← Quay lại trang sách

Chương 5 Bên sông

Đám lính đã bảo vệ lũy thành Drell trước khi quân hoàng gia kéo tới bây giờ đóng trại bên dưới thác nước và chờ hoàng tử Jonathan. Doanh trại ngăn nắp và ấn tượng được chuẩn bị tốt cho thấy họ là những binh lính từng trải. Alanna ngay lập tức thấy dễ chịu hơn khi nhìn thấy họ: cô cảm nhận rõ, những người lính chất phác với vẻ mặt cương quyết này là những chiến binh tốt. Họ đã làm đỡ việc cho cô, dựng sẵn lều cho Jonathan và Myles. Cô hàm ơn họ về điều này. Aram, một trong những người lính đó, giải thích cho cô biết anh được trao nhiệm vụ chăm lo cho đám ngựa. Alanna, người phải hầu hạ cho Jonathan và Myles suốt cuộc hành quân, chỉ còn phải sắp xếp đồ đạc cho hai hiệp sĩ.

Tới trưa thì Alanna đã gần chết đói. Cô có thể cưỡi ngựa xuống lũy thành để ăn cùng với Jon, Myles và các hiệp sĩ khác, những người đang họp tham mưu ở đó. Nhưng cô tin là sẽ chết đói trước khi xuống được đến nơi. Vậy là cô để Mãi Trung Thành ngủ trên chiếc giường dã chiến và đi kiếm lều anh nuôi trong khu doanh trại. Đó thật sự không phải bài toán khó - cô chỉ cần đi theo cái mũi của mình.

Sau khi đã múc đầy một đĩa đậu và thịt, cô ngồi xuống bên chiếc bàn dài. Chỉ sau đó một phút, có một tay lính bộ binh to cao vạm vỡ ngồi xuống bên cạnh cô. Alanna ghen ty nhìn thấy vô vàn cơ bắp như đua nhau giật rách bộ quần áo thô kệch của anh. Gương mặt rạm nắng và dạn dày sương gió được bao quanh bởi một bộ râu rậm đỏ. Khi những người đàn ông khác to tiếng chào anh, chàng khổng lồ trả lời bằng một giọng trầm, muốn làm mọi đồ vật xung quanh rung động. Alanna chăm chú vào món ăn của cô, không thốt một lời.

“Có tin gì mới về quân địch không, Thor?”, một người hỏi.

“Không có gì hết”, giọng người khổng lồ ầm vang như sấm dội. “Chúng nó ngồi yên như lũ thỏ khi thợ săn lại gần. Có thể chúng nó biết là quân tiếp viện đã tới.”

Vì chỉ kẻ mù mới không nhìn thấy cả ngàn quân lính và hiệp sĩ tràn vào doanh trại Tortall trong sáng hôm nay, nên lời nhận xét này được đón tiếp bằng những tràng cười sặc sụa.

“Chuyện này sẽ giữ chúng nó ngoan ngoãn được một lúc đấy”, một người đàn ông trông lôi thôi lếch thếch lên tiếng, khi những người khác đã dịu tràng cười. “Các anh có biết, ai chỉ huy cánh quân dưới thác nước không? Đích thân Điện Hạ, hoàng tử kế ngôi.”

Người đàn ông tên Thor nhàn trán. “Đây là lần đầu tiên cậu ta chỉ huy, đúng không? Chắc bọn họ nghĩ rằng kẻ thù không định làm nhiều chuyện ở phía trên này...”

“Có khi bọn Tusain phải nghỉ ngơi một chầu, không muốn nhìn mặt bọn mình”, một người pha trò.

Alanna cùng cười với mọi người và bị sặc một hạt đậu. Cô nổi một tràng ho rũ rượi và buộc miệng văng tục, nước mắt trào ra. Một bàn tay khổng lồ vỗ lên lưng cô, suýt chút nữa bẻ gãy xương sống.

“Này, cậu nhóc? Cười vội bị sặc hả?”, Thor hỏi. Alanna há mồm lấy hơi và gắng sức mỉm cười với chàng khổng lồ mắt xanh. Thor đờ mặt ra. “Nhìn mà xem!”, anh thì thầm. “Cậu oắt này có mắt màu tím!”

Những người khác chen lại gần. Alanna mở lớn mắt, nhìn trở lại, và đỏ mặt lên.

“Cậu ở đâu chui ra đây?”, Thor hỏi.

Alanna lúc này đã thở được trở lại. “Em mới đến đây sáng hôm nay, cùng với đoàn quân mới.”

“Không phải là cậu quá trẻ cho cái vụ đánh đấm này hả?”, người đàn ông trông có vẻ lôi thôi hỏi.

Alanna kiêu hãnh ưỡn vai. “Tháng tới em 16 rồi.”

“Nói dối!”, người kia trả lời, vẻ nghi ngờ. “Nhóc này chưa quá 12 được một ngày!”

Aram lách qua đám người và gật đầu về phía Alanna. “Không, cậu ta nói đúng. Cậu ta gần 16 rồi. Đây là cận vệ của hoàng tử. Tôi lo cho ngựa của bọn họ.”

“Làm sao mà một cái gói bé tẹo như nhóc đây lại thành được cận vệ cho hoàng tử hả?”, Thor hỏi tiếp trong khi những người khác rì rầm bàn tán.

“Cái cậu nhóc bé tẹo này”, một người trong nhóm họ cất giọng lạnh băng, “là một trong những tay kiếm tốt nhất của triều đình. Năm vừa rồi chính cậu ta đã đánh thắng một tay hiệp sĩ đã trưởng thành của Tusain trong một trận đấu kiếm.”

Alanna cảm nhận rõ, hơi thép trong giọng nói xa lạ khiến tóc gáy cô dựng đứng. Thor ngẩng lên và sầm mặt xuống. “Ra lại là anh. Jem Tanner. Lúc nào anh cũng có tin mới để mà công bố, đúng không?”

