Chương 6 Bị bắt
Khi Alanna mỡ mắt ra thì mặt trời đang tỏa sáng. Chạm vào cánh tay đau buốt, cô thấy ở đó một lớp băng dày.
“Là do anh quấn cho em đấy.” Jonathan ngồi bên cô, trên một chiếc ghế dã chiến. Anh đặt cuốn sách sang bên. “Anh nghĩ là em không muốn để công tước Baird lại gần, ít nhất là chừng nào em còn bất tỉnh. Ngoài ra, một cơ cánh tay của em bị cắt đứt. Ngay cả khi em dùng phép lực thì phải cần một thời gian dài nó mới lành. Đây thật sự là một năm tồi tệ cho em, xét cả về mặt cơ lẫn xương.”
Alanna vất vả mỉm cười. “Cảm ơn. Anh tìm ra em?”
“Thật ra là Mãi Trung Thành. Con mèo này còn thông minh hơn vô khối người khác.”
Mãi Trung Thành ngáp. Dĩ nhiên là như thế. Nó nhảy lên chân giường của Alanna và nằm xuống cạnh cô. Cô nàng vừa ngủ ba ngày liền đây, nó thêm vào.
“Ba ngày!”, Alanna thở hắt ra. “Không thể nào!”
“Sao - con mèo vừa nói cho em biết hả?” Jonathan lắc đầu. “Thôi, thế nào cũng được. Anh không muốn biết. Đúng thế, ba ngày rồi. Tại sao em sử dụng phép lực? Khi bọn anh tìm thấy em thì người em vẫn còn sáng.”
Alanna xoa đầu. “Em phải tìm Thor và lúc đó em không có đuốc. Thế rồi...” Đột ngột cổ họng cô nghẹn thắt lại và lệ cháy lên trong mắt. “Em đã giúp anh ấy ngủ đi. Thần Bóng Tối đến.” Cô ngước nhìn Jonathan. “Người ta có tìm thấy Jem Tanner không?”
Hoàng tử lắc đầu. “Gã ta biến rồi. Phải Thor vô tội?”
Alanna chậm rãi uống vài ngụm nước rồi giải thích chuyện gì đã xảy ra. Khi cô kể xong, hoàng tử giận dữ đi đi lại lại trong lều.
“Phản bội!”, anh rít lên. “Lạy Đức Mẹ vĩ đại, lẽ ra bọn ta phải tự đoán ra!” Đột ngột, anh chán nản ngồi xuống. “Ta không làm gì được cả. Mệnh lệnh của cha anh vẫn vậy. Ông thậm chí còn cân nhắc đến khả năng nhường toàn bộ bờ sông bên phải cho Tusain.”
“Nếu đưa cho bọn chúng bờ phải, bọn chúng sẽ không chịu ở yên cho tới khi chiếm được toàn bộ thung lũng”, Alanna nói thẳng.
Jonathan gật đầu. “Nhưng không ai thuyết phục nổi cha anh. ông rất trung thành vói biệt danh ‘Người Yêu Hòa Bình’ của ông.”
“Sau những cuộc chiến xâm lăng của thái thượng hoàng, ông quả thật cũng đã giữ gìn được hòa bình”, Alanna nói. Cô gắng sức làm người khách quan.
“Đúng thế, nhưng lần này ông sai rồi!”, Jonathan giận dữ. Một thoáng, anh chìm trong những suy nghĩ tăm tối, nhưng rồi anh lại mỉm cười và cầm lấy tay cô. “Nhìn anh mà xem. Em vừa mới tỉnh dậy chưa đầy năm phút, anh đã chất cả một đống lo âu lên đầu em. Lạy thần Mithros, anh mùng xiết bao vì em đã đỡ hơn!”
Alanna ấn tay anh. “Cảm ơn anh đã lo cho em.”
Anh duỗi một bàn tay, gạt một lọn tóc ra khỏi mặt cô. Đột ngột, gương mặt anh ở rất gần. Alanna thấy mình không dám thở. Dịu dàng, hầu như rụt rè, Jonathan hôn cô.
Có người đến, Mãi Trung Thành cảnh báo.
Khi Myles bước vào lều, ông nhìn thấy một chàng Jonathan mặt cắt không còn hột máu vừa mới cầm cuốn sách lên tay, và một chàng cận vệ đỏ lựng như cà chua, đang hối hả uống nước. Mắt Myles chuyển từ người này sang ngưòi kia và thêm một lần nữa Alanna tự hỏi, liệu Myles có biết - hay nghi ngờ - cô thật sự là ai.
“Đã tới lúc con tỉnh dậy rồi”, Myles bình tĩnh nhận định. “Con có rõ là con vừa ngủ suốt ba ngày không?”
Việc Alanna sử dụng quá nhiều phép lực trong trạng thái bị thương đã rút kiệt sức cô. Công tước Roger ra lệnh cho cô tránh xa mọi cuộc chiến, và điều này khiến cô lần nào cũng nổi lo mỗi khi Jonathan đi vắng. Không phải cô sợ cận vệ Douglass của Raoul không đủ khả năng bảo vệ cho hoàng tử khi chiến đấu. Nhưng cô tin chắc rằng, cậu ta không thể làm điều đó tốt như chính cô. Nhưng công tước Roger đột ngột tỏ ra rất quan tâm đến sức khỏe của cô, còn Jonathan, Myles và công tước Baird cũng đứng về phía ông ta: Người ta tuyên bố cô mất khả năng chiến đấu. Trong sâu thẳm tận cùng của trái tim mình, Alanna biết là họ có lý - cánh tay cô sẽ còn đau cả vài tháng nữa và cho đến bây giờ cô vẫn phải chịu đựng những cơn choáng váng chòng chành. Cô thậm chí chưa đủ phép lực để đốt nến.
