Chương 34 Trọng Nhi của sư phụ
Trọng Tử nhận ra ngay vị cô nương kia. Vì vẫn cảm kích nàng ấy hôm trước đã ra tay cứu giúp nên con bé chủ động bước tới thăm hỏi trước: “Tỷ… đến tìm sư phụ của muội sao?”
Yên Chân Châu lắc đầu, không nói gì.
Trọng Tử lẩm bẩm: “Muội vừa gặp lại vị Văn sư cô kia, chỉ có điều không biết sư cô ấy là môn hạ của vị tiên tôn nào…”
Yên Chân Châu đáp: “Sư cô ấy tên là Văn Linh Chi, đệ tử thân truyền của Mẫn tiên tôn, hai mươi chín tuổi tu thành tiên cốt.”
Sớm đã nghe nói Nam Hoa có “Tuyết Linh Chi”, hóa ra là nàng ta, chả trách lại đẹp và lạnh lùng như vậy! Trọng Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Sư cô ấy… vốn không thích giao thiệp với ai sao?”
Yên Chân Châu nghe thế thì cười rộ lên. “Sư cô ấy ư? Trước kia là một đóa hoa của Nam Hoa, thiên tư rất cao, được các vị tiên tôn coi trọng nên rất kiêu ngạo. Mẫn tiên tôn vốn trông mong sư cô ấy phát huy tài năng, làm nở mày nở mặt ông ấy và Tiên môn, ai ngờ sau này sư cô ấy lại tự tay bẻ gãy bội kiếm, suýt nữa khiến Mẫn tiên tôn tức chết, sau đó thì sư cô ấy biến thành như vậy.”
“Sao sư cô ấy lại bẻ gãy kiếm chứ?” Trọng Tử giật mình, trong Tiên môn, người nào không biết tới tầm quan trọng của pháp khí thì sẽ bị pháp khí đó nguyền rủa, chính tay mình bẻ gãy kiếm, quả là đáng tiếc vô cùng.
“Ai biết được, có lẽ là…” Nhắc tới việc này, Yên Chân Châu cũng cảm thấy khó tin, may mà từ trước tới nay nàng không thích tự mình đi tìm kiếm sự phiền não, chỉ “hừ” một tiếng, nói: “Ta thấy sư cô ấy bây giờ nhìn còn thuận mắt hơn xưa đấy!”
Yên Chân Châu quả nhiên là một người thẳng tính. Trọng Tử thầm nghĩ, đành lòng vứt bỏ thứ quan trọng nhất đối với mình, chứng tỏ vị Văn sư cô này đã quyết tâm rất lớn! Mọi người trên dưới Nam Hoa đều có những chuyện xưa cũ của riêng mình, có bao nhiêu chuyện mà bản thân Trọng Tử không biết đây, bao gồm cả chuyện của sư phụ nữa…
Yên Chân Châu nhìn cây Tinh Xán trên tay Trọng Tử, hồi lâu sau thở dài nói: “Thật sự là không giống chút nào, chẳng hiểu tôn giả nghĩ gì nữa!”
Trọng Tử liền hỏi: “Cái gì cơ?”
Yên Chân Châu lảng sang chuyện khác: “Tôn giả đối với muội thật tốt.”
Trọng Tử thấp giọng nói: “Các tỷ đều không thích muội, vì sao vậy?”
Yên Chân Châu xoa đầu con bé, nói: “Đâu có! Mau quay về đi!”
Trọng Tử khẽ kéo ống tay của nàng ấy. “Chân Châu!”
Yên Chân Châu hơi sửng sốt, cười nói: “Mặc dù ta thấp hơn muội một bậc nhưng lại lớn tuổi hơn muội. Nếu muội bằng lòng có thể gọi ta là tỷ tỷ.”
Trọng Tử vốn muốn tiếp cận nàng ấy, nghe vậy thì vô cùng vui sướng. “Chân Châu tỷ tỷ, muội mới tới, không biết trước đây đã xảy ra những chuyện gì, cũng chưa nắm rõ quy củ, mong tỷ tỷ chỉ dạy muội.”
“Muội muốn biết điều gì?”
“Có phải bọn tỷ đều không thích nhìn thấy muội không?”
“Không phải!”
“Ý của muội là… bọn Tần sư huynh cơ?”
“Tần Kha? Muội muốn nói tới thúc ấy à?”
Trọng Tử nói quanh co: “Muội chỉ là… Tần sư huynh rất lợi hại, không phải sao? Hơn nữa, huynh ấy còn xuống nhân gian làm được biết bao việc lớn, mọi người ai cũng tôn kính huynh ấy.”
“Đúng là thúc ấy không tệ.” Yên Chân Châu lắc đầu. “Không phải thúc ấy ghét muội đâu, chuyện này thực ra có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì ạ?”
“Bởi vì muội tên là Trọng Tử.”
Trọng Tử càng nghe càng không hiểu.
Yên Chân Châu khẽ nói: “Trước muội thật ra còn một sư tỷ nữa.”
Sư tỷ? Trọng Tử thật sự choáng váng, hóa ra mình không phải là đồ đệ duy nhất của sư phụ, nhưng chuyện này sư phụ chưa từng nhắc đến.
“Vậy tỷ ấy giờ ở đâu?”
“Muội ấy ư? Chết rồi.”
Câu trả lời đúng như những gì dự liệu, chẳng trách sư phụ lại đau lòng đến vậy, Trọng Tử cảm thấy khó chịu. “Tỷ ấy… tốt lắm à?”
“Muội ấy tốt lắm, rất nhiều người quý mến muội ấy.”
“Tỷ ấy lợi hại lắm ư?”
“Muội ấy không lợi hại chút nào, muội ấy không được học nhiều thuật pháp.”
