng dù gì thì chuyện đó cũng đâu có sao. Con đã đọc... con tìm trên vi phim – con đã không nói cho mẹ biết chuyện này, Beth, có một thằng nhóc không ở với bố mẹ ruột của nó vì nó không vui khi ở với họ, và nó phải ở với bố mẹ nuôi trước kia... bố mẹ có hiểu không? Nó quen với họ rồi vì nó đã sống với họ được năm năm. Đang yên lành bỗng dưng mẹ nó có việc làm hay đại loại thế, nên tự nhiên mẹ nó đòi ‘Tôi sẽ đưa nó về lại.’ Bây giờ con nghĩ đâu cần một luật sư hay gì cả – đúng không, ba?” Nó nhìn ông George dò hỏi. “Con có thể... cứ về lại nhà thôi. Và có lẽ thỉnh thoảng con sẽ ghé về đây hay đại loại thế. Giống như bây giờ con đang làm thế với ba con đây nè. Bố mẹ hiểu không?”
“Nhưng đó là trường hợp của một đứa trẻ không được chăm sóc,” Pat mệt mỏi đáp. “Có thể bà mẹ đó đã xao lãng bổn phận hay đối xử tàn tệ với thằng bé ấy. Còn bố mẹ có làm gì sai đâu con, Sam.”
“Con cũng đâu có làm gì sai!” Nó hét lên.
Pat nói nhỏ nhẹ hơn: “Sam, bố nghĩ là con không thể làm thế được cho dù bố mẹ có muốn đi chăng nữa và...”
Nó hấp tấp nói: “Được mà, bố mẹ có thể làm được mà. Con đọc kỹ rồi. Bố mẹ có thể làm như vậy nếu bố mẹ muốn. Luật cho phép mà.”
“Nhưng bố mẹ không muốn. Sam này. Bố mẹ yêu con. Bố mẹ muốn con về lại, bố mẹ vẫn cần con và bố mẹ sẽ vẫn luôn cần con.”
Sam gục đầu xuống hai cánh tay, và như một bản năng, cả Pat lẫn George đều đưa tay vỗ về nó. Beth cúi mặt bên ấm pha cà phê, và cảm thấy Kerry, trong một lần khẽ khàng hiếm hoi, tiến đến đằng sau và nắm đuôi áo cô.
“Anh sao vậy hả mẹ? Anh Sam bị gì thế?” nó hỏi.
“Anh buồn quá, cưng ạ,” Beth vừa nói vừa xoa xoa mái tóc rối bù của nó. “Anh buồn quá đấy mà.”
“Con lên lầu đi, Sam,” George cương quyết nói. “Nằm xuống nghỉ một chút đi. Ba sẽ vào với con trước khi ba về. Được chưa? Và tối mai lại chơi bóng tiếp chứ? Hử? Được không?” Sam lảo đảo đứng dậy, suýt đẩy George ngã.
“Con ghét mấy người!” nó hét lên. “Con ghét mấy người – con cũng ghét ba nữa! Ghét cái nhà xấu xí ghê tởm này và cả cái thằng con trai ngu ngốc đáng ghét có cái tên như ọe của mấy người nữa! Con sẽ không trở lại đâu!” Hất ngã một cái ghế, Sam chạy hai bậc một lên lầu. Beth nghe tiếng nó va vào tường ba lần ở hành lang trên lầu và rồi có tiếng cửa dập thật mạnh.
George lên tiếng: “Tôi xin lỗi. Cái thằng, thật là ngốc nghếch quá.”
“George, không ai trách ông đâu,” Beth vừa nói vừa bước nhanh tới để pha cà phê rồi đem khăn ăn, đem bình đựng kem, đem muỗng để uống cà phê ra – những thứ cô chưa bao giờ làm.
