Chương 32 --
Người bảo vệ trại giam kéo chiếc ghế bọc kim loại ra rồi ra hiệu cho Reese ngồi xuống.
Và sau đó ông ta lẳng lặng bỏ đi, như thể bốc hơi vậy. Nếu không có luồng không khí hắt đến từ cái cửa đóng sập lại thì Reese không biết là ông ta đã đi. Nó chăm chú nhìn bức vách ngăn bằng kính nhựa lốm đốm bẩn đầy vết tay thật rõ, giống như đường đi của mấy con ốc... nó không muốn nghĩ tiếp nữa. Theo phản xạ, nó đặt tay lên đùi rồi kẹp chặt hai cánh tay vào người. Nó không muốn mấy thứ đồ đạc với hàng đống vi khuẩn đó đụng vào người, vào da nó. Căn phòng hôi kinh khủng, có mùi tóc ám mùi khói thuốc, mùi giày bẩn làm nó buồn nôn. Đó là một phòng kho bé tí tẹo. Reese cố không thở, cố không hít những phân tử hôi hám ấy vào; nếu lỡ hít bất cứ thứ gì vào, dù là mùi chó đánh rắm hay mùi bánh mì nướng quế thì nó cũng trở thành một phần con người mình. Ôi, Chúa ơi, con muốn được sạch sẽ, Reese nghĩ. Con muốn được nằm trên giường của mình. Con cần cái bàn chải đánh răng của con. Đồng hồ của nó đã bị lấy đi, mà phòng lại không có cửa sổ; nhưng nó biết lúc đó là buổi sáng. Trời đã sáng rõ khi họ lái xe đưa nó từ bệnh viện đến đây. Và sau đó phải mất mười hai tiếng để lấy vân tay, để lấy đi bộ quần áo bình thường của nó; rồi họ bảo nó ngủ đi – và nó đã ngủ thật, dù ở đó ồn ào và có tiếng khóc lóc than van; nhưng nó chỉ ngủ được khoảng nửa tiếng. Họ dựng đầu nó dậy và nói rằng bố mẹ nó đang có mặt ở đó. Họ đã có mặt ở bệnh viện nhưng lúc đó nó còn đang phê vì phát đạn người ta đã bắn, nên chẳng nhớ bố mẹ nó đã nói gì, hay có chạm vào người nó không.
Giờ thì nó chẳng khá hơn chút nào. Nếu có ai hỏi, Reese sẽ không biết chắc là bốn hay bốn mươi tiếng đồng hồ đã trôi qua. Nhưng nó biết chắc chắn là thứ Bảy. Khi thấy mẹ nó đứng bên ngoài cửa, đột nhiên nó nhớ lại phòng cấp cứu trong bệnh viện. Quần jean màu đỏ. Mẹ vẫn mặc cái quần jean màu đỏ ấy.
Căn phòng thăm nuôi có vách ngăn được cách âm. Có một cái điện thoại màu kem bên phía này để nó có thể nói với mẹ nó khi mẹ vào. Nhưng nó có thể thấy được mẹ rồi, qua cái khung cửa kính hình chữ nhật dài của cái cửa đối diện, mẹ đứng nghiêng như thể cái khung kính đó là khung ảnh, đầu mẹ cúi xuống, mái tóc quăn đậm màu che khuất gương mặt mẹ.
Mẹ đang nói chuyện với ai đó, và khi mẹ lùi lại để cầm cái giỏ xách lên thì người đó xách lên giùm mẹ. Là dì Candy: đôi cánh tay dài như cánh thiên nga và mấy đầu ngón tay sơn màu nhũ không lẫn vào đâu được, thậm chí dì còn mặc một cái áo khoác màu xanh dương, cái kiểu áo mà nó chưa từng thấy dì mặc bao giờ. Dì vòng tay ôm mẹ Reese và vuốt vuốt tóc mẹ. Lúc đó, nếu được... thì nó sẽ đánh đổi tất cả để được nghe... Nó kê đầu mình lên cái quầy bọc mi-ca, cố không co rúm người lại khi chạm vào đó. Cách âm – đúng rồi. Lại một chiến thắng khác của kỹ thuật – ô, nhưng không phải. Nó vẫn có thể nghe mẹ nó nói: “... không ở nhà là tốt hơn à?”
Nhưng giọng dì Candy giờ đã lớn hơn, cái bà dì tốt bụng ấy. Vẫn là cái giọng quen ra lệnh cho những người nói nhỏ hơn dì.
“Nhỏ thôi, nhỏ thôi,” dì nói và rồi: “... thậm chí hôm nay có thể sút nó ra, dù về mặt kỹ thuật thì, em cũng biết đó, phải có các thủ tục giam giữ đối với một đứa trẻ vị thành niên, nên ta đành phải chờ đến chiều thứ Hai thôi, sớm nhất rồi đó. Nhưng Bethie này....” Họ đang đứng dựa lên cửa ra vào như thể họ không nhận ra rằng nó đang ngồi đây, ngay tại đây, chỉ cách họ chưa đầy một mét, cách có một bức vách bằng kính nhựa dầy chỉ hơn hai phân. Chào mẹ. Chào dì Candy. Họ không nhìn nó. “... để nó ở đây vào dịp cuối tuần này thật không tốt chút nào.” Reese thấy mồ hôi nó chảy dọc xuống xương ức. “Em cũng biết là có một loại trẻ con sẽ tiếp cận với lũ bạn nhỏ ở trong đó để học vài trò xỏ lá....” Reese bị mất một đoạn khi dì quay mặt đi nhưng rồi lại nghe “... làm thằng bé sợ chết khiếp đi được. Ý chị là họ đang cân nhắc có nên khai cho cảnh sát biết vụ hãm hiếp để lơ vụ hêrôin kia đi không. Bên tám lạng, bên nửa cân, hai tội đều nặng như nhau. Quả là mạo hiểm, Bethie à... nhưng đây chỉ là một thằng nhóc say xỉn ăn cắp một cái xe, và ẩu đả với cảnh sát... chuyện nhỏ ấy mà, Beth.”