Cuộc tìm kiếm việc làm dẫn cô men ngược rồi lại xuôi dòng sông. Cuối cùng, cô lại về với trại quân y. Mặc dù không thể sử dụng phép lực, nhung cô có thể bưng chậu rửa, có thể băng vết thương và làm vô vàn nhũng việc nho nhỏ khác, đó là nội dung của những ngày dài tháng Sáu sau sinh nhật thứ 16 của cô. Jonathan thường đến thăm cô, ở lại, chuyện trò với nhũng người lính và chữa bệnh cho họ.
Thỉnh thoảng, nhất là khi công tước Baird nhìn thấy cô quá mệt mỏi, nhũng thầy thuốc lại đuổi cô đi. Lúc đó cô tìm đến những lều rèn vũ khí. Nhóm người thô xù ở đây thường lờ cô đi, cùng lắm thỉnh thoảng chỉ đưa cho cô một ống bễ hoặc một cái kìm, ra hiệu cho cô tỏ ra có ích. Cô vá kiếm, thương, dao và áo giáp, học cách mài vũ khí và giữ ngọn lửa trong một nhiệt độ bình ổn nhiều giờ đồng hồ liền. Sẽ không thể khéo léo được như chú Coram, người đã dạy cho cô những bước căn bản nhất trong nghệ thuật lò rèn, nhưng cô sẽ luôn có khả năng giữ gìn vũ khí và áo giáp.
Cô còn thực hiện cả việc canh gác. Trong đợt tấn công lớn của quân Tusain, nhóm lính của Jonathan là cánh quân bị thiệt hại nặng nề nhất, và họ hàm ơn khi có người canh dùm cho họ.
Một buổi tối cuối tháng Bảy, cô đứng trong vị trí gác dưới thác nước cùng anh bạn mèo Mãi Trung Thành. Họ tạm thời ở một mình. Người lính canh cùng với cô có một vết thương ở đùi chưa lành hẳn, và Alanna đã cử anh ta vào trại để gọi một người thay thế. Người lính đi chưa lâu thì có tiếng cành cây gãy phía sau lưng cô. Alanna xoay lại, chĩa ngọn thương về phía kẻ mới tới.
Ánh sáng màu vàng bừng tỏa trên một bàn tay và soi rọi một thoáng gương mặt của công tước Roger.
Mãi Trung Thành cọ mình vào mắt cá chân Alanna, vừa phun phè phè vừa nhổ.
“Thôi đi”, Alanna ra lệnh và chầm chậm chúc mũi thương xuống. Mãi Trung Thành vâng lời. “Bẩm tướng công, ngài đến trễ vậy.”
“Thật ra chưa trễ lắm đâu. Em cứ ngồi xuống. Ta biết em vẫn còn nhanh mệt.”
Alanna vâng lời và ngồi xuống một tảng đá lớn. Mãi Trung Thành nhảy vào lòng cô. “Em thấy vinh hạnh được tướng công lo cho em, bẩm tướng công.”
“Em đã chứng minh lòng dũng cảm khi tìm được Thor và nghe câu chuyện của anh ta. Thật đáng tiếc là em đã ngất đi trước khi về tới trại; rất có thể em đã tóm được kẻ phản bội.”
Alanna nhún vai, nhưng mắt vẫn nhìn người anh họ của Jonathan không ngưng. “Tướng công có thể tin em, em chỉ muốn đá cho mình một cái - không, phải nhiều cái - vì chuyện đó.”
Bầu tĩnh lặng phủ xuống giữa họ, những tích tắc kéo dài ra như không kết thúc. Mình sẽ không hỏi tại sao ông ta tới đây, Alanna nghiến răng tự nhủ. Ông ta sẽ tự nói cho mình biết, một khi tới lúc. Ông ta không lên đây chỉ vì lịch sự.
Đột ngột công tước Roger nói: “Ta không phải là bạn bè, hay em nghĩ sao, Alan?” Bàn tay Alanna cứng lại quanh cán thương. Tay Roger này vừa ra cho cô một ngọn đòn khá nặng. “Không, bẩm tướng công, ta không phải bạn bè”, cô điềm đạm đáp.
Ánh sáng phép thuật của ông ta không cháy nữa và thật khó nhìn được nét mặt ông ta. “Liệu có khả năng ta là kẻ thù không?” Về chuyện này và về nguyên nhân của câu hỏi, Alanna phải suy nghĩ một hồi. “Em không biết”, cuối cùng cô nói. “Có lẽ tướng công nên nói cho em biết chăng?”
“Ta có thể là một người bạn rất tốt, Alan.”
Cổ họng cô khô khốc. Ông ta đang chơi trò nào vậy? Có phải đó là một lời cảnh báo - hay lời đe dọa? “Em hoàn toàn không mong muốn có một kẻ thù như quý ngài. Em rất muốn sống thọ và chết trong khi ngủ.”
Khi ông ta cười, hai hàm răng trắng lấp lóa nổi bật trên gương mặt chìm trong bóng tối. “Cái đó thì ta thông cảm. Em có thể có một kết thúc tốt đẹp như thế - nếu ta là bạn bè của nhau. Em có thể có nhiều thứ.”
Alanna đổi thế cầm thương; những ngón tay cô tê dại. “Em phải được đảm bảo là bạn bè em cũng có cùng cơ hội đó, bẩm tướng công”, cô xấc xược. “Thành thật mà nói em nghi đó không phải là chủ định của tướng công.”
Cả một lúc lâu Roger không nói gì. Rồi cô nhìn thấy ông ta nhún vai. “Ta hiểu rồi. Thôi được - chừng nào em còn nghĩ như thế thì chúng ta...”
“sẽ không phải là bạn bè”, Alanna bổ sung, rất lịch sự.
Roger cúi chào. “Ta tôn trọng sự thành thực của em, Alan von Trebond. Không phải ai cũng dám nói chuyện thẳng thắn như thế với ta.”
