Chương 31 REESE--
Vậy là giống như thỏa thuận đồng giám hộ phải không? Một tuần ở nhà này, một tuần ở nhà kia?” Tom vừa hỏi vừa gác chân lên thành của chiếc ghế nệm dày cộp. Reese đã nhận thấy rằng từ hồi lấy vợ cách đây mấy tháng chú Tom già tỏ ra thư thái hẳn. Có lẽ việc diễn ra đều đặn.... Nhưng không, hôm nay Reese sẽ không đi theo lối cũ nữa.
“Thật ra thì cháu không biết chính xác những gì họ thực hiện; hình như chỉ mất vài tuần. Cháu biết là họ có đi gặp một thẩm phán và làm gì đó,” Reese nói. “Cháu nghĩ là phải có luật về chuyện này. Nhưng dạo này nó không xuất hiện nhiều.” Điều đó lại càng làm chuyện nặng nề thêm. Hôm đó khi thấy Sam đi khỏi con đường nhà nó, Reese đang nghe nhạc từ cái máy đĩa mới mà rốt cuộc bố nó cũng cho phép nó rút tiền tiết kiệm ra để mua. Thậm chí nó cũng không thèm đi xuống nữa. Nó có thể hình dung ra được cảnh trên hàng hiên: bố nó đang ngồi ủ rũ, có lẽ còn đang khóc nữa không biết chừng, mẹ nó đứng đó như thể đang xem chiếc máy bay chở khách Hindenburg bốc cháy vậy. Còn Kerry tội nghiệp thì đang nắm tay Blythe và cứ hỏi mãi: “Khi nào thì anh Sam về lại chứ?” Mẹ kiếp, người ta phải là thầy tu thích khổ hạnh mới có thể sống được trong cái gia đình Cappadora này. Reese nghĩ cái máy cátxét giống một cái kẹo que giúp Vincent không khóc than vì thằng em thất lạc đã lâu nay lại mất tiếp; chết tiệt, mất đi mất lại hoài! Cứ như là nó đã nguyền rủa ấy.
Ngôi nhà yên ắng hẳn đến bảy mươi phần trăm, đối với Reese thế cũng tốt. Họ chưa từng có những khoảnh khắc như thế này ở Cleavers, và mẹ trông có vẻ bình thường, mắt mẹ bình thản nhìn mọi việc diễn ra, không giống như trước đây cứ phải cố nhận ra xem thiên hạ đang làm gì.
“... cảm thấy thế nào về chuyện đó?” chú Tom đang nói.
“Dạ sao?”
“Xuống đất lại coi Reese.” Cái ông Tom quái đản này. Tiếng lóng của ổng dễ thường cũng xưa cả ba mươi lăm năm rồi – Reese lúc nào cũng mong ổng thốt ra từ “bảnh” – nhưng xem ra ổng đã cố hết sức rồi. “Chú đang hỏi khi biết Sam quyết định như thế thì cảm tưởng của cháu ra sao. Cháu có... bị sốc không?”
“Cháu á?” Reese ngạc nhiên hỏi. “Không. Cháu thấy giống một cú đá đít bố mẹ cháu hơn, xin lỗi chú vì cháu dùng từ thô thiển quá.”
“Ừ, hiểu rồi. Vậy thì, mùa hè tới này sẽ ra sao? Vẫn tập luyện để tham gia đội tuyển bóng rổ chứ?”
Reese không muốn nhắc đến vụ gặp gỡ lão Teeter Đầu-bã-đậu ấy chút nào. Nó đáp: “Có. Nhưng cũng có thể là không. Tất nhiên chú cũng biết là trong bối cảnh truyền thống của trường trung học thì cháu đang gặp khó khăn và bị thiếu động lực học thuật rồi mà.” Tom cười khì khì. “Nhưng bố cháu cứ nghĩ rằng nếu cháu không vào được đại học Wisconsin thì cháu sẽ rũ ra mà chết hay đại loại thế. Vì thế cháu phải đăng ký vào năm tới. Đăng ký thật sự ấy. Cháu sẽ không có thì giờ chơi bóng đâu, chú hiểu chứ?”