Một người đàn ông trẻ tuổi có nụ cười mỉm dai ngoằng nhớp nhúa thong thả bước đến bên bàn họ. Người ta có thể gọi gã là một tay điển trai, nếu cặp mắt không lạnh đến mức đó.

“Cậu ngồi với lũ lính thấp hèn chúng tôi có vui không, cậu cận vệ?”

Alanna không ưa gã. “Cho tới bây giờ thì có.”

“Để cho cậu nhỏ được yên đi!”, có người phản đối.

“Tôi chỉ muốn đảm bảo là cậu ta tâu lên chủ nhân một bản báo cáo có lợi. Các người vừa nói chuyện gì? Các người có thích cái nhiệm vụ giữ thành Drell mà không được động đậy gì, cho tới khi quân địch bên kia đủ thời gian tụ về, đông đến mức cả ngàn đoàn quân mới xúc được chúng nó đi? Các người có bàn luận gì về chiến thuật của nhà vua? Hay là về những thói quen riêng tư của ông ta?”

Mặt trắng bệch ra, Alanna giận dữ đứng dậy. “Tôi không do thám ai cả, anh nên nhớ điều đó, Jem Tanner”, cô phim ra. “Liệu hồn thì giữ gìn cái lưỡi của anh!”

Gã đàn ông cười. “Nghe đáng sợ đấy, thằng nhóc!”

Một bàn tay to bè ấn Alanna ngồi xuống ghế. “Chầm chậm nào, anh bạn trẻ”, Thor nói. Rồi anh xoay sang phía Jem. “Anh có vẻ rất vội vàng trong chuyện gây sự với một chàng trai xa lạ, người được giáo dục tốt hơn là anh. Thử xem, liệu anh có vội vàng gây sự như thế với tôi hay không.”

Jem chế nhạo cười. “Tôi chỉ làm việc tốt cho các anh là cảnh báo trước một tên do thám đang ngồi giữa bọn các anh, một đám ngu đần.” Gã rời lều.

Alanna lấy hơi thật sâu và gắng nén con giận. Những người đàn ông xung quanh đảm bảo với cô rằng Jem là một gã trai khó ngửi và trò nói nhăng nói cuội của gã không hề có ý nghĩa gì. Chỉ có Thor im lặng.

“Cậu có do thám cho hoàng tử không?”, sau đó anh hỏi.

Alanna cầm lấy đĩa. “Tôi chỉ muốn ăn bữa trưa của mình ở đây. Tôi tin rằng tới đây tôi sẽ làm việc này ở nơi khác.”

Thor cười và kéo cô ngồi xuống ghế. “Bình tĩnh nào, cận vệ. Chẳng lẽ cậu giận bọn tôi chỉ vì bọn tôi muốn hiểu cho rõ? Tha cho tôi cái lòng kiêu hãnh quý tộc của nhà cậu! Tốt hơn hãy kể cho bọn tôi biết, ở thủ đô có tin gì mới?”

Tiến trình hàng ngày trong doanh trại bên thác nước không phức tạp. Sáng sáng Alanna phục vụ Jon và Myles, dọn dẹp lều trại cho sạch sẽ và ngăn nắp. Cô giúp Aram chăm mấy con ngựa và cưỡi Ánh Trăng đi một vòng sớm mai. Đến trưa, cô ăn cơm cùng những người lính. Cưỡi ngựa xuống dưới lũy thành chỉ để ăn với các hiệp sĩ đối với cô là quá mất công. (Nếu cô có phần nào ý thức rằng, nguyên nhân chính là cô muốn né tránh công tước Roger, thì ít nhất cô cũng không hé với ai nửa lời.) Chiều chiều, cô luyện các môn thể thao chiến đấu. Anh Thor Khổng Lồ, theo cách gọi của những người ở đây, và bạn bè của anh dạy cho cô các mánh lới trong chiến đấu với thương và búa. Về vụ chiến đấu bằng dao găm thì cô ngang sức với bọn họ và về nghệ thuật sử dụng kiếm thì cô hơn họ vài điểm. Nhìn chung, cô thấy và những người lính ở đây có một sự trao đổi công bằng. Myles thường quay trở về vào buổi chiều. Lúc đó ông dạy cho cô môn lịch sử. Những giờ lịch sử của ông cho tới nay luôn khiến cô vui thích, và bây giờ, khi đã lớn thêm vài tuổi, càng ngày lối xem xét sự vật thực tiễn của Myles càng chiếu rọi tư duy của cô mạnh mẽ hơn.

Sau bữa tối đám bạn bè hiệp sĩ của cô bắt đầu đi tuần tra, còn Myles và Jonathan quay trở lại lũy thành để họp bàn với công tước Roger, tìm cách đối phó tốt nhất với kẻ địch. Alanna cùng những người khác ỡ lại trong doanh trại. Những buổi tối dài dặc ngập tràn lửa trại đó cho cô học được rất nhiều điều: cô học những bài hát “nặng ký” có thể khiến tay chăn ngựa ngang tàng nhất cung điện nhợt mặt ra, học cách gieo xúc xắc mà không bị mất đến đồng xu cuối cùng; đúng thế, cô thậm chí học được cách bao giờ thì cần im lặng và lắng nghe. Cho dù là ngày hay đêm, cho dù Alanna có làm gì và tới đâu, chàng Thor Khổng Lồ luôn để mắt đến cô. Thor là người giữ cho cô không nổi nóng trong những lần Jem Tanner mài lưỡi vào dây thần kinh cô, chiến thuật mà gã không hiếm khi áp dụng. Thor chỉ cho cô cách sử dụng những món vũ khí nặng như thương và búa, bất chấp chiều cao khiêm tốn của cơ thể. Trong những đêm phải gác bên bờ sông, anh kể cho cô nghe thời anh còn là một thợ rèn ở những dãy núi phía nam, rồi thời làm lính của nhà vua.

