← Quay lại trang sách

Chương 32 Sư đồ kiếp sau

Mái tóc dài buông xõa, phất phơ trong gió, gương mặt đó, vẻ trang nghiêm, cao quý và lạnh lùng đó, không một ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi, một vẻ đẹp thoát tục như vậy, sao có thể miêu tả bằng lời đây? Cả người không hề vương chút bụi trần, ngoài thần tiên ra thì có thể là ai được chứ?

Thần tiên, cô độc, không ai dám đến gần. Đứng trước vị thần tiên này, ai nấy đều cảm thấy mình nhỏ bé tới mức chỉ như hạt bụi giữa chốn trần ai.

Lần đầu tiên trong đời, con bé vứt hết thảy những lễ tiết và quy củ ra khỏi đầu. Vừa nhìn thấy chàng, mọi đau khổ trước đây đều tan biến, không còn dấu vết, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng cô độc tuyệt mỹ kia, bộ y phục trắng tựa tuyết lạnh lùng, băng giá. Con bé không dám ngước nhìn chàng nhưng rồi không kìm lòng được, nó ngẩng lên, len lén nhìn khuôn mặt tuấn tú đó.

Con ngươi màu đen sâu thăm thẳm, có thể nhìn thấu tâm can người khác khiến tim con bé đập thình thịch.

Trong nháy mắt, bóng người dưới gốc cây tùng cổ thụ đột nhiên biến mất. Là thật hay ảo giác? Con bé đang ngẩn người thì chỉ sau một khắc, chàng đã hiện ra ngay trước mắt nó.

Không một ngôn từ nào có thể diễn tả được nỗi khiếp sợ của Lạc Âm Phàm lúc này. Nếu chàng không lần theo hành tung của Ma tôn Cửu U thì đã không trở về Nam Hoa. Nhưng đúng lúc chàng chuẩn bị rời đi thì liền phát hiện ra hơi thở quen thuộc bao năm nay chàng chưa từng quên, làn hơi thở nhàn nhạt nhưng luôn khắc sâu trong tâm trí, khó có thể nói rõ, đến chính chàng cũng không hiểu tại sao lại như vậy, chỉ biết là sâu thẳm trong tâm khảm chàng có một thứ gì đó không thể tách rời, không thể từ bỏ. Cảm giác này vô cùng kỳ lạ mà chân thật, khiến chàng phải hạ mây xuống kiếm tìm, thậm chí quên cả việc ẩn thân.

Là ai đây? Trực giác đã cho Lạc Âm Phàm biết đáp án nhưng chàng không thể tin được. Đứa bé trước mặt vô cùng cung kính và cẩn trọng, không còn là khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng không có đôi mắt to tròn lanh lợi, thay vào đó là một gương mặt tròn, các đường nét trên khuôn mặt vô cùng tinh tế, khác hẳn những gương mặt tròn mập của những đứa trẻ khác. Đôi mắt phượng hơi xếch đẹp tuyệt trần, hàng mi dài, cong vút, không toát lên vẻ sắc bén mà quyến rũ vạn phần, nhưng cũng vì thế mà trông con bé không có vẻ ngây thơ, hồn nhiên vốn có của trẻ con.

Lạc Âm Phàm nhìn con bé đến tái cả mặt.

Trước mặt chàng không còn là tiểu cô nương xanh xao, vàng vọt năm nào nữa, mà là một đứa trẻ vô cùng hiểu lễ nghĩa, hết sức kính cẩn, xinh đẹp như một bông hoa, thế nhưng chàng biết rất rõ một chuyện, là nàng, nhất định là nàng!

Sao lại là nàng?

Đứa trẻ vô cùng thông minh, lanh lợi mà tinh quái đã từng làm mọi cách để thu hút sự chú ý của chàng, nép vào lòng chàng nũng nịu, thiếu nữ từng lẳng lặng gối đầu lên đùi chàng bên bờ Tứ Hải của Tử Trúc phong, thiếu nữ mài mực trên chiếc bàn trong đại điện của Trọng Hoa cung, thiếu nữ quỳ trên mặt đất cầu xin chàng đừng nóng giận giờ lại xuất hiện trước mặt chàng, chân thực và bất ngờ đến vậy…

Kinh ngạc, vui mừng, áy náy hay đau khổ? Mọi cảm xúc trên đời này không ngừng ào ạt tuôn trào trong lòng chàng, như mạch sóng ngầm. Mảnh hồi ức đã chôn sâu tận đáy lòng bấy lâu nay, những năm tháng sớm tối bên nhau, một vị thần tiên vô tình như chàng cũng không sao quên được. Khoảnh khắc chính tay giết chết Trọng Tử luôn là sai lầm lớn nhất cuộc đời dài dằng dặc này của chàng, có lẽ chàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho mình, nhưng ngay lúc này, nàng đang đứng ngay trước mặt chàng, chân thực hơn bao giờ hết.

Cảm giác này có thể nói là kinh ngạc, cũng có thể nói là vô cùng khiếp sợ.

Cánh tay phía trong ống tay áo khẽ run rẩy, mãi vẫn không thể chìa ra.

Đã khiến nàng phải hứng chịu bao nỗi ấm ức, còn làm bộ làm tịch không hay biết, chính miệng đã hứa sẽ mãi mãi bảo vệ nàng rồi chính cánh tay này lại giết nàng, chàng đã khiến nàng chịu biết bao khổ cực, giờ đâu còn có tư cách đứng trước mặt nàng nữa? Nếu nàng biết chàng làm tất cả những chuyện này, biết chàng thực ra đã biết mọi chuyện, biết người giết mình chết thực ra lại chính là người mà mình yêu thương, tin tưởng nhất thì nàng sẽ hận chàng đến mức nào đây?

