Chương 33 Pháp khí
Trên đỉnh núi, trúc tía bạt ngàn, mây trắng trải dài trên mặt đất, vô cùng tĩnh mịch, quạnh quẽ. Trên cửa đại điện cổ kính treo một tấm biển rộng, trên đó có khắc ba chữ: Trọng Hoa cung.
Trong lòng vẫn luôn ngờ vực, tới giờ khắc này thân phận của sư phụ mới chính thức được khẳng định, Trọng Tử cảm thấy rất vui sướng, lặng lẽ liếc nhìn cánh tay đang nắm chặt tay mình.
Bước vào cửa cung, trước mặt hiện ra một dòng suối nhỏ trong mát, mặt trước bảng lảng khói sương, bên trên có một cây cầu đá bắc ngang qua suối, gần như chạm vào mặt nước, những bậc thềm đá nối thẳng vào chính điện, những cột trụ ở mái hiên được chạm khắc tinh xảo theo phong cách cổ xưa cao lớn sừng sững. Điều kỳ lạ là đối diện với cửa chính điện có cắm một thanh kiếm, thân kiếm ngập sâu vào tảng đá, chỉ chừa lại chuôi. Dưới ánh mặt trời, tảng đá phát ra một tia sáng vô cùng xinh đẹp, rực rỡ. Trọng Tử cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lạc Âm Phàm chưa lên điện ngay mà kéo con bé tới gian phòng thứ ba mà lúc trước Trọng Tử đã ở, nói: “Đây là phòng của ngươi, sau này ngươi ở đây nhé!”
“Vâng ạ!”
“Vi sư thường ngày đều ở trên điện.”
“Đệ tử nhớ rồi ạ!”
Lạc Âm Phàm không nói nữa, buông bàn tay bé nhỏ của con bé ra, xoay người hướng về phía đại điện. Đi được mấy bước, chàng bỗng dừng lại, quay người nói: “Một canh giờ sau hãy vào đại điện gặp ta!”
Trọng Tử vội cung kính vâng lời, hiển nhiên không hiểu được ý tứ trong câu nói của Lạc Âm Phàm.
Người từng quen thuộc nay biến thành xa lạ, đứa trẻ trước mặt không còn là tiểu đồ đệ nghịch ngợm, luôn gây rối khiến chàng phải chú ý chỉ vì muốn được vào đại điện hầu hạ chàng năm đó nữa rồi. Lạc Âm Phàm không nói thêm câu nào, đi vào đại điện.
Một căn phòng đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, chăn đệm giản dị, trên bàn bày một số vật dụng nhỏ lẻ như: một chiếc lược bằng gỗ lim, một con chim bằng ngọc phỉ thúy, ngoài ra còn có năm chiếc bình ngọc nhỏ, không biết đựng những gì.
Nơi này đã từng có người ở? Trọng Tử ngạc nhiên nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, ngồi xuống mép giường.
Con bé đã thấy rõ thần sắc vừa hiện lên rồi nhanh chóng biến mất trên gương mặt sư phụ lúc nãy, đó là cảm giác thất vọng, nhưng bản thân nó từ lúc bái sư đến giờ đâu có làm chuyện gì thất lễ, rốt cuộc vì sao sư phụ lại có vẻ thất vọng đến vậy? Mà thôi, đầu tiên vẫn nên chuẩn bị tâm lý tốt một chút, phải cố gắng chăm chỉ tu luyện mới được.
Làm đồ đệ duy nhất của Trọng Hoa tôn giả, Trọng Tử ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo, nhưng áp lực đè nặng lên lưng con bé cũng ngày một lớn. Mỗi tiếng nói, hành động hay năng lực của bản thân đều có liên quan mật thiết tới thể diện và danh dự của Trọng Hoa cung. Đêm đó, Lạc Âm Phàm đã dạy con bé phương pháp thổ nạp, Trọng Tử không dám lười biếng, chăm chỉ tu luyện, năm ngày sau mới nắm vững được điểm mấu chốt, tạm thời có thể tự thu nhận linh khí của đất trời. Bên cạnh không có các huynh đệ, tỷ muội để so sánh, rất khó để có thể nhìn ra rốt cuộc con bé lĩnh hội được đến đâu, nó băn khoăn đi tìm Lạc Âm Phàm để hỏi thì nhận được câu trả lời: “Rất tốt.” Lúc đó, Trọng Tử mới cảm thấy yên tâm.
Cuộc sống ở Trọng Hoa cung rất tự do, thoải mái, Lạc Âm Phàm thường ngày đều ở lì trong điện xử lý công việc, ngày nào Trọng Tử cũng vào điện vấn an từ sáng sớm, sau đó ra ngoài luyện công. Mới đầu, con bé lo lắng ở đây chắc hẳn quy củ rất nghiêm ngặt, không dám nhiều lời, cũng không dám chạy nhảy lung tung, muốn đi đâu đều đứng ngoài điện xin phép Lạc Âm Phàm trước. Cứ như vậy, một tháng sau con bé mới dần phát hiện, vi sư tiếng tăm lẫy lừng này thoạt nhìn có vẻ khó gần nhưng trên thực tế thì không nghiêm khắc như chưởng giáo và các vị tiên tôn khác. Chàng đối với con bé hết mực dịu dàng, tuy không hay khích lệ nhưng trước này chưa hề có nửa lời trách cứ, lời nói và hành động của con bé lại càng không có bất kỳ sự hạn chế nào.