Chuyện nhỏ? Hay không nhỏ? Reese cố điều hòa cái nhịp thùm thụp trong tim nó, cái nhịp đập ấy làm nó không nghe được nữa. Rồi tim nó càng đập dữ hơn, thình thịch hơn.
Ở bên ngoài, mẹ nó ngửa đầu ra sau kêu đánh bộp một tiếng.
Candy nói tiếp: “Chị không muốn làm em sợ, nhưng với tất cả những gì Reese đã làm từ trước đến giờ thì, em biết không... nó là một đứa trẻ phạm tội. Nó chưa có tiền án tiền sự. Đây là vụ chống đối xã hội lớn đầu tiên của nó... Beth, em hiểu chị đang nói gì chứ.... Trường hợp này thì vào trường giáo dưỡng, đặc biệt là với những chuyện cũ nó đã gây ra....”
Ôi lạy Chúa, Reese nghĩ. Đó là điều tốt nhất mình đạt được, hay là điều tệ nhất?
“... dạy cho nó rằng thế giới này không nợ nó cuộc đời nào dù nó có phá phách đến đâu chăng nữa hả?” Mẹ nó hỏi, giờ thì giọng mẹ đã lớn hơn một chút.
“Chị không nghĩ là thế giới này nợ nó một cuộc đời, Beth ạ. Nhưng nợ nó một lời xin lỗi thì có,” Candy nói.
“... với tất cả tụi em. Còn Sam thì sao chứ?” Lại vẫn cứ thế, mẹ à, Vincent nghĩ. Con đang ở trong tù đây, và chúng ta lại phải tìm cách để dạy dỗ đứa con hoang đàng đó nữa. Ai muốn mẹ có mặt ở một nơi nào đó ngoại trừ chỗ này chứ. Ai nhảy ra khỏi cửa sổ tầng hai để trốn mẹ. Ai ghét mẹ cay đắng nào. Phải mà, mẹ, chúng ta cùng thảo luận về Ben, bí danh Sam nhé.
Candy nói: “Ben cũng thế. À, là Sam. Nhưng khi Reese gây ra vụ này thì nó không muốn làm ra vẻ ta đây đâu...”
Reese nghe một giọng khác, nhỏ xíu, là bố. Ồ, Chúa lòng lành. Và dì Candy đáp lại: “Đúng vậy đó Pat. Em biết toàn bộ vụ việc chết tiệt này rồi đó. Trẻ con sẽ làm gì nếu chúng đang bị tổn thương, trẻ con như Reese ấy. Nó sẽ không đến bên em và nói: ‘Bố ơi, con không cố ý làm cho Sam ra đi đâu dù con chẳng hoàn toàn hối tiếc khi nó ra đi. Điều này làm con bực mình quá.’ Chúng không thể làm thế được – đặc biệt là Reese – vì thế nó phải làm một điều gì đó điên điên, một điều gì đó quan trọng khiến mọi người chú ý đến cách nó cảm nhận về chuyện này...”
“... lỗi của nó ư?” Đó là giọng của mẹ.
“Ôi, Beth,” dì Candy nói, giọng dì có vẻ cáu. “Em biết nó nghĩ mọi chuyện đều là lỗi của nó mà. Và em cũng hiểu mà, Beth, chị không muốn làm em sợ – nỗi sợ của em đã lớn bằng của cả mười người rồi – nhưng em biết có bao nhiêu vụ tai nạn xe là do con nít muốn tự tử không? Em biết điều đó không? Chị không muốn quy trách nhiệm trong vụ này, nhưng cứ thử nghĩ đến những gì nó sắp phải trải qua đi...”
Lỗi của ai chứ? Không phải của mẹ, mẹ à. Reese xoa xoa cổ. Da nó nhớp nháp; nó đang phải tiếp nhận từng hạt bụi của cái chốn này.
Và rồi bỗng dưng bố nó hét lên: “... thỉnh thoảng phải chú ý đến nó chứ, nó sẽ biết là em có chú ý đến nó dù nó đang ở trên phòng hay đang chơi đâu đó!”
“Này, Pat, tối qua trong khi mọi người đang ăn uống tại nhà hàng Đám Cưới Trong Khu Phố Cổ thì con trai anh lại lẻn vào nối dây nổ máy xe của thầy giáo đó,” Beth bình thản nói, nhưng giọng vẫn the thé.
“Tại sao em không có tấm lòng độ lượng của một bà mẹ, hả Beth?” Reese có thể nghe thấy tiếng bố, dù nhỏ nhưng nó biết bố đang hét lên. Nó có thể hình dung ra bố đang ưỡn ngực ra. Nó ghét cái điệu bộ gà trống đó lắm, cái điệu bộ thường sẽ kết thúc bằng một cú đâm xuyên qua một cái cửa dán giấy bồi. “Tại sao em không thử làm như thế chứ?”