Trong vòng hai tuần lễ đầu tại thung lũng đã xảy ra nhiều cuộc đụng độ nhỏ ở cả khúc sông trên lẫn dưới. Lũy thành chưa hề bị tấn công, nhưng cả bá tước Hamrath lẫn huân tước Imrah đều đã phải chống chọi với những cuộc tấn công ban ngày. Vì phải ở trong trại của Jonathan nên Alanna không có cơ hội chiến đấu, nhưng hoàng tử thì có: một lần, khi anh tới thăm bá tước Hamrath; một lần khác, khi anh kiểm tra cánh quân của huân tước Imrah. Lần nào có tranh chấp ở khúc dưới sông Alanna cũng nhận được tin, nhưng cô không kịp tiến tới chỗ chủ nhân hiệp sĩ của mình. Ngoài ra, những chiến binh tốt là những người không bỏ rơi vị trí để đến chiến đấu ở nơi khác, bởi nếu làm như vậy thì kẻ địch sẽ tìm thấy một khu không có người bảo vệ. Alanna vậy là chỉ biết chờ, cắn móng tay và lo, liệu Jon, Raoul, Gary và Myles có quay trở lại...

Cuối cùng vào một buổi sớm kia, cô đến chỗ công tước Baird. Khu quân y là một chuỗi lều rộng màu trắng nằm sau lũy thành, con đường nào từ dưới bờ sông cũng dẫn lên đây. Lúc Alanna bước vào thì công tước Bairđ đang ngồi nghỉ. Cuộc đụng độ mới nhất vừa chấm dứt. Những dãy giường chứa đầy những người đàn ông bị thương hay xác chết.

“Từ đây lên phía thượng nguồn con là người thừa”, Alanna giải thích với ông thầy phụ trách chữa bệnh. “Con chỉ phải chùi cọ vũ khí cho Jon và Myles, và trong thời gian hai người đeo vũ khí thì con chẳng có thứ gì để chùi cọ cả. Nếu người ta không giao việc cho con làm, con sẽ nổi điên.”

Ngài công tước nhìn cô. “Con thích làm việc, cận vệ Alan. Ta nói có đúng không?”

“Con chỉ không muốn phí thời gian. Có phải là cùng một nghĩa không ạ?” Công tước Baird nhặt lên một tấm áo choàng màu trắng và ném về phía cô. “Lại đây! Ta không hề có ý muốn từ chối con.”

Alanna đi theo ngài công tước từ giường bệnh này sang giường bệnh khác và làm những gì người ta ra lệnh cho cô. Nếu có lúc nào trong đời cô từng nghĩ tốt về chiến tranh, thì chỉ đến trưa hôm đó là hết hẳn. Những người đàn ông chết trước mắt cô, đối với họ thì việc đã từng chiến đấu cho cái gì đâu có quan trọng. Đối với họ chỉ có đau đớn và sự xuất hiện của Thần Bóng Đêm. Alanna chỉ giúp được rất ít.

Mãi khi người ta châm đuốc lên, cô mới ý thức được về quãng thời gian đã trôi qua. Trời đã dần tối và cô dần thấy mỏi mệt. Cứ mỗi lần sử dụng phép lực chữa bệnh cô lại thấy trạng thái kiệt lực kéo dài hơn đôi chút. Nhưng cô không thể ngưng lại - không thể, chừng nào vẫn còn những người đàn ông đau đớn.

Hoàng tử Jonathan tìm thấy Alanna đúng khi cô vừa băng xong cánh tay cho một người lính. “Có một gã trai được gọi là Thor Khổng Lồ, nói với anh là em ở đây. Em làm gì thế?”

Phải một lúc sau cô mới nhận ra là có người nói chuyện với mình. “Cái gì? Ôi, Jon.” Cô giơ tay chùi trán và để lại trên đó một vệt máu. “Em làm việc chút.”

“Măi Trung Thành đang nổi điên. Myles nói rằng con mèo của em sợ em tự giết mình.” Jon nhìn thấy công tước Baird. “Bẩm quý ngài? Alan ở đây đã lâu chưa?”

Người thầy thuốc ném về phía Alanna một cái nhìn. “Lạy thần Mithros, cậu nhóc, lẽ ra ta phải ép con đi về từ nhiều tiếng đồng hồ nay. Con đâu có được học hành để chữa bệnh lâu như thế. Hoàng tử Jonathan, đưa cậu ta ra khỏi đây.”

“Vớ vẩn”, Alanna phản đối, vì sự tập trung của cô bị khuấy rối, hai tai cô ù lên như có sóng biển đập. “Con đang rất khỏe -” cô lảo đảo. Jonathan đỡ lấy cô.

“Dĩ nhiên là em khỏe. Không ai nghi ngờ điều gì”, anh lạnh lùng nói. Jonathan lờ đi lời phản đối của cô và đẩy cô ra khỏi lều. “Cậu ta ở đây suốt ngày?”, anh hỏi công tước Baird, người đi theo bọn họ.

Ngài công tước gật đầu. “Cậu ta đã cứu mạng cho nhiều người, tôi không đếm xiết. Đi ngủ đi, cậu nhỏ”, ông ra lệnh cho Alanna. “Con đã làm ở đây quá đủ rồi. Chuyện trầm trọng nhất đã qua.”

Alanna vẫn còn phản đối khi Jon trèo lên con Bóng Đêm và nhấc cô lên ngựa. “Trời đất ơi, em mới thật là một thằng nhóc hay cãi nhăng cãi cuội”, anh lẩm bẩm vào tai cô, khi họ lên đường. “Em hầu như không đứng vững được nữa. Tại sao em không dừng lại?”

Alanna tựa người vào hoàng tử. Cô mệt mỏi lắm rồi. Bóng Đêm không khó chịu vì gánh thồ gấp đôi và tìm lối dọc con đường mòn bờ sông. “Họ cần được giúp”, cô nói bằng giọng khản đặc.

Jonathan gật đầu với lính gác của Imrah khi họ đi ngang qua doanh trại của ngài huân tước. “Nhưng tại sao em lại xuống đây?”