Chú Tom chắp mấy ngón tay lại. Sau ngần ấy năm thấy cử chỉ đó, Reese biết chú đang suy nghĩ ghê lắm.
“Cháu có ngủ được không?”
“Dạ được. Không có vấn đề gì.” Thật ra nó đã nói dối trắng trợn, nhưng một lần nữa, nó thấy chẳng ích gì khi đề cập đến chuyện ấy. Gần đây nó lại mơ thấy những cơn ác mộng chó chết ấy về thằng nhóc, tuần vừa rồi những hai lần. Chúng khiến Reese nổi khùng khi nghĩ rằng nó sắp sửa bị điên vì một điều gì đó nó còn chẳng thèm quan tâm, hay thậm chí chẳng nhớ đến nữa. Không nhớ nhiều. Nó thấy tim mình đập thình thịch. Ôi, mẹ kiếp, đừng, mẹ kiếp, đừng. Đừng vậy nữa chứ.
“Sao thế, Reese?” chú Tom hất chân xuống chồm tới trước hỏi.
“Không có gì, không sao. Chắc cháu sắp bị cúm hay gì đó thôi.”
“Chỉ thế thôi sao, cháu có chắc không? Ý chú là chuyện này khó chịu đó nghe Reese. Kéo thằng bé trở về. Cố mà thích nghi với hoàn cảnh mới. Sau đó nó lại ra đi, và lại phải cố mà thích nghi với hoàn cảnh mới đó.”
“Cháu chẳng phải thích nghi gì hết. Chẳng liên quan gì tới cháu.”
“Chú lại nghĩ là có.”
“Đó là công việc của chú mà. Chú lúc nào cũng phải nghĩ là có, nếu không thì chú sẽ thất nghiệp mất.”
“Cũng đúng. Nhưng chú biết vụ việc chết tiệt đó cũng làm cho cháu phải suy nghĩ. Còn mẹ cháu thì sao? Cháu với mẹ vẫn ổn chứ?”
“Đương nhiên rồi. Khi Sam đi rồi thì mẹ cháu mới phát hiện và trân trọng những tài năng hơi bị nhiều của cháu đấy. Cháu với mẹ chơi tennis đôi vào thứ Năm hằng tuần, rồi chơi bài bridge vào thứ Sáu....”
“Chỉ có bấy nhiêu mà kể mãi, Reese.”
“Vậy thì câu hỏi của chú cũng thế thôi,” Reese đáp lại. “Mẹ cháu nói chuyện với cháu có khoảng mười lần trong chín năm, mà hết tám lần là trong mấy tháng vừa qua. Chẳng phải lỗi của mẹ cháu nhưng nói chung thì mẹ cháu ghét cay ghét đắng cháu đấy.”
“Chà, chà, chờ chút anh bạn. Chú biết mẹ cháu không vuốt ve ôm ấp cháu nhiều, chúng ta có thể nói thế, nhưng chú chưa bao giờ có cảm giác rằng...”
“Chà, chú cứ thử nhìn mặt mẹ cháu đi. Mẹ nhìn cháu như thể cháu là cái thứ cặn bã dưới đáy tủ lạnh mà mẹ phải cạo cho sạch ấy.”
“Chú không nghĩ thế. Nhưng cháu lại cảm thấy thế mới chết chứ.”
“Chú Tom à, cháu đến đây... để xem... bốn năm rồi đúng không? Hay lâu hơn nữa? Chú gặp mẹ cháu được mấy lần?”
“Một hai lần gì đó.”
“Thấy chưa, nếu chú quan tâm con chú thì chú có đến kiểm tra chỉ một hoặc hai lần không? Cháu cóc cần, cháu chỉ còn một năm nữa bị úm trong gia đình thôi....”
“Hai năm chứ. Ít nhất là hai năm đó Reese. Còn bố cháu với Kerry thì sao? Đối với cháu họ không quan trọng à? Cháu không quan tâm đến những gì họ nghĩ sao?”
“Chắc chắn là có chứ,” Reese dừng lại một chút rồi đứng lên để nhìn bức ảnh ngựa nó thích nhất, bức có Tom và em gái chú ấy. “Em gái chú vẫn cưỡi ngựa à?”