Sáng sớm hôm đó, như thường lệ, Trọng Tử đứng ngoài cửa điện vấn an Lạc Âm Phàm, thấy không có bài luyện công mới, con bé mới lớn mật thỉnh cầu: “Đệ tử đến Nam Hoa đã nhiều ngày, còn chưa biết hết các vị sư thúc và các sư huynh, sư tỷ, hôm nay đệ tử muốn đi gặp các đệ tử của chưởng giáo, tiên tôn để chào hỏi, chẳng hay sư phụ có điều gì dặn dò không ạ?”
Một lát sau, bên trong đại điện truyền đến một giọng nói lãnh đạm: “Đi đi!”
Sớm đoán được chàng sẽ đồng ý, Trọng Tử vui mừng khôn xiết. Trước tiên con bé đến ngọn núi cao nhất để bái kiến Ngu Độ, đúng lúc gặp Mẫn Vẫn Trung và Mộ Ngọc đang ở đó, nhân tiện hỏi thăm luôn thể. Ngu Độ từ trước tới nay vẫn luôn ôn hòa, Mẫn Vân Trung mặc dù lúc nào cũng nghiêm khắc, nói năng thận trọng nhưng thấy con bé ăn nói lễ phép, mặt mũi cũng không đến nỗi thì cũng hỏi thăm tình hình tu luyện của Trọng Tử và vài chuyện khác nữa. Thiên Cơ tôn giả Hành Huyền đã đi ra ngoài nên Trọng Tử chỉ đến Thiên Cơ phong hỏi thăm vài vị đại đệ tử, sau cùng mới đến Ngọc Thần phong, đúng lúc gặp Tần Kha vừa từ bên ngoài trở về. Nhìn thấy Trọng Tử, Tần Kha dừng bước.
Trước giờ Trọng Tử vẫn luôn sùng bái những người ưu tú, vả lại Tần Kha còn là ân nhân cứu mạng của nó, từ lâu nó đã muốn tới gặp hắn. Con bé cúi người hành lễ. “Tần sư huynh vẫn khỏe chứ ạ?”
Ánh mắt của Tần Kha hết sức phức tạp, hắn nhìn sâu vào mắt con bé rồi nói: “Tôn giả chắc hẳn đối xử với muội không tồi.”
Trọng Tử chỉ coi đó là sự quan tâm, thành thật trả lời: “Sư phụ đối với muội rất tốt.”
Tần Kha không nói tiếp nữa.
Thấy thái độ của hắn lãnh đạm, Trọng Tử cảm thấy khó hiểu, bỗng nhiên giữa không trung, nó nghe thấy một tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ đang ngự kiếm bay đến. Thiếu nữ đó khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dung mạo vô cùng xinh đẹp, chính là Tư Mã Diệu Nguyên. “Thế tử!”
Tần Kha thản nhiên nói: “Ở đây không có thế tử gì cả.”
“Muội nhất thời vui mừng nên quên mất.” Tư Mã Diệu Nguyên có vẻ hơi bực. nhìn Trọng Tử đứng ở bên cạnh, giả vờ cười cười nói: “Hóa ra Trọng Tử sư muội cũng ở đây.”
Phát hiện ánh mắt kia tràn ngập sự hận thù, Trọng Tử hơi giật mình, ấn tượng của con bé với nàng ta chỉ đơn giản là vài phút gặp gỡ ngắn ngủi trên Lục Hơp điện hôm đó, rõ ràng đều là những đệ tử mới của Nam Hoa, trước nay nó chưa từng đắc tội với nàng ta, sao nàng ta lại có ý thù địch với nó chứ? Phải rồi, có hơn một trăm đứa trẻ vượt qua thử thách của các vị tiên trưởng mà chỉ duy nhất Trọng Tử được Trọng Hoa tôn giả nhận làm đồ đệ, khó tránh khỏi khiến người ta không phục. Sau khi suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân của vấn đề, Trọng Tử thản nhiên hành lễ. “Bái kiến sư tỷ!”
Tư Mã Diệu Nguyên không thèm để mắt tới con bé, quay sang Tần Kha, nói: “Sư huynh đi đâu vậy? Làm muội đi tìm mãi.”
Tần Kha không đáp lại mà hỏi lại: “Mộ sư thúc đâu?”
“Sư phụ bị sư tổ gọi đến chỗ chưởng giáo rồi, chắc là có việc gì đó cần bàn bạc.” Tư Mã Diệu Nguyên trả lời lấy lệ rồi lại chỉ vào thanh kiếm, mỉm cười. “Muội mới học ngự kiếm, có chút không hiểu, sư phụ lại đi vắng nên mới sang đây tìm huynh nhờ chỉ bảo.”
Tần Kha gật đầu. “Đi theo ta!”
Hóa ra nàng ta là đồ đệ của thủ tọa đệ tử Mộ Ngọc, Trọng Tử thầm nghĩ, nghe nói Mộ Ngọc mới thu nhận một đệ tử mới, chính là Cửu công chúa Tư Mã Diệu Nguyên, chẳng lẽ chính là nàng ta? Thấy Tần Kha muốn rời đi, con vé vội vàng gọi với theo: “Tần sư huynh!”
“Có việc gì vậy?”
“Trọng Tử tới đây để cảm ơn sư huynh, về chuyện tua kiếm…”
“Đồng môn giúp đỡ nhau, không cần khách khí!”
Nhìn theo bóng dáng hai người họ rời đi, Trọng Tử bất giác cảm thấy buồn vô hạn. Từ lâu con bé đã phát hiện, không chỉ Tần Kha mà trên đường đi có rất nhiều người nhìn nó bằng ánh mắt kỳ quái, trong ánh mắt đó không chỉ có vẻ ngưỡng mộ mà còn đầy mâu thuẫn, như thể con bé là một tên trộm vậy.