“Bởi vì em chẳng được tích sự gì khi ở trong doanh trại.” Cô mừng vì cánh tay mạnh mẽ đang giữ cô, và thở dài hàm ơn. “Hừm?”, cô lẩm bẩm.

“Anh vừa hỏi, chẳng lẽ lúc nào em cũng phải là người có ích?”

“Đúng.”

Họ im lặng cưỡi ngụa một lúc. Rồi Jon trầm ngâm nói. “Rất có thể cả anh cũng nên tỏ ra có ích nơi đó, thay vì tham gia tất cả những buổi họp nơi Roger ra quyết định và không bao giờ hỏi ý kiến anh. Em nghĩ sao, có đáng cho ta thử không?”

Alanna ngáp lớn và hơi xoay đầu, cho tới khi đầu cô trượt xuống dưới cằm Jonathan.

“Cú thử nghiệm nào cũng đáng giá.”

Từ trong tối có tiếng meo meo vang lên chào họ. Chữa bệnh là việc tốt thôi, Mãi Trung Thành giảng giải, chỉ có điều sẽ là tồi tệ nếu cô nàng tự giết mình. Mà cô nàng có thích thú khi nững nịu tựa vào Jonathan như một kẻ đang yêu thế không? 

Alanna ngồi thẳng lên như một cây nến. “Nghe ta nói đây, cái đồ gia sư hai mặt -”, cô bắt đầu.

“Muôn tâu điện hạ. Ngài về muộn thế?” Jem Tanner bước ra từ những thân cây, tay cầm một ngọn thương. “Và cận vệ Alan. Chắc lang thang đi chơi cả ngày, đúng không?”

“Có phải anh đang gác không, Jem Tanner?”, Alanna lên tiếng, cô cảm nhận được Jonathan đang cứng người lên vì thịnh nộ. “Nếu phải gác thì gác đi!”

Mãi Trung Thành nhảy lên lòng Alanna khi họ phóng ngựa đi tiếp, khiến con ngựa Bóng Đêm được một phen hoảng vía.

“Gã đó là ai?”, Jonathan khẽ hỏi.

“Một tay lính của trại mình. Gã giết thời gian bằng những trò tởm lợm. Anh bạn muốn cảnh báo tôi trước gã, đúng không, Mãi Trung Thành?”

Nếu cô nàng yêu hoàng tử, thì gắng đừng để lộ điều gì, anh bạn mèo khuyên nhủ. Ngoại trừ trường hợp cô nàng muốn cả doanh trại bàn tán về hai người.

“Không, tôi sẽ...” Alanna tắt ngang khi cô nhận thấy rằng Jonathan, với cánh tay vẫn quàng qua eo cô, căng thẳng dỏng tai lên nghe cùng.

“Cả hai đang nói chuyện à?”, anh hỏi.

“Anh hỏi con mèo ấy”, Alanna ngắn gọi. “Em chỉ trả lời câu hỏi của nó thôi.” 

Khi họ về tới trại, có một người lính bước lại và cầm lấy dây cương con Bóng Đêm. Myles gọi hoàng tử vào lều ông và Alanna còn lại một mình với những suy nghĩ của cô. Đầu óc cô ngập trong dòng hình ảnh những người đàn ông với những vết thương khủng khiếp và những cặp mắt trong đờ như thủy tinh vì đau đớn. Cô nhớ lại từng vết thương, từng chỗ xương gãy, cho tới khi thấy người nôn nao choáng váng. Cô không thể ép mình nghĩ tới bất kỳ một thứ gì khác.

Cơ thể cô phản đối. Cô chạy ra ngoài, ra đằng sau lều, nôn thốc nôn tháo chút thức ăn mà cô đã nạp vào trong ngày hôm nay. Cô gắng sức khẽ khàng; cô không muốn người ta biết đến nỗi nhục nhã tủi hổ của cô. Một chiến binh không thể là người nổi cơn nôn ọe khi nhìn thấy máu và cái chết.

Hai bàn tay lạnh mát vuốt trên tóc cô, giữ đầu cô. Khi Alanna thôi nôn, Jon đưa sang cho cô một gáo nước lớn. Lòng nặng trĩu hàm ơn, cô vuốt nước lạnh lên mặt và súc miệng.

“Nếu con Mãi Trung Thành mách lẻo với anh, em sẽ lột da nó ra”, cô khàn giọng thì thầm.

“Không”, Jon đáp. “Anh quay trở lại và nghe thấy tiếng em.”

“Chắc anh phải coi em là một cái giẻ lau tệ hại.”

Một thoáng im lặng, rồi anh đáp. “Cả anh cũng phải nôn sau trận đụng độ đầu tiên.”

Alanna ngạc nhiên. “Anh không thế.”

Anh gật đầu. “Có đấy. Chỉ có điều lúc đó không có ai giữ tóc cho anh.”

Anh thọc tay vào mái tóc cô. “Đừng nói cho người của anh biết, được không?”

“Em sẽ không nói gì, nếu anh cũng không nói.”

“Thống nhất nhé.” Anh mở cửa lều ra. “Suy cho cùng họ không được phép coi chúng ta là giẻ lau, đúng không?”

Hai đêm sau đó, Alanna lên đường đi tìm chàng Thor Khổng Lồ. Anh đang cần một cây thưong mới, và cô có một cây cho anh. Đó là của một người đàn ông vừa qua đời trong trại quân y. Nhóm trưởng lính gác cho cô biết, Thor và Jem Tanner đang đứng gác ở chóp rừng ngay bên dưới doanh trại. Vậy là Alanna lên đường, kéo theo cây thương nặng trĩu. Đêm đã muộn. Những ai không phải gác đều đã đi ngủ. Khi Alanna đi khỏi khu doanh trại, cô thấy vạn vật xung quanh đều chìm trong bóng tối. Cô nghe được tiếng sột soạt của thú vật trong những bụi cây gần, đến cả những bước chân dịu nhẹ của Mãi Trung Thành bên cô cũng trở thành tiếng động. Đột ngột, con mèo đực lao vút vào những cụm cây còn ngăn cách giữa Alanna và trạm gác của Thor. Alanna đi theo, trán nhăn lại. Cô bất chợt nhớ ra có lúc Jon phản đối về việc đóng quân trong cánh rừng này, dải rừng nhỏ che lấp hoàn toàn một doi đất. Ở đoạn này kẻ địch có thể dễ dàng vượt sông và giết chết lính gác của Jonathan lẫn của Imrah, nếu họ không kịp thời rung chuông báo động. Jonathan đã nói, tốt nhất là chặt trụi mấy cụm cây này. Roger đã thuyết phục hoàng tử bó ý định đó bằng lập luận rằng ông không muốn những người đàn ông phải quá vất vả vì việc chặt cây rồi sẽ tỏ ra mệt mỏi khi kẻ thù tấn công, chuyện mà hầu như ngày nào cũng xảy ra. Lời phản đối của ông ta nghe có vẻ hợp lý và Jon đã rút lui ý kiến.