“Pat,” Candy nói. “Thôi đi.”
Cánh cửa sau lưng nó lại cọt kẹt. Là tay nhân viên bảo vệ ít nói. “Ít phút nữa họ sẽ vào đây, Vincent. Họ đang nói chuyện với cảnh sát trưởng.”
Cảnh sát trưởng. Nó mỉm cười. Nó không nhịn được. Cảnh sát trưởng Bliss. Viên cảnh sát đáng yêu đã tìm được Ben Cappadora. Dù dì ấy không thực sự tìm ra được nó. Dù dì ấy không thể tìm ra được nó trong suốt chín năm, chỉ cách đồn cảnh sát có hơn một cây số. Thôi được, dì Candy. Một hành động quả quyết. Cứ làm đi. Nó đưa hai tay lên che mặt. Tổ bà mấy cái con vi khuẩn này chứ. Và rồi cánh cửa trước mặt nó mở ra, và mẹ nó kia, trông vẫn thế, vẫn như mọi ngày, đang săm soi nhìn cánh cửa bẩn thỉu và chiếc điện thoại đầy ghét và cả nó nữa, gầy gò trong bộ đồ tù màu xanh lá cây, mẹ nhìn như thể tất cả đều là những vật vô tri vô giác, rồi mẹ ngồi xuống. Nó thấy bụng nó nhộn nhạo và có vị chua chua của rượu đào đến nỗi khi nhìn mẹ nó lấy mu bàn tay nhỏ nhắn mạnh mẽ chà chà lên hai má y hệt một con gấu trúc Bắc Mỹ, giống hệt cảnh mẹ nó mặc áo choàng và làm như thế ở trong bếp, cảnh này nó nhớ rất rõ nên nó muốn khóc quá, và rồi nó nghĩ nó sắp nôn mất. Nó bèn ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Vincent,” mẹ nói.
“Chào mẹ.”
“Con khỏe không?”
“Tốt thôi.”
Họ ngồi đó. Mẹ nó hít vào bằng mũi và thở khì ra bằng miệng. Vincent thì tập trung vào việc nuốt nước bọt, nuốt nước bọt. Có lẽ mẹ sẽ xỉ vả mắng nhiếc mình. Mẹ sẽ mắng mình xối xả. Bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào trên cái thế giới này cũng sẽ làm như thế. Rốt cuộc thì sẽ là một lần mắng chửi ra trò đây. Nó nghĩ nó đáng bị như vậy lắm. Phải không mẹ? Nó nhìn mẹ và co người lại chuẩn bị. Nhưng mẹ nó chỉ ngồi đó lặng thinh. Cuối cùng, dường như mẹ nghĩ ra được điều gì đó.
“À, con có cần gì không? Ý mẹ là có cần đồ đạc gì ở nhà không? Vì mẹ nghĩ rằng con sẽ phải ở lại đây một hay hai ngày vì bây giờ là cuối tuần rồi....”
Và học cái bài học của con như một thằng nhóc ngoan, Reese nghĩ, và cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. À, có, mẹ à, thật ra thì con cần vài thứ. Con cần ra khỏi cái nơi bẩn thỉu chết tiệt này, nơi mà đèn cứ sáng choang chiếu thẳng vào mặt cho dù con có quay đi chỗ nào chăng nữa, còn cái gã ở giường bên cạnh thì cứ nhìn chòng chọc vào con như thể con là cái hamburger đặc biệt, và cả cái thằng nhóc mười ba tuổi ở phòng bên kia cứ khóc suốt đòi bà ngoại nó. Rồi lại còn một thằng con nít cắt cổ bạn trai mẹ nó bằng dao cắt thịt bò bít tết nữa chứ. Đúng rồi, con cần vài thứ, mẹ à.
“Không, con không cần gì hết,” nó đáp.
“Con chắc chứ? Trông con xanh lắm. Con có bị đau bụng hay khó chịu ở đâu không?”
Reese phải quay mặt đi chỗ khác. Cứ như thể mẹ nó thấy cái chất axít nồng mùi rượu chạy lên chạy xuống dọc theo thành bao tử của nó như mấy ánh đèn trong chương trình nhạc nước ấy. Cái thằng bạn Schaffer ngu ngốc của nó lấy đâu ra cái thứ cặn bã ấy nhỉ? Người lớn cũng thật sự uống thứ đó à? Mà tại sao nó lại chọn Schaffer chứ? Chẳng có lỗi lầm nào là nhẹ cả, Cappadora ạ, Reese nghĩ. Nó lại cố không bật khóc. À, giờ thì mình biết rồi. Mình biết người ta nói những gì với con cái họ ở trong tù rồi. Mắc ói quá. Nhưng nó buộc miệng nói trước khi kịp ngậm miệng: “Con đau đầu quá.”
“Dì Candy bảo con nên nói cho một trong các cô chú cảnh sát kia nếu con thấy khó chịu nhé, họ có thể lấy cho con một thứ gì đó.”
“Họ không thể lấy cho con được một viên aspirin. Con đã hỏi rồi. Họ nói phải có y tá hay đại loại thế. Mà cũng phải mất vài tiếng đồng hồ.”