Nghi hoặc càng nhiều thì sự đả kích càng lớn.
Không so sánh thì không biết, vừa so sánh đã giật bắn mình. Nhập môn cùng lúc, vậy mà Tư Mã Diệu Nguyên đã nhanh chóng học xong thuật Ngự kiếm, con bé tuy đã rất cố gắng nhưng không ngờ vẫn còn kém xa, có phải sư phụ đã nhìn ra thiên tư của con bé hữu hạn nên mới thất vọng như vậy không?
“Có chuyện gì mà lại đứng đây một mình?” Có người nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trọng Tử.
Giọng nói ôn hòa, có vẻ còn rất trẻ nhưng dường như lại thể hiện sự thân thiết của một vị trưởng bối, Trọng Tử ngẩng mặt nhìn, thấy rõ người vừa tới là ai thì vội vàng hành lễ. “Bái kiến thủ tọa sư thúc!”
Mộ Ngọc mỉm cười. “Ngươi có thấy Diệu Nguyên đâu không?”
Trọng Tử nghĩ một lát rồi nói: “Vừa rồi hình như tỷ ấy cùng Tần sư huynh lên núi rồi ạ!”
Mộ Ngọc gật đầu. “Theo tôn giả chăm chỉ tu luyện là được, không cần phải để ý tới những chuyện khác.”
Mộ Ngọc biết con bé đang nghĩ gì ư? Trọng Tử muốn nói nhưng lại thôi, thấp giọng vâng lời rồi bước nhanh về phía Tử Trúc phong.
Lạc Âm Phàm đang ngồi bên án nhưng trước mặt không có thư tín, chẳng hiểu người đang nghĩ gì.
Trọng Tử đứng dựa vào khung cửa, vẻ mặt thất thần. Tư chất không tốt mà lại có thể bái được một người hoàn mỹ, lợi hại như vậy làm sư phụ, lý do duy nhất có thể chấp nhận được là Trọng Tử quá may mắn. Mỗi lần tới kiểm tra con bé tu luyên đến đâu, chàng đều nói một câu: “Rất tốt.” Hóa ra đó chỉ là an ủi nó mà thôi.
Lạc Âm Phàm từ lâu đã phát hiện ra Trọng Tử đứng đó, liền lên tiếng: “Về rồi à?”
Trọng Tử thấy xấu hổ. “Đệ tử đã về từ lâu, chỉ là… không muốn quấy rầy sư phụ.”
Ngoài điện nhiều năm qua không có kết giới nhưng mãi không có người lui tới, lần này nàng đã trở về thật rồi, Lạc Âm Phàm giơ tay lên. “Vào đi!”
Biết sư phụ có việc cần dặn dò, Trọng Tử vội vã đi vào, đứng bên cạnh án thư.
Lạc Âm Phàm nói: “Vi sư muốn bế quan một tháng, ngươi cứ tu luyện linh lực như thường ngày, không có việc gì thì đừng chạy nhảy lung tung.”
Sư phụ đã lợi hại như vậy mà còn muốn bế quan tu luyện nữa sao? Trọng Tử càng thêm kính phục, cũng có chút thất vọng, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Sư phụ có thể bớt chút thời gian giúp đệ tử tu luyện được không ạ?”
Lạc Âm Phàm ra hiệu cho con bé nói tiếp.
Trọng Tử ấp úng nói: “Sư phụ không cần quá lo lắng, đệ tử dù thường ngày ngốc nghếch nhưng thật sự không quản khó khăn, gian khổ, cũng không sợ bị trách mắng, chỉ sợ là một người vô tích sự khiến người khác chê cười thôi.”
Lạc Âm Phàm nhìn con bé một lát, nói: “Đã có vi sư ở đây, những thuật pháp này ngươi có học hay không cũng không có gì quan trọng.”
Trọng Tử sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra câu nói của sư phụ có ý nghĩa gì, mặt nó lập tức nóng ran, chẳng trách sư phụ lại không có yêu cầu quá cao với con bé, hóa ra là vì lý do này, sư phụ có thừa năng lực để bảo vệ đồ đệ của mình. “Sư phụ đối với đệ tử rất tốt, đệ tử hiểu rõ, thế nhưng…” Trọng Tử cắn môi, đắn đo hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Thế nhưng sư phụ cũng không thể bảo vệ đệ tử cả đời được.”
Mặc dù câu nói không có ý gì nhưng lại khiến người nghe phải suy nghĩ. Con bé có đủ lý do để không tin tưởng chàng bởi vì qua chuyện quá khứ kia, đến chính chàng cũng không còn lòng tin vào bản thân nữa. Việc trên đời này không ai lường trước được, cuộc chiến giữa Tiên môn và Ma tộc không biết lúc nào mới chấm dứt, có lẽ thật sự cần phải suy xét mọi khả năng có thể xảy ra.
“Nóng lòng hành sự để đạt được thành quả thì cuối cùng cũng chỉ là một người vô tích sự mà thôi.” Lạc Âm Phàm khẽ liếc mắt, một cuốn sách tự động bay đến, nằm gọn trong lòng bàn tay Trọng Tử. “Ngươi chăm chỉ luyện công cũng tốt, cuốn sách này tuy không đến mức quá thần kỳ nhưng có thể giúp ngươi có được nền móng thuật pháp cơ bản tốt nhất, trong một tháng vi sư không có ở đây, trước tiên ngươi cứ tự tìm hiểu xem nhưng phải nhớ tu tập linh lực, điều đó là quan trọng hơn cả.”