Lạc Âm Phàm chậm rãi đứng thẳng người, giọng nói bình lặng như mặt nước hồ: “Ngươi tên là gì?”

Một lần nữa, hai ánh mắt chạm nhau, con bé hoảng hốt cụp mắt, ánh mắt của người này vô cùng kỳ quái, không thể nói rõ đó là cảm xúc gì, người xa lạ tuyệt đối không thể nhìn con bé như thế được, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy đau lòng.

“Gia phụ họ Văn, là người Ương Châu, khi tiểu nữ còn bé, có một vị tiên trưởng đã ban tên cho tiểu nữ, gọi tiểu nữ là A Tử.” Thật kỳ lạ, đến chàng là ai, con bé cũng không biết, vậy mà nó vẫn trả lời chàng.

“Văn Tử.” Chàng nhẹ nhàng nhắc lại tên con bé.

Mặt con bé lập tức đỏ ửng.

Là nàng, đúng là nàng rồi, năm đó nàng đã quỳ trước mặt chàng, ngượng ngùng nói tên của mình, vẫn cái dáng vẻ e thẹn này, giống con bé trước mặt như đúc, chỉ khác là “sâu” đã biến thành “muỗi” rồi. Là sự trùng hợp hay nàng vì chàng mà tới đây? Lạc Âm Phàm nhìn kĩ con bé hồi lâu, nói: “Người không nên tới Nam Hoa này.” [1]

[1] Trước Trọng Tử có tên là Trùng Tử, chữ Trùng có nghĩa là “con sâu”, giờ kiếp sau của nàng mang họ Văn 文, phát âm giống với 蚊 (con muỗi), đều đọc là /wén/.

Con bé kinh ngạc, chỉ nghĩ là chàng không muốn giúp đỡ nó, vội cúi rạp người, dập đầu. “Tiên mẫu của tiểu nữ đã qua đời, phụ thân cũng vừa mất cách đây hai tháng, trước khi khuất núi, người đã dặn dò A Tử nhất định phải tới Nam Hoa bái sư tu tiên. Giờ đây A Tử chỉ còn một mình, không có chỗ nào để đi nữa, xin tiên trưởng ban ơn. A Tử đã vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, quyết không sợ gian nan, vất vả, chắc chắn sẽ nỗ lực tu luyện chăm chỉ, sau này dù A Tử không lập nên nghiệp lớn nhưng cũng nhất quyết không làm gì mất mặt Nam Hoa.”

Lạc Âm Phàm nghe vậy thì tỏ ra hơi sửng sốt. Kiếp này của nàng chẳng khác gì một bà cụ non, dáng vẻ đã thay đổi, tính cách cũng thay đổi, duy chỉ có sát khí trên người là vẫn chưa tan biến, chỉ có điều luồng sát khí đó như bị một thứ gì đó giam hãm, không thể lộ ra, bình thường sẽ chẳng ai nhìn thấy, nhưng nếu dùng mắt thần tỉ mỉ quan sát một lượt thì vẫn có thể cảm nhận được. Như vậy có nghĩa là kẻ giấu mặt kia cố tình đẩy nàng tới Nam Hoa một lần nữa, mà sự việc cũng không chỉ đơn giản như thế. Chàng nên làm gì bây giờ?

Trước đây chàng đã quá sai lầm, thế nhưng chàng chưa từng muốn bù đắp lại lỗi lầm, tình nguyện sống mãi với cảm giác áy náy. Hôm nay ông trời lại đột nhiên mang cơ hội này tới đặt trước mặt chàng, tất cả những gì đã xảy ra giống một vở hài kịch khiến chàng càng không dám đối mặt với sự thật này.

Một chiêu Tịch diệt đáng lẽ đã khiến nàng hồn xiêu phách tán, nhưng là ai đã nhúng tay vào, giúp nàng thoát khỏi lưỡi kiếm của Trục Ba? Lúc đó, tâm trạng chàng không ổn định, chàng còn đang chìm đắm trong cảm giác xót thương nên không để ý mọi việc xảy ra trong điện.

Chết là kết cục của nàng, cũng có nghĩa là kết thúc mọi âm mưu, toan tính. Vậy thì lần này nàng trở về là có mục đích gì?

Sát khí vẫn chưa tiêu trừ được, đám người Ngu Độ chỉ cần tỉ mỉ quan sát một lúc là có thể nhận ra, khi đó họ sẽ xử lý con bé này thế nào? Đuổi nó khỏi Nam Hoa? Như vậy thì khó đảm bảo rằng kẻ đứng sau giật dây kia sẽ không dẫn dụ con bé nhập ma lần nữa.

Trong lòng biết rõ thế nào mới là kết cục tốt nhất nhưng chàng sao có thể làm tổn thương nàng lần thứ hai? Sao chàng có thể xuống tay với nàng lần nữa?

“Quay về đi!”

“Tiên trưởng?”

Chàng không nhìn con bé thêm nữa, lấy lại vẻ lạnh lùng khi trước, xoay người định rời đi.

“Xin tiên trưởng đừng đi vội!” Con bé nôn nóng đến nỗi níu chặt vạt áo Lạc Âm Phàm. “Sư phụ!”

Cách xưng hô vừa quen thuộc vừa xa lạ, khơi dậy những khúc mắc trong lòng mà bấy lâu nay chàng chỉ có thể dùng vẻ mặt lạnh lùng để che dấu, Lạc Âm Phàm đứng sững lại.

Con bé gọi chàng là gì? Chẳng lẽ con bé… nhớ ra chuyện gì sao?