“Mẹ có một viên aspirin đây,” Beth vừa nói vừa đưa tay lục tìm trong ví. Reese mỉm cười đưa tay đập đập vào tấm vách ngăn bằng kính nhựa. “Ôi, mẹ quên mất. Ôi lạy Chúa, Vincent. Đầu con có chảy máu không?”
“Không.”
“Ôi, cưng. Ờ... con muốn gặp bố không?”
Lặng lẽ lui vào sau cánh gà, Reese nghĩ, vai trò của mẹ là thế đó. Nó sắp sửa gật đầu thì bỗng dưng nó nhận ra rằng mình không muốn gặp bố, có lẽ không bao giờ nữa, mà đặc biệt không phải ở đây, không muốn thấy hai quầng thâm xì dưới mắt bố, hay thấy bố sẽ cào cào mái tóc mình rồi với tay tới cái vách ngăn như thể bố muốn chui qua đó rồi bế Vincent lên. Nếu muốn gặp bố thì nó sẽ phải đối mặt với mấy chuyện đó. Vì thế nó đáp: “Bây giờ thì chưa đâu mẹ. Con muốn ngủ một chút.”
“Thôi được,” mẹ nó nói và có vẻ hơi hoảng. Nó nghĩ lúc đó mẹ sẽ đứng lên ra về, nhưng thay vì thế, mẹ lại chống cả hai tay lên quầy phía bên mẹ rồi kẹp điện thoại vào vai. Mẹ với tay lên chạm vào vách ngăn. “Vincent này. Mẹ muốn hỏi con một chuyện.”
Vincent ngạc nhiên quá. Sự chủ động trò chuyện nhiều đến mức này, từ mẹ nó, xem ra ngang bằng với cả một liên hoan phim. Sợ thật, nó nghĩ. Mẹ biết đây là lúc thuận lợi nhất. Mẹ sẽ hỏi tại sao mình lại làm thế – liệu lúc đó mình có đang định tự tử hay bày ra thêm trò gì đó không. Mẹ sẽ hỏi mình rằng mình đang cố gây ra chuyện gì với....
“Sao ạ?”
“Ben đang ở đây.” Mẹ lắc đầu. “Sam đang ở đây.”
“Ôi, mẹ kiếp.” Những con người. “Mẹ đưa nó đến đây làm gì vậy?” Để răn đe nó tránh xa một cuộc sống đầy tội lỗi? Để gặp một bằng chứng sống ư?
“Nó đòi đến.”
“Làm sao nó biết được chứ?”
“Bố con đã nói với nó.”
“Sao bố lại đi kể với nó?”
“Bố nghĩ... Con có thể hình dung ra được mà, Vincent. Tai nạn này được chiếu trong chương trình tin tức trên tivi. Tin cuối ngày. Họ không định nói tên con ra vì con vẫn còn vị thành niên, nhưng vì Ben, con biết đó, họ nói đó là anh của Ben Cappadora. Thật chẳng ra gì. Và rồi đương nhiên là chỉ mười lăm phút họ đến đầy sau sân nhà mình. Sáng nay Sam đã xem được cái tin đó. Nó gọi điện về. À, không, ông George gọi điện rồi đưa ống nghe cho Sam. Ông ấy nghĩ rằng Sam muốn biết xem con có bị thương không....”
“Sam hả,” Reese nói trong cơn phừng phừng lửa giận. “Nếu con có đang chết cháy thì thằng Sam cũng không muốn biết đâu mẹ. Chuyện chó chết gì nữa đây?” Reese sẵn đà nói tiếp: “Thậm chí con cũng không nghĩ là mẹ có thể đem trẻ con vào đây. Trừ những đứa đang ở trong này rồi.”
“Dì Candy nói không sao.”
“Nó nhất thiết phải vào đây gặp con... kiểu như để trị liệu tâm lý phải không? Đó là một kiểu chữa bệnh hả?”
“Mẹ không cần biết là nó có phải vào hay không, Vincent.” Mắt mẹ nó giờ tối sầm lại, không còn tí xanh nào. Mẹ nhìn nó soi mói. “Mẹ không cần biết con có gặp nó hay không. Nó muốn gặp con. Mẹ nói mẹ sẽ báo cho con biết. Nó đề nghị bố mẹ đưa nó đi theo. Cho nên bố mẹ đã đưa nó đi theo.”
Reese nghĩ Mẹ hiểu rõ rằng khi nào người ta nói mình muốn làm gì cứ làm, người ta chẳng quan tâm thì thật ra mình luôn phải làm theo ý người ta muốn. Nó đưa tay ra hiệu cho mẹ.
“Được rồi. Mẹ sẽ xuống đưa nó lên. Nó ở dưới lầu ấy,” mẹ nói.
“Sao cũng được.”
“OK.”
“Mẹ này.”
“Gì thế?”
“Con gặp chú Tom được không?”
“Tom...”
“Chú Tom Kilgore... mẹ biết chú ấy mà?”
“Ưmmm... Mẹ không biết nữa, Vincent. Họ nói chỉ có ruột thịt mới được vào thăm thôi.”
“Nhưng con có thể gặp Sam mà.”
Cái cách mẹ nhìn mình, Reese nghĩ. Mẹ ghét mình thật. Mình biết mẹ ghét mình, nhưng giờ mẹ thật sự ghét cay ghét đắng. Nó định xin lỗi, định lúng búng nói gì đó, nhưng rồi mẹ nó nhỏ nhẹ: “Sam là ruột thịt với gia đình mình.”
“Đúng rồi. Con quên.”