Đúng khi Alanna muốn bước ra khỏi những thân cây che chở thì Mãi Trung Thành phun một tiếng kêu cảnh báo. Cô nấp xuống sau một cây sồi lớn, nhìn sang phía mọi ngày thường có lính canh và lắng nghe.

Thor không có ở vị trí của anh, Jem Tanner cũng vậy. Thay vào đó, trên doi đất có ba gã đàn ông mặc đồ đen. Mọt gã đang châm đuốc, trong khi một gã khác lắp tên lên cánh cung. Mãi Trung Thành thét thêm một lần nữa, nhảy ra đứng chắn giữa ba gã đàn ông và chỗ ẩn náu của Alanna.

Con mèo phun phè phè, giận dữ; hai con mắt màu tím sáng quắc lên trong bóng tối.

“Con vật khốn kiếp!”, gã cầm cung thì thầm và buông cho mũi tên bay. Mũi tên không trúng mèo, cắm phập vào thân cây sồi.

“Thôi đi!”, gã thứ ba ra lệnh. Một gã khác khua đuốc trên đầu, ra tín hiệu cho bờ sông bên kia. “Đừng có làm ầm lên!”

Alanna nghe tiếng mái chèo khuấy trong nước sông. Không chờ thêm. Cô buông cây thương và khẽ khàng len lách qua dải rừng nhỏ, Mãi Trung Thành bám sát sau chân. Khi đã vượt qua cánh rừng, cô chạy nhanh hết sức về hướng lều của Jon, đến với nhóm gác gần nhất.

“Thổi tù và lên!”, cô la về phía những người lính, ngay khi đã có thể lọt vào vòng nghe của họ. Há mồm lấy hoi, cô thả người ngã xuống bên chân họ. “Thor và Tanner gặp chuyện rồi - kẻ thù đang vượt sông!”

Nhóm lính ngay lập tức thổi còi báo động. Những chiếc tù và trong hai trại truyền lời cảnh báo đi xa, trong khi Alanna nhao đến chỗ Jonathan và sai một người lính đi báo động cho các chỉ huy.

Khi cô bước vào thì hoàng tử đang mặc đồ. “Có chuyện gì thế?”, anh vừa nói vừa khoác áo xích vào người. Alanna vừa giải thích vừa đưa cho anh vũ khí và mũ sắt. Myles bước vào. Trông ông thật lạ trong bộ áo giáp.

“Vừa có tin: Imrah cũng vừa mất hai người lính gác”, ông nói thẳng vào vấn đề. “Bọn Tusain tấn công lớn vào điểm nối giữa hai trại. Chúng sẽ cắt chúng ta ở giữa; rất có thể nhóm lính ở lũy thành sẽ không đến kịp.” 

“Rồi ta sẽ biết”, Jon nói bằng giọng quả quyết. “Hãy phân lính thành hình bán nguyệt bao quanh doi đất. Chúng ta sẽ đuổi chúng ra khỏi đất ta rồi đến cứu viện cho Imrah. Đi trước đi, Myles. Tôi sẽ liên lạc với Roger.”

Alanna vội vàng cùng Myles ra ngoài để thăng dây cương cho ngựa của ông.

“Cậu ta định làm gì vậy?”, hiệp sĩ hỏi khi cô đang lúi húi làm việc.

“Phép thuật.” Cô kiểm tra các mối dây bên yên cương của Myles. Con ngựa nhận thấy nỗi xúc động đang bị đè nén trong cô cũng trở nên nôn nóng. Alanna giúp Myles lên ngựa. “Anh ấy dùng lửa gọi Roger.”

“Rất hợp”, Myles cất tiếng khen và cầm lấy dây cương. Ông kéo miếng nắp của mũ sắt sập xuống mặt và thúc ngựa phi nước đại.

Alanna giận dữ mỉm cười, sửa soạn dây cương cho con ngựa của Jonathan. Khi cần thiết thì thậm chí một học giả như Myles cũng trở thành chiến binh!

Mãi Trung Thành meo meo bên chân khi cô dẫn con ngựa đực của Jonathan đến lều. “Không”, cô nghiêm khắc nói. “Bạn phải ở lại đây. Tôi không muốn bạn bị thứ gì đó chặt ra làm hai mảnh. Bạn có thể lên chỗ thác nước và đứng trên đó mà xem, nhưng phải tránh xa các cuộc chiến.”

Rõ ràng là con mèo nhận thấy cô tuyên bô nghiêm túc. Cong cái đuôi lên, nó cất bước. Từ trong lều Jonathan bước ra ngoài và trèo lên lưng ngựa; trông anh như một con ma óng ánh màu bạc trên con ngựa đen tuyền. “Anh đoán là em vừa ra lệnh cho Mãi Trung Thành lánh xa cuộc chiến.”

Alanna kiểm tra lần thứ hai những sợi dây yên cương. Từ một con ngựa do cô thắng yên sẽ không một ai bị ngã! “May ra thì lần này nó nghe lời em, như là một ngoại lệ.”