Alanna nhếch mép. “Chẳng mấy người được kế thừa một dòng máu điên.”
Câu này dụ được một nụ cười của ông ta. “Em nghĩ thế sao? Thôi, chúc em ngủ ngon đêm nay, cận vệ Alan.”
Alanna đứng dậy. Hơi lạnh bốc lên từ dòng sông khiến cô hơi đờ đẫn. “Bẩm tướng công.” Cô nhìn thấy Roger biến vào bóng tối. “Ông ta là người có phong cách”, cô khẽ khàng nhận xét.
Ông ta có thể có phong cách, nhưng thâm hiểm như một con rắn, Mãi Trung Thành cảnh cáo.
Alanna chạm tay vào đốm lửa thần đeo dưới áo. “Tôi biết chứ”, cô khẽ đáp. “Tôi cứ mong có được thứ gì để trừ diệt gã ta.”
Cho hắn thời gian, anh bạn mèo khuyên. Hắn sẽ cung cấp đủ bằng chứng để ta bẻ gãy hắn.
Alanna nhăn trán. “Vấn đề chỉ là, khi ta tới được bước đó thì gã đã trở thành bất khả chiến bại.”
Đúng thế, Mãi Trung Thành ngáp. Có sương mù bay lên kìa. Nói chưa xong anh chàng mèo đã cuộn tròn mình và ngủ thiếp đi.
Alanna thấy những dải ma quái màu trắng sữa bốc lên từ mặt sông. Cô rất rất mỏi mệt. “Lại còn thế nữa”, cô ngáp. “Mình đâu có nghĩ là đêm nay sẽ có sương mù.”
Thật nhanh, lớp sương mù đặc lên và bao quanh mỗi tiếng động ban đêm. Mọi âm thanh đều khác đi: dòng sông, doanh trại ở phía xa, kể cả thác nước kề bên. Mũi Alanna ngứa giật từng cơn cho tới khi mắt cô tràn lệ. Điều cô mong muốn nhất lúc này là được gục xuống tại trận và ngủ thiếp đi một lúc. Không thể nào - cô đang gác! Người lính gác thứ hai ở đâu thế không biết? Lẽ ra người thay thế phải đến từ lâu rồi mới đúng. Nóng nảy, Alanna đi xuống mép sông và vã nước lạnh lên mặt. Nó chẳng giúp được mấy chút. Khi quay trở lại vọng gác, cô làm mọi cách mà không thể nào đánh thức nổi con mèo Mãi Trung Thành. Rõ ràng có cái gì đó không ổn ở đây; việc mũi cô bị ngứa cho biết quanh đây có pháp thuật, và có vẻ như con mèo là nạn nhân. Cô có cần đi tìm trợ giúp?
Tảng đá đập vào đầu cô giải quyết câu hỏi này. Alanna gục xuống. Đám đàn ông đã lẻn tới đây theo lớp sương mù hả hê cười.
“Nhanh lên!”, Jem Tanner rít lên khi chúng xong trói chân trói tay của cô. “Để một lúc nữa là pháp thuật này cũng tác động vào cả bọn mình!”
“Làm gì với con mèo?”, một tên vừa hỏi vừa ngáp. “Ông ấy bảo, con mèo...”
“Quên con mèo đi!”, Jem sẵng giọng. “Đưa thằng bé này lên thuyền với những đứa khác!”
Người lính vừa muốn bắt đầu phiên canh thứ hai chạy hộc tốc vào trại, tay nâng con mèo Mãi Trung Thành đang ngủ.
“Cận vệ Alan bị bắt cóc!”, anh ta vừa thở hổn hển vừa giải thích với hoàng tử. “Con mèo còn sống, nhưng tôi không lay được nó dậy! Còn người lính gác thứ hai, cùng phiên với cận vệ, nằm trong lều. Cả anh ta tôi cũng không đánh thức được!”
Jonathan đón lấy con Mãi Trung Thành và dùng pháp lực xuyên vào con thú đang ngủ. Không một lời cảnh báo, hoàng tử đảo mắt lên và gục xuống. Mãi Trung Thành cựa quậy một chút rồi lại ngủ tiếp.
Người lính canh hộc tốc chạy đi, gọi Myles. Hiệp sĩ không phí thời gian: ông tóm lấy một cái xô đựng nước và đổ cả một xô lên đầu Jon cùng con Mãi Trung Thành. Con mèo xoay mình, thở dài. Hoàng tử cựa quậy rồi mơ màng nhìn lên mặt người bạn lớn tuổi. “Pháp thuật”, anh thầm thì rồi ngồi thẳng dậy. “Pháp thuật, làm cho con mèo ngủ...”
Đột ngột, anh nhợt mặt ra và tóm lấy người lính gác. “Alan bị bắt cóc? Anh có chắc không?”
Trưởng nhóm gác chạy vào lều. “Muôn tâu điện hạ, Sir Myles - ba lính đứng gác bên bờ sông đã biến mất. Hai lính bộ binh có tên là Micah và Keel. Và...”
“Alan von Trebond”, Myles gằn giọng.
“Đúng thế, bẩm ngài. Đám sương mù khốn khiếp đó dày quá, ta hầu như không thể nhìn thấy bàn tay trước mặt. Nhưng chúng tôi đã tìm thấy dấu vết. Bọn hiểm độc đó đã đi thuyền sang phía dưới chỗ Micah đứng gác, chúng đi bộ lên phía thác nước rồi bắt ba người đi theo. Tôi đã điều quân, để phòng trường hợp bọn Tusain tấn công ngay bây giờ. Toàn trại đã được báo động.”
Mãi Trung Thành gắng sức đứng lên, và rùng mình. Lông nó dựng lên thành vô vàn những mũi tên ướt sũng. Đột ngột, nó buông ra một tiếng thét thịnh nộ và chạy ra màn đêm. Myles và những người lính ngơ ngác nhìn theo.