Trọng Tử vui vẻ cầm cuốn sách, trở về thư phòng.
Thực ra Trọng Tử đang suy nghĩ tới chuyện khác. Nó thích nghe sư phụ căn dặn, thích được sư phụ bảo vệ và nuông chiều nhưng bản thân cũng hiểu sự việc không hề đơn giản. Thân là đồ đệ của Trọng Hoa tôn giả, nếu thật sự vô dụng như vậy thì sẽ chỉ làm mất mặt sư phụ mà thôi. Cái gọi là “Danh sư xuất cao đồ” có nghĩa là địa vị ở Tiên môn của chàng sẽ quyết định sự xuất sắc của con bé, bằng không, cho dù Lạc Âm Phàm có không e ngại với người đời đi chăng nữa thì chính con bé cũng sẽ cảm thấy ngượng với sư môn. Chính vì sự chăm sóc và yêu mến quá đỗi của chàng mà Trọng Tử càng phải hiểu chuyện hơn mới phải.
Từ lúc Lạc Âm Phàm bế quan, Trọng Tử cũng chăm chỉ luyện tập thuật pháp cơ bản như trong sách hướng dẫn, khi không luyện công, có thời gian rảnh rỗi, thi thoảng con bé thường tới vấn an Ngu Độ và hai vị tiên tôn Mẫn Vân Trung, Hành Huyền, nhân tiện tới thăm mấy vị sư thúc, sư huynh. Dần dần Trọng Tử đã quen thuộc đường đi lối lại ở đây, cũng quen biết nhiều người hơn, trong đó có thủ tọa sư thúc Mộ Ngọc là hiền hòa nhất, khi tu hành có gì khó hiểu, chỉ cần tìm y nhờ giúp đỡ là được, còn Tần Kha vẫn đối xử lạnh nhạt với con bé như vậy.
Trọng Tử mơ hồ nhận ra lý do là vì sư phụ, không khỏi cảm thấy ấm ức nhưng cũng thấy rất kỳ lạ. Một người như sư phụ, dù có không ôn hòa thì từ trước tới nay cũng chưa từng trách phạt bất kỳ đệ tử nào, tính tình lại vô cùng khoan dung, độ lượng, trên dưới đều nể phục, nếu phải so sánh với Ngu Độ và Mẫn Vân Trung thì Lạc Âm Phàm đối xử với đệ tử còn dịu dàng hơn hai người kia nhiều, vậy thì tại sao Tần Kha lại hết lần này tới lần khác cảm thấy bất mãn với sư phụ như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghi hoặc thì cũng chỉ để trong lòng mà thôi, con bé tuyệt nhiên không dám tùy tiện hỏi nhiều. Mọi người đều kiêng kỵ không muốn nhắc tới như vậy thì ắt là sự việc này không nhỏ chút nào.
Tư Mã Diệu Nguyên đang ngự kiếm bay tới, Trọng Tử phát hiện ra nàng ta không ưa mình nên lần nào gặp Diệu Nguyên, con bé cũng theo sát đám người Mộ Ngọc và Ngu Độ, để nàng ta không thể có cơ hội bắt nạt mình, đồng thời cũng lấy nàng ta ra làm mục tiêu phấn đấu, âm thầm phân tranh cao thấp. Từ lúc biết mình thiên tư hữu hạn, Trọng Tử cố gắng tranh thủ luyện tập ngày đêm, không lúc nào ngơi nghỉ, trong vòng một tháng, con bé đã gầy đi rất nhiều.
Sau khi xuất quan, Lạc Âm Phàm liền tới kiểm tra xem con bé đã tu luyện đến đâu, nhìn thấy con bé gầy rộc đi, chàng không nói năng gì, chỉ dặn dò nó không nên luyện tập hăng say tới mức quên cả ngơi nghỉ, tập luyện nhanh quá cũng không phải là chuyện tốt. Ba tháng sau, chàng mới bắt đầu truyền dạy cho con bé thuật Ngự kiếm.
[1] Xuất quan: tu luyện xong, lại trở về với cuộc sống sinh hoạt thường ngày.
Đúng là “cần cù bù thông minh”, Trọng Tử khổ luyện suốt ba ngày trời, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng ngự kiếm bay trên không trung.
Mây trắng lững lờ, bồng bềnh trôi nổi giữa mười hai ngọn núi Nam Hoa. Trọng Tử cẩn thận ngự kiếm bay vòng quanh Tử Trúc phong vài vòng, quả nhiên trình độ đã đạt tới mức khiến nàng toại nguyện. Bỗng con bé nhìn thấy một bóng áo trắng từ trên mây đáp xuống, dưới chân người ấy là một luồng ánh sáng màu xanh lam, liền vui vẻ nghênh đón. “Tần sư huynh!”
Nhìn thấy con bé, Tần Kha đành phải đứng lại hỏi chuyện: “Đang học ngự kiếm à?”
Trọng Tử ngượng ngùng gật đầu.
Tần Kha thuận miệng hỏi thêm một, hai câu nữa rồi định rời đi, nhưng lúc xoay người, hắn bỗng nhìn thấy Trọng Tử đang đứng trên một cây trượng ngắn, ánh mắt phút chốc trở nên băng giá. “Tôn giả đưa cho muội pháp khí này à?”
Cảm thấy bất ổn, Trọng Tử liền giải thích: “Là sư phụ ban tặng cho muội, tên của nó là Tinh Xán.”