“Không,” chú Tom buồn bã đáp. “Nó lên cấp hai rồi và nó muốn vô đội cổ vũ. Trông nó cứ như... như ca sĩ hạng dự bị trong ban nhạc rock ấy.”
“Chú Tom ơi là chú Tom – con bé đang muốn thể hiện mình thôi, chú hiểu không?” Reese giơ ngón tay làm điệu bộ xoắn xoắn tóc khiến chú Tom cười toe.
“À, chú biết không, giờ thì Kerry cũng cưỡi ngựa. Và bơi. Thổi sáo nữa. Rồi chơi bóng đá. Kerry đang chuẩn bị để khi lớn lên sẽ tham gia trong chương trình tạp kỹ một phụ nữ, vừa cưỡi ngựa vừa nhảy clacket vừa thổi sáo. Giờ thì nó đang phải còng lưng ra mà học.”
“Có thể nó nghĩ đó là cách làm người khác chú ý đến nó.” Cháu nghĩ đó là cách để nó được ra khỏi nhà. Cháu hiểu nó quá mà. Và đó cũng là lý do bố cháu cứ ở suốt bên nhà hàng Đám Cưới Trong Khu Phố Cổ. Đặc biệt là trong thời gian này.”
“Thế cho nên cháu thấy mình bị bỏ rơi?”
“Chú Tom à! Cháu mười sáu rồi. Cháu có còn đi nhà trẻ nữa đâu. Chỉ là... cái gia đình này chẳng phải kiểu gia đình đi chơi bowling vào các buổi tối thứ Sáu, chú hiểu không? Mà tạ ơn Chúa, vì nếu cứ như thế thì cháu nôn mất. Nhưng chắc chắn là bố cháu yêu cháu và bố cũng yêu Kerry nữa.”
“Nhưng mẹ cháu ghét cay ghét đắng cháu mà. Bà ấy lại là người cháu ở gần nhiều nhất.”
“Nếu chú muốn nói vậy thì tùy.”
“Còn cháu nói sao?”
“Cháu gọi là hai người phải sống cùng nhau tại sân bay, cùng một sân bay....”
“Và họ sẽ đi đâu? Từ cái sân bay ấy?”
“Cháu có nói là họ sẽ đi đâu đâu.”
“Nhưng cứ cho là như thế đi,” Tom vẫn tiếp tục sử dụng mánh lới cũ rích của mình.
“Nếu có thì mẹ cháu sẽ đi... lạy Chúa, cháu không có ý kiến.... chắc lên sao Hỏa quá. Và nếu mẹ cháu đi đường đó thì cháu sẽ đi... Siberia. Hay xuống địa ngục. Hay một nơi nào đó.”
“Tại sao mẹ cháu đã mất một đứa con hai lần rồi lại muốn đứa còn lại xuống địa ngục chứ?”
Cái kiểu nhịp-tim-ngắt-quãng lại xuất hiện trở lại nơi ngực nó. “Cháu không có ý kiến,” Reese bình thản nói. “Mẹ cháu bực với tất cả những vụ lùm xùm cháu đã gây ra ở trường. Cháu biết chứ. Nó làm mẹ cháu xấu hổ.”
“Nhưng cháu nói mẹ cháu muốn cháu xuống địa ngục cơ mà. Đó không phải là những gì hầu hết mọi người muốn cho một thiếu niên kém thích nghi, nếu cháu muốn gọi là thế.”
“Chú muốn gọi sao cũng được,” Reese liếc mấy con số màu đỏ trên chiếc đồng hồ. “Hết giờ rồi chú.”
“Quên chuyện giờ giấc đi Reese. Chú đã hủy cuộc hẹn kế tiếp của chú rồi. Còn sau đó là cuộc hẹn của bố cháu.”
“Cháu đến đây đâu phải để nghe bố cháu nói.”
“Ờ, khỏi lo chuyện đó. Mình đang nói về chuyện xuống địa ngục mà.” Nhân tiện nhắc tới chuyện đó, sao chú không xuống đó luôn đi hả? Reese lẩm bẩm một mình.
“Rõ ràng là mẹ cháu trách cháu.”
“Về chuyện gì chứ?”
“Về chuyện gì hả?”