Sắc mặt trắng bệch mà bình tĩnh đến lạ thường, chàng cúi đầu nhìn như muốn xác nhận điều gì đó.

Con bé cũng hoảng sợ, vừa rồi không hiểu sao nó lại thốt ra câu ấy, có phần hơi lỗ mãng với vị tiên trưởng này, rất sợ chàng sẽ buông lời trách móc. Trong cặp mắt phượng tràn ngập vẻ căng thẳng nhưng nó lại không muốn buông vạt áo chàng ra, rụt rè nói: “Tiên trưởng, cầu xin người, tiểu nữ không sợ bất cứ thứ gì, sẽ tuân thủ nghiêm ngặt môn quy của Tiên môn, không tin thì người có thể ra đề khảo nghiệm tiểu nữ.”

Trên đôi tay bé nhỏ đó có một vết máu.

Phụ mẫu của con bé đều đã chết, chẳng lẽ chàng lại để con bé lưu lạc nơi đầu đường xó chợ nữa sao? Năm đó, trên cánh tay gầy guộc của Trọng Tử cũng đầy những vết thương đã lành sẹo, nàng đã òa khóc mà nhào vào lòng chàng tìm kiếm sự che chở, bảo vệ nhưng cuối cùng, chính chàng là người làm nàng tổn thương nhiều nhất.

“Do tiểu nữ sơ ý vấp ngã…” Làm bẩn quần áo của chàng, trong lòng con bé tràn ngập sự áy náy, nó buông tay ra, cố gắng trấn tĩnh. “Cầu xin tiên trưởng thu nhận tiểu nữ. Nếu tiên trưởng khăng khăng muốn rời đi, A Tử có ngăn cũng không được, chỉ nguyện quỳ ở đây mãi, có thể một ngày nào đó chưởng giáo và các tiên tôn sẽ biết sự thành tâm của tiểu nữ.”

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Lạc Âm Phàm nhìn con bé hồi lâu, rốt cuộc cũng gật đầu. “Đến Lục Hợp điện thôi, ở đó ta sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử.”

Tay áo dài khẽ lay động, trên đỉnh đầu, tiên sơn lại xuất hiện, có một dãy bậc thang bằng đá dẫn thẳng tới cổng núi.

Dễ dàng vậy sao? Không cần khảo nghiệm sao? Chàng bằng lòng thu nhận nó làm đồ đệ? Con bé hoài nghi mình đã nghe nhầm, đang muốn hỏi lại thì người trước mặt đã không thấy đâu nữa rồi.

Bầu không khí trong đại điện Nam Hoa vô cùng tĩnh mịch, hơn một trăm đứa trẻ nín thở đứng đó. Đứng phía trước là một thiếu nữ tầm mười ba, mười bốn tuổi, trang phục vô cùng đẹp đẽ, bắt mắt, dung mạo xuất chúng, do có thân phận đặc biệt nên thiếu nữ này được đứng phía trên những đứa trẻ khác, vẻ mặt vô cùng cung kính nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu nổi thái độ kiêu ngạo. Mẫn Vân Trung cau mày. Ngu Độ cầm phong thư có ấn ngọc của hoàng thượng, xem qua vài lượt rồi đặt nó sang một bên, để Mẫn Vân Trung và Hành Huyền lựa chọn đệ tử trước. Sau khi xảy ra chuyện gian tế trà trộn vào Tiên môn, Nam Hoa lựa chọn đệ tử nghiêm ngặt hơn, lai lịch của bọn trẻ đều được Hành Huyền tiên đoán, sau đó chưởng giáo và các tiên tôn còn phái người đi xác thực.

Thiếu nữ kia bị các vị tiên trưởng thờ ơ, lạnh nhạt hồi lâu thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, cuối cùng cũng ý thức được hành động của mình khiến người khác cảm thấy bất mãn, vội bỏ vẻ kiêu ngạo, đứng ngay ngắn, khép nép theo đúng lễ nghĩa. Quả nhiên, Ngu Độ đã nhìn về phía nàng ta, cười nói: “Cửu công chúa…”

“Xin chưởng giáo cứ gọi tiểu nữ là Diệu Nguyên.” Thiếu nữ đó hành lễ, nói. “Trước khi tiểu nữ khởi hành tới đây, phụ hoàng đã từng dặn, người của Tiên môn không thể so với phàm phu tục tử được, vạn vạn lần không thể tự cao tự đại trước mặt chưởng giáo cùng các vị tiên tôn.”

“Tiên tôn tu hành vô cùng kham khổ, công chúa nên suy nghĩ thật cẩn thận.”

“Diệu Nguyên đã một lòng quyết tâm rồi ạ!”

Thấy nàng ta trở nên khiêm nhường, thái độ của Mẫn Vân Trung cũng tốt dần lên, ông ta quay sang nói với Ngu Độ: “Hoàng đế cõi nhân gian đã đích thân nhờ vả, số trời đã định thì chúng ta cũng nên nể mặt một chút.”

Ngu Độ gật đầu, nói: “Vậy thì, công chúa muốn bái ai làm sư phụ?”

Tư Mã Diệu Nguyên thuận thế quỳ xuống. “Xin nghe theo mọi sự sắp đặt của chưởng giáo, có thể bái nhập Nam Hoa phái đã là một điều vô cùng may mắn đối với Tư Mã Diệu Nguyên rồi ạ!”

Ngu Độ mỉm cười nói: “Ta từng thề rằng chỉ thu nhận chín đệ tử, giờ đã đủ rồi.”