Bàn tay mạnh mẽ tóm lấy vai cô. Cô nhìn lên gương mặt âu lo của Jonathan. “Chắc là anh không được ra cái lệnh đó với em, đúng không?”, anh thì thầm.

“Đây là cuộc chiến lớn nhất cho tới nay, chẳng lẽ em lại chui vào trong lều?”, cô ngạc nhiên. “Là cận vệ của anh? Anh có điên không?”

Tiếng kèn Trompet nổi lên, báo là quân địch đã tràn qua rất nhiều, vậy mà Jonathan vẫn chần chừ. Hai con mắt màu ngọc bích của anh sáng lóe. “Nếu chỉ là duy nhất một chiến binh, anh sẽ không lo cho em. Em đã chứng minh em đủ sức xử lý. Nhưng đối lại cả một đoàn quân...”

Cô đặt tay lên tay anh. “Đó là nghĩa vụ của em, muôn tâu điện hạ. Và Tortall cũng là quê hương của em. Em đã được đào tạo để bảo vệ nó, và em sẽ làm như thế.”

Jonathan thở dài và đội mũ sắt lên. “Em biết phải tìm anh ở đâu, sau khi đã trang bị vũ khí xong.” Nói xong anh thúc ngựa phi đi.

Alanna không phí thời gian để ngạc nhiên về nỗi lo âu mới mẻ và kỳ quặc mà Jon dành cho cô. Thay vào đó, cô hối hả chuẩn bị. Cô không có giáp sắt, bởi bộ giáp mà ông trưởng kho vũ khí trong cung đưa ra đã bị cô từ chối. Nó quá nặng. Cô mặc quần ngang đầu gối và áo khoác, cả hai đều bằng da, độn một lớp dày. Đa phần những người lính ở đây cũng ăn mặc như vậy. Cây kiếm Tia Chớp và dao găm đã được buộc ngang lưng. Cô chỉ còn một chút thời gian để tóm lấy một tấm khiên và một cây búa ngắn, trước khi nhao ra ngoài. Con Ánh Trăng như cảm nhận được là có chuyện quan trọng, nó đang cào móng xuống đất. Alanna dịu dàng trấn an con ngựa cái, trong khi nhanh lẹ thắng dây cương.

“Chúng ta phải bảo vệ Jonathan và Bóng Đêm, mày có nghĩ thế không?” Cô nhảy lên lưng con Ánh Trăng. “Đi nào, em gái.”

Vì cô là một trong những người cuối cùng ra tới doi đất nên Alanna có thể thấy rõ là kẻ địch đã lấn qua dải rừng ngăn và đã mở cuộc tấn công vào đám lính của Jon trong khoảng đất thưa bao quanh con đường mòn chính. Khi con Bóng Đêm chồm lên để chiến đấu cùng với chủ, cô thoáng nhìn thấy chiếc áo xích bằng bạc giát ngọc bích của Jonathan óng ánh giữa cuộc đấu. Myles phi ngựa bên hoàng tử, bao bọc hai bên là Gary và Raoul. Kẻ thù sẽ khó gây thương tích cho hoàng tử hay cố vấn của người, chừng nào chúng chưa qua mặt được hai hiệp sĩ vạm vỡ nọ.

Trong ánh sáng bập bùng của những cây đuốc, hình ảnh đột ngột thay đổi. Alanna nghiến răng khiến quai hàm đau dội lên. Bọn lính Tusain đã chọc thủng được hàng lính Tortall bao quanh hoàng tử cùng bạn mình. Alanna lắc đầu, lắc dữ dội để có thể suy nghĩ tỉnh táo trở lại, ngồi thẳng lên và rút kiếm ra.

“Theo tôi, tiến lên!”, cô la lớn.

Những người lính bạn bè tràn theo khi cô nhao thẳng vào giữa cuộc đấu. Bất ngờ vì nhánh tấn công mới, đám lính Tusain quay lại phía cậu trai nhỏ bé đang giận dữ trên con ngựa cái màu trắng-vàng. Chúng thấy mình đang phải đối mặt với một nhóm bộ binh cứng tay và bị ép phải lùi về, khi cậu bé cùng nhóm quân ta mỗi lúc một thúc lên mạnh mẽ hơn.

“Alan!”, có tiếng người la lớn. “Tay hiệp sĩ!”

Ngay trong tích tắc đó, cô giơ khiên lên, kịp đỡ một ngọn chùy mạnh. Khiên của cô bị méo, nhưng nó giữ vững. Alanna buột miệng chửi khi cánh tay cầm khiên mất cảm giác, và thúc cho Ánh Trăng xoay lại, đối mặt với đối phương cưối ngựa đầu tiên của mình. Kẻ thù cao và to, gã mặc một bộ giáp sắt mà trông nhẹ nhàng như thể áo được làm bằng không khí. Cô vất vả chống đỡ những ngọn chùy của gã. Cô cắn chặt dây cương của Ánh Trăng, điều khiển con ngựa cái được đào tạo rất tốt bằng đầu gối và tìm chỗ hở trong mảng phòng thủ của gã đàn ông. Cơ hội tới khi gã giơ cao cả hai cánh tay, nhằm ra một đòn thôi sơn hòng đập tan cả khiên lẫn cánh tay cô. Thật nhanh, cô sọc mũi kiếm Tia Chớp vào giữa cánh tay và mảng giáp sắt che ngựa của gã, đâm tới. Thở hộc lên một tiếng kinh ngạc, gã gục xuống chết trên mình ngựa.

Alanna không có thời gian để suy nghĩ về người đàn ông vừa bị cô giết chết. Jon vẫn còn trong hiểm họa. Cùng những người lính từ doanh trại bám sát sau lưng, cô lại xông lên phía trước. Cô ném tấm khiên giờ đây đã trở thành vô ích vào mặt một gã hiệp sĩ đang tấn công cô và lao vọt qua mặt gã, tận dụng thời gian gã bị lóa mắt. Một tên cưỡi ngựa khác phi tới, vung vẩy cây kiếm hai lưỡi. Alanna thúc nhẹ đầu gối vào Ánh Trăng, ra lệnh cho ngựa né sang bên. Với cây búa trong tay trái và kiếm Tia Chớp trong tay phải, cô lượn một vòng cung hẹp quanh gã tấn công.