“Tôi muốn làm tất cả mọi điều tốt đẹp cho nó,” George vừa khóc vừa đập mạnh tay xuống bàn. “Tôi muốn nó được hạnh phúc. Và nếu anh chị là những người có thể đem lại cho nó một gia đình mà nó xứng đáng được có thì hãy làm thế đi! Nhưng tôi phải nói cho quý vị biết, Beth và Pat ạ, giờ thằng nhóc là đứa trẻ đau khổ nhất trên cõi đời này đó. Trong đời nó, tôi chưa hề thấy nó buồn quá nửa ngày. Nó... chưa bao giờ như thế. Ý tôi là thậm chí khi Cecilia... nó còn tiếc cho cô ấy, Pat ạ. Nó thường nắm tay cô ấy, tay cô ấy rũ liệt ra như một miếng giẻ rách, và nói: “Ổn rồi, má à. Ổn rồi.” Mà giờ thì... ôi lạy Chúa. Có thể rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn....”
Pat lên tiếng, giọng nghèn nghẹn, gần như rền rĩ: “Mà cũng có thể không.”
“Mà cũng có thể không,” George nói tiếp. “Nhưng tôi phải nói với anh chị rằng chuyện này làm lòng tôi đau xót lắm. Sáng nào tôi cũng vào phòng nó và rồi thỉnh thoảng lại thấy nó nằm cuộn tròn trên giường. Thấy nó nằm đó gác chân lên cái gối mẹ tôi đã may cho nó. Beth ơi! Pat ơi! Quý vị có biết tôi đau khổ biết chừng nào không?”
Pat nhìn Beth trừng trừng. “Nó đã nói gì với em, hôm hai mẹ con đi với nhau ở phía Bắc?”
“Cũng nói như thế này thôi, căn bản là vậy. Nhưng không nhiều như hôm nay,” cô cụp mắt xuống đáp. “Em đã định kể cho anh nghe về chuyện này rồi...”
George vội vã đứng dậy suýt làm đổ chiếc ghế nhưng ông chụp lại được trước khi nó ngã xuống sàn. Ông nói: “Tôi đi đây, quý vị. Một lần nữa, xin quý vị tha lỗi cho tôi.”
Hai người vừa định đứng lên thì George đã mệt mỏi xua tay cho họ ngồi yên.
Beth và Pat ngồi nơi bàn, cà phê nóng mới pha trong ba cái ca giờ đã nguội tanh nguội ngắt. Mình phải đi chuẩn bị bữa ăn sáng, Beth nghĩ. Mình sẽ đứng lên đi làm việc đó.
“Paddy. Anh đi ngủ một chút chứ?” Pat nhún vai rồi đi về phía cầu thang. Beth lấy một cái bát ra rồi bắt đầu đánh trứng. Bánh mì nướng kiểu Pháp, cô nghĩ. Cô vẫn luôn vụng về trong việc nấu nướng sau bao nhiêu năm Pat toàn đem thức ăn từ nhà hàng về cho anh và hai đứa trẻ – còn cô thì bao giờ cũng chỉ một ổ bánh mì tròn, một hũ ya-ua, một nắm bánh quy và một ít phômai là xong. Nhưng đối với Sam thì phải thành mâm thành đũa vào những giờ nhất định – phải có món rau trộn, phải có đủ các món phụ đi kèm với món chính, và phải có tráng miệng nữa. George đã theo đúng kế hoạch kim tự tháp này một cách đều đặn; thật lạ là Sam thích bánh bông lan nhỏ làm từ cám lúa mì và mơ khô. Beth gọt táo, bóc cam rồi trộn với ya-ua. Món xà lách trái cây. Làm món này thật dễ. Con Beowulf đập đập cái đuôi mập bự với mớ lông đuôi đang xám dần dưới cái ghế dài, lông nó lơ lửng lấp lánh tỏa ra trong nắng như những mảnh thủy tinh nhỏ.
Vincent ngửi thấy mùi quế và bơ hấp dẫn nên nó xuống lầu. Lúc này Pat, mặc độc có cái áo sơ mi, cũng xuống theo. Từng người một, họ lặng lẽ ngồi xuống bàn và ăn. Sam thu dọn chén đĩa đem sang bồn rửa chén.