Đúng rồi, sư phụ có nói không học thuật pháp cũng không có gì đáng lo, Trọng Tử siết chặt các ngón tay, nói: “Tỷ ấy chết trong tay Ma tộc sao?”
Yên Chân Châu lắc đầu.
“…”
“Chính tay tôn giả đã giết muội ấy.” Yên Chân Châu thản nhiên nói. “Muội ấy sớm đã bị trục xuất khỏi sư môn.”
Ý tứ của cụm từ “chính tay giết chết” có nghĩa là gì cũng không khó lý giải, rốt cuộc tỷ ấy đã phạm phải tội gì mới có thể bị trục xuất khỏi sư môn chứ? Nhất định là khi sư diệt tổ, tội ác tày trời. [1]
[1] Khi sư diệt tổ: khinh thường sư phụ, diệt vong tổ tiên.
Sư phụ nói, người đã làm sai một việc.
Mặt Trọng Tử trắng bệch, điều khiến con bé thật sự khiếp sợ chính là câu nói sau cùng của Yên Chân Châu: “Muội ấy tên là Trọng Tử.”
Sự lạnh nhạt của Tần Kha, ánh mắt kỳ quái của mọi người, cả sự che chở và nuông chiều của sư phụ, tất thảy bỗng được lý giải một cách hợp lý nhất.
Thanh Trục Ba vẫn cắm sâu vào tảng đá như trước, không nhúc nhích. Trọng Tử yên lặng ngồi bên bờ Tứ Hải, thẫn thờ.
Có thể thấy sư phụ rất yêu quý vị sư tỷ kia, mặc dù tỷ ấy có phạm phải bất cứ lỗi lầm nào, nặng hay nhẹ thì người vẫn tha thứ, mặc dù tỷ ấy đã bị trục xuất khỏi sư môn nhưng sư phụ vẫn luôn nhớ thương tỷ ấy. Lúc người đích thân ra tay giết chết tỷ ấy, chắc chắn người đã rất tức giận nhưng cũng rất đau lòng, có phải thế không?
Càng suy nghĩ về vị sư tỷ chưa từng gặp mặt kia, thái độ của Trọng Tử càng từ cảm thương liền biến thành chán ghét. Sư phụ yêu mến tỷ ấy như vậy, đối tốt với tỷ ấy như vậy, thậm chí còn dồn hết tình yêu thương đó lên mình, vậy mà tỷ ấy đã làm sư phụ thất vọng, khiến người đau khổ, thậm chí còn làm hại người phải đoạn tuyệt với bội kiếm.
Càng thương cảm bao nhiêu thì càng tức giận bấy nhiêu nhưng cũng không thể so sánh với nỗi thất vọng đang tràn ngập cõi lòng Trọng Tử. Sư phụ yêu mến con bé vì người coi con bé là vị sư tỷ quá cố kia, người có ghét con bé thì cũng là vì tỷ ấy. Tất cả những gì con bé đang có: pháp khí, tên gọi, chỗ ở trong Trọng Hoa cung đều là thừa hưởng từ vị sư tỷ đó, khó trách sao người ta lại coi con bé như một tên trộm đáng ghét. Tất cả những gì vốn thuộc về tỷ ấy, yêu và hận, thích thú và chán ghét, tất thảy đều rơi hết xuống người con bé, chờ nó tới để nhận lấy. Sự cưng chiều, bảo vệ của sư phụ bấy lâu nay hóa ra không phải dành cho mình. Là mình vọng tưởng mà thôi. Trọng Tử cúi đầu nhìn Tinh Xán, lẩm bẩm: “Cái này cũng là của tỷ ấy sao?”
Ban ngày Lạc Âm Phàm đi ra ngoài giải quyết công việc, đến lúc trở lại Trọng Hoa cung thì trời đã tối, theo thói quen, chàng lại tới xem tiểu đồ đệ đang làm gì nhưng kết quả lại khiến chàng biến sắc, trong ngoài cung không thấy bóng dáng của tiểu đồ đệ đâu khiến chàng cảm thấy vô cùng tức giận. Ngay cả tiên chú chàng lưu lại trên người con bé cũng không thấy phản ứng, cứ như con bé đã tan biến vào hư không vậy.
Thần khí của một người đang sống không còn nữa thì có nghĩa là gì, Lạc Âm Phàm là người hiểu rõ nhất, chàng lập tức hoảng hồn. Chàng lại không để tâm khiến nàng gặp chuyện không may rồi! Nếu nàng thực sự…
Khắp nơi trên Tử Trúc phong đã được lập kết giới, về lý mà nói thì sẽ không có vấn đề gì đáng ngại. Lạc Âm Phàm tự an ủi rồi chạy khắp các gian phòng trong Trọng Hoa cung tìm kiếm một lần nữa nhưng cũng không thấy bóng dáng Trọng Tử đâu, tâm trạng bất giác trầm hẳn xuống.
Với tính cách của con bé thì nó sẽ không tự ý rời khỏi Nam Hoa phong, vậy tại sao tiên chú lại mất hiệu lực? Lẽ nào mấy người Ngu Độ đã…
Không thể như vậy được! Chàng đã dùng pháp lực tu luyện suốt quãng thời gian qua để che giấu luồng sát khí trong người con bé, trừ khi có người nào đó có pháp lực cao cường hơn chàng, bằng không, tuyệt đối sẽ không có ai phát hiện được bí mật này.
Rừng trúc bạt ngàn phủ khắp Tử Trúc phong, không thể nhìn rõ dưới đó có những gì đang ẩn nấp. Tìm kiếm cả rừng trúc một lượt nhưng vẫn không thấy Trọng Tử, Lạc Âm Phàm không còn giữ được vẻ bình tĩnh đến lạnh lùng thường ngày nữa, cuối cùng chàng quyết định tới ngọn núi cao nhất Nam Hoa để tìm, ai ngờ vừa định ngự kiếm bay đi thì tiên chú chợt có phản ứng.