Sắc mặt Tần Kha cực kỳ khó coi, lát sau, hắn cười lạnh lùng, nói: “Tôn giả khá lắm, dễ dàng thu nhận đệ tử mới, đương nhiên là chẳng xem trọng cái gì rồi, pháp khí cũng là gì chứ?” Nói xong, hắn bỏ nàng lại, xoay người rời đi.
Trọng Tử đứng ngây như phỗng. Lúc chọn pháp khí, sư phụ không chọn kiếm cho con bé mà chỉ ban cho nó cây trượng ngắn này. Nói ra thì thấy cũng rất kỳ quái, trông cây Tinh Xán này rất tinh xảo và xinh xắn, khi sử dụng cũng thuận lợi vô cùng, còn có cảm giác vô cùng thân thiết, dường như trời sinh ra nó và Trọng Tử là một cặp. Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy cây trượng này, Tần Kha lại tức giận đến thế!
Tâm trạng vui vẻ hoàn toàn biến mất, Trọng Tử yên lặng xoay người, định quay về Tử Trúc phong. Trước mặt, Tư Mã Diệu Nguyên lại đang ngự kiếm bay đến.
Tư Mã Diệu Nguyên thiên tư phi phàm, tiến bộ rất nhanh, không những được Mộ Ngọc tán thưởng mà ngay cả Ngu Độ và Mẫn Vân Trung cũng thường xuyên khen ngợi nàng ta, không còn nghiêm khắc với nàng ta như lúc đầu nữa. Vốn được sủng ái ở hoàng cung, bây giờ lại nổi trội nhất đám tân đệ tử của Nam Hoa, nàng ta càng thêm kiêu ngạo, không khác gì Văn Linh Chi năm xưa. Chúng đệ tử không ai chịu nổi vẻ hống hách, khinh khỉnh của Tư Mã Diệu Nguyên nên đều kiếm cớ tránh xa nàng ta, nhưng đương nhiên cũng không thiếu những thành phần bám gót nàng ta mà hung hăng càn quấy.
Nhưng lại có những người chỉ thích vẻ bề ngoài của các cô gái chứ chưa chắc đã thích vì thuật phát cao cường. Ngày đó, trên đại điện, Trọng Tử mặt mày sáng sủa, xinh đẹp tuyệt trần đã khiến mấy cậu con trai cùng lứa tuổi len lén quay sang bình luận với nhau, hơn nữa, Trọng Tử hành sự vô cùng khiêm tốn, lễ phép, mặc dù là đồ đệ của Lạc Âm Phàm nhưng cũng chưa từng lấy thân phận của mình để đi ức hiếp người khác, bởi vậy thiên tư của con bé có hơi thua kém một chút nhưng trong đám tân đệ tử thì con bé vẫn được chào đón hơn Tư Mã Diệu Nguyên.
Thấy con bé từ chỗ Tần Kha đi ra, sắc mặt Tư Mã Diệu Nguyên liền sa sầm, nàng ta giả vờ cười nói: “Trọng Tử sư muội cũng biết ngự kiếm rồi sao? Ô! Kia là cái gì vậy, gậy chống à?”
“Đây là cây trượng sư phụ ban tặng cho muội, nó có tên là Tinh Xán.” Trọng Tử thản nhiên hành lễ, thầm nghĩ có giỏi thì ngươi cứ xúc phạm tới sư phụ của ta đi!
Tư Mã Diệu Nguyên quả nhiên chuyển chủ đề câu chuyện, nói: “Thuật Ngự kiếm của sư muội cũng không đến nỗi tồi nhỉ?”
Trọng Tử nhìn nàng ta đứng vững trên thân kiếm, mình thì đang run rẩy đứng trên thân trượng, cười khổ nói: “Trọng Tử ngốc nghếch, miễn cưỡng mới ngự được trượng, khiến sư tỷ chê cười rồi.”
“Muội quá khiêm tốn rồi!” Tư Mã Diệu Nguyên chớp mắt, nói: “Đồ đệ giỏi của Trọng Hoa tôn giả, chúng ta đâu dám so bì!”
Nghe thấy hàm ý khích bác trong câu nói này, Trọng Tử liền đáp: “Muội có việc xin cáo lui, lúc khác sẽ tới tìm sư tỷ hàn huyên.” Nói xong Trọng Tử vội thúc Tinh Xán bay qua ngọn núi cao nhất mà rời đi.
Tư Mã Diệu Nguyên nào dễ dàng buông tha cho con bé, nàng ta bấm đầu ngón tay bắn chưởng.
Trọng Tử vốn đã ngầm phòng bị, nghe được tiếng gió rít thì nhanh chóng tránh sang một bên, đáng tiếc con bé mới chỉ học ngự kiếm có ba ngày, chưa thể kiểm soát Tinh Xán một cách thành thục được, trong tình thế cấp bách, mặc dù đã né tránh được ám khí nhưng cơ thể lại mất thăng bằng, nó liền rơi từ trên Tinh Xán xuống.
Tư Mã Diệu Nguyên hô to: “ Sư muội!”
Biết rõ nàng ta chỉ làm bộ làm tịch như vậy, Trọng Tử cắn chặt răng, không hề cảm thấy sợ hãi. Mới học thuật Ngự kiếm, khó tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy Lạc Âm Phàm đã ban cho con bé một câu chú hộ thân, huống chi Tinh Xán lại là một vật có tính thông linh, thấy chủ nhân gặp nạn, nó vội bay tới cứu.
Chú hộ thân chưa kịp phát huy tác dụng, Tinh Xán cũng chưa kịp bay tới thì đã có một người bay tới đỡ con bé trên không trung.