“Có ai đó đã biết nó sẽ cùng Alan đứng gác”, Jonathan nói. Trông hoàng tử già hẳn đi, nét mặt đanh lại. “Chúng đã sử dụng một câu thần chú, chủ đích nhắm vào Mãi Trung Thành. Khi chạm vào nó, thậm chí tôi cũng bị ngất đi.” Hoàng tử cắn môi. “Có thể chúng đã bắt đi ba người, nhưng mục đích của chúng là nhắm vào Alan. Chúng biết là cậu ấy sẽ đứng gác ở đó cùng con mèo.” Anh tóm lấy cánh tay Myles. “Myles, ta phải làm một điều gì đó! Nếu chúng nó phát hiện ra...”
“Im nào, Jonathan!”, Myles ngắt lời. “Ta sẽ làm những gì ta làm được.”
Người lính gác đã mang Mãi Trung Thành lại đây thét lên: “Ta chả làm được gì hết. Chúng ta bị trói chân tại đây bằng những mệnh lệnh ngu ngốc nhất xưa nay...”
Đại úy của anh ta và cả hai người quý tộc nhìn anh ta trân trân. Người lính nuốt khan rồi nói. “Xin thứ lỗi, điện hạ, nhưng mà đúng như vậy. Micah và Keel là bạn tôi và cách đây chưa đầy hai tuần, cận vệ Alan đã cứu cho tôi cọn mắt này. Còn bây giờ thì chúng ta không giúp họ được một chút nào!”
Jonathan đặt tay lên vai người đàn ông và ép mình mỉm cười. “Rồi ta sẽ xem thế nào, anh bạn.” Hoàng tử gật đầu với Myles. “Tôi sẽ cưỡi ngựa xuống lũy thành. Rất có thể Roger biết chuyện gì xảy ra ở đây.”
Myles giật giật râu. “Có thể”, ông trầm ngâm nói. “Rất có thể.”
Roger chỉ biết dạng pháp thuật nào đã được sử dụng để đẩy con mèo và những ngưòi lính gác vào giấc ngủ mê.
“Trò đó thì tay phù thủy cấp làng nào cũng làm được, tôi e thế”, ngài công tước giải thích với Jonathan. “Giấc ngủ là thứ đặc biệt dễ tạo, bởi nó là chuyện tự nhiên đối với cơ thể.” Ông ta nhìn qua khuôn cửa sổ và thở dài, thừa biết Jonathan đang quan sát ông ta rất chăm chú. “Thật là tội nghiệp cho cậu trai trẻ tuổi. Nhưng mà mệnh lệnh của cha em... Ta phải chờ phía bên kia lên tiếng đòi tiền chuộc. Alan là một người quý tộc và công tước Hilam chắc cũng không dám vi phạm những luật lệ của chiến tranh.”
Nhưng không có con bồ câu đưa thư nào bay qua dòng sông và mang đến một lời yêu cầu tiền chuộc. Khi buổi trưa của ngày sau vụ bắt cóc đã qua đi từ lâu thì Jonathan quay trở lại lều mình, mắt đỏ kè. Con mèo Mãi Trung Thành nằm cạnh anh trên cái giường dã chiến trông thật thảm hại. Jon ngủ thiếp đi, trong khi tay vẫn ve vuốt con mèo, nhưng chỉ một vài tiếng đồng hồ sau anh đã lại đi đi lại lại ven sông, lồng lộn như một con hổ. Không chỉ có mình Jon - kề bên anh còn có những người lính từ quân trại, từ lò rèn, những thầy thuốc, bạn bè của Jonathan - tất cả nhìn trân trân sang bờ bên kia, như thể họ sẽ thấy ba người bị mất tích nếu căng mắt cho đủ độ. Khi quay trở lại trại, Jonathan gặp ở đó một ông Myles nhìn trân trối vào một cốc Banntwein đầy ắp. Hoàng tử ngạc nhiên khi thấy ngài hiệp sĩ có bộ tóc bù xù hôm nay không uống.
“Chuyện này quá trầm trọng, không uống được”, Myles nói, như vừa đọc được suy nghĩ của hoàng tử. Ông gật đầu về phía Mãi Trung Thành, con mèo đang nằm, đầu đặt trên hai chân trước, hai mắt mở lớn, không chớp một lần. “Nó đang lo. Và cái đó lại khiến cho ta lo. Ta tin chắc như thế - bắt cóc Alan là nguyên nhân duy nhất cho vụ tấn công.”
Jonathan ngồi xuống, vặn hai bàn tay vào nhau. “Myles, tôi không thể để cậu ấy bên đó”, anh thì thầm. “Cậu ấy...”
Myles lắc đầu. “Đừng làm thế.”
“Sao kia?”
“Chắc em vừa muốn nói cho ta biết, tại sao chúng ta không được phép để Alan lâu trong hàng ngũ kẻ địch. Cái đó ta muốn tự Alan nói ra, chừng nào thằng bé sẵn sàng nói cho ta biết.”
“Ngài đã biết rồi”, Jonathan buộc tội ông.
Người đàn ông lớn tuổi cười. “Ta cứ nói như thế này, ta có một phỏng đoán. Song ta không vội tìm lời chứng thực đâu.”
Jonathan sầm mặt xuống, đứng dậy đi đi lại lại. “Nếu Alan còn ở lâu bên sông, ngài chẳng còn phải chờ lâu đâu.”
Myles thấy Jon đang ngắm dòng sông. “Cha của em đã tuyên bố rất rõ ràng, hoàng tử Jonathan”, ông khẽ khàng giải thích. “Người nào tìm cách cứu ba người đó ra cũng sẽ bị chặt đầu. Ta hy vọng rằng hoàng tử sẽ cảnh báo cho những người khác, bởi ta sợ là bọn họ đang lên kế hoạch cứu người.”