Trong rừng trúc phía sau ngọn núi có một hơi thở mỏng manh lúc ẩn lúc hiện.
Mây mù buổi hoàng hôn che phủ cả khu rừng, con bé khoanh chân ngồi dưới đất, hai mắt ngắm nghiền, bên cạnh là con nghê đang nằm ngủ. Hóa ra từ lúc nghe được câu chuyện về vị sư tỷ kia, Trọng Tử càng nghĩ càng không thể hiểu được, về đến phòng liền dốc sức nghiên cứu cuốn sách sư phụ đưa, quyết tâm phải xuất sắc hơn vị sư tỷ kia, tình cờ nhìn thấy Tử linh thuật, nó bèn luyện tập, nhưng tập cả nửa ngày mà vẫn chẳng có kết quả, bèn chạy đến chỗ con nghê nhờ trợ giúp, không ngờ con nghê thấy tư chất của con bé kém xa Trọng Tử trước đây thì chẳng muốn luyện tập với nó, nằm ườn một chỗ mà ngủ, con bé thấy vậy thì nổi giận đùng đùng, luyện tập một mình cho đến tận khi trời tối.
“Trọng Nhi!” Giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên nhưng trong đó còn ẩn chứa sự lo lắng khiến Trọng Tử bỗng có cảm giác xa lạ.
Trọng Nhi? Sư phụ đang gọi con bé hay gọi ai?
Đúng lúc Trọng Tử mở mắt ra thì một đôi tay đã ôm lấy con bé, bế nó lên.
Hàng lông mày díu chặt, hai con ngươi sâu thẳm, tràn ngập vẻ lo âu, nhìn một lượt khắp người Trọng Tử. Người trước mắt không còn là vị thần tiên lạnh lùng như lúc mới gặp nữa mà chỉ là một sư phụ đang lo lắng đồ đệ bé nhỏ của mình gặp chuyện không may.
Trọng Tử ngơ ngẩn nhìn chàng.
Cặp mắt kia, vẻ lo lắng này hình như con bé đã gặp ở đâu đó rồi.
“Muộn thế này mà còn chạy lung tung?” Lạc Âm Phàm giận dữ buông lời trách cứ nhưng nghe không khó chịu chút nào. Chàng nhanh chóng khom lưng, muốn ôm chặt con bé vào lòng.
Hóa ra sư phụ lo lắng cho con bé đến vậy! Trọng Tử hoàn hồn, niềm vui sướng như con sóng thủy triều chiếm hữu tâm trí khiến nó không tự chủ được mà dang tay ôm lấy chàng. Nhưng đôi tay kia lại không ôm lấy con bé như ý nguyện của nó mà chợt khựng lại giữa không trung. Sự hồi hộp bỗng biến thành sự xấu hổ. Một lát sau, hai sư đồ họ cùng xoay mặt lại, liền thấy con nghê ở bên cạnh đã tỉnh dậy từ lúc nào, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ rạp trên mặt đất, trợn tròn hai mắt. Ở Tử Trúc phong lâu như vậy rồi nhưng nó không ngờ chủ nhân lại có vẻ mặt như lúc này.
“Là lỗi của A Tử, A Tử đã khiến sư phụ phải lo lắng.” Đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo tay áo Lạc Âm Phàm.
Tử linh thuật chính là thuật pháp mượn địa thế và cảnh vật xung quanh để che giấu chân thần và sinh khí, thảo nào chàng không phát hiện ra tiên chú. Xác định là con bé bình an vô sự, Lạc Âm Phàm thầm cười khổ, thản nhiên rụt tay về, ngồi dậy, nói: “Khi trời tối, không nên tự tiện ra ngoài.”
Niềm vui sướng trong nháy mắt đã tan biến, Trọng Tử cúi đầu “vâng” một tiếng.
Không phải sư phụ lo lắng cho con bé, con bé cũng không phải Trọng Nhi gì gì đó, mà chỉ là A Tử mà thôi.
Có lẽ nhận ra quyết tâm tu hành của Trọng Tử, Lạc Âm Phàm bèn tỉ mỉ dạy thuật pháp cho con bé, quả nhiên chỉ cần sư phụ tỉ mỉ dạy dỗ, thuật pháp của nó mạnh hơn lúc tự luyện tập rất nhiều, thảo nào ai cũng muốn được làm đồ đệ của chàng. Từ đó, Trọng Tử chăm chỉ luyện tập theo lời sư phụ chỉ dạy nên chỉ ba ngày sau, thuật Ngự kiếm của nó đã tiến bộ vượt bậc, mặc dù chưa đạt tới trình độ thượng thừa nhưng các bước tiến, lùi cũng không còn khó khăn như trước.
Ai cũng biết Trọng Hoa tôn giả luôn bảo vệ đồ đệ của mình nhất nên trên dưới Nam Hoa, không ai dám khinh thường Trọng Tử, tuy nhiên những lời nói xấu sau lưng con bé cũng không thiếu.
Sáng sớm hôm đó, Trọng Tử ngự kiếm tới Tiếu Phong để tìm Yên Chân Châu tán gẫu, ai ngờ nửa đường lại gặp Tư Mã Diệu Nguyên. Vì trước đó bị trách phạt nên Tư Mã Diệu Nguyên ghi hận trong lòng, nhìn thấy Trọng Tử thì cười, nói: “Xinh đẹp cái gì chứ? Ta thấy ngươi chẳng có điểm gì đặc biệt, hình như còn giống con hồ ly tinh đột nhập vào cung chúng ta năm ấy nữa kia.”