“Chi bằng chúng ta cứ đợi hộ giáo quay về, để hộ giáo xem thế nào.” Mẫn Vân Trung quả quyết nói. “Cô bé này gân cốt rất tuyệt hảo, nếu có thể bái hộ giáo làm sư phụ kế thừa y bátcủa hộ giáo thì cũng là chuyện tốt.” [2]

[2] Y bát: vốn chỉ áo cà sa và chiếc bát của các nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung cho tư tưởng, học thuật, kỹ năng… truyền lại cho đời sau.

Trong lòng biết rõ có điều không ổn, Ngu Độ lắc đầu, nói: “Việc này cần phải cân nhắc kĩ lưỡng, chỉ sợ đệ ấy không đồng ý thôi.”

Mẫn Vân Trung nói: “Ngay cả người cũng chưa gặp qua thì đồng ý với không đồng ý cái gì chứ?”

Hộ giáo của Nam Hoa phái có ai mà không biết, đó chính là Trọng Hoa tôn giả, tiên minh chủ tọa, thuật pháp vang danh lục giới, trong lòng Tư Mã Diệu Nguyên vui mừng khôn xiết, nàng ta vội nói: “Như những gì Mẫn tiên tôn đã nói, tôn giả vẫn chưa gặp tiểu nữ, có thể khi gặp rồi, người sẽ thay đổi chủ ý thì sao ạ? Cầu xin chưởng giáo nể mặt phụ hoàng của Diệu Nguyên…”

Đã nói đến nước này thì Ngu Độ cũng chỉ còn biết đồng ý, ông nói: “Thôi được, cứ chờ xem vận may của công chúa đến đâu.”

“Đã nhiều năm trôi qua như vậy, lẽ nào cả đời tôn giả không thu nhận thêm đệ tử nữa! Chẳng qua đó chỉ là một nghiệp chướng…” Mẫn Vân Trung nói đến đây thì chợt thầy Hành Huyền đứng bên cạnh nháy mặt liên tục, vì vậy, ông ta không nói thêm câu nào nữa.

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, một người đang tiến vào đại điện. Áo bào trắng tựa tuyết, sắc mặt hơi tái, như đến từ nơi chân trời mờ mịt, toát lên vẻ thoát tục nhưng vô cùng lạnh lùng, khắp người như phủ đầy sương tuyết. Thần sắc ôn hòa, bước đi khoan thai khiến người khác nhìn thôi cũng thấy kính sợ. Hai bên đại điện, các đệ tử đều cúi đầu, nét mặt lộ vẻ cung kính, đến ngón tay cũng không dám cử động.

Không ngờ chàng lại trở về, Ngu Độ liền bảo chàng ngồi xuống ghế bên cạnh, nửa đùa nửa thật nói: “Sư đệ lần này trở về là muốn tranh cướp đồ đệ với sư thúc và sư huynh Hành Huyền đây sao?”

Mẫn Vân Trung chỉ xem như Lạc Âm Phàm đã nghĩ thông suốt, trong lòng vui mừng, cố gắng nói với chàng bằng giọng cực kỳ ôn hòa: “Âm Phàm, thân phận của cô bé này vô cùng tôn quý, ngươi hãy suy xét kĩ lưỡng xem sao!”

Nghe Mẫn Vân Trung nói vậy, Tư Mã Diệu Nguyên liền biết người vừa đến chính là hộ giáo, vội vàng mỉm cười, tiến đến muốn trò chuyện nhưng khi ngẩng lên thì thấy Lạc Âm Phàm nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không có chút ấm áp nào. Nàng ta nhất thời giật mình, hai đầu gối như nhũn ra, bỗng nhiên không tự chủ được mà quỳ xuống, những câu nói tốt đẹp đã chuẩn bị sẵn đều quên sạch, lúng túng chào hỏi chàng một câu. Lạc Âm Phàm thu lại ánh mắt nhìn, thản nhiên nói: “Cảm ơn sư thúc đã có lòng, tiểu đồ đệ của ta sẽ tới ngay thôi.”

Lời vừa nói ra, tất cả những người trong điện đều ngẩn ngơ.

Ngu Độ cũng cảm thấy bất ngờ, thử dò xét Lạc Âm Phàm: “Ý của sư đệ là đệ đã thu nhận đệ tử trên đường đi rồi sao?”

Lạc Âm Phàm không phủ nhận.

Mẫn Vân Trung và Ngu Độ cùng thở phào nhẹ nhõm, không hề tỏ ra thất vọng, dù sao chàng cứ thu nhận được đệ tử là tốt rồi. Tư Mã Diệu Nguyên mặc dù không tệ lắm nhưng từ trước đến nay, mắt nhìn người của Lạc Âm Phàm rất chính xác, đứa trẻ nào chàng nhắm trúng nhất định là có tư chất hơn người.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa lớn, ai nấy đều muốn xem đứa bé may mắn được Lạc Âm Phàm chọn kia có dáng dấp thế nào, xuất chúng ra sao. Duy chỉ có Tư Mã Diệu Nguyên là cảm thấy vô cùng hổ thẹn, mặt đỏ bừng bừng, cắn chặt môi, kìm nén lòng kiêu ngạo bị tổn thương để không nổi trận lôi đình. Thân là công chúa của hoàng thất, thân phận vô cùng cao quý, xưa nay chỉ có người khác đi theo, nịnh nọt nàng ta, nào đã từng trải qua cảm giác bẽ mặt như lúc này! Nàng ta không cam lòng, cũng không phục, muốn xem người sắp đến có bản lĩnh thế nào mà lại khiến nàng ta bị thua một cách thảm hại như vậy, bởi thế vừa có người bước vào điện thì nàng ta nhận ra ngay. “Thế tử!”