“Để em giúp anh nhé,” Kerry nói.
“Hôm nay là ngày anh rửa mà,” Sam vừa đáp vừa cẩn thận xếp mấy cái chén đĩa bằng bạc lên trên cùng.
“Con có muốn chơi bóng không, Sam?” Pat hỏi to.
“Con đã hứa là sẽ đến cắt cỏ cho nhà Silberg,” Sam đáp.
“Nhưng chưa đến bảy giờ mà,” Pat nói.
“Có lẽ con đi ngủ một chút,” Sam nói. Pat kéo lui cái ghế ra sau để có thể thấy Sam đang đứng nơi bồn rửa chén. Anh ngắm đôi tay Sam; Pat rất thích đôi tay khéo léo của Sam khi cầm một quả bóng, bất kể là bóng gì. Đôi tay bắt bóng và tung bóng tuyệt vời ấy là niềm vui đặc biệt của Pat, và Beth cũng ngờ rằng đó chính là mặc cảm của anh. Pat đã từng là hậu vệ với lối chơi thần tốc. Nhưng kiểu chơi bóng chày của Sam lại khác hẳn, thông minh, chầm chậm, có tính toán.
Beth đổ chỗ bã cà phê vào thùng rác. Kerry bật chương trình phim hoạt họa Looney Toons lên. Vincent lại chui vào cái hang của nó. Giờ thì mình sẽ ra ngồi trước hiên nhà, Beth nghĩ.
Khi ra đến ngoài, cô thấy Pat đang tưới mấy cụm hồng.
“Để đấy em làm cho,” cô bỗng phát cáu lên với anh; ông Angelo đã không nhắc con trai mình cả triệu lần là phải tưới vào rễ chứ không được tưới lên lá vì như thế sẽ làm cho lá bị rầy bám đó sao? “Em tưởng anh đi ngủ rồi.”
“Anh không ngủ được. Em ngủ được không?”
“Vậy thì, Paddy này, em nghĩ là mình nên nói chuyện với nhau.”
“Nếu em muốn.”
“Nó không được hạnh phúc anh ạ. Những gì xảy ra đêm qua chỉ là bề nổi của mọi chuyện thôi.”
“Anh biết là em sẽ nói thế mà, Beth. Trong một tình huống gần như hoàn hảo thì em phải tìm cho ra một chút khuyết điểm nào đó. Người nhân viên xã hội đã cảnh báo mình về chuyện này rồi mà. Cô ấy bảo rằng sẽ phải mất một thời gian khá lâu. Em nhớ không? Nó sẽ lẫn lộn về nhân thân của nó. Về tất cả mọi chuyện.”
“Vấn đề là ở chỗ đó đó, Pat. Anh nghĩ nó lẫn lộn về nhân thân của nó à? Em không cho là như thế. Nó biết chính xác nó là ai.”
Pat quay lưng về phía cô và bắt đầu giẫy cỏ với cái cuốc dựng bên hông nhà. “Ý em là sao?”
Beth ngồi xuống trên bãi cỏ. “Pat này, anh có nhớ lúc mình đọc về mấy trường hợp mà cha mẹ ruột muốn đứa nhỏ trở lại sau khi cha mẹ nuôi đã nuôi nó được hai hay ba năm không? Khi ấy anh luôn nói rằng nếu anh là thẩm phán thì anh sẽ xử theo những gì có lợi nhất cho đứa trẻ, anh còn nhớ không? Anh luôn nói rằng thật kinh khủng khi làm điều ngược lại.”
“Nhưng trường hợp mình khác xa mà.”
“Tác động cũng y như nhau thôi anh à.”
“Tác động khác hẳn nhau chứ.”
“Paddy này, ông George là bố nó.”