“Nghe này, mẹ sẽ hỏi dì Candy xem liệu có thể gọi điện cho chú Tom được không.”
“Thôi, bỏ qua chuyện đó đi mẹ.”
“Không, để mẹ hỏi cho... Và có lẽ gọi cho một luật sư nữa dù mẹ không biết liệu...”
“Vì con không biết liệu chú ấy có biết vụ này không.”
Trông mẹ đờ hẳn ra nên nó nhắc mẹ: “Con muốn nói là chú Tom ấy.”
Beth thở dài đánh thượt. “Ôi, Vincent, chú ấy biết chứ. Mẹ nghĩ là mọi người ở bốn tiểu bang đều biết.” Mình muốn đấm mẹ một cú quá, chỉ một lần này thôi.
Reese đứng dậy gõ nhẹ vào cánh cửa nhà giam. Người bảo vệ trại giam vẫn đứng đó, nhưng ông ta ngáp một cái thật dài như thể Ủa, mình mới nghe tiếng ruồi bay hả? Reese nắm bàn tay lại rồi đấm mạnh hơn.
“Có chuyện gì?” người bảo vệ hỏi.
“Cháu muốn một ly nước, được chứ?”
“Không có nước.”
“Không có nước?”
“Ở đây không có nước. Muốn uống cà phê không?”
“Cháu không cần nước đóng chai....”
“Ở đây tôi không lấy nước được. Muốn cà phê không?”
“Cháu mới mười sáu thôi chú. Thậm chí cháu cũng không uống cà phê,” Reese năn nỉ, và rồi nói thêm: “Không uống nhiều.”
“Để tôi xem có kiếm được tí nước ngọt có ga nào không.”
Khi người bảo vệ đóng cửa lại, Reese thấy căn phòng như đang ép vào người nó. Căn phòng trở nên nhỏ xíu, rất nhỏ. Và những hột bụi bẩn trên tường và dưới sàn nhà nhảy nhót trên lớp vữa và gỗ màu vàng và kem, kiểu trang trí duy nhất ở đây. Nó không mắc bệnh sợ bị ở trong tù; nó nhớ lại cái ô vuông nơi cầu thang, nơi tất cả bọn chúng có thể trốn, và những thành trì bằng tuyết....
Reese thậm chí không thấy thằng nhóc. Nhưng Sam đã cầm ống nghe trên tay rồi. Reese cầm ống của mình lên.
“Mày vô đây bao lâu rồi?” Nó hỏi.
“Mới một phút thôi.” Trông thằng nhóc sợ chết khiếp, và trông nó... nhỏ xíu. Nó teo nhỏ lại. Nó mặt một cái áo bóng chày.
“Anh có sao không?” thằng nhóc hỏi.
Bỗng nhiên Reese nhớ lại cái hình ảnh của một trong những phim cũ của Pat O’Brien mà bố đã để cho nó xem với bố vào giữa khuya, trong đó Jimmy Cagney là một tên tội phạm rất khôn khéo sắp sửa bị đưa lên ghế điện, còn Pat O’Brien đóng vai một linh mục là bạn cũ của hắn từ khi còn nhỏ; ông đến nhà tù xin Jimmy Cagney hành động như một kẻ hèn nhát khi hắn sắp bị lên ghế điện để tất cả đám con nít trong khu vực quanh đó không nghĩ gã tồi tệ này là một anh hùng hay đại loại thế. Reese bắt đầu cười phá lên. Nó không nín được.
“Sao vậy? Chuyện gì buồn cười thế?” Sam hỏi.
“Không có gì... Tao... không có gì. À, Sam, rất vui khi được gặp mày ở đây.”
“Anh có sao không?”
Reese tự động đưa tay lên sờ vào miếng băng dán sau đầu nơi họ may mấy mũi... nó hơi nhưng nhức. Nó vẫn không hiểu vì sao đằng sau đầu của nó cùng với đằng trước xe của Teeter lại tông vào một cái cột đèn.
“Tao không sao. Vết thương này không đau.”
“Anh có phải ở trong này lâu không?”
“Ờ, từ năm đến mười năm,” Vincent đáp rồi nhìn thằng nhóc và nghĩ Làm vậy thì tởm quá. “Không, tao không biết, Sam à. Tao đoán là... tao biết có mấy đứa làm những chuyện như vậy và chúng phải đi đến một trong những trường này...”
“Trường cải tạo. Mẹ Beth nói là cũng không chắc lắm.”
“Ờ, nó giống một nông trại, ấy là tao nghĩ thế. Dành cho mấy thằng vị thành niên phạm pháp ấy mà. Tao cũng không biết nữa.”
“Anh đã làm gì?”
“Tao lấy xe của lão Teeter. Tao không định lấy luôn. Chỉ định đi một vòng thôi....”
“Huấn luyện viên Teeter ở trường trung học ấy à?”
“Đúng rồi, cái gã chó chết đó đó.”
“Mà tại sao anh không đem trả nó lại chứ?”
“Tao đã định đem trả rồi nhưng khi đang chở cái thằng đần chết dẫm Schaffer đó đi loanh quanh thì tao thấy mấy lão cớm, tao nhấn ga chạy nhanh hơn....”
“Lúc đó anh say phải không? Mẹ Beth nói thế.”
“Tao hơi quá chén... ờ, Sam, lúc đó tao say. Nhưng tao chưa từng làm điều gì tệ đến mức....”