Chiếu chỉ của nhân gian có ai là không biết, người thanh niên áo trắng không chút bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu một cái.

Mẫn Vân Trung buông lời trách mắng: “Trong Tiên môn sao lại có thế tử gì chứ?”

Tư Mã Diệu Nguyên cúi đầu nhận lỗi, nói: “Đệ tử nóng vội nên lỡ lời, xin tiên tôn đừng trách!”

Tần Kha bước tới hành lễ với các vị tiên tôn rồi tới bên Ngu Độ bẩm báo thành quả của chuyến đi này, cuối cùng tựa hồ nhớ ra điều gì đó, hắn thản nhiên đưa mắt nhìn xuống lũ trẻ đang đứng dưới điện, liếc một vòng, hàng lông mày lưỡi mác bỗng chau lại. Hơn một trăm dặm đường trường, theo lý mà nói thì hôm nay có thể đến được đây rồi chứ, chẳng lẽ trên con đường con bé đã xảy ra chuyện gì rồi sao, hay là không vượt qua được thử thách của chưởng giáo?

Ngu Độ nhìn thấy Tần Kha như thế thì nghi hoặc, đang định mở miệng hỏi thì ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng người bé nhỏ. Là một tiểu cô nương, mái tóc óng ả tuyệt đẹp, trang phục rất đỗi bình thường, thoạt nhìn thì thấy không có điểm nào xuất chúng. Tất cả những người ở đây đều có chung suy nghĩ như vậy.

Con bé không đi vào ngay mà dừng lại ở ngoài cửa một lúc, nhanh chóng chỉnh sửa lại trang phục, sau đó ngẩng đầu nhìn tấm biển bên trên cánh cửa Lục Hợp điện, khi đã xác nhận rõ ràng, nó mới đi vào trong điện. Khoảnh khắc con bé ngẩng mặt lên, trước mắt mọi người đều sáng ngời.

Bước vào cánh cửa chính, con bé đã bị ánh mắt soi mói của mọi người làm cho sợ hãi. Mọi ánh mắt đều dán chặt lên người nó, nó thật sự không hiểu tại sao ai cũng nhìn nó chằm chằm đến rợn người như thế. Cố kìm nén cảm giác hồi hộp, căng thẳng, con bé ngước nhìn lên phía thềm ngọc. Không biết vị thần tiên đã thu nhận mình là ai, có ở nơi này không?

Trên thềm ngọc có bốn vị tiên tôn đang ngồi sóng vai nhau, trong đó có cả vị thần tiên áo trắng ban nãy. Không ngoài dự liệu, chàng là vị thần tiên trẻ tuổi nhất, cũng là người thu hút nhiều sự chú ý nhất.

Con bé cảm thấy an tâm hơn một chút nhưng nó không hấp tấp bái lạy ngay mà vừa nhìn vừa nhanh chóng phân tích tình hình lúc này. Vị tiên tôn ngồi giữa khoảng ngoài ba mươi tuổi, vẻ mặt rất dễ gần nhưng không vì thế mà mất đi vẻ uy nghiêm vốn có, đứng phía sau lưng ông là một thanh niên áo trắng khôi ngô, tuấn tú, không ai khác chính là Tần Kha. Con bé mừng thầm, siết chặt sợi tua kiếm trong tay. Tần tiên trưởng đang ở đây, huynh ấy chính là đệ tử của chưởng giáo, vậy thì vị tiên tôn ngồi phía trước kia không nghi ngờ gì nữa chính là Ngu chưởng giáo. Còn vị thần tiên mà con bé mới gặp kia có thể ngồi ngang hàng với chưởng giáo thì ắt phải là tôn giả, chẳng trách người ấy có thể tự do tự tại thu nhận con bé làm đồ đệ. Sau khi biết rõ thân phận của mỗi người, con bé biết mình không thể chậm trễ thêm nữa, liền quỳ xuống, nói: “A Tử bái kiến chưởng giáo, bái kiến tôn giả!”

Con bé nói giọng địa phương đặc sệt, không giòn giã vang dội mà cực kỳ uyển chuyển, dịu dàng. Mọi người đều ngầm tán dương. Ngu Độ và Mẫn Vân Trung liếc nhìn nhau, cùng lộ vẻ thất vọng: chỉ có diện mạo xinh xắn thôi chứ tư chất của đứa bé này quá bình thường, không có gì đặc biệt lắm, người như thế này ở Tiên môn rất nhiều. Không thấy ai đáp lại, con bé vội giải thích: “Tiểu nữ vội vàng nên đi nhầm đường mấy lần, vì thế mà tới chậm, xin chưởng giáo và tôn giả thứ lỗi.”

Ngu Độ khẽ ho một tiếng, mỉm cười nói: “Đứa trẻ ngoan, đứng lên đi!”

Con bé thở phào nhẹ nhõm, đứng lên, hơi lưỡng lự, lặng lẽ ngắm nhìn vẻ mặt của vị thần tiên mặc áo trắng kia, cảm thấy có gì đó bất an, người ấy còn muốn thu nhận mình làm đệ tử nữa không? Liệu người ấy có đổi ý không?

“Ngươi tới đây một mình ư?”

“Hồi bẩm chưởng giáo, vâng ạ!”

Còn nhỏ mà đã dũng cảm tới đây một mình, ăn nói lại rất mực lễ phép, cử chỉ cũng vô cùng cẩn trọng, Ngu Độ liền có thiện cảm với con bé, quay sang Lạc Âm Phàm xác nhận: “Sư đệ…”

Lạc Âm Phàm rốt cuộc cũng lên tiếng: “Còn không mau bái sư đi!”