Beth chợt nghĩ Pat sẽ giơ cái cuốc lên bổ xuống người cô. Nhưng thay vào đó, anh thả cái cuốc xuống, chộp lấy ống nước rồi ném mạnh vào thân một cái cây để nó lượn một vòng như con rắn hổ mang và xịt nước tung tóe vào cả hai người.
Pat nói thật nhỏ nhẹ: “Nghe này, Beth. Anh sẽ nói điều này một lần thôi. Anh yêu em, Beth à.” Anh đi đến chỗ vòi nước khóa vòi lại. “Anh yêu em và có lẽ anh đã yêu em suốt cuộc đời em. Mình lấy nhau được hai mươi năm rồi, và anh cũng biết em từ khi em còn bé. Mà em có biết anh nhận ra được gì nơi em không, suốt cuộc đời em ấy?”
“Gì chứ?” Beth hỏi.
“Em tạo nên một sự nghiệp dựa trên sự đau khổ.”
“Không đúng. Khi Ben còn...”
“Không, anh muốn nói là thậm chí trước khi Ben bị bắt cóc nữa. Em luôn chờ một cái cớ để tỏ ra khổ sở. Anh không phải là bác sĩ, Bethie ạ. Có thể là đầu óc em có vấn đề, một vấn đề về cá tính. Nhưng Beth, anh không giống thế đâu. Bất cứ lúc nào có cơ hội hạnh phúc thì anh sẽ hạnh phúc. Thậm chí trước khi chúng ta tìm lại được con anh cũng đã quyết định mình sẽ hạnh phúc. Nếu không thế thì anh đã chết rồi. Và rồi mình đã tìm lại được con. Cuộc đời anh là do anh quyết định. Anh cảm ơn Chúa vì anh đã có một cuộc đời theo ý mình muốn. Và anh không muốn thay đổi gì nữa hết, không thay đổi tí gì, kể cả sau những gì anh đã phải chịu đựng. Kể cả sau những gì Vincent đã phải chịu đựng.”
“Anh cũng biết là em không muốn làm gì khiến Vincent đau khổ mà.”
“Anh không nghĩ em muốn thế. Anh thực sự nghĩ là em tin vào điều đó. Nhưng chính xác thì em đang đề nghị điều gì vậy? Mình sẽ trả Sam lại cho những người đã bắt cóc nó khi nó còn nhỏ ư? Em có điên không hả, Beth? Em có biết thiên hạ sẽ nghĩ gì không?”
“Em cóc cần biết thiên hạ nghĩ gì. Em chỉ quan tâm đến Sam thôi.”
“Ờ, vậy thì hãy làm mẹ của nó đi, Beth. Nếu em quan tâm đến nó thì hãy giúp cho nó sống hạnh phúc hơn đi.”
“Em đang cố đây.”
“Không phải, em đang cố tìm ra một cách để tất cả chúng ta đều sẽ tiếp tục phải khổ sở. Để em lại có thể trốn chạy thêm chín năm nữa. Em làm thế là vì em thôi, Beth. Không phải vì thằng bé.”
“Pat, anh nghe em nói đây, em không nghĩ là mình sẽ trả nó về lại hẳn. Có rất nhiều gia đình khi họ ly dị hay đại loại thế thì họ cùng chăm sóc đứa trẻ. Chúng ta sống cách nhau có hai khu phố thôi. Nó có thể có hai gia đình cùng một lúc được mà.”
“Beth, nó có một gia đình! Nhờ ơn Chúa nên nó đã gặp lại được gia đình của nó. Nó là máu thịt, là con trai anh, Beth. Và nếu em nghĩ rằng anh điên khùng để thỏa hiệp với bất cứ điều gì sẽ tước đoạt con trai anh ra khỏi tay anh một lần nữa sau bấy nhiêu thăng trầm thì em lầm to rồi. Anh sẽ không tha đâu, Beth ạ. Ngay cả em nữa. Anh nói nghiêm túc đấy.”