“Cháu nghe câu hỏi của chú rồi đấy.”
“Vụ thằng nhóc về lại với ông George đó. Mẹ lúc nào cũng như nhắc cháu ‘Quan tâm nó hơn nữa đi,’ ‘Đừng khó khăn với nó quá’....”
“Cháu khó khăn với nó à?”
“Đâu có. Cháu từng ụp rổ với nó mà. Cháu chỉ không đọc truyện vào giờ đi ngủ cho nó thôi....”
“Nó quá tuổi nghe đọc truyện trước giờ đi ngủ rồi.”
“Ý cháu là cháu đối xử với nó rất bình thường, chỉ có điều cháu không quen chơi với một thằng nhóc lớp sáu!”
“Thậm chí với một thằng nhóc lớp sáu là em cháu, mà lại là đứa đã không gặp suốt chín năm nay à? Cháu không nghĩ như thế càng cần phải chú ý đến nó hơn sao, Reese? Hay là cháu phải cố gắng quá sức để làm như thế?”
“Chú Tom à!” Reese năn nỉ. “Cháu nghĩ cháu bị sốt rồi. Cháu đi đây.”
“Chú nghĩ cháu bị bệnh tôi-tội-nghiệp-quá thôi. Bố lơ cháu. Mẹ ghét cháu. Thậm chí đứa em gái nhỏ cũng bận rộn với bài vở tập tành của nó. Nghe sao giống Oliver Twist quá, cháu biết chứ, Reese?”
“Vậy cháu chịu thua, được chưa? Cháu chỉ biết là mẹ cháu nghĩ toàn bộ cái chuyện chó chết này là do lỗi của cháu, mà chú có biết đâu, vì chú có bao giờ gặp mẹ cháu ngoại trừ những lúc bà ấy diễn xuất... ở đằng kia, thật dễ thương....”
“‘Toàn bộ cái chuyện chó chết này’? Cháu muốn nói đến chuyện nó trở lại với ông George hả?”
“Không!” Reese ôm lấy người rồi đưa hai bàn tay vuốt mạnh xuôi xuống hai cánh tay để khỏi thét lên nữa.
“Vậy là chuyện gì?”
“Không có gì hết.”
“Là chuyện gì, Reese? Chú có thể ngồi đây đợi cả ngày đó.”
“Cái chuyện chó chết là ngay từ đầu đã đánh mất Ben. Chú hài lòng chưa?”
“Không. Mẹ cháu không nghĩ thế đâu.”
“Có.”
“Chẳng ai trách một đứa bé bảy tuổi vì đã không trông được thằng em nó trong một cái sảnh khách sạn đông nghẹt người, mà dù gì đi nữa...”
“Chú không biết đâu,” Reese khổ sở nói. “Chú không có mặt ở đó mà!”
“Mẹ cháu cũng thế.”
“Nhưng mẹ biết! Mẹ biết!”
“Mẹ biết gì chứ?”
“Mẹ biết rằng cháu...”
Cứ như thể nó lại đang mơ giấc mơ rượt đuổi ấy, lại thấy giấc mơ hiển hiện. Nó bắt đầu nghĩ đến cái mùi ấy, vào cái ngày Ben bị bắt cóc, cái mùi nước xốt trong cái chai ở nhà bếp của cái khách sạn, quyện cùng mùi phấn, mùi nước hoa phụ nữ. Và nó muốn nôn ra thảm, hay đứng dậy đánh cho cặp kính của chú Tom văng khỏi cái gương mặt Ai-len hồng hào tự mãn kia. Đồ cứt đái. Reese cố hết sức nói tiếp: “Chú Tom này, cháu chẳng biết cháu nói thế nghĩa là gì nữa. Mẹ cháu làm cháu sởn tóc gáy.”
“Có thể cháu mới là người làm mẹ cháu sởn tóc gáy.”
“Cũng có thể.”
“Có lẽ bà ấy đúng. Cũng có thể cháu đã đuổi đứa nhỏ đi. Có thể nó đã nói là cháu không muốn có nó ở bên cạnh. Rằng nếu có nó bên cạnh thì mọi người sẽ không còn chú ý đến cháu mỗi lần cháu biểu diễn nhào lộn bằng xe đạp nữa, đúng không, Reese?”