Con bé kìm nén sự vui sướng, nhìn quanh điện không thấy có bức họa hoặc bài vị nào của tổ sư, liền biết lúc này chỉ là lễ bái sư đơn giản, sau này sẽ bái tổ sư sau, vì thế nó lễ phép tiến lên, quỳ xuống bái lạy: “Văn thị A Tử, người Ương Châu, bái kiến sư phụ!”

Lạc Âm Phàm gật đầu nói: “Ta ban tên cho ngươi là Trọng Tử.”

Giọng nói vô cùng rõ ràng, điềm tĩnh nhưng nụ cười trên khuôn mặt mọi người lập tức đông cứng lại. Cái tên gần như đã bị lãng quên giờ đây lại được nhắc tới, sao không khiến người khác khiếp sợ cơ chứ? Chàng ban cho đồ đệ mới tên của đồ đệ cũ, rốt cuộc là vì lý do gì? Chàng có dụng ý gì đây?

Bầu không khí ở đại điện trong nháy mắt đã lạnh tới cực điểm. Chúng đệ tử không ai dám lên tiếng, cũng không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.

Con bé cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng hiểu lúc này không thích hợp để hỏi nhiều, nó chỉ cúi rạp người bái tạ. “Trọng Tử đa tạ sư phụ đã ban tên.”

Sắc mặt của Tần Kha vô cùng khó coi. Hắn bỗng cười nhạt, nói: “Khi gọi cái tên này, chắc tôn giả an lòng lắm!”

“Kha Nhi, không được vô lễ!” Ngu Độ quát, ý bảo hắn không được nói thêm nữa. Ông cũng thấy vô cùng kinh ngạc, liền âm thầm mở mắt thần ra kiểm tra nhưng không phát hiện sát khí trên người con bé. Mối nghi ngờ trong lòng vơi đi phân nửa, ông ra hiệu cho Mẫn Vân Trung là không sao cả. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy cần phải xác nhận lại lần nữa cho ổn thỏa, Ngu Độ liền liếc nhìn Hành Huyền ra hiệu. Hành Huyền nhắm mắt, bấm ngón tay, lát sau liền lắc đầu. Mẫn Vân Trung vốn đã nắm chặt Phù Đồ Tiết trong tay, thấy Hành Huyền phủ nhận mới chậm rãi nới lỏng bàn tay, sa sầm nét mặt, nói: “Tự dưng đổi họ cho một đứa bé có lai lịch rõ ràng, làm như vậy có phải quá đáng không?”

“Đã làm đồ đệ của ta thì phải đổi họ.”

“Người…”

Nhận thấy bầu không khí có phần kỳ quái, Trọng Tử vội nhỏ giọng nói: “Thứ lỗi cho Trọng Tử nhiều lời, Trọng Tử từng nghe tiên phụ nói qua về quy củ của Tiên môn, một khi đã bái nhập Tiên môn thì không cần phải để ý tới phong tục tập quán của nhân gian nữa, đổi họ cũng không sao, tiên tôn không cần quá băn khoăn cho Trọng Tử.”

Đúng là một đứa trẻ rất hiểu chuyện! Ngu Độ ngăn Mẫn Vân Trung không nói thêm nữa, nhìn con bé một lát rồi hỏi: “Vì sao người lại muốn bái nhập Tiên môn?”

Trọng Tử đã nghĩ tới vấn đề này từ lâu, biết thời điểm quan trọng nên nói cái gì và không nên nói cái gì, liền cụp mắt, nói: “Hồi bẩm chưởng giáo, lần này Trọng Tử tới Nam Hoa bái sư là muốn hoàn thành di mệnh của gia phụ, cũng là vì mong muốn giữ được tính mạng trong thời loạn này. Kỳ thực từ nhỏ Trọng Tử đã được nghe mọi người nói, đệ tử Tiên môn bảo vệ nhân gian, cứu vớt bách tính thoát khỏi lầm than, cực khổ, bởi vậy Trọng Tử đã mong muốn bái nhập Tiên môn từ lâu. Lần này, trên đường tới Nam Hoa, đệ tử từng gặp phải yêu ma quỷ quái, may mà có… tiên trưởng cứu giúp, Trọng Tử quyết chí làm đệ tử Tiên môn, tương lai nhất định sẽ không làm Tiên môn mất mặt.”

Quả nhiên Ngu Độ nghe được những lời này thì chậm rãi gật đầu, sắc mặt Mẫn Vân Trung cũng khá hơn rất nhiều, duy chỉ có Lạc Âm Phàm là không có biểu hiện gì, đứng dậy, bước xuống bậc thềm ngọc, nói: “Đi về thôi!”

Trọng Tử vốn đang cung kính quỳ trên mặt đất, chờ sư phụ cất tiếng, nghe Lạc Âm Phàm nói vậy thì rất đỗi ngạc nhiên, ngẩng lên xác nhận.

Lạc Âm Phàm không hề quay đầu lại, cứ thế bước thẳng ra khỏi điện, ngay cả lời giới thiệu bái nhập sư môn cần làm ban đầu cũng bỏ qua.

Việc bái sư lần này thật kỳ quặc, lẽ nào có vấn đề gì bất ổn? Trọng Tử không có thời gian mà suy nghĩ, vội vã đứng dậy, hướng về phía Ngu Độ, Mẫn Vân Trung và Hành Huyền mà hành lễ, xin cáo lui, rồi nhanh chóng đuổi theo Lạc Âm Phàm.

Phía sau, chúng đệ tử đều khom lưng, đồng thanh nói: “Chúc mừng tôn giả!”