Những lời nói này vô cùng độc địa, thậm chí còn chẳng nhận ra đó là lời lẽ của một cô công chúa, Trọng Tử đương nhiên không thèm để ý, coi như không biết, không nghe, không thấy, chỉ xem nàng ta như không khí. Thấy Trọng Tử không đáp lời, Tư Mã Diệu Nguyên cao giọng: “Ngươi vẫn không chịu hiểu ư? Trước đây tôn giả đã từng có đồ đệ, nàng ta tên Trọng Tử, cây trượng Tinh Xán kia chính là pháp khí mà nàng ta từng dùng đấy.”
“Ngươi tin là tôn giả sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngươi mãi sao?”
“Tên gọi và pháp khí, tất cả đều là của nàng ta, ngươi có là cái thá gì…”
Tư Mã Diệu Nguyên bỗng nhiên không nói được nữa, trừng mắt, há miệng nhìn Trọng Tử.
Đôi mắt phượng híp lại, Trọng Tử thản nhiên cười. Con bé ung dung, khoái trá, chậm rãi nói: “Ta vốn chẳng là gì nhưng đáng tiếc sư tỷ ấy đã mất, bây giờ Trọng Tử chính là ta, những gì của tỷ ấy cũng là của ta, sư phụ cũng chỉ có một mình ta.”
Tiếng nước chảy róc rách, làn khói mờ nhẹ nhàng phiêu du, ngọn núi xanh tươi mơn mởn ẩn hiện giữa những đám mây, cảnh sắc ở Ma Vân phong quả thực đẹp vô cùng, trên đỉnh núi trải dài những cây tùng bách cổ thụ, xếp thành hàng lối chỉnh tề, có khác chăng chỉ là vẻ đẹp này vô cùng trang nghiêm, cũng vì Mẫn Vân Trung là người nắm giữ mọi hình phạt của Nam Hoa phái nên tự nhiên nơi này cũng trở nên tàn khốc hơn mà thôi. Ngoài Ma Vân động có hai cây Lão Đằng đã trồng cả nghìn năm nay, kết đầy những trái có màu xanh lam kỳ dị, Trọng Tử vốn tưởng đó là vị thuốc, sau một lần tình cờ thăm hỏi, được biết đó là một trong những hình phạt của Tiên môn thì giật mình run sợ.
Không gặp Yên Chân Châu nhưng Trọng Tử đang vui vẻ, muốn đi thăm thú vài nơi, tiện đường ghé qua Ma Vân động để vấn an Mẫn Vân Trung. Nghĩ tới sắc mặt của Tư Mã Diệu Nguyên mới gặp lúc sáng, không khác gì một xưởng nhuộm, loang loang lổ lổ, con bé bất giác cười phá lên.
Đường đường là một vị công chúa quen sống trong nhung lụa, đấu võ mồm cũng khó tránh khỏi bị thua thiệt.
Thật ra, sau khi tỉnh táo nghĩ lại, Trọng Tử cũng cảm thấy hối hận về hành vi của mình lúc đó. Ông nội con bé vẫn thường nói, có đắc tội thì đắc tội với người quân tử, không nên đắc tội với kẻ tiểu nhân. Những ngày trước, khi Tư Mã Diệu Nguyên chưa giở thủ đoạn hãm hại con bé, những việc vặt vãnh như sáng nay con bé không thèm tính toán, nếu thực sự không khôn ngoan thì sau này tất sẽ gặp nhiều phiền phức. Nhưng dù sao con bé mới mười hai tuổi, tính tình còn trẻ con, vẫn cảm thấy sảng khoái hơn là lo lắng.
Vừa bước tới phía ngoài Ma Vân động, trước mặt đã có một người đàn ông đi tới. Người này không quá ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, áo mũ chỉnh tề, trong tay cầm một cây quạt giấy màu trắng, so với vẻ lạnh lùng, trong sáng, thuần khiết của Tần Kha thì vị công tử này có khí chất hoàn toàn khác. Tướng mạo cũng ổn, hàng lông mày lưỡi mác toát lên vẻ khí khái đáng kinh ngạc, bước chân, thần thái có vẻ lười nhác nhưng lại tràn đầy sức sống, hoàn toàn phù hợp với hai từ “phong lưu, phóng khoáng”. Trọng Tử vội cúi đầu, lui vào một bên đường.
Nam nhân đó không hề để ý tới con bé, bước nhanh qua trước mặt nó, ngay sau đó, Mẫn Vân Trung cũng ra khỏi điện, sắc mặt vô cùng giận giữ, quát lớn: “Tiểu tử vô liêm sỉ!”
“Tần sư huynh chắc hẳn đợi đã lâu, vãn bối xin cáo từ, qua bên đó một lát.” Nam nhân kia dừng lại, mỉm cười, thu cây quạt, thờ ơ chào một tiếng: “Vãn bối xin lỗi không tiếp chuyện ngài được, xin tiên tôn dừng bước.” Nói xong, hắn cứ thế nghênh ngang bước đi.
Người đó là ai mà lại dám vô lễ với Mẫn tiên tôn như vậy? Trọng Tử giật mình, nhìn lại Mẫn Vân Trung, tay ông ta đang nắm chặt thanh Phù Đồ Tiết, hiếm khi thấy ông ta có vẻ khó xử như lúc này.
Mẫn Vân Trung cũng đã nhìn thấy Trọng Tử, giọng nói dịu hẳn đi: “Sư phụ ngươi đâu, lại ra ngoài rồi à?”
Trọng Tử bước lên phía trước vấn an, đáp: “Sư phụ của đệ tử đang ở trong điện ạ!”
Mẫn Vân Trung gật đầu, động viên Trọng Tử hai câu rồi bảo nàng về. “Phải luôn chăm chỉ, nghe không? Đừng để sư phụ ngươi thất vọng đấy!”