Reese úp mặt vào hai bàn tay. “Đừng hỏi cháu. Cháu không biết.”
“Chú nghĩ là cháu biết, Reese à. Chú nghĩ cháu biết. Chú nghĩ cháu biết và cháu sợ không dám kể cho chú nghe vì như thế sẽ đưa cháu đến một nơi cháu đã cố tránh xa trong một khoảng thời gian dài, đúng không hả Reese? Và phải mất rất nhiều thời gian mới đến được đó. Phải cố gắng rất nhiều. Mà dường như cháu chỉ thích đi con đường dễ dàng thôi.”
“Con đường dễ dàng?” Nghe cứ như thể mình huýt sáo ấy nhỉ, Reese nghĩ. Nó không biết những gì nó nói có bị tay cuồng phóng hỏa hay cuồng ăn nào đang chờ ngoài kia nghe thấy không. Ô, đúng rồi. Bị hủy rồi. Ít nhất thì cuộc hẹn kế tiếp đã bị hủy. Nó hạ giọng: “Nếu chú nghĩ rằng sống trong một gia đình quái gở như nhà Addam là dễ thì chính chú mới là người phải ngồi đây đó.”
“Chú chưa từng nói chuyện đó là dễ mà. Chú chỉ nói có thể có vài người đủ dũng khí để đến đó, và vài người lại không được can đảm như thế.”
“Dũng khí? Chú này, chưa có ai bảo cháu nhát gan cả. Họ đặt cho cháu rất nhiều tên, nhưng chưa bao giờ gọi cháu là đồ nhát gan.”
“Chú sẽ gọi cháu như thế đấy.”
“Vậy thì biến xuống địa ngục đi.”
“Chú tưởng đó mới là nơi cháu phải đến chứ.”
“Hay lắm chú Tom. Rất chuyên nghiệp.”
“Reese, cháu cũng có thể ngừng ở đây được rồi,” chú Tom thở dài. “Cháu sẽ mắc kẹt với chuyện này mãi thôi, cho đến khi cháu đụng phải gã nào đó đủ to con và đủ dữ dằn để nện cho đến khi cháu chịu khai. Đó là cháu vẫn còn may. Chú chỉ mong sao cháu đừng bướng bỉnh lôi cả nhà đi cùng cháu thôi.”
“Không có đâu. Cháu chỉ muốn họ để cháu yên.”
“Chú lại nghĩ cháu không muốn thế. Nhưng hình như mỗi lần có ai cố thân thiện với cháu là cháu lại mong tìm ra được cách để phỉ nhổ vào mặt người đó, đúng không?”
“Đừng,” Reese cảnh cáo.
“Sao hả, Reese? Sắp gây sự với chú à? Cháu trách cứ mẹ vì tất cả những rắc rối mà cháu đã gây ra như thế mà vẫn chưa hài lòng ư?”
“Trách mẹ cháu? Lạy Chúa, cháu đã cố giải thích với chú nhiều lần rồi. Là mẹ cháu! Chính là mẹ cháu đấy chứ! Mẹ biết cháu đã làm gì, và vì thế mẹ ghét cháu, còn cháu có trách mẹ đâu!”
“Cháu đã làm? Cháu đã làm gì nào?”
“Cháu đã làm gì hả? Cháu đã làm gì hả? Cháu đã thả tay nó ra! Và chú biết cháu đã nói gì không? Nói với thằng em dễ thương của cháu ấy? Cháu đã nói: ‘Biến đi.’ Cháu đã nói: ‘Biến đi.’” Reese nghĩ lúc đó nó sẽ khóc – nếu khóc được thì nhẹ nhõm biết mấy – nhưng nó đã không khóc được. Nó đang sôi. Sôi đến cạn kiệt. Đỉnh đầu nó đang dâng cao lên như nắp một ấm trà cho Tom có thể thấy hết ruột gan phèo phổi bên trong của nó.
“Reese,” giọng chú Tom nghe xa tít tắp. “Reese.”
“Hả?”
“Cháu có luôn ý thức được điều này không? Cháu luôn nhớ đến chuyện này à?”
“Cháu không biết.”
“Cháu biết.”