“Tortall!”, giọng cô lớn và hoang dại, vang trên tiếng đập tiếng kêu của vũ khí và tiếng la thét của những người đàn ông. “Trebond vinh danh Tortall!”

Kẻ tấn công Alanna nhìn sang phía Jonathan, lúc này hoàng tử đang dẹp đường để tiến đến chỗ cô. Alanna tận dụng cơ hội, đập vào tay gã hiệp sĩ khiến cây kiếm của gã bay văng đi, và khiến gã bị thương ở vai với cùng ngọn đòn đó. Cô chen đến bên Jonathan, chen vào giữa anh và Myles. Đám lính từ trại của hoàng tử tạo thành một vòng tròn bao quanh, che họ trước quân địch.

Alanna nhìn quanh, mặc dù có lính và hiệp sĩ bao quanh hoàng tử, cô vẫn cảm nhận hiểm họa gần kề. Có cái gì thoáng lóng lánh trong các tàng cây và hút ánh mắt cô. Trên một cây thích đang có một cung thủ, gã vừa lắp tên, mũi chĩa về phía Jonathan.

Alanna la lên, nghiêng sang bên và đẩy Jon hầu như ngã khỏi yên cương. Mũi tên cắm phập vào khiên của hoàng tử. Một cung thủ của Tortall bắn kẻ địch rơi khỏi tàng cây. Alanna lại ngồi thẳng trở dậy. Cô thấy người yếu ớt và chòng chành. Cánh tay bên trái của cô - cánh tay cầm khiên - đau như địa ngục. Myles giúp cho Jonathan ngồi thẳng dậy trên yên cương và anh ném về phía cô một cái nhìn hàm ơn. “Cảm ơn”, anh nói. “Em...” Giọng anh chìm xuống trong tiếng tù và. Hàng trăm lính khỏe mạnh và tỉnh táo trong màu cờ Tortall kéo lại, dẫn đầu là công tước Roger, họ tràn vào khoảng rừng thưa. Nhóm lính mới đẩy quân địch lùi vào rừng rồi lùi ra phía doi đất, cho quân của Jonathan nghỉ một chút. Khi công tước von Conté quay trở lại, mái tóc bình thường rất trau chuốt của ông đã rối bù và trên một bên má có một vết xước rướm máu.

“Chúng đến thuyền của chúng rồi”, ông ta nói và nhăn mặt. “Chúng ta không thể đuổi theo; đừng quên lệnh của chú ta.”

Những người lính bắt đầu tản ra chăm lo cho những người bị thương và những người vừa bỏ mạng trong rừng. Alanna ở lại chỗ của cô, nôn nóng cọ quậy trên yên cương. Đã tới lúc phải đi tìm người đàn ông ấy. Một con đau nhói sắc, đâm xuyên qua bờ vai cô, suýt làm cô ngất đi. Nó xuất phát từ một trong những vết cắt sâu, chạy dọc cánh tay. Cô đã bị thương mà không hề biết, vết thương cần phải được băng lại ngay, nhưng trước đó cô phải làm một việc khác. Cô phát hiện thấy người trưởng nhóm gác đang đứng giữa các thầy thuốc và những người bị thương, cô thúc ngựa tiến về phía ông.

“Anh Thor Khổng Lồ đâu?”, cô hỏi thẳng.

Người đàn ông tóc bạc ngẩng nhìn cô. “Tôi e rằng anh ấy đã gặp chuyện, cận vệ Alan. Tôi đã đi tìm anh ấy...” Ông chỉ vào bãi chiến trường. “Không thấy anh ấy đâu, kể cả sống lẫn chết. Đúng khi toàn bộ chuyện này bắt đầu thì Jem Tanner bước vào lều với một cái đầu sưng vù. Anh ta nói Thor đã đập anh ta bất tỉnh.”

Alanna quan sát con Ánh Trăng, con ngựa đang nôn nao khi ngửi thấy mùi máu tỏa ra từ những người bị thương. “Jem Tanner buộc tội anh Thor Khổng Lồ đã chạy sang với kẻ địch sao?”

Người đại úy bực bội gật đầu. “Tôi không tin. Tôi biết rõ Thor; anh ấy chiến đấu dưới quyền tôi đã nhiều năm nay. Từ đầu đến chân Thor không có một chút giả dối nào. Hoàn toàn ngược lại với Jem Tanner.”

Alanna nhăn trán. “Đi tìm Jem Tanner và giam nó lại. Tôi ra lệnh.”

Đại úy cúi người. “Tuân lệnh, cận vệ Alan.”

Alanna nhìn lên phía những tàng cây và giơ tay đỡ cánh tay bị thương. Nếu Thor đã thật sự chạy sang phía quân thù thì giờ đây cô đã nhận được tin. Rất có thể không phải Jem, mà Thor mới là người bị lừa? Cô căng thẳng suy nghĩ. Thor sẽ đi về đâu, nếu anh bất tỉnh hoặc bị thương? Về hướng doanh trại - hay dọc bờ sông?

Cô thúc Ánh Trăng đi xuống doi đất, noi còn nhiều người bị thương và nhiều người chết hơn nữa. Người ta sẽ nhận ra Thor ngay, với cỡ người anh. Thor không có ở đây. Cô chăm chú xem xét mặt đất cho tới khi thấy những gì cô kiếm. Ở gần nơi những người lính gác thường đứng có một thứ gì rất nặng đã bị kéo xuống phía bờ sông. Cô thúc con Ánh Trăng đi dọc triền đất xuống tới mép nước và cô phát hiện thấy một nhóm bụi cây, nơi vết kéo ngưng lại. Ánh Trăng ngửi một vệt đất thẫm màu và giật nhẹ về. Alanna vất vả xuống ngựa, vốc một chút đất đã ngả màu đó lên và ngửi. Trong thời gian vừa qua, cái mùi này đã trở thành quá quen thuộc với cô: mùi máu.