“Thật quá đáng!” Đó là một nữ nhân ngoài ba mươi tuổi, thân thể đẫy đà, dung mạo phúc hậu, y phục hết sức bình thường, chất liệu vải cũng không được tốt cho lắm, màu sắc lại sặc sỡ nhưng khuôn mặt thoạt nhìn lại có cảm giác vô cùng thân thiết.
Tinh Xán bay đến bên cạnh, ấm ức lượng vòng quanh, năng lực của chủ nhân hiện tại so với chủ nhân trước kia đúng là chênh lệch quá lớn.
Trọng Tử vội vàng nói lời tạ ơn, đưa tay thu hồi Tinh Xán, vuốt ve thân nó tỏ vẻ an ủi.
Nữ nhân đó cao giọng quát: “Tư Mã Diệu Nguyên!”
“Yên Chân Châu đó ư?” Tư Mã Diệu Nguyên không cử động, vẫn đứng đó mỉm cười. “Ngươi gọi ta có chuyện gì?”
Yên Chân Châu sửng sốt, kìm nén cơn tức giận, gọi một tiếng: “Sư cô” rồi nói: “Giữa đồng môn với nhau, đáng lẽ nên giữ hòa khí, tại sao sư cô có thể bắt nạt sư muội của mình như vậy?”
Tư Mã Diệu Nguyên nói: “Lời ngươi nói thật kỳ quái, ngươi nhìn thấy ta bắt nạt muội ấy ư?”
“Rõ ràng sư cô đã bắn ám khí, còn không thừa nhận?” Yên Chân Châu trừng mắt nói. “Sư cô mới đến Nam Hoa có vài ngày… Nếu không phải ta nể mặt chủ tọa thì…”
Tư Mã Diệu Nguyên “hừ” một tiếng. “Thì ngươi sẽ thế nào?”
Trọng Tử đã hiểu ra thân phận của Yên Chân Châu, biết nàng ấy so với mình còn kém một bậc, tranh chấp nhất định sẽ không lại được với Diệu Nguyên, liền vội vàng can ngăn.
Đang ồn ào tranh luận, bỗng có người lên giọng trách mắng: “Cãi nhau om sòm, còn ra thể thống gì nữa!”
Ba người đồng thời xoay mặt lại nhìn, chỉ thấy một vị cô nương trẻ tuổi đang đứng trong mây, khoác trên mình bộ y phục màu xanh da trời trang nhã, cơ thể yểu điệu, mềm mại như nước, dung mạo xinh đẹp, vẻ mặt lãnh đạm, tựa hồ không thích giao tiếp với bất cứ ai.
Giọng quát rất lớn, thầm đoán vị cô nương này có thân phận đặc biệt, Trọng Tử lập tức cung kính cúi đầu, Tư Mã Diệu Nguyên thì chỉ đứng nhìn vẻ mặt nghi hoặc.
Đúng lúc đó, bên cạnh có vài nữ đệ tử đi ngang qua, nhận ra vị cô nương đó đều vội vã dừng lại mỉm cười, hành lễ. “Văn sư cô xuất quan lúc nào thế ạ?”
Vị cô nương họ Văn đó nhìn mấy người kia một cái rồi lại nhìn Yên Chân Châu.
Yên Chân Châu không vui chút nào, miễn cưỡng hành lễ. “Văn sư cô tổ!”
Trọng Tử lập tức hiểu ra bối phận của vị cô nương họ Văn đó, liền hành lễ, miệng gọi “sư cô” nhưng trong lòng cười thầm, tôn sư kính trưởng là truyền thống tốt đẹp bao đời nay của Nam Hoa, Tư Mã Diệu Nguyên mới dùng thân phận “sư cô” để bắt nạt người khác, lúc này bỗng nhiên xuất hiện một “sư cô tổ”.
“Có chuyện gì mà tranh cãi ầm ĩ thế?”
“Bẩm sư cô, vừa rồi…” Không đợi Yên Chân Châu mở miệng, Tư Mã Diệu Nguyên đã giành nói trước. “Diệu Nguyên không kịp ra tay cứu giúp, liền bị tiểu bối kia nói là đệ tử bắt nạt sư muội, đây là đạo lý gì chứ?”
Văn Linh Chi nhíu mày, nói: “Ta đang hỏi ngươi sao?”
Mặt Tư Mã Diệu Nguyên đỏ rần lên, cố kìm nén cơn bực tức. “Sư cô dạy chí phải, trong lòng Diệu Nguyên có chút oan khuất nên mới nóng nảy như vậy.”
Văn Linh Chi chuyển hướng sang Trọng Tử, hỏi: “Ngươi là đồ đệ của ai?”
Trọng Tử tiến lên trả lời: “Trọng Tử là đồ đệ của Trọng Hoa cung, bái kiến sư cô!”
Văn Linh Chi nghe vậy thì mặt biến sắc, kinh ngạc nói: “Ngươi tên gì cơ?”
Trọng Tử nói lại tên mình lần nữa, trong lòng khẽ rúng động, lẽ nào đám người Tần Kha có thái độ kỳ quái đối với mình là vì cái tên này? Sư phụ bỗng nhiên ban tên cho, đích thị là có chuyện gì đó đằng sau cái tên này.
“Ngươi chính là đồ đệ mà Trọng Hoa tôn giả mới thu nhận ư?”
“Vâng ạ!”
Văn Linh Chi lẩm bẩm nói: “Trọng Tử, thảo nào…” Thảo nào nàng ta vừa mới xuất quan đã nghe tin Trọng Hoa tôn giả thu nhận đồ đệ nhưng không ai nhắc đến tên của đồ đệ mới này.