Nam nhân vừa hỗn xược với Mẫn Vân Trung ở Ma Vân động giờ lại đang đứng trước Tử Trúc phong, trên tay vẫn phe phẩy cây quạt giấy. Trọng Tử chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn, không biết hắn đang ngắm cảnh hay đang trầm tư suy nghĩ điều gì. Trọng Tử cảm thấy kỳ quái, dừng lại quan sát hắn.
Phát hiện có người ở phía sau, nam nhân liền xoay người lại, ánh mắt sáng ngời, nhướng mày cười rộ, vẫy tay gọi con bé: “Từ lúc nào mà Nam Hoa lại có một tiểu sư muội xinh đẹp thế này? Sao ta không biết nhỉ?”
Mọi người ở Nam Hoa đều đã biết Trọng Tử, chứng tỏ nam nhân này không phải là đệ tử của Nam Hoa phái. Trọng Tử cảm thấy nụ cười kia vô cùng thân thiết, lại nghe thấy hắn khen mình xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, liền tiến lên hành lễ. “Chẳng hay sư huynh thuộc môn phái nào, tên họ là gì?”
Nam nhân cúi người, ghé sát Trọng Tử, lấy cây quạt ngăn cách khuôn mặt của hai người rồi nói: “Ta ư? Ta họ Trác, muội có thể gọi ta là Trác sư huynh.”
Ban nãy hắn nói muốn tìm Tần Kha, vậy chẳng phải đây chính là Trác thiếu cung chủ mà mấy hôm trước Văn Linh Chi từng nói tới sao? Trọng Tử gắn kết các sự việc lại với nhau, sau đó liếc nhìn cây quạt trong tay hắn, khẳng định thêm lần nữa. Trọng Tử nghĩ thầm vị Trác thiếu cung chủ này cử chỉ tùy tiện, lời nói thì bỡn cợt, có thể là người không nghiêm túc, vì thế con bé chỉ cười nói: “Hóa ra là Trác thiếu cung chủ.”
Nam nhân rõ ràng hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Tiểu sư muội thật thông minh, tại sao muội lại biết ta?”
Trọng Tử hé miệng, chỉ vào những chữ in trên mặt quạt, nói: “Thanh Hoa cung, vốn không khó để đoán.”
Nam nhân gật gật đầu, kéo cánh tay nhỏ bé của Trọng Tử. “Nam Hoa này thật vô vị, chi bằng muội theo sư huynh ra ngoài ngao du thiên hạ, được không?”
Không coi Mẫn tiên tôn ra gì đã đành, lại còn nói Nam Hoa vô vị ngay trước mặt con bé, đúng là có phần hơi thất lễ, Trọng Tử rất bực mình, nhanh chóng rụt tay về. “Có câu rằng: “Mê muội mất cả lý trí.” Đệ tử Nam Hoa phải có nhiệm vụ bảo vệ bách tính, chăm chỉ tu hành, không dám lười biếng dù chỉ một khắc, Nam Hoa phong này vốn là nơi thanh tịnh để tu hành, không phải chỗ để chơi hoa thưởng nguyệt, chẳng lẽ đến đạo lý này mà Trác sư huynh cũng không hiểu sao?”
Bị một tiểu cô nương giáo huấn, Trác Hạo cảm thấy rất bất ngờ, nhịn cười nói: “Rất có lý, tiểu sư muội thật lợi hại!”
Trọng Tử trừng mắt nhìn hắn, xoay người rời đi.
Trác Hạo thu lại cây quạt, kéo Trọng Tử lại, tỉ mỉ quan sát một hồi, nét cười càng trở nên đằm thắm hơn. “Ta đoán muội là đệ tử mới của Nam Hoa, có đúng không? Ngoan ngoãn gọi Trác sư huynh một tiếng, rồi đi theo ta, đảm bảo sau này ở Nam Hoa không có ai dám bắt nạt muội đâu.”
Hừ! Ta cần ngươi quan tâm ư? Trọng Tử cười thầm, nói móc một câu: “Huynh đâu phải người của Nam Hoa này!”
“Mặc dù không phải là người của Nam Hoa nhưng ta có bằng hữu ở Nam Hoa.” Trác Hạo cầm cây quạt, gãi gãi cằm, nói: “Muội cũng biết Tần Kha rồi đấy! Ta có thể bảo huynh ấy chăm sóc muội. Có huynh ấy ở đây, ai còn dám bắt nạt muội chứ!”
Tần sư huynh? Trọng Tử giật mình. “Huynh và Tần sư huynh thân thiết lắm à?”
Trác Hạo nói: “Đương nhiên rồi.”
Trọng Tử do dự một lát, nói: “Vậy huynh có thể nói với huynh ấy một tiếng, muội…”
Lời nói còn chưa dứt, trên đỉnh đầu chợt hiện lên ánh hào quang màu xanh lam chói lọi, hai người cùng ngẩng mặt nhìn, đó chính là Tần Kha đang ngự kiếm bay tới. Nhìn thấy Trọng Tử, vẻ mặt Tần Kha lại lạnh lùng như trước. Trọng Tử cảm thấy uất ức vô cùng, cúi đầu gọi một tiếng: “Sư huynh!”
Tần Kha gật đầu thay cho lời đáp, sau đó quay sang Trác Hạo, cau mày nói: “Nghe Mẫn tiên tôn nói huynh đã đi rồi, quả nhiên là tới chỗ này.”
“Nghe lão ta lải nhải không bằng nghe tiểu sư muội đây nói chuyện.” Trác Hạo làm như không có việc gì xảy ra, dịu dàng kéo tay Trọng Tử, hỏi: “Tiểu sư muội tên là gì? Là đồ đệ của tiên trưởng nào? Sau này quay lại đây, ta lại tới tìm muội…”
Không đợi Trọng Tử trả lời, Tần Kha đã ngắt lời hắn: “Chức Cơ tới rồi đấy!”