“Để đến nỗi bị bắt.”
“Ừ. Rồi, Sam, mày muốn gì chứ?”
“Em có muốn gì đâu.”
Reese có thể thấy bố mẹ nó gần như xô đẩy nhau để nhìn vào cái cửa sổ hẹp, bố hơi vẫy tay với nó. Reese vẫy lại. Nó chẳng thể thấy bố trông có đau khổ không. Ít nhất thì bố cũng đang mặc quần áo hợp tông màu; đây là dấu hiệu cho thấy tình trạng của bố không quá tệ. Tệ. Nói đến từ tệ làm nó thấy khó chịu quá. Tại sao tự nhiên mình phải “giữ em” chứ? Tại sao không ai trong hai người đó ở đây với Sam? Chẳng phải chuyện này phạm luật hả, để cho một thằng nhóc vào thăm tội phạm nguy hiểm?
“Vậy sao mày lại ở đây chứ? Trò giải trí mới nhân buổi sáng thứ Bảy hả?”
“Em muốn biết anh có khỏe không.”
“Rồi, tao khỏe.”
“OK.”
Thằng nhóc đưa mắt nhìn quanh cái buồng.
Tự nhiên Reese nghĩ mình có thể ngủ, nó bèn thúc thằng nhóc: “Rồi sao, Sam?” Ngày hôm nay chấm dứt đi, càng sớm càng tốt.
“Chỗ này gớm guốc quá.”
“Ừ, gớm quá.”
“Lúc đó anh chạy nhanh không?”
“Tao không biết... chắc khoảng một trăm rưỡi....”
Sam chớp mắt rồi chòng chọc nhìn Reese. Nó cười toe toét. “Một trăm rưỡi cây số giờ hả?”
Và bỗng nhiên Reese thấy có lẽ ở đây nó nên cởi mở hơn. Thấy Sam có lẽ phải gặp không chỉ những chuyện khó chịu bình thường, mà còn hơn thế, sau khi chỉ mới quay lại với ông George và đủ thứ chuyện khác. Vài tuần sống ở nhà của nó sau “giai đoạn thử thách nơi xứ Cappadora”. Và giờ đến vụ chết tiệt này nữa. Nó là một đứa... Ôi, Ben.
“Nghe này, Sam. Tao không biết mày có hiểu nổi....” Reese hạ thấp giọng xuống. Cách âm mà, ngu quá. “Tao không biết mày có hiểu nổi những gì tao đã làm ngu đến mức nào không.”
“À...,” thằng nhóc nói. “Có. Em hiểu.”
“Ý tao là thật sự ngu, cực kỳ ngu đó.”
“Vậy sao?”
“Kiểu như tao là thằng đần đó Sam.”
“Không phải mà,” Sam nói.
“Tao là thằng hư đốn, và chuyện đó chẳng buồn cười, chẳng ngon lành chút nào,” Reese gần như thầm thì, chồm hẳn người về phía tấm chắn.
“Em chỉ nghĩ là...”
“Mày nghĩ gì, Sam?”
“Em đã nghĩ mình có thể là... bạn.”
“Bạn?” Reese mừng vì nó không thể chạm tay vào người thằng nhóc được. “Nghe đây, thằng ngố ạ. Thứ nhất, làm sao chúng ta là bạn được chứ, Sam? Tao không la cà với mấy thằng nhóc mười hai tuổi. Thứ hai là mày trở về, rồi lại biến đi, rồi leo ra leo vào cái cửa sổ đó... Tao thậm chí có biết mày đâu, Sam. Mày chỉ như một khái niệm thôi, hiểu tao muốn nói gì không? Và mày cũng đâu biết tao!”
“Đó đâu phải lỗi của em!” Thằng nhóc trông như muốn khóc. Reese có thể thấy Pat ra hiệu cho Candy gõ mật mã để anh vào. Ngay lập tức nó xua tay ra hiệu, cố làm cho bố yên lòng – Con có dạy nó mánh ăn cắp xe hơi đâu bố. Không cần phải cứu nó đâu.
“Tao biết đó không phải là lỗi của mày,” nó nói với Sam, bằng một sự kiên nhẫn và chu đáo mà Reese xem như một nỗ lực hiếm có. “Nhưng tao có cuộc sống riêng của tao, mày hiểu không? Mà ngay lúc này đây nó chẳng vui chút nào. Mày muốn gì ở tao chứ?”
“Anh là anh của em mà. Em không về nhà chơi vì em không biết mọi người bên đó có giận em đến mức chẳng muốn gặp em không. Nhưng... em nhớ anh. Cũng có những lúc em nghĩ lẽ ra mình không nên... như thế. Anh là anh của em mà.”
“Tao không phải anh mày!” Reese không nhịn được nữa rồi; nước mắt lăn dài trên gương mặt bẩn thỉu của nó; nó mệt quá rồi, mà cái thằng nhóc chết giẫm này nữa... “Nghe nè, nếu tao là anh mày thì mày muốn gì ở tao chứ? Tao sẽ phải vào trại cải tạo hay gì đó tương tự! Thậm chí bố cũng nghĩ là tao phải ở trong một căn phòng có tường lót đệm để nhốt người điên mà! Có lẽ tao không ... không còn tương lai. Thậm chí tao có lẽ còn không tốt nghiệp được nữa...” Reese chùi mắt và cố không khóc nữa. Đầu nó toàn mùi nước trong cái hồ đó – sự rã rời vô tận nó nhớ khi còn là một đứa nhỏ, khi nó cứ khóc mãi cho đến khi ngực rỗng tuếch, cạn kiệt.