Beth liếc quanh sân rồi đứng lên. Pat vẫn còn đang la lối om xòm; cô biết chắc gia đình Becker có thể nghe tiếng anh qua mấy cái cửa sổ đang mở toang; nhà họ không có máy điều hòa không khí. “Paddy, ngay bây giờ thì mình chưa phải quyết định gì hết mà.”
“Có chứ, Beth. Đây là một kiểu mẫu. Nhà hàng đã thành công lớn vì thiên hạ có những ý thích rất lập dị. Thì sao chứ? Có thể họ là như thế. Rồi họ sẽ quên ngay ấy mà. Thiên hạ chóng quên lắm. Mấy đứa em gái anh ghét em vì chúng nghĩ em đã bỏ cuộc không tìm Ben nữa. Cứ cho là như vậy đi – nhưng chúng sẽ quên ngay thôi. Thiên hạ cũng thế, Beth à. Sam cũng sẽ nhanh chóng quên đi chuyện này. Thiên hạ thích nghi tài lắm. Mình thật may mắn, Beth này. Mình may mắn lắm đó, em có biết không?”
“Pat, em không làm thế được. Em yêu nó. Em không thể bỏ qua chuyện này được. Mình đến gặp Tom Kilgore nói chuyện đi anh.”
“Anh sẽ không thay đổi ý định đâu, Beth.”
“Đâu chỉ là quyết định của riêng anh!” Beth hét vào mặt Pat. “Anh không thể chỉ nói ‘Tôi thích cuộc đời mình, tôi có cuộc đời mình!’ Nó cũng có cuộc đời của nó chứ!”
“Đúng! Nhưng cuộc đời của nó là ngay ở đây! Nó là con anh!”
Giờ phải nói cho anh ấy biết thôi, Beth nghĩ. Quá trễ để có thể tỏ ra nhã nhặn một cách hèn nhát rồi. Phải nói cho Pat biết để anh ấy không còn giả vờ là mình chưa biết. Hãy đưa chứng cứ ra, từng bước một, để sau này Pat không thể nói rằng mình chưa thực sự hiểu – chưa thực sự biết rằng con của họ, Ben của họ đã đúng.
Có một nơi thẳm sâu nào đó của đại dương tâm hồn. Ben đã đến đó, và nó đã không trở lại.
Họ đã không bao giờ có thể đến đó với nó, hay biết được những gì nó đã trải nghiệm, hay thật sự hiểu được những gì đã tạo nên con người nó. Họ chỉ thấy được kết quả thôi.
Ben đã rẽ sóng bước ra từ bọt biển như một nữ thần Venus rắn rỏi hơn, hoàn toàn đổi mới, hoàn toàn trưởng thành. Nó đã thành Sam Karras, một đứa con trai dễ thương mà bất cứ ông bố bà mẹ nào cũng sẽ tự hào vì đã nuôi dạy được như thế; nhưng Beth và Pat đã không có được vinh dự đó.
Cái mùi mà nó nhớ trong đêm đó không phải mùi xà bông của cô mà là mùi xì gà của George. Nó giống như một lớp trầm tích gồm rất nhiều những niềm tin, những ấn tượng không liên quan gì đến gia đình Cappadora cả: Mấy quả trứng nó cầm trong đôi tay nhỏ xíu là những quả trứng đỏ trong dịp lễ Phục Sinh của đạo Chính thống; người bà yêu quý của nó là bà nội Alicia Karras chứ không phải bà Rosie; bà ngoại nó là người phụ nữ quý tộc Sarah Lockhart. Nó mặc pijama đi ngủ chứ không phải chỉ mặc độc mỗi cái quần xì và áo phông như tất cả những thành viên trong gia đình Cappadora.