Thấy Văn Linh Chi đối xử với Trọng Tử có điểm khác biệt, Tư Mã Diệu Nguyên nhẫn nại hơn một chút, lạnh lùng nói: “Đồ đệ của Trọng Hoa tôn giả nên chắc là sư cô phải nể tình hơn rồi, Diệu Nguyên không còn lời nào để nói nữa, xin cáo lui.”
Văn Linh Chi tự trấn tĩnh lại, thản nhiên nói: “Trên người con bé có tiên chú, ắt là tôn giả lưu lại, ngươi có oan uổng hay không, tôn giả sẽ tự hiểu rõ, cần gì tới ta nể tình hay không.”
Mặt Tư Mã Diệu Nguyên trắng bệch, cắt không còn giọt máu.
“Đây là nơi tu hành thanh tịnh, không được tranh cãi ầm ĩ nữa.” Văn Linh Chi bỏ lại câu nói này rồi ngự kiếm bay đi.
Trọng Tử trở lại Trọng Hoa cung, nhìn thấy Lạc Âm Phàm đang đứng bên bờ Tứ Hải, vội vàng bước tới. “Sư phụ, đệ tử về rồi ạ!”
Lạc Âm Phàm chỉ ừ hữ.
Bên cạnh là những làn khói lạnh phiêu tán, trên mặt đất, mây trắng bồng bềnh trôi, khiến sư phụ vốn cao cao tại thượng lúc này có vẻ thân thiết đến lạ kỳ. Từ lúc phát hiện chàng không lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài mà rất nuông chiều và nhân nhượng với mình, cảm giác kính sợ trong lòng con bé đã giảm đi nhiều, nó nhìn theo ánh mắt của Lạc Âm Phàm rồi mạo muội hỏi: “Đây có phải là… kiếm của sư phụ không ạ?”
Lạc Âm Phàm gật đầu.
Thần kiếm! Trọng Tử chớp chớp đôi mắt phượng. “Đệ tử biết, nó có tên là Mặc Phong.”
Lạc Âm Phàm lắc đầu. “Nó tên là Trục Ba.”
Trục Ba? Trọng Tử xấu hổ nói: “Đệ tử nghe người ta nói, kiếm của sư phụ tên là Mặc Phong.”
“Ừ.”
“Vậy thanh Trục Ba này…”
“Không dùng đến nữa.”
Hóa ra sư phụ đã thay đổi pháp khí! Trọng Tử ngẩng mặt nhìn chuôi kiếm xinh đẹp, thầm tiếc nuối cho số phận của nó, do dự một lát, nói: “Không phải sư phụ nói là, lựa chọn pháp khí thì không thể tùy tiện thay đổi, nếu không tất sẽ bị nguyền rủa, thi triển thuật pháp sẽ bị hạn chế ư? Sao sư phụ lại không dùng tới nó nữa? Nó không tốt bằng thanh Mặc Phong sao?”
Lạc Âm Phàm cúi đầu nhìn Trọng Tử, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Bởi vì sư phụ đã từng làm sai một việc.”
Bởi vì chàng không tin nàng không thể thành ma, ngay cả Ma kiếm nằm trong tay nàng, nàng cũng thà chết dưới lưỡi kiếm của chàng chứ không chịu thành ma. Bây giờ nàng đã trở về bên cạnh chàng rồi, chàng có thể bù đắp cho nàng! Cầm lấy đôi tay nhỏ bé, chàng chậm rãi ngồi xuống, nhìn sâu vào đôi mắt Trọng Tử, nói: “Đừng để sư phụ phải dùng tới nó nữa, nhớ chưa?”
Không tự tin, muốn có một sự xác nhận. Không ai ngờ được, câu nói này lại được thốt ra từ chính miệng chàng, còn là nói với đồ đệ của mình. Trọng Tử trở nên ngây ngốc.
Những câu chuyện về sư phụ, Trọng Tử ít nhiều cũng đã nghe qua, người đã từng phong ấn loài Thần phượng, chém chết ba tên thi vương, tu bổ lò chân quân, canh giữ thông thiên môn, thậm chí còn một mình xông vào ma giới, không có chuyện gì là không kinh thiên động địa. Trong lòng Trọng Tử, sư phụ là hoàn mỹ nhất, thuật pháp, tướng mạo, sự quyết đoán, mưu trí độc nhất vô vị, vang danh thiên hạ, bốn phương kính ngưỡng, sao có thể làm chuyện gì sai được? Lỗi lầm nào có thể khiến sư phụ áy náy đến tận bây giờ? [2]
[2] Thi vương: vua xác chết.
Con ngươi đen sâu thăm thẳm che giấu một tia bi thương thấm sâu đến tận xương tủy khiến Trọng Tử cũng vì thế mà đau đớn theo. Trọng Tử muốn an ủi chàng, liền gật đầu đồng ý.
Lạc Âm Phàm như vừa thở phào nhẹ nhõm, chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt thon nhỏ gầy guộc đến đáng thương của Trọng Tử, khóe môi cong lên, lộ ra vài tia yêu thương. “Ban đêm ngươi vẫn luyện công đấy à? Nghe lời sư phụ, tu tiên đừng nên nóng vội!”
Trọng Tử đang ngẩn người, đâu nghe thấy những lời sư phụ nói.
Vị thần tiên luôn toát lên vẻ thoát tục và lạnh lùng đến mức khó có thể tiếp cận này chắc sẽ không bao giờ biết cười chứ? Nhưng bây giờ, Trọng Tử đã nhìn thấy chàng cười, một nụ cười mỉm như có như không. Nụ cười này, hình như Trọng Tử đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.