“Em chỉ nghĩ là... Thôi được. Em đi đây,” Sam nói.
“Ừ, đi đi,” Reese đáp. Nhưng rồi nó nhăn mặt... “Sam... anh xin lỗi. Anh biết có lẽ em thấy đuối lắm. Cảm ơn em đã tới đây thăm anh. Nhưng chuyện là... anh phải làm sao để ra khỏi đây đã...”
“Em hiểu, và em...”
“Em mà hiểu gì. Đừng nói em hiểu vì em không hiểu đâu. Suốt cuộc đời em đã làm điều gì sai trái đâu! Em chỉ là một thằng nhóc. Và lại là một thằng nhóc rất ngoan ngoãn. Nghe này, khi nào về nhà, anh sẽ đến đón em rồi mình đi mua thứ gì đó để ăn, được chứ? Hay mình đi chơi bida hay gì đó, được không?”
“Ở đâu?”
“Sao?”
“Mình có thể đi đâu?”
Reese thở dài. “Anh không biết nữa. Bất cứ chỗ nào mình có thể đi bộ đến. Có thể anh không được lái xe cho đến ... chắc hai chục năm nữa quá.”
“Mình tới nhà hàng Đám Cưới được không?”
“Thôi. Không tới đó. Anh muốn nói là đi ăn cỡ cái hamburger thôi.”
Giờ thì đến lượt thằng nhóc thở dài. “OK. Em chỉ muốn anh đừng nghĩ là em tin lời người khác nói rằng anh điên thôi.”
“Chà, anh điên thật mà. Nhưng ai nói anh điên?”
“Ba em.”
“Ông George?”
“Dạ.”
“Ông ấy nói vậy hả? Nói nhiều lắm hả?”
“Cũng gần gần như thế.”
“‘Gần gần như thế’ là sao?”
“À, ba em nói thế.”
“Được rồi. Thôi nào. Ông ấy nói sao?”
“Ba nói... ba nói...”
“Sao?”
“Khi em còn ở nhà anh, ba thường nói: ‘Coi chừng thằng bé đó nghe Sam. Coi chừng nó đó. Nó không tốt đâu.’”
“‘Không tốt’ à?”
“Dạ, nhưng em không nghĩ... Em muốn nói là em thương ba em nhưng ba không hiểu... Ba nghĩ anh sẽ làm hại em hay gì gì đó.”
Và anh sẽ làm thế đó, Reese nhủ thầm, rồi đưa tay lên ra hiệu cho người bảo vệ, nhưng thằng nhóc lại nói: “Chờ chút, được không anh Reese?”
Reese lại thở dài. Căn phòng sẽ phình ra.
“Em phải nói với anh chuyện này.”
Reese uể oải ra hiệu cho nó nói tiếp. Sao? Chuyện gì?
“Em nhớ lại một chuyện khi em còn nhỏ.”
Reese cứng người lại. Lạy Chúa, không. Không phải hôm nay. Mình không muốn nó nhớ ra vào ngày hôm nay. Mà dù gì đi nữa thì nó cũng không thể nhớ đâu, vì lúc đó nó chỉ là một đứa bé xíu, nó không thể nhớ được mấy từ đó đâu...
“Khi em còn ở nhà anh, mẹ Beth cho em coi cái rương. Cái rương ở chân giường anh đó.” À cái rương bằng gỗ tuyết tùng, Reese nghĩ. Cái rương to với cái nắp có đai. “Mẹ lấy ra hết mấy cái áo nhỏ xíu mà mẹ nói là của em. Rồi mẹ cho em xem mấy cái mền cùng mấy thứ khác nữa. Có mấy tấm hình nữa.”
“Rồi sao?”
“Mà em chẳng nhớ gì hết.”
“Ồ,” Reese thấy mệt quá. Chỉ cần thằng nhóc này không nhớ đến cái tiền sảnh đó thì nó cóc sợ gì nữa. Bao nhiêu, Reese nghĩ, còn bao nhiêu nữa chứ? Chừng này đã đủ chưa hả mẹ?
“Nhưng em nhớ cái mùi.”
“Cái mùi à?”
“Em nhớ mùi của cái rương bằng gỗ tuyết tùng ấy. Từ bên trong rương.”
Reese suýt làm rơi điện thoại trong tay. Cái hình ảnh mẹ đang giơ tay ra hiệu, đang nhún vai bên ngoài khung cửa, ý muốn hỏi Sam đã muốn ra chưa, giống như trên phim chứ không thật. Nó nhớ lại lúc còn nhỏ, khi nó chạy lên mấy bậc cầu thang ở Madison, chạy vào trong căn phòng nhỏ dành cho em bé Kerry nơi chúng đã tọng tất cả mọi thứ vào, để lôi ra nào hộp tã, nào quần áo và thì thầm gọi: “Ben, Ben, em ở đâu?” Rồi lại chạy xuống dưới nhà. Nghĩ đến cái máy sấy quần áo. Nghĩ rằng Mẹ sẽ giết mình mất nếu Ben lại ở trong máy sấy lần nữa và đang dần xám ngoét. Ben không có trong máy sấy. Mạch trên cổ nó đập thùm thụp. Nó không thể để mẹ nó nghe được. Mẹ sẽ rít lên. Mẹ sẽ túm lấy tóc nó.