Trác Hạo sửng sốt.
Tần Kha thong thả nói: “Đến tận bây giờ nàng ấy vẫn đang chạy khắp nơi kiếm tìm, vừa mới tới Ngọc Thần phong chỗ ta lục tung lên, giờ đã lên Ma Vân phong rồi, có thể chút nữa sẽ qua bên này. Nể tình quan hệ tốt đẹp của hai phái bấy lâu nay, ta tới đây để nói với huynh một tiếng. Giờ Trác sư huynh ở lại Tử Trúc phong ẩn nấp một lát cũng tốt, ta nghĩ nàng ấy sẽ không dám xông vào đây đâu, ta phải quay về đây.”
Trác Hạo có vẻ đau đầu với người tên là Chức Cơ này, nghe vậy thì không hỏi han Trọng Tử nữa, quay sang nói với Tần Kha: “Đi thôi, ta cũng đang có chuyện cần tìm huynh.”
Tiễn hai người họ rời đi, Trọng Tử ủ rũ quay về Trọng Hoa cung, bẩm báo với Lạc Âm Phàm xong liền lui ra ngoài luyện Thiền thuế thuật. Thiền thuế thuật và Phân thân thuật cơ bản là giống nhau. Phân thân thuật chủ yếu dựa vào sự biến hóa của cơ thể, Thiền thuế thuật là tách rời nguyên thần khỏi thể xác. Có lẽ là do tâm trí bất ổn nên Trọng Tử đã luyện mấy lần mà vẫn không thành công. Sau cùng con bé cảm thấy nôn nóng, quên cả lời nhắc nhở của Lạc Âm Phàm, liều lĩnh tách nguyên thần ra khỏi cơ thể. [2]
[2] Thiền thuế thuật: thuật thoát xác.
Lần này quả thật đã thành công! Nguyên thần tách khỏi thể xác, Trọng Tử chỉ cảm thấy cả người nhẹ bỗng, hào hứng bay lượn khắp nơi.
Nửa đêm, trăng lạnh như dòng nước Tứ Hải, trong đại điện, ánh sáng chói lòa của minh châu đã tắt.
Mọi ngày vì ngại lễ tiết nên không dám quấy rầy sư phụ, Trọng Tử không hề biết hằng ngày sư phụ sinh hoạt ra sao, lúc này nguyên thần xuất khiếu, thầm nghĩ sư phụ sẽ không phát hiện ra nên con bé mặc sức nghịch ngợm, chơi đùa. Trọng Tử lặng lẽ đi tới trước cửa phòng của Lạc Âm Phàm, sử dụng thuật xuyên tường, trước tiên nó thò cái đầu vào thăm dò, nhìn bên trái, ngó bên phải một hồi. [3]
[1] Xuất khiếu: ra khỏi thân thể.
Giờ Trọng Tử có thể thoải mái quan sát mọi vật trong bóng đêm mà không có bất cứ trở ngại nào, nó nhìn ngó khắp phòng một lượt, không bỏ sót thứ gì. Trên chiếc giường gỗ kê sát tường, Lạc Âm Phàm đang bình yên nằm ngủ, y phục màu trắng trông thật nổi bật giữa đêm khuya. Sư phụ vẫn mặc nguyên bộ quần áo thường ngày đi ngủ, Trọng Tử đỏ mặt thè lưỡi, thầm cảm thấy vui vẻ, sau đó cắn chặt môi, nhịn cười, rồi nó len cả người qua tường, lặng lẽ bay tới bên giường Lạc Âm Phàm. Vì nhìn thấy vài lọn tóc của sư phụ rủ xuống mặt đất nên Trọng Tử cúi xuống, giúp chàng vén tóc lên. Những sợi tóc đen óng, mượt mà xuyên qua kẽ ngón tay, Trọng Tử bất giác giật mình.
Con bé ngước nhìn vẻ mặt đang say ngủ trên giường kia. Đôi môi mỏng khẽ mím, hai mắt khép hờ, hàng lông mày nhíu lại, sắc mặt hơi tái, ngay cả khi chàng đang say ngủ, khí chất nhu hòa ấy vẫn khiến người ta có cảm giác muốn quỳ lạy.
Những sợi tóc từ kẽ ngón tay rơi xuống, Trọng Tử chợt nâng nó lên, áp vào má mình.
Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt này là đủ thấy trên thế gian không ai có thể so sánh được với người. Vì sao Trọng Tử sinh ra ảo giác thế này? Chẳng lẽ con bé đã từng gặp sư phụ ở đâu đó rồi ư?
Lạc Âm Phàm từ lâu đã phát hiện có người lẻn vào phòng mình, hơn nữa, hơi thở này còn rất quen thuộc, chàng lập tức biết ngay đó là Trọng Tử, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cảm giác này không gì có thể so sánh được. Nếu nói là đồ đệ kiếp trước làm những việc này thì chàng cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Trọng Tử kiếp này vô cùng lễ phép, hiểu chuyện, thường ngày cũng rất ít khi vào đại điện quấy rầy chàng, giờ đêm hôm khuya khoắt lại lẻn vào phòng của chàng, quả là một hành động to gan lớn mật.
Con bé rốt cuộc muốn làm gì đây?
Nguyên thần đã xuất khỏi cơ thể, người bình thường đương nhiên không thể nhìn thấy, nhưng với tu vị hàng trăm năm của Lạc Âm Phàm thì chàng chỉ cần nhắm mắt lại là nhất cử nhất động của Trọng Tử hiện rõ như trong lòng bàn tay.
Đứa trẻ này đã mạnh hơn trước nhiều, trong khoảng thời gian nhanh như vậy mà đã có thể khiến nguyên thần xuất khỏi cơ thể rồi!