Jonathan nhìn Myles. Đột ngột, anh nảy ra một ý. Thật là một ý tưởng điên rồ, nhưng vẫn còn tốt hơn là không. “Rất có thể hình phạt sẽ phụ thuộc vào chuyện ai là người cầm đầu trận tấn công cứu người.”
Myles đáp lại ánh nhìn trân trối của hoàng tử bằng vẻ điềm đạm. “Lời thề của ta với cha em ép ta phải ngăn cản những thử nghiệm cứu người.”
Jonathan mỉm cười. Anh biết hiệp sĩ muốn nói gì. “Dĩ nhiên, Myles. Mà ngoài ra, ngài sẽ làm gì sau bữa tối?” Myles giật giật râu. “Ta tin rằng, ta sẽ phi ngựa sang lũy thành để bàn luận với vị tổng chỉ huy của chúng ta. Chắc là sẽ phải bàn tới khuya đấy.”
Jonathan lơ đãng gật đầu. “Ngài cần phải đem theo vài người lính”, anh lẩm bẩm trong khi căng thẳng cân nhắc. “Em không muốn cả ngài cũng sẽ bị bắt cóc, nhất là bây giờ, khi khả năng che chắn của chúng ta đột ngột lại trở nên tồi tệ đến như vậy.” Thế rồi anh bước đi, những bước chân quả quyết.
Myles nhìn theo, cười thầm trong dạ. “Mỗi ngày chàng trai này một giống Thái Thượng Hoàng hơn.”
Con mèo, đột ngột trông tươi tắn hẳn, duỗi dài thân ra. Đúng thế, nó đồng tình.
Jonathan bàn kế hoạch của anh với duy nhất một người, là người lính đêm trước đã mang con mèo Mãi Trung Thành lại. Vậy là đủ rồi. Sau khi mặt trời đã lặn, Jon, Gary, Raoul cùng cận vệ của họ ra đến thác nước thì ở đó đã có tói ba chục đàn ông và mèo Mãi Trung Thành.
“Nhiều thế?”, Sacherell bồn chồn thì thầm.
“Tôi không thể mang ít người hơn”, chàng lính trẻ tuổi đáp. “Có mười người khác đứng gác, hỗ trợ khi ta rút quân.”
Jonathan hài lòng gật đầu. “Bắt đầu.”
Đúng lúc Myles và Roger đang chơi cờ thì một người lính gác nhào vào trong và hối hả thì thầm vào tai Roger. Myles thú vị thấy người anh họ của Jon đột ngột trắng bạch ra.
“Cái gì?”, ngài công tước phun ra.
Lính gác cúi mình. “Đúng thế, bẩm tướng công. Chắc là phải trên ba mươi. Họ đã đốt những túp lều mà kẻ địch dựng lên ở phía bắc doanh trại Tusain. Tôi tận mắt nhìn thấy từ trên tường.”
Roger nhảy phắt dậy, xoay sang phía Myles với đôi mắt bốc lửa. “Quý ngài có biết, người em họ cao quý của tôi vừa làm gì không? Anh ta tìm cách cứu mạng cái thằng cận vệ khốn kiếp!”
Myles uống một ngụm vang nhỏ. “Thật sao?”, hiệp sĩ thân thiện trả lời. “Nhà vua chắc chẳng vui lòng đâu.”
“Tại sao quý ngài không hề biết chuyện gì?”, Roger sôi lên bừng bừng. “Suốt chiều nay quý ngài ở đó, chắc quý ngài đã thấy họ lập kế hoạch?”
“Họ đâu có để lộ kế hoạch ra cho người nào có thể ngăn cản họ”, Myles nói. “Dĩ nhiên là tôi biết họ giận dữ cùng cực. Kể cũng là chuyện bình thường, những người lính đó bị người ta tóm lấy ba người bạn ngay trước mũi. Thậm chí còn có tin đồn rằng, Jem Tanner không phải là kẻ phản bội duy nhất trong hàng ngũ chúng ta.”
“Liệu tôi có cần cử một toán quân đi giúp họ không, bẩm tướng công?”, người lính gác chen vào. “Về số lượng thì họ yếu thế...”
“Đừng có ngu!”, Roger sỗ sàng cắt ngang. “Nhà vua sẽ chặt đầu chúng ta, nếu ta còn hỗ trợ thêm cho sự điên rồ của người em họ tôi.”
“Tôi không tin là đức vua sẽ bắt hoàng tử chịu tội chết, chỉ vì cậu ấy đi cứu một người bạn”, Myles nhận định. “Và tôi cũng không tin rằng đức vua lại bất công đến mức ra tay trừng phạt những người đi cùng hoàng tử.” Nói xong, Myles xoay sang với cốc rượu của ông.
Roger lấy hơi thật sâu. Mãi tới giờ gã đàn ông mới bình tĩnh trở lại. “Những gì mà em họ tôi có thể được phép, những kẻ khác không được phép.” Rồi gã quay sang vói người lính gác. “Ra lệnh cho cung thủ đứng bên bờ sông. Họ có thể hỗ trợ khi hoàng tử Jonathan rút quân.” Gã bước đến bên bàn làm việc và giơ tay cầm lấy một quả cầu pha lê phù thủy. “Xin thứ lỗi cho tôi, Sir Myles. Tôi phải báo cáo việc này với chú tôi.”