“... chơi trốn tìm,” thằng nhóc nói.
“Anh biết,” Reese vừa nói vừa chỉnh lại cái điện thoại giờ đã trở nên nhớt nhợt trong bàn tay đầm đìa mồ hôi của nó.
“Rồi có lần em chui vào trong cái rương đó, đúng không? Chuyện đó có thật không?”
“Có. Em để cho cái nắp rương ụp xuống, rồi nó dính chặt cứng luôn.”
“Em biết mà! Em biết mà! Giờ em vẫn nhớ em đã nằm trong đó, trong cái khoảng tối đen đó – có những tia sáng lọt qua mấy kẽ hở nên cũng không hoàn toàn tối thui. Em cứ nằm trên đống quần áo hay gì đó, mà cái nắp rương thì cao quá, em không tài nào đụng được trừ khi em ngồi dậy. Ban đầu em gõ lên nắp rương nhưng không ai đến hết, rồi em nghĩ em không thể thở được, nhưng em vẫn thở được. Vì thế em chỉ nằm yên đó.”
“Còn anh thì chạy khắp nhà tìm em, hét lên bảo em thôi đừng núp nữa, hết vui rồi...”
“Nhưng em có nghe thấy anh gọi đâu...”
“Vì anh đâu có nói to được... Nói to thì mẹ nghe tiếng làm sao...”
“Rồi cuối cùng anh cũng đến mở được nắp rương ra...”
“Còn em thì nằm trong đó. Ở ngay đó. Chẳng sợ, chẳng khóc quái gì hết. Chỉ lẳng lặng đứng lên ra khỏi rương thôi.”
“Thấy chưa, chuyện đó đó. Đó là chuyện em nhớ.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện em không sợ ấy mà. Em đã không sợ vì em biết...”
“Biết gì?”
“Em biết rằng anh sẽ đến và tìm em.”
Và Reese vẫn có thể thấy nó, gương mặt trắng trẻo đầy tàn nhang của Ben, thình lình nhìn nó trân trân từ trong rương, giống như một em bé nằm trong nôi vậy. Và cả sự nhẹ nhõm, nhẹ nhõm hẳn như vừa trút được gánh nặng khi thấy Ben nhúc nhích rồi ngồi dậy. Nó day day tay Ben nhè nhẹ, và gọi thằng em là đồ ngu, rồi hỏi tại sao nó không la lên và dặn nó không bao giờ được trèo vào trong đó nữa. Nhưng Ben chỉ vừa nhảy từng bậc một xuống cầu thang vừa gọi mình là thỏ. Reese vẫn có thể nghe được cái giọng nó nói: “Thỏ. Thỏ. Thỏ. Nhảy. Nhảy. Nhảy. Anh làm như thế này được không, Vincent?”
Nó cố xua cái hình ảnh đó đi, cố nghĩ đến một bức ảnh nào đó, thậm chí những ánh đèn chói chang của chiếc xe cứu thương đêm qua. Reese thắc mắc liệu đây có phải là những gì bố nó đã làm khi bị nhồi máu cơ tim hay không, sẵn sàng đi vào cõi chết, quằn quại oằn người vì nhịp đập khác thường của quả tim. Cố quên hết mọi sự vì không thể nghĩ thêm về bất cứ chuyện gì nữa. Mình sẽ làm vậy ngay bây giờ, Reese vừa nghĩ vừa đưa bàn tay lên che mắt. Nếu chỉ cần muốn thôi mà chết được thì mình sẽ làm thế ngay, mình chỉ việc biến mất... Sự xấu hổ không phải một ý nghĩ. Sự xấu hổ có cả khối lượng và thể tích. Ngay lúc này, Reese nghĩ, mình sẽ nổ tung.
“Sao hả, anh Reese?”
Reese không thể nói được nữa; nó chỉ gật đầu.
“Đó là lý do em đến đây. Nếu anh đang thắc mắc. Để nói cho anh biết là em nhớ chuyện đó. Và để kiểm chứng xem chuyện đó có thật không. Vì từ đó em sẽ biết. Rằng em đã từng ở đó. Không phải em tưởng tượng hay thấy trong ảnh. Và rồi em có thể nghĩ về mọi chuyện một cách rõ ràng hơn. Những chuyện em phải làm, hay bất cứ điều gì. Có thể là không quan trọng, nhưng em muốn biết.”
“Tốt,” Reese lầm bầm, giọng nó khản đặc lại. “Thế thì tốt.”
“Còn chuyện này nữa. Em đã gọi anh là gì?”
“Hả?”
“Khi em còn nhỏ đó.”
“À... ờ... Vincent. Em gọi anh là Vincent. Và em luôn phát âm nó đúng chuẩn. Không ngọng tí nào.”
“Vincent. À, hiểu rồi. Vậy hẹn gặp lại anh sau nhé, Reese, được chứ?”
“Được,” Reese đưa tay ra hiệu cho mẹ nó; mẹ mở miệng nói. Mẹ đang bảo ai đó mở cửa cho Sam ra. Nhưng ngay khi nắm đấm đang xoay thì Reese gọi thật nhanh: “Sam này.”
Thằng nhóc đã bỏ điện thoại xuống; nhưng nó lại cầm lên: “Gì ạ?”
“Em có thể gọi anh là Vincent. Gọi vậy cũng được.”