“Nó vẫn còn thương nhớ đến nghiệp chướng kia ư?” Mẫn Vân Trung tỏ vẻ bực dọc. “Đây là ý gì chứ!”

Ngu Độ khẽ thở dài, nói: “Thôi cũng được, đệ ấy muốn bù đắp cho đứa bé ấy mà. Đệ ấy nhắc lại cái tên này đơn giản là muốn chúng ta biết đệ ấy đang lưu tâm đến vấn đề gì, muốn chúng ta nghĩ lại việc làm năm xưa mà biết đường đối xử với đứa trẻ này, năm đó chúng ta bắt buộc đệ ấy phải xuống tay với chính đồ đệ của mình, đúng là có phần hơi quá đáng.”

Mẫn Vân Trung cười nhạt. “Giỏi lắm, nó muốn nói chưởng giáo và ta đã lạm sát kẻ vô tội chăng? Trong lòng nó còn ghi hận phải không?”

Biết Mẫn Vân Trung chỉ bực tức mà nói vậy, Ngu Độ mỉm cười không đáp.

Hành Huyền vuốt chòm râu bạc, suy nghĩ một lát rồi cười khổ, nói: “Kỳ thực hôm nay ta cũng không tin vào kết quả tiên đoán này lắm, sư huynh vẫn nên cho người đi điều tra lai lịch của con bé thì hơn.”

Ngu Độ nói: “Đương nhiên rồi!”

Mẫn Vân Trung không nói câu nào nữa.

Đứa trẻ này tuy không nhìn thấy sát khí trên người, dáng vẻ và cử chỉ cũng khác xa so với Trọng Tử trước đây nhưng khi nhìn tổng thể thì lại thấy có điểm quen thuộc. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Lạc Âm Phàm muốn thu nhận con bé làm đồ đệ, dù sao trên thế gian này nào có sự việc khéo trùng hợp đến vậy! Năm đó đích thân Mẫn Vân Trung đã kiểm tra kĩ lưỡng, trong điện tuyệt nhiên không còn hồn phách của Trọng Tử, kể cả tàn hồn của Vạn Kiếp cũng đã tan biến, có thể thấy Lạc Âm Phàm đã mạnh tay thế nào. Chẳng mấy khi Lạc Âm Phàm muốn thu nhận đệ tử, cũng là nhờ con bé này cả, huống chi nó vô cùng lễ phép, hiểu chuyện, lời nói và cử chỉ chững chạc, chỉ cần lai lịch của nó rõ ràng nữa là chẳng có gì nguy hiểm cả, sao ông có thể ngăn cản Lạc Âm Phàm thu nhận con bé làm đồ đệ chứ? Tư chất bình thường không phải là vấn đề quá to tát, thời gian còn nhiều, có thể dần khuyên nhủ Âm Phàm thu nhận thêm đồ đệ giỏi hơn. Vì chuyện năm xưa mà làm tổn thương tới hòa khí của nhau, giờ nên nhân cơ hội này mà khôi phục lại một chút.

Ngu Độ hiển nhiên cũng có chung suy nghĩ với Mẫn Vân Trung, ông không hề thấy chuyện này đáng phải lo lắng. Lúc đảo mắt nhìn quanh, thấy Tư Mã Diệu Nguyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, Ngu Độ khó xử nói: “Trọng Hoa tôn giả đã thu nạp được đồ đệ, công chúa…”

Tư Mã Diệu Nguyên nắm chặt tay, gượng cười, nói: “Là Diệu Nguyên vô phúc!”

Xét về thân phận của nàng ta, có thể chịu được màn hổ thẹn này quả là hiếm thấy, huống chi tư chất của nàng ta lại rất tốt, Mẫn Vân Trung chủ động lên tiếng: “Ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?”

Tư Mã Diệu Nguyên nghe vậy thì vui mừng, sau đó lại do dự, nói: “Từ lâu đã nghe đại danh của đốc giáo, nếu Diệu Nguyên có thể bái đốc giáo làm sư phụ thì đúng là phúc ba đời của Diệu Nguyên, chỉ có điều…” Nàng ta liếc mắt nhìn Tần Kha, thấp giọng nói: “Tần tiên trưởng cùng Diệu Nguyên vốn ngang hàng huynh muội, chẳng lẽ từ giờ Diệu Nguyên lại có bối phận cao hơn huynh ấy?”

Vị công chúa nhỏ này đâu phải tới đây để cầu tiên? Ngu Độ dở khóc dở cười.

Mẫn Vân Trung hiểu được nỗi lòng của Diệu Nguyên, biết nàng ta như thế thì khó có thể chuyên tâm tu hành, liền tỏ ra vô cùng thất vọng. Cũng may là ông ta vừa mới tức giận một trận, không muốn nổi cáu thêm nữa, bèn gọi Mộ Ngọc: “Để con bé bái ngươi làm sư phụ đi!”

Mộ Ngọc cũng là vị thần tiên tiếng tăm lẫy lừng, Tư Mã Diệu Nguyên nghe vậy mừng đến độ cúi rạp người bái lạy.

Ngoài cửa điện, dưới bậc thềm đá, mấy nghìn đệ tử Tiên môn xếp hàng ngay ngắn hai bên đường lớn, vô số ánh mắt nhìn về phía Trọng Tử và Lạc Âm Phàm, cảm giác ngột ngạt này khiến Trọng Tử muốn ngất xỉu, dường như nó đang đứng ở một nơi cao chưa từng thấy.