Alanna tỉnh dậy trong một túp lều nhỏ bằng gỗ. Bên cô có hai người, lính từ trại của Jonathan, tên là Micah và Keel, họ vẫn còn ngất. Khi Alanna nhìn lên khung cửa sổ nhỏ xíu có gắn song sắt, cô thấy trời đã quá trưa từ lâu. Cô múc một gáo nước từ xô và vã nước vào mặt hai người lính. Một công việc khó khăn, bởi thứ nhất cánh tay cô vẫn còn cứng và thứ hai, giống như hai người kia, cô phải mang những đoạn xích nặng trĩu. Khi cô sử dụng cái chút xíu phép lực đã gom góp được trong hai tuần vừa qua, để bắt cái tiếng gõ không ngừng thôi thúc trong cánh tay bị thương im đi, Alanna bất ngờ thỉu xuống và phải há mồm lấy hơi. Những dây xích này có chứa phép thuật, chúng khiến cả phép lực lẫn cơ thể cô tê liệt.
Micah và Keel dần tỉnh dậy. Họ còn phần nào mê muội vì cái phép thuật đã khiến họ ngủ thiếp đi.
“Phép thuật - khốn nạn!”, Keel gầm gừ và nhổ xuống mặt đất. “Không một chiến binh đứng đắn nào lại nhờ đến trò phù thủy!”
“Một chiến binh đứng đắn cũng không nhờ đến một kẻ phản bội”, Micah giải thích cho đồng đội. “Mà công tước Hilam đã làm cả hai thứ. Gã không dừng tay trước chuyện gì.”
Câu chuyện của họ bị gián đoạn bởi những tiếng chân nặng trĩu và tiếng xủng xoẻng của chùm chìa khóa. Cửa mở ra, họ nhìn thấy viên đại úy quân Tusain với hai người lính kèm hai bên. Đại úy chỉ vào Micah và Keel.
“Cả hai người sẽ được thưởng hậu và được thả tự do, nếu báo tin cho chúng tôi.”
Micah hất đầu về phía Alanna. “Thế còn cậu bé? Cậu ta là quý tộc - cậu ta có quyền đòi được chuộc ra.”
Đại úy lắc đầu. “Cậu này thì không. Tướng công muốn đích thân nói chuyện với cậu ta.” Rồi người đàn ông sầm mặt xuống. “Đánh đấm kiểu này thì thật là bẩn thỉu và dơ dáy”, ông ta lẩm bẩm.
Alanna và hai người bạn bối rối nhìn nhau. Người đàn ông nói chuyện gì vậy?
“Người ta sẽ tha mạng cho các anh, nếu các anh nói cho chúng tôi biết những gì chúng tôi muốn biết”, đại úy xứ Tusain nói tiếp.
“Tôi thà mang danh dự của mẹ tôi ra mà bán trước”, Keel phun ra. “Các người định làm gì với cận vệ Alan?”
Đại úy nhún vai. “Các anh đã có cơ hội của các anh.” Ông ta gật đầu với lính của mình. Rồi cả ba đi ra ngoài, khóa cửa lại.
“Anh nói hay lắm”, Alanna trầm ngâm nói, “nhưng em e rằng anh vừa hại đến mạng hai anh đấy.”
“Có thể người của chúng mình sẽ tìm cách cứu bọn mình ra”, Keel hy vọng.
Alanna lắc đầu. “Nhà vua đã ra lệnh, bất kỳ ai mở chiến dịch cứu người đều bị quy vào tội phản quốc.”
“Đỡ tôi lên trên”, Micah đột ngột ra lệnh, mặt xoay về hướng Keel. “Tôi muốn nhìn chút.”
Alanna thấy người lính trẻ hơn đỡ Micah nhô lên phía cửa sổ. Một lúc sau, Micah lại nhảy xuống. “Bọn chúng nhốt ta vào góc sau cùng của doanh trại, che trước quân mình”, anh nói. “Ta có thể chạy đến những bụi cây đăng kia.” Anh lắc lắc những dây xích trên cánh tay. “Nếu không có mấy thứ này...”
“Ô!”, Alanna đập tay lên trán. “Em là một thằng ngu. Đây này.” Cô rút từ một chỗ bí mật trên thắt lưng ra một dải thép dài và nhanh lẹ mở xích cho hai ngưòi đàn ông. “Ngay khi bọn anh có cơ hội, hãy chạy sang phía mấy bụi cây và tìm đường về trại mình. Đó là mệnh lệnh. Hiểu chưa?”
“Nhưng mà...”, Micah phản đối khi những sợi xích của anh rơi xuống đất.
“Không có nhưng mà gì hết. Chúng nó muốn em. Rất có thể chúng chẳng thèm gắng sức bắt lại bọn anh, nếu bọn anh trốn ra ngoài được. Hoàng tử Jonathan cần phải biết chuyện gì đã xảy ra.” Cô xoay sang mở khóa cho Keel, trong khi Micah nhăn trán xoa xoa mắt cá chân.
“Cậu học cái đó ở đâu?”, Keel hỏi.
Alanna cười ngắn. “Nói ra thì anh sẽ ngạc nhiên đấy.” Khi cả Keel cũng đã được tự do, cô tìm cách mở những cái khóa trên dây xích của mình. Nhưng đúng như cô lường trước: đoạn thép nóng trắng lên. Cô buông tay. Nó bị biến dạng hoàn toàn và trở thành vô dụng.
“Em biết mà. Có người nào đó đã cẩn thận tới ba lần để em không thoát được nơi này.” Phải đó là chuyện tình cờ, khi chỉ đoạn xích xiềng cô được phù phép và cưỡng lại món công cụ xưa nay vốn giúp cô mở được mọi ổ khóa khác? Không thể nào tin là chuyện tình cờ.
Đúng khi ánh hoàng hôn tắt đi, họ lại có khách thăm. Khi có tiếng bước chân lại gần, Micah và Keel nép sát vào hai bên cửa, tay cầm chắc đoạn dây xích thay cho Vũ khí. Những bước chân câm bặt.