Beth muốn kể ngay cho chồng biết rằng cô đã ngắm nó rất chăm chú mong tìm những dấu hiệu tiến bộ hay những thay đổi dù nhỏ nhặt nhất. Cô đã thấy Sam quan sát ông Angelo ra sao và thắc mắc Có mối liên hệ nào trong việc này không nhỉ? Mơ hồ lắm, nhưng có thật không? Cô đã mong chờ các kết quả sau khi Sam đã ngồi hàng giờ với cuốn album ảnh của gia đình, chăm chú nhìn vào các chi tiết thật căng thẳng như một người lớn đang tập trung để hoàn thành một trò chơi ghép hình, và cô thật đau đớn khi thấy hoàn toàn chỉ là một con số không.
Gương mặt Pat lạnh tanh, dữ tợn. Anh có chịu nghe cô nói không nhỉ? Hay cô chỉ hoài công? Pat có biết toàn bộ các phân tử trong bộ nhớ của Sam đã bị thay đổi hết rồi không? Pat có nhớ cô nhân viên xã hội đã nói rằng mọi việc có thể tiến triển tốt đẹp hơn, dù sẽ đau lòng hơn nhiều nếu Sam lớn lên trong tình trạng bị lạm dụng về tình dục hay phải sống lang thang không nhỉ? Rằng ít nhất thì lúc đó nó có thể thấy bố mẹ ruột như những anh hùng trong truyện cổ tích? Thay vào đó cô ta chỉ buồn bã nói: “Tôi ghét phải nói ra điều này, nhưng có thể nó sẽ cảm thấy quý vị là những người đã đánh cắp nó từ tay ba nó.” Pat đã nổi giận, thậm chí sau khi người nhân viên ấy đã xin lỗi. Anh đã cáu kỉnh rất nhiều ngày sau đó.
Phải nhắc cho anh ấy nhớ thôi, Beth nhủ thầm.
Và rồi cô nói: “Pat này, em nghĩ có nhiều điều đang xảy ra mà anh không muốn hiểu. Và một trong những điều đó là em không phải kẻ thù ở đây. Anh không nghĩ là em cũng muốn cùng một điều như anh sao? Nếu em, hoặc Sam, có thể uống một viên thuốc, và chúng ta sẽ quên toàn bộ câu chuyện này, như nó chưa từng xảy ra, anh nghĩ em có dám làm không?”
Pat ngập ngừng giây lát, rồi thận trọng nói: “Anh chẳng biết em có dám làm thế hay không nữa, Beth.”
“Lạy Chúa, anh thật ác độc. Anh tưởng em thích chuyện này à?”
“Không phải thích. Không, anh không buộc tội em về chuyện đó. Nhưng em phát triển được là nhờ nó. Ý anh là em bám víu vào thứ gì để sống tiếp nếu không có cái... cái nỗi đau khổ linh thiêng đó của em chứ hả?”
“Pat!”
“Ừ, là vậy đó. Cứ như cuối cùng thì em cũng phát hiện ra được nỗi đau to tát rồi, Bethie. Cái điều khiến cho việc trở thành kiểu người Ai-len thảm não của em vẫn có thể chấp nhận được. Và giờ thì em lại đang tiếp tục tìm kiếm thêm. Mỗi lần chỉ mất một đứa con vẫn chưa đủ mà.” Anh ngừng lại.
“Ý anh là em có thể chấp nhận việc mất nó lần nữa. Điều này sẽ không làm em đau khổ nhiều bằng anh.”
Và dù Pat đứng im, Beth vẫn nghe tiếng anh lặp lại như thể anh đã nói. Những từ anh đã sử dụng. “Mỗi lần chỉ mất một đứa con.”
Cô nói: “Chỉ mất một đứa. Anh nghĩ rằng em đánh mất cả hai đứa phải không? Sam và Vincent nữa, đúng không? Rằng đó là do lỗi của một mình em chứ gì?”
“Không phải. Lạy Chúa, không phải. Anh xin lỗi.”
“Dù sao thì đó cũng là những gì anh muốn nói mà.”
“Anh chưa từng có ý đó, Bethie, không đâu, và anh không bao giờ muốn nói thế.” Trông Pat hoảng sợ thật sự.