“Cháu đã luôn biết chuyện đó. Và cháu cũng không biết. Thật đó. Giống như nó đang ở trong một cái hộp. Nhưng khi thằng nhóc trở về nhà cháu lại nhớ ra. Lúc đầu thì ít thôi. Nhưng sau đó nhiều dần lên. Rồi đến những từ cháu đã nói.”
“Reese này, cháu thử nghĩ đi. Nghĩ một chút đi. Mẹ cháu không thể nào biết cháu đã nói thế. Mà cháu cũng có thật tâm muốn em cháu biến mất đâu.”
“Nhưng nó đã biến mất. Nó đã biến mất.”
“Sự thật là cháu không có ý đó và thậm chí cháu còn không biết những từ đó thật sự có nghĩa gì mà. Cháu chỉ là một đứa con nít mệt mỏi vì phải trông em trong khi mẹ mải mê tán chuyện với tất cả các bạn của mẹ. Có lẽ lúc đó cháu đang đói và chán nản....”
“Phải rồi, ai thèm quan tâm chứ. Còn mẹ vẫn ghét cháu.”
“Chú không nghĩ mẹ cháu lại ghét cháu, Reese à. Chú nghĩ mẹ sợ cháu.”
“Sợ... cháu?”
“Chú nghĩ mẹ sợ cháu sẽ biết chuyện của mẹ, cũng y như việc cháu sợ mẹ sẽ biết chuyện của cháu ấy.”
“Biết chuyện của mẹ? Mẹ cháu đã làm gì?”
“Cháu thử suy nghĩ xem, Reese. Cứ nghĩ đi rồi mình sẽ nói chuyện tiếp vào lần sau. Nó nằm trong ấy đấy, Reese. Cháu đã mở được cái hộp ra rồi. Đó là một việc làm khá can đảm, Reese ạ. Giờ thì mình phải nhìn vào bất cứ cái gì bay từ trong đó ra, và nếu cần thì mình sẽ đập cho nó bẹp dí, như một con bọ ấy. Được không?”
“Được.”
“Không phải lỗi của cháu đâu, Reese. Không phải lỗi của cháu. Giờ thì cháu không nhất thiết phải tin lời chú. Ngày xưa thiên hạ đâu có tin rằng có những thứ như nguyên tử vì họ không thể thấy được chúng. Nhưng vẫn có đấy.” Reese nhún vai. “Nghe này. Chú đã từng kể cho cháu nghe về cậu em nhỏ của chú rồi đó. Cậu em đã chết vì chứng đột tử ở trẻ em đó. Chú đã nói chú là người phát hiện ra nó. Nhưng chú chưa kể hết phần còn lại. Mẹ chú đã bảo chú lên đó để đưa cậu ấy ra khỏi cũi.” Reese ngước lên. Chú Tom đang nhìn vào một trong mấy bức tranh ngựa, ngay trên đầu Reese. “Và lúc đó chú bực lắm. Chú đã phát ngán vì phải bế các em đi chơi loanh quanh rồi. Bọn chú cả thảy là tám anh em, và tất cả mấy đứa lớn bọn chú phải chăm sóc cho những đứa bé, và điều đó làm bọn chú mệt bở hơi tai đấy. Thế là chú lên lầu rồi nắm lấy cánh tay của Taylor. Tay cậu ấy lạnh ngắt. Giống như... một trái dưa leo nhỏ trong tủ lạnh ấy. Lạnh và cứng ngắc. Và cháu có biết chú đã làm gì không? Hả Reese?” Reese gật đầu. “Lúc đó chú đang đọc mấy cái truyện tranh hài, mà mẹ chú cứ nhắc: ‘Lên bế em xuống đi. Lên bế em xuống đi.’ Mà chú thì chỉ muốn đọc cho xong truyện thôi. Thế là chú cứ ngồi đọc cho hết. Cuối cùng, khi chú lên đến nơi và thấy em chú như thế thì tay chú vẫn đang còn cầm tờ báo. Và chú trải nó ra phủ kín lên người cậu ấy với những mẩu truyện tranh hài đó. Chú chắc chắn lúc đó mình không biết, hay chú đã không cho phép mình biết, rằng cậu ấy đã chết. Nhưng chú biết là chú không cho mẹ chạm vào người chú trong vòng... nhiều năm. Mẹ chú nghĩ đó là hậu quả của việc mẹ chú đã làm: đã để chú đối mặt với sự việc kinh khủng đó khi bản thân chú cũng chỉ là một đứa con nít. Bà nghĩ chú sợ chết khi đang ngủ. Mà quả thật là thế. Nhưng đó vẫn không phải là lý do chính.”