“Đại úy!”, một giọng đàn ông rít lên. “Nếu nhà ngươi còn tiếp tục phản đối, ta sẽ lo để nhà ngươi nhận được một vị trí khó chịu hơn nhiều - ví dụ như ngay dưới mũi những cung thủ đứng trước lũy thành.”
“Tôi không thích ra trận theo kiểu này.” Đó là giọng của đại úy, người trước đó đã tới đây. “Như thế này không đúng với danh dự của người lính.”
“Đối với ta kết quả mới là quan trọng, chứ không phải đanh dự.” Kẻ lạ phun ra ba câu thần chú. Những ngọn lửa màu đỏ quét qua căn lều. Alanna bị lóa mắt; Micah và Keel ngã xuống; cửa mở ra. Alanna hấp háy mắt để đuổi đi những vệt tối khi viên đại úy cùng hai người lính vạm vỡ bước vào cùng một người quý tộc trong phục trang tráng lệ. Gã ta chẳng mấy cao hơn Alanna, có đôi mắt lớn màu nâu, những nét mặt sắc nhọn và trông điển trai. Nhưng khi gã thúc mũi giày rất đẹp vào người anh Keel đang bất tỉnh, thì quanh miệng gã hằn lên một vệt xấu xí và vẻ điển trai bay mất. “Ta đã biết trước sẽ có chuyện này. Đứa nào tháo khóa?” Cặp mắt đẹp đẽ của gã xoaỳ về hướng Alanna. “Mày phải không?”
Alanna đứng thẳng dậy, và khoanh hai tay trước ngực. “Ai mà biết được?”
Gã quý tộc cười trong vẻ độc ác. “Ta đã nghe kể về lối ứng xử tồi tệ của nhà ngươi, Alan von Trebond.”
“Kỳ thật. Tôi lại luôn nghe nói rằng, những người đàn ông xứ Tusain ít nhất cũng có một chút danh dự.” Cô thấy mặt ông đại úy đỏ lựng lên. “Lời đồn nhiều khi dối trá đến kỳ quặc, đúng không?”
Có một kẻ nữa bước qua khuôn cửa mở. “Đừng để nó chiếm ưu thế, anh à”, Jem Tanner cảnh báo. “Thằng này tinh ranh lắm.”
Alanna nhào vào kẻ đã giết anh Thor Khổng lồ. Hai gã lính canh tóm lấy cô, dẩy cô xuống đất và một gã chĩa mũi thương vào cổ họng cô. “Đừng làm như thế lần nữa”, gã giở giọng khuyên nhủ. Một thoáng sau, gã rút ngọn thương ra, để Alanna đứng dậy. Làn da rám nắng của Jem giờ cũng nhợt nhạt, gã lùi về phía cửa.
“Anh phải giết con rắn độc này, Hilam!”, Jem thúc hối. Micah và Keel tỉnh dậy. “Trước khi nó tìm được đường qua mặt anh!”
Alanna nhìn người đàn ông trong bộ cánh sang trọng. Vậy ra đây là công tước Hilam, nguyên nhân gây ra cái mùa hè dài đằng đẵng và tởm lợm này. Thật không thể tin là một gã đàn ông nhỏ thó như thế lại gây nên nhiều khó khăn đến thế.
Công tước cố nén một cơn ngáp. “Ta sẽ giết nó chừng nào thấy cần thiết, em trai”, gã tuyên bố. “Không sớm hơn một giây.”
Alanna đờ người ra. “Ra các người là anh em?”
“Bề ngoài chúng ta không giống nhau”, Hilam cười một nụ cười tàn độc. “Vì thế mà Jemis cũng rất thích hợp với vai trò do thám.”
Giờ thì Alanna nhớ ra, vua Ain von Tusain có hai người em trai. Công tước Hilam và bá tước Jemis. Jemis - hay là Jem - chẳng mấy ai nhìn thấy gã ta trong công luận. Người ta đồn rằng gã đi đây đi đó để báo cáo về cho ngài thủ tướng Hilam. Vậy là một tay điệp viên chuyên nghề!
Giận muốn trào sôi, Alanna khuyu gối xuống. “Xin thứ lỗi vì tôi đã không nhận ra quý ngài trước, công tước Hilam”, cô phun ra phè phè. “Phong cách dễ mến của quý ngài đã khiến tôi...”
Hilam đạp mạnh vào cô, khiến cô ngã gục xuống đất. “Tao không thích khiếu hài hước của mày. Tao khuyên mày, đừng thử thách lòng nhẫn nại của tao.”
Alanna cong người. Cảm giác đau thúc mồ hôi toát ra. Không một kẻ nào để ý đến hai người bạn của cô. Tất cả chỉ chú ý vào cô và ngài công tước. Giận dữ, cô ngẩng lên nhìn gã. “Đá một tù nhân đang bị xiềng xích mới anh hùng làm sao. Rồi đây trong những đêm đông người dân sẽ còn hát những bài ca dũng mãnh về quý ngài!”
Hilam tóm lấy dây xích, giật cô đứng dậy. “Ta đã nghe kể về cái lưỡi độc ác của nhà ngưoi, cận vệ Alan.” Gã bình tĩnh mỉm cười và điều đó khiến Alanna sợ. Không một ai đang giận dữ như Hilam lại cười như thế, chỉ trừ người điên. “Rất có thể ta sẽ cắt nó ra.” Gã ném Alanna ngã vào bức tường trong cùng của túp lều rồi bước tới, về phía cô.
Cô gắng gỏi gom sức đứng dậy, mắt nhìn gã không ngưng. “Quý ngài có cách ứng xử xứng đáng với thằng con hoang của mụ chăn dê hơn là một người quý tộc”, cô chế nhạo, trong khi Micah và Keel bò từng li về phía cửa. “Có thể mẹ quý ngài đã phản bội cha quý ngài chăng?” Hilam giáng cho cô một ngọn đòn khiến cô lại ngã khuỵu xuống. Micah và Keel nhao qua cửa và dồn sức chạy. Khi Hilam xoay người về để nhìn theo họ, Alanna tóm tới và ôm ngang người gã bằng hai cánh tay mình. Qua đó gã trai Tusain bị chính pháp thuật đang cướp sức Alanna ngăn trở, không thể ném một câu thần chú theo hai tù binh đang chạy trốn.