So sánh với Tư Mã Diệu Nguyên, Trọng Tử lại thấy mình còn thua kém xa, chỉ biết tự trách mình tài nghệ không bằng người ta, bởi vậy vẫn chưa nhắc tới chuyện bị Tư Mã Diệu Nguyên bắt nạt với Lạc Âm Phàm. Ai ngờ hai ngày sau, khi Trọng Tử tới ngọn núi cao nhất thì phát hiện tất cả các đệ tử trên dưới Nam Hoa đều đã thay đổi thái độ với nó, có khách khí, có cung kính, có thân thiết, cũng có cả sự ghen ghét và lạnh nhạt, sau đó Ngu Độ hỏi con bé có bị thương không, lúc đó Trọng Tử mới biết hóa ra Tư Mã Diệu Nguyên đã bị trách phạt.
Ngu Độ vẫn đối với con bé thân thiết như trước, ngay cả một người nghiêm nghị như Mẫn Vân Trung cũng không biểu lộ vẻ bất mãn, hiển nhiên không ngoài dự liệu của con bé.
Mặc dù cảm thấy hơi xấu hổ nhưng Trọng Tử vẫn cảm thấy có chút kiêu ngạo, song con bé hiểu rõ, Tiên môn và Ma tộc đã chinh chiến bao năm qua, là đệ tử Tiên môn thì ai cũng vô cùng coi trọng thuật pháp, đối với một đồ đệ có thiên tư ưu việt như vậy thì đám người Ngu Độ ngoài mặt nghiêm khắc, trách phạt cho lấy lệ, còn bên trong thì vẫn ra sức bảo vệ nàng ta. Nếu là một đệ tử tầm thường bị bắt nạt thì chỉ biết nuốt giận vào lòng, nếu thật sự có làm lớn chuyện thì nàng ta chắc cũng chỉ bị quở trách vài câu. Bản thân Trọng Tử sở dĩ có được sự công bằng như vậy hoàn toàn là do có sư phụ che chở, nhưng như thế này khó có thể tránh khỏi khiến người khác hiểu lầm, nhất là Mộ Ngọc và Tần Kha.
Từ trước tới nay, Trọng Tử rất kính phục thủ tọa sư thúc Mộ Ngọc, người luôn tỏ ra thân thiết với mọi người, trên dưới đối xử bình đẳng, được các đệ tử ủng hộ. Lần này khiến đồ đệ của người bị trách phạt, Trọng Tử cảm thấy bất an, cho đến khi Mộ Ngọc mỉm cười, đi đến bên nó, vỗ vỗ vai nó như mọi lần thì con bé mới cảm thấy yên lòng.
Tần Kha đang ở khúc quanh của hành lang nói chuyện với một người nào đó.
“Lễ vật mừng thọ Ngọc Hư chưởng giáo Côn Luân phái đã chuẩn bị xong cả rồi, chưởng giáo nói tháng sau sẽ để ngươi đem đi.”
“Ta biết rồi.”
“Trác thiếu cung chủ của Thanh Hoa cung cũng sẽ tới, ý của sư phụ ta là ngươi có thể đi cùng hắn, như vậy trên đường có thể phối hợp bảo vệ lẫn nhau.”
Tần Kha đáp một tiếng tỏ vẻ đồng tình, rồi lại nói: “Bao lâu nữa Trác sư huynh mới tới?”
“Thật ra huynh ấy vẫn chưa đồng ý tới, ý của sư phụ ta, ngươi cũng biết rồi đấy, ông ấy muốn ngươi tự mình mời Trác sư huynh một câu.”
Trọng Tử đứng một bên nhìn mà thấy kinh ngạc, người đang nói chuyện với Tần Kha chính là vị cô nương dung mạo tuyệt trần hôm trước đã gặp, cô nương ấy họ Văn, là Văn sư cô, chỉ có điều bầu không khí giữa hai người họ có vẻ hơi kỳ quái. Tần Kha đứng trước mặt Văn sư cô rõ ràng ôn hòa hơn thường ngày rất nhiều, trái lại, vị Văn sư cô này vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm vốn có, tựa hồ chẳng có bất cứ chuyện gì liên quan đến sư cô ấy.
Đã dặn dò mọi chuyện xong, vị cô nương họ Văn xoay người rời đi. Tần Kha bỗng gọi giật nàng ta lại. “Sự việc đó, là sư cô nói cho Trác sư huynh đúng không?”
Văn Linh Chi dừng bước nhưng không quay đầu lại, nói: “Chẳng lẽ hắn không cần biết để cả đời sống trong sự lừa dối hay sao? Ta xưa nay vốn không phải người độ lượng gì cho cam, chuyện xấu mình đã làm thì ta nhận, nhưng tuyệt đối không muốn người khác mượn gió bẻ măng, đổ mọi trách nhiệm lên đầu ta.”
“Ta không có ý đó.” Tần Kha trầm mặc trong chốc lát rồi nói. “Hắn vốn là người tốt.”
“Thế thì liên quan gì tới ta kia chứ?” Văn Linh Chi lạnh lùng bỏ lại câu nói này rồi rời đi.
Xoay người lại, chợt nhìn thấy Trọng Tử, Tần Kha nhíu mày, không nói gì, đi thẳng.
Rốt cuộc thì chuyện này có liên quan gì tới mình? Mình đâu có chọc tức huynh ấy? Trọng Tử cảm thấy vô cùng ấm ức, ủ rũ quay về Tử Trúc phong, liền thấy một vị cô nương đang ngự kiếm đứng giữa những đám mây ngoài Tử Trúc phong.