Lạc Âm Phàm thầm thở dài, cảm thấy lúng túng. Tuy nói là con bé còn nhỏ, chưa hiểu chuyện người lớn nhưng nữ đệ tử nửa đêm lẻn vào phòng ngủ của sư phụ là điều vượt quá lễ nghi, huống chi kiếp trước… Lạc Âm Phàm liền nghĩ may mà thường ngày chàng đi ngủ cũng giống như đang ngồi thiền nên không cởi bỏ y phục bao giờ.
Muốn mở miệng răn dạy nhưng hình như đây không phải là lúc thích hợp.
Tiểu đồ đệ cúi thấp người, quỳ trên mặt đất, bắt đầu giúp chàng sửa sang lại mái tóc, rồi con bé tự nhiên ngẩn người.
Cặp mắt phượng mơ màng, say mê ngắm nhìn chàng, không chớp. Ánh mắt dừng trên khuôn mặt chàng rất lâu, không hề có ý muốn rời đi, Lạc Âm Phàm dù có cố gắng giả vờ đến thế nào thì rốt cuộc cũng không giữ nổi bình tĩnh, khuôn mặt từ từ nóng lên. Cuối cùng, không chịu được nữa, chàng khẽ ho một tiếng.
Sư phụ tỉnh rồi! Trọng Tử sợ đến độ ba hồn bảy vía đều rủ nhau quay về, lấy hai tay bịt chặt cả miệng lẫn mũi, lát sau thấy sư phụ không cử động gì nữa, con bé vỗ ngực một cái, từ từ nhả ngụm khí đang kìm trong miệng ra, bắt đầu thở dốc.
Bị dọa một phen sợ mất mật nhưng Trọng Tử vẫn chưa muốn rời đi, con bé thò tay lấy cây trâm dài bằng ngọc đang đặt bên cạnh gối của Lạc Âm Phàm rồi lén lút đặt nó lên chiếc bàn kê ở đầu giường.
Sáng mai sư phụ tỉnh dậy, liệu có phát hiện ra không nhỉ? Chắc người chỉ nghĩ là do mình đã đặt nhầm chỗ thôi, đúng không?
Cặp mắt phượng xinh xắn khẽ chớp chớp rồi đắc ý nheo lại.
Con bé thật sự cho rằng có thể giấu được chàng sao? Trong nháy mắt, Lạc Âm Phàm cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, có cảm giác tiểu đồ đệ bướng bỉnh, nghịch ngợm năm nào đã trở về, chàng liền mở mắt, nói với giọng trách cứ: “Trọng Nhi?”
Sư phụ quả nhiên lợi hại, con bé bị phát hiện rồi! Trọng Tử có tật giật mình, muốn trốn chạy. Thế nhưng đang cuống cuồng thế này, nguyên thần khó có thể trở về với cơ thể.
Thảm quá! Không trốn về được nữa rồi! Phát hiện đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng, Trọng Tử trợn tròn mắt.
Vừa nhìn là biết con bé không thèm nghe lời nhắc nhở, nóng lòng muốn tiến bộ thật nhanh, cưỡng ép tách nguyên thần ra khỏi thể xác nên mới dẫn tới hậu quả nghiêm trọng này. Lạc Âm Phàm xoay người ngồi dậy, cảm thấy vừa bất lực vừa tức giận trước đồ đệ bướng bỉnh. Chàng để nguyên đầu tóc rối bù mà dạy dỗ: “Ngươi cứ làm bừa như thế, có biết là sẽ bị hao tổn nguyên khí nhiều lắm không? Nếu vi sư không có ở đây, nhỡ cơ thể ngươi bị làm sao đó, nguyên thần của ngươi sao có thể trở về vị trí cũ được?
Trọng Tử suýt nữa thì òa khóc, lại gần bên giường sư phụ, quỳ xuống. “Sư phụ…”
Con bé chưa kịp nhận sai thì một cánh tay đã thò ra, vỗ thật mạnh lên trán nó, chỉ thấy thần trí hoảng hốt, trong nháy mắt nguyên thần đã quay về với thể xác, Trọng Tử thấy mình đang ngồi ngay ngắn trên giường trong phòng nó rồi.
Thực sự con bé đã quá khinh suất!
Lần đầu tiên nghịch ngợm lại gặp phải chuyện xui xẻo, người Trọng Tử toát mồ hôi lạnh, tất nhiên là nó không chủ động qua phòng Lạc Âm Phàm để nghe trách mắng nữa mà ngoan ngoãn đắp chăn đi ngủ.
Đáng tiếc là trẻ con đứa nào cũng như vậy cả, càng dung túng thì chúng càng thích làm loạn, Lạc Âm Phàm trước nay chưa từng trách phạt, Trọng Tử lại càng phát hiện ra, thực chất sư phụ là người rất dễ nói chuyện, hàn huyên. Sáng sớm ngày thứ ba sau hôm đó, Lạc Âm Phàm vừa rời giường đã thấy linh hạc truyền tin đang đứng chờ bên ngoài đại điện, nó nhìn thấy chàng thì sợ hãi, rụt rè bước từng bước, đầu cúi sát đất, tư thế kỳ quái vô cùng.
Nhìn ngắm một lúc, chợt hiểu ra vấn đề, Lạc Âm Phàm bật cười thành tiếng.
Dám tự ý lấy linh hạc để luyện Di hồn thuật nên chắc đã hoán đổi nguyên thần cho nó, rồi không làm cách nào để trở về vị trí cũ được, chàng có nên răn đe tiểu đồ đệ nghịch ngợm này một trận ra trò không đây? Chàng liền nghiêm mặt, nói: “Đòn đau nhớ đời, phạt ngươi ở trong thân xác linh hạc một ngày.”
Trọng Tử khóc thầm, đung đưa cái cổ thon dài, theo chàng đi vào điện, quấn chặt lấy chàng.