Không hề đoán trước được, thậm chí ngay cả con người của chàng thế nào, con bé cũng không biết rõ nhưng nó vẫn cam tâm tình nguyện đi theo Lạc Âm Phàm, trở thành đồ đệ của chàng như số phận đã an bài. Trong lòng có chút hoảng hốt, bất an xen lẫn sự ngượng ngùng và niềm vui sướng vô hình.

Vừa đi xuống bậc thềm thứ nhất, người trước mặt bỗng dừng lại. Trọng Tử đang cẩn thận bước từng bước một, thấy thế cũng dừng lại theo.

Chàng đứng đằng trước con bé, y phục trắng tựa tuyết, phất phơ trong gió tiên, tựa hồ có thể ngăn trở mưa gió bão bùng hoặc chống được cả một vùng trời rộng lớn.

Không đi nữa sao? Trọng Tử đang nghi hoặc thì thấy chàng xoay người lại, chìa tay ra. Những ngón tay thon dài như ngọc, đẹp y như con người chàng vậy.

Đây là… Trọng Tử không hiểu, ngẩng mặt nhìn chàng, gương mặt đó vẫn lãnh đạm như nước, chỉ có điều trong con ngươi đen láy kia ẩn hiện một cảm giác ấm áp không gì sánh nổi.

Chàng lại gần con bé hơn.

Trọng Tử rốt cuộc cũng phản ứng kịp nhưng dường như nó không tin nổi vào mắt mình.

Nó vẫn luôn phỏng đoán về con người chàng, phải chăng chàng rất nghiêm khắc, phải chăng chàng có rất nhiều đồ đệ, muốn khiến chàng chú ý đến mình là rất khó… Nhưng bây giờ, những vấn đề đó chẳng còn quan trọng nữa bởi vì con bé biết, chàng nhất định sẽ đối xử tốt với nó.

Trọng Tử vừa mừng vừa sợ, sợ rằng suy nghĩ của mình không đúng. Do dự một lát, nó liền ngẩng mặt nhìn chàng như muốn xác nhận lại.

Ánh mắt dù có bình tĩnh đến mấy cũng lộ vẻ bất an.

Đứa trẻ ăn mặc rách rưới năm đó đã từng sợ hãi nắm chặt tay áo chàng, sau đó lại hốt hoảng buông ra. Trong tám năm, chàng nhìn nàng lớn dần lên mỗi ngày, từ một đứa trẻ lúc nào cũng sà vào lòng chàng nũng nịu tới một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, chỉ lẳng lặng ở bên bầu bạn, phụng dưỡng, dựa dẫm, nương tựa vào chàng.

Đứa trẻ trước mặt này có đúng là nàng không?

Không còn nhớ chuyện năm xưa, không còn nhớ vị sư phụ này, thậm chí không còn nhớ nỗi hận trong lòng, như vậy nên cảm thấy may mắn hay buồn phiền đây? Nếu con bé nhớ lại thì sẽ thế nào?

Con bé không còn dựa dẫm vào chàng nữa rồi.

Lạc Âm Phàm thở dài, đang định thu tay về thì một cánh tay nhỏ chợt vươn ra, kéo chàng lại.

Thấy rõ vẻ thất vọng trong cặp mắt kia, Trọng Tử không nén nổi lòng mình, vội vươn cánh tay nhỏ bé níu cánh tay chàng, bản thân nó cũng không hiểu tại sao mình lại lo lắng đến thế, không hiểu tại sao nó phải để tâm tới việc này, nó chỉ biết rằng, nó cần phải làm vậy.

Đôi tay bé nhỏ nắm chặt bàn tay của Lạc Âm Phàm, đôi mắt phượng ánh lên sự e thẹn và áy náy.

“Sư phụ!” Con bé khẽ gọi một tiếng, băng giá nghìn năm trong đáy mắt Lạc Âm Phàm bỗng như tan chảy, đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng tựa mặt nước hồ thu.

Tránh được số kiếp phải hồn xiêu phách tán, có một cái tên mới là A Tử, lại lên núi Nam Hoa, tất thảy những điều này đều không thể tin nổi, giống như số mệnh đã an bài cho chàng và nàng mãi mãi bên nhau vậy. Biết rõ đây là cạm bẫy, biết rõ nên lựa chọn thế nào nhưng chàng không thể xuống tay được.

Pháp lực vô biên đã giúp con bé che giấu luồng sát khí mạnh mẽ trong người, làm nhiễu thiên cơ mới giấu được Hành Huyền. Trước mặt Tiên môn, trước mặt chúng sinh trong thiên hạ, xem như đây là lần đầu chàng hành sự tùy tiện và ích kỷ, chỉ vì chàng đã sống mười hai năm trong đau khổ rồi.

Chàng sẽ không để mặc số trời định đoạt nữa, sẽ không làm nàng tổn thương lần nữa.

Lạc Âm Phàm chậm rãi rút tay ra rồi chính bàn tay ấy lại nắm chặt tay con bé, dắt con bé bước từng bước vững chãi xuống bậc thềm đá.

Ánh mặt trời ấm áp đến say lòng người.

Chúng đệ tử đứng bên đường đều ngẩn người, cảm nhận được Lạc Âm Phàm của ngày hôm nay khác hẳn so với Lạc Âm Phàm của những ngày tháng trước đây. Sức sống ấy đủ để làm vạn vật hồi sinh, dù có lãnh đạm cũng không lạnh lùng như trước, như mùa xuân ấm nồng muôn hoa đua nở, chàng đi tới đâu mùa xuân liền hiện hữu ở nơi đó.

Đã trở về! Trở về là tốt rồi! Dù có là âm mưu thì chàng cũng tiếp nhận, dù có là nghiệp chướng, chàng vẫn bằng lòng.