Đột ngột, cô thấy người chòng chành. Cô tóm lấy bờm Ánh Trăng và gắng đứng cho thẳng. Cô nghiến chặt hai hàm răng, rút chai rượu dẹt ra khỏi túi yên cưong và uống một ngụm lớn. Cô nổi một tràng ho rũ rượi và phun một chút rượu ra ngoài, nhưng đầu cô tỉnh táo trở lại. Cô cất chai rượu đi và cân nhắc. Thor đã bị thương, chuyện đó đã rõ ràng. Nếu đây là máu của anh, thì chắc anh phải bị thương nặng và cô không được phép phí thời gian. Cô nhắm mắt lại, đi sâu vào nội tâm, thổi lên ngọn lửa của phép lực, cô mở bàn tay ra và thúc cho phép thuật chảy vào lòng bàn tay, cho tới khi nó tỏa ra một cụm sáng màu tím trắng. Cô mở mắt ra và gật đầu với một chút thỏa mãn quyết liệt. Ánh sáng tỏa ra từ bàn tay cô bây giờ sáng hơn mọi bó đuốc và chiếu rọi mọi vật xung quanh. Sự cố gắng khiến đầu cô đau dội lên, thúc búa, nhưng cô cố giữ. Một khi đã tìm được Thor, cô vẫn còn rất nhiều thời gian để mà xỉu xuống.

Những dấu chân, hiện trước mắt cô là những lỗ thẫm màu ấn sâu vào lòng đất, kéo dọc bờ sông, đúng như cô dự đoán, hướng về hướng bắc, về doanh trại. Với bàn tay còn rảnh, Alanna giật dây cương của Ánh Trăng và dẫn con ngựa trắng đi tới, trong khi gắng sức tìm dấu vết. Một lần cô dừng lại để băng cho cánh tay bị thương. Cô chảy một lượng máu nhiều đến nguy hiểm và việc sử dụng phép lực khiến cô kiệt lực nhanh hơn bình thường. Nhưng cô sợ là nếu cô ngưng cuộc kiếm tìm, một kẻ không có thiện ý với Thor có thể sẽ tìm thấy anh và giết anh. Khi Ánh Trăng dừng lại, Alanna suýt ngã. Con ngựa cái thúc mũi vào một thân hình đồ sộ, nửa ngâm dưới nước nửa vắt lên bờ.

Alanna nặng nề quỳ xuống bên cơ thể đó. “Thor?”, cô thì thầm. Người đàn ông khẽ cựa quậy và rên lên. Đó là một nỗi vất vả quá sức khi cô phải dùng một tay xoay người anh lại, nhưng ngoại trừ quầng sáng mà nó tỏa ra thì cánh tay bị thương của cô bây giờ đã trở thành vô tích sự. Mãi rồi, con Ánh Trăng tới giúp cô và dùng mũi đẩy. Khi cô cuối cùng đã xoay cho Thor nằm ngửa ra, Alanna cứ thầm mong giá mà cô không làm được việc này.

“Đúng.” Giọng nói của chàng khổng lồ giờ chỉ còn là tiếng thì thầm. “Nó móc mắt anh. Em có rượu cho anh không?”

Alanna mở chai và thận trọng ghé miệng chai vào môi anh. Anh thậm chí không còn đủ sức để cầm lấy chai.

“Jem Tanner đã phản bội chúng ta”, Thor thở hổn hển. “Anh không biết gã làm như thế nào. Ngay từ khi bắt đầu bữa gác gã đã nóng nảy bồn chồn. Phải có kẻ nào đó ra tín hiệu, sau đó gã đập anh gục xuống. Khi anh tỉnh dậy” - anh đặt tay lên mặt mình “lúc đó anh choáng váng lắm, nhưng còn nghe được tiếng tù và.”

Trong khi Thor nói, Alanna dùng phép lực khám bệnh và cảm nhận rõ, sự sống đang trôi khỏi cơ thể bạn mình.

Ngay cả khi vết thương của anh không nặng tới thế, thì anh cũng đã mất quá nhiều máu để có thể được cứu sống.

“Em có thể giúp được anh không?”, Thor thì thầm. “Anh chỉ muốn ngủ thôi. Anh mệt quá.”

Alanna run rẩy. Cô sinh ra đã được trời phú khả năng chữa bệnh. Nhưng cô chua bao giờ sử dụng phép lực để giết một con người. Cô không tin là cô có thể làm được điều đó.

Thor sờ soạng, cho tới khi tìm được cánh tay cô. “Em bị thương”, anh lẩm bẩm khi chạm vào lần băng đẫm máu. “Thôi. Hãy lo cho vết thương của em. Anh đã cố được cho tới nay - để anh chờ Thần Bóng Tối thêm một chút cũng chả sao.”

Alanna đặt bàn tay còn khỏe mạnh của cô lên trán Thor và phép lực của cô tỏa sáng trong khoảng rừng thưa như một quầng lửa tím thẫm. “Ngủ đi anh, Thor”, cô thì thầm.

Cô cảm nhận rõ bạn cô chìm vào một vực tối sâu ngút.

Alanna đứng dậy. Tim Thor đã ngừng đập và anh mỉm cười. Bối rối, cô đáp lại nụ cười của anh, thế rồi vạn vật xoay tròn quanh cô. Hai đầu gối cô bắt đầu run lên và khuỵu xuống.

Lạy Đức Mẹ vĩ đại, cô cáu kỉnh nghĩ khi ngã xuống. Con đã quá sức.

Một dáng tối hùng vĩ cúi xuống bên cô. “Thor”, cô thở dài khi nhận ra Thần Bóng Tối. “Ngài muốn Thor.” Vị thần chìa một bàn tay ra, một bàn tay còn đen hơn cả bóng đêm, và chạm vào mặt cô. Alanna nhắm mắt lại - nếu đây là cái chết, thì cô cũng không quan tâm nữa.