Lạc Âm Phàm đâu để ý tới con bé, chỉ ném cho nó một phong thư, nói: “Người đi đưa thư đi!”
Sư phụ thật sự muốn con bé đi đưa thư trong bộ dạng này ư? Trọng Tử cầu xin nửa ngày mà không có kết quả, đành vỗ vỗ cánh, tiếc rằng cơ thể này không phải là của con bé, nó gượng gạo bay cao được nửa thước, không giữ được thăng bằng mà ngã xuống.
“Sư phụ, cơ thể của đệ tử giờ đã bị linh hạc chiếm, nhỡ nó làm chuyện linh tinh thì sao?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa điện, “Trọng Tử” bỗng đi tới, mông cong lên, ngực ưỡn ra, cái cổ nghển cao, chân nhấc lên, bước từng bước một.
Trọng Tử xấu hổ đến độ thực sự muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Thấy con bé ngậm chặt vạt áo của mình, Lạc Âm Phàm cũng buồn cười, giúp con bé và linh hạc hoán đổi lại nguyên thần, thở dài nói: “Ngươi cứ nóng vội như vậy, nhỡ đâu gặp chuyện bất trắc thì phải làm thế nào?”
Thấy sư phụ lo lắng cho mình, Trọng Tử cắn môi cười, hồi lâu mới nói: “Sư phụ không ở đây, đệ tử nào dám tu luyện thuật pháp này.”
Lạc Âm Phàm lắc đầu, kéo con bé tới trước mặt, lời nói mang tình ý sâu xa: “Trọng Nhi, vi sư dạy ngươi thuật pháp không phải mong ngươi sẽ vang danh thiên hạ, mà là mong muốn lúc vi sư không có ở đây, ngươi sẽ có đủ khả năng tự bảo vệ mình. Bây giờ ngươi tự ý làm bừa thế này, chỉ khiến bản thân ngươi phải chịu thương tổn mà thôi, vi sư làm sao có thể yên tâm được?”
Trọng Tử trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Sư phụ, đệ tử là A Tử, không phải là Trọng Nhi.”
“Ngươi…”
“Thiên tư của đệ tử thấp kém, sư phụ thu nhận đệ tử, còn đối tốt với đệ tử như vậy là vì Trọng Tử trước kia sao?”
Bị con bé bóc trần những khúc mắc trong lòng bấy lâu, Lạc Âm Phàm nhìn đôi mắt đỏ hoe trước mặt, chỉ biết trầm mặc hồi lâu.
Không thể phủ nhận, tất cả sự nuông chiều, bảo vệ mà Lạc Âm Phàm dành cho con bé hoàn toàn là do chàng thấy hổ thẹn với kiếp trước của con bé. Thế nhưng, con bé của hiện tại thì sao? Lời nói và hành động hoàn toàn khác, chẳng còn nhớ tới quá khứ, có lúc đến chính chàng cũng hoài nghi, con bé có phải là đứa trẻ đáng thương năm đó hay không.
Sự bù đắp đó rốt cuộc không phải là điều con bé mong muốn hay sao? Chỉ vì sự áy náy của chàng mà con bé phải đón nhận hết thảy những thứ đến từ kiếp trước, việc này có công bằng với con bé không đây?
Đáng tiếc là chàng chưa bao giờ nghĩ tới những vấn đề này.
Có lẽ trên đời luôn tồn tại những sai lầm vốn không bao giờ bù đắp được.
Trong điện vắng vẻ không một tiếng động, linh hạc ở bên cạnh vô duyên vô cơ bị hoán đổi nguyên thần, vốn đang cảm thấy ấm ức, muốn đòi lại công bằng, lúc này bỗng phát hiện bầu không khí bao quanh nó đã bắt đầu nặng nề, chỉ biết ngậm thư tín rồi thong thả bước ra ngoài điện, vỗ cánh bay đi.
Cuối cùng, Lạc Âm Phàm cũng nắm lấy đôi vai gầy guộc của Trọng Tử, nói: “Nếu ngươi không thích, sư phụ sẽ không gọi ngươi là Trọng Nhi nữa.”
Trọng Tử liếc nhìn chàng một cái, cụp mắt, nói: “Chỉ cần sư phụ thực sự quý mến A Tử thì tên nào cũng giống nhau cả thôi.”
“Sư phụ quý mến Trọng Nhi trước kia, cũng quý mến A Tử bây giờ.”
“A Tử tốt hơn hay Trọng Nhi tốt hơn?”
Những đứa trẻ thường ngày hiểu chuyện một khi đã bướng bỉnh thì càng khó ứng phó hơn những đứa trẻ thường ngày nghịch ngợm, Lạc Âm Phàm dở khóc dở cười, sao có thể so sánh như vậy được chứ? Trọng Nhi và A Tử vốn là một người mà.
Chưa từng thấy sư phụ có vẻ mặt khó xử đến khổ sở như thế bao giờ, Trọng Tử thầm vui sướng, quyết định sẽ bỏ qua cho chàng.
“Sư phụ muốn coi A Tử như Trọng Nhi sao?”
“A Tử hay Trọng Nhi thì cũng là đồ đệ ngoan của sư phụ.”
Vị sư tỷ kia không phải là đồ đệ ngoan của sư phụ! Trọng Tử thầm oán thán. Tỷ ấy đã khiến sư phụ thất vọng, nhưng mình thì không, một thời gian nữa thôi, nhất định sư phụ sẽ phát hiện ra những điểm tốt của mình.
Lạc Âm Phàm vẫn chưa quên chuyện ban nãy, chàng nghiêm mặt nói: “Nếu sau này mà còn làm những việc xằng bậy, không suy nghĩ kĩ càng thì sư phụ nhất định sẽ không tha cho nữa đâu!”
“Đệ tử biết rồi ạ!”