Reese lắc lắc đầu. “Vậy thì là gì?”
“Vấn đề là mãi cho đến khi chú học trung học hay thậm chí khi vào cao đẳng thì chú mới biết.... Chú nghĩ là chú đã giết Taylor. Rằng chú đã chần chừ lâu quá nên cậu ấy chết vì đói hay vì một điều gì đó. Rằng nếu chú lên trên ấy sớm hơn, ngay khi mẹ bảo thì có lẽ cậu ấy đã có thể sống được, chỉ lâu hơn một chút thôi. Reese ạ, chú nghĩ thế khi chú lớn hơn cháu bây giờ đấy. Cho nên cháu biết không, khi nhìn cháu, chú có thể đoán được rằng cháu cũng có thể hiểu, chuyện đó là không đúng. Không thể nào đúng được.”
Reese lại gật đầu. Đầu nó to đùng, đập bình bịch như một quả bóng bay trên đầu một cây gậy trong cơn gió. Nó nghĩ đây là lần đầu tiên nó thấy nhức đầu đến thế, nhức đến nỗi nó suýt xin chú Tom một viên aspirin hay gì đó. Nhưng có lẽ chú Tom sẽ chỉ viết cho nó một toa thuốc thôi; bác sĩ không bao giờ đưa cho ta thứ gì để ta thấy khỏe hơn đâu. Phải qua cả một quá trình lâu lắc.
Không khí, Reese nghĩ thế khi rốt cuộc chú Tom cũng thân mật bóp nhẹ vai nó và để nó đi. Nó đã ở trong cái phòng triển lãm ngựa chết tiệt ấy hai tiếng rồi. Chúa ạ. Nó đã mở cái hộp ấy ra, và để làm gì chứ? Nó biết chú Tom là người tử tế, nhưng câu chuyện về đứa bé đã chết ấy – nó thật sự không hiểu; không ai thật sự hiểu được cả.
Reese quay xe đạp lên đường Hollendale về phía trường học. Trời đã chạng vạng rồi, mùa hè đã chấm dứt, Reese nghĩ. Cảm ơn Chúa vì hôm nay bố đã không đòi lái xe đưa nó đi. Có lẽ nó nên ngồi trên ghế ngoài khán đài sân vận động một chút. Hít vào một tí không khí. Coi thử quanh đó có ai không và chơi bóng một chút với người đó. Cổ nó như co rút lại, kéo đầu nó thụt xuống hai vai.
Nó rẽ vào chỗ đậu xe, đạp nhanh chân hơn, và rồi nó thấy cái xe. Cái xe Thunderbird cũ màu trắng, kiểu năm 1968 đã được sửa sang lại. Bảng số có chữ BG COCH mà cả bọn chúng nó đều biết cái gã chết tiệt mập địt đó muốn nói là “Big Coach – Huấn luyện viên Xịn,” nhưng đối với phần lớn bọn trẻ – đương nhiên là ngoại trừ đám cầu thủ trong đội A của trường – thì tụi nó gọi là “Con C. Bự” hay “Đũng Quần To” tùy theo hứng của tụi nó.
Lão Teeter. Cái lão bần tiện mập địt ấy. Có lẽ đang ngồi trong đó nghĩ cách ăn hiếp một đứa lớp chín khiến nó sợ vãi đái ra quần. Một lão già mập ú vẫn cố lái cái xe Beach Boys quanh thành phố. Teeter hả, Reese nghĩ, nó chạy chậm lại và cẩn thận giấu chiếc xe đạp của nó vào bụi rậm, đằng say một đống những thanh cọc để làm đường rầy xe lửa. Nó đút hai tay vào túi quần. Trời bây giờ tối đen.
Như thế lại càng tiện cho Reese.