Giờ thì mình có thể ghét anh ta được rồi, Beth nghĩ, và có lẽ điều này sẽ giúp cho cả hai. Nhưng cái cảm giác duy nhất mà cô có thể chạm tới được, đang len lỏi bên trong cô, là nỗi tiếc nuối thật nhẹ nhàng và thân quen. Nỗi tiếc nuối và tội lỗi đã nhạt nhòa dần theo năm tháng, từ trước ngày họp lớp rất lâu, từ cái ngày mà con vi rút âm ỉ trong người mẹ cô đã lan nhanh thành những triệu chứng thật sự.
Cũng được.
Cô chưa từng là bà mẹ tốt nhất trong số các bà mẹ. Khi cô bày tỏ tình cảm cũng như khi cô nổi giận, cư xử thô lỗ. Thiếu kiên nhẫn. Trung thành một cách điên rồ, nhưng không phải lúc nào cũng cảm thông. Không phải lúc nào cũng sẵn sàng mở lòng ra với người khác.
Cũng có thể thế, Beth nghĩ, và suýt nói ra rằng thậm chí từ trước vụ bắt cóc, mấy đứa nhóc đông quá trong khi chỉ có một mình cô. Mình không thể cho chúng tất cả những gì mình có được, theo cung cách của những bà mẹ thật sự tốt lành hay làm, vì mình còn phải giữ lại một ít cho công việc của mình nữa.
Nhưng còn anh thì sao, Pat? Anh đã gia nhập ngành kinh doanh nhà hàng, Chúa ơi, một công việc chiếm hết thời gian quanh năm suốt tháng trong cả cuộc đời trưởng thành của anh. Sao anh làm công việc đó chứ? Sao anh không bán máy vi tính? Anh có thích giờ giấc công việc, thích cái cuộc sống đó dù anh luôn phàn nàn chê bai? Vì anh là bố, nên như thế vẫn chấp nhận được ư? Và vì bố anh cũng thế ư? Vì khi có mặt ở nhà, anh luôn dịu dàng chứ không như em ư?
Beth bóp trán. Thôi, cô tự nhủ. Đừng tin vào nó. Đừng sử dụng quá khứ như khúc dạo đầu cho cái ngày họp mặt, còn mọi chuyện tiếp theo như điệp khúc của chủ đề đó – Mẹ thì lơ là, con bị bỏ bê, và rồi cuối cùng, lãnh hậu quả.
Không. Beth cố hít một hơi cho lòng lắng xuống.
Cô nói: “Pat, vấn đề là nếu không có vụ bắt cóc thì mọi chuyện đã bình thường. Cho anh và em và cho mấy đứa trẻ nữa.”
“Em muốn nói gì chứ?”
“Ý em là mình sẽ hạnh phúc. Mình từng như thế. Anh nghĩ Ben bị mất tích vì em là một bà mẹ cẩu thả lôi thôi. Mà đúng là thế....”
“Không phải...”
“Có mà, Pat. Đó chính là ý anh mà. Nhưng lúc đó nó chẳng làm anh khó chịu đâu. Không nhiều. Và thậm chí nếu em có tệ hại hơn nữa thì mấy đứa nhỏ cũng vẫn phát triển được. Anh muốn nhìn mọi chuyện theo kiểu ‘nếu thế này, thì sẽ thế kia’. Anh là như thế đó Pat. Nếu mọi chuyện xấu đi, thì là do có một lỗi trong sự sắp đặt. Nhưng không có. Không hẳn. Khi anh đang lớn thì Angelo lúc nào cũng có những bài tập nho nhỏ luyện giọng Ý, còn Rosie lúc nào cũng ở cửa hàng, và rồi anh vẫn phát triển được. Có lẽ lúc đó mọi việc dễ dàng hơn. Những buổi đi lễ nhà thờ và hội Moose, và anh chỉ sống mỗi một chỗ suốt cuộc đời anh. Nhưng những gì không có khi chúng ta còn là trẻ con...” cô ngừng lại để tìm từ cho chính xác – “là... nhận thức. Cái nhận thức rằng chúng ta biết lũ trẻ có bố mẹ phải tất bật kiếm cơm thì khổ cho chúng biết bao. Bố mẹ em lại nghĩ đó là chuyện hết sức bình thường. Họ chỉ việc cho con ăn, cung cấp quần áo cho con mặc và đánh chúng nếu chúng không chịu làm bài tập về nhà. Nhưng em hiểu. Em hiểu mình thật ích kỷ khi vừa muốn có nhiều con và vừa muốn được làm việc. Vì thế em cố đền bù cho chúng để chúng hiểu dù em có lơ là trong những sự chăm chút nhỏ nhặt thì em vẫn không bao giờ quên bổn phận lớn lao của một người mẹ đúng nghĩa.” Beth đứng lên nắm lấy hai cánh tay Pat. “Em biết rằng em cần chúng. Chúng cũng biết mà. Chúng biết em đã cố gắng trở thành người tốt nhất có thể.”