“Để chúng nó chạy!”, Hilam ra lệnh, giằng người ra khỏi tay Alanna và bạt tai cô. “Thằng này mới là thứ chúng ta cần quan tâm.”
“Cứ để nó cho em!”, Jemis thúc hối. “Nó là cái gai trong mắt em từ lâu rồi. Nếu không có nó thì đêm đó em đã giết xong thằng hoàng tử Jonathan.”
Từ phía xa vẳng lên tiếng la thét. Alanna lén nắm chặt hai ngón tay phải, cầu nguyên cho hai người bạn cô trốn thoát.
“Nó là cái gai trong mắt nhiều người từ lâu rồi”, Hilam sỗ sàng nói. Bộ mặt được cạo nhẵn nhụi của gà trông thật tàn độc. “Trước khi anh để cho em chơi với nó, phải bắt nó khai ra tất cả những kế hoạch của thằng hoàng tử và lão vua đó. Rồi sau đó nó có thể kể cho ta nghe cả những thứ ta hoàn toàn chẳng quan tâm, chỉ đon giản vì nó sẽ lắp bắp phun ra mọi thứ trên đời, chỉ để cơn đau ngưng lại.”
“Dạy cho lũ lợn biết bay còn dễ hơn”, Alanna phun phè phè và nhổ vào mặt gã đàn ông.
Hilam chùi nước bọt đi. Cặp mắt rõ đẹp của gã chuyển sang màu trầm ngâm. “Phải một lúc nữa thì mày mói mềm ra đây.” Đột ngột, gã lại mỉm cười và tim Alanna rơi thụt xuống dưới. “Sẽ là một trò vui thú tử tế cho ta. Chỉ nghĩ mà xem - Mày sẽ được mang cái tai tiếng là nguyên nhân khiến cho tao chiếm đoạt toàn thung lũng. Danh dự cao quý của mày thấy thế nào hả, cận vệ Alan?”
“Có lẽ mẹ của quý ngài đã phản bội quý ngài với một con lợn lòi?”, Alanna trầm ngâm hỏi. Nghe những gì gã vừa nói, cô thấy trong người tệ hết mức. “Rõ là hai anh em ngài đều có cách cư xử của lợn lòi, Jem thậm chí trông còn giống nữa.”
Jem muốn lao vào cô, nhưng một người lính giữ gã lại. “Jemis rất dễ nổi nóng”, Hilam giải thích. “Còn tao thì không. Để xuyên qua được lớp vỏ của tao, mày cần nhiều thứ chứ không phải chỉ là những cái gai con con này...”
“Rất có thể kiếm của tôi làm được chăng?”, Jonathan điềm đạm lên tiếng bên khuôn cửa. “Cảm ơn anh bạn Mãi Trung Thành. Có vẻ như anh bạn đã dẫn bọn tôi đến đúng noi.”
Micah, Keel, Gary, Sacherell, Raoul và Douglass đứng sau hoàng tử. Mãi Trung Thành chạy lách qua chân họ, cong lưng đứng giữa Alanna và kẻ đang hành hạ cô, giận dữ phun ra phè phè. Hilam, kẻ bị ánh mắt tím biếc của con mèo - giống hệt ánh mắt Alanna - làm cho đờ đẫn, vô thức lùi về một bước và rơi thẳng vào vòng tay Sacherell.
Jonathan kề mũi kiếm bên mũi Hilam. “Quý ngài làm ơn đừng động đậy và đừng tìm cách giở trò pháp thuật. Tôi sẽ lo sao cho cái trò đó hóc lại trong cổ họng quý ngài.” Anh xoay về phía ba người lính đang nhìn trân trân những cánh cung giương sẵn tên của Gary và Raoul. “Làm ơn đưa chìa khóa cởi xích cho bạn tôi, ngay lập tức.”
Viên đại úy ném nó về phía Alanna, cô mỉm cười với ông rồi mới bắt tay vào mở khóa. “Jonathan, những người lính này ổn lắm. Nhưng hai gã này” - cô chỉ về phía Hilam và Jemis - “là em trai của vua Ain.”
“Jem Tanner - em trai của vua Ain?”, Micah ngỡ ngàng thốt lên.
Chầm chậm, nét mặt Jon chuyển thành một nụ cười tinh ranh. “Tôi tin rằng, tôi đã biết làm cách nào để chúng ta yên ổn rời đồn lính này. Ta sẽ đem theo hai vị khách, hai vị khách hết sức quan trọng. Và tôi tin chắc thể nào ta cũng được một món tiền chuộc tử tế. Quý ngài có nghĩ như vậy không, công tước Hilam? Tôi không tin là nhà vua Ain sẽ thấy rằng hòa bình là một cái giá quá cao cho mạng sống của hai người em trai.”
Vua Roald không lấy gì làm hào hứng, nhưng đúng như Myles và Jonathan đã đoán trước, đức vua khó có thể cho người chặt đầu con trai mình. Thay vào đó, ngài đàm phán cho vùng Drell, và Tusain phải cam đoan từ bỏ vĩnh viễn mọi chủ quyền đối với toàn bộ thung lũng này. Nhà vua Ain còn sẵn lòng đáp ứng nhiều hơn: ông ta muốn có hai đứa em trai để bọn họ thay ông ta trị vì đất nước. Cho tới cuối tháng tám thì hiệp ước hòa bình đã được ký kết. Alanna cùng bạn bè của cô lại có thể về nhà.