Khi Pat tỏ vẻ muốn xua cô đi cô càng siết chặt tay anh hơn nữa. “Và nếu muốn, anh có thể nói rằng sau khi Ben mất tích, em lại tiếp tục làm Vincent trở nên xa lạ. Anh có thể nói thế, bởi điều đó khiến anh nhẹ nhõm hơn. Dẫu anh có nói kiểu gì đi nữa thì lúc đó em cũng đã cố gắng hết sức rồi. Còn nỗ lực đó của em chưa đủ tốt đâu phải chỉ vì nỗi đau buồn. Mà có lẽ vì em đã tin, cũng giống anh, rằng chính những gì em làm mới là nguyên nhân. Em có cảm giác chỉ nội chuyện em là mẹ của Vincent cũng dễ dàng làm nó thất vọng rồi.”
Pat đang khóc. Nhưng Beth biết cô không thể để cho lòng thương hại hay cơn giận của mình thắng thế được. Cô không thể và sẽ không ngừng lại. Cô sẽ nói cho đến khi cánh cửa đóng sập lại mới thôi. “Và anh biết điều duy nhất mình còn lại bây giờ là gì không? Là nhận thức. Mình có thể nhận thức được rằng mình có hai đứa con trai và cả hai đều là người lạ trong căn nhà này, và nếu đừng vờ vịt cho rằng không phải thế thì có lẽ mình còn cứu vãn được một điều gì đó. Anh đã vờ vịt đủ lâu rồi, và... anh có thể nói rằng em cũng vậy. Còn việc chúng ta lâm vào cảnh này như thế nào chẳng quan trọng nữa.”
Pat nhìn Beth – đôi mắt anh xa vắng hoặc chứa đầy niềm an ủi, như vẫn thường thế từ xưa đến nay, nhưng cũng giống bố cô, chúng ánh lên niềm tin thơ ngây, cùng sự lẻ loi và yếu đuối.
“Vậy thì sao?” anh hỏi. “Vậy thì em muốn gì ở anh?”
Và dù từng nghi ngờ chuyện đó, ngay lúc ấy Beth đã biết chắc họ sẽ không cùng nhau gánh vác hệ quả của những điều sẽ xảy đến với Sam nữa. Dù Pat không căm ghét cô – và Beth có thể thấy rằng anh không còn dám căm ghét cô nữa – thì anh vẫn không thể nói với gia đình anh rằng: “Chúng con đã thảo luận với nhau kỹ lưỡng rồi. Chúng con thấy rằng cứ như thế này thì Sam không thể hạnh phúc được. Chúng con đã quyết định theo hướng tốt nhất.” Sẽ không còn “chúng con” trong chuyện đó. Pat sẽ không phản bội cô, nhưng với một lựa chọn mà Beth từng đề nghị, anh thà ra sống trên sa mạc còn hơn.
Bây giờ đã đến lúc cô phải thực hiện lựa